Hạ Mẫn không thận trọng nữa mà leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Kiêu.Qua một đêm không có chuyện gì xảy ra cho đến sáng sớm ngày hôm sau.

Kiêu đã thức dậy khi trời còn chưa sáng, Hạ Mẫn còn say sưa ngủ.

Đợi đến khi Hạ Mẫn thức dậy, Kiêu đã mang theo một con gà rừng trở về.

Cái đầu này thực sự không thể nào là gà rừng, nó to bằng con gà tây.


Bất quá bộ lông thật sự rất đẹp.“Anh đã đi săn sao? Anh dậy sớm thật a!” Hạ Mẫn mơ hồ hỏi.“Ừm, tôi ra sau núi săn gà! Tôi thấy em sức ăn cũng không lớn, con gà này chắc đủ cho em ăn hôm nay rồi, tôi lát nữa ra ngoài đi săn, một mình em ở nhà không nên chạy loạn.

Nếu như không có việc gì, cũng đừng đi vào bên trong bộ lạc, trước khi trời tối tôi sẽ trở lại.” Kiêu dặn dò.“Đi săn? Anh không phải vừa đi săn về sao? Làm sao lại đi nữa?” Hạ Mẫn hoài nghi.“Trước khi đông đến, nam nhân trong bộ lạc sẽ thay phiên nhau đi săn theo nhóm.

Nếu không có đủ thịt và lông, mùa đông đến sẽ khó mà qua được.” Kiêu trả lời.“Phía sau núi có con mồi sao? Các anh đi chỗ nào săn? Có xa không?” Hạ Mẫn lại hỏi.“Ngọn núi phía sau không có con mồi lớn, đều là thú nhỏ, chúng không giúp được gì.

Phải cần một con mồi lớn để sống sót qua mùa đông.

Chúng ta hôm nay sẽ đi cách đây không xa, có một đồng cỏ ở phía Tây của bộ lạc, tôi sẽ đến đó” Kiêu đáp.“Ồ! Được! Tôi hiểu rồi” Hạ Mẫn nói.“Tôi đi đây, bình thường sẽ không có người của bộ lạc đến, em hãy tự chăm sóc bản thân.” Nói xong, Kiêu để lại con gà rừng rồi cầm vũ khí quay người rời đi.Trong lều vải chỉ còn lại một mình Hạ Mẫn, Hạ Mẫn rơi vào trầm mặc, cô thật sự không biết mình sẽ ra sao ở cái dị thế cổ đại này! Hơn mười năm đi học, chưa có thầy cô nào nói qua ở viễn cổ phát triển như thế nào, bởi cái này không khoa học, từ nhỏ thầy cô đều nói với cô phải tin tưởng khoa học, khoa học có thể giải thích hết thảy những điều mà nhân loại không biết.

Nhưng nói cho cô biết xem, hiện tại khoa học ở đâu? Chết tiệt! Đều là lừa người!!Cuộc sống rồi cũng sẽ trôi qua a! Cho nên nói khả năng thích ứngcủa con người là bất khả chiến bại, xem tin tức trên TV có cậu bé 6 tuổi rơi vào trong khe núi, dựa vào ăn côn trùng, chuột, thịt sống mà cũng tồn tại được, mười mấy năm sau trở lại với xã hội vẫn có thể biểu diễn những pha nguy hiểm hoang dã! Hạ Mẫn cũng không tệ, trong vòng một ngày cũng tự học được những thứ như giết gà, nhổ lông, nhóm lửa! Mặc dù quá trình làm có chút khó khăn, nhưng kết cục cũng coi như tốt đẹp, nói thế nào cũng coi như tay làm hàm nhai, ăn được no không phải sao?Giữa trưa, Hạ Mẫn vui vẻ ăn xong bữa sáng, ừm...không sai! Là bữa sáng! Liền nghĩ ra bên ngoài đi lại một chút cho tiêu hóa.


Nhịn đói đã lâu, hôm qua lại ăn gà nướng, cũng khó tránh khỏi ăn nhiều chút.

Aizz...!Thật nhớ thế kỷ 21 a!Kỳ thực, tài nấu nướng của Hạ mẫn cũng không tệ, ai bảo cô tham ăn, có nhiều thứ muốn ăn lại không biết cách làm, nên không có việc gì phải tự mình nghiên cứu ra thôi.

Chỉ là trong xã hội hiện đại, muốn làm gì đều thuận tiện, muốn ăn cái gì thì liền ra siêu thị, chỉ cần trực tiếp mua về là có thể tự chế biến được.

Đây cũng là lần đầu tiên cô giết gà, lại nhổ lông, nhóm lửa, thật giống một đại cô nương mới lên kiệu hoa.Hạ Mẫn còn nhớ rõ Kiêu có nói không có chuyện gì thì không nên vào bộ lạc, thế là cô liền đi về hướng phía sau núi, vừa vặn ngược hướng với bộ lạc, chậm rãi đi trên đồng cỏ.

Khi đến gần ngọn núi, thời điểm Hạ Mẫn nghe thấy tiếng nước chảy, liền theo hướng đó mà đi.


Quả nhiên đến gần là một con sông nhỏ chảy bên sườn núi.

Mặt sông rộng khoảng sáu bảy mét, nước cũng không sâu, nơi sâu nhất nhìn thấy cũng chỉ đến thắt lưng của cô.

Nước xanh trong, thoạt nhìn đã thấy đẹp rồi! Điều quan trọng nhất là ...!trong nước có cá a!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương