Khi Eva và hắn đến bệnh viện thì đã hay nó đã rời khỏi bệnh viện tự lúc nào. Nhưng có một điều lạ là tất cả các thông tin về nó đang đầy rẫy trên các tin truyền hình, hay nói chính xác hơn chính là thân phận thật sự của nó đã được công khai với báo chí trên sóng truyền hình.

- Không thể nào, Tử An gọi cho tôi bảo tôi đến đón, không thể nào em ấy lại bỏ về trước...- Eva cảm thấy ó chút kì lạ nói.

- Cô ấy có nói đi đâu không? Cô ấy đi cùng ai?? - hắn hỏi, thật sự hắn rất muốn gặp nó để hỏi cho ra lẽ. Vị bác sĩ trung niên đang đắn đo một lúc mới lấy tờ giấy trong túi áo ra.

- Cô Tử An chỉ mới bắt đầu khám thôi, nhưng cô ấy đã theo một nhóm người hình như cô ấy gọi là thư kí Taz thì phải. Bọn họ đưa cô ấy đi rồi...nhưng cô ấy nhờ tôi đưa tờ giấy này cho cô Eva...- vị bác sĩ thuật lại lời nói của nó.

- Tôi là Eva....chắc chắn Tử An xảy ra chuyện rồi..- Eva mở tờ giấy ra xem. Cùng lúc này hắn cũng đang nhận được điện thoại của ba hắn, nội dung cuộc thoại không biết thế nào, chỉ biết sắc mặt của hắn cực kì tệ.

"Ba...con sẽ không ly hôn đâu..

- Thế thì con đừng mong gặp lại Diệp Minh Vy....Nó là em gái của người đã tố cáo ba, muốn ba vào tù đó...

- Rốt cuộc ba đã đưa Tử An đi đâu....

...tút...tút...tút..."

- Tại sao ba lại trở nên như vậy? Dù cô ấy là ai thì cô ấy vẫn là vợ mình mà.....- hắn như bất lực quay lại chỗ của Eva cùng vị bác sĩ. Khi Eva đang lay hoay với tờ giấy chỉ với 2 chữ "chiếc nhẫn c" nhưng có lẽ do quá gấp nên chữ viết nguệch ngoạc và không được trọn vẹn.

- Chiếc nhẫn c....ý là gì đây...- Eva lấy điện thoại gọi cho nó nhưng đã không liên lạc được. Ngược lại cô liên tiếp nhận được điện thoại của Angus nói về thân phận của nó. Cô lên mạng xem thử, bất ngờ với đầy rẫy thông tin về nó.

- Là ai đã tung tin l6n web thế này...- Eva cực kì phẫn nộ, nhưng cô biết trước hết vẫn nên tìm nó trước đã, nhưng chỉ với một chút thông tin này sao tìm được nó đây.

- Nhẫn....nhẫn...- Eva đi qua đi lại, sao đó lại tự xoè tay mình ra.bỗng nhìn vào ngón áp út, đột nhiên nhớ lại những gì nó nói với cô lúc trước. "Ryan, anh ấy cũng không đơn giản..chiếc nhẫn này anh ấy có cài thiết bị định vị vào đây...cũng nhờ đó mà anh ta cùng mọi người đến cứu em hôm em bị San Chi bắt.."

- Đúng rồi...Ryan....chiếc nhẫn...- Eva nhắc đến chiếc nhẫn, hắn nhìn vào tay mình liền nhớ ra.

- Tử An đang ở phòng khám X. Chúng ta mau nhanh đến đó thôi. - nhớ lại những lời mà ba hắn đã nói với hắn. "Tại sao ba lại cho người đưa An đến phòng khám X, chẳng lẽ....." hắn đạp mạnh ga và lái nhanh đến phòng khám X.

................................................................................

Tại WATION có một cô gái dáng người mảnh mai, mặc chiếc váy đen với mái tóc đỏ rực buộc cao, đang tiến vào.

- Xin chào, cô cần gì ạ. - nhân viên lịch sự hỏi cô.

- Tôi muốn gặp giám đốc Diệp Minh Huy. - San Chi không biết nên gọi thế nào cho đúng nên gọi thẳng tên thật của Cent.

- Uhm....xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ...- cô nhân viên ngạc nhiên khi thấy cô gái trước mặt mình chẳng có chút đặc biệt nào, lại còn đến đây gọi thẳng tên giám đốc của cô như vậy.

- Xin lỗi...tôi không có hẹn trước, nhưng phiền cô nói lại là có Khưu San Chi đến gặp. -

...

- Khưu San Chi đến gặp chúng ta làm gì chứ?? Chẳng phải...thôi...không nói nữa..- Cent ngồi lại sofa và nhâm nhi tách trà sau khi định nhắc lại chuyện cũ.

- Dù gì chúng ta cũng quen biết từ nhỏ vả lại cô ta lúc nhỏ cũng là bạn thân của Minh Vy...anh nên mở rộng lòng mình, khoan dung cho cô ấy đi....- Aran cũng rời ghế chủ tịch, từ từ ngồi xuống sofa.

- Haiz....bạn thân gì mà bắt cóc nhau...bạn thân gì mà phản bội nhau...cả gia đình cô, từ ba mẹ cô ta đã phản bội lại ba mẹ thì thôi đi....ngay cả cô ta cũng đối xử với Minh Vy như vậy....Aran, em và Minh Vy có thể tha thứ cho cô ta...còn anh thì...KHÔNG.- Cent nóng nảy nói. Vừa nói xong Jiro đã gõ cửa vào, theo sau là San Chi.

Cent thấy San Chi bước vào, mắt nhìn xuống đất khiến anh phải thở mạnh như trút bỏ cơn giận, anh lập tức đứng phắt dậy chuyển vị trí, ngồi cạnh em trai mình.

- San Chi, cô ngồi đi. Jiro giúp tôi nhé. - Aran thấy anh mình có vẻ không muốn tiếp xúc với San Chi nên anh nói.

San Chi gật đầu ngồi xuống đối diện với Aran và Cent nhưng Cent vẫn luôn nhìn cô chằm chằm với ánh mắt chán ghét vô đối. Còn Aran, anh bình thản, anh vẫn như lúc nhỏ, trầm ngâm ít nói.

- Cô đến đây gặp chúng tôi là có chuyện gì sao?? // Có chuyện gì phiền cô nói nhanh, chúng tôi còn làm việc. - Trái ngược với sự bình thản của Aran, Cent lại cộc cằn nói ra, thật ra anh không hề có một chút ấn tượng tốt nào về San Chi cả.

- Chắc 2 anh đã biết thân phận của Vy Vy vừa mới được công khai chứ?? - San Chi hít thở sâu sau đó mới nói.

- Hư... Chẳng phải là cô tung tin sao. - Cent nhếch môi...

- Không phải tôi....tôi đã có lỗi với Vy Vy rất nhiều, ngược lại Vy Vy là người đã giúp tôi thoát chết thoát khỏi sự truy sát của Tử Anh, cậu ấy tốt vậy.....lý nào tôi lại hại cậu ấy...- Jiro mang trà vào để xuống trước mặt San Chi, sau đó anh cũng ngồi xuống cạnh cô.

- Theo như tôi biết, tin của Minh Vy trên báo không phải do cô ấy làm đâu. - San Chi quay sang nhìn Jiro, "anh ta đang nói giúp mình sao?", San Chi có chút đơ người, một phần vì lời nói một phần vì vừa xoay qua đã chạm ngay gương mặt điển trai của Jiro, khiến cho nhịp tim của San Chi tăng nhanh lúc nào cũng không hay.

- Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ nói sự thật thôi. - Jiro vừa nói vừa xoắn tay áo lên, San Chi vẫn luôn nhìn anh.

- Thế cậu có điều tra được là ai làm không?

- Là Mạc Tử An...cô ta đã đưa đoạn ghi âm cuộc nói chuyện lớn tiếng của 3 người hôm ở Mayza. Và......// có chuyện gì cậu khó nói sao..- Cent như bốc hoả bởi Jiro đang nói thì dừng.

- Hai người nên xem thì hay hơn. - Jiro đưa chiếc Ipad cho Cent, trên đó chính là thông tin Phó Lâm mở cuộc họp báo công bố tin LUCKY và VIVIAN sát nhập lại thành một và người đứng đầu chính là hắn.

-Lão già đó đang khoe khoang sao?? Minh Vy em ấy dù có yêu Phó Thiên Nam thế nào cũng không mù quán đến nỗi ôm hết tài sản dâng lên cho hắn chứ...- Cent tức giận đến nỗi quăn chiếc ipad ra một góc.

- Nhưng tại sao buổi họp báo chỉ có một mình lão ta.. mới sáng sớm...ông ta cũng "siêng năng" thật...- Aran có vẻ nghi ngờ, chợt anh nhăn mặt ôm lấy ngực trái, khiến anh lo lắng cho nó.

- Aran, em sao vậy..- Cent nhanh chóng đỡ Aran.

- Anh...Minh Vy gặp nguy hiểm, lần này rất mãnh liệt...- Aran khó nhọc lên tiếng, mồ hôi trên trán túa ra, lần này anh cảm thấy rất rất đau..đau gấp mấy ngàn lần..như là liên quan đến sống còn của nó vậy.

- Minh Vy làm vậy là để trả thù...- San Chi đã suy nghĩ rất lâu mới có thể nói ra câu này. Aran nghe San Chi nói xong anh liền nén cơn đau đứng dậy đối mặt với San Chi.

- Cô nói thật...// Phải...đến giờ phút này em không thể...

-Anh hai...chúng ta mau tìm Minh Vy đi....- Aran vội vã nói, khiến Cent cũng hoảng theo, Jiro cũng đứng phắt dậy chưa hiểu được chuyện gì xảy ra với Aran.

- Aran bình tĩnh, đừng hoảng như thế...từ từ

- Nếu Minh Vy trả thù, thân phận Minh Vy đã bị bại lộ, hơn nữa Phó Lâm lại công bố sát nhập 2 tập đoàn, không hề nhắc gì đến con dâu ông ta trong khi lúc trước ông ta đi đến đâu cũng tung hô Minh Vy đủ kiểu, anh không thấy lạ sao. Vả lại thân phận Minh Vy đã bị phát hiện anh nghĩ lão ta sẽ để Minh Vy yên ổn sao? - Aran nói nhanh, sau đó liền bỏ đi. Đôi chân anh chạy thật nhanh, tay không ngừng ấn dãy số mà bấy lâu nay anh không dám ấn vào phím gọi, nhưng đáp lai anh chỉ là không liên lạc được.

- Chúng ta cũng chia nhau tìm Minh Vy đi. - Sau một lúc bình tĩnh Cent nói, Jiro cùng San Chi gật đầu sau đó chia nhau đi tìm.

- Cô đến đây bằng gì. // Tôi đến bằng taxi. - Jiro hỏi San Chi trong khi Cent đã lái xe khỏi hầm giữ xe từ lúc nào.

- Cô mau lên xe đi..// tôi...//Cô có muốn tìm Minh Vy không? - Jiro lớn tiếng khiến San Chi giật mình chợt nhớ đến việc cần làm hiện giờ nên cũng mở cửa xe bước lên.

...............................................................................................

Quya lại với nó, sau khi xe đã dừng lại trước cửa phòng khám X, nó bước xuống. Phía trước nó là người áo đen, phía sau cũng thế, bên cạnh lại là thư kí Taz, nó ngước nhìn xung quanh, haizzz, chẳng một ai có thể giúp đỡ nó.

- Cô Diệp, mời..

- Là ba muốn tôi phá thai sao?? - nó ôm bụng hỏi.

- Vâng...cậu chủ cũng thế..- Thư kí Taz lạnh lùng nói.

- Ry...Ryan...cũng đồng ý sao? - nó như không tin được mình. Đối với nó, nó là một người lí trí nhưng với một sản phụ thì tính khí thay đổi thất thường vì thế đôi khi lý trí của nó không còn minh mẫn tỉnh táo như trước.

- GIẢ TẠO...- nó không còn nghe những lời thư kí Taz nói nữa trong đầu nó chỉ nhớ lại những cảnh hắn áp tai vào bụng nó vui đùa cùng nó trò chuyện cùng baby, còn có cả hình ảnh hắn cùng nó tranh giành nhau đặt tên cho đứa bé. Nghĩ đến đây nhưng lời nói của thư kí Taz vừa rồi như một cơn sóng thần, động đất đạp đổ hết tất cả, tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ đó. Nó hít thở thật sâu, giọt nước mắt lăn dài.

- Được...tôi sẽ làm như lời anh ấy muốn. - nó bước vào cửa phòng khám. Thư kí Taz cùng bọn người đó không nói gì chỉ giữ mặt lạnh theo sau nó, riêng thư kí Taz đã gọi cho ai đó. "Phó Thiên Nam, anh không xứng đáng là ba của baby, từ bây giờ baby là con của tôi, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ con tôi." Từng bước từng bước chân có vẻ dứt khoát nhưng lại mang vẻ nặng nề như không biết đi về đâu, không có điểm dừng, giọt nước mắt vẫn cứ thế lăn dài trên má.

- Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, chúng tôi sẽ ở đây chờ cô. - Thư kí Taz mở cửa cho nó. Nó nhìn thư kí Taz, ánh mắt mang vẻ vô hồn nhưng ẩn sau nó là một sự sắc lạnh, khinh bỉ.

"Cạch..." tiếng cửa phòng khép lại như một tảng đá đè ngay người nó.

Nó thấy mọi người trong phòng đều đã mang bao tay, khẩu trang, mọi thiết bị dụng cụ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

- Tôi...không...muốn...bỏ...đứa...bé...- giọng nói mang theo sự thống khổ. Thật sự bây giờ nó không thể làm gì hơn ngoài sự cầu xin này. Võ thuật, tiền tài, quyền thế..chẳng giúp ích được gì. Vì đứa bé, nó có thể làm tất cả, dẹp bỏ sự kiêu ngạo, đánh mất lòng tự trọng sự tự tôn trong nó. Hai dòng nước mắt chảy dài, nó như van xin tất cả những người trong này giúp đỡ nó. Nhưng không, sự thật trước mắt chính là họ vẫn đang đứng trơ ra đó, lạnh lùng nhìn nó van xin, lạnh lùng nhìn những giọt lệ long lanh trong suốt ấy.

- Bác sĩ à...hay chúng ta....

- Cô im ngay cho tôi..- vị bác sĩ chính lạnh lùng gạt phăng ý định vừa rồi của cô phụ tá cạnh mình.

- Cô Diệp, chủ tịch Phó đã ra lệnh cho chúng tôi...xin lỗi chúng tôi không thể làm trái lại lệnh của chủ tịch. - vị bác sĩ lạnh lùng nói, ánh mắt ra hiệu như cho người giữ nó lại.

- Buông tôi ra....lương y là thế sao....khoác lên người áo blouse...cứu người như cứu hoả, vậy mà các người lại bị những đồng tiền bẩn thiểu mà bán rẻ lương tâm của mình, các người là lũ sát nhân. - nó bị hai người phụ tá giữ lại, nó dồn hết sức giật mạnh người.

- Mau tiêm thuốc cho cô ta...// Các người đừng trách tôi. "con à...con hãy cùng mẹ cố gắng lên nhé...mẹ sẽ bảo vệ con." - nhân lúc người ở cạnh nó đang cầm kim tiêm, mũi kim nhọn hoắc đang gần chạm vào tay nó, nó dùng hết sứt hất cô ta ra, tay giựt lấy kim tiêm, đâm mạnh vào người còn lại đang giữ nó. Vì bị kim tiêm bất ngờ đâm bào, người còn lại theo phản xạ buông nó ra, nhân cơ hội, nó hất tất cả dụng cụ vào bọn người bác sĩ, khiến họ lùi ra xa và tránh né, tay nó cầm dao mổ, tay còn lại cầm kim tiêm.

- Đừng đến đây....tôi cấm các người đụng đến con tôi....các người là một lũ khốn, vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm phẩm chất của một lương y...các người không đáng làm nghề thầy thuốc...

- Bác sĩ à...cô ấy đáng thương như vậy, chúng ta đừng.....- cô phụ tá lúc nãy một lần nữa lên tiếng. Vị bác sĩ chính cũng nan giải, những lời nó nói quả không sai. Nhưng ông cũng là vì bất đắc dĩ, Phó Lâm là người thế nào ông biết rõ. Việc này không thành chắc rằng gia đình ông sẽ không toàn mạng.

- Nhưng không làm vậy, Phó Lâm sẽ không để yên cho chúng ta. Tôi xin lỗi cô Diệp, tôi cũng không muốn ép cô...nhưng là do...-

- Chúng ta là bác sĩ, nhiệm vụ chúng ta là cứu người không phải giết người...chúng ta không thể ích kỉ như thế được, chúng ta có gia đình thì đứa bé trong bụng cô ấy cũng là con của cô ấy..- cô phụ tá tiếp tục khuyên ngăn, trong khi nó dần lấy lại bình tĩnh nhưng tay vẫn chưa hạ dao xuống.

- Nhưng bây giờ muốn giúp cô ấy cũng không được, bọn người của Phó Lâm đang ở ngoài. - bác sĩ đã thay đổi ý định.

- Tôi có các này. -- cô phụ tá nói với tất cả mọi người trong phòng.

- Tôi cảm ơn mọi người....cả..m.. ơn cô...- nó cảm ơn cô phụ tá lúc nãy đang khoác áo choàng mổ và đeo khẩu trang cho nó.

- Cô phải đi nhanh để tránh họ nhìn thấy bụng của cô...biết chưa...// Cảm ơn tôi sẽ không bao giờ quên ơn của mọi người..- nó cười như trấn an, đôi mắt của nó có vẻ hơi sưng nhưng nó cũng cố gắng mở to.

- Cô đừng nói thế, những điều cô nói là đúng, chúng tôi đã bán rẻ lương tâm mình, thoát khỏi đây cô nhớ tìm nơi an toàn để dưỡng thai nhé, thế lực của Phó Lâm lớn lắm.. - vị bác sĩ nói nhưng có vẻ ngập ngừng. "Cô đã sẵn sàng chưa, đi thôi." nó gật đầu và đi theo cô phụ tá ra ngoài.

- Số phận chúng ta sẽ đi về đâu khi giúp cô ấy đây...- một người trong phòng nhìn theo cô phụ tá đưa nó rời đi nói. Biết chắc bọn họ sẽ khó mà bảo toàn mạng.

- Yên tâm đi...sống không thẹn với lòng sẽ gặp lành thôi, vừa rồi nếu không nhờ cô ta mắng chửi chúng ta...tôi cũng không biết mình đã đánh mất lương tâm lúc nào..- vị bác sĩ nói, ông ta khum người nhặt lại dụng cụ.

- Hy vọng cô ấy thoát khỏi bọn người đó. - mọi người cũng tán thành quyết định của bác sĩ, ngồi xuống nhặt lại dụng cụ, chuẩn bị lại hết tất cả.

.......

- Đã xong rồi sao..- thư kí Taz cuối người chào cô phụ tá.

- Vẫn chưa, chúng tôi đi lấy thêm dụng cụ.....- thư kí Taz không nói gì thêm, chỉ nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ khuất dần sau dãy hành lang. Thư kí Taz đứng trầm ngâm một lúc, sau đó căn dặn bọn người áo vest còn lại ở lại canh giữ, còn anh ta đi theo sau hai người phụ nữ. NHưng vừa rẽ qua trái đã không thấy đâu.

Tại cửa sau của phòng khám, nó được cô phụ tá giúp thay bỏ áo choàng mổ, nhanh chóng rời đi. Nó dự định bắt taxi nhưng chẳng thấy chiếc xe nào.

- Không ổn rồi..bọn chúng đã phát hiện rồi...cô mau đi đi.- không còn cách nào khác nó đành đi bộ, được một lúc nó đã thấy có vài tên áo đen tai mang tai nghe nhìn ngang nhìn dọc, nó nép vào bức góc tường, sau đó chạy thật nhanh.

....

- Ai cho phép các người làm vậy hả..

- Thưa là ông chủ ạ....- thư kí Taz trả lời. Theo định vị hắn và Eva đã đến được phòng khám X, nhưng chẳng may nó đã rời đi. Hắn đang đôi co với thư kí Taz một lúc sau đó liền chạy khắp nơi tại phòng khám tìm nó.

- Tử An....Eva...- ra khỏi cổng hắn chợt thấy trời đột nhiên đổ mưa ầm ầm, cũng chính vì vậy hắn thấy nó đang tìm kiếm nơi trú mưa. Nó nghe hắn gọi mà giật mình, mặt chạm mặt, cách nhau một làn đường, những chiếc xe liên tục chạy qua.

- Tử An....- hắn bất chấp trời đang đổ mưa to, liền lao ra ngoài đuổi theo, bọn người của thư kí Taz cũng đã nghe hắn gọi tên nó, nên quay sang hướng của hắn mà đuổi theo. Eva theo sau hắn. Nhưng Eva vẫn đang thắc mắc tại sao nó thấy hắn lại bỏ chạy, lẽ ra nên chạy về phía hắn mới đúng nhưng tại sao, nhìn như có vẻ nó đang sợ hắn.

- Tử An....đứng lại...tại sao lại bỏ chạy..- hắn hét lớn, khi nó đang đứng gần công viên lại cách hắn một làn đường.

- Anh đừng đuổi theo tôi nữa..- nó khóc, nó cũng đang đứng dưới mưa, cả người ướt sủng.

- Em đừng chạy nữa sẽ ảnh hưởng đến con...- hắn lo lắng nói.

- Con..sao? hahah.....anh vốn không muốn đứa bé chào đời..con là của tôi, anh không có tư cách đó...- nó nói xong ngước nhìn xung quanh tìm cách chạy, nhưng trời mưa ngày càng nặng hạt, thêm việc nó khóc, khiến mọi thứ trước mắt nó như mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ.

- Em đừng chạy nữa..anh không hề có ý định đó...đứa bé cũng là con của anh mà...- hắn hét lớn...nó hoàn toàn không nghe lọt tai, nghe những lời hắn nói nó càng thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã yêu hắn, nó còn nghĩ sẽ vì đứa bé mà....

- GIẢ DỐI...ANH LÀ KẺ GIẢ DỐI....- nó nói sau đó người chạy đi, băng nhanh qua đường.

"Kít...kít..........ĐÙNG...." - một chiếc ô tô lao tới, không phanh kịp nên đã tông thẳng vào nó, cả người nó được nâng trên nắp capo ô tô, sau đó cả thân người lăn xuống, va chạm mạnh với mặt đường.

- TỬ AN....- hắn hét lên, chạy nhanh đến, hắn ôm nó vào người không ngừng gọi tên nó, nhưng nó đã bất động từ lúc nào, hai mắt nhắm nghiền, cả người nó bê bết máu, đặc biệt là ở phía dưới người dòng máu chảy ra giữa hai chân ngày càng nhiều. Eva vừa đến nơi cũng đã chứng kiến cảnh hắn đang ôm nó ở ngoài mưa. Bọn người của thư kí Taz ở phía đối diện cũng đã quan sát thấy.

.....................

- Bác sĩ.....mau cứu người..Tử An...tỉnh lại đi.- tiếng hắn hét lớn khi hắn cùng Eva đưa nó vào phòng cấp cứu.

- Anh Phó....không được vào....anh đợi ở đây đi. - bác sĩ ngăn cản hắn.

- Cứu...cứu lấy họ đi...- hắn hét lớn..Eva ở cạnh cũng không tin vào sự việc vừa xảy ra.

- Anh Phó...do va đập từ bên ngoài nên màng thai của cô ấy rụng quá sớm dẫn đến chảy máu rất nhiều, để bảo vệ người mẹ, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ cái thai ngay....- vị bác sĩ nói với hắn

- Ý...ông nói phải bỏ đứa bé sao?? - hắn như không tin vào tai mình hỏi lại.

- Đây là giấy đồng ý phẫu thuật, mời anh ký vào. /// Không thể giữ cả hai được sao?? - hắn hỏi, nhìn vào tờ giấy hắn đau lòng hỏi lại.

- Tình hình trước mắt đã không thể nữa rồi....giám đốc Phó, thời gian rất gấp, mời anh kí tên nhanh đi. - Vị bác sĩ khuyên hắn, Eva đứng cạnh bất lực, chuyện này cô không thể quyết định được.

Nó chợt tỉnh lại được chút ít, nhận thấy rõ được sự việc, nó thấy hắn, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu, ánh mắt đau xót và có cả....

- Baby....đứa bé....con tôi...Đó..là giấy gì vậy....- nó lắc đầu tỉnh lại. Hắn buông tay nó ra, hướng nhìn chỗ khác.

- Đừng mà Ryan.....đừng...đừng kí vào..- nó khóc dùng chút sức lực còn lại níu lấy cánh tay hắn. Eva không kiềm được nước mắt khi thấy nó khóc, thấy nó van xin để bảo vệ đứa bé.

- Ryan....đừng làm hại con em, em cầu xin anh.....đừng kí..- bác sĩ cũng không thể nói thêm gì khi chứng kiến những cảnh đau lòng thế này...

- Tôi...không cần....đứa bé...- hắn dứt khoát kí nhanh vào tờ giấy, bác sĩ thấy thế liền đưa nó vào phòng cấp cứu, cánh tay nó không thể tiếp tục níu lấy tay hắn, nó khóc....trước khi cửa phòng cấp cứu khép lại, hắn và Eva đều nghe rõ một câu mang vẻ thống khổ nhất từ đó đến giờ do chính nó nói ra..

"Phó Thiên Nam, anh là kẻ sát nhân" Hắn nghe câu nói đó mà trong lòng đau như cắt, đôi tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nước mắt chảy xuống. Hắn phải cắn răng chịu đựng.

- Tôi đúng là khốn nạn mà, lẽ ra tôi nên ngăn cản ba tôi sớm hơn...- Eva nghe hắn nói, liền lau nước mắt, trong lòng dấy nên nỗi nghi ngờ, ngồi xuống cạnh hắn, an ủi hắn, sau đó Eva cũng nghe được một số chuyện và dần hiểu ra điều gì đó, cô trừng mắt nhìn vào bọn người của thư kí Taz cũng mò tới bệnh viện, đang hướng về phía cô mà đi tới. Eva liền đứng dậy và lấy cớ vào toilet và rời đi.

"Alo....ông chủ, mặc dù đã để cô ta thoát..nhưng cô ta đã bị ô tô tông hiện giờ đang ở bệnh viện, đứa bé cũng không giữ được." tại góc khuất của bệnh viện, thư kí Taz gọi về báo cáo với Phó Lâm. Cuộc thoại được Eva nghe rõ mồn một. Đợi thư kí Taz rời đi, Eva lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó. "Bên cậu bắt đầu hành động đi."

"Tử An, em nhất định phải bình an....Phó Lâm, đến lúc ông ta phải trả giá rồi." Eva thầm cầu nguyện cho nó, sau đó cũng trở lại trước phòng cấp cứu, ánh đèn vẫn sáng, y tá ra vào đều, không biết tình hình thế nào. Nhưng Eva biết rằng, hắn lúc này chẳng mấy bình yên khi hắn đang ngồi bệch dưới sàn, mái tóc vẫn còn ướt mưa, quần áo đều dính máu. Cả người ngã ra dựa vào bức tường lạnh giá, không nói một lời, chỉ thấy được đôi mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào trên trần nhà bệnh viện, tay buông lỏng tự do, dòng nước mắt thi nhau chảy xuống, chưa có dấu hiệu dừng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương