Giang Y Kính chỉ cảm thấy đầu óc như đang kêu vang, hận không thể ngất đi ngay lập tức.

Cho dù là nước dâm trong cả lỗ *** lẫn lỗ đít, kể cả máu của y đi chăng nữa thì vẫn không đủ để cho cái hồ này nhét kẽ răng.

Đừng nói thời hạn một tháng, cho dù là một năm cũng là quá sức đối với y.

Văn Bác không có phản ứng kịch liệt như Giang Y Kính, lúc hắn biến thành dây đằng đã biết nội dung của nhiệm vụ rồi.

Vốn dĩ mục đích của nhiệm vụ này là muốn cho một bên không biết để thử phản ứng của bên kia.

Ai có thể ngờ được lại gặp phải kẻ lỗ mãng như Văn Bác, mới mở màn đã tự bán chính mình, mà đối phương còn không cảm kích.

Giang Y Kính nhận mệnh nằm cạnh hồ nước, hoàn toàn để cho dây đằng đùa bỡn.

Từ bỏ không phải là tính cách của y, Văn Bác còn chưa hoảng sợ, y cũng sẽ không lùi bước.

"Đồ nhi, tới đi..." Giang Y Kính thả lỏng thân thể, chờ đợi Văn Bác quấn lên da thịt mình.

Y nằm ngửa trên mặt đất, nhìn tia sáng từ khe hở chiếu xuống.

Mấy cửa ải mà chủ bí cảnh này thiết kế nhìn như không có kết cấu gì, thật ra đều có mục đích cả.

Lúc ở phòng tân hôn chính là thời điểm gã và công chúa Hoài An kết làm vợ chồng.

Nhiệm vụ tìm kiếm cầm phổ trong đình viện, Hoài An nhất định phải có tình cảm với gã mới có thể thông qua cửa ải này.

Nhiệm vụ cọ dây thừng là cơ hội cho Hoài An thở dốc, đánh vỡ hình thức thân mật khắng khít, để cho nàng cảm nhận được cô độc, từ đó sẽ sinh ra ỷ lại đối vỡi gã.

Thôn trang tuyệt tích chính là nhiệm vụ càng làm cho Hoài An thêm xấu hổ, để cho nàng thích ứng với việc giao hoan với gã, theo sát đó là nhiệm vụ thề ước dưới cây nhân duyên.

Vậy nhiệm vụ dây đằng này là vì cái gì? Giang Y Kính suy tư, tùy ý Văn Bác tác quái trong thân thể của chính mình.

Cảm giác hơi lạnh cọ xát qua da thịt ấm áp, dây đằng ngưng tụ thành một đoàn, moi móc nước dâm bên trong khe thịt.

Giang Y Kính thở phào một hơi, nhìn chằm chằm hồ nước khô cạn.

Mấy nhiệm vụ lúc trước đều không có thời hạn, chỉ có mỗi lần này là được giao hạn.


Giang Y Kính chau mày, rốt cuộc lần này là nhiệm vụ thứ mấy trong bí cảnh? Nhưng manh mối này đẩy y và Văn Bác đi về phía trước, quan hệ trở nên thân mật, có đơn phương có yêu thích, biến thành hai bên ỷ lại nhau, vậy bước tiếp theo là gì, toàn tâm tín nhiệm?
Giang Y Kính đột nhiên nắm được thứ gì đó! Nhiệm vụ dùng nước dâm rót đầy hồ nước chính là khiến cho Văn Bác hoàn toàn quen thuộc với y.

Những cuộc giao hoan trước đó hoàn toàn không đủ, làm sao để tiết ra đủ nước dâm trong thời hạn được giao trở thành vấn để hàng đầu của Giang Y Kính.

Y phải dẫn đường cho Văn Bác khai phá tất cả những điểm mẫn cảm của mình.

Giang Y Kính đau đầu.

Lúc này y thậm chí còn hy vọng năng lực suy luận của mình đừng có tốt như vậy.

Dây đằng sột soạt cọ mu bàn tay y, không muốn xa rời mà quấn chặt eo y.

Giang Y Kính thở dài, sâu kín mở miệng: "Xuống một chút nữa..."
"*** nhỏ...!Điểm mẫn cảm ở bên trong...!Ưm...!Có ba chỗ...!Một chỗ cách cửa tử cung ba tấc...!Sang trái một chút..."
Giang Y Kính chỉ huy dây đằng thọc xuyên qua thân thể mình.

Hai chân nam nhân giang rộng, lỗ dâm đối diện với hồ nước, nước dâm vừa chảy ra đã bị dây đằng đưa xuống hồ nước.

Y bị chơi đến hai mắt ửng đỏ, trong nửa khắc đã cao trào mấy mươi lần, còn phải lấy tinh thần dạy Văn Bác làm sao để chịch mình.

Vành tai y đã không chịu nổi liếm láp nữa, chỗ sau eo cách xương cụt ba tấc là chỗ mẫn cảm nhất, con *** bị bóp chặt đột nhiên phóng thích, trứng dái lại bị nắm, hột le bị lôi ra khỏi khe *** kẹp chặt, mấy điểm n*ng trong lỗ *** nhiều vô số kể, lỗ đít bị hoàn toàn lấp đầy...!
Giang Y Kính nhìn sắc trời từ trắng biến thành đen, lại từ đen chuyển sang trắng.

Y bị chơi đến hai mắt thất thần, *** dâm bị động chảy nước sốt, dây đằng tụ tập thành một đoàn quét lên điểm mẫn cảm của y, vừa thoáng đứng lên đã bị đẩy về.

"Đồ nhi...!Nhanh lên...!một chút..." Kỳ thật Giang Y Kính đã sớm hết sức, nhưng y vẫn hy vọng có thể một lần thông qua cửa ải này, thúc giụa Văn Bác cũng chỉ là vì suy nghĩ cho cái eo già của mình mà thôi.

Dây đằng xanh ngắt ra vào liên tục, thịt mềm đỏ bừng bị đánh đến ứa ra nước sốt, lộ ra vách tường yếu ớt.

Chỗ sâu bên trong lỗ nhỏ bị khuấy đảo đến chua xót, dòng điện chạy lên xương cụt, rồi chạy tán loạn ở khoang bụng.

Nam nhân vô lực rên rỉ, cả người toàn là mồ hôi ẩm ướt, như là mới được vớt từ trong nước ra...!
Rót hồ một tháng, từ trên xuống dưới cơ thể của Giang Y Kính đều bị chơi sạch, chỉ đè nhẹ lên lỗ dâm một cái thì đã chảy ra một lượng lớn nước dâm.

Dây đằng bên trong *** nhỏ vẫn còn nghiền ép điểm mẫn cảm của y, muốn vắt khô chút chất lỏng cuối cùng, lỗ đít bị lấp đầy bó dây đằng ra ra vào vào liên tục...!

Giang Y Kính đã không còn cảm giác được đau đớn nữa, lỗ đít y đã bị cắm đến mất tri giác, chỉ có *** nhỏ vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị quất.

Trong phút chốc, ánh mắt trời lên cao.

Hoa cúc nhỏ trên dây đằng đều nở ra trái cây tươi ngon, chấn động rớt xuống bên cạnh hồ nước đã chứa đầy nước dâm của Giang Y Kính.

Nam nhân nâng lên mí mắt nặng nề, nhìn về hồ nước đã đầy đến sắp tràn ra.

Phía trên hồ hiện lên dòng chữ nhỏ quen thuộc - - chúc mừng người chơi đã hoàn thành một cánh cửa cuối cùng của bí cảnh, xuyên qua rừng là có thể đi ra ngoài.

Trái cây mà dây đằng kết ra là phần thưởng cho người chơi, giúp thân thể khỏe mạnh, đao thương không ngã.

Văn Bác biến thành người, chuyện thứ nhất chính là đi nhặt trái cây ăn.

"Đồ nhi..." Giang Y Kính muốn bảo hắn đừng ăn, hắn mà ăn nữa thì cái eo y sẽ tiêu tùng mất.

Nhưng lại nghĩ đến, chẳng lẽ sau khi ra ngoài mình vẫn cùng Văn Bác giao hoan sao? Sau đó y không ngăn cản nữa.

"Sư tôn, ngươi có ăn không?" Văn Bác giơ trái cây hỏi.

"Vi sư không ăn." Giang Y Kính lắc đầu.

"Được rồi." Sau đó Giang Y Kính liền thấy Văn Bác ôm hết đống trái cây vào trong khuỷu tay, quay đầu lại nói với y: "Sư tôn, đi thôi."
Trong giọng nói của hắn tràn đầy không tha, dường như là tiếc nuối bí cảnh lại nhanh kết thúc như vậy.

Giang Y Kính đi phía sau Văn Bác, huyễn hóa ra đạo bào, triệu hoán trường kiếm chuẩn bị về Thanh Vân Môn, quay đầu liền thấy Văn Bác giống như đang giấu bảo bối mà lấy một cái túi càn khôn ra, bỏ hết trái cây vào, sau đó lại dùng thêm một cái túi khác bọc lên một tầng nữa.

Y nhìn động tác của Văn Bác, luôn cảm thấy hoảng hốt.

"Sư tôn, ngươi đưa ta về Thanh Vân Môn đi." Văn Bác ôm eo Giang Y Kính, nhảy lên trường kiếm.

Tu vi của Văn Bác không đủ để bay đến sư môn, y đưa hắn về cũng là điều nên làm, nên Giang Y Kính cũng không nghĩ nhiều.

Cửu Châu, trời xanh không mây.

Giang Y Kính chở Văn Bác ngự kiếm phi hành.


Trường kiếm xóc nảy hai cái đã nhanh chóng ổn định.

"Đồ nhi...!Ta là sư tôn của ngươi..."
Thông qua cửa ải Lấp đầy hồ, tất cả điểm mẫn cảm của y đều bị Văn Bác biết được.

Bây giờ đầu lưỡi của hắn đang liếm láp nốt ruồi đỏ sau vành tai y, ngón tay gãi sau eo y, một cái tay khác duỗi xuống xoa bóp hột le y.

Giang Y Kính bị sờ đến lỗ *** đầm đìa nước dâm, nỗ lực khống chế trường kiếm.

"Ngươi tất nhiên là sư tôn của ta." Văn Bác hoàn toàn không hiểu tại sao Giang Y Kính lại nhấn mạnh chuyện này.

"Ta đã là...!sư tôn của ngươi..." *** dâm ngứa ngáy khó nhịn, như là có vô số con nhện đang kết màng ở bên trong, khát vọng được thứ gì đó cắm vào.

Giang Y Kính rũ mắt, đẩy cái tay của Văn Bác ở dưới đạo bào ra: "Trong bí cảnh giao hợp chỉ là kế sách tạm thời, bây giờ đã ra ngoài, chúng ta cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra đi."
Giang Y Kính phát hiện người phía sau cứng đờ, lúc cho rằng Văn Bác đã hiểu ý của y thì thanh niên lại tiếp tục quấn chặt eo y, tủi thân lên án: "Sư tôn muốn vứt bỏ đồ nhi sao?"
"Vi sư không có ý này, ngươi ta vẫn như cũ là sư đồ." Giang Y Kính nói.

"Thì ra những lời mà sư tôn nói trong bí cảnh đều là giả dối." Văn Bác tiếp tục tủi thân: "Ngươi nói sẽ giúp cho Văn gia có người nối dõi, bây giờ thì không chịu cho ta chạm vào..."
Giang Y Kính bừng tỉnh, hình như đúng là có chuyện như vậy, y thật sự sắp quên rồi: "Vậy chúng ta không trở về Thanh Vân Môn nữa, trước tiên cứ tìm một chỗ ẩn nấp sinh con đã."
Y thay đổi phương hướng, tìm được một sơn cốc chuẩn bị mang thai.

...!
Ba năm thoáng qua, Giang Y Kính đỡ cái bụng phồng lên đi dạo trong sơn cốc.

Văn Bác ân cần chiếu cố sư tôn ngây thơ mờ mịt, khóe miệng hơi cong.

Ba năm này không khác gì so với lúc ở trong bí cảnh, y bị Văn Bác ** *** từ sáng đến tối, hắn nói muốn nhanh chóng có đứa nhỏ mang cùng dòng máu với mình.

Giang Y Kính bị ăn đến hai chân run run, cảm nhận được thai nhi trong cơ thể đã thành hình, y không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lúc này thì Văn Bác đã không còn lý do gì có thể lôi kéo y làm tình nữa rồi.

Y không đoán được là lúc này người Thanh Vân Môn lại đột nhiên tìm tới.

Giang Y Kính xấu hổ, không biết tiếp đãi như thế nào trong khi y đang ưỡn bụng, mang thai đứa con của đồ đệ mình.

"Ngươi tới làm gì?" Văn Bác không có chút thương hương tiếc ngọc nào.

Người đến là tiểu sư muội của Thanh Vân Môn, Tiêu Tư Nguyệt, vẫn luôn có hảo cảm với Văn Bác.

"Có việc muốn nói riêng với ngươi." Tiêu Tư Nguyệt liếc qua cái bụng nhỏ phồng lên của Giang Y Kính, nói với Văn Bác.

Văn Bác hiểu ý, đi theo nàng đến dưới tàng cây.


"Ngươi còn nhớ rõ phụ thân ngươi chết như thế nào không?" Tiêu Tư Nguyệt mở miệng trước.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Văn Bác nhướng mày: "Không có việc gì thì cút về Thanh Vân Môn đi."
"Giang Y Kính hại chết cha ngươi mà ngươi vẫn không có khúc mắc gì ở bên y sao?" Tiêu Tư Nguyệt reo lên.

"Y là người như thế nào, ta rõ ràng hơn ngươi nhiều." Văn Bác cười lạnh.

"Ma chủ truyền lời đồn nói ngươi và Giang Y Kính có tư tình, ta không nghĩ tới thế mà là thật." Tiêu Tư Nguyệt vội vàng nói: "Tu vi của Giang Y Kính cao thâm, tông phái trong Cửu Châu không phải là đối thủ của y, có khả năng sẽ bắt ngươi khai đao.

Bây giờ với bộ dáng của Giang Y Kính, có thể chứng thực tội danh ngươi lăng nhục hắn, thầy trò yêu nhau là chuyện trái đạo lý luân thường, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Tiêu Tư Nguyệt nói xong liền rời khỏi sơn cốc.

"Đồ nhi, nàng tới làm gì vậy?" Giang Y Kính nhíu mày.

"Không có chuyện gì lớn, người trong Thanh Vân Môn mong chúng ta sớm trở về." Văn Bác vuốt bụng to của Giang Y Kính, vẻ mặt ôn nhu.

Thân mình Giang Y Kính cồng kềnh, không kịp trốn bị Văn Bác cắn vành tai.

"Vi sư...!đã...!mang thai..." Mấy tiếng còn sót lại đã bị Văn Bác nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi linh hoạt càn quét hàm trên mẫn, cảm mút lấy chất lỏng ngọt lành giữa môi răng nam nhân.

"Làm càn!" Giang Y Kính đẩy Văn Bác, vành tai vì xấu hổ buồn bực mà đỏ bừng.

Y nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như phản ứng của mình có hơi kịch liệt rồi, vì vậy ôn tồn khuyên nhủ Văn Bác: "Đứa nhỏ đã có ta nuôi nấng, Văn gia đã có hậu.

Ngươi nên đi du lịch núi sông, tìm kiếm đạo lữ, đừng cứ lăn lộn mãi với vi sư trong một góc chật hẹp này.

Vi sư lớn hơn ngươi 900 tuổi, sớm đã đến tuổi già rồi, không so được với thiếu nữ tràn đầy thanh xuân."
"Rõ ràng sư tôn mềm đến mức có thể véo ra nước, sao cứ nói mình già chứ." Văn Bác bĩu môi.

Máu nóng của Giang Y Kính xông lên đỉnh đầu, tên đồ đệ này của y không biết học mấy lời hạ lưu này ở đâu, mỗi ngày đều không chịu đàng hoàng nghiêm chỉnh.

"À, sư tôn đang ghen tị có phải không?" Văn Bác bừng tỉnh đại ngộ.

- --
Editor: Còn 3 chương nữa là hết nhé mấy cô, không có ngược gì đâu nhé yên tâm.

Chương 16: Sư tôn quá dễ lừa =)))
Thật ra thì mấy bộ cao H như này rất ít nội dung luôn, có vài bộ còn không có cả nội dung, nên ai hy vọng vào cốt truyện có thể cao trào hay gì đó thì chắc là phải thất vọng rồi.

Tui edit truyện cao H nhiều nên thấy nội dung như này đã là ok rồi, không tới nỗi chỉ có H mà không có tình cảm ấy.

Còn mấy cô thấy thế nào? Có cần phải tìm bộ có nội dung nhiều hay không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương