Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu
-
Chương 28: Ngô Cương, chết!
Thấy Ngô Cương một tay cầm Hắc Thương phóng như bay lao về phía mình, tốc độ vô cùng nhanh, thế tới cũng cực kỳ hung mãnh, Mặc Vũ không hề tỏ ra e ngại hay hoảng sợ, hắn bình tĩnh nắm chặt lấy Xích Diễm Kiếm trong tay, bắt đầu điều động pháp lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, ngoài miệng vẫn không quên đối với Ngô Cương dội nước tiểu trào phúng:
“Ngô thống lĩnh, ngươi đây là bị ta nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu?”
“Tiểu tử, miệng lưỡi bén nhọn, chờ bản thống lĩnh đem ngươi đầu lâu ngắt xuống, xem ngươi còn có cách nào uốn ba tấc lưỡi!?” Biết nói không lại Mặc Vũ, Ngô Cương chỉ văng ra một câu uy hiếp cùng đe dọa liền im miệng không nói thêm gì nữa.
Sau đó, trường thương trong tay Ngô Cương tốc độ không những không giảm đi chút nào, trái lại còn tăng nhanh hơn ba phần, phảng phất hóa thành một con hắc long đang mở ra dữ tợn khẩu bồn muốn đem Mặc Vũ nuốt vào trong bụng.
“Hắc long phệ nhật, tiểu tử, chết đi cho ta!”
“Chỉ là một con hắc long nho nhỏ mà còn muốn phệ nhật, thật không biết trời cao đất rộng, trợn mắt lên mà nhìn xem ta làm thế nào diệt đi ngươi đầu hắc long này!”
Mở miệng khinh thường, Mặc Vũ cổ tay khẽ chuyển, trên tay Xích Diễm kiếm ong ong rung động, sau một khắc, Mặc Vũ toàn thân hóa thành một đóa cự đại thanh liên vô cùng mỹ lệ, thế nhưng bên trong lại ẩn dấu vô tận sát cơ.
“Thanh Liên kiếm tâm, phá!”
“Oanh!”
Từng đạo tiếng nổ chấn thiên vang lên, sóng pháp lực như một cơn lũ quét ra bốn phương tám hướng để dân chúng vây xem cùng một đám binh sĩ, kể cả thủ hạ binh sĩ Trúc cơ cảnh của Ngô Cương cũng không thể không liên tiếp lùi về đằng sau tránh né mũi nhọn, bởi lẽ dư ba mà hai người Mặc Vũ cùng Ngô Cương tạo ra lúc này đã đủ để đem Trúc cơ cảnh cường giả nếu lọt vào bên trong phạm vi oanh kích không chết cũng muốn lột mất một tầng da.
Chỉ có duy nhất một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn nhẹ nhàng phất tay đánh tan dư ba lan tới, người đó chính là Lạc Tú Phương, dù sao nàng cũng là Kim đan cảnh cường giả, cho nên chỉ một chút dư ba kim đan cảnh chiến đấu nàng còn thật không ngại chút nào.
Mắt phượng chăm chú nhìn lấy bên trong trung tâm tình cảnh lúc này, nàng hoàn toàn yên tâm về Mặc Vũ, dù sao để mà nói thì Mặc Vũ bản thân cũng là Kim đan trung kỳ, cảnh giới cao hơn Ngô Lôi.
Quả nhiên không ngoài nàng dự liệu.
Mỹ lệ thanh liên hoàn toàn không trở ngại đem đầu Hắc long nghiền nát, sau đó trước khi tìm tới Ngô Cương thân thể cũng hết lực mà tiêu tán.
Tuy không chạm được vào người, thế nhưng Ngô Lôi cũng không khỏi ngạc nhiên nói:
“Tiểu tử, quả nhiên có chút môn đạo, tiếp thêm bản thống lĩnh một kích!”
“Hắc long trục nguyệt!”
“Thanh Liên nở rộ!” Mặc Vũ không hề e ngại, ngay lập tức hiển hóa một đạo nở rộ liên hoa chém ra.
“Phanh!”
“Phanh!”
…
Không biết chiến đấu trải qua bao lâu, có lẽ vài phút, hoặc vài chục phút không biết chừng đột nhiên một nứt gãy âm thanh vang lên, không phải tới từ Mặc Vũ mà là từ hắc thương trong tay Ngô Lôi.
“Răng rắc!”
“Cái gì? Làm sao có thể, hắc long thương của ta thế nhưng là trung phẩm pháp bảo…làm sao có thể bị đánh nứt?”
Từ vị trí tiếp xúc giữa Hắc thương và Xích Diễm kiếm, thân thương đen nhánh trong tay Ngô Lôi bắt đầu tràn ra từng đạo vết rách, để cho hắn không khỏi cả kinh bật thốt lên.
“Hừ, chỉ là một thanh trung phẩm pháp bảo trường thương, cũng dám lấy ra mất mặt!” Mặc Vũ cười lạnh nói.
Nghe vậy, Ngô Cương mới giật mình, lần đầu tiên chú ý tới kiếm trong tay Mặc Vũ, khi nhận ra phẩm cấp của nó, hắn không khỏi cả kinh nói:
“Trong tay ngươi vậy mà lại có Linh Khí?”
Mặc Vũ có được Linh khí để cho Ngô Cương lâm vào thật sâu rung động, đồng thời, trong mắt hắn cũng không khỏi toát ra một tia tham lam quang mang.
Linh khí a! Cho dù bên trong thành phủ chủ cũng chỉ có thành chủ đại nhân mới có được một thanh trung phẩm linh khí, tiểu tử này trong tay vậy mà cũng có được linh khí bảo kiếm, quả thật vận cứt chó!
Mặc Vũ đối với Ngô Cương nghi hoặc hoàn toàn từ chối cho ý kiến, sau đó hắn cổ tay rung chuyển, Xích Diễm kiếm như một đạo lưu tinh tiếp tục nhắm vào cổ họng của Ngô Cương đâm tới.
Con ngươi co rụt, một kích này để Ngô Cương trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, hắn ngay lập tức vận chuyển toàn thân pháp lực đem trường thương trong tay hoàng ngang chắn ở trước mặt, muốn lựa thế đem mũi kiếm gạt lệch đi.
“Két…tt…t…!!!” Lưỡi kiếm và thân của trường thương va chạm vào nhau mài ra từng đóa hỏa hoa vang lên từng đạo thanh âm khiến người ta nghe được chỉ muốn ê răng.
Vất vả lắm mới né qua một kiếm của Mặc Vũ, Ngô Cương âm thầm liếc nhìn trong tay Hắc thương bị tổn hại, càng thêm rạn nứt loang lổ khiến hắn đau lòng không thôi, thế nhưng hắn biết giờ không phải lúc tiếc của, bởi vì hắn còn đang cùng Mặc Vũ chiến đấu.
Một kiếm vừa rồi đã để lại trên mặt Ngô cương một đạo dữ tợn huyết ngấn, máu tươi ròng ròng chảy xuống thấm đẫm cổ áo, nhưng hắn không thèm để ý vì toàn bộ sự chú ý của hắn hiện tại đều đã tập trung trên người của Mặc Vũ, nếu không, chỉ cần một chút sơ hở cũng khiến hắn trả giá bằng cả tính mạng.
Trong lòng hắn đã có một chút nhụt ý cùng sợ hãi, có điều Ngô Cương tên đã lên dây, không thể không phát, hắn là người khai mở chiến cuộc, nghĩ tới muốn Mặc Vũ dừng tay giảng hỏa là chuyện không thể nào, cho nên chỉ có thể gắng gượng tiếp tục chiến đấu.
Biết được Mặc Vũ pháp lực so với mình vượt trội hơn quá nhiều, Ngô Cương cũng không có ngu xuẩn tiếp tục muốn cùng Mặc Vũ so bì pháp lực, dùng lực không được thì hắn chuyển sang dùng xảo cùng nhanh.
Chỉ thấy hắn trong tay trường thương tốc độ đột nhiên tăng lên, hoàn toàn biến thành từng đạo bóng đen như mãng xà thổ tín, nhằm vào toàn bộ điểm yếu trên người Mặc Vũ từ bốn phương tám hướng đâm tới, muốn dùng vô tận công kích buộc Mặc Vũ không thể tấn công chỉ có thể phòng thủ, cuối cùng khi lộ ra sơ hở chính là lúc hắn lấy mạng Mặc Vũ.
Giết chết Mặc Vũ, hắn vừa có thể đem danh dự vãn hồi, vừa có thể từ trên thi thể Mặc Vũ kiếm lời một thanh Linh khí!
Lòng tham đã hóa thành động lực áp chế sự e ngại, Ngô cương chiến ý không thể không nói càng lúc càng dâng lên, mà từng đạo công kích của hắn cũng xen vào một chút liều mạng.
Mặc Vũ sau đó áp lực quả thật tăng lên không ít, thế nhưng hắn Thanh Liên kiếm quyết tiểu thành chi cảnh cũng không phải ăn chay, Xích Diễm kiếm lập tức hóa thành từng màn kiếm võng, đem trường thương công kích cản lại.
Không chỉ phòng thủ, Mặc Vũ còn muốn phản công, hắn không ngừng đón đỡ thương ảnh, nếu để ý kỹ sẽ thấy kiếm pháp của Mặc Vũ lúc này đã thay đổi, đồng thời hắn đã bắt đầu tụ lực.
Ngay khi Ngô Cương bởi vì công lâu mà không được, tâm tình gấp gáp để lộ ra một cái sơ hở rất nhỏ, đồng thời thời gian lộ ra cũng cực ngắn, thế nhưng đối với Mặc Vũ mà nói vậy là đủ rồi, bởi vì một chiêu tiếp theo khi nó xuất hiện cũng chính là lúc Ngô Cương mất mạng.
“Là lúc này…”
“Nhân đồ kiếm quyết, Nhân Sát!!!”
“Ngô Cương, chết đi cho ta!”
Lưỡi kiếm đột nhiên tiêu thất, tốc độ nhanh tới cực hạn…
“Phập!!!”
Khi Ngô cương kịp thời phản ứng cũng là lúc Xích Diễm kiếm đâm ngập vào hắn lồng ngực, đồng dạng cũng xuyên thủng hắn trái tim, chấm dứt hắn sinh mệnh.
Ngô Cương hai mắt trợn trừng, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được mình vậy mà lại chết ở nơi này, máu tươi tràn ngập khóe miệng chảy xuống, trường thương trong tay vô lực rời ra mạnh mẽ nện xuống mặt đất, đồng thời sinh cơ bắt đầu tiêu tán biến mất.
“Phốc!”
Từ bên trong ngực Ngô cương rút ra trường kiếm, máu tươi tiếp đó như suối phun ra, chỉ là còn chưa chạm tới thân thể Mặc Vũ liền bị hắn nhanh chân né sang một bên tránh thoát, từ đầu tới cuối, Mặc Vũ y phục vẫn như nguyên bản, trắng tinh không nhiễm một chút vết bẩn.
Đem bên hông Ngô Cương túi trữ vật nhặt lên, bởi vì Ngô Cương đã bỏ mạng, cho nên thần thức lưu lại trên đó cũng đã hoàn toàn biến mất, Mặc Vũ rất thuận lợi thẩm thấu vào một tia thần thức, bắt đầu kiểm tra đồ vật bên trong.
Bên trong túi trữ vật cũng không có quá nhiều đồ, chỉ có một quyển bí tịch [Hắc Long bá vương thương] mà Ngô Cương trước đó sử dụng, còn có một chút linh thạch trung phẩm cùng thượng phẩm, tính toán một chút thì tổng cộng khoảng gần hai ngàn viên.
Chủ tu là kiếm, cho nên đối với một bộ thương pháp này, Mặc Vũ không có quá nhiều để ý, cùng một chỗ đem cả cái túi trữ vật tiện tay đáp vào bên trong rương chứa đồ.
Sau đó, hắn đem máu tươi dính trên thân kiếm lau vào y phục của Ngô Cương, tẩy trừ sạch sẽ xong, khi Mặc Vũ chuẩn bị cất đi Xích Diễm kiếm cùng Lạc Tú Phương vào thành thì ngay lúc này, một đạo xé gió công kích nhắm thẳng hậu tâm của hắn đánh tới.
“Tiểu tử, ngươi trả mạng cho đại ca ta!”
“Ngô thống lĩnh, ngươi đây là bị ta nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu?”
“Tiểu tử, miệng lưỡi bén nhọn, chờ bản thống lĩnh đem ngươi đầu lâu ngắt xuống, xem ngươi còn có cách nào uốn ba tấc lưỡi!?” Biết nói không lại Mặc Vũ, Ngô Cương chỉ văng ra một câu uy hiếp cùng đe dọa liền im miệng không nói thêm gì nữa.
Sau đó, trường thương trong tay Ngô Cương tốc độ không những không giảm đi chút nào, trái lại còn tăng nhanh hơn ba phần, phảng phất hóa thành một con hắc long đang mở ra dữ tợn khẩu bồn muốn đem Mặc Vũ nuốt vào trong bụng.
“Hắc long phệ nhật, tiểu tử, chết đi cho ta!”
“Chỉ là một con hắc long nho nhỏ mà còn muốn phệ nhật, thật không biết trời cao đất rộng, trợn mắt lên mà nhìn xem ta làm thế nào diệt đi ngươi đầu hắc long này!”
Mở miệng khinh thường, Mặc Vũ cổ tay khẽ chuyển, trên tay Xích Diễm kiếm ong ong rung động, sau một khắc, Mặc Vũ toàn thân hóa thành một đóa cự đại thanh liên vô cùng mỹ lệ, thế nhưng bên trong lại ẩn dấu vô tận sát cơ.
“Thanh Liên kiếm tâm, phá!”
“Oanh!”
Từng đạo tiếng nổ chấn thiên vang lên, sóng pháp lực như một cơn lũ quét ra bốn phương tám hướng để dân chúng vây xem cùng một đám binh sĩ, kể cả thủ hạ binh sĩ Trúc cơ cảnh của Ngô Cương cũng không thể không liên tiếp lùi về đằng sau tránh né mũi nhọn, bởi lẽ dư ba mà hai người Mặc Vũ cùng Ngô Cương tạo ra lúc này đã đủ để đem Trúc cơ cảnh cường giả nếu lọt vào bên trong phạm vi oanh kích không chết cũng muốn lột mất một tầng da.
Chỉ có duy nhất một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn nhẹ nhàng phất tay đánh tan dư ba lan tới, người đó chính là Lạc Tú Phương, dù sao nàng cũng là Kim đan cảnh cường giả, cho nên chỉ một chút dư ba kim đan cảnh chiến đấu nàng còn thật không ngại chút nào.
Mắt phượng chăm chú nhìn lấy bên trong trung tâm tình cảnh lúc này, nàng hoàn toàn yên tâm về Mặc Vũ, dù sao để mà nói thì Mặc Vũ bản thân cũng là Kim đan trung kỳ, cảnh giới cao hơn Ngô Lôi.
Quả nhiên không ngoài nàng dự liệu.
Mỹ lệ thanh liên hoàn toàn không trở ngại đem đầu Hắc long nghiền nát, sau đó trước khi tìm tới Ngô Cương thân thể cũng hết lực mà tiêu tán.
Tuy không chạm được vào người, thế nhưng Ngô Lôi cũng không khỏi ngạc nhiên nói:
“Tiểu tử, quả nhiên có chút môn đạo, tiếp thêm bản thống lĩnh một kích!”
“Hắc long trục nguyệt!”
“Thanh Liên nở rộ!” Mặc Vũ không hề e ngại, ngay lập tức hiển hóa một đạo nở rộ liên hoa chém ra.
“Phanh!”
“Phanh!”
…
Không biết chiến đấu trải qua bao lâu, có lẽ vài phút, hoặc vài chục phút không biết chừng đột nhiên một nứt gãy âm thanh vang lên, không phải tới từ Mặc Vũ mà là từ hắc thương trong tay Ngô Lôi.
“Răng rắc!”
“Cái gì? Làm sao có thể, hắc long thương của ta thế nhưng là trung phẩm pháp bảo…làm sao có thể bị đánh nứt?”
Từ vị trí tiếp xúc giữa Hắc thương và Xích Diễm kiếm, thân thương đen nhánh trong tay Ngô Lôi bắt đầu tràn ra từng đạo vết rách, để cho hắn không khỏi cả kinh bật thốt lên.
“Hừ, chỉ là một thanh trung phẩm pháp bảo trường thương, cũng dám lấy ra mất mặt!” Mặc Vũ cười lạnh nói.
Nghe vậy, Ngô Cương mới giật mình, lần đầu tiên chú ý tới kiếm trong tay Mặc Vũ, khi nhận ra phẩm cấp của nó, hắn không khỏi cả kinh nói:
“Trong tay ngươi vậy mà lại có Linh Khí?”
Mặc Vũ có được Linh khí để cho Ngô Cương lâm vào thật sâu rung động, đồng thời, trong mắt hắn cũng không khỏi toát ra một tia tham lam quang mang.
Linh khí a! Cho dù bên trong thành phủ chủ cũng chỉ có thành chủ đại nhân mới có được một thanh trung phẩm linh khí, tiểu tử này trong tay vậy mà cũng có được linh khí bảo kiếm, quả thật vận cứt chó!
Mặc Vũ đối với Ngô Cương nghi hoặc hoàn toàn từ chối cho ý kiến, sau đó hắn cổ tay rung chuyển, Xích Diễm kiếm như một đạo lưu tinh tiếp tục nhắm vào cổ họng của Ngô Cương đâm tới.
Con ngươi co rụt, một kích này để Ngô Cương trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, hắn ngay lập tức vận chuyển toàn thân pháp lực đem trường thương trong tay hoàng ngang chắn ở trước mặt, muốn lựa thế đem mũi kiếm gạt lệch đi.
“Két…tt…t…!!!” Lưỡi kiếm và thân của trường thương va chạm vào nhau mài ra từng đóa hỏa hoa vang lên từng đạo thanh âm khiến người ta nghe được chỉ muốn ê răng.
Vất vả lắm mới né qua một kiếm của Mặc Vũ, Ngô Cương âm thầm liếc nhìn trong tay Hắc thương bị tổn hại, càng thêm rạn nứt loang lổ khiến hắn đau lòng không thôi, thế nhưng hắn biết giờ không phải lúc tiếc của, bởi vì hắn còn đang cùng Mặc Vũ chiến đấu.
Một kiếm vừa rồi đã để lại trên mặt Ngô cương một đạo dữ tợn huyết ngấn, máu tươi ròng ròng chảy xuống thấm đẫm cổ áo, nhưng hắn không thèm để ý vì toàn bộ sự chú ý của hắn hiện tại đều đã tập trung trên người của Mặc Vũ, nếu không, chỉ cần một chút sơ hở cũng khiến hắn trả giá bằng cả tính mạng.
Trong lòng hắn đã có một chút nhụt ý cùng sợ hãi, có điều Ngô Cương tên đã lên dây, không thể không phát, hắn là người khai mở chiến cuộc, nghĩ tới muốn Mặc Vũ dừng tay giảng hỏa là chuyện không thể nào, cho nên chỉ có thể gắng gượng tiếp tục chiến đấu.
Biết được Mặc Vũ pháp lực so với mình vượt trội hơn quá nhiều, Ngô Cương cũng không có ngu xuẩn tiếp tục muốn cùng Mặc Vũ so bì pháp lực, dùng lực không được thì hắn chuyển sang dùng xảo cùng nhanh.
Chỉ thấy hắn trong tay trường thương tốc độ đột nhiên tăng lên, hoàn toàn biến thành từng đạo bóng đen như mãng xà thổ tín, nhằm vào toàn bộ điểm yếu trên người Mặc Vũ từ bốn phương tám hướng đâm tới, muốn dùng vô tận công kích buộc Mặc Vũ không thể tấn công chỉ có thể phòng thủ, cuối cùng khi lộ ra sơ hở chính là lúc hắn lấy mạng Mặc Vũ.
Giết chết Mặc Vũ, hắn vừa có thể đem danh dự vãn hồi, vừa có thể từ trên thi thể Mặc Vũ kiếm lời một thanh Linh khí!
Lòng tham đã hóa thành động lực áp chế sự e ngại, Ngô cương chiến ý không thể không nói càng lúc càng dâng lên, mà từng đạo công kích của hắn cũng xen vào một chút liều mạng.
Mặc Vũ sau đó áp lực quả thật tăng lên không ít, thế nhưng hắn Thanh Liên kiếm quyết tiểu thành chi cảnh cũng không phải ăn chay, Xích Diễm kiếm lập tức hóa thành từng màn kiếm võng, đem trường thương công kích cản lại.
Không chỉ phòng thủ, Mặc Vũ còn muốn phản công, hắn không ngừng đón đỡ thương ảnh, nếu để ý kỹ sẽ thấy kiếm pháp của Mặc Vũ lúc này đã thay đổi, đồng thời hắn đã bắt đầu tụ lực.
Ngay khi Ngô Cương bởi vì công lâu mà không được, tâm tình gấp gáp để lộ ra một cái sơ hở rất nhỏ, đồng thời thời gian lộ ra cũng cực ngắn, thế nhưng đối với Mặc Vũ mà nói vậy là đủ rồi, bởi vì một chiêu tiếp theo khi nó xuất hiện cũng chính là lúc Ngô Cương mất mạng.
“Là lúc này…”
“Nhân đồ kiếm quyết, Nhân Sát!!!”
“Ngô Cương, chết đi cho ta!”
Lưỡi kiếm đột nhiên tiêu thất, tốc độ nhanh tới cực hạn…
“Phập!!!”
Khi Ngô cương kịp thời phản ứng cũng là lúc Xích Diễm kiếm đâm ngập vào hắn lồng ngực, đồng dạng cũng xuyên thủng hắn trái tim, chấm dứt hắn sinh mệnh.
Ngô Cương hai mắt trợn trừng, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được mình vậy mà lại chết ở nơi này, máu tươi tràn ngập khóe miệng chảy xuống, trường thương trong tay vô lực rời ra mạnh mẽ nện xuống mặt đất, đồng thời sinh cơ bắt đầu tiêu tán biến mất.
“Phốc!”
Từ bên trong ngực Ngô cương rút ra trường kiếm, máu tươi tiếp đó như suối phun ra, chỉ là còn chưa chạm tới thân thể Mặc Vũ liền bị hắn nhanh chân né sang một bên tránh thoát, từ đầu tới cuối, Mặc Vũ y phục vẫn như nguyên bản, trắng tinh không nhiễm một chút vết bẩn.
Đem bên hông Ngô Cương túi trữ vật nhặt lên, bởi vì Ngô Cương đã bỏ mạng, cho nên thần thức lưu lại trên đó cũng đã hoàn toàn biến mất, Mặc Vũ rất thuận lợi thẩm thấu vào một tia thần thức, bắt đầu kiểm tra đồ vật bên trong.
Bên trong túi trữ vật cũng không có quá nhiều đồ, chỉ có một quyển bí tịch [Hắc Long bá vương thương] mà Ngô Cương trước đó sử dụng, còn có một chút linh thạch trung phẩm cùng thượng phẩm, tính toán một chút thì tổng cộng khoảng gần hai ngàn viên.
Chủ tu là kiếm, cho nên đối với một bộ thương pháp này, Mặc Vũ không có quá nhiều để ý, cùng một chỗ đem cả cái túi trữ vật tiện tay đáp vào bên trong rương chứa đồ.
Sau đó, hắn đem máu tươi dính trên thân kiếm lau vào y phục của Ngô Cương, tẩy trừ sạch sẽ xong, khi Mặc Vũ chuẩn bị cất đi Xích Diễm kiếm cùng Lạc Tú Phương vào thành thì ngay lúc này, một đạo xé gió công kích nhắm thẳng hậu tâm của hắn đánh tới.
“Tiểu tử, ngươi trả mạng cho đại ca ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook