Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)
-
Chương 22: Bắt đầu của hạnh phúc
Tại sân bay giờ đây mọi sự chú ý đều tập trung vào thân hình tuyệt hảo kia. Thân hình mảnh mai, quyến rũ trong chiếc legging lưng cao, form ôm sát cơ thể tôn lên những đường cong tuyệt hảo,áo thun đen cùng áo khoác da đen bên ngoài, giày cao gót cũng đen nốt, mái tóc màu cafe buông xõa bồng bềnh, đang bước ra ngoài sân bay. Người con gái đó không ai khác chính là nó, nó về Lucky có một số việc và giờ nó về lại Việt Nam, mảnh đất quê hương của người mà nó yêu thương.
- Ann, vừa về, cậu đến nhà dùng cơm cùng mình và bác Thụy nhé. - nó điện thoại thông báo cho Ann khi đã ngồi trong taxi. Nhưng hình như theo hướng đi của taxi thì nó vẫn chưa hướng về nhà, mà đến đâu đó.
Tại Phó thị....một tập đoàn lớn mạnh thuộc top đầu thế giới. Nó tự nhiên bước vào nhưng lại bị tiếp tân cản lại. Nó khựng lại. Ngày đầu tiên nó trở về và định đi làm lại thế này.
- Có gì sao? - giọng nó lạnh lùng, không ôn hòa như nói chuyện với Ann lúc nãy.
- Cô muốn tìm ai mà ngang nhiên bước vào như vậy....- cô tiếp tân nói, vẻ mặt kênh kiệu với nó.
- Tôi muốn gặp Phó...// Ai cha....Phó thị này không phải là nơi để thể hiện nha...cô là ai mà lớn tiếng vậy. - một cô nhân viên khác khá là đẹp yểu điệu trong bộ trang phục công sở với chiếc váy ngắn củng cởn.
- Thư kí Trương...cô gái này...//tôi biết rồi. Để tôi xử lí. - cô gái vừa rồi ra vẻ hiểu chuyện, nó thầm nghĩ cô gái trước mặt sẽ xử lí như thế nào với nó đây. Nó chỉ nhếch môi. Những hạn người thyế này, nó không muốn mở miệng nói với họ.
- Sao, còn không đi. Ở đó mà cười với tôi. Cô biết tôi là ai không? - Cô ta ra vẻ khi vẫn chưa thấy được khuôn mặt của nó sau chiếc kính râm kia.
- Đó không phải cười, mà là khinh bỉ đấy. - nó nhẹ giọng, lời nói khá nhẹ nhàng nhưng làm người nghe khó chịu và trước mắt là cô nhân viên kia đã sắp bốc hỏa. Nhưng vừa nghe tiếp tân nói liền xoay người cuối thấp đầu chào hai người trước mặt.
- Chào chủ tịch...tổng giám đốc. - Ryan cùng ba mình bước vào, cả hai cha con đều chọn cho mình bộ vest đen, khi cả 2 ngừơi bước vào liền thấy bóng lưng toàn màu đen kia. Hắn nhìn bóng lưng này sao có gì đó quen quen. Nhưng nó nói với hắn mai nó mới về cơ mà.
- Có chuyện gì xảy ra mà từ xa tôi đã nghe tiếng của 2 người rồi. - Ba hắn hỏi. Thư kí Trương là thư kí của hắn vừa thấy hắn cùng ba hắn vào thái độ liền thay đổi hẳn.
- Thưa chủ tịch, cô gái này không nói không rằng tự ý xông vào Phó thị, thẳng thừng gọi Phó....- nó nghe những lời này mà nhếch môi cười một lần nữa.
- Này cô gái, cô làm thế là không đúng quy định ở đây rồi..tự ý...- hắn định mở miệng nói nhưng lại bị giọng nói trong trẻo vang lên làm hắn phải dừng lại.
- Không lẽ muốn gây bất ngờ cũng phải nói trước sao..... - nó nói sau đó xoay người tháo chiếc kính râm ra làm hắn cùng ba mình bất ngờ, và làm cho 2 cô nhân viên ngẩng ngơ nhưng nhanh chóng lấy lại sự ghen tỵ. Nhưng thư kí Trương chưa mở miệng mách lẻo thì hắn đã đến ôm nó. Ba hắn cũng bật cười..- Không ngờ...con lại bày trò này...haha...- ba hắn cười không ngớt.
- Tử An, em nói mai em mới về...- hắn buông nó ra và hỏi.
- Em muốn tạo bất ngờ cho anh và bác trai nhưng....mọi chuyện thế này, họ không biết em. - nó nói với giọng hờn dỗi rất chi là dễ thương.
- Tử An, họ không biết con là phải rồi, ai biểu thân là giám đốc như con mà suốt ngày bay tới bay lui, ngay cả một lần ở công ty cũng không có mặt, làm sao họ biết con được....- Ba hắn chậm rãi nói, ông nói chậm nhưng 2 người kia nghe xong liền hiểu ra vấn đề. Cô gái mà họ vừa muốn đuổi đi lại là giám đốc của họ...
- Chủ tịch, xem như con đây vừa mới nhận chức đi...như vậy thì hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm...hjhj - nó nói cười, ba hắn tiếp tục cười khi thấy nó trả lời như thế. Hắn thấy nó cùng ba mình cười thì trong lòng rất hạnh phúc.
- Ba...con đưa Tử An xem phòng làm việc của cô ấy...// - Hắn nói xong sau đó dẫn nó đi, ba hắn nhìn theo mà thầm toan tính trong lòng, đúng thật ông rất quý nó nhưng cái ông muốn chính là tài năng của nó. Một người tuổi trẻ như nó mà đã làm Lucky đứng đầu thế giới thì cũng đủ hiểu năng lực nó thế nào. Ông muốn nó làm việc cho ông, nếu thế VIVIAN của ông như hổ mọc thêm cánh rồi. Nghĩ đến đây ông mang ý cười mà bước đi, để lại 2 cô nhân viên đang đơ người.
- Cô...ta........tuổi nhỏ hơn tôi...mà....làm sếp của tôi...???
- Thế Tổng giám đốc cũng nhỏ tuổi hơn chị mà.
- Nhưng TGĐ khác, cô ta khác....xem ra sau này tôi khó sống rồi...- Thư kí Trương nói xong một cảm giác lo lắng ập đến..
........................................................................
- Em hài lòng về thiết kế của căn phòng này chứ. - hắn hỏi khi thấy nó chuyên tâm đứng bên cửa sổ.
- Rất hài lòng, cho em gửi lời cảm ơn đến bác trai. - nó đứng ở cửa sổ nhìn thẳng xuống dưới kia, đang suy nghĩ gì đó.
- Em khách sáo quá rồi Tử An, ba anh đã sớm xem em là con dâu ông rồi, đợi anh hai về chúng ta sẽ kết hôn, có được không?? - hắn bước đến ôm nó từ phía sau, nó không phản ứng chỉ để im, nhìn cả hai lúc này rất hạnh phúc.
- Lát nữa chúng ta đi ăn cơm được không? - hắn hỏi
- Em có hẹn với Ann ở nhà. - nó nói nhẹ nhàng.
- Được, lát nữa anh về cùng em. Anh về phòng làm việc đây...- nó không ý kiến chỉ gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy rất vui và muốn nó và mình mãi êm đềm hạnh phúc thế này, cảm giác này làm người hắn lúc nào cũng lâng lâng giống hệt cảm giác vợ chồng.
Cánh cửa khép lại, nó ngồi vào bàn làm việc, trước mắt nó là bảng tên bóng loáng đề " GIÁM ĐỐC. Triệu Tử An" nó thầm cười trong lòng, một nụ cười để bắt đầu cuộc chơi. Một cuộc chơi do chính nó bắt đầu và làm chủ.
- Ann, vừa về, cậu đến nhà dùng cơm cùng mình và bác Thụy nhé. - nó điện thoại thông báo cho Ann khi đã ngồi trong taxi. Nhưng hình như theo hướng đi của taxi thì nó vẫn chưa hướng về nhà, mà đến đâu đó.
Tại Phó thị....một tập đoàn lớn mạnh thuộc top đầu thế giới. Nó tự nhiên bước vào nhưng lại bị tiếp tân cản lại. Nó khựng lại. Ngày đầu tiên nó trở về và định đi làm lại thế này.
- Có gì sao? - giọng nó lạnh lùng, không ôn hòa như nói chuyện với Ann lúc nãy.
- Cô muốn tìm ai mà ngang nhiên bước vào như vậy....- cô tiếp tân nói, vẻ mặt kênh kiệu với nó.
- Tôi muốn gặp Phó...// Ai cha....Phó thị này không phải là nơi để thể hiện nha...cô là ai mà lớn tiếng vậy. - một cô nhân viên khác khá là đẹp yểu điệu trong bộ trang phục công sở với chiếc váy ngắn củng cởn.
- Thư kí Trương...cô gái này...//tôi biết rồi. Để tôi xử lí. - cô gái vừa rồi ra vẻ hiểu chuyện, nó thầm nghĩ cô gái trước mặt sẽ xử lí như thế nào với nó đây. Nó chỉ nhếch môi. Những hạn người thyế này, nó không muốn mở miệng nói với họ.
- Sao, còn không đi. Ở đó mà cười với tôi. Cô biết tôi là ai không? - Cô ta ra vẻ khi vẫn chưa thấy được khuôn mặt của nó sau chiếc kính râm kia.
- Đó không phải cười, mà là khinh bỉ đấy. - nó nhẹ giọng, lời nói khá nhẹ nhàng nhưng làm người nghe khó chịu và trước mắt là cô nhân viên kia đã sắp bốc hỏa. Nhưng vừa nghe tiếp tân nói liền xoay người cuối thấp đầu chào hai người trước mặt.
- Chào chủ tịch...tổng giám đốc. - Ryan cùng ba mình bước vào, cả hai cha con đều chọn cho mình bộ vest đen, khi cả 2 ngừơi bước vào liền thấy bóng lưng toàn màu đen kia. Hắn nhìn bóng lưng này sao có gì đó quen quen. Nhưng nó nói với hắn mai nó mới về cơ mà.
- Có chuyện gì xảy ra mà từ xa tôi đã nghe tiếng của 2 người rồi. - Ba hắn hỏi. Thư kí Trương là thư kí của hắn vừa thấy hắn cùng ba hắn vào thái độ liền thay đổi hẳn.
- Thưa chủ tịch, cô gái này không nói không rằng tự ý xông vào Phó thị, thẳng thừng gọi Phó....- nó nghe những lời này mà nhếch môi cười một lần nữa.
- Này cô gái, cô làm thế là không đúng quy định ở đây rồi..tự ý...- hắn định mở miệng nói nhưng lại bị giọng nói trong trẻo vang lên làm hắn phải dừng lại.
- Không lẽ muốn gây bất ngờ cũng phải nói trước sao..... - nó nói sau đó xoay người tháo chiếc kính râm ra làm hắn cùng ba mình bất ngờ, và làm cho 2 cô nhân viên ngẩng ngơ nhưng nhanh chóng lấy lại sự ghen tỵ. Nhưng thư kí Trương chưa mở miệng mách lẻo thì hắn đã đến ôm nó. Ba hắn cũng bật cười..- Không ngờ...con lại bày trò này...haha...- ba hắn cười không ngớt.
- Tử An, em nói mai em mới về...- hắn buông nó ra và hỏi.
- Em muốn tạo bất ngờ cho anh và bác trai nhưng....mọi chuyện thế này, họ không biết em. - nó nói với giọng hờn dỗi rất chi là dễ thương.
- Tử An, họ không biết con là phải rồi, ai biểu thân là giám đốc như con mà suốt ngày bay tới bay lui, ngay cả một lần ở công ty cũng không có mặt, làm sao họ biết con được....- Ba hắn chậm rãi nói, ông nói chậm nhưng 2 người kia nghe xong liền hiểu ra vấn đề. Cô gái mà họ vừa muốn đuổi đi lại là giám đốc của họ...
- Chủ tịch, xem như con đây vừa mới nhận chức đi...như vậy thì hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm...hjhj - nó nói cười, ba hắn tiếp tục cười khi thấy nó trả lời như thế. Hắn thấy nó cùng ba mình cười thì trong lòng rất hạnh phúc.
- Ba...con đưa Tử An xem phòng làm việc của cô ấy...// - Hắn nói xong sau đó dẫn nó đi, ba hắn nhìn theo mà thầm toan tính trong lòng, đúng thật ông rất quý nó nhưng cái ông muốn chính là tài năng của nó. Một người tuổi trẻ như nó mà đã làm Lucky đứng đầu thế giới thì cũng đủ hiểu năng lực nó thế nào. Ông muốn nó làm việc cho ông, nếu thế VIVIAN của ông như hổ mọc thêm cánh rồi. Nghĩ đến đây ông mang ý cười mà bước đi, để lại 2 cô nhân viên đang đơ người.
- Cô...ta........tuổi nhỏ hơn tôi...mà....làm sếp của tôi...???
- Thế Tổng giám đốc cũng nhỏ tuổi hơn chị mà.
- Nhưng TGĐ khác, cô ta khác....xem ra sau này tôi khó sống rồi...- Thư kí Trương nói xong một cảm giác lo lắng ập đến..
........................................................................
- Em hài lòng về thiết kế của căn phòng này chứ. - hắn hỏi khi thấy nó chuyên tâm đứng bên cửa sổ.
- Rất hài lòng, cho em gửi lời cảm ơn đến bác trai. - nó đứng ở cửa sổ nhìn thẳng xuống dưới kia, đang suy nghĩ gì đó.
- Em khách sáo quá rồi Tử An, ba anh đã sớm xem em là con dâu ông rồi, đợi anh hai về chúng ta sẽ kết hôn, có được không?? - hắn bước đến ôm nó từ phía sau, nó không phản ứng chỉ để im, nhìn cả hai lúc này rất hạnh phúc.
- Lát nữa chúng ta đi ăn cơm được không? - hắn hỏi
- Em có hẹn với Ann ở nhà. - nó nói nhẹ nhàng.
- Được, lát nữa anh về cùng em. Anh về phòng làm việc đây...- nó không ý kiến chỉ gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy rất vui và muốn nó và mình mãi êm đềm hạnh phúc thế này, cảm giác này làm người hắn lúc nào cũng lâng lâng giống hệt cảm giác vợ chồng.
Cánh cửa khép lại, nó ngồi vào bàn làm việc, trước mắt nó là bảng tên bóng loáng đề " GIÁM ĐỐC. Triệu Tử An" nó thầm cười trong lòng, một nụ cười để bắt đầu cuộc chơi. Một cuộc chơi do chính nó bắt đầu và làm chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook