Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)
-
Chương 4: Buổi học đầu tiên
Sáng hôm sau, nó đã dậy từ sớm.Vì tính nó thích như vậy, thức khuya dậy sớm đối với nó đã quá quen rồi. Chỉ có điều nó dậy thì sớm nhưng giờ vào học thì trễ. Nói chuẩn bị chứ thật ra nó cũng chẳng cần gì cả.
Nó xuống nhà với mái tóc xõa ngang vai, với bộ đồng phục trên người chiếc váy màu xám, áo sơ mi trắng bên trong cùng vest xám bên ngoài, giày bệt trắng. Vẫn đeo headphone bên tai nhưng k biết bên trong có nhạc hay là gì k nữa.
- An Kỳ...cháu ăn sáng đã...- Bác Thụy thấy nó xuống thật ngỡ ngàng. Làn da trắng hồng của nó đâu rồi..thay vào đó là một làn ra nâu. Nhưng dù gì bà nhìn thấy nó cũng rất hoàn hảo.
- Con muốn biết trường đó thế nào..bác cứ ăn đi nhé...chào bác con đi. - Nó nói nhanh sao đó ra khỏi nhà.. Bác Thụy đứng đó nhìn trông nó vô tư với bác lắm. Còn người khác thì sao?
Nó vừa ra khỏi, từng bước từng bước sải dài..Ngắm cảnh xung quanh nhưng nó k vô tư như lúc nãy. Nó chỉ cảm thấy không khí của buổi sáng này làm nó thoải mái hơn thôi.
Tại MDC.......đó là một tên trường học mà nó theo học ở đó. Vì nó k quan trọng vấn đề về trường lớp cũng như chất lượng giáo dục nên nó chỉ chọn đại một trường nào đó thôi. Nào ngờ, trước mắt nó lại là một ngôi trường rộng lớn như vậy...
Nó vẫn mang balo cùng headphone khi vào trường mặc kệ bên ngoài những học sinh khác nói gì nó đều k biết cũng như k quan tâm. Nó chỉ muốn tham quan trường này chút thôi.. Thời gian trôi qua nhanh khiến nó phải đến gặp hiệu trưởng.
- Thành tích của cháu rất xuất sắc đấy...vào lớp A nhé. - ông hiệu trưởng nhìn hồ sơ của nó hiền từ nói. Nó chỉ cúi đầu cảm ơn..Đến khi giáo viên chủ nhiệm lên nhận nó về thì nó vẫn im lặng cúi chào thầy ht sau đó theo gncn về lớp.
"HỨC....chỉ là học sinh dc nhận học bổng...lại còn k nói dc..cộng thêm bị tự kỉ mà dc học lớp A....đúng thật là k biết hiệu trưởng..ông ta nghĩ thế nào ý nhỉ.." trên đường về lớp nó vẫn mang headphone còn bà cô thì vẫn luôn nói nhỏ về nó. Cứ tưởng nó k nghe nhưng nó cũng đoán được bà cô ấy nói mình thế nào..
Tới lớp, bên trong rất ồn cũng như náo loạn. Vậy mà là lớp A...Nó đứng bên ngoài để bà cô ấy vào trước.
- Các em im lặng cho tôi....- Sau tiếng hét của bà cô thì cả lớp dần dần ổn định. Cô ra hiệu cho nó bước vào.
- Đây là học sinh mới An Tử Kỳ, gọi em ấy là An Kỳ. Là học sinh nhận học bổng. - Bà cô nghĩ nó tự kỉ nên giới thiệu luôn.
Ngay lập tức phía dưới đều bàn tán xôn xao về nó. Nói nó mắc bệnh tự kỉ hay vào bằng học bổng mà chảnh chọe bởi nó chỉ đứng đó mắt vô hồn nhìn xa xăm, đôi tai vẫn mang headphone và dường như nó k dự định tháo nó ra.
- Đúng là….đứa bệnh hoạn…// đúng đó….người như vậy sao vào lớp này được chứ….- nhiều lời bàn tán xôn xao rất nhiều về nó, bà cô nghe mà nhứt hết cả tai liền kêu nó về chỗ ngồi. Nó vâng lời mang balo về chỗ ngồi. Vừa đi được vài bước thì đã nó đã ngã nhào xuống đất do vấp phải chân ai đó.
- - hahaha…- người con gái vừa mới gạt chân nó, thỏa thích cười. Nó chẳng nói gì, headphone văng ra nhưng nó nhặt lại và tiếp tục cho vào tai. Sau đó lại phủi quần áo rồi tiếp tục đi, phớt lờ việc lúc nãy. Bà cô thì cũng chẳng ý kiến gì, dạy một chút sau đó đến tiết tự học
Sau khi bà cô rời khỏi lớp thì cái lớp im ấm lúc nãy giờ đây hoàn toàn khác. Tiếp tục là những lời bàn tán về nó sôi nổi dữ dội. Nó mặc kệ tất cả, k bỏ vào tai. Nó chỉ có âm nhạc và ngủ mặc kệ tất cả.
Mọi con gái trong lớp đều xúm lại the người con gái lúc nãy.
-Đại tỷ….nay là tiết tự học…hay chúng ta tìm gì chơi đi. – một đứa con gái đi theo sau người con gái ấy nói.
- Từ từ….Mày…nếu mày đã vào lớp này thì phải phục tụi này…nếu không mày mau cút khỏi đây…nơi đây là lớp học không phỉa nơi để kẻ tự kỉ ở đâu? – người con gái được người khác gọi là đại tỷ có mái tóc tầng màu đỏ chói lóa, đập bàn nó và nắm tóc nó lên. Nó chỉ mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn người con gái đó sau đó chỉ im lặng. Nó chỉ biết dùng đôi mắt.
- Thôi đúng rồi….nó là con câm….một chút nó cũng bị Ryan ném chổ khác thôi….- có một cô gái khác ngăn cản nhưng cũng để lại một mưu thâm độc. Người con gái mái tóc đỏ kia liền buông nó ra, nghĩ có gì đó đúng nên cũng nhanh chóng về chỗ. Còn nó thì gục xuống bàn ngủ tiếp. Xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hết tiết tự học thì đến giờ giải lao. Đột nhiên lớp nó xuất hiện 4 người mỹ nam mỹ nữ, 4 người đó vừa lướt qua thì đã có nhiều người ngước nhìn theo. Cả 4 người 3 nam 1 nữ vừa cười nói vừa vào, chỉ có người con trai cuối cùng cũng được gọi là đẹp trai nhất nhất trong đó lại lạnh lùng hờ hững k động một lời nói.
- Mike, vừa rồi chúng ta phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn đó chứ? – Cô gái có mái tóc dài thẳng mượt, có đôi mắt sắc sảo nói với 3 người còn lại.
- Tốt thôi…nhưng…Ryan…cậu…- Mike (lớp trưởng) vừa xoay qua đã thấy ánh mắt khó chịu của hắn. Cả 3 người nhìn theo thì thấy hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh.
- “đùng” – hắn thẳng thừng ném balo của nó sang một bên. Thấy nó vẫn k có động tĩnh liền đến giật một bên phone của nó. Nó khó chịu ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ấy cùng ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của ba người còn lại cùng với ánh mắt hả hê của bọn người lúc nãy. Nó thừa biết sẽ có chuyện mà quạ này chắc là do bà cô thù nó đây mà. Nó khó hiểu nhưng cũng khom xuống nhặt lấy balo sao đó để lại chỗ cũ, vừa định nguồi xuống hắn đã đá văng cái ghế của nó làm nó ngồi bệch xuống đất. Té rất đau. Nó vẫn k hiểu gì cả. Nhưng Mike nhìn nó với ánh mắt lo lắng, còn cô gái và chàng trai còn lại nhìn nó như là điều đương nhiên.
- Mau cút chỗ khác….- hắn lại một lần nữa ném balo của nó xuống đất, tập giấy, bút rơi lung tung. Mọi người thì trêu đùa nó. Vậy mà nó chỉ im lặng sau đó nhặt hết lại tất cả và mang balo ra khỏi lớp. Bọn người lúc nãy thấy nó mang balo rời đi tưởng nó chịu k nổi muốn bỏ học nên chỉ cười khẩy.
……………………………………………………..
Phó Thiên Nam (Ryan, hắn): là người đẹp trai nhất nhóm, con của tập đoàn VIVIAN, chơi ghita và piano rất giỏi. Là một người lạnh lùng, nhưng cũng khá quan tâm đến người khác, biết chúc võ. Suốt ngày hắn chỉ có âm nhạc. Đã từng bị tổn thương.
Phó Thiên Minh (Cent): anh của hắn, là giám đốc của VIVIAN, nhưng anh còn rất trẻ. Tính cách ôn hòa, hay cười nhưng chưa biết bên trong sẽ ra sao, giỏi võ.
Hạ An Di (Ann): là thành viên nữ duy nhất của nhóm, hát chính và cũng biết chút về sáo. Là tiểu thư của tập đoàn AVA đứng thứ 4 thế giới, đẹp. Có chút kiêu ngạo nhưng khi nhận ra điều gì đó thì muốn nó làm bạn của mình luôn.
Phương Khánh Du (Mike): lớp trưởng của lớp, nhóm trưởng, hát chính có chất giọng trầm khàn ấm áp rất đặc biệt. Vẻ ngoài ngang ngửa hắn, chỉ có điều hắn là tảng băng thì anh lại là ánh mặt trời sưởi ấm.
Lãnh Hạo Thiên (Lucas): là thành viên trong nhóm, anh rất là baby vì có nụ cười đẹp làm đốn bao tim nữ sinh, anh chơi trống rất giỏi và có thể là một rapper. Vẻ đẹp tuy k xuất sắc như hắn nhưng cũng bằng 8. 9 phần của hắn.
(Music club: hắn, Mike, Ann, Lucas là thành viên trong câu lạc bộ này. Mọi người thường gọi họ là F4 bởi họ rất đẹp và tài giỏi)
Khưu San Chi: cô gái có mái tóc tầng màu đỏ nổi bật, được xem là đại tỷ vì cô là người đứng đầu Fanclub và bảo vệ idols của mình. Rất rất thích hắn và Mike.
Nó xuống nhà với mái tóc xõa ngang vai, với bộ đồng phục trên người chiếc váy màu xám, áo sơ mi trắng bên trong cùng vest xám bên ngoài, giày bệt trắng. Vẫn đeo headphone bên tai nhưng k biết bên trong có nhạc hay là gì k nữa.
- An Kỳ...cháu ăn sáng đã...- Bác Thụy thấy nó xuống thật ngỡ ngàng. Làn da trắng hồng của nó đâu rồi..thay vào đó là một làn ra nâu. Nhưng dù gì bà nhìn thấy nó cũng rất hoàn hảo.
- Con muốn biết trường đó thế nào..bác cứ ăn đi nhé...chào bác con đi. - Nó nói nhanh sao đó ra khỏi nhà.. Bác Thụy đứng đó nhìn trông nó vô tư với bác lắm. Còn người khác thì sao?
Nó vừa ra khỏi, từng bước từng bước sải dài..Ngắm cảnh xung quanh nhưng nó k vô tư như lúc nãy. Nó chỉ cảm thấy không khí của buổi sáng này làm nó thoải mái hơn thôi.
Tại MDC.......đó là một tên trường học mà nó theo học ở đó. Vì nó k quan trọng vấn đề về trường lớp cũng như chất lượng giáo dục nên nó chỉ chọn đại một trường nào đó thôi. Nào ngờ, trước mắt nó lại là một ngôi trường rộng lớn như vậy...
Nó vẫn mang balo cùng headphone khi vào trường mặc kệ bên ngoài những học sinh khác nói gì nó đều k biết cũng như k quan tâm. Nó chỉ muốn tham quan trường này chút thôi.. Thời gian trôi qua nhanh khiến nó phải đến gặp hiệu trưởng.
- Thành tích của cháu rất xuất sắc đấy...vào lớp A nhé. - ông hiệu trưởng nhìn hồ sơ của nó hiền từ nói. Nó chỉ cúi đầu cảm ơn..Đến khi giáo viên chủ nhiệm lên nhận nó về thì nó vẫn im lặng cúi chào thầy ht sau đó theo gncn về lớp.
"HỨC....chỉ là học sinh dc nhận học bổng...lại còn k nói dc..cộng thêm bị tự kỉ mà dc học lớp A....đúng thật là k biết hiệu trưởng..ông ta nghĩ thế nào ý nhỉ.." trên đường về lớp nó vẫn mang headphone còn bà cô thì vẫn luôn nói nhỏ về nó. Cứ tưởng nó k nghe nhưng nó cũng đoán được bà cô ấy nói mình thế nào..
Tới lớp, bên trong rất ồn cũng như náo loạn. Vậy mà là lớp A...Nó đứng bên ngoài để bà cô ấy vào trước.
- Các em im lặng cho tôi....- Sau tiếng hét của bà cô thì cả lớp dần dần ổn định. Cô ra hiệu cho nó bước vào.
- Đây là học sinh mới An Tử Kỳ, gọi em ấy là An Kỳ. Là học sinh nhận học bổng. - Bà cô nghĩ nó tự kỉ nên giới thiệu luôn.
Ngay lập tức phía dưới đều bàn tán xôn xao về nó. Nói nó mắc bệnh tự kỉ hay vào bằng học bổng mà chảnh chọe bởi nó chỉ đứng đó mắt vô hồn nhìn xa xăm, đôi tai vẫn mang headphone và dường như nó k dự định tháo nó ra.
- Đúng là….đứa bệnh hoạn…// đúng đó….người như vậy sao vào lớp này được chứ….- nhiều lời bàn tán xôn xao rất nhiều về nó, bà cô nghe mà nhứt hết cả tai liền kêu nó về chỗ ngồi. Nó vâng lời mang balo về chỗ ngồi. Vừa đi được vài bước thì đã nó đã ngã nhào xuống đất do vấp phải chân ai đó.
- - hahaha…- người con gái vừa mới gạt chân nó, thỏa thích cười. Nó chẳng nói gì, headphone văng ra nhưng nó nhặt lại và tiếp tục cho vào tai. Sau đó lại phủi quần áo rồi tiếp tục đi, phớt lờ việc lúc nãy. Bà cô thì cũng chẳng ý kiến gì, dạy một chút sau đó đến tiết tự học
Sau khi bà cô rời khỏi lớp thì cái lớp im ấm lúc nãy giờ đây hoàn toàn khác. Tiếp tục là những lời bàn tán về nó sôi nổi dữ dội. Nó mặc kệ tất cả, k bỏ vào tai. Nó chỉ có âm nhạc và ngủ mặc kệ tất cả.
Mọi con gái trong lớp đều xúm lại the người con gái lúc nãy.
-Đại tỷ….nay là tiết tự học…hay chúng ta tìm gì chơi đi. – một đứa con gái đi theo sau người con gái ấy nói.
- Từ từ….Mày…nếu mày đã vào lớp này thì phải phục tụi này…nếu không mày mau cút khỏi đây…nơi đây là lớp học không phỉa nơi để kẻ tự kỉ ở đâu? – người con gái được người khác gọi là đại tỷ có mái tóc tầng màu đỏ chói lóa, đập bàn nó và nắm tóc nó lên. Nó chỉ mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn người con gái đó sau đó chỉ im lặng. Nó chỉ biết dùng đôi mắt.
- Thôi đúng rồi….nó là con câm….một chút nó cũng bị Ryan ném chổ khác thôi….- có một cô gái khác ngăn cản nhưng cũng để lại một mưu thâm độc. Người con gái mái tóc đỏ kia liền buông nó ra, nghĩ có gì đó đúng nên cũng nhanh chóng về chỗ. Còn nó thì gục xuống bàn ngủ tiếp. Xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hết tiết tự học thì đến giờ giải lao. Đột nhiên lớp nó xuất hiện 4 người mỹ nam mỹ nữ, 4 người đó vừa lướt qua thì đã có nhiều người ngước nhìn theo. Cả 4 người 3 nam 1 nữ vừa cười nói vừa vào, chỉ có người con trai cuối cùng cũng được gọi là đẹp trai nhất nhất trong đó lại lạnh lùng hờ hững k động một lời nói.
- Mike, vừa rồi chúng ta phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn đó chứ? – Cô gái có mái tóc dài thẳng mượt, có đôi mắt sắc sảo nói với 3 người còn lại.
- Tốt thôi…nhưng…Ryan…cậu…- Mike (lớp trưởng) vừa xoay qua đã thấy ánh mắt khó chịu của hắn. Cả 3 người nhìn theo thì thấy hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh.
- “đùng” – hắn thẳng thừng ném balo của nó sang một bên. Thấy nó vẫn k có động tĩnh liền đến giật một bên phone của nó. Nó khó chịu ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ấy cùng ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của ba người còn lại cùng với ánh mắt hả hê của bọn người lúc nãy. Nó thừa biết sẽ có chuyện mà quạ này chắc là do bà cô thù nó đây mà. Nó khó hiểu nhưng cũng khom xuống nhặt lấy balo sao đó để lại chỗ cũ, vừa định nguồi xuống hắn đã đá văng cái ghế của nó làm nó ngồi bệch xuống đất. Té rất đau. Nó vẫn k hiểu gì cả. Nhưng Mike nhìn nó với ánh mắt lo lắng, còn cô gái và chàng trai còn lại nhìn nó như là điều đương nhiên.
- Mau cút chỗ khác….- hắn lại một lần nữa ném balo của nó xuống đất, tập giấy, bút rơi lung tung. Mọi người thì trêu đùa nó. Vậy mà nó chỉ im lặng sau đó nhặt hết lại tất cả và mang balo ra khỏi lớp. Bọn người lúc nãy thấy nó mang balo rời đi tưởng nó chịu k nổi muốn bỏ học nên chỉ cười khẩy.
……………………………………………………..
Phó Thiên Nam (Ryan, hắn): là người đẹp trai nhất nhóm, con của tập đoàn VIVIAN, chơi ghita và piano rất giỏi. Là một người lạnh lùng, nhưng cũng khá quan tâm đến người khác, biết chúc võ. Suốt ngày hắn chỉ có âm nhạc. Đã từng bị tổn thương.
Phó Thiên Minh (Cent): anh của hắn, là giám đốc của VIVIAN, nhưng anh còn rất trẻ. Tính cách ôn hòa, hay cười nhưng chưa biết bên trong sẽ ra sao, giỏi võ.
Hạ An Di (Ann): là thành viên nữ duy nhất của nhóm, hát chính và cũng biết chút về sáo. Là tiểu thư của tập đoàn AVA đứng thứ 4 thế giới, đẹp. Có chút kiêu ngạo nhưng khi nhận ra điều gì đó thì muốn nó làm bạn của mình luôn.
Phương Khánh Du (Mike): lớp trưởng của lớp, nhóm trưởng, hát chính có chất giọng trầm khàn ấm áp rất đặc biệt. Vẻ ngoài ngang ngửa hắn, chỉ có điều hắn là tảng băng thì anh lại là ánh mặt trời sưởi ấm.
Lãnh Hạo Thiên (Lucas): là thành viên trong nhóm, anh rất là baby vì có nụ cười đẹp làm đốn bao tim nữ sinh, anh chơi trống rất giỏi và có thể là một rapper. Vẻ đẹp tuy k xuất sắc như hắn nhưng cũng bằng 8. 9 phần của hắn.
(Music club: hắn, Mike, Ann, Lucas là thành viên trong câu lạc bộ này. Mọi người thường gọi họ là F4 bởi họ rất đẹp và tài giỏi)
Khưu San Chi: cô gái có mái tóc tầng màu đỏ nổi bật, được xem là đại tỷ vì cô là người đứng đầu Fanclub và bảo vệ idols của mình. Rất rất thích hắn và Mike.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook