Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
-
Quyển 2 - Chương 188: Tàn nhẫn lăng nhục
Dịch giả: rolland
Roạt!
Lưu Thịnh Phong đưa ra một ngón tay đâm tới.
Trên cánh tay của Diệp Trọng Châu liền nhiều thêm một lỗ máu.
"..."
Diệp Trọng Châu cắn chặc răng, không lên tiếng, hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong khẽ cười:
- Cũng là một tên kiên cường.
Nói xong, ngón tay của hắn nhẹ nhàng đâm một cái nữa, Diệp Trọng Châu đang trọng thương, khó mà né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay của mình thêm một lỗ máu.
Lưu Thịnh Phong cười giống như bị tâm thần:
- Ta thích nhất là nam tử kiên cường, bởi vì bọn hắn có thể gắng gượng tương đối lâu, có thể cho ta chơi nhiều một chút.
Diệp Trọng Châu rên lên một tiếng:
- Tên điên!
Hắn trợn mắt nhìn Lưu Thịnh Phong:
- Ngươi hành hạ ta, muốn ta tức giận, tuyệt vọng, muốn ta căm ghét ngươi, muốn ta giống đoạ ma giống như ngươi hả? Đừng nằm mơ giữa ban ngày!
- Quả thật ta tức giận, quả thật ta hận không thể giết tên điên như ngươi, như ta tuyệt đối không cho những ý niệm này chiếm đoạt ta, trở thành người cam nguyện đoạ ma như ngươi!
Lưu Thịnh Phong không thèm quan tâm nói:
- Là ngươi đừng nằm mơ ban ngày mới đúng, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, bây giờ lại trọng thương, làm sao có thể giết ta?
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười quái đản:
- Nếu như đoạ ma thì thực lực của ngươi sẽ tăng lên, đột phá tới Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải không thể, như vậy, ngươi mới có tự cách đánh với ta.
- Hơn nữa, lúc đoạ ma, ngươi sẽ được một cơ hội khôi phục toàn bộ thướng thế. Nhìn ta xem, lúc trước ta bị Yến Triệu Ca đánh tới Sơn Thần Phách Thể phá công, thương thế nặng đến không bò dậy nổi.
- Dưới tình huống như vậy, nếu hoá thân thành ma, lấy ma khí trọng tố thân thể, thương thế liền khôi phục ngay, lấy ta một người đánh năm người các ngươi dễ dàng.
Lưu Thịnh Phong vừa cười vừa giơ ra ngón tay, Cương khí xuyên qua cánh tay của Diệp Trọng Châu một lần nữa:
- Ta có lòng tốt, cho ngươi "đông sơn tái khởi" a.
Trên trán của Diệp Trọng Châu toát ra mồ hôi lạnh, cắn chặc hai hàm răng, không để ý tới Lưu Thịnh Phong đầu độc.
Lưu Thịnh Phong cũng không nóng nảy, cười híp mắt nhìn nhìn về phía Nguyễn Bình:
- Trọc Lãng Các Nguyễn sư đệ, mấy ngày trước, nhận ngươi chiêu đãi, ta vô cùng cảm kích, theo lý nên đáp lễ mới được.
Hắn vừa nói, ngón tay vừa đâm xuống, trên cánh tay của Nguyễn Bình nhiều thêm một lỗ máu.
Nguyễn Bình kêu rên một tiếng, nghiêng đầu chỗ khác, không trả lời Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong cũng không vội vã, cười:
- Thật ra thì nếu hai người các ngươi đoạ ma, hai người liên thủ lại, có thể đánh với ta một trận, thế nào, không suy nghĩ lại sao?
Bên cạnh, hai tên đoạ ma cũng mỉm cười nhìn một màn này.
Nguyễn Bình hờ hững không nói, Diệp Trọng Châu thì cười lạnh:
- Nằm mơ đi!
Lưu Thịnh Phong nhìn Diệp Trọng Châu một chút, lại nhìn Nguyễn Bình, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc lạnh lẽo.
Hắn đứng dậy, thay đổi vị trí, như không có chuyện gì xảy ra, nói:
- Mà thôi, không có việc gì, ta là người xưa nay không thích cưỡng ép người khác.
Hắn vừa nói, đã đi tới bên cạnh Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao.
Diệp Trọng Châu liền biến sắc:
- Lưu Thịnh Phong, ngươi muốn làm gì?
Lưu Thịnh Phong cười ha hả nói:
- Không có gì, ta muốn cùng hai vị sư muội chào hỏi, làm quen với nhau.
Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao, hai nữ còn có thể giữ trấn định, Lý Tĩnh Vãn mím chặc môi, Trương Dao cắn chặc hai hàm răng, nhắm mắt lại.
Lưu Thịnh Phong hứng thú nhìn hai người, ánh mắt rơi vào trên người Lý Tĩnh Vãn, sau đó đâm ra.
Đầu vai của Lý Tĩnh Vãn liền nhiều hơn một cái lỗ máu.
Nữ đệ tử Bích Hải Thành đau đớn kêu một tiếng, nhưng trong ánh mắt không có sợ hãi, nàng nhìn rất nhã nhặn, nhưng thật ra là một người kiên cường.
Lý Tĩnh Vãn căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong, sau đó nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên màu đỏ không bình thường.
Trong thân thể trọng thương có Cương khí mạnh mẽ bùng nổ!
- Dưới tình huống như thế này thúc giục Thao Thiên Triều, ngươi muốn tự mình kết thúc sao?
Lưu Thịnh Phong hơi có chút bất ngờ, sau đó cười ha ha, nhanh chóng lấy chưởng đè ép xuống, chặn lại Lý Tĩnh Vãn tụ tập Cương khí:
- Đáng tiếc, thực lực của ngươi chênh lệnh ta quá xa, ngươi lại trọng thương, bây giờ trước mặt ta, muốn chết cũng khó.
Lý Tĩnh Vãn mở mắt ra, tức giận nhìn Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong tiến tới trước mặt nàng, cười nói:
- Sau khi đoạ ma, thương thế khôi phục, nếu ngươi muốn tự sát, có lẽ ta ngăn không kịp, ha ha...
Lý Tĩnh Vãn căm hận nhìn Lưu Thịnh Phong một hồi lâu, lại nhắm mặt, không nói một lời.
Nụ cười trên mặt Lưu Thịnh Phong biến mất:
- Lý sư muội có lẽ không quá hiểu ta, ta là người tương đối ham sống sợ chết.
- Cho nên, ta đối với những người thấy chết không sờn, liền đặc biệt... ha hả, không phải kính nể a, mà là chán ghét.
Lưu Thịnh Phong vừa nói, vừa đâm ngón tay một cái, trên đùi của Lý Tĩnh Vãn lập tức nổ thành sương máu, đau đến thiếu nữ mặt trắng như tờ giấy:
- Cho nên, ta thích nhất chơi đùa với những người không sợ chết, ta có vô số phương pháp làm bọn chúng muốn chết cũng không xong, để cho bọn chúng biết, không sợ chết, cũng không phải chuyện gì giỏi lắm.
Lưu Thịnh Phong quay đầu lại nhìn qua Trương Dao, nhe răng cười:
- Trọc Lãng Các Trương sư muội, chúng ta lại gặp mặt.
Trương Dao nhắm chặc hai mắt, không nói lời nào, Lưu Thịnh Phong cười nói:
- Nói đến thì để Trương sư muội chê cười, trước kia cùng Yến Triệu Ca giao thủ bại trận, thật có chút khó coi.
Ngón tay của Lưu Thịnh Phong nhẹ nhàng đâm lên bả vai của Trương Dao, lực lượng ngưng mà không phát, nói:
- Trong mấy người, ta mong muốn chào hỏi ngươi nhất, dù sao hai ta gặp lại có chút lúng túng a.
Cơ thể của Trương Dao hơi run một cái, Lưu Thịnh Phong nói tiếp:
- Ta một mực suy nghĩ, như thế nào mới tiêu trừ sự lúng túng này đây, suy nghĩ một hồi không nghĩ được, sau đó ta vẫn quyết định không gặp lại ngươi là tốt nhất.
- Muốn vĩnh biệt mà nói, đương nhiên sinh tử cách biệt là tốt nhất a, mà ta đây này, rất sợ chết, cũng không muốn chết, cho nên không còn cách nào khác là ngươi nên chết đi.
"Xoạt!"
Bả vai của Trương Dao bị chỉ lực của Lưu Thịnh Phong xuyên thủng, nàng kêu thảm một tiếng.
Lưu Thịnh Phong thản nhiên nói:
- Nhưng trước khi chết, ngươi phải bồi ta chơi đùa một lát.
Trương Dao khàn giọng nói:
- Ngươi giết ta đi!
Lưu Thịnh Phong lắc đầu cười nói:
- Đương nhiên, nhưng vào lúc nào, là ta định đoạt.
Diệp Trọng Châu căm hận nhìn Lưu Thịnh Phong, ánh mắt của Lưu Thịnh Phong nhìn về phía hắn, cười nói:
- Muốn cứu các nàng sao? Đáng tiếc, ngươi không có năng lực kia, thử đoạ ma xem sao, dù gì cũng có cơ hội, nhưng một mình ngươi không được, nếu có vị Nguyễn sư đệ kia, xem chừng có thể thành công a.
- Ngươi!
Diệp Trọng Châu nổi gân xanh, thở hổn hển, nhìn chòng chọc Lưu Thịnh Phong.
Nguyễn Bình bên cạnh vẫn nhắm mắt không nói.
- Lưu sư huynh, ngươi tĩnh táo lại đi, có vấn đề gì, mọi người thoải mái nói, nói ra liền tốt, không có việc gì mà trao đổi với nhau không giải quyết được...
Tiếu Vũ bên cạnh đó luôn miệng nói.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Lưu Thịnh Phong lạnh lùng nói:
- Ta chừa ngươi để cuối cùng, không phải bởi vì chúng ta là đồng môn, mà là, ngươi là người ta muốn giết nhất, ghét nhất.
Lưu Thịnh Phong nói xong, trực tiếp đâm ngón tay tới Tiếu Vũ, Tiếu Vũ kêu thảm một tiếng, trên bụng nhiều một lỗ máu, máu tươi giàn giụa.
- Ngươi nói một câu, ta cho ngươi một lỗ.
Lưu Thịnh Phong cười lạnh nói:
- Bây giờ, như ngươi mong muốn, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Lưu Thịnh Phong đi tới trước mặt Tiếu Vũ, cười ha hả:
- Đúng rồi, chúng ta là đồng môn, theo lý nên ưu đãi ngươi một chút.
Nói xong, hắn lại đâm ra một chỉ, trên người Tiếu Vũ liền nhiều thêm một lỗ máu:
- Ngươi nói một câu, ta cho ngươi hai lỗ.
Roạt!
Lưu Thịnh Phong đưa ra một ngón tay đâm tới.
Trên cánh tay của Diệp Trọng Châu liền nhiều thêm một lỗ máu.
"..."
Diệp Trọng Châu cắn chặc răng, không lên tiếng, hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong khẽ cười:
- Cũng là một tên kiên cường.
Nói xong, ngón tay của hắn nhẹ nhàng đâm một cái nữa, Diệp Trọng Châu đang trọng thương, khó mà né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay của mình thêm một lỗ máu.
Lưu Thịnh Phong cười giống như bị tâm thần:
- Ta thích nhất là nam tử kiên cường, bởi vì bọn hắn có thể gắng gượng tương đối lâu, có thể cho ta chơi nhiều một chút.
Diệp Trọng Châu rên lên một tiếng:
- Tên điên!
Hắn trợn mắt nhìn Lưu Thịnh Phong:
- Ngươi hành hạ ta, muốn ta tức giận, tuyệt vọng, muốn ta căm ghét ngươi, muốn ta giống đoạ ma giống như ngươi hả? Đừng nằm mơ giữa ban ngày!
- Quả thật ta tức giận, quả thật ta hận không thể giết tên điên như ngươi, như ta tuyệt đối không cho những ý niệm này chiếm đoạt ta, trở thành người cam nguyện đoạ ma như ngươi!
Lưu Thịnh Phong không thèm quan tâm nói:
- Là ngươi đừng nằm mơ ban ngày mới đúng, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, bây giờ lại trọng thương, làm sao có thể giết ta?
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười quái đản:
- Nếu như đoạ ma thì thực lực của ngươi sẽ tăng lên, đột phá tới Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải không thể, như vậy, ngươi mới có tự cách đánh với ta.
- Hơn nữa, lúc đoạ ma, ngươi sẽ được một cơ hội khôi phục toàn bộ thướng thế. Nhìn ta xem, lúc trước ta bị Yến Triệu Ca đánh tới Sơn Thần Phách Thể phá công, thương thế nặng đến không bò dậy nổi.
- Dưới tình huống như vậy, nếu hoá thân thành ma, lấy ma khí trọng tố thân thể, thương thế liền khôi phục ngay, lấy ta một người đánh năm người các ngươi dễ dàng.
Lưu Thịnh Phong vừa cười vừa giơ ra ngón tay, Cương khí xuyên qua cánh tay của Diệp Trọng Châu một lần nữa:
- Ta có lòng tốt, cho ngươi "đông sơn tái khởi" a.
Trên trán của Diệp Trọng Châu toát ra mồ hôi lạnh, cắn chặc hai hàm răng, không để ý tới Lưu Thịnh Phong đầu độc.
Lưu Thịnh Phong cũng không nóng nảy, cười híp mắt nhìn nhìn về phía Nguyễn Bình:
- Trọc Lãng Các Nguyễn sư đệ, mấy ngày trước, nhận ngươi chiêu đãi, ta vô cùng cảm kích, theo lý nên đáp lễ mới được.
Hắn vừa nói, ngón tay vừa đâm xuống, trên cánh tay của Nguyễn Bình nhiều thêm một lỗ máu.
Nguyễn Bình kêu rên một tiếng, nghiêng đầu chỗ khác, không trả lời Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong cũng không vội vã, cười:
- Thật ra thì nếu hai người các ngươi đoạ ma, hai người liên thủ lại, có thể đánh với ta một trận, thế nào, không suy nghĩ lại sao?
Bên cạnh, hai tên đoạ ma cũng mỉm cười nhìn một màn này.
Nguyễn Bình hờ hững không nói, Diệp Trọng Châu thì cười lạnh:
- Nằm mơ đi!
Lưu Thịnh Phong nhìn Diệp Trọng Châu một chút, lại nhìn Nguyễn Bình, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc lạnh lẽo.
Hắn đứng dậy, thay đổi vị trí, như không có chuyện gì xảy ra, nói:
- Mà thôi, không có việc gì, ta là người xưa nay không thích cưỡng ép người khác.
Hắn vừa nói, đã đi tới bên cạnh Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao.
Diệp Trọng Châu liền biến sắc:
- Lưu Thịnh Phong, ngươi muốn làm gì?
Lưu Thịnh Phong cười ha hả nói:
- Không có gì, ta muốn cùng hai vị sư muội chào hỏi, làm quen với nhau.
Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Tĩnh Vãn cùng Trương Dao, hai nữ còn có thể giữ trấn định, Lý Tĩnh Vãn mím chặc môi, Trương Dao cắn chặc hai hàm răng, nhắm mắt lại.
Lưu Thịnh Phong hứng thú nhìn hai người, ánh mắt rơi vào trên người Lý Tĩnh Vãn, sau đó đâm ra.
Đầu vai của Lý Tĩnh Vãn liền nhiều hơn một cái lỗ máu.
Nữ đệ tử Bích Hải Thành đau đớn kêu một tiếng, nhưng trong ánh mắt không có sợ hãi, nàng nhìn rất nhã nhặn, nhưng thật ra là một người kiên cường.
Lý Tĩnh Vãn căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong, sau đó nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên màu đỏ không bình thường.
Trong thân thể trọng thương có Cương khí mạnh mẽ bùng nổ!
- Dưới tình huống như thế này thúc giục Thao Thiên Triều, ngươi muốn tự mình kết thúc sao?
Lưu Thịnh Phong hơi có chút bất ngờ, sau đó cười ha ha, nhanh chóng lấy chưởng đè ép xuống, chặn lại Lý Tĩnh Vãn tụ tập Cương khí:
- Đáng tiếc, thực lực của ngươi chênh lệnh ta quá xa, ngươi lại trọng thương, bây giờ trước mặt ta, muốn chết cũng khó.
Lý Tĩnh Vãn mở mắt ra, tức giận nhìn Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong tiến tới trước mặt nàng, cười nói:
- Sau khi đoạ ma, thương thế khôi phục, nếu ngươi muốn tự sát, có lẽ ta ngăn không kịp, ha ha...
Lý Tĩnh Vãn căm hận nhìn Lưu Thịnh Phong một hồi lâu, lại nhắm mặt, không nói một lời.
Nụ cười trên mặt Lưu Thịnh Phong biến mất:
- Lý sư muội có lẽ không quá hiểu ta, ta là người tương đối ham sống sợ chết.
- Cho nên, ta đối với những người thấy chết không sờn, liền đặc biệt... ha hả, không phải kính nể a, mà là chán ghét.
Lưu Thịnh Phong vừa nói, vừa đâm ngón tay một cái, trên đùi của Lý Tĩnh Vãn lập tức nổ thành sương máu, đau đến thiếu nữ mặt trắng như tờ giấy:
- Cho nên, ta thích nhất chơi đùa với những người không sợ chết, ta có vô số phương pháp làm bọn chúng muốn chết cũng không xong, để cho bọn chúng biết, không sợ chết, cũng không phải chuyện gì giỏi lắm.
Lưu Thịnh Phong quay đầu lại nhìn qua Trương Dao, nhe răng cười:
- Trọc Lãng Các Trương sư muội, chúng ta lại gặp mặt.
Trương Dao nhắm chặc hai mắt, không nói lời nào, Lưu Thịnh Phong cười nói:
- Nói đến thì để Trương sư muội chê cười, trước kia cùng Yến Triệu Ca giao thủ bại trận, thật có chút khó coi.
Ngón tay của Lưu Thịnh Phong nhẹ nhàng đâm lên bả vai của Trương Dao, lực lượng ngưng mà không phát, nói:
- Trong mấy người, ta mong muốn chào hỏi ngươi nhất, dù sao hai ta gặp lại có chút lúng túng a.
Cơ thể của Trương Dao hơi run một cái, Lưu Thịnh Phong nói tiếp:
- Ta một mực suy nghĩ, như thế nào mới tiêu trừ sự lúng túng này đây, suy nghĩ một hồi không nghĩ được, sau đó ta vẫn quyết định không gặp lại ngươi là tốt nhất.
- Muốn vĩnh biệt mà nói, đương nhiên sinh tử cách biệt là tốt nhất a, mà ta đây này, rất sợ chết, cũng không muốn chết, cho nên không còn cách nào khác là ngươi nên chết đi.
"Xoạt!"
Bả vai của Trương Dao bị chỉ lực của Lưu Thịnh Phong xuyên thủng, nàng kêu thảm một tiếng.
Lưu Thịnh Phong thản nhiên nói:
- Nhưng trước khi chết, ngươi phải bồi ta chơi đùa một lát.
Trương Dao khàn giọng nói:
- Ngươi giết ta đi!
Lưu Thịnh Phong lắc đầu cười nói:
- Đương nhiên, nhưng vào lúc nào, là ta định đoạt.
Diệp Trọng Châu căm hận nhìn Lưu Thịnh Phong, ánh mắt của Lưu Thịnh Phong nhìn về phía hắn, cười nói:
- Muốn cứu các nàng sao? Đáng tiếc, ngươi không có năng lực kia, thử đoạ ma xem sao, dù gì cũng có cơ hội, nhưng một mình ngươi không được, nếu có vị Nguyễn sư đệ kia, xem chừng có thể thành công a.
- Ngươi!
Diệp Trọng Châu nổi gân xanh, thở hổn hển, nhìn chòng chọc Lưu Thịnh Phong.
Nguyễn Bình bên cạnh vẫn nhắm mắt không nói.
- Lưu sư huynh, ngươi tĩnh táo lại đi, có vấn đề gì, mọi người thoải mái nói, nói ra liền tốt, không có việc gì mà trao đổi với nhau không giải quyết được...
Tiếu Vũ bên cạnh đó luôn miệng nói.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Lưu Thịnh Phong lạnh lùng nói:
- Ta chừa ngươi để cuối cùng, không phải bởi vì chúng ta là đồng môn, mà là, ngươi là người ta muốn giết nhất, ghét nhất.
Lưu Thịnh Phong nói xong, trực tiếp đâm ngón tay tới Tiếu Vũ, Tiếu Vũ kêu thảm một tiếng, trên bụng nhiều một lỗ máu, máu tươi giàn giụa.
- Ngươi nói một câu, ta cho ngươi một lỗ.
Lưu Thịnh Phong cười lạnh nói:
- Bây giờ, như ngươi mong muốn, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Lưu Thịnh Phong đi tới trước mặt Tiếu Vũ, cười ha hả:
- Đúng rồi, chúng ta là đồng môn, theo lý nên ưu đãi ngươi một chút.
Nói xong, hắn lại đâm ra một chỉ, trên người Tiếu Vũ liền nhiều thêm một lỗ máu:
- Ngươi nói một câu, ta cho ngươi hai lỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook