Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)
-
Chương 70: Cuộc sống của Minh Vy
5 năm sau tại một thị trấn nhỏ cách xa trung tâm thành phố. Trại mồ côi Lavie, khu vườn xanh mát đầy ắp những bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn theo từng hàng, chăm chú lắng nghe tiếng đàn, đôi mắt luôn hướng về một cô gái đang ngồi với cây đàn piano. Người con gái ấy chính là nó sau 5 năm. Mái tóc đen gợn sóng xoã bồng bềnh, trên người mặc mộ bộ váy trắng kiểu sơ mi tinh khôi giản đơn. Sau khi rời khỏi nơi mà nó cho là không thuộc về mình nó đã đặt chân đến đây, tránh xa nơi phồn hoa thị phi. Sau 5 năm ngoại hình của nó cũng không hề thay đổi, chủ yếu là vẻ đẹp ngày càng trở nên mặn mà hơn, sắc sảo hơn.Nó cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, thật ra trong những năm nay nó đã trở thành một NTK hàng đầu thế giới nhưng không một lần nào lộ mặt cả, cũng chẳng chịu đầu quân cho một công ty nào. Quya lại với nó lúc này, từng ngón tay thon dài thoăn thoắt trên phím đàn, ấn nhẹ vào một phím kết thúc bản River Flows In You (Yiruma), nó lại đứng lên quay sang nhìn những bạn nhỏ.
- Hay quá, chị Vy ơi... - các bạn nhỏ vỗ tay khen ngợi chạy ùa lại chân nó, khiến nó phải ngồi xổm xuống mới có thể vừa tầm cũng dễ dàng chào đón các bạn nhỏ hơn.
- Cả tuần nay các bạn nhỏ của chị có ngoan không nào? - nó cất giọng trong trẻo nhẹ nhàng nở nụ cười tươi. Thật ra nó đã phủi bỏ tất cả từ lúc ngồi trên máy bay, nó muốn bắt đầu lại từ đâu tại một nơi lạ lẫm, mọi ân oán thù hằn cũng như cuộc sống hôn nhân đã kết thúc cùng năm ấy. Đối với nó cuộc sống hiện giờ rất tốt, mỗi tuần nó đều đến thăm các bạn nhỏ ở trại mồ côi này, nó rất thương bọn trẻ và xem bọn chúng là người thân của mình, khi chứng kiến cảnh các bạn nhỏ nở nụ cười thật tươi hồn nhiên nô đùa khiến trong lòng nó cảm thấy ấm áp, nếu năm ấy nó không để sảy thai thì bây giờ baby của nó có lẽ cũng đã 5 tuổi cũng biết nô đùa ơ a gọi mẹ..Được một lúc nó thấy cô giáo đi về phía của nó. Cô giáo (Lan Hương) là một còn rất trẻ chỉ lớn hơn nó vài tuổi cô ấy dành cả thanh xuân để mua đất xây trường..nói chung cô ấy là một có tấm lòng bao dung cao thượng, cô làm tất cả vì muốn cưu mang các bạn nhỏ này. Những ý tưởng lớn gặp nhau khi nó vô tình phát hiện ra nơi đây khi nó đang đi tản bộ ở cánh đồng hoa oải hương cách nó không xa. Qua tìm hiểu và trao đổi nó biết được Lan Hương là một cô gái cao thượng, cô dành hết mọi khả năng của mình để chăm sóc cho các bạn nhỏ này, chính vì thế nó đã bày tỏ ý định quyên góp hỗ trợ và mỗi tuần đều đến đây để ghé thăm đàn hát cho các bạn nhỏ này nghe. Thấm thoát sau nhiều năm cả hai đều trở nên thân thiết với nhau hơn, xem nhau như là người trong gia đình.
- Này...chị đang lo nghĩ gì thế? Trông chị có vẻ có việc gì lo âu? - nó lay nhẹ người Lan Hương, cô quay sang nhìn nó.
- Chuyện công ty thôi, Tổ trưởng bảo tôi chỉnh sửa lại mẫu thiết kế của Layla, nhưng mỗi cá nhân đều có một ý tưởng khác nhau, vả lại Layla là nhân viên tiêu biểu trong công ty, dĩ nhiên là tôi không thể đọc được ý tưởng của cô ấy, làm sao mà sửa. Rõ ràng Layla đang muốn làm khó tôi. - Lan Hương thuật lại toàn bộ câu chuyện, thực chất ở Nguỵ thị mọi thứ đều tốt chỉ có điều do tổ trưởng của cô được giám đốc tin tưởng nên cậy quyền, lần này thiết kế của Layla bị phốt là đạo nháy với một mẩu thiết kế khác nên tổ trưởng phân công cô phải sửa lại trước khi nọp lên giám đốc và tung ra.
- Chị có thể cho tôi xem bản vẽ được không? - nó nói, Lan Hương dẫn nó vào phòng làm việc của mình. Nó nhìn bản vẽ liền nghĩ trong lòng rõ ràng là của thương hiệu A.IEN do NTK Jenie người Hà Lan, đạo nháy ý tưởng ra mặt kiểu này lại đẩy sang cho Lan Hương sửa, chẳng khác nào bảo Lan Hương phải chịu toàn bộ trách nhiệm, rõ ràng tên tổ trưởng và Layla NTK mà Lan Hương nói đã thông đồng cùng nhau mà.
- Chị lấy nó giúp tôi. - nó xem xét một lúc rồi nhờ Lan Hương (cô) lấy cây bút chì đưa cho nó.
- Vy....em...tài thật đó. - chăm chú nhìn nó cầm bút chì phẩy phẩy vài đường, có lúc lại tỉ mỉ từng chút từng chút, sau đó lại buông bút chì, là một chiếc váy hoàn hảo và độc đáo mà đó giờ cô mới thấy.
- Chị hãy đem bản vẽ này và đưa trực tiếp cho giám đốc của chị. Còn bản này *chỉ vào bản vẽ của Layla* đây là Coppy - Paste, chị gửi lại cho tổ trưởng của chị đi. Nếu giám đốc của chị đuổi việc chị thì chị về cùng em dạy đàn cho các bạn nhỏ...hihi, em có việc em đi trước nhé. - nó nói rồi rời đi trong khi cô vẫn đứng cầm bản vẽ nhìn theo bóng dáng nó đã rời khỏi cửa phòng, cô khó hiểu trước những gì nó nói, nhưng nhìn lại bản vẽ dưới bàn cô nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, quả thật có gì đó rất đặc biệt rất thu hút.
- Hay quá, chị Vy ơi... - các bạn nhỏ vỗ tay khen ngợi chạy ùa lại chân nó, khiến nó phải ngồi xổm xuống mới có thể vừa tầm cũng dễ dàng chào đón các bạn nhỏ hơn.
- Cả tuần nay các bạn nhỏ của chị có ngoan không nào? - nó cất giọng trong trẻo nhẹ nhàng nở nụ cười tươi. Thật ra nó đã phủi bỏ tất cả từ lúc ngồi trên máy bay, nó muốn bắt đầu lại từ đâu tại một nơi lạ lẫm, mọi ân oán thù hằn cũng như cuộc sống hôn nhân đã kết thúc cùng năm ấy. Đối với nó cuộc sống hiện giờ rất tốt, mỗi tuần nó đều đến thăm các bạn nhỏ ở trại mồ côi này, nó rất thương bọn trẻ và xem bọn chúng là người thân của mình, khi chứng kiến cảnh các bạn nhỏ nở nụ cười thật tươi hồn nhiên nô đùa khiến trong lòng nó cảm thấy ấm áp, nếu năm ấy nó không để sảy thai thì bây giờ baby của nó có lẽ cũng đã 5 tuổi cũng biết nô đùa ơ a gọi mẹ..Được một lúc nó thấy cô giáo đi về phía của nó. Cô giáo (Lan Hương) là một còn rất trẻ chỉ lớn hơn nó vài tuổi cô ấy dành cả thanh xuân để mua đất xây trường..nói chung cô ấy là một có tấm lòng bao dung cao thượng, cô làm tất cả vì muốn cưu mang các bạn nhỏ này. Những ý tưởng lớn gặp nhau khi nó vô tình phát hiện ra nơi đây khi nó đang đi tản bộ ở cánh đồng hoa oải hương cách nó không xa. Qua tìm hiểu và trao đổi nó biết được Lan Hương là một cô gái cao thượng, cô dành hết mọi khả năng của mình để chăm sóc cho các bạn nhỏ này, chính vì thế nó đã bày tỏ ý định quyên góp hỗ trợ và mỗi tuần đều đến đây để ghé thăm đàn hát cho các bạn nhỏ này nghe. Thấm thoát sau nhiều năm cả hai đều trở nên thân thiết với nhau hơn, xem nhau như là người trong gia đình.
- Này...chị đang lo nghĩ gì thế? Trông chị có vẻ có việc gì lo âu? - nó lay nhẹ người Lan Hương, cô quay sang nhìn nó.
- Chuyện công ty thôi, Tổ trưởng bảo tôi chỉnh sửa lại mẫu thiết kế của Layla, nhưng mỗi cá nhân đều có một ý tưởng khác nhau, vả lại Layla là nhân viên tiêu biểu trong công ty, dĩ nhiên là tôi không thể đọc được ý tưởng của cô ấy, làm sao mà sửa. Rõ ràng Layla đang muốn làm khó tôi. - Lan Hương thuật lại toàn bộ câu chuyện, thực chất ở Nguỵ thị mọi thứ đều tốt chỉ có điều do tổ trưởng của cô được giám đốc tin tưởng nên cậy quyền, lần này thiết kế của Layla bị phốt là đạo nháy với một mẩu thiết kế khác nên tổ trưởng phân công cô phải sửa lại trước khi nọp lên giám đốc và tung ra.
- Chị có thể cho tôi xem bản vẽ được không? - nó nói, Lan Hương dẫn nó vào phòng làm việc của mình. Nó nhìn bản vẽ liền nghĩ trong lòng rõ ràng là của thương hiệu A.IEN do NTK Jenie người Hà Lan, đạo nháy ý tưởng ra mặt kiểu này lại đẩy sang cho Lan Hương sửa, chẳng khác nào bảo Lan Hương phải chịu toàn bộ trách nhiệm, rõ ràng tên tổ trưởng và Layla NTK mà Lan Hương nói đã thông đồng cùng nhau mà.
- Chị lấy nó giúp tôi. - nó xem xét một lúc rồi nhờ Lan Hương (cô) lấy cây bút chì đưa cho nó.
- Vy....em...tài thật đó. - chăm chú nhìn nó cầm bút chì phẩy phẩy vài đường, có lúc lại tỉ mỉ từng chút từng chút, sau đó lại buông bút chì, là một chiếc váy hoàn hảo và độc đáo mà đó giờ cô mới thấy.
- Chị hãy đem bản vẽ này và đưa trực tiếp cho giám đốc của chị. Còn bản này *chỉ vào bản vẽ của Layla* đây là Coppy - Paste, chị gửi lại cho tổ trưởng của chị đi. Nếu giám đốc của chị đuổi việc chị thì chị về cùng em dạy đàn cho các bạn nhỏ...hihi, em có việc em đi trước nhé. - nó nói rồi rời đi trong khi cô vẫn đứng cầm bản vẽ nhìn theo bóng dáng nó đã rời khỏi cửa phòng, cô khó hiểu trước những gì nó nói, nhưng nhìn lại bản vẽ dưới bàn cô nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, quả thật có gì đó rất đặc biệt rất thu hút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook