Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
-
Quyển 2 - Chương 194: Ai mới là con kiến hôi?
Dịch giả: rolland
Kiếm cương của Yến Triệu Ca nhập thể, thân thể của Triệu Hạo không cách nào chống cự, thân thể vỡ tan, trực tiếp hoá thành sương máu!
Một hư ảnh như ẩn như hiện trôi nổi trước mặt Yến Triệu Ca.
Tướng mạo có năm phần tương tự Triệu Hạo nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.
Yến Triệu Ca đã từng nhìn thấy bức hoạ truyền lưu của Đan Hỏa Thần Kiếm Cao Triết, chỉ thấy hư ảnh này có tướng mạo trừ tương tự Triệu Hạo còn giống Cao Triết.
Đây chính là linh hồn của đối phương.
Nhưng linh hồn lúc này, đã vỡ tan, gần kề chôn vùi.
Triệu Hạo, hoặc có thể gọi là Cao Triết, chìn chòng chọc Yến Triệu Ca, phát ra tiếng gầm thét không tiếng động, nhưng giống như vang vọng bên tai Yến Triệu Ca:
- Hôm nay ta không chết, nhất định trở về, trả lại mối hận này!
- Yến Triệu Ca, còn có Quảng Thừa Sơn sau lưng ngươi, chúng ta không chết không thôi, cho dù liều cái mạng này!
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Ngươi chết, ta sống, như vậy thì tốt a.
Triệu Hạo không cam lòng ngửa mặt lên trời gầm thét.
Lúc này, lư hương màu đen rơi trên mặt đất, đột nhiên truyền tới hấp lực, cuốn lấy tàn hồn sắp tán vỡ của Triệu Hạo hút vào trong đó.
"Cũng là cái dạng này?"
Khoé miệng của Yến Triệu Ca giật giật, duỗi bàn tay ra, lực lượng bộc phát, lập tức đen tàn hồn của Triệu Hạo định trụ, làm hắn không cách nào tiến vào lư hương màu đen.
Yến Triệu Ca nhìn Triệu Hạo, hờ hững cười nói:
- Ban đầu Diệp Cảnh ở Trấn Long Uyên cũng chơi dạng này, bởi vì lúc đó ta không động sát niệm với hắn.
- Còn ngươi, đáng chết, không sống được.
Yến Triệu Ca chưởng lực phóng ra, tàn hồn của Triệu Hạo lập tức vặn vẹo!
Triệu Hạo gầm thét:
- Con kiến hôi nho nhỏ như ngươi...
Yến Triệu Ca cười nhạo:
- Tốt nhất ngươi nên biết rõ, bây giờ, ngươi đang trong miệng con kiến hôi mà ngươi nói.
- Ngươi yếu tới trình độ nào đây?
Yến Triệu Ca nhíu mày:
- Nhỏ yếu đến nỗi, ta không quan tâm đến ngươi có hận ta hay không, cũng không quan tâm tại sao ngươi lại câm thù Quảng Thừa Sơn ta.
- Ngươi không cản trở, ta cũng lười quan tâm, còn nếu ngươi muốn quấn lấy, thì ta làm thịt ngươi cho khoẻ.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Triệu Hạo:
- Đây chính là cái nhìn của ta đối với ngươi, đơn giản, rõ ràng. Xử lý ngươi, cũng đơn giản như vậy mà thôi.
Triệu Hạo xanh mặt, nhưng hắn không cách nào nói được nữa.
Linh hồn của hắn đã chôn vùi trong tay của Yến Triệu Ca!
Hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!
Yến Triệu Ca bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.
Đám người Diệp Trọng Châu, Tiếu Vũ, Trương Dao lúc này vẫn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, còn chưa tỉnh hồn lại.
Lưu Thịnh Phong tê liệt nằm dưới đất, ngây người như phỗng, thất hồn lạc phách.
Thật ra thì từ lúc Yến Triệu Ca hiện thân tới giờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Cứu người, phá trận, giết địch.
Tất cả, phát sinh trong thời gian mấy hơi thở.
Thế cục, trong nháy mắt hoàn toàn đảo ngược.
Một khắc trước, Cửu U môn sắp hạ xuống, một khắc sau, chính là Yến Triệu Ca ngang nhiên chém giết đám người Triệu Hạo, ma vực đại trận nghịch chuyển, băng giải.
Nhìn chăm chú bóng người sừng sững của Yến Triệu Ca, tinh thần của đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao trong nháy mắt hoảng hốt.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn ma khí dạng hắc vụ đầy trời trước mắt dần dần tiêu tán.
Khí tức Cửu U kinh khủng, cũng dần dần biến mất. Khe hở hư ảo trên mặt đất cũng biến mất theo.
Phảng phất như có một ý chí to lớn vô cùng không cam lòng, cách vô tận thời không truyền, gầm thét bên tai Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca mặt không đổi sắc, thu kiếm vào vỏ, giương mắt nhìn lên, liền thấy ma khí sắp tiêu tán hoá thành từng cái xiềng xích ngang dọc đầy trời.
Không chỉ Mạc trưởng lão của Thương Mang Sơn, những tên đoạ ma khác, nhiều hoặc ít đều bị trận pháp cắn trả, ma khí cuốn ngược, nghịch xông nhập thể.
Người đoạ ma có tu vi càng cao thì gặp phải ma khí cắn trả càng nghiêm trọng.
Ma khí không tăng, ngược lại bị ma khí tổn thương, trong chiến cuộc này, cường giả của tổ chức Tuyệt Uyên, trận tuyến liên tục tan rã, đại bại thua thiệt.
Trên bầu trời, thần sơn màu đỏ hơi dừng lại một chút, Yến Triệu Ca có thể cảm thấy được ánh mắt của Sơn Thạch Ông đang rơi vào trên người mình.
- Đáng tiếc không phải đệ tử Thương Mang ta...
Sơn Thạch Ông vừa tiếc hận vừa khen ngợi, lưu lại một câu không đầu không đuôi, trong nháy đi xa, tìm kiếm, tiêu diệt những cường giả Tuyệt Uyên khác.
Yến Triệu Ca nhìn Sơn Thạch Ông đi xa, vẻ mặt không biến hoá chút nào, lòng bàn tay sinh ra hấp lực hút lấy lư hương màu đen bên cạnh thi thể của Triệu Hạo.
Đối với hắn mà nói, so với Triệu Hạo, thì lư hương màu đen này làm hắn cảm thấy hứng thú hơn.
Một kiếm chém giết Triệu Hạo cùng với một kiếm đánh bại Tinh Hỏa Trường Không của Triệu Hạo chính là Võ học mà Yến Triệu Ca tự mình lĩnh ngộ sáng tạo ra.
Tu vi của hắn không ngừng đề cao, đối với Võ học của bản thân không ngừng chải chuốc, đã bắt đầu tự thành một mạch, thấu hiểu quán thông.
Đạn Chỉ Kinh Lôi, chỉ là một bắt đầu.
Môn Võ học vừa thi triển, càng có đạo lý tinh thâm hơn.
Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, không thành thục như Đạn Chỉ Kinh Lôi, nhưng uy lực đã không thể kinh thường.
Yến Triệu Ca thi triển môn Võ đạo này, hóa thành kiếm pháp, điều khiển Linh binh Linh Kiếm Bích Long tiến hành ám sát, nhưng không cách nào lưu lại trên lư hương này bất kỳ vết trầy xướt nào.
Điều này nói rõ, lư hương màu đen nho nhỏ này nhìn như bình thường, nhưng phẩm chất nguồn gốc không tầm thường chút nào.
Cho nên Yến Triệu Ca đối với lư hương màu đen trước mắt này hứng thú vô cùng cũng có mấy phần kiêng kỵ.
Hắn vừa điều tức tu dưỡng, khôi phục nguyên khí tiêu hao, vừa kiểm tra lư hương.
Mới đầu không cảm thấy cái gì, nhưng khi Yến Triệu Ca tập trung tinh thần cẩn thận nhìn chăm chú lư hương thì cảm thấy tinh thần của bản thân chấn động, giống như hồn lìa khỏi xác, chủ động bay vào trong lư hương.
Yến Triệu Ca lập tức cảnh tỉnh, định trụ tâm thần.
Hắn chậm rãi đưa tay ra, đem Cương khí của bản thân rót vào trong đó, không ngừng kích thích.
Cương khí rót vào trong đó nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi, cũng không có bất kỳ phản hồi nào, cùng chủ nhân Yến Triệu Ca hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc.
Theo Cương khí không ngừng rót vào, tinh thần của Yến Triệu Ca nhất thời cảm thấy hoảng hốt một lần nữa.
Nhưng hắn sớm có chuẩn bị, vững vàng phòng thủ tinh thần, tiếp tục thăm dò lư hương màu đen.
Ý thức của Yến Triệu Ca tựa như dung nhập vào một thế giới hoàn toàn là bóng tối, yên tĩnh thâm thúy, hắc ám vĩnh hằng.
- Hả?
Yến Triệu Ca nhíu mày, hắn phát hiện một cổ lực lượng quỷ dị đang tác động lên tinh thần của hắn, ngăn cản hắn thoát ra thế giới bóng tối này, để cho hắn trầm luân vĩnh viễn ở đây.
Thế giới trước mắt không chút ánh sáng nào, màu đen vô cùng thuần túy, giống như là đem tất cả ánh sáng trên người hấp thu vào vậy, chỉ còn lại bóng tối thâm thuý nhất.
Chẳng qua là một mảnh bóng tối rộng lớn, nhưng tâm thần của Yến Triệu Ca như bị cám dỗ, dẫn dụ tinh thần của hắn sa ngã vào trong đó.
Mặc dù Yến Triệu Ca có thế cảm nhận được bản thân thế giới bóng tối này không mang theo ác ý.
Nhưng hắn chắc chắn trăm phần trăm, nếu hắn không định trụ được tinh thần, thì sẽ bị bóng tối cắn nuốt, linh hồn của hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối vô tận này, nhục thân của hắn sẽ biến thành một cổ thi thể trống rỗng.
Kiếm cương của Yến Triệu Ca nhập thể, thân thể của Triệu Hạo không cách nào chống cự, thân thể vỡ tan, trực tiếp hoá thành sương máu!
Một hư ảnh như ẩn như hiện trôi nổi trước mặt Yến Triệu Ca.
Tướng mạo có năm phần tương tự Triệu Hạo nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.
Yến Triệu Ca đã từng nhìn thấy bức hoạ truyền lưu của Đan Hỏa Thần Kiếm Cao Triết, chỉ thấy hư ảnh này có tướng mạo trừ tương tự Triệu Hạo còn giống Cao Triết.
Đây chính là linh hồn của đối phương.
Nhưng linh hồn lúc này, đã vỡ tan, gần kề chôn vùi.
Triệu Hạo, hoặc có thể gọi là Cao Triết, chìn chòng chọc Yến Triệu Ca, phát ra tiếng gầm thét không tiếng động, nhưng giống như vang vọng bên tai Yến Triệu Ca:
- Hôm nay ta không chết, nhất định trở về, trả lại mối hận này!
- Yến Triệu Ca, còn có Quảng Thừa Sơn sau lưng ngươi, chúng ta không chết không thôi, cho dù liều cái mạng này!
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Ngươi chết, ta sống, như vậy thì tốt a.
Triệu Hạo không cam lòng ngửa mặt lên trời gầm thét.
Lúc này, lư hương màu đen rơi trên mặt đất, đột nhiên truyền tới hấp lực, cuốn lấy tàn hồn sắp tán vỡ của Triệu Hạo hút vào trong đó.
"Cũng là cái dạng này?"
Khoé miệng của Yến Triệu Ca giật giật, duỗi bàn tay ra, lực lượng bộc phát, lập tức đen tàn hồn của Triệu Hạo định trụ, làm hắn không cách nào tiến vào lư hương màu đen.
Yến Triệu Ca nhìn Triệu Hạo, hờ hững cười nói:
- Ban đầu Diệp Cảnh ở Trấn Long Uyên cũng chơi dạng này, bởi vì lúc đó ta không động sát niệm với hắn.
- Còn ngươi, đáng chết, không sống được.
Yến Triệu Ca chưởng lực phóng ra, tàn hồn của Triệu Hạo lập tức vặn vẹo!
Triệu Hạo gầm thét:
- Con kiến hôi nho nhỏ như ngươi...
Yến Triệu Ca cười nhạo:
- Tốt nhất ngươi nên biết rõ, bây giờ, ngươi đang trong miệng con kiến hôi mà ngươi nói.
- Ngươi yếu tới trình độ nào đây?
Yến Triệu Ca nhíu mày:
- Nhỏ yếu đến nỗi, ta không quan tâm đến ngươi có hận ta hay không, cũng không quan tâm tại sao ngươi lại câm thù Quảng Thừa Sơn ta.
- Ngươi không cản trở, ta cũng lười quan tâm, còn nếu ngươi muốn quấn lấy, thì ta làm thịt ngươi cho khoẻ.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Triệu Hạo:
- Đây chính là cái nhìn của ta đối với ngươi, đơn giản, rõ ràng. Xử lý ngươi, cũng đơn giản như vậy mà thôi.
Triệu Hạo xanh mặt, nhưng hắn không cách nào nói được nữa.
Linh hồn của hắn đã chôn vùi trong tay của Yến Triệu Ca!
Hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!
Yến Triệu Ca bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.
Đám người Diệp Trọng Châu, Tiếu Vũ, Trương Dao lúc này vẫn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, còn chưa tỉnh hồn lại.
Lưu Thịnh Phong tê liệt nằm dưới đất, ngây người như phỗng, thất hồn lạc phách.
Thật ra thì từ lúc Yến Triệu Ca hiện thân tới giờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Cứu người, phá trận, giết địch.
Tất cả, phát sinh trong thời gian mấy hơi thở.
Thế cục, trong nháy mắt hoàn toàn đảo ngược.
Một khắc trước, Cửu U môn sắp hạ xuống, một khắc sau, chính là Yến Triệu Ca ngang nhiên chém giết đám người Triệu Hạo, ma vực đại trận nghịch chuyển, băng giải.
Nhìn chăm chú bóng người sừng sững của Yến Triệu Ca, tinh thần của đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao trong nháy mắt hoảng hốt.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn ma khí dạng hắc vụ đầy trời trước mắt dần dần tiêu tán.
Khí tức Cửu U kinh khủng, cũng dần dần biến mất. Khe hở hư ảo trên mặt đất cũng biến mất theo.
Phảng phất như có một ý chí to lớn vô cùng không cam lòng, cách vô tận thời không truyền, gầm thét bên tai Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca mặt không đổi sắc, thu kiếm vào vỏ, giương mắt nhìn lên, liền thấy ma khí sắp tiêu tán hoá thành từng cái xiềng xích ngang dọc đầy trời.
Không chỉ Mạc trưởng lão của Thương Mang Sơn, những tên đoạ ma khác, nhiều hoặc ít đều bị trận pháp cắn trả, ma khí cuốn ngược, nghịch xông nhập thể.
Người đoạ ma có tu vi càng cao thì gặp phải ma khí cắn trả càng nghiêm trọng.
Ma khí không tăng, ngược lại bị ma khí tổn thương, trong chiến cuộc này, cường giả của tổ chức Tuyệt Uyên, trận tuyến liên tục tan rã, đại bại thua thiệt.
Trên bầu trời, thần sơn màu đỏ hơi dừng lại một chút, Yến Triệu Ca có thể cảm thấy được ánh mắt của Sơn Thạch Ông đang rơi vào trên người mình.
- Đáng tiếc không phải đệ tử Thương Mang ta...
Sơn Thạch Ông vừa tiếc hận vừa khen ngợi, lưu lại một câu không đầu không đuôi, trong nháy đi xa, tìm kiếm, tiêu diệt những cường giả Tuyệt Uyên khác.
Yến Triệu Ca nhìn Sơn Thạch Ông đi xa, vẻ mặt không biến hoá chút nào, lòng bàn tay sinh ra hấp lực hút lấy lư hương màu đen bên cạnh thi thể của Triệu Hạo.
Đối với hắn mà nói, so với Triệu Hạo, thì lư hương màu đen này làm hắn cảm thấy hứng thú hơn.
Một kiếm chém giết Triệu Hạo cùng với một kiếm đánh bại Tinh Hỏa Trường Không của Triệu Hạo chính là Võ học mà Yến Triệu Ca tự mình lĩnh ngộ sáng tạo ra.
Tu vi của hắn không ngừng đề cao, đối với Võ học của bản thân không ngừng chải chuốc, đã bắt đầu tự thành một mạch, thấu hiểu quán thông.
Đạn Chỉ Kinh Lôi, chỉ là một bắt đầu.
Môn Võ học vừa thi triển, càng có đạo lý tinh thâm hơn.
Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, không thành thục như Đạn Chỉ Kinh Lôi, nhưng uy lực đã không thể kinh thường.
Yến Triệu Ca thi triển môn Võ đạo này, hóa thành kiếm pháp, điều khiển Linh binh Linh Kiếm Bích Long tiến hành ám sát, nhưng không cách nào lưu lại trên lư hương này bất kỳ vết trầy xướt nào.
Điều này nói rõ, lư hương màu đen nho nhỏ này nhìn như bình thường, nhưng phẩm chất nguồn gốc không tầm thường chút nào.
Cho nên Yến Triệu Ca đối với lư hương màu đen trước mắt này hứng thú vô cùng cũng có mấy phần kiêng kỵ.
Hắn vừa điều tức tu dưỡng, khôi phục nguyên khí tiêu hao, vừa kiểm tra lư hương.
Mới đầu không cảm thấy cái gì, nhưng khi Yến Triệu Ca tập trung tinh thần cẩn thận nhìn chăm chú lư hương thì cảm thấy tinh thần của bản thân chấn động, giống như hồn lìa khỏi xác, chủ động bay vào trong lư hương.
Yến Triệu Ca lập tức cảnh tỉnh, định trụ tâm thần.
Hắn chậm rãi đưa tay ra, đem Cương khí của bản thân rót vào trong đó, không ngừng kích thích.
Cương khí rót vào trong đó nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi, cũng không có bất kỳ phản hồi nào, cùng chủ nhân Yến Triệu Ca hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc.
Theo Cương khí không ngừng rót vào, tinh thần của Yến Triệu Ca nhất thời cảm thấy hoảng hốt một lần nữa.
Nhưng hắn sớm có chuẩn bị, vững vàng phòng thủ tinh thần, tiếp tục thăm dò lư hương màu đen.
Ý thức của Yến Triệu Ca tựa như dung nhập vào một thế giới hoàn toàn là bóng tối, yên tĩnh thâm thúy, hắc ám vĩnh hằng.
- Hả?
Yến Triệu Ca nhíu mày, hắn phát hiện một cổ lực lượng quỷ dị đang tác động lên tinh thần của hắn, ngăn cản hắn thoát ra thế giới bóng tối này, để cho hắn trầm luân vĩnh viễn ở đây.
Thế giới trước mắt không chút ánh sáng nào, màu đen vô cùng thuần túy, giống như là đem tất cả ánh sáng trên người hấp thu vào vậy, chỉ còn lại bóng tối thâm thuý nhất.
Chẳng qua là một mảnh bóng tối rộng lớn, nhưng tâm thần của Yến Triệu Ca như bị cám dỗ, dẫn dụ tinh thần của hắn sa ngã vào trong đó.
Mặc dù Yến Triệu Ca có thế cảm nhận được bản thân thế giới bóng tối này không mang theo ác ý.
Nhưng hắn chắc chắn trăm phần trăm, nếu hắn không định trụ được tinh thần, thì sẽ bị bóng tối cắn nuốt, linh hồn của hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối vô tận này, nhục thân của hắn sẽ biến thành một cổ thi thể trống rỗng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook