Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai
-
Chương 18: Thụ hình
Mị Nhi chỉ có thể giúp Tang Hoa tạm thời cầm máu, không thể chữa lành vết thương cho hắn. Nàng nói hắn là người của thần giới, chỉ có thần giới mới cứu được. Thế nhưng, Lăng Ca không thể bay tới Cửu Trùng Thiên. Một con giao long như y thậm chí không vượt qua nổi tầng mây đầu tiên, thì nói gì đến việc tiến nhập thần giới tìm người cứu Tang Hoa? Chưa bao giờ trong cuộc đời Lăng Ca cảm thấy y bất lực như vậy, chỉ biết ngồi ôm lấy Tang Hoa, nước mắt chảy xuống mà không làm được gì khác.
“Sư tôn, đồ nhi nhận thua. Người tỉnh dậy đi, cái gì ta cũng nghe theo người. Người không muốn ta giết người, ta tuyệt sẽ không giết nữa. Người nghe thấy không sư tôn? Ta cầu xin người tỉnh dậy đi.”
“Sư tôn, người không tỉnh dậy thì đồ nhi phải thế nào? Người thật sự từ bỏ đồ nhi sao? Không có người, đồ nhi trơ trọi một mình giữa tam giới này, làm sao để bước tiếp được đây?”
“Sư tôn, đồ nhi sẽ không bao giờ lấy cái chết ra hù dọa người nữa. Chúng ta cũng đừng nói tới cái chết được không? Người hãy thật mảnh khỏe tỉnh dậy nhìn đồ nhi đi. Đồ nhi đến giờ mới nhận ra, ta có thể mất tất cả nhưng không thể mất người. Ta không lạm sát chúng sinh nữa. Ta lấy cả mạng mình ra thề với người. Sư tôn, cầu xin người, ghét ta cũng được, đánh ta cũng được, nhưng hãy tỉnh dậy đi.”
Lăng Ca cứ ôm Tang Hoa lẩm bẩm như một kẻ điên suốt ba ngày. Bình thường, y tự cho là thông minh, cách gì cũng nghĩ ra, nhưng hiện tại, cách gì cũng không nghĩ ra. Đầu óc trống rỗng, một mảng tối mịt. Đến ngày thứ tư, Tang Hoa hơi rục rịch tay, lúc vừa mở mắt câu đầu tiên hắn nói với Lăng Ca là: “Ngươi ồn quá!”
Lăng Ca dùng hết sức lực siết hắn lại, vui mừng nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng lại: “Sư tôn, người tỉnh rồi! Người có biết ta sợ hãi thế nào không? Ta đã nghĩ nếu như người vĩnh viễn không tỉnh thì ta phải làm sao? Ta chắc là sẽ đi theo người mất.”
Tang Hoa cũng muốn ôm y, nhưng thực sự hắn không còn chút sức nào. Cái tên này vậy mà đã khóc vì hắn. Có được những giọt nước mắt quý giá của Yêu Đế, hắn đột nhiên thấy rất đắc ý: “Ngươi ồn đến mức ta muốn ngủ thêm chút nữa cũng không được, hết khóc rồi lại lải nhải bên tai ta.”
Lăng Ca lau đi nước mắt, có chút đờ đẫn: “Bởi vì ta tưởng người…tưởng người sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hoặc là nói, người không muốn tỉnh lại nữa, cũng không muốn nhìn thấy ta.”
Tang Hoa vô lực khều khều vào tay áo Lăng Ca rồi nắm một góc nhỏ. Khi đâm Trữ Lang kiếm vào người, hắn thật sự muốn tìm chết cho tên đệ tử này sáng mắt ra. Thế nhưng, sau cùng vẫn không đành lòng chết. Y nói đúng. Tam giới rộng lớn, một mình y làm sao trải qua? Hắn cũng không muốn để một mình y trải qua.
“Ta nghe được đấy. Ngươi đã hứa sẽ không lạm sát nữa. Nếu ngươi hứa rồi mà không làm được, ta liền không tỉnh lại nữa.”
“Lời đã hứa với sư tôn, đồ nhi dù chết cũng sẽ làm được.”
“Vậy đưa ta về Tịnh Thương Hải.”
Lăng Ca im lặng vài giây hụt hẫng. Tang Hoa vẫn là chán ghét y, chán ghét yêu giới này. Có điều, Tang Hoa tỉnh lại được đã là rất may mắn. Y không nên đòi hỏi thêm điều gì nữa.
“Được, ta đích thân đưa người về. Nếu người không muốn gặp ta, đợi sau khi xác định người thật sự ổn rồi, ta liền rời đi.”
“Lại đoán mò rồi. Ta bảo ngươi rời khỏi ta khi nào? Ta sinh ra từ Tịnh Thương Hải. Bây giờ bị thương quá nặng, không thể tự hồi phục thì cũng chỉ có nước của Tịnh Thương Hải mới giúp ta làm lành vết thương.”
Lăng Ca ngẩn người: “Đồ nhi thật là ngốc, tại sao lại không nghĩ ra chuyện này? Được, đồ nhi lập tức đưa người đi.”
“Ta mệt rồi, phải hiện lại chân thân rồi.”
Tang Hoa vừa dứt lời, liền biến thành một đóa sen xanh. Lăng Ca cũng trở lại chân thân, ngậm cành hoa bay vọt ra khỏi phòng đi đến Tịnh Thương Hải.
Tang Hoa dưỡng thương ở Triều Hải Cư độ mười hôm, mỗi ngày đều được Lăng Ca ngâm trong nước của Tịnh Thương Hải thì có thể hiện ra hình dạng con người, vết thương cũng theo đó liền mặt trở thành một cái sẹo nhỏ. Lăng Ca ôm Tang Hoa nằm trên giường, sờ vào vết sẹo không vui hỏi: “Sư tôn, nó không biến mất luôn được sao?”
“Ngâm mình thêm vài lần nữa là biến mất.”
Lăng Ca tự giác bật dậy: “Vậy để đồ nhi đi chuẩn bị.”
Lát sau, Lăng Ca trở vào kéo tay Tang Hoa đi tắm. Tang Hoa biếng nhác giơ hai tay ngang thân để Lăng Ca giúp hắn cởi y phục. Dù gì, cơ thể hắn có chỗ nào mà Lăng Ca chưa thấy qua, Lăng Ca lại muốn làm nên hắn cũng không cấm đoán.
Lăng Ca đem Tang Hoa nhét vào thùng nước, ngồi ở bên ngoài dùng lược chải tóc cho hắn.
“Sư tôn, chúng ta hiện tại là quan hệ gì?”
Tang Hoa cảm thấy bàn tay đang chải của Lăng Ca càng lúc càng chậm. Y có tâm sự.
“Sư đồ!” Tang Hoa nhàn nhạt nói.
“Đồ nhi hiểu rồi.” Lăng Ca gượng gạo đáp lại.
“Mà cũng không hẳn là sư đồ.” Tang Hoa ngẫm ngẫm. Trước thì đúng là vậy, hắn chăm sóc Lăng Ca, cưng chiều Lăng Ca. Nhưng giờ ngược lại, là Lăng Ca chăm sóc hắn, cưng chiều hắn.
“Vậy chính xác là gì?”
“Chúng ta thích nhau, vậy chính là người yêu đi.”
Lăng Ca cong khóe môi lên, ngừng chải ôm từ sau vai hắn ra trước, ôn nhu gọi: “Tang Hoa!”
Tang Hoa chớp mắt. Thì ra tên của hắn phát ra từ miệng Lăng Ca lại khiến hắn có cảm giác tê rần cả sóng lưng. Hắn đặt tay lên khuỷu tay đang ôm lấy mình, cười ấm áp.
“Vẫn còn một chuyện khiến ta suy nghĩ. Kể cả khi ta không đi gây chiến với thần giới, thần giới cũng chưa chắc tha cho yêu giới của ta. Ta cũng cần phải bảo vệ tộc dân của mình.”
“Chuyện đó ta sẽ giải quyết thay ngươi. Ngươi chỉ cần giữ lời hứa với ta là được.”
“Vậy thì Tang Hoa…” Lăng Ca cạ lưỡi liếm quanh vành tai hắn, đường mật nói: “Người sẽ ở cạnh ta cả đời, phải không?”
“Miễn là ngươi không có mới nới cũ yêu thích kẻ khác, vậy chính là cả đời bên nhau.”
“Ta cầu còn không được, quyết sẽ không hai lòng, nếu không thiên tru địa diệt.”
Tang Hoa cốc vào đầu y: “Ai cần ngươi thề? Chỉ giỏi hoa ngôn.”
Vài ngày sau, khi chăn ấm nệm êm, triền miên bên nhau xong, Tang Hoa hôn lên tóc Lăng Ca nói: “Lăng Ca, ngươi trở về yêu giới một thời gian được không? Ta có chuyện cần đến Cửu Trùng Thiên xử lý, xử lý xong sẽ không cần gặp họ nữa, về sau yên yên ổn ổn ở cạnh ngươi.”
“Chuyện đó có khó khăn không?”
“Không.”
“Vậy có nguy hiểm không?”
“Một chút. Nhưng ta là ai chứ? Ta sẽ trở về bình an mà.”
Lăng Ca tâm trạng ngổn ngang. Y biết, chuyến này Tang Hoa không thể không đi. Nhưng mà, y không theo cùng được.
“Đi nhanh về nhanh. Ta ở yêu giới đợi người.”
“Ân!”
“Người một năm không đến, ta sẽ đợi người một năm. Mười năm không đến, ta sẽ đợi người mười năm. Nhưng nếu một trăm năm không đến, ta sẽ phá sập cả Cửu Trùng Thiên.”
Tang Hoa cười ha hả gật đầu: “Được, ta sợ ngươi nhất.”
∞∞∞
Thiên Đế đang bàn bạc chuyện đại sự với các vị thần tử, nghe tin Tang Hoa đến liền cho bọn họ lui ra để tiếp đón riêng hắn. Không chỉ Thiên Đế mà ngay đến đám thần tử cũng kinh ngạc không hiểu vì sao Tang Hoa đến, trước là vì đệ tử bệnh nặng, giờ không biết lại là gì? Dù sao, hắn đã lâu không ở trên Cửu Trùng Thiên, Tang Hoa thừa hiểu sẽ không mấy được hoan nghênh ở nơi này. Đại chiến thần yêu năm đó hắn không tham gia, Đông Duệ cũng không chịu cứu, sau vì đệ tử mới phá lệ đến, vậy nên có hơn một nửa chúng thần đã sớm xem hắn là kẻ bội nghĩa với thần giới. Nếu thế, hắn cũng không muốn mặt dày ở lâu, vừa đến liền nói:
“Ta lâu rồi không ở Cửu Trùng Thiên, sớm quên hết đường đi nước bước nơi đây. Ta muốn đến Tẩy Tội Đài, phiền Thiên Đế dẫn ta đi xem.”
“Chẳng hay đế quân muốn đến đó để làm gì? Nơi đó băng tuyết bao phủ, giá rét cực độ, lại là nơi dùng để hành hình người có tội, tử khí ô uế, sợ làm bẩn mắt đế quân.”
“Đến đó rồi ngươi sẽ biết. Mời dẫn đường!”
Thiên Đế gật đầu, thật ra chính bản thân ông cũng chẳng mấy khi tới cái nơi ghê rợn đó, nhưng Tang Hoa đã lên tiếng thì ông chỉ đành đáp ứng.
Khi Thiên Đế và Tang Hoa rời khỏi Thiên Điện, đúng lúc Ti Mệnh vừa trở về từ nhân giới, muốn đến bái kiến Thiên Đế. Cho dù ngày thường là bạn thân, bất phân tôn ti phóng khoáng gọi tên nhau, nhưng ở trước mặt Thiên Đế, Ti Mệnh vẫn tuân thủ lễ tiết chào hỏi Tang Hoa. Tang Hoa miễn cho hắn khấu lạy.
“Không biết Thiên Đế và đế quân muốn đi đâu?” Ti Mệnh rất rõ tính Tang Hoa, nếu không có việc quan trọng thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng không vác thân lên Cửu Trùng Thiên, đại yến thọ lễ gì đó của thần giới càng không cần nhắc tới.
“Ta muốn đến Tẩy Tội Đài. Đừng đi theo ta.” Lời này Tang Hoa dường như nói riêng cho một mình Ti Mệnh nghe. Hắn đi chịu tội với thần giới, không muốn để người bạn già lâu năm chứng kiến.
Ti Mệnh siết tay vào quyển sổ mệnh cách. Đây là con đường mà sớm muộn Tang Hoa cũng phải trải qua. Y chỉ có thể thành toàn cho hắn.
“Vậy tiểu thần không dám làm phiền nữa.”
Ti Mệnh đứng lại, nhìn theo bóng dáng Tang Hoa chìm dần sau những tầng cung điện. Nhớ lại thời điểm mọi chuyện bắt đầu, chớp mắt mà lại sắp đến hồi kết thúc.
Tại Tẩy Tội Đài, gió rét lồng lộng nổi lên, thổi tung tuyết phủ trắng xóa trên mặt đất. Tang Hoa cảm thấy màu tuyết rất đẹp, do đó hắn luôn mặc trường bào trắng, nhưng ngay lúc này lại cho rằng trường bào hòa một thể với tuyết, tang thương ảm đạm làm sao.
“Thiên Đế, ngươi ngồi ở ngai vị chí tôn tam giới đã lâu, cảm thấy có dễ làm không?”
“Đế quân, ngài lại đùa ta, ngai vị này sao lại dễ làm? Có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, ta phải làm trái lại những gì bản thân mong muốn để bảo vệ tam giới này, bảo vệ chúng sinh thiên hạ. Đế quân, ngài trước kia chắc cũng từng có lúc như ta.”
“Phải, ta và Tử Khưu đều đã từng bước qua con đường mà ngươi đang đi. Khi ấy vì sự bình yên của tam giới, bọn ta hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc, bao lần vào sống ra chết đều cảm thấy là chuyện bình thường. Có điều, bọn ta không muốn sống theo cách đó nữa. Bởi vì bọn ta đều tìm được người khiến bọn ta cảm thấy quan trọng hơn tất cả, do đó bọn ta phải sống để bảo vệ người đó, chứ không phải là chết vì thiên hạ. Ngươi có lẽ không hiểu được điều ta nói. Tấm lòng của ngươi quá lớn, có thể bao trùm cả thiên hạ. Nhưng cháu gái của ngươi chắc là hiểu được ta. Bởi vì ta và nàng ấy đều yêu người của yêu giới.”
“Đế quân, lời này không thể nói đùa.” Thiên Đế sa sầm nét mặt. “Hinh Nhi chính vì yêu người của yêu giới nên phải gánh chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, đến giờ vẫn nằm liệt giường chưa tỉnh. Ta đã cho con bé lựa chọn giữa việc từ bỏ tình yêu đó và chịu phạt, nhưng con bé vẫn cố chấp chịu phạt. Thần cốt bị đánh nát, sau này dù tỉnh lại cũng không thể thăng thiên làm thần, cả đời yếu ớt giống như một phàm nhân.”
“Làm phàm nhân có gì lại không tốt? Ít nhất họ được tự do chọn lựa người họ yêu, không phải sao? Thiên Đế, ta cho ngươi mặt mũi. Bốn mươi chín đạo thiên lôi này không cần ngươi phạt ta vẫn gánh. Bù lại, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, từ nay cùng yêu giới vạch rõ giới hạn, không tổn hại nhau, thế nào?”
Thiên Đế kinh hoảng hỏi lại: “Đế quân, lời này là ngài đang nói thật sao?”
“Ta sẽ không lấy những chuyện thế này ra để đùa. Người ta yêu chính là Yêu Đế Lăng Ca. Y đã hứa với ta sẽ không tuyên chiến cùng thần giới nữa. Nếu ngươi đáp ứng ta, chuyện này đương nhiên hai bên cùng có lợi. Ta không nghĩ thần giới còn đủ thực lực để mở ra một trận chiến khác. Đông Duệ đến nay vẫn chưa tỉnh, không phải sao? Nhưng nếu ngươi không đáp ứng ta, cũng được, ta không ép ngươi. Đợi sau khi ta nhận lấy bốn mươi chín đạo thiên lôi, xem thử có trở thành phàm nhân như cháu gái ngươi không rồi tính tiếp.”
Tang Hoa dứt lời thì tiến gần hơn đến Tẩy Tội Đài. Thiên Đế lớn tiếng gọi lại: “Đế quân, chuyện này không đùa được đâu. Ngài ngàn vạn lần hãy nghĩ lại.”
“Sư tôn, đồ nhi nhận thua. Người tỉnh dậy đi, cái gì ta cũng nghe theo người. Người không muốn ta giết người, ta tuyệt sẽ không giết nữa. Người nghe thấy không sư tôn? Ta cầu xin người tỉnh dậy đi.”
“Sư tôn, người không tỉnh dậy thì đồ nhi phải thế nào? Người thật sự từ bỏ đồ nhi sao? Không có người, đồ nhi trơ trọi một mình giữa tam giới này, làm sao để bước tiếp được đây?”
“Sư tôn, đồ nhi sẽ không bao giờ lấy cái chết ra hù dọa người nữa. Chúng ta cũng đừng nói tới cái chết được không? Người hãy thật mảnh khỏe tỉnh dậy nhìn đồ nhi đi. Đồ nhi đến giờ mới nhận ra, ta có thể mất tất cả nhưng không thể mất người. Ta không lạm sát chúng sinh nữa. Ta lấy cả mạng mình ra thề với người. Sư tôn, cầu xin người, ghét ta cũng được, đánh ta cũng được, nhưng hãy tỉnh dậy đi.”
Lăng Ca cứ ôm Tang Hoa lẩm bẩm như một kẻ điên suốt ba ngày. Bình thường, y tự cho là thông minh, cách gì cũng nghĩ ra, nhưng hiện tại, cách gì cũng không nghĩ ra. Đầu óc trống rỗng, một mảng tối mịt. Đến ngày thứ tư, Tang Hoa hơi rục rịch tay, lúc vừa mở mắt câu đầu tiên hắn nói với Lăng Ca là: “Ngươi ồn quá!”
Lăng Ca dùng hết sức lực siết hắn lại, vui mừng nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng lại: “Sư tôn, người tỉnh rồi! Người có biết ta sợ hãi thế nào không? Ta đã nghĩ nếu như người vĩnh viễn không tỉnh thì ta phải làm sao? Ta chắc là sẽ đi theo người mất.”
Tang Hoa cũng muốn ôm y, nhưng thực sự hắn không còn chút sức nào. Cái tên này vậy mà đã khóc vì hắn. Có được những giọt nước mắt quý giá của Yêu Đế, hắn đột nhiên thấy rất đắc ý: “Ngươi ồn đến mức ta muốn ngủ thêm chút nữa cũng không được, hết khóc rồi lại lải nhải bên tai ta.”
Lăng Ca lau đi nước mắt, có chút đờ đẫn: “Bởi vì ta tưởng người…tưởng người sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hoặc là nói, người không muốn tỉnh lại nữa, cũng không muốn nhìn thấy ta.”
Tang Hoa vô lực khều khều vào tay áo Lăng Ca rồi nắm một góc nhỏ. Khi đâm Trữ Lang kiếm vào người, hắn thật sự muốn tìm chết cho tên đệ tử này sáng mắt ra. Thế nhưng, sau cùng vẫn không đành lòng chết. Y nói đúng. Tam giới rộng lớn, một mình y làm sao trải qua? Hắn cũng không muốn để một mình y trải qua.
“Ta nghe được đấy. Ngươi đã hứa sẽ không lạm sát nữa. Nếu ngươi hứa rồi mà không làm được, ta liền không tỉnh lại nữa.”
“Lời đã hứa với sư tôn, đồ nhi dù chết cũng sẽ làm được.”
“Vậy đưa ta về Tịnh Thương Hải.”
Lăng Ca im lặng vài giây hụt hẫng. Tang Hoa vẫn là chán ghét y, chán ghét yêu giới này. Có điều, Tang Hoa tỉnh lại được đã là rất may mắn. Y không nên đòi hỏi thêm điều gì nữa.
“Được, ta đích thân đưa người về. Nếu người không muốn gặp ta, đợi sau khi xác định người thật sự ổn rồi, ta liền rời đi.”
“Lại đoán mò rồi. Ta bảo ngươi rời khỏi ta khi nào? Ta sinh ra từ Tịnh Thương Hải. Bây giờ bị thương quá nặng, không thể tự hồi phục thì cũng chỉ có nước của Tịnh Thương Hải mới giúp ta làm lành vết thương.”
Lăng Ca ngẩn người: “Đồ nhi thật là ngốc, tại sao lại không nghĩ ra chuyện này? Được, đồ nhi lập tức đưa người đi.”
“Ta mệt rồi, phải hiện lại chân thân rồi.”
Tang Hoa vừa dứt lời, liền biến thành một đóa sen xanh. Lăng Ca cũng trở lại chân thân, ngậm cành hoa bay vọt ra khỏi phòng đi đến Tịnh Thương Hải.
Tang Hoa dưỡng thương ở Triều Hải Cư độ mười hôm, mỗi ngày đều được Lăng Ca ngâm trong nước của Tịnh Thương Hải thì có thể hiện ra hình dạng con người, vết thương cũng theo đó liền mặt trở thành một cái sẹo nhỏ. Lăng Ca ôm Tang Hoa nằm trên giường, sờ vào vết sẹo không vui hỏi: “Sư tôn, nó không biến mất luôn được sao?”
“Ngâm mình thêm vài lần nữa là biến mất.”
Lăng Ca tự giác bật dậy: “Vậy để đồ nhi đi chuẩn bị.”
Lát sau, Lăng Ca trở vào kéo tay Tang Hoa đi tắm. Tang Hoa biếng nhác giơ hai tay ngang thân để Lăng Ca giúp hắn cởi y phục. Dù gì, cơ thể hắn có chỗ nào mà Lăng Ca chưa thấy qua, Lăng Ca lại muốn làm nên hắn cũng không cấm đoán.
Lăng Ca đem Tang Hoa nhét vào thùng nước, ngồi ở bên ngoài dùng lược chải tóc cho hắn.
“Sư tôn, chúng ta hiện tại là quan hệ gì?”
Tang Hoa cảm thấy bàn tay đang chải của Lăng Ca càng lúc càng chậm. Y có tâm sự.
“Sư đồ!” Tang Hoa nhàn nhạt nói.
“Đồ nhi hiểu rồi.” Lăng Ca gượng gạo đáp lại.
“Mà cũng không hẳn là sư đồ.” Tang Hoa ngẫm ngẫm. Trước thì đúng là vậy, hắn chăm sóc Lăng Ca, cưng chiều Lăng Ca. Nhưng giờ ngược lại, là Lăng Ca chăm sóc hắn, cưng chiều hắn.
“Vậy chính xác là gì?”
“Chúng ta thích nhau, vậy chính là người yêu đi.”
Lăng Ca cong khóe môi lên, ngừng chải ôm từ sau vai hắn ra trước, ôn nhu gọi: “Tang Hoa!”
Tang Hoa chớp mắt. Thì ra tên của hắn phát ra từ miệng Lăng Ca lại khiến hắn có cảm giác tê rần cả sóng lưng. Hắn đặt tay lên khuỷu tay đang ôm lấy mình, cười ấm áp.
“Vẫn còn một chuyện khiến ta suy nghĩ. Kể cả khi ta không đi gây chiến với thần giới, thần giới cũng chưa chắc tha cho yêu giới của ta. Ta cũng cần phải bảo vệ tộc dân của mình.”
“Chuyện đó ta sẽ giải quyết thay ngươi. Ngươi chỉ cần giữ lời hứa với ta là được.”
“Vậy thì Tang Hoa…” Lăng Ca cạ lưỡi liếm quanh vành tai hắn, đường mật nói: “Người sẽ ở cạnh ta cả đời, phải không?”
“Miễn là ngươi không có mới nới cũ yêu thích kẻ khác, vậy chính là cả đời bên nhau.”
“Ta cầu còn không được, quyết sẽ không hai lòng, nếu không thiên tru địa diệt.”
Tang Hoa cốc vào đầu y: “Ai cần ngươi thề? Chỉ giỏi hoa ngôn.”
Vài ngày sau, khi chăn ấm nệm êm, triền miên bên nhau xong, Tang Hoa hôn lên tóc Lăng Ca nói: “Lăng Ca, ngươi trở về yêu giới một thời gian được không? Ta có chuyện cần đến Cửu Trùng Thiên xử lý, xử lý xong sẽ không cần gặp họ nữa, về sau yên yên ổn ổn ở cạnh ngươi.”
“Chuyện đó có khó khăn không?”
“Không.”
“Vậy có nguy hiểm không?”
“Một chút. Nhưng ta là ai chứ? Ta sẽ trở về bình an mà.”
Lăng Ca tâm trạng ngổn ngang. Y biết, chuyến này Tang Hoa không thể không đi. Nhưng mà, y không theo cùng được.
“Đi nhanh về nhanh. Ta ở yêu giới đợi người.”
“Ân!”
“Người một năm không đến, ta sẽ đợi người một năm. Mười năm không đến, ta sẽ đợi người mười năm. Nhưng nếu một trăm năm không đến, ta sẽ phá sập cả Cửu Trùng Thiên.”
Tang Hoa cười ha hả gật đầu: “Được, ta sợ ngươi nhất.”
∞∞∞
Thiên Đế đang bàn bạc chuyện đại sự với các vị thần tử, nghe tin Tang Hoa đến liền cho bọn họ lui ra để tiếp đón riêng hắn. Không chỉ Thiên Đế mà ngay đến đám thần tử cũng kinh ngạc không hiểu vì sao Tang Hoa đến, trước là vì đệ tử bệnh nặng, giờ không biết lại là gì? Dù sao, hắn đã lâu không ở trên Cửu Trùng Thiên, Tang Hoa thừa hiểu sẽ không mấy được hoan nghênh ở nơi này. Đại chiến thần yêu năm đó hắn không tham gia, Đông Duệ cũng không chịu cứu, sau vì đệ tử mới phá lệ đến, vậy nên có hơn một nửa chúng thần đã sớm xem hắn là kẻ bội nghĩa với thần giới. Nếu thế, hắn cũng không muốn mặt dày ở lâu, vừa đến liền nói:
“Ta lâu rồi không ở Cửu Trùng Thiên, sớm quên hết đường đi nước bước nơi đây. Ta muốn đến Tẩy Tội Đài, phiền Thiên Đế dẫn ta đi xem.”
“Chẳng hay đế quân muốn đến đó để làm gì? Nơi đó băng tuyết bao phủ, giá rét cực độ, lại là nơi dùng để hành hình người có tội, tử khí ô uế, sợ làm bẩn mắt đế quân.”
“Đến đó rồi ngươi sẽ biết. Mời dẫn đường!”
Thiên Đế gật đầu, thật ra chính bản thân ông cũng chẳng mấy khi tới cái nơi ghê rợn đó, nhưng Tang Hoa đã lên tiếng thì ông chỉ đành đáp ứng.
Khi Thiên Đế và Tang Hoa rời khỏi Thiên Điện, đúng lúc Ti Mệnh vừa trở về từ nhân giới, muốn đến bái kiến Thiên Đế. Cho dù ngày thường là bạn thân, bất phân tôn ti phóng khoáng gọi tên nhau, nhưng ở trước mặt Thiên Đế, Ti Mệnh vẫn tuân thủ lễ tiết chào hỏi Tang Hoa. Tang Hoa miễn cho hắn khấu lạy.
“Không biết Thiên Đế và đế quân muốn đi đâu?” Ti Mệnh rất rõ tính Tang Hoa, nếu không có việc quan trọng thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng không vác thân lên Cửu Trùng Thiên, đại yến thọ lễ gì đó của thần giới càng không cần nhắc tới.
“Ta muốn đến Tẩy Tội Đài. Đừng đi theo ta.” Lời này Tang Hoa dường như nói riêng cho một mình Ti Mệnh nghe. Hắn đi chịu tội với thần giới, không muốn để người bạn già lâu năm chứng kiến.
Ti Mệnh siết tay vào quyển sổ mệnh cách. Đây là con đường mà sớm muộn Tang Hoa cũng phải trải qua. Y chỉ có thể thành toàn cho hắn.
“Vậy tiểu thần không dám làm phiền nữa.”
Ti Mệnh đứng lại, nhìn theo bóng dáng Tang Hoa chìm dần sau những tầng cung điện. Nhớ lại thời điểm mọi chuyện bắt đầu, chớp mắt mà lại sắp đến hồi kết thúc.
Tại Tẩy Tội Đài, gió rét lồng lộng nổi lên, thổi tung tuyết phủ trắng xóa trên mặt đất. Tang Hoa cảm thấy màu tuyết rất đẹp, do đó hắn luôn mặc trường bào trắng, nhưng ngay lúc này lại cho rằng trường bào hòa một thể với tuyết, tang thương ảm đạm làm sao.
“Thiên Đế, ngươi ngồi ở ngai vị chí tôn tam giới đã lâu, cảm thấy có dễ làm không?”
“Đế quân, ngài lại đùa ta, ngai vị này sao lại dễ làm? Có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, ta phải làm trái lại những gì bản thân mong muốn để bảo vệ tam giới này, bảo vệ chúng sinh thiên hạ. Đế quân, ngài trước kia chắc cũng từng có lúc như ta.”
“Phải, ta và Tử Khưu đều đã từng bước qua con đường mà ngươi đang đi. Khi ấy vì sự bình yên của tam giới, bọn ta hy sinh tính mạng cũng không hối tiếc, bao lần vào sống ra chết đều cảm thấy là chuyện bình thường. Có điều, bọn ta không muốn sống theo cách đó nữa. Bởi vì bọn ta đều tìm được người khiến bọn ta cảm thấy quan trọng hơn tất cả, do đó bọn ta phải sống để bảo vệ người đó, chứ không phải là chết vì thiên hạ. Ngươi có lẽ không hiểu được điều ta nói. Tấm lòng của ngươi quá lớn, có thể bao trùm cả thiên hạ. Nhưng cháu gái của ngươi chắc là hiểu được ta. Bởi vì ta và nàng ấy đều yêu người của yêu giới.”
“Đế quân, lời này không thể nói đùa.” Thiên Đế sa sầm nét mặt. “Hinh Nhi chính vì yêu người của yêu giới nên phải gánh chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, đến giờ vẫn nằm liệt giường chưa tỉnh. Ta đã cho con bé lựa chọn giữa việc từ bỏ tình yêu đó và chịu phạt, nhưng con bé vẫn cố chấp chịu phạt. Thần cốt bị đánh nát, sau này dù tỉnh lại cũng không thể thăng thiên làm thần, cả đời yếu ớt giống như một phàm nhân.”
“Làm phàm nhân có gì lại không tốt? Ít nhất họ được tự do chọn lựa người họ yêu, không phải sao? Thiên Đế, ta cho ngươi mặt mũi. Bốn mươi chín đạo thiên lôi này không cần ngươi phạt ta vẫn gánh. Bù lại, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, từ nay cùng yêu giới vạch rõ giới hạn, không tổn hại nhau, thế nào?”
Thiên Đế kinh hoảng hỏi lại: “Đế quân, lời này là ngài đang nói thật sao?”
“Ta sẽ không lấy những chuyện thế này ra để đùa. Người ta yêu chính là Yêu Đế Lăng Ca. Y đã hứa với ta sẽ không tuyên chiến cùng thần giới nữa. Nếu ngươi đáp ứng ta, chuyện này đương nhiên hai bên cùng có lợi. Ta không nghĩ thần giới còn đủ thực lực để mở ra một trận chiến khác. Đông Duệ đến nay vẫn chưa tỉnh, không phải sao? Nhưng nếu ngươi không đáp ứng ta, cũng được, ta không ép ngươi. Đợi sau khi ta nhận lấy bốn mươi chín đạo thiên lôi, xem thử có trở thành phàm nhân như cháu gái ngươi không rồi tính tiếp.”
Tang Hoa dứt lời thì tiến gần hơn đến Tẩy Tội Đài. Thiên Đế lớn tiếng gọi lại: “Đế quân, chuyện này không đùa được đâu. Ngài ngàn vạn lần hãy nghĩ lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook