Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)
-
Chương 15: Mở dần thân phận
Đã về khuya, nó một mình lặng lẽ bắt taxi đến sân bay. Trông nó vô cùng đơn giản và gọn gàng với quần jean xanh, áo sơ mi trắng form dài tay lỡ, giày nike trắng, trên người chỉ duy nhất một chiếc túi xách dạng cặp và cầm trên tay passport. Từng bước đi nó rất nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến bà Thụy nhưng khi ánh đèn xe đã khuất dần, bà Thụy lại bước ra lắc đầu. Tính nó vẫn luôn như vậy.
........................................................
Ting...ting....
Bà Thụy ra mở cửa thì đã thấy Ann cùng hắn và Lucas, họ nghe tiếng xe và xoay lại thì lại thấy anh, Thế Minh. Hắn thấy anh thì lòng chợt khó chịu nhưng vẫn không thể hiện.
- Jade có nhà không bác Thụy. Hôm nay tụi cháu muốn dẫn cậu ấy đi chơi Tết.- Ann nhẹ nhàng nói, nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của nó.
- À...vì có chúc công việc nên tiểu thư đã về nước đêm qua rồi, các cháu vào nhà chơi đi. - bà Thụy mời bọn hắn vào. Thế Minh cũng vào theo, anh vừa ngồi xuống thì anh đã ngồi lên gì đó, nhưng đã lỡ rồi anh cũng k nên đứng lên. Bà Thụy rất thân thiện với tụi bạn nó, nhưng đa phần là Ann và Lucas nói, lâu lắm hắn mới chen vào 1 câu, nhưng riêng anh anh vẫn im lặng và lắng nghe mọi người trò chuyện. Nói một hùi, Ann cũng chúc Tết bà Thụy sau đó cùng hắn và Lucas ra về, riêng anh vẫn ngồi đó. làm hắn ngạc nhiên.
- Anh không về à...- hắn hỏi anh.
- Các cậu về trước đi, tôi còn có việc nhờ bác Thụy đây. - anh nói xong cũng thôi trả lời nữa, Ann huýt tay Lucas bảo hắn về, với thái độ của hắn cũng đủ biết, hắn luôn có ác cảm hay khó chịu với Thế Minh.
- Vậy anh Thế Minh ở lại về sau nhé..bọn em về trước....đi thôi...đứng đó làm gì nữa..- Ann kéo tay hắn về.
Bà Thụy ra tiễn Ann cùng hắn về thì trong này anh đứng lên, lấy xấp giấy mình đã ngồi lên. Anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra, và cũng muốn biết nó có thân phận gì. Bởi anh cảm nhận được một điều gì đó ẩn sâu trong con người nó. Nên hôm nay anh mới đến đây để tìm đáp án.
- Cậu nhờ tôi việc gì, cứ việc nói đi. -
- Cháu muốn biết sự thật về Triệu Tử An. Và những thứ này là thế nào? - anh cũng lấy trong người mình ra xấp giấy bên trong là việc nó là con nuôi của Triệu gia. Bà Thụy nhìn anh đầy nghi ngờ, tại sao anh lại có những thứ này, tại sao anh lại muốn tìm hiểu về nó như vậy. Tiểu thư của bà có làm gì sai sao?
- Tôi không biết...
- Bác Thụy, cháu biết bác biết hết tất cả mọi chuyện, chuyện này rất quan trọng với cháu. Cháu xin bác...- ánh mắt anh vừa cầu khẩn vừa van xin làm bà Thụy động lòng, bà thấy được anh là người tốt, khi nhìn vào đôi mắt kia có gì đó gọi là sự chân thành.
- Phải...Tử An là được Triệu gia chúng tôi nhận nuôi, tôi là Triệu Thụy em của ông ấy. Tử An được anh tôi cứu vào một đêm mưa bão, vì anh tôi rất quý con bé nên đã nhận nuôi có luật pháp chứng nhận, lúc mới về con bé lạ lẫm nhưng anh tôi đã định Tử An là người thừa kế duy nhất của Triệu gia nên đã bắt con bé luyện tập đầy đủ tất cả. Trước đó con bé đã hoảng loạn và có một thời gian trầm cảm, gia đình người thân của con bé ta cũng không rõ. - bà Thụy chậm rãi kể lại, bà cũng giống như anh mình vô cùng yêu thương nó.
- Vậy trong thời gian hoảng loạn..bác có nghe Tử An nhắc gì về gia đình không mình không? - Anh cố gặng hỏi, anh muốn tìm một tia hy vọng cho mình.
- Con bé luôn nói "tại sao mọi người lại bỏ Vy"...chỉ duy nhất một câu đó, bởi mỗi lúc ta dỗ nó ngủ, vừa nhắm mắt lại mắt con bé tự dưng lại trào nước mắt, con bé lại hoảng loạn, trông vô cùng thảm.
Lòng anh chợt chấn động khi nghe bà Thụy kể lại.
........................................................
Ting...ting....
Bà Thụy ra mở cửa thì đã thấy Ann cùng hắn và Lucas, họ nghe tiếng xe và xoay lại thì lại thấy anh, Thế Minh. Hắn thấy anh thì lòng chợt khó chịu nhưng vẫn không thể hiện.
- Jade có nhà không bác Thụy. Hôm nay tụi cháu muốn dẫn cậu ấy đi chơi Tết.- Ann nhẹ nhàng nói, nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của nó.
- À...vì có chúc công việc nên tiểu thư đã về nước đêm qua rồi, các cháu vào nhà chơi đi. - bà Thụy mời bọn hắn vào. Thế Minh cũng vào theo, anh vừa ngồi xuống thì anh đã ngồi lên gì đó, nhưng đã lỡ rồi anh cũng k nên đứng lên. Bà Thụy rất thân thiện với tụi bạn nó, nhưng đa phần là Ann và Lucas nói, lâu lắm hắn mới chen vào 1 câu, nhưng riêng anh anh vẫn im lặng và lắng nghe mọi người trò chuyện. Nói một hùi, Ann cũng chúc Tết bà Thụy sau đó cùng hắn và Lucas ra về, riêng anh vẫn ngồi đó. làm hắn ngạc nhiên.
- Anh không về à...- hắn hỏi anh.
- Các cậu về trước đi, tôi còn có việc nhờ bác Thụy đây. - anh nói xong cũng thôi trả lời nữa, Ann huýt tay Lucas bảo hắn về, với thái độ của hắn cũng đủ biết, hắn luôn có ác cảm hay khó chịu với Thế Minh.
- Vậy anh Thế Minh ở lại về sau nhé..bọn em về trước....đi thôi...đứng đó làm gì nữa..- Ann kéo tay hắn về.
Bà Thụy ra tiễn Ann cùng hắn về thì trong này anh đứng lên, lấy xấp giấy mình đã ngồi lên. Anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra, và cũng muốn biết nó có thân phận gì. Bởi anh cảm nhận được một điều gì đó ẩn sâu trong con người nó. Nên hôm nay anh mới đến đây để tìm đáp án.
- Cậu nhờ tôi việc gì, cứ việc nói đi. -
- Cháu muốn biết sự thật về Triệu Tử An. Và những thứ này là thế nào? - anh cũng lấy trong người mình ra xấp giấy bên trong là việc nó là con nuôi của Triệu gia. Bà Thụy nhìn anh đầy nghi ngờ, tại sao anh lại có những thứ này, tại sao anh lại muốn tìm hiểu về nó như vậy. Tiểu thư của bà có làm gì sai sao?
- Tôi không biết...
- Bác Thụy, cháu biết bác biết hết tất cả mọi chuyện, chuyện này rất quan trọng với cháu. Cháu xin bác...- ánh mắt anh vừa cầu khẩn vừa van xin làm bà Thụy động lòng, bà thấy được anh là người tốt, khi nhìn vào đôi mắt kia có gì đó gọi là sự chân thành.
- Phải...Tử An là được Triệu gia chúng tôi nhận nuôi, tôi là Triệu Thụy em của ông ấy. Tử An được anh tôi cứu vào một đêm mưa bão, vì anh tôi rất quý con bé nên đã nhận nuôi có luật pháp chứng nhận, lúc mới về con bé lạ lẫm nhưng anh tôi đã định Tử An là người thừa kế duy nhất của Triệu gia nên đã bắt con bé luyện tập đầy đủ tất cả. Trước đó con bé đã hoảng loạn và có một thời gian trầm cảm, gia đình người thân của con bé ta cũng không rõ. - bà Thụy chậm rãi kể lại, bà cũng giống như anh mình vô cùng yêu thương nó.
- Vậy trong thời gian hoảng loạn..bác có nghe Tử An nhắc gì về gia đình không mình không? - Anh cố gặng hỏi, anh muốn tìm một tia hy vọng cho mình.
- Con bé luôn nói "tại sao mọi người lại bỏ Vy"...chỉ duy nhất một câu đó, bởi mỗi lúc ta dỗ nó ngủ, vừa nhắm mắt lại mắt con bé tự dưng lại trào nước mắt, con bé lại hoảng loạn, trông vô cùng thảm.
Lòng anh chợt chấn động khi nghe bà Thụy kể lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook