Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu
-
Chương 36: Phục kích!
Từ khi các món ăn do Mặc Vũ viết ra được [Thực Vi Tiên] chế biến thành thành phẩm, mỗi ngày tửu lâu một dạng đều là thu cả đấu vàng vào túi, Mặc Vũ tiếp tục dọc theo mạch suy nghĩ của mình xuất nhiều tiền thuê nhân công bất kể ngày đêm chế tạo lò nung nhiệt độ cao cho xưởng rèn đúc.
Bởi vì không chịu được Mặc Vũ tiền tài nhiều nện trúng, nhân công tương đối ra sức, thành ra chỉ mất hai ngày thì lò nung nhiệt độ cao đã được hoàn tất mà Mặc Vũ đồng thời cũng bắt đầu dạy lại cho thợ rèn bên trong phương pháp tạo ra thép luyện.
Tuy là kỹ thuật có phần mới mẻ nhưng thợ rèn bên trong xưởng ít nhiều cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, bọn hắn đều đối với kim loại khí tài rất đỗi quen thuộc, cho nên không mất quá nhiều thời gian liền biết được tinh yếu bên trong đó, đồng loạt đối với Mặc Vũ kỳ tư diệu tưởng giơ lên của mình ngón tay cái thán phục không ngớt.
Mặc dù là vì lần đầu tiếp xúc tới kỹ thuật luyện thép cho nên không tránh khỏi xảy ra sai sót, phải mất tới vài lần mới coi như đạt yêu cầu nhưng điều này hoàn toàn không thành vấn đề, Mặc Vũ chỉ cần xưởng rèn có thể tạo được ra thép thành phẩm vậy là đã quá đủ rồi, bởi lẽ so với một đám vũ khí sắt thì hiển nhiên vũ khí bằng thép mạnh vượt trội.
Còn lo lắng vũ khí bên trong xưởng rèn bán không được sao!?
Chất lượng tốt hay xấu, ai nhìn qua, thử qua đều có thể biết được rất rõ ràng, người tiêu dùng không phải tất cả đều là đồ ngu si, trái lại đôi khi còn quá đỗi tinh minh, muốn lừa bọn họ?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
…
Ở bên trong Lăng Phong thành, công việc bận rộn khiến cảm giác về thời gian của Mặc Vũ cũng trở nên mông lung, chỉ nháy mắt mà qua rất nhanh, nhoáng cái đã gần nửa tháng trôi qua, hai loại sản nghiệp đều đã đi vào quỹ đạo không còn gì đáng lo, MẶc Vũ cũng không thể tiếp tục ở lại Lăng Phong thành.
Đáng nói là trong khoảng thời gian nửa tháng này, Mặc Vũ lại một lần nữa lên cấp.
Đúng vậy, hắn hiện tại đã là Kim đan cảnh hậu kỳ cường giả!
Một phần vì có sự kết hợp giữa [Tinh thạch] cùng [Cửu chuyển huyền công] hai thứ này khiến cho tốc độ tu luyện của hắn trở nên vô cùng nhanh, một phần còn lại đến từ việc Mặc Vũ mỗi ngày đều chăm chỉ bớt ra thời gian tu luyện không một chút nào lười biếng, chính hai điều này là nguyên nhân để hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không săn giết cường giả lấy Exp nhưng vẫn nhanh chóng thăng cấp.
Bởi vì đã là Kim đan cảnh hậu kỳ, Mặc Vũ nếu lúc trước còn có chút e ngại nếu Lăng Phong thành chủ kéo bầy phục kích thì giờ phút này, Mặc Vũ tự tin rằng cho dù toàn bộ mười hai tên khách khanh cùng bản thân Lăng Phong thành chủ tự mình tới hắn cũng có thể đem toàn bộ tiêu diệt.
Cho nên, lúc này chính là thời điểm Mặc Vũ trở lại Thiên Kiếm tông, không chỉ là trở về tiếp tục quản lý tông môn, mà còn có một chuyện quan trọng khác để hắn không thể không quay lại, đó chính là Nam Minh tông lúc này đã có đại động tĩnh.
Theo Lạc Tú Phương lời nói, nàng từ trong miệng tên nha hoàn nội gián truyền lại, Nam Minh tông đã đại quy mô điều động nhân thủ, thẳng tiến Thiên Kiếm tông mà tới.
Mặc Vũ biết rõ trong lòng Nam Minh tông lần này động tác lớn như vậy không chỉ vì đoạt lại [Tinh thạch] mà đồng dạng cũng có ý nghĩ giống hắn chính là đem đối phương nhổ cỏ tận gốc, bởi lẽ [Tinh Thạch] thứ này, quyết không thể để lộ ra chút tiếng gió nào, nếu không chắc chắn chờ đón bọn hắn là gió tanh mưa máu cùng nguy cơ diệt tông.
Có điều lần này Mặc Vũ dự định một mình trở lại Thiên Kiếm tông, còn Lạc Tú Phương thì ở lại Lăng Phong thành, một là để điều hành quản lý hai loại sản nghiệp, mà thứ hai chính là vì chiêu thu đệ tử.
Mặc Vũ không quên rằng hắn còn có nhiệm vụ trong người, cho nên lần này biết chắc đối mặt với tập kích nhưng hắn hiện tại đã là Kim đan cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không cần sợ hãi, trái lại nếu người đến tập kích hắn số lượng nhiều một chút, vậy chính là một bút thật lớn điểm kinh nghiệm.
Tất nhiên để mà thăng lên cảnh giới tiếp theo thì không phải chỉ mười hai tên kim đan sơ kỳ cùng một tên kim đan hậu kỳ là có thể đạt được, phải biết rằng lần thăng cấp tiếp theo này chính là một cái cảnh giới khác mà không phải cùng một cảnh giới bên trong tiểu cảnh giới, kinh nghiệm giá trị cần thiết vô cùng nhiều.
Lại thêm Mặc Vũ cũng đã là Kim đan hậu kỳ, cho nên giết chết Kim đan sơ kỳ, trung kỳ, kinh nghiệm thu về đã co rút lại nhiều rồi, không còn nhiều như trước nữa, cho nên để đạt tới cảnh giới tiếp theo hoàn toàn không phải là một sớm một chiều có thể làm được.
…
Từ cửa thành rời đi, quả nhiên chỉ mới cách Lăng Phong thành một đoạn, Mặc Vũ đã cảm nhận được tám đạo khí tức như ẩn như hiện bám theo, tất nhiên chính là đám khách khanh của phủ thành chủ mà không phải người nào khác.
Mặc Vũ cùng nhóm người này đồng dạng có một sự ăn ý là muốn rời đi Lăng Phong thành một khoảng cách nhất định sau đó mới động thủ, cho nên trong khoảng thời gian trước đó chính là tương đối bình yên đi qua, cho tới khi khoảng cách của Mặc Vũ và đám người này đã cách xa Lăng Phong thành mười mấy cây số, tám đạo khí tức nhanh chóng tăng lên tốc độ, không chút nào che dấu áp sát hắn.
Thái độ thong dong, Mặc Vũ cũng tương đối bình thản dừng lại, hai tay chắp lại phía sau, hai chân lăng không mà đứng, sống lưng thẳng tắp như một thanh vô kiên bất tồi trường kiếm tỏa ra duệ khí yên lặng chờ đợi đối phương xuất hiện.
Mà không để hắn đợi quá lâu, ngay sau đó, tám đạo quang mang chính là tám vị Kim đan sơ kỳ khách khanh cường giả đã hiện ra trước mặt, lặng lẽ đem Mặc Vũ bên trong vây lại, phong tỏa đường đi của hắn, hai mắt đề phòng hắn chạy trốn.
Để bọn hắn cảm thấy kỳ quái là Mặc Vũ từ khi trông thấy bọn hắn xuất hiện đều không di chuyển một bước, trên mặt cũng không có nét kinh hoảng sợ hãi hay lo lắng, mà trái lại vô cùng trấn định cùng thong dong.
Mười sáu con mắt nhìn lấy nhau, có phần tương đối khó hiểu, bọn hắn không thể nghĩ ra làm sao Mặc Vũ có thể trấn định như vậy, chẳng lẽ Mặc Vũ có thể từ bên trong vòng vây tám người bọn hắn rời đi hay sao?
Mặc dù có phần nghi ngờ thái độ của Mặc Vũ, thế nhưng đó cũng không phải điều bọn hắn cần quan tâm lúc này, cái bọn hắn quan tâm là Lăng Phong thành chủ lời nói lúc ra lệnh cho bọn hắn đem Mặc Vũ giết chết, đó là khi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ trở lại liền có trọng thưởng đón chờ, một quyển công pháp cao giai để tám người bọn hắn không thể có lý do gì cự tuyệt dụ hoặc.
Còn lúc này Mặc Vũ đang ở trước mắt, trong suy nghĩ của bọn hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ chờ chực bị bọn hắn mổ xẻ, vậy thì còn chờ gì nữa?
Còn có gì phải e ngại!?
Chẳng lẽ tám người bọn hắn còn có thể bị một tên mao đầu tiểu tử trước mắt chạy thoát sao?
Nếu vậy tám người bọn hắn cái gọi là Kim đan cường giả cũng không quá đáng tiền!
Chỉ là, có một điều mà bọn hắn không bao giờ có thể nghĩ tới, cho dù đập phá đầu cũng nghĩ không ra đó là Mặc Vũ trong vòng mười lăm ngày liền tấn thăng lên Kim đan hậu kỳ, cảnh giới mà bọn hắn mười mấy năm qua chỉ có thể nghĩ mà không cách nào chạm tới được.
Mà đó chính là lý do giải thích cho thái độ vô cùng ung dung của Mặc Vũ lúc này, hắn thản nhiên nói:
“Là Lăng Phong lão tạp mao kia phái các ngươi mấy con chó già này tới phục kích chặn giết ta?”
Đột nhiên nghe tới lời này, tám người ban đầu liền sững sờ, nhưng ngay sau đó như mèo dẫm phải đuôi, tạc mao a!
Một đám sắc mặt trở nên đỏ bừng vì phẫn nộ, mồm năm miệng mười đối với Mặc Vũ oanh tạc lấy:
“Khốn kiếp, tiểu tạp chủng, ngươi dám mắng chúng ta?”
“Thằng nhãi ranh, thật sự chán sống rồi!”
“Quả đúng là nghé con mới sinh không sợ lão hổ, không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Các ngươi chút nữa cùng ta đem hắn bắt lại, ta muốn tra tấn tiểu súc sinh này để cho hắn hối hận sinh ra trên cõi đời này!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý”
“Ta tán thành!”
Mặc Vũ: “…”
Mặc dù đám lão già này mang tiếng là phủ thành chủ khách khanh, thế nhưng ai mà không phải một dạng đều ngầm hiểu trong lòng bọn hắn toàn bộ đều là phủ thành chủ chó săn mà thôi, bởi lẽ bọn hắn khi tiếp nhận cái ghế khách khanh này thì cũng đồng dạng biến trở thành thủ hạ của Lăng Phong thành chủ, nói là chó săn cũng không có sai, ngay cả chính bọn hắn sâu bên trong nội tâm cũng biết như vậy, có điều không ai ngay miệng dám nói ra, bình thường chẳng ai chỉ vì một câu nói với mục đích cho sướng miệng mà sau đó phải gánh chịu lấy nộ hỏa của mười mấy vị kim đan cảnh cường giả, hành động đó chẳng khách nào đi tìm chết.
Mười mấy tên kim đan cảnh cường giả này sau khi trở thành phủ thành chủ thủ hạ, bên ngoài khoác lấy cái mỹ danh khách khanh, mỗi tháng đều cố định nhận được tài nguyên cung ứng, vô cùng an nhàn, dần dần trái lại không cảm thấy nhục mà ngược lại còn tự lấy đó làm vinh, nhung hiện tại Mặc Vũ đột nhiên xé ra bọn hắn sâu thẳm bên trong nội tâm vết thương, còn nhân tiện xát thêm tý muối tiêu, bảo sao bọn hắn không đều một dạng giống như bò điên đây?
Chỉ là thuận miệng một câu, Mặc Vũ cũng không nghĩ đến vậy mà kích thích dây thần kinh của đám lão già này, cho nên tương đối bất ngờ, sau khi bị một loạt ngôn ngữ oanh tạc, hắn đột nhiên làm ra một động tác khiến tám tên kim đan cảnh cường giả giận tím mặt.
Cụ thể là hắn ngón út giơ lên ngoáy ngoáy tai, thái độ trên mặt biến trở thành vô cùng lưu manh, sau đó khẽ thổi “phù~!” một cái, ánh mặt lộ ra vẻ khinh bỉ nói:
“Đến giết người mà còn bà bà mụ mụ nói chuyện dông dài, quát tháo chẳng khác đám đàn bà ngoài chợ, đều là Kim đan cường giả nhưng lão tử cũng không thể không thay các ngươi cảm thấy mất mặt!”
“Một đám nam nhân mặc váy như các ngươi, ta tự hỏi lão bà của các ngươi ở nhà có biết hay không!? Có hay không thất vọng?”
Bởi vì không chịu được Mặc Vũ tiền tài nhiều nện trúng, nhân công tương đối ra sức, thành ra chỉ mất hai ngày thì lò nung nhiệt độ cao đã được hoàn tất mà Mặc Vũ đồng thời cũng bắt đầu dạy lại cho thợ rèn bên trong phương pháp tạo ra thép luyện.
Tuy là kỹ thuật có phần mới mẻ nhưng thợ rèn bên trong xưởng ít nhiều cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, bọn hắn đều đối với kim loại khí tài rất đỗi quen thuộc, cho nên không mất quá nhiều thời gian liền biết được tinh yếu bên trong đó, đồng loạt đối với Mặc Vũ kỳ tư diệu tưởng giơ lên của mình ngón tay cái thán phục không ngớt.
Mặc dù là vì lần đầu tiếp xúc tới kỹ thuật luyện thép cho nên không tránh khỏi xảy ra sai sót, phải mất tới vài lần mới coi như đạt yêu cầu nhưng điều này hoàn toàn không thành vấn đề, Mặc Vũ chỉ cần xưởng rèn có thể tạo được ra thép thành phẩm vậy là đã quá đủ rồi, bởi lẽ so với một đám vũ khí sắt thì hiển nhiên vũ khí bằng thép mạnh vượt trội.
Còn lo lắng vũ khí bên trong xưởng rèn bán không được sao!?
Chất lượng tốt hay xấu, ai nhìn qua, thử qua đều có thể biết được rất rõ ràng, người tiêu dùng không phải tất cả đều là đồ ngu si, trái lại đôi khi còn quá đỗi tinh minh, muốn lừa bọn họ?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
…
Ở bên trong Lăng Phong thành, công việc bận rộn khiến cảm giác về thời gian của Mặc Vũ cũng trở nên mông lung, chỉ nháy mắt mà qua rất nhanh, nhoáng cái đã gần nửa tháng trôi qua, hai loại sản nghiệp đều đã đi vào quỹ đạo không còn gì đáng lo, MẶc Vũ cũng không thể tiếp tục ở lại Lăng Phong thành.
Đáng nói là trong khoảng thời gian nửa tháng này, Mặc Vũ lại một lần nữa lên cấp.
Đúng vậy, hắn hiện tại đã là Kim đan cảnh hậu kỳ cường giả!
Một phần vì có sự kết hợp giữa [Tinh thạch] cùng [Cửu chuyển huyền công] hai thứ này khiến cho tốc độ tu luyện của hắn trở nên vô cùng nhanh, một phần còn lại đến từ việc Mặc Vũ mỗi ngày đều chăm chỉ bớt ra thời gian tu luyện không một chút nào lười biếng, chính hai điều này là nguyên nhân để hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không săn giết cường giả lấy Exp nhưng vẫn nhanh chóng thăng cấp.
Bởi vì đã là Kim đan cảnh hậu kỳ, Mặc Vũ nếu lúc trước còn có chút e ngại nếu Lăng Phong thành chủ kéo bầy phục kích thì giờ phút này, Mặc Vũ tự tin rằng cho dù toàn bộ mười hai tên khách khanh cùng bản thân Lăng Phong thành chủ tự mình tới hắn cũng có thể đem toàn bộ tiêu diệt.
Cho nên, lúc này chính là thời điểm Mặc Vũ trở lại Thiên Kiếm tông, không chỉ là trở về tiếp tục quản lý tông môn, mà còn có một chuyện quan trọng khác để hắn không thể không quay lại, đó chính là Nam Minh tông lúc này đã có đại động tĩnh.
Theo Lạc Tú Phương lời nói, nàng từ trong miệng tên nha hoàn nội gián truyền lại, Nam Minh tông đã đại quy mô điều động nhân thủ, thẳng tiến Thiên Kiếm tông mà tới.
Mặc Vũ biết rõ trong lòng Nam Minh tông lần này động tác lớn như vậy không chỉ vì đoạt lại [Tinh thạch] mà đồng dạng cũng có ý nghĩ giống hắn chính là đem đối phương nhổ cỏ tận gốc, bởi lẽ [Tinh Thạch] thứ này, quyết không thể để lộ ra chút tiếng gió nào, nếu không chắc chắn chờ đón bọn hắn là gió tanh mưa máu cùng nguy cơ diệt tông.
Có điều lần này Mặc Vũ dự định một mình trở lại Thiên Kiếm tông, còn Lạc Tú Phương thì ở lại Lăng Phong thành, một là để điều hành quản lý hai loại sản nghiệp, mà thứ hai chính là vì chiêu thu đệ tử.
Mặc Vũ không quên rằng hắn còn có nhiệm vụ trong người, cho nên lần này biết chắc đối mặt với tập kích nhưng hắn hiện tại đã là Kim đan cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không cần sợ hãi, trái lại nếu người đến tập kích hắn số lượng nhiều một chút, vậy chính là một bút thật lớn điểm kinh nghiệm.
Tất nhiên để mà thăng lên cảnh giới tiếp theo thì không phải chỉ mười hai tên kim đan sơ kỳ cùng một tên kim đan hậu kỳ là có thể đạt được, phải biết rằng lần thăng cấp tiếp theo này chính là một cái cảnh giới khác mà không phải cùng một cảnh giới bên trong tiểu cảnh giới, kinh nghiệm giá trị cần thiết vô cùng nhiều.
Lại thêm Mặc Vũ cũng đã là Kim đan hậu kỳ, cho nên giết chết Kim đan sơ kỳ, trung kỳ, kinh nghiệm thu về đã co rút lại nhiều rồi, không còn nhiều như trước nữa, cho nên để đạt tới cảnh giới tiếp theo hoàn toàn không phải là một sớm một chiều có thể làm được.
…
Từ cửa thành rời đi, quả nhiên chỉ mới cách Lăng Phong thành một đoạn, Mặc Vũ đã cảm nhận được tám đạo khí tức như ẩn như hiện bám theo, tất nhiên chính là đám khách khanh của phủ thành chủ mà không phải người nào khác.
Mặc Vũ cùng nhóm người này đồng dạng có một sự ăn ý là muốn rời đi Lăng Phong thành một khoảng cách nhất định sau đó mới động thủ, cho nên trong khoảng thời gian trước đó chính là tương đối bình yên đi qua, cho tới khi khoảng cách của Mặc Vũ và đám người này đã cách xa Lăng Phong thành mười mấy cây số, tám đạo khí tức nhanh chóng tăng lên tốc độ, không chút nào che dấu áp sát hắn.
Thái độ thong dong, Mặc Vũ cũng tương đối bình thản dừng lại, hai tay chắp lại phía sau, hai chân lăng không mà đứng, sống lưng thẳng tắp như một thanh vô kiên bất tồi trường kiếm tỏa ra duệ khí yên lặng chờ đợi đối phương xuất hiện.
Mà không để hắn đợi quá lâu, ngay sau đó, tám đạo quang mang chính là tám vị Kim đan sơ kỳ khách khanh cường giả đã hiện ra trước mặt, lặng lẽ đem Mặc Vũ bên trong vây lại, phong tỏa đường đi của hắn, hai mắt đề phòng hắn chạy trốn.
Để bọn hắn cảm thấy kỳ quái là Mặc Vũ từ khi trông thấy bọn hắn xuất hiện đều không di chuyển một bước, trên mặt cũng không có nét kinh hoảng sợ hãi hay lo lắng, mà trái lại vô cùng trấn định cùng thong dong.
Mười sáu con mắt nhìn lấy nhau, có phần tương đối khó hiểu, bọn hắn không thể nghĩ ra làm sao Mặc Vũ có thể trấn định như vậy, chẳng lẽ Mặc Vũ có thể từ bên trong vòng vây tám người bọn hắn rời đi hay sao?
Mặc dù có phần nghi ngờ thái độ của Mặc Vũ, thế nhưng đó cũng không phải điều bọn hắn cần quan tâm lúc này, cái bọn hắn quan tâm là Lăng Phong thành chủ lời nói lúc ra lệnh cho bọn hắn đem Mặc Vũ giết chết, đó là khi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ trở lại liền có trọng thưởng đón chờ, một quyển công pháp cao giai để tám người bọn hắn không thể có lý do gì cự tuyệt dụ hoặc.
Còn lúc này Mặc Vũ đang ở trước mắt, trong suy nghĩ của bọn hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ chờ chực bị bọn hắn mổ xẻ, vậy thì còn chờ gì nữa?
Còn có gì phải e ngại!?
Chẳng lẽ tám người bọn hắn còn có thể bị một tên mao đầu tiểu tử trước mắt chạy thoát sao?
Nếu vậy tám người bọn hắn cái gọi là Kim đan cường giả cũng không quá đáng tiền!
Chỉ là, có một điều mà bọn hắn không bao giờ có thể nghĩ tới, cho dù đập phá đầu cũng nghĩ không ra đó là Mặc Vũ trong vòng mười lăm ngày liền tấn thăng lên Kim đan hậu kỳ, cảnh giới mà bọn hắn mười mấy năm qua chỉ có thể nghĩ mà không cách nào chạm tới được.
Mà đó chính là lý do giải thích cho thái độ vô cùng ung dung của Mặc Vũ lúc này, hắn thản nhiên nói:
“Là Lăng Phong lão tạp mao kia phái các ngươi mấy con chó già này tới phục kích chặn giết ta?”
Đột nhiên nghe tới lời này, tám người ban đầu liền sững sờ, nhưng ngay sau đó như mèo dẫm phải đuôi, tạc mao a!
Một đám sắc mặt trở nên đỏ bừng vì phẫn nộ, mồm năm miệng mười đối với Mặc Vũ oanh tạc lấy:
“Khốn kiếp, tiểu tạp chủng, ngươi dám mắng chúng ta?”
“Thằng nhãi ranh, thật sự chán sống rồi!”
“Quả đúng là nghé con mới sinh không sợ lão hổ, không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Các ngươi chút nữa cùng ta đem hắn bắt lại, ta muốn tra tấn tiểu súc sinh này để cho hắn hối hận sinh ra trên cõi đời này!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý”
“Ta tán thành!”
Mặc Vũ: “…”
Mặc dù đám lão già này mang tiếng là phủ thành chủ khách khanh, thế nhưng ai mà không phải một dạng đều ngầm hiểu trong lòng bọn hắn toàn bộ đều là phủ thành chủ chó săn mà thôi, bởi lẽ bọn hắn khi tiếp nhận cái ghế khách khanh này thì cũng đồng dạng biến trở thành thủ hạ của Lăng Phong thành chủ, nói là chó săn cũng không có sai, ngay cả chính bọn hắn sâu bên trong nội tâm cũng biết như vậy, có điều không ai ngay miệng dám nói ra, bình thường chẳng ai chỉ vì một câu nói với mục đích cho sướng miệng mà sau đó phải gánh chịu lấy nộ hỏa của mười mấy vị kim đan cảnh cường giả, hành động đó chẳng khách nào đi tìm chết.
Mười mấy tên kim đan cảnh cường giả này sau khi trở thành phủ thành chủ thủ hạ, bên ngoài khoác lấy cái mỹ danh khách khanh, mỗi tháng đều cố định nhận được tài nguyên cung ứng, vô cùng an nhàn, dần dần trái lại không cảm thấy nhục mà ngược lại còn tự lấy đó làm vinh, nhung hiện tại Mặc Vũ đột nhiên xé ra bọn hắn sâu thẳm bên trong nội tâm vết thương, còn nhân tiện xát thêm tý muối tiêu, bảo sao bọn hắn không đều một dạng giống như bò điên đây?
Chỉ là thuận miệng một câu, Mặc Vũ cũng không nghĩ đến vậy mà kích thích dây thần kinh của đám lão già này, cho nên tương đối bất ngờ, sau khi bị một loạt ngôn ngữ oanh tạc, hắn đột nhiên làm ra một động tác khiến tám tên kim đan cảnh cường giả giận tím mặt.
Cụ thể là hắn ngón út giơ lên ngoáy ngoáy tai, thái độ trên mặt biến trở thành vô cùng lưu manh, sau đó khẽ thổi “phù~!” một cái, ánh mặt lộ ra vẻ khinh bỉ nói:
“Đến giết người mà còn bà bà mụ mụ nói chuyện dông dài, quát tháo chẳng khác đám đàn bà ngoài chợ, đều là Kim đan cường giả nhưng lão tử cũng không thể không thay các ngươi cảm thấy mất mặt!”
“Một đám nam nhân mặc váy như các ngươi, ta tự hỏi lão bà của các ngươi ở nhà có biết hay không!? Có hay không thất vọng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook