Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
-
Chương 110: Quá khứ của Lăng Hiên (3)
Đập vào mắt Lăng Hiên là cảnh tượng máu me bê bết một mảng.
Cậu bé không thể tin mà nhìn mà người trước mắt. Mới đây thôi anh hai vẫn còn nắm tay dắt cậu đi khắp nơi, vui chơi nói cười cùng cậu… nhưng hiện tại…
Cả cơ thể của Lăng Duẫn ngoài mặt gần như nguyên vẹn ra thì từ cổ trở xuống là một mảng máu me đầm đìa như bị lột da. Nếu như không phải còn quần áo, cậu bé chắn chắn nghĩ anh hai của mình là bị lột da rồi.
Lăng Duẫn bị nhét vào trong một cái quan như mấy cái quan tài mà ma cà rồng hay ngủ, được dựng thẳng và treo lơ lửng trên không. Nhỏ và rất vừa vặn với cậu bé. Không chỉ bị nhét không, bên trong quan tài còn có rất nhiều gai nhọn đã dính máu. Có thể đoán ra được, máu trên gai nhọn là từ đâu mà ra.
Hơn thế nữa, miệng Lăng Duẫn còn bị may lại, cái miệng xinh xắn luôn nói lời yêu thương, luôn nói muốn bảo vệ em trai mình… giờ đây đã bị khâu lại…
Lăng Hiên bị bắt nhìn thẳng vào anh trai mình, cậu bé hoảng loạn lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
- Không… không đâu… anh hai sẽ không như vậy đâu mà…không đâu… không đâu mà aaa…
Lăng Hiên lắc đầu nguầy nguậy khiến gã ta phải buông tay. Vì lúc nãy bị bắt phải ngẩng đầu nên cậu bé không nhìn thấy tình trạng bên dưới chiếc quan tài.
Ở bên dưới quan tài có một chiếc ly bằng đồng, giống như những chiếc ly thủy tinh hay bày trong các bữa tiệc. Trong ly rất nhiều máu, nhiều đến nỗi tràn hết ra ngoài hình thành nên một vũng máu lớn đặc sệt.
‘’ Tách ‘’
Lúc còn bị bịt mắt, Lăng Hiên còn có thể nghĩ đó là nước mưa. Nhưng hiện tại được chứng kiến tận mắt, cậu bé thà không nhìn thấy còn hơn.
Giọt máu cuối cùng rơi vào ly, nhưng sinh mạng đã không còn ngay từ đầu.
Thì ra những ngày qua, tiếng mà Lăng Hiên nghe được ngoài tiếng nước mưa thì còn là tiếng máu rơi của Lăng Duẫn.
Cậu bé đã có dự cảm không lành… nhưng mà muốn cậu bé tin vào dự cảm của mình ư, không thể đâu ! Dự cảm đôi khi sẽ thành sự thật và đó là điều đương nhiên. Chỉ là có muốn tin hay không.
Trong 3 ngày này, cậu bé chỉ có thể ngồi nghe tiếng sinh mạng của anh hai mình bị chấm dứt một cách từ từ và đau đớn. Lăng Duẫn bị khâu miệng rồi, còn có thể kêu sao.
Hai anh em, một người chết vì đau đớn, vì bị vắt sạch máu, một người thì bị tra tấn bởi bóng tối, cô đơn và tiếng máu rơi ám ảnh đó.
Đó là điều mà gã ta mong muốn nhất. Gã muốn con của kẻ thù mình 1 phải chết một phải điên. Hơn nữa gã ta còn là một nhà tâm lí học, nên bây giờ rất hiểu tâm trạng của cậu bé ngay trước mắt là gì.
Ha ha ha… như vậy mới tốt, gã đã bước đầu trả thù được cho vợ và con của gã rồi. Con của gã không thể sống, thì con của kẻ thù đừng hòng sống yên.
- Nào nào… đau đớn không, sợ hãi không, có thấy hối hận không ? Nếu cảm thấy thế thì khóc lên đi, khóc lớn vào. Không phải anh hai của nhóc rất yêu thương nhóc sao. Nếu thấy nhóc khóc, anh hai nhóc nhất định sẽ chịu mở mắt nhìn nhóc đấy.
Gã ta thì thầm vào tai Lăng Hiên, ngay khoảnh khắc này cậu bé đã bị câu nói của gã ta thôi miên. Mà không cần gã ta nhắc nhở, cậu bé cũng chỉ biết khóc gọi Lăng Duẫn trong vô vọng.
- Hức… anh hai… anh hai… anh sẽ không bỏ Hiên nha mà đúng không ? Anh hai ơi… hức… a… aaaaa…khụ.
Lăng Hiên đột nhiên gào lên, nhưng tiếng gào nhỏ dần nhỏ dần. Cậu bé không gọi được anh hai mình nữa, ba ngày nay không một miếng nước vào họng khiến nó khát khô khốc. Chân tay không cử động được, không gào khóc được, Lăng Hiên đột nhiên bất động. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào anh hai mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy ướt đẫm khuôn mặt và mảnh áo trước ngực.
Vì cái gì mà anh hai y lại phải chịu đau đớn như vậy, vì cái gì mà người lôi Lăng Duẫn ra ngoài là cậu nhưng người chịu tội lại không phải cậu.
Anh hai của cậu… sợ đau lắm. Cậu bé biết chứ, nên cậu chưa từng làm anh mình đau bao giờ. Cho dù như vậy nhưng… người chịu đau nên là cậu mới đúng.
Nếu không phải vì cậu, thì anh hai sẽ không phải chịu đau. Nếu không phải vì cậu, thì Lăng Duẫn sẽ không chết.
Chết ? Trẻ con thì biết cái gì gọi là chết sao ? Đương nhiên là không rồi.
Nhưng mà Lăng Hiên biết chứ, chết chính là mọi cơ quan trong cơ thể con người sẽ ngừng hoạt động vĩnh viễn, sẽ không bao giờ có thể gặp lại người đó nữa. Chết là sự kết thúc cho một đời người, ai thì cũng phải chết, chỉ là đó là sớm hay muộn, không biết sau khi người chết sẽ đi về đâu, có thể đi đầu thai, có thể tới một thế giới khác.
Đó là những gì Lăng Hiên đã từng đọc được trong một cuốn sách. Vậy nên cậu bé biết, từ giờ trở đi, cậu sẽ không bao giờ gặp lại anh hai mình nữa.
Đột nhiên Lăng Hiên bị bóp miệng ép phải mở miệng ra. Giọng nói ồm ồm của gã ta vang lên.
- Khát lắm sao, khát nên không nói được chứ gì. Yên tâm, bây giờ mày sẽ hết khát ngay thôi.
Gã ta cầm cái ly máu của Lăng Duẫn ép cậu bé phải uống nó. Gã ta cứ vậy mà đổ ly máu vào miệng Lăng Hiên.
- A… không…ọc ọc…
Ly máu vị gỉ sắt tràn vào trong miệng khiến Lăng Hiên chỉ muốn nôn ngay lập tức, nhưng gã ta nào có cho, bắt cậu bé ngửa đầu lên uống những gì gã rót vào.
- Ha ha ha… không phải hai anh em chúng mày rất thân thiết ư, rất muốn ở cạnh nhau ư. Bây giờ ta thành toàn cho mày, anh mày sẽ ở bên cạnh mày mãi mãi thôi… ha ha…
Gã ta đổ cạn ly máu sau đó ném luôn. Nhìn Lăng Hiên vì không nuốt kịp mà máu tràn khắp cả ra ngoài đỏ từ miệng xuống cổ, xuống áo.
- A… phí quả nhỉ. Máu của anh mày mà mày lại dám không nuốt, có phải thấy ghê hay không ?
- À à… nhìn anh mày như cái tổ ong thế kia chắc mày thấy ghê tởm lắm nhỉ, hay là tao chặt nó ra thành mấy khúc cho mày đỡ ghê nhé.
Không… điên… điên rồi. Gã ta điên rồi. Sao lại có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy cơ chứ ?
Cơ Hàn như cô hồn dã quỷ đứng ở một bên quan sát hết tất cả. Hắn chỉ hận hiện tại mình không thể làm gì ngoài đứng nhìn tất thảy. Đây chỉ là giấc mơ của sư tôn mà thôi, nhưng nó lại là thật và đã từng xảy ra.
Sư tôn chịu để cho hắn biết quá khứ của mình, nhưng không muốn kể, bắt hắn đi mà tự xem. Mà muốn hắn xem tường tận từ đầu tới cuối.
Hắn đã luôn theo dõi toàn bộ quá trình cho tới bây giờ. Trong ba ngày này, ngày nào hắn cũng lo lắng cho tiểu sư tôn. Hắn chỉ muốn đến bên cạnh ôm lấy đứa bé ấy mà vỗ về an ủi, chỉ muốn đứa bé ấy không phải sợ hãi, muốn nói cho tiểu sư tôn của hắn biết là cậu không chỉ có một mình, cậu vẫn còn hắn ở bên cạnh.
Nhưng hắn chỉ có thể tuyệt vọng mà xuyên qua cơ thể cậu bé, không chạm vào được, một chút cũng không. Cũng không ai có thể nhìn thấy hắn.
Ngay lúc này đây khi nghe gã ta nói những lời điên dồ như thế, hắn chỉ có thể chửi rủa là ‘’ ông ta điên rồi ‘’, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha.
Hắn cứ nghĩ hắn đã đủ điên rồi, không ngờ còn có người lại điên hơn cả mình. Dù sao bây giờ cả hai cũng chỉ là tiểu hài tử, có tội gì đâu cơ chứ.
Cơ Hàn chỉ muốn bây giờ mình có thực thể để lao vào bóp nát đầu gã. Dám đối xử như vậy với sư tôn hắn cùng ca ca của sư tôn. Đáng chết ngàn lần. Nhưng mà có tức lắm đi chăng nữa thid hắn cũng có làm gì được đâu.
Hắn đau lòng cho tiểu sư tôn của mình, thì ra ngày nhỏ đã phải chịu đả kích lớn đến vậy nên tâm thần mới có thể nghiêm trọng như thế. Đột nhiên hắn thấy hành động tiếp theo của gã ta, chỉ thầm kêu " không ổn ".
Gã ta tháo dây trói cho Lăng Hiên, lập tức cậu bé đưa tay lên ôm lấy cổ ho sặc sụa muốn nôn hết số máu đã chảy vào trong bụng.
Gã ta điên dại mà túm lấy người Lăng Hiên xách cậu lên sau đó ném vào vũng máu dưới quan tài.
Lăng Hiện bị ném xuống đất, vì đau mà ‘’ a ‘’ lên một tiếng.
- Lịch sử Anh quốc có ghi như thế này. Nữ công tước Elizabet rất thích tắm máu của các trinh nữ và uống máu họ để có thể xinh đẹp mãi mãi, trường sinh bất tử. Nhưng đây sẽ là một phiên bản khác, nó sẽ là gì nhỉ ?
Gã ta giả vờ suy nghĩ sau đó như nghĩ ra gì mà thốt lên một tiếng.
- A… sẽ là em trai uống máu anh trai, tắm máu anh trai để có thể mãi mãi xinh đẹp. Chậc chậc… mày đã đẹp sẵn rồi, không biết sau khi tắm máu xong có đẹp hơn không nhỉ. Tao nghĩ… tao có thể đổi một cách chơi khác với mày đấy nhóc con.
Gã ta vừa nói vừa liếm môi, ánh mắt hiện lên vẻ dâʍ tà nhìn đứa bé mới một mẩu đang quàn quại trong vũng máu.
Cơ Hàn trợn trắng mắt không tin vào những gì mình nghe được cũng như đang nhìn thấy. Mẹ nó… tên này không chỉ đáng chết ngàn lần, mà còn phải đáng bị tra tấn trăm vạn năm trong hỏa ngục.
Vậy mà lại có suy nghĩ như vậy với tiểu sư tôn của hắn, sư tôn hắn lúc đó rốt cuộc có phản ứng gì, hắn rất muốn biết. Chắc là cảm thấy rất ghê tởm đúng không.
Cơ Hàn đã phần nào đoán được, lí do vì sao sư tôn lại bài xích việc tiếp xúc thân mật với hắn, nhất là chuyện phu thê hay làm.
Lăng Hiên sau khi nghe gã nói xong không hiểu một cái gì. Cái gì mà cách chơi khác… cái gì cơ ? Với lại ánh mắt của gã ta cũng thay đổi hoàn toàn… vid vốn từ của Lăng Hiên vẫn còn rất ít nên không thể miêu tả được. Nhưng cậu bé có thể cảm thấy ghê tởm với ánh mắt kia, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé vậy.
Cả người Lăng Hiên đã toàn là máu mặc dù máu đã sắp khô và đang chuyển sang màu đen nhưng vẫn khiến nó dính lên người cậu bé. Nhìn thấy gã ta đang đi về phía mình, cậu bé hốt hoảng mà cố gắng đứng dậy. Nhưng vì bị trói lâu trong một tư thế, cơ thể cậu bé gần như đã bị đông cứng. Hành động chậm chạp vô cùng, lại còn khó điều khiển cơ thể.
Lăng Hiên bắt đầu run run giọng cố gọi người mà mình tin tưởng nhất.
- Anh hai… cứu… cứu với…
Lăng Hiên bám được vào quan tài, vịn để đứng dậy, vì quan tài treo thấp nên với chiều cao khiêm tốn của cậu thì vẫn có thể bắt được.
Khi chỉ vừa kịp lết người đứng dậy thì gã ta đã đi tới chỗ cậu. Gã nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vào thành quan tài kia. Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo đã nhiễm một tầng máu, còn bị xước mất một ít. Gã ta đột nhiên cho ngón tay cậu lên miệng cắn.
- Aaaaa…
Lăng Hiên và đau mà hét toáng lên, hắn cắn rất đau, cứ như muốn cắn đứt lìa ngón tay cậu bé mà nhai ngấu nghiến vậy. Nhưng hắn không cắn đứt lìa mà chỉ cắn cho chảy máu ra thôi.
Nhìn thấy máu của Lăng Hiên chảy ra, gã đột nhiên hưng phấn lạ kì. Máu này thật ngon… thật muốn nữa.
Gã ta đột nhiên đè cơ thể nhỏ bé của Lăng Hiên xuống lại vũng máu, xé rách hết áo của cậu bé. Nhìn một mảnh trắng xóa đầy thịt non mềm trước mặt, gã muốn cắn, muốn ăn quá.
Cơ Hàn lúc này mắt đã nổ đom đóm.
Aaa, chết tiệt. Tên khốn, dám trước mặt hắn mà làm nhục sư tôn. Không thể tha thứ… không thể tha thứ…
Như nghe được lời giận giữ đầy thỉnh cầu của hắn, cửa sắt đột nhiên bị đá văng, bên ngoài ánh sáng len lói vào, trước cửa đứng một đám người.
Lăng Viên nhìn thấy thảm cảnh trước mặt, tức giận mà phi thân vào đạp bay gã tay đập mạnh vào tường.
Hắn ôm con trai mình đã gần như trần như nhộng vào lòng.
May quá… không sao rồi. Còn kịp…
- Bố ơi… bố ơi…anh hai… anh hai… hức aaaa…
Lăng Hiên khóc lớn ôm lấy bố mình.
Lăng Viên dùng áo chòng bọc lấy con trai mình, vỗ vỗ lưng cậu bé để trấn an.
Nhìn thấy con trai trưởng của mình một mảng bê bết máu như vậy, hơi thở cũng chẳng còn. Lăng Viên mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trán, hắn tức giận hét lớn với bên ngoài.
- Trói gã ta lại cho ta, nhốt vào thủy lao, ta sẽ đích thân xử tử gã !
Lập tức bên ngoài đi vào một đoàn người mặc nguyên đồ đen. Ai cũng tức giận khi nhìn thấy thảm cảnh trước mắt. Đại thiếu gia thì đã bị hành hạ cho đến khi không còn hơi thở, nhị thiếu gia thì gần bị làm nhục. Cặp đôi song sinh mà ai cũng thích, ai cũng lấy làm tự hào đã…không còn nữa rồi.
Cậu bé không thể tin mà nhìn mà người trước mắt. Mới đây thôi anh hai vẫn còn nắm tay dắt cậu đi khắp nơi, vui chơi nói cười cùng cậu… nhưng hiện tại…
Cả cơ thể của Lăng Duẫn ngoài mặt gần như nguyên vẹn ra thì từ cổ trở xuống là một mảng máu me đầm đìa như bị lột da. Nếu như không phải còn quần áo, cậu bé chắn chắn nghĩ anh hai của mình là bị lột da rồi.
Lăng Duẫn bị nhét vào trong một cái quan như mấy cái quan tài mà ma cà rồng hay ngủ, được dựng thẳng và treo lơ lửng trên không. Nhỏ và rất vừa vặn với cậu bé. Không chỉ bị nhét không, bên trong quan tài còn có rất nhiều gai nhọn đã dính máu. Có thể đoán ra được, máu trên gai nhọn là từ đâu mà ra.
Hơn thế nữa, miệng Lăng Duẫn còn bị may lại, cái miệng xinh xắn luôn nói lời yêu thương, luôn nói muốn bảo vệ em trai mình… giờ đây đã bị khâu lại…
Lăng Hiên bị bắt nhìn thẳng vào anh trai mình, cậu bé hoảng loạn lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
- Không… không đâu… anh hai sẽ không như vậy đâu mà…không đâu… không đâu mà aaa…
Lăng Hiên lắc đầu nguầy nguậy khiến gã ta phải buông tay. Vì lúc nãy bị bắt phải ngẩng đầu nên cậu bé không nhìn thấy tình trạng bên dưới chiếc quan tài.
Ở bên dưới quan tài có một chiếc ly bằng đồng, giống như những chiếc ly thủy tinh hay bày trong các bữa tiệc. Trong ly rất nhiều máu, nhiều đến nỗi tràn hết ra ngoài hình thành nên một vũng máu lớn đặc sệt.
‘’ Tách ‘’
Lúc còn bị bịt mắt, Lăng Hiên còn có thể nghĩ đó là nước mưa. Nhưng hiện tại được chứng kiến tận mắt, cậu bé thà không nhìn thấy còn hơn.
Giọt máu cuối cùng rơi vào ly, nhưng sinh mạng đã không còn ngay từ đầu.
Thì ra những ngày qua, tiếng mà Lăng Hiên nghe được ngoài tiếng nước mưa thì còn là tiếng máu rơi của Lăng Duẫn.
Cậu bé đã có dự cảm không lành… nhưng mà muốn cậu bé tin vào dự cảm của mình ư, không thể đâu ! Dự cảm đôi khi sẽ thành sự thật và đó là điều đương nhiên. Chỉ là có muốn tin hay không.
Trong 3 ngày này, cậu bé chỉ có thể ngồi nghe tiếng sinh mạng của anh hai mình bị chấm dứt một cách từ từ và đau đớn. Lăng Duẫn bị khâu miệng rồi, còn có thể kêu sao.
Hai anh em, một người chết vì đau đớn, vì bị vắt sạch máu, một người thì bị tra tấn bởi bóng tối, cô đơn và tiếng máu rơi ám ảnh đó.
Đó là điều mà gã ta mong muốn nhất. Gã muốn con của kẻ thù mình 1 phải chết một phải điên. Hơn nữa gã ta còn là một nhà tâm lí học, nên bây giờ rất hiểu tâm trạng của cậu bé ngay trước mắt là gì.
Ha ha ha… như vậy mới tốt, gã đã bước đầu trả thù được cho vợ và con của gã rồi. Con của gã không thể sống, thì con của kẻ thù đừng hòng sống yên.
- Nào nào… đau đớn không, sợ hãi không, có thấy hối hận không ? Nếu cảm thấy thế thì khóc lên đi, khóc lớn vào. Không phải anh hai của nhóc rất yêu thương nhóc sao. Nếu thấy nhóc khóc, anh hai nhóc nhất định sẽ chịu mở mắt nhìn nhóc đấy.
Gã ta thì thầm vào tai Lăng Hiên, ngay khoảnh khắc này cậu bé đã bị câu nói của gã ta thôi miên. Mà không cần gã ta nhắc nhở, cậu bé cũng chỉ biết khóc gọi Lăng Duẫn trong vô vọng.
- Hức… anh hai… anh hai… anh sẽ không bỏ Hiên nha mà đúng không ? Anh hai ơi… hức… a… aaaaa…khụ.
Lăng Hiên đột nhiên gào lên, nhưng tiếng gào nhỏ dần nhỏ dần. Cậu bé không gọi được anh hai mình nữa, ba ngày nay không một miếng nước vào họng khiến nó khát khô khốc. Chân tay không cử động được, không gào khóc được, Lăng Hiên đột nhiên bất động. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào anh hai mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy ướt đẫm khuôn mặt và mảnh áo trước ngực.
Vì cái gì mà anh hai y lại phải chịu đau đớn như vậy, vì cái gì mà người lôi Lăng Duẫn ra ngoài là cậu nhưng người chịu tội lại không phải cậu.
Anh hai của cậu… sợ đau lắm. Cậu bé biết chứ, nên cậu chưa từng làm anh mình đau bao giờ. Cho dù như vậy nhưng… người chịu đau nên là cậu mới đúng.
Nếu không phải vì cậu, thì anh hai sẽ không phải chịu đau. Nếu không phải vì cậu, thì Lăng Duẫn sẽ không chết.
Chết ? Trẻ con thì biết cái gì gọi là chết sao ? Đương nhiên là không rồi.
Nhưng mà Lăng Hiên biết chứ, chết chính là mọi cơ quan trong cơ thể con người sẽ ngừng hoạt động vĩnh viễn, sẽ không bao giờ có thể gặp lại người đó nữa. Chết là sự kết thúc cho một đời người, ai thì cũng phải chết, chỉ là đó là sớm hay muộn, không biết sau khi người chết sẽ đi về đâu, có thể đi đầu thai, có thể tới một thế giới khác.
Đó là những gì Lăng Hiên đã từng đọc được trong một cuốn sách. Vậy nên cậu bé biết, từ giờ trở đi, cậu sẽ không bao giờ gặp lại anh hai mình nữa.
Đột nhiên Lăng Hiên bị bóp miệng ép phải mở miệng ra. Giọng nói ồm ồm của gã ta vang lên.
- Khát lắm sao, khát nên không nói được chứ gì. Yên tâm, bây giờ mày sẽ hết khát ngay thôi.
Gã ta cầm cái ly máu của Lăng Duẫn ép cậu bé phải uống nó. Gã ta cứ vậy mà đổ ly máu vào miệng Lăng Hiên.
- A… không…ọc ọc…
Ly máu vị gỉ sắt tràn vào trong miệng khiến Lăng Hiên chỉ muốn nôn ngay lập tức, nhưng gã ta nào có cho, bắt cậu bé ngửa đầu lên uống những gì gã rót vào.
- Ha ha ha… không phải hai anh em chúng mày rất thân thiết ư, rất muốn ở cạnh nhau ư. Bây giờ ta thành toàn cho mày, anh mày sẽ ở bên cạnh mày mãi mãi thôi… ha ha…
Gã ta đổ cạn ly máu sau đó ném luôn. Nhìn Lăng Hiên vì không nuốt kịp mà máu tràn khắp cả ra ngoài đỏ từ miệng xuống cổ, xuống áo.
- A… phí quả nhỉ. Máu của anh mày mà mày lại dám không nuốt, có phải thấy ghê hay không ?
- À à… nhìn anh mày như cái tổ ong thế kia chắc mày thấy ghê tởm lắm nhỉ, hay là tao chặt nó ra thành mấy khúc cho mày đỡ ghê nhé.
Không… điên… điên rồi. Gã ta điên rồi. Sao lại có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy cơ chứ ?
Cơ Hàn như cô hồn dã quỷ đứng ở một bên quan sát hết tất cả. Hắn chỉ hận hiện tại mình không thể làm gì ngoài đứng nhìn tất thảy. Đây chỉ là giấc mơ của sư tôn mà thôi, nhưng nó lại là thật và đã từng xảy ra.
Sư tôn chịu để cho hắn biết quá khứ của mình, nhưng không muốn kể, bắt hắn đi mà tự xem. Mà muốn hắn xem tường tận từ đầu tới cuối.
Hắn đã luôn theo dõi toàn bộ quá trình cho tới bây giờ. Trong ba ngày này, ngày nào hắn cũng lo lắng cho tiểu sư tôn. Hắn chỉ muốn đến bên cạnh ôm lấy đứa bé ấy mà vỗ về an ủi, chỉ muốn đứa bé ấy không phải sợ hãi, muốn nói cho tiểu sư tôn của hắn biết là cậu không chỉ có một mình, cậu vẫn còn hắn ở bên cạnh.
Nhưng hắn chỉ có thể tuyệt vọng mà xuyên qua cơ thể cậu bé, không chạm vào được, một chút cũng không. Cũng không ai có thể nhìn thấy hắn.
Ngay lúc này đây khi nghe gã ta nói những lời điên dồ như thế, hắn chỉ có thể chửi rủa là ‘’ ông ta điên rồi ‘’, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha.
Hắn cứ nghĩ hắn đã đủ điên rồi, không ngờ còn có người lại điên hơn cả mình. Dù sao bây giờ cả hai cũng chỉ là tiểu hài tử, có tội gì đâu cơ chứ.
Cơ Hàn chỉ muốn bây giờ mình có thực thể để lao vào bóp nát đầu gã. Dám đối xử như vậy với sư tôn hắn cùng ca ca của sư tôn. Đáng chết ngàn lần. Nhưng mà có tức lắm đi chăng nữa thid hắn cũng có làm gì được đâu.
Hắn đau lòng cho tiểu sư tôn của mình, thì ra ngày nhỏ đã phải chịu đả kích lớn đến vậy nên tâm thần mới có thể nghiêm trọng như thế. Đột nhiên hắn thấy hành động tiếp theo của gã ta, chỉ thầm kêu " không ổn ".
Gã ta tháo dây trói cho Lăng Hiên, lập tức cậu bé đưa tay lên ôm lấy cổ ho sặc sụa muốn nôn hết số máu đã chảy vào trong bụng.
Gã ta điên dại mà túm lấy người Lăng Hiên xách cậu lên sau đó ném vào vũng máu dưới quan tài.
Lăng Hiện bị ném xuống đất, vì đau mà ‘’ a ‘’ lên một tiếng.
- Lịch sử Anh quốc có ghi như thế này. Nữ công tước Elizabet rất thích tắm máu của các trinh nữ và uống máu họ để có thể xinh đẹp mãi mãi, trường sinh bất tử. Nhưng đây sẽ là một phiên bản khác, nó sẽ là gì nhỉ ?
Gã ta giả vờ suy nghĩ sau đó như nghĩ ra gì mà thốt lên một tiếng.
- A… sẽ là em trai uống máu anh trai, tắm máu anh trai để có thể mãi mãi xinh đẹp. Chậc chậc… mày đã đẹp sẵn rồi, không biết sau khi tắm máu xong có đẹp hơn không nhỉ. Tao nghĩ… tao có thể đổi một cách chơi khác với mày đấy nhóc con.
Gã ta vừa nói vừa liếm môi, ánh mắt hiện lên vẻ dâʍ tà nhìn đứa bé mới một mẩu đang quàn quại trong vũng máu.
Cơ Hàn trợn trắng mắt không tin vào những gì mình nghe được cũng như đang nhìn thấy. Mẹ nó… tên này không chỉ đáng chết ngàn lần, mà còn phải đáng bị tra tấn trăm vạn năm trong hỏa ngục.
Vậy mà lại có suy nghĩ như vậy với tiểu sư tôn của hắn, sư tôn hắn lúc đó rốt cuộc có phản ứng gì, hắn rất muốn biết. Chắc là cảm thấy rất ghê tởm đúng không.
Cơ Hàn đã phần nào đoán được, lí do vì sao sư tôn lại bài xích việc tiếp xúc thân mật với hắn, nhất là chuyện phu thê hay làm.
Lăng Hiên sau khi nghe gã nói xong không hiểu một cái gì. Cái gì mà cách chơi khác… cái gì cơ ? Với lại ánh mắt của gã ta cũng thay đổi hoàn toàn… vid vốn từ của Lăng Hiên vẫn còn rất ít nên không thể miêu tả được. Nhưng cậu bé có thể cảm thấy ghê tởm với ánh mắt kia, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé vậy.
Cả người Lăng Hiên đã toàn là máu mặc dù máu đã sắp khô và đang chuyển sang màu đen nhưng vẫn khiến nó dính lên người cậu bé. Nhìn thấy gã ta đang đi về phía mình, cậu bé hốt hoảng mà cố gắng đứng dậy. Nhưng vì bị trói lâu trong một tư thế, cơ thể cậu bé gần như đã bị đông cứng. Hành động chậm chạp vô cùng, lại còn khó điều khiển cơ thể.
Lăng Hiên bắt đầu run run giọng cố gọi người mà mình tin tưởng nhất.
- Anh hai… cứu… cứu với…
Lăng Hiên bám được vào quan tài, vịn để đứng dậy, vì quan tài treo thấp nên với chiều cao khiêm tốn của cậu thì vẫn có thể bắt được.
Khi chỉ vừa kịp lết người đứng dậy thì gã ta đã đi tới chỗ cậu. Gã nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vào thành quan tài kia. Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo đã nhiễm một tầng máu, còn bị xước mất một ít. Gã ta đột nhiên cho ngón tay cậu lên miệng cắn.
- Aaaaa…
Lăng Hiên và đau mà hét toáng lên, hắn cắn rất đau, cứ như muốn cắn đứt lìa ngón tay cậu bé mà nhai ngấu nghiến vậy. Nhưng hắn không cắn đứt lìa mà chỉ cắn cho chảy máu ra thôi.
Nhìn thấy máu của Lăng Hiên chảy ra, gã đột nhiên hưng phấn lạ kì. Máu này thật ngon… thật muốn nữa.
Gã ta đột nhiên đè cơ thể nhỏ bé của Lăng Hiên xuống lại vũng máu, xé rách hết áo của cậu bé. Nhìn một mảnh trắng xóa đầy thịt non mềm trước mặt, gã muốn cắn, muốn ăn quá.
Cơ Hàn lúc này mắt đã nổ đom đóm.
Aaa, chết tiệt. Tên khốn, dám trước mặt hắn mà làm nhục sư tôn. Không thể tha thứ… không thể tha thứ…
Như nghe được lời giận giữ đầy thỉnh cầu của hắn, cửa sắt đột nhiên bị đá văng, bên ngoài ánh sáng len lói vào, trước cửa đứng một đám người.
Lăng Viên nhìn thấy thảm cảnh trước mặt, tức giận mà phi thân vào đạp bay gã tay đập mạnh vào tường.
Hắn ôm con trai mình đã gần như trần như nhộng vào lòng.
May quá… không sao rồi. Còn kịp…
- Bố ơi… bố ơi…anh hai… anh hai… hức aaaa…
Lăng Hiên khóc lớn ôm lấy bố mình.
Lăng Viên dùng áo chòng bọc lấy con trai mình, vỗ vỗ lưng cậu bé để trấn an.
Nhìn thấy con trai trưởng của mình một mảng bê bết máu như vậy, hơi thở cũng chẳng còn. Lăng Viên mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trán, hắn tức giận hét lớn với bên ngoài.
- Trói gã ta lại cho ta, nhốt vào thủy lao, ta sẽ đích thân xử tử gã !
Lập tức bên ngoài đi vào một đoàn người mặc nguyên đồ đen. Ai cũng tức giận khi nhìn thấy thảm cảnh trước mắt. Đại thiếu gia thì đã bị hành hạ cho đến khi không còn hơi thở, nhị thiếu gia thì gần bị làm nhục. Cặp đôi song sinh mà ai cũng thích, ai cũng lấy làm tự hào đã…không còn nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook