Sư Tôn Sắp Bị Thao Hỏng Rồi FULL
-
11: Dây Thừng Cọ Lồn
Văn Bác liếm láp nốt ruồi sau vành tai nam nhân, hưởng thụ nhìn bộ dáng bị liếm đến run rẩy của y, ánh mắt nhìn về phía đàn Phục Hy trước mặt.
"Để ta đàn thử xem."
Hắn quen thuộc bế Giang Y Kính lên, ngón tay bẻ ra hai mép *** đầm đìa nước sốt, chậm rãi cắm vào trong lỗ nhỏ ướt nóng, thoải mái than thở.
"Được..." Giang Y Kính bị cắm vào, thân thể nghiêng về phía trước, lại bị thanh niên vớt về.
Trong lòng y biết chưa chắc đã thành công, y không chán ghét Văn Bác, nhưng một năm qua đi vẫn chưa thông qua cửa ải này.
Cứ cho là ngựa chết chữa thành ngựa sống đi.
"Sư tôn, đừng kẹp ta..." Ngón tay Văn Bác đè trên dây đàn.
Hắn thật sự rất sợ sẽ làm cho dây đàn đứt mất, dù sao cũng yếu ớt như vậy...!
Văn Bác nhớ lại cách đánh đàn mà Giang Y Kính chỉ cho mình, một năm nay nam nhân liên tục dạy dỗ hắn cách luyện đàn, cho dù hắn là tên ngốc thì chắc chắn cũng sẽ nhớ.
"Ưm..." Giang Y Kính ngồi trên đùi thanh niên, nỗ lực thả lỏng cơ thể, thừa nhận hắn cắm vào.
Nếu như để cho Văn Bác bắn tinh trước thì y lại phải bị *** một lần nữa, tốt nhất là lúc đàn lên cao trào, Văn Bác cũng đồng thời bắn ra, như vậy thì có thể tránh được một lần.
Một năm này, *** non của y cũng sắp bị đâm nát rồi.
Tiếng đàn vang lên, khúc nhạc dạo triền miên qua tay thanh niên lại trở nên mạnh mẽ như khí thế của thiên quân vạn mã.
Tiết tấu nhanh chóng nháy mắt đã khơi mào dục vọng của Giang Y Kính, y bị *** bự của Văn Bác cắm đến run rẩy, cả người như đang bốc cháy.
Y cảm nhận được dục vọng tăng vọt của thanh niên, cùng với quyết tâm hận không thể nuốt y vào bụng của hắn.
Giang Y Kính không nghĩ đến Văn Bác lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với y như vậy, là do mình đã bị hắn chạm qua, cho nên hắn không muốn mình bị người khác làm bẩn sao?
"Ưm..."
Bàn tay Giang Y Kính che ngực mình lại, y đã sắp không chịu nổi chấn động của tiếng đàn rồi, trái tim cứ nhảy lên.
Dường như y có thể thấy được giữa dãy núi miên man, mênh mông vô bờ, bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa lớn.
Y đứng trên đỉnh núi, nhìn đám lửa từ chân núi bắt đầu tràn ra khắp nơi, không có chỗ nào là trốn được.
Lúc da thịt sắp bị đốt cháy, đám lửa đột nhiên liếm láp ngón chân y, dịu ngoan như sủng vật.
...!
Giang Y Kính bị *** bự của Văn Bác cắm thọc, trong lỗ *** cũng bị căng đến tràn đầy.
Nam nhân liên tục cao trào mấy lần, nhưng cây gậy trong cơ thể lại không có chút dấu hiệu nào muốn bắn.
Tiếng đàn đột nhiên tới khúc cao trào, những thứ đồ bày biện trong phòng cũng theo đó mà chấn động, giống như là đang động đất.
Đầy người Giang Y Kính toàn là mồ hôi, giương mắt nhìn về phía đàn Phục Hy đang bay giữa không trung, không gian xung quanh nhanh chóng sụp đổ, y và Văn Bác ngồi trên cây đàn, giống như là hòn đảo nhỏ độc lập, sau đó lại chậm rãi trồi lên.
"Ưm..."
Tinh dịch nóng bỏng rót đầy vách trong của y, cái eo cũng bị nóng đến run rẩy, bụng nhỏ phồng lên.
Dịch trắng đục theo khe hở chảy xuống *** lớn lại lần nữa cứng lên, cọ vào vách tường yếu ớt.
Giang Y Kính đã bắn rất nhiều lần, bây giờ chỉ còn lại chút tinh dịch ít ỏi, thịt mầm đáng thương rũ xuống.
Một khúc đàn xong, giữa không trung hiện lên mấy hàng chữ nhỏ.
Chúc mừng người chơi đã thông qua cửa ải Cầm phổ đánh rơi, ở bến đò có một sợi dây thừng, có thể giúp các ngươi tới được bờ đối diện.
"Sư tôn." Văn Bác hung hăng hôn lên gương mặt Giang Y Kính: "Chúng ta đã thông qua rồi."
Giang Y Kính ngơ ngác nhìn mấy chữ kia, mất đi khả năng nói chuyện.
Trong đầu y hiện ra hình ảnh chủ bí cảnh này và công chúa Hoài An tranh cãi.
Hoài An nói đời này tuyệt đối sẽ không yêu gã, cuối cùng hai người vẫn thông qua cửa ải, là do tâm ý của Hoài An đã thay đổi, hay là giống như Văn Bác, để cho gã kia đàn cầm Phục Hy?
Giang Y Kính sinh ra suy đoán đáng sợ.
Văn Bác yêu y sao?
Y quay đầu nhìn về khuôn mặt đang mừng rỡ như điên của Văn Bác, thanh niên ôm vai y, đè y trong ngực vừa hôn vừa gặm.
"Sư tôn, sao ngươi lại không vui?"
Giang Y Kính suy yếu cong khóe môi: "Không có."
Có lẽ là do ngoài ý muốn thôi.
Văn Bác có thiên phú về mặt âm luật hơn y, cho nên đàn Phục Hy mới để hắn thông qua thôi.
"Sớm biết vậy ta đã thử đàn rồi, nói không chừng một năm trước chúng ta đã qua cửa." Văn Bác rút *** ra, chặn ngang bế y lên: "Đi, chúng ta đi tới bến đò."
Bến đò, nước gợn mênh mang.
Một sợi dây thừng to cỡ nắm tay, kéo dài đến sâu bên trong màn sương mù.
"Như vậy thì làm sao qua?" Văn Bác lắc lắc Giang Y Kính còn đang ngẩn người: "Sư tôn, ngươi nghĩ cách thử xem."
"Có thể là muốn chúng ta giẫm lên dây thừng đi qua..."
"Bí cảnh này sẽ không khảo nghiệm kiến thức cơ bản của ngươi đâu." Văn Bác bĩu môi: "Phía dưới hồ nước là loại ếch có thể ăn thịt người, lỡ như phu nhân của gã này ngã xuống thì phải làm sao, nàng ta cũng đâu phải tu sĩ."
Giang Y Kính gật đầu, lời của Văn Bác thật ra rất có lý.
"Không phải là..." Văn Bác nheo mắt lại: "Muốn cho ngươi cọ *** đi qua chứ?"
Khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn của nam nhân trở nên càng thêm tái nhợt, chiều dài của dây thừng này vốn không thể đo được, chẳng lẽ thật sự muốn y khóa ngồi trên đó cọ *** đi qua sao?
"Vi sư có thể giẫm lên dây thừng rồi đi qua."
"Bên trong bí cảnh này không thể sử dụng pháp lực, thể lực của ngươi căn bản không thể đi tới đối diện." Văn Bác đánh giá khoảng cách hai bên bờ: "Ta ôm ngươi qua."
Văn Bác mới vừa giẫm lên dây thừng, mặt trên lại lần nữa xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
Một sợi dây thừng chỉ cho phép một người đi qua.
Hắn thả Giang Y Kính xuống, băn khoăn nhìn bốn phía, quả nhiên ở phía Bắc còn có một bến đò khác.
Mỗi bến đò đều có một sợi dây thừng, đi qua hai chỗ khác nhau.
"Sư tôn, ngươi chọn bên nào?" Văn Bác vân vê đầu v* của nam nhân, núm nhỏ non nớt bị hắn xoa đến sưng to.
Lời nói của hắn thì vô cùng tôn sư trọng đạo, nhưng hành động lại hoàn toàn tương phản với giọng điệu tôn kính vừa rồi.
Văn Bác cảm thấy đầu óc của gã kia có bệnh, muốn xây bí cảnh tình thú rồi còn muốn tách người ra.
"Vi sư...!chọn dây này đi, ngươi thả ta xuống dưới." Giang Y Kính bị Văn Bác bóp vú, khuôn mặt đỏ bừng.
Cái tay đang tác quái trước ngực bỗng nhiên tăng thêm sức, lòng bàn tay thô ráp nghiền qua điểm nhỏ mẫn cảm, cảm giác như bị điện giật xông thẳng lên đỉnh đầu, lỗ *** chảy ra một lượng lớn nước dâm.
Giang Y Kính bị xoa vú tới cao trào.
"Sư tôn, để cho ta *** một lát." Văn Bác nghĩ đến không biết bao lâu mới có thể gặp lại Giang Y Kính, trong lòng nghẹn đến mức sắp nổi điên.
Hắn tách *** non của Giang Y Kính ra, hung ác cắm vào vách nhỏ yếu ớt, chiến đấu trong lỗ nhỏ trơn trượt.
Gò má Giang Y Kính nóng rực, *** dâm đã sớm bị *** đến quen thuộc cây *** bự kia, lập tức phân bố ra dâm dịch trong suốt để tiện cho thanh niên thọc vào rút ra.
"Đồ nhi, ngươi nên kiềm chế một chút..." Y không biết nên mở miệng thế nào, tiếng đàn của Văn Bác vẫn còn ở bên tai, có khả năng đồ đệ nhỏ này của y có loại tình cảm khác với y.
Giang Y Kính cảm thấy vấn đề này còn khó giải quyết hơn so với bảo y đi thích Văn Bác, hai người dùng sự chân thành đối diện nhau, thỉnh thoảng lại làm tình, Văn Bác có tình cảm với y cũng không có gì lạ.
Y không thể trách Văn Bác.
"Ông đây...!Ta đã...!rất kiềm chế..." Văn Bác khó chịu bóp eo Giang Y Kính, cuồng cắm không ngừng.
Nắng sớm hiện lên, hắn mới lưu luyến rót tinh dịch vào tử cung của nam nhân.
Văn Bác ôm Giang Y Kính, vuốt ve bụng nhỏ phồng lên của y, trên mặt là biểu tình thỏa mãn.
...!
Lúc Giang Y Kính tỉnh lại, Văn Bác đã sớm rời khỏi bến đò.
Mặt trăng treo cao, hồ nước nhộn nhạo, bốn phía tối đen.
Mặt hồ đen nhánh không được ánh trăng chiếu rọi, chỉ có tiếng ếch xanh kêu to.
Y giẫm lên dây thừng, còn chưa đi được hai bước đã bị trượt chân rớt xuống tấm ván gỗ.
Ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, Giang Y Kính quay đầu nhìn về bến đò phía Bắc, y không nghĩ tới mình lại sinh ra cảm giác ỷ lại với tiểu đồ đệ của mình.
Lúc ở trong đình viện, tiểu đồ đệ lôi kéo y làm tình ngày đêm, y bị *** đến mềm chân không đi nổi, đều là do tiểu đồ đệ ôm y đi.
Nhớ lại, dường như chân y đã rất lâu rồi chưa chạm đất.
Bây giờ chân cẳng vẫn còn mềm như cũ, y phun ra một hơi, khóa ngồi lên dây thừng.
Cho dù là bò, y cũng phải bò đến đối diện.
Y còn phải đưa Văn Bác ra khỏi bí cảnh, y không thể phụ giao phó của phụ thân Văn Bác.
Dây thừng thô ráp cọ lên hột le mềm mại, lỗ *** lập tức trào ra một cổ nước sốt đầm đìa.
Giang Y Kính ghé vào dây thừng, thở phì phò nhìn về phía xa xa.
Xương bướm trên vai lưng của nam nhân tỏa sáng dưới ánh trăng, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt sợi dây.
Cái trán Giang Y Kính bị tra tấn ra một tầng mồ hôi mỏng, cái sợi dây này là do nhiều sợi dây thừng bện chặt vào nhau, mấy sợi lông lan tràn chui vào thịt mềm non nớt, cào cho lỗ *** phải phun ra nước dâm ào ạt.
"Ưm..." Nam nhân không nhịn được rên rỉ, thịt *** bị cọ vừa hồng vừa sưng.
Cơ thể Giang Y Kính đã bị *** đến vô cùng mẫn cảm, loại trình độ cọ xát này cũng đã làm y thở hồng hộc, liên tục cao trào.
Y nằm trên dây thừng, tiếp tục bò sát về phía trước.
Mới bò vài bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi.
Mặt trời mọc, mặt trăng lặn, đã lặp đi lặp lại vài lần.
Giang Y Kính không biết mình đã bò bao lâu, cuối cùng y cũng thấy được một góc nhỏ bến đò bị chướng khí che đậy.
Da thịt mềm mại của nam nhân bị cọ đến sưng đỏ không chịu nổi, hột le và thịt non trong *** nhỏ cũng đỏ như nhỏ máu.
Dây thừng thô ráp cọ xát thân dưới, nơi đi qua giống như là được bôi một lớp nước óng ánh.
Y căng ngón chân, móng tay trắng bệch, cổ giương lên.
Trong đầu như có ánh sáng lóe qua, lại lần nữa đạt cao trào.
"Hô...!hô..."
Lồng ngực Giang Y Kính phập phồng, gương mặt che kín tình triều mê ly.
Sau khi bò đến trên bờ, nam nhân lập tức hôn mê.
đầu v* hồng hào vẫn còn đứng thẳng, giữa hai chân toàn ra tinh dịch trắng đục, cửa *** còn đang phun bong bóng.
...!
Lúc tỉnh lại lần nữa, Giang Y Kính thấy mình đang nằm trong một sơn động.
Trong sơn động không có chướng khí, ngoài cửa bị sương mù bịt lại, chắc là một không gian an toàn khác trong bí cảnh, giống như phòng tân hôn lúc trước.
Ánh sáng mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn ra được vách đá có khắc chứ.
Y bị truyền tống tới đây sao?
Giang Y Kính xuống khỏi giường đá, quan sát chung quanh.
Bí cảnh mưu thoa theo lý thì sẽ không có gì quá nguy hiểm.
Nhưng trái tim y vẫn không nhịn được mà nảy lên kịch liệt, không có Văn Bác bên cạnh, y vẫn luôn không an tâm.
Giang Y Kính nhắm mắt lại, muốn vứt loại suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Văn Bác là đồ đệ y, y không nên có, cũng không thể có loại ý nghĩ như vậy.
Giang Y Kính sờ soạng vách đá đi chậm, liền nghe thấy tiếng nước róc rách truyền tới.
Đi mấy trăm bước vòng qua vòng lại mấy ngã rẽ, một con rồng lớn đang nằm trong thạch động, hình như là bị thương, mặt đất còn có vết máu đã khô cạn.
Giang Y Kính ngơ ngác đứng tại chỗ.
Rồng lớn ngửi được hơi thở của y, cái đuôi vặn vẹo bọc y lại.
Vảy rồng lạnh băng cọ xát trên da thịt, Giang Y Kính bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời quên mất giãy giụa.
- --
Editor: Chắc tui để publish chương khoảng 24h rồi khóa lại nữa á =))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook