Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
-
Chương 54: Thình lình xảy ra biến cố
Hắc Ma sâm lâm (rừng rậm)là một mảnh rừng nguyên thủy cách Hắc Ma trấn ba trăm dặm, với huyễn thú hung mãnh, chướng khí độc tính kinh người, cùng với các loại cỏ độc trùng độc nổi danh, có thể gọi là đứng hàng đầu trong những khu vực nguy hiểm nhất đại lục Long Uyên.
Mục đích của Lâm Tiêu và Quân Mặc lần này, đang ở trong Hắc Ma sâm lâm.
Hai người sau khi nghỉ ngơi và hồi phục ở Hắc Ma trấn một khoảng thời gian, sáng sớm hôm sau rời khỏi khách điếm, thẳng đến Hắc Ma sâm lâm.
Thời điểm đến rừng, sắc trời vừa lúc giữa trưa, hai người không tạm dừng, trực tiếp vào rừng rậm.
Dựa theo tập tính sinh trưởng của vạn trùng thảo, hai người cần vào đến tận cùng bên trong Hắc Ma sâm lâm, sau đó ở sâu trong đầm lầy tìm kiếm vạn trùng thảo được sinh vật đầm lầy bảo hộ.
Mặc dù giờ phút này mặt trời chói chang đỉnh đầu, nhưng bên trong Hắc Ma sâm lâm lại một mảnh râm mát. Thời điểm ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp rơi trên mặt đất, chỉ còn lại chút vệt nắng lấm tấm, ngay cả tác dụng chiếu sáng cũng không có.
Cũng may hai người đều là người tu vi cao thâm, mặc dù là ban đêm cũng có thể thấy vật, cho nên cũng không ảnh hưởng hành trình.
Đi trong rừng rậm như vậy ước chừng hai ba canh giờ sau, cây cối chung quanh bắt đầu trở nên thưa thớt, mà không khí chung quanh cũng càng ngày càng ẩm ướt, đối lập nhau, khí độc trong không khí, cũng trở nên vô cùng dày đặc.
Hai người ăn giải độc đan chuẩn bị trước, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng dã thú gầm rú, ngay sau đó, một đôi người ngựa chợt từ lùm cây vọt ra, bộ dáng vô cùng lo lắng, giống như sau lưng có cái gì đuổi theo, làm cho bọn họ thoạt nhìn có chút chật vật.
“Đi mau! Thú triều!” (giống như thủy triều, thay vì nước thì là động vật ^v^)
Một người tuổi còn trẻ đi đầu nhìn thấy sư đồ hai người, nhất thời hét lớn một tiếng, sau đó không dám dừng lại, tiếp tục phóng về phía trước.
Sau lưng của hắn, tổng cộng sáu người dáng vẻ chật vật giống nhau, có hai người bị trọng thương, vết cào sâu thấy tận xương, hắn bị huyễn thú hành hạ thê thảm không lời còn nào để nói.
Phút chốc, phương hướng bảy người kia tới đã truyền đến tiếng vang ầm ầm thật lớn, ngay sau đó mặt đất cũng rung động theo, trong lúc hỗn loạn dã thú rống lên một tiếng, hiển nhiên trận thú triều này đã gần ngay trước mắt.
Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp thú triều, Lâm Tiêu và Quân Mặc không trì hoãn, xoay người đi nhanh về hướng đó.
Hai người một nguyên anh hậu kỳ, một kim đan vững chắc, lại không trải qua chiến đấu gì, chạy thật nhanh, người trẻ tuổi kia đi chưa xa, hai người cũng đã từ bên cạnh hắn chạy như bay qua, giây lát liền muốn mất bóng dáng.
“Tiền bối từ từ! Ta là hoàng tử Hiên Viên Thành của hoàng triều Đại Hạ, xin tiền bối cứu ta một mạng, chắc chắn hậu báo!” Người trẻ tuổi rống to, hiển nhiên đã kiệt sức.
Lâm Tiêu lấy phi kiếm ra muốn rời đi hơi ngừng lại, nhưng là bị Quân Mặc kéo tay áo.
“Làm sao vậy?” Lâm Tiêu hí mắt.
“Ca ca, là Hiên Viên Thành.” Quân Mặc nhẹ giọng nói, dường như nhắc nhở kéo kéo tay áo Lâm Tiêu: “Nhị hoàng tử.”
Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Nhị hoàng tử Hiên Viên Thành là ai. Hiên Viên Thành này, đúng là nhi tử của quý phi Vương gia, đối thủ một mất một còn của Hiên Viên Triệt.
Nhìn thần sắc Quân Mặc, Lâm Tiêu lập tức biết Quân Mặc đang nghĩ gì.
Hiên Viên Thành đường đường là hoàng tử, cho dù là muốn tu luyện, cũng không nên tới Hắc Ma sâm lâm cách đế đô xa như thế tu luyện. Cho nên, hắn tới nơi này, nhất định là vì những chuyện khác.
Như vậy, có chuyện thị phi gì phải cần Hiên Viên Thành thân phận như vậy đến mạo hiểm? Vương gia, ma tu, vạn trùng thảo.
“Mang theo bọn họ đi.” Quân Mặc cười tủm tỉm nói, đôi mắt đen láy nhìn Lâm Tiêu, làm Lâm Tiêu phát cáu.
Đứa ngốc này, không biết trong lòng lại có chủ ý quỷ quái gì.
Hắn lập tức xoay người, phi kiếm dưới chân nháy mắt thay đổi chiều rộng, quẹo thật nhanh trở về, trong tay bay ra một sợi dây thừng, đem đám người quấn lại, lập tức bay lên trên không của Hắc Ma sâm lâm.
Hiên Viên Thành phía dưới còn chưa kịp cao hứng, đã bị kéo lên, thiếu chút nữa bị cắt đứt thắt lưng. Nhưng nhìn các loại huyễn thú chạy như điên phía dưới, sắc mặt thay đổi, liền gắt gao ngậm miệng lại.
Quân Mặc đứng phía sau Lâm Tiêu, dường như sợ té xuống vươn tay gắt gao ôm thắt lưng Lâm Tiêu, mặt dán vào lưng Lâm Tiêu, giống như bị chuyện thình lình xảy ra hù dọa, trên thực tế đáy mắt lại tràn đầy vẻ sung sướng.
Điều khiển phi kiếm rất hao tâm tổn sức, huống chi còn dẫn theo nhiều người như vậy.
Lâm Tiêu không dám chậm trễ, giữa không trung liếc mắt nhìn hướng thú triều xa xa, xoay người liền đi tới hướng vuông góc với hướng của thú triều.
Nhìn xuống toàn bộ Hắc Ma sâm lâm, chỉ thấy một vùng bụi mù từ hướng tây bắc lao nhanh đến, phía dưới rừng rậm, đến khoảng không phía trên rừng rậm, nơi nơi đều đông nghìn nghịt huyễn thú, tựa như đang mất mạng hướng phía đông nam chạy như điên.
Nếu thật sự đụng phải, đừng nói là nguyên anh, dù là cấp cao hơn, chỉ sợ cũng bị giày xéo thành bùn.
Bên kia, đám người Nhị hoàng tử bị Lâm Tiêu trói thành một đống, rốt cuộc khó khăn tránh thoát những dã thú nổi điên, ngừng lại ở một vùng trũng phía trước.
Tiện tay đem dây thừng trong tay thu hồi, phi kiếm Lâm Tiêu khống chế biến thành kích cỡ bình thường, sau đó một tay nắm cánh tay đồ đệ, hai người từ giữa không trung hạ xuống.
Hai người quần áo sạch sẽ, thần thái bình tĩnh, mà đám người Hiên Viên Thành lại không như thế. Bảy người mặt xám mày tro, một đám nhe răng trợn mắt.
Hiên Viên Thành coi như khá hơn chút, người này sửa sang lại xiêm y có chút hỗn độn của mình, từ dưới đất đứng lên, đi tới bên Lâm Tiêu, chắp tay nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị.”
Lâm Tiêu liếc mắt đánh giá hắn, làm ca ca của nam chính, hai người có vài phần tương tự, lớn lên cũng xem như tuấn dật phi phàm, nhưng trên mặt người này trời sinh mang vài phần âm ngoan (nham hiểm độc ác), làm phong thái không khỏi lộ ra vài phần hẹp hòi.
Lâm Tiêu không lên tiếng, Hiên Viên Thành không khỏi có chút xấu hổ lúng túng. Bản thân Hiên Viên Thành ngược lại không nói gì thêm, mấy người phía sau hắn đã có chút nhịn không được.
“Ngươi là thái độ gì? Biết công tử nhà ta là ai không?! Hắn chính là Nhị hoàng tử Đại Hạ!” Trong đó một người lãnh mặt phẫn nộ quát, hiển nhiên đối với hành vi buộc chặt mấy người bọn họ, còn tiện tay ném xuống đất của Lâm Tiêu rất là bất mãn.
Tại đế đô, cho dù không nhìn địa vị hoàng tử của Hiên Viên Thành, cũng phải nhìn hắn có một mẫu tộc cường đại như Vương gia vậy, đối với hắn kiêng kị ba phần, chưa từng có người dám đối đãi Hiên Viên Thành như vậy.
Đây, chính là hoàng tử có khả năng làm hoàng đế nhất của Đại Hạ!
“Câm miệng! Không nên nói lung tung!” Hiên Viên Thành sắc mặt hơi lạnh lùng, nhíu mày quát. Hắn dừng một chút, có chút áy náy mà nói: “Xin lỗi, cấp dưới vô lễ đường đột.”
Lâm Tiêu không thích đáp lời, Quân Mặc liền cười nói: “Không sao, chẳng qua là một cái nhấc tay, vừa rồi tình huống nguy cấp, ca ca và ta nếu có gì đắc tội, xin thứ lỗi.”
Hiên Viên Thành cười lắc đầu, thoải mái nói: “So với mất mạng, chật vật hiển nhiên cũng không cho là gì. Nếu không phải vừa rồi được huynh trưởng ngươi cứu, bọn ta sợ rằng đã táng thân dưới chân huyễn thú, còn có khí lực oán giận như bây giờ ư?”
Hiên Viên Thành mặc dù âm ngoan, nhưng ngược lại biết lẽ phải.
Quân Mặc đầy hứng thú nhìn hắn một cái, nghĩ đến đời trước, người này bị Hiên Viên Triệt hãm hại, cuối cùng rơi vào kết quả thân bại danh liệt, không khỏi nhếch môi một cái.
Người nọ là kẻ kiêu hùng, tuy rằng làm người âm ngoan ghi thù, nhưng cũng là tiểu nhân ngay thẳng. Nếu không phải là Tống gia còn mạnh hơn Vương gia, nói không chừng có thể làm một hoàng đế không tồi.
Quan trọng nhất là, người này… Từ đầu đến cuối đều muốn cùng Vương gia quyết liệt.
Hai người một có lòng kết giao, một có lòng chiêu mộ, ngược lại tán gẫu không tệ.
Lâm Tiêu liếc nhìn Quân Mặc một cái, thấy tiểu tử này bộ dáng tán gẫu cởi mở, đáy mắt hiện lên một tia buồn cười. Lâm Tiêu lại một lần nữa ngự kiếm mà đi, ở trên không trung quan sát chốc lát, trong lòng đông lại.
Những huyễn thú đó giống như là bị cái gì kinh hách, hắn đưa mắt nhìn lại hướng thú triều, quả nhiên nhìn thấu mấy phần không đúng.
Nơi xa xôi kia mơ hồ có thể thấy được tro bụi ngẫu nhiên bốc lên, mặc dù xa như vậy, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy bên kia có cây cối đang sụp đổ.
Có người đang cùng huyễn thú vật lộn!
Hắn đem chân khí tập trung vào tai mắt, thị lực và thính lực nhất thời trở nên càng thêm nhạy cảm gấp mấy lần. Lúc này nhìn lại, hắn đã có thể thấy rõ cảnh tượng bên kia.
Huyễn thú kia cao ít nhất mười tầng lầu, đúng là huyễn thú siêu cấp có thể so với xuất khiếu kỳ của nhân loại. Mà người đứng trên huyễn thú, nhỏ bé giống như một con kiến, nhưng mà năng lực kẻ đó so với huyễn thú siêu cấp này còn hung bạo hơn, mỗi một động tác, đều có thể kéo ra một mảng máu lớn.
Ngoại trừ gương mặt nhìn không rõ lắm ra, Lâm Tiêu thậm chí có thể nhìn thấy sau mỗi một động tác của người nọ, huyễn thú này đều sẽ giãy dụa thê lương, sau đó huyết nhục bay tứ tung.
Người nọ là một cao thủ, ít nhất cũng ở xuất khiếu kỳ, ít nhất cũng phải cao hơn nguyên anh một cấp.
Rống!
Tiếng hý của huyễn thú hết sức to rõ thê thảm, hiển nhiên là bị người kia công kích chỗ trí mạng, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ.
Người nọ bỗng nhiên nhảy ra ngoài, giống như một thanh lợi kiếm xuyên qua toàn bộ yết hầu huyễn thú, nhưng khi xuyên thủng cổ của huyễn thú, thời điểm từ đầu của nó đi ra, trên người lại không dính bất cứ vết máu nào, vẫn tay áo phiêu phiêu, bạch y như tuyết.
Thi thể khổng lồ của huyễn thú ầm ầm sụp đổ, bị chết thê thảm.
Phút chốc, người nọ giống như cảm giác ánh mắt của Lâm Tiêu, đột nhiên nhìn về phía hắn.
Chớp mắt, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy trong trời đất chỉ còn lại đôi mắt kia, hắn rõ ràng từ đáy mắt người kia thấy được một tia vui vẻ lạnh nhạt đến cực điểm.
Người nọ một tay nắm tinh hạch* của huyễn thú, một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ qua vị trí trên môi mỏng, như là cọ ria mép không tồn tại, sau đó hướng về phía Lâm Tiêu nâng khóe miệng, xoay người một cái nhảy lên, liền biến mất.
*tinh thể đặc biệt trong cơ thể của ma thú
Trong nháy mắt đó, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cơ hồ không chút chần chờ, điều khiển phi kiếm, lập tức bay nhanh về phía người kia.
“Ca ca!” Quân Mặc đang ở dưới nói chuyện cùng Hiên Viên Thành, trên thực tế vẫn luôn chú ý Lâm Tiêu, giờ phút này, thấy Lâm Tiêu bỗng nhiên sắc mặt khó coi mà bay về chỗ sâu hơn của Hắc Ma sâm lâm, trong lòng Quân Mặc đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, không cần suy nghĩ, hắn xoay người đuổi theo.
Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu hắn đi chậm, hắn sẽ… không tìm được người này nữa…c
Mục đích của Lâm Tiêu và Quân Mặc lần này, đang ở trong Hắc Ma sâm lâm.
Hai người sau khi nghỉ ngơi và hồi phục ở Hắc Ma trấn một khoảng thời gian, sáng sớm hôm sau rời khỏi khách điếm, thẳng đến Hắc Ma sâm lâm.
Thời điểm đến rừng, sắc trời vừa lúc giữa trưa, hai người không tạm dừng, trực tiếp vào rừng rậm.
Dựa theo tập tính sinh trưởng của vạn trùng thảo, hai người cần vào đến tận cùng bên trong Hắc Ma sâm lâm, sau đó ở sâu trong đầm lầy tìm kiếm vạn trùng thảo được sinh vật đầm lầy bảo hộ.
Mặc dù giờ phút này mặt trời chói chang đỉnh đầu, nhưng bên trong Hắc Ma sâm lâm lại một mảnh râm mát. Thời điểm ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp rơi trên mặt đất, chỉ còn lại chút vệt nắng lấm tấm, ngay cả tác dụng chiếu sáng cũng không có.
Cũng may hai người đều là người tu vi cao thâm, mặc dù là ban đêm cũng có thể thấy vật, cho nên cũng không ảnh hưởng hành trình.
Đi trong rừng rậm như vậy ước chừng hai ba canh giờ sau, cây cối chung quanh bắt đầu trở nên thưa thớt, mà không khí chung quanh cũng càng ngày càng ẩm ướt, đối lập nhau, khí độc trong không khí, cũng trở nên vô cùng dày đặc.
Hai người ăn giải độc đan chuẩn bị trước, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng dã thú gầm rú, ngay sau đó, một đôi người ngựa chợt từ lùm cây vọt ra, bộ dáng vô cùng lo lắng, giống như sau lưng có cái gì đuổi theo, làm cho bọn họ thoạt nhìn có chút chật vật.
“Đi mau! Thú triều!” (giống như thủy triều, thay vì nước thì là động vật ^v^)
Một người tuổi còn trẻ đi đầu nhìn thấy sư đồ hai người, nhất thời hét lớn một tiếng, sau đó không dám dừng lại, tiếp tục phóng về phía trước.
Sau lưng của hắn, tổng cộng sáu người dáng vẻ chật vật giống nhau, có hai người bị trọng thương, vết cào sâu thấy tận xương, hắn bị huyễn thú hành hạ thê thảm không lời còn nào để nói.
Phút chốc, phương hướng bảy người kia tới đã truyền đến tiếng vang ầm ầm thật lớn, ngay sau đó mặt đất cũng rung động theo, trong lúc hỗn loạn dã thú rống lên một tiếng, hiển nhiên trận thú triều này đã gần ngay trước mắt.
Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp thú triều, Lâm Tiêu và Quân Mặc không trì hoãn, xoay người đi nhanh về hướng đó.
Hai người một nguyên anh hậu kỳ, một kim đan vững chắc, lại không trải qua chiến đấu gì, chạy thật nhanh, người trẻ tuổi kia đi chưa xa, hai người cũng đã từ bên cạnh hắn chạy như bay qua, giây lát liền muốn mất bóng dáng.
“Tiền bối từ từ! Ta là hoàng tử Hiên Viên Thành của hoàng triều Đại Hạ, xin tiền bối cứu ta một mạng, chắc chắn hậu báo!” Người trẻ tuổi rống to, hiển nhiên đã kiệt sức.
Lâm Tiêu lấy phi kiếm ra muốn rời đi hơi ngừng lại, nhưng là bị Quân Mặc kéo tay áo.
“Làm sao vậy?” Lâm Tiêu hí mắt.
“Ca ca, là Hiên Viên Thành.” Quân Mặc nhẹ giọng nói, dường như nhắc nhở kéo kéo tay áo Lâm Tiêu: “Nhị hoàng tử.”
Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Nhị hoàng tử Hiên Viên Thành là ai. Hiên Viên Thành này, đúng là nhi tử của quý phi Vương gia, đối thủ một mất một còn của Hiên Viên Triệt.
Nhìn thần sắc Quân Mặc, Lâm Tiêu lập tức biết Quân Mặc đang nghĩ gì.
Hiên Viên Thành đường đường là hoàng tử, cho dù là muốn tu luyện, cũng không nên tới Hắc Ma sâm lâm cách đế đô xa như thế tu luyện. Cho nên, hắn tới nơi này, nhất định là vì những chuyện khác.
Như vậy, có chuyện thị phi gì phải cần Hiên Viên Thành thân phận như vậy đến mạo hiểm? Vương gia, ma tu, vạn trùng thảo.
“Mang theo bọn họ đi.” Quân Mặc cười tủm tỉm nói, đôi mắt đen láy nhìn Lâm Tiêu, làm Lâm Tiêu phát cáu.
Đứa ngốc này, không biết trong lòng lại có chủ ý quỷ quái gì.
Hắn lập tức xoay người, phi kiếm dưới chân nháy mắt thay đổi chiều rộng, quẹo thật nhanh trở về, trong tay bay ra một sợi dây thừng, đem đám người quấn lại, lập tức bay lên trên không của Hắc Ma sâm lâm.
Hiên Viên Thành phía dưới còn chưa kịp cao hứng, đã bị kéo lên, thiếu chút nữa bị cắt đứt thắt lưng. Nhưng nhìn các loại huyễn thú chạy như điên phía dưới, sắc mặt thay đổi, liền gắt gao ngậm miệng lại.
Quân Mặc đứng phía sau Lâm Tiêu, dường như sợ té xuống vươn tay gắt gao ôm thắt lưng Lâm Tiêu, mặt dán vào lưng Lâm Tiêu, giống như bị chuyện thình lình xảy ra hù dọa, trên thực tế đáy mắt lại tràn đầy vẻ sung sướng.
Điều khiển phi kiếm rất hao tâm tổn sức, huống chi còn dẫn theo nhiều người như vậy.
Lâm Tiêu không dám chậm trễ, giữa không trung liếc mắt nhìn hướng thú triều xa xa, xoay người liền đi tới hướng vuông góc với hướng của thú triều.
Nhìn xuống toàn bộ Hắc Ma sâm lâm, chỉ thấy một vùng bụi mù từ hướng tây bắc lao nhanh đến, phía dưới rừng rậm, đến khoảng không phía trên rừng rậm, nơi nơi đều đông nghìn nghịt huyễn thú, tựa như đang mất mạng hướng phía đông nam chạy như điên.
Nếu thật sự đụng phải, đừng nói là nguyên anh, dù là cấp cao hơn, chỉ sợ cũng bị giày xéo thành bùn.
Bên kia, đám người Nhị hoàng tử bị Lâm Tiêu trói thành một đống, rốt cuộc khó khăn tránh thoát những dã thú nổi điên, ngừng lại ở một vùng trũng phía trước.
Tiện tay đem dây thừng trong tay thu hồi, phi kiếm Lâm Tiêu khống chế biến thành kích cỡ bình thường, sau đó một tay nắm cánh tay đồ đệ, hai người từ giữa không trung hạ xuống.
Hai người quần áo sạch sẽ, thần thái bình tĩnh, mà đám người Hiên Viên Thành lại không như thế. Bảy người mặt xám mày tro, một đám nhe răng trợn mắt.
Hiên Viên Thành coi như khá hơn chút, người này sửa sang lại xiêm y có chút hỗn độn của mình, từ dưới đất đứng lên, đi tới bên Lâm Tiêu, chắp tay nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị.”
Lâm Tiêu liếc mắt đánh giá hắn, làm ca ca của nam chính, hai người có vài phần tương tự, lớn lên cũng xem như tuấn dật phi phàm, nhưng trên mặt người này trời sinh mang vài phần âm ngoan (nham hiểm độc ác), làm phong thái không khỏi lộ ra vài phần hẹp hòi.
Lâm Tiêu không lên tiếng, Hiên Viên Thành không khỏi có chút xấu hổ lúng túng. Bản thân Hiên Viên Thành ngược lại không nói gì thêm, mấy người phía sau hắn đã có chút nhịn không được.
“Ngươi là thái độ gì? Biết công tử nhà ta là ai không?! Hắn chính là Nhị hoàng tử Đại Hạ!” Trong đó một người lãnh mặt phẫn nộ quát, hiển nhiên đối với hành vi buộc chặt mấy người bọn họ, còn tiện tay ném xuống đất của Lâm Tiêu rất là bất mãn.
Tại đế đô, cho dù không nhìn địa vị hoàng tử của Hiên Viên Thành, cũng phải nhìn hắn có một mẫu tộc cường đại như Vương gia vậy, đối với hắn kiêng kị ba phần, chưa từng có người dám đối đãi Hiên Viên Thành như vậy.
Đây, chính là hoàng tử có khả năng làm hoàng đế nhất của Đại Hạ!
“Câm miệng! Không nên nói lung tung!” Hiên Viên Thành sắc mặt hơi lạnh lùng, nhíu mày quát. Hắn dừng một chút, có chút áy náy mà nói: “Xin lỗi, cấp dưới vô lễ đường đột.”
Lâm Tiêu không thích đáp lời, Quân Mặc liền cười nói: “Không sao, chẳng qua là một cái nhấc tay, vừa rồi tình huống nguy cấp, ca ca và ta nếu có gì đắc tội, xin thứ lỗi.”
Hiên Viên Thành cười lắc đầu, thoải mái nói: “So với mất mạng, chật vật hiển nhiên cũng không cho là gì. Nếu không phải vừa rồi được huynh trưởng ngươi cứu, bọn ta sợ rằng đã táng thân dưới chân huyễn thú, còn có khí lực oán giận như bây giờ ư?”
Hiên Viên Thành mặc dù âm ngoan, nhưng ngược lại biết lẽ phải.
Quân Mặc đầy hứng thú nhìn hắn một cái, nghĩ đến đời trước, người này bị Hiên Viên Triệt hãm hại, cuối cùng rơi vào kết quả thân bại danh liệt, không khỏi nhếch môi một cái.
Người nọ là kẻ kiêu hùng, tuy rằng làm người âm ngoan ghi thù, nhưng cũng là tiểu nhân ngay thẳng. Nếu không phải là Tống gia còn mạnh hơn Vương gia, nói không chừng có thể làm một hoàng đế không tồi.
Quan trọng nhất là, người này… Từ đầu đến cuối đều muốn cùng Vương gia quyết liệt.
Hai người một có lòng kết giao, một có lòng chiêu mộ, ngược lại tán gẫu không tệ.
Lâm Tiêu liếc nhìn Quân Mặc một cái, thấy tiểu tử này bộ dáng tán gẫu cởi mở, đáy mắt hiện lên một tia buồn cười. Lâm Tiêu lại một lần nữa ngự kiếm mà đi, ở trên không trung quan sát chốc lát, trong lòng đông lại.
Những huyễn thú đó giống như là bị cái gì kinh hách, hắn đưa mắt nhìn lại hướng thú triều, quả nhiên nhìn thấu mấy phần không đúng.
Nơi xa xôi kia mơ hồ có thể thấy được tro bụi ngẫu nhiên bốc lên, mặc dù xa như vậy, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy bên kia có cây cối đang sụp đổ.
Có người đang cùng huyễn thú vật lộn!
Hắn đem chân khí tập trung vào tai mắt, thị lực và thính lực nhất thời trở nên càng thêm nhạy cảm gấp mấy lần. Lúc này nhìn lại, hắn đã có thể thấy rõ cảnh tượng bên kia.
Huyễn thú kia cao ít nhất mười tầng lầu, đúng là huyễn thú siêu cấp có thể so với xuất khiếu kỳ của nhân loại. Mà người đứng trên huyễn thú, nhỏ bé giống như một con kiến, nhưng mà năng lực kẻ đó so với huyễn thú siêu cấp này còn hung bạo hơn, mỗi một động tác, đều có thể kéo ra một mảng máu lớn.
Ngoại trừ gương mặt nhìn không rõ lắm ra, Lâm Tiêu thậm chí có thể nhìn thấy sau mỗi một động tác của người nọ, huyễn thú này đều sẽ giãy dụa thê lương, sau đó huyết nhục bay tứ tung.
Người nọ là một cao thủ, ít nhất cũng ở xuất khiếu kỳ, ít nhất cũng phải cao hơn nguyên anh một cấp.
Rống!
Tiếng hý của huyễn thú hết sức to rõ thê thảm, hiển nhiên là bị người kia công kích chỗ trí mạng, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ.
Người nọ bỗng nhiên nhảy ra ngoài, giống như một thanh lợi kiếm xuyên qua toàn bộ yết hầu huyễn thú, nhưng khi xuyên thủng cổ của huyễn thú, thời điểm từ đầu của nó đi ra, trên người lại không dính bất cứ vết máu nào, vẫn tay áo phiêu phiêu, bạch y như tuyết.
Thi thể khổng lồ của huyễn thú ầm ầm sụp đổ, bị chết thê thảm.
Phút chốc, người nọ giống như cảm giác ánh mắt của Lâm Tiêu, đột nhiên nhìn về phía hắn.
Chớp mắt, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy trong trời đất chỉ còn lại đôi mắt kia, hắn rõ ràng từ đáy mắt người kia thấy được một tia vui vẻ lạnh nhạt đến cực điểm.
Người nọ một tay nắm tinh hạch* của huyễn thú, một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ qua vị trí trên môi mỏng, như là cọ ria mép không tồn tại, sau đó hướng về phía Lâm Tiêu nâng khóe miệng, xoay người một cái nhảy lên, liền biến mất.
*tinh thể đặc biệt trong cơ thể của ma thú
Trong nháy mắt đó, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cơ hồ không chút chần chờ, điều khiển phi kiếm, lập tức bay nhanh về phía người kia.
“Ca ca!” Quân Mặc đang ở dưới nói chuyện cùng Hiên Viên Thành, trên thực tế vẫn luôn chú ý Lâm Tiêu, giờ phút này, thấy Lâm Tiêu bỗng nhiên sắc mặt khó coi mà bay về chỗ sâu hơn của Hắc Ma sâm lâm, trong lòng Quân Mặc đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, không cần suy nghĩ, hắn xoay người đuổi theo.
Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu hắn đi chậm, hắn sẽ… không tìm được người này nữa…c
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook