Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 3: Nhà quyền thế, hì hì

Dịch giả: Nham Tặc

Nhà họ Từ của thành Huyền Vũ, sống bằng nghề sản xuất buôn bán tơ lụa, sở hữu vạn mẫu ruộng dâu và ruộng bông, là người giàu có một phương.

Tiểu thư nhà họ Từ - Từ Thiên Thiên, cũng là đại mỹ nhân đứng đầu ở toàn bộ thành Huyền Vũ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, không chỉ có ở thành Huyền Vũ, dù cho ở toàn bộ quận Nộ Giang cũng nổi tiếng.

Nàng từ khi mười lăm tuổi đã biết phụ cha xử lý việc làm ăn trong nhà, thông minh tháo vát, hơn nữa còn kết giao rất nhiều thiên kim tiểu thư quý tộc quan lớn, để Từ gia từ nhà buôn thuận lợi sáp nhập vào xã hội thượng lưu của quận Nộ Châu.

Một thiên kim tiểu thư xinh đẹp tài hoa phú quý thế này là người yêu trong mơ của vô số trang tuấn kiệt. Dù là con rể có bò đến cửa cũng không đến phiên tên Thẩm Lãng ngu dốt không thể tả. Dù ngoại hình hắn đặc biệt đẹp trai, nhưng hắn với Từ Thiên Thiên khác nhau một trời một vực, vĩnh viễn đều không có khả năng cùng một chỗ, dưới tình huống bình thường Từ Thiên Thiên thậm chí nhìn cũng sẽ không liếc hắn một cái.

Nhưng sự đời chẳng thể ngờ, một năm trước Từ Thiên Thiên chợt phát ra trọng bệnh, Từ gia chủ tìm tất cả thầy thuốc xung quanh đều bó tay, mắt thấy sẽ phải tan hương nát ngọc.

Lúc này, có một phương sĩ (*một kiểu nhà giả kim của Trung Quốc) tìm đến Từ gia chủ, nói Từ Thiên Thiên căn bản cũng không phải là nhiễm bệnh, mà là trúng tà. Muốn cứu con của ông ta chỉ có một biện pháp, đó chính là thành hôn xung hỉ, đem vận rủi cùng tà khí chuyển dời đến trên người đứa con rể kia.

Từ gia chủ đương nhiên không tin cái này, nhưng Từ Thiên Thiên lập tức sẽ phải chết, chỉ có thể làm liều chữa ngựa chết làm ngựa sống, kén rể ở toàn bộ quận Nộ Giang cho Từ Thiên Thiên. Nếu như là lúc trước, vô số thanh niên tuấn kiệt chỉ sợ phải bể đầu đoạt phần nhân duyên này. Dù cho Từ Thiên Thiên phải chết, dù cho hướng về đống gia tài bạc triệu phía Từ gia, cũng có vô số người tranh chấp làm con rể tới cửa.

Giấy không thể gói được lửa, nhà họ Từ kén rể là vì cho Từ Thiên Thiên xung hỉ, là vì đổi chỗ tà khí chuyện này vẫn bị truyền ra.

Mỹ nhân cùng vàng bạc ai cũng yêu, nhưng vẫn là mạng nhỏ quan trọng. Loại chuyện chuyển dời tà khí này đương nhiên để cho người ta sợ hãi, vậy những đám thanh niên tuấn kiệt đã từng ngày nhớ đêm mong với Từ Thiên Thiên từng tên một e sợ tránh không kịp, không ai sẵn lòng tới cửa.

Mà Thẩm Lãng đần độn của thế giới khác vào hai năm trước trong lúc vô tình gặp qua Từ Thiên Thiên một lần, từ nay về sau mong nhớ ngày đêm.

Những tên thanh niên tuấn kiệt khác có thể chẳng qua là ái mộ Từ Thiên Thiên, mà Thẩm Lãng thì hoàn toàn đem nàng làm thần linh vậy. Giống như Forrest si mê Jenny đến điên cuồng trong bộ phim điện ảnh《 Forrest Gump 》 vậy.

Từ khi bị tống cổ ra khỏi học đường, hắn hàng ngày đều vẽ vời trên mặt đất, đại đa số cũng là vẽ dung mạo Từ Thiên Thiên.

Khi hắn nghe được Từ Thiên Thiên thân mắc trọng bệnh, cần đàn ông kết hôn xung hỉ đổi chỗ tà khí, không chút do dự vọt tới Từ gia, nói hắn sẵn lòng lấy Từ Thiên Thiên thành hôn xung hỉ, hơn nữa hoàn toàn không có cùng cha mẹ thương lượng.

Cha mẹ cùng em trai đương nhiên không muốn, trực tiếp vọt tới Từ gia ngăn cản hết chuyện này, nhưng đã quá muộn, Thẩm Lãng đã cùng bái đường thành thân với Từ Thiên Thiên chỉ còn hơi tàn. Dù cho như thế, cha mẹ và em trai cũng phải kiên trì đem Thẩm Lãng mang về nhà, kết quả bị Từ gia đánh tả tơi.

Lúc đó, quản gia Từ phủ quăng cho cha hắn một vạn năm trăm mười đồng vàng, nhưng cha hắn liền ném trở về, ông nói tuyệt đối sẽ không đem bán con trai lấy tiền.

Cứ như vậy, Thẩm Lãng trở thành kẻ ở rể nhà Từ gia.

Một tên tiểu tử dáng dấp tuấn mỹ, chỉ số thông minh dưới đất, thân phận nông dân, tiến vào nhà hào phú.

Đương nhiên, Thẩm Lãng làm con rể đến cửa nhà họ Từ, hoàn toàn không phải là vì vinh hoa phú quý, chỉ là vì muốn cứu tình nhân trong mộng Từ Thiên Thiên, dù cho thành hôn xung hỉ đổi chỗ tà khí nghe vào hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.

Nhưng chuyện tình ly kỳ xảy ra, sau khi thành hôn Từ Thiên Thiên lại thực sự khôi phục khỏe mạnh, hơn nữa trở nên xinh đẹp hơn động lòng người.

Điều này làm cho Từ gia từ trên xuống dưới không thể tin nổi mừng rỡ vô cùng.

Thẩm Lãng không có bất kỳ muốn kể công, mỗi ngày vẫn sống ở bên trong tiểu viện của mình đọc sách, viết vẽ.

Thái độ nhà họ Từ đối với hắn cũng biến thành có chút phức tạp, Từ Thiên Thiên có thể khỏi bệnh bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng Thẩm Lãng dù sao cũng là một thằng nhà quê vừa ngu vừa ngèo, còn chả xứng với một đầu ngón tay của Từ Thiên Thiên nữa.

Với đám tỳ nữ nhà họ Từ hay buôn dưa lê, bọn họ xì xào bàn tán đủ thứ: nào là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, cái thằng nhà quê khố rách áo ôm mơ mộng hão huyền. Những lời nói này thường xuyên vang ở bên tai, đám nô tài dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Thẩm Lãng ngày càng trắng trợn.

Cơm canh đưa tới càng ngày càng dở, ngay từ đầu là nguội, sau đó đơn giản quăng đến cơm hẩm canh thiu, Thẩm Lãng tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ chiều chuộng, tại nhà họ Từ hào phú ăn ngược lại không bằng trong nhà dưới quê.

Không chỉ có như thế, hắn còn bị người quăng đến phòng chứa củi, ngay cả một cái giường cũng không có, trải thẳng chiếu trên mặt đất.

Trí tuệ của Thẩm Lãng rất thấp, thái độ làm người ngu dốt thuần lương, chắc chắn sẽ không cáo trạng, thậm chí cũng sẽ không oán giận. Bị người ăn hiếp, cũng chỉ phải yên lặng chống đỡ.

Sau đó Từ Thiên Thiên phát hiện, giận dữ, hạ lệnh phạt nghiêm khắc đám người hầu bắt nạt Thẩm Lãng, mỗi người đều bị quất mười mấy roi. Đồng thời trước mặt mọi người tuyên bố, sau này nếu còn người nào dám ăn hiếp Thẩm Lãng, liền trực tiếp tống cổ ra khỏi Từ gia.

Thế là Thẩm Lãng lại trở về căn phòng lộng lẫy trước kia, hơn nữa mỗi ngày thức ăn đều vô cùng tốt, thậm chí cách mỗi hai ngày Từ Thiên Thiên đều có thể đến đây nói chuyện với hắn, mấy ngày nay đối với Thẩm Lãng hoàn toàn như là thần tiên vậy.

Mặc dù thành hôn mấy tháng qua, không chỉ chẳng hề chung chăn chung gối, ngay cả một đầu ngón tay hắn còn chả đụng đến Từ Thiên Thiên. Nhưng chỉ cần mỗi ngày được gặp, nghe được giọng của nàng, Thẩm Lãng cũng đã vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.

Nhưng ngay nửa tháng trước, Thẩm Lãng bỗng nhiên lâm bệnh nặng. Từ Thiên Thiên vì hắn tìm mấy cái danh y đều trị không hết, thậm chí không biết bị bệnh gì, hắn mỗi một ngày đều trở nên suy yếu, trở nên hấp hối.

Cho đến hôm nay, hắn trực tiếp đi đời nhà ma, lúc này mới để cho linh hồn Thẩm Lãng trái đất xuyên qua chiếm cứ thân thể này.

Cho nên, cuộc sống ngắn ngủi của hắn hoàn toàn là một bi kịch từ đầu cho đến đuôi, hơn nữa còn là loại bi kịch ngu xuấn!

...

Thẩm Lãng trong lòng một tiếng thở dài.

Ngay sau đó, hắn phát hiện mình trong đầu trừ ký ức hai người ra, vẫn còn có những vật khác.

Đó là những thứ tràn ngập màu sắc thần kỳ huyền diệu, hắn vốn định tập trung tinh thần tìm tòi đến cuối cùng.

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

- Thứ đồ phế thải này đáng lý nên chết rồi, không ngờ hắn ta thực sự có thể gắng gượng được mấy ngày!

- Chết mới tốt, đỡ phải để lỡ duyên tiểu thư nhà chúng ta.

- Đúng vậy, một tên phế vật thứ gì cũng tệ, còn là một thằng nhà quê ngèo, thế mà dám mưu toan lấy thiên kim tiểu thư nhà chúng ta, mạng hèn của hắn sao gánh nổi phúc phận này? Quả nhiên phải mất mạng.

- Nhưng mà dù cho hắn đã chết cũng đáng, tiểu thư của chúng ta quả là người nhà trời, mỗi ngày đều đối xử với hắn ân cần, cẩn thận tỉ mỉ.

- Tiểu thư của chúng ta có trái tim lương thiện, thứ thiếu não như hắn thế mà mỗi ngày có thể trò chuyện nửa canh giờ.

Từ Thiên Thiên đã từng hạ lệnh, bất luận kẻ nào không được ăn hiếp Thẩm Lãng, bằng không trực tiếp trục xuất khỏi Từ gia. Cho nên lúc trước những thứ người hầu tỳ nữ này cũng không dám châm chọc Thẩm Lãng như vậy, chỉ có điều nhiều ngày mắt thấy Thẩm Lãng lại phải chết cũng không nghe được, cho nên lá gan bọn họ cũng dần dần lớn lên.

Mấy người hầu tỳ nữ vừa châm biếm, vừa mở cửa, cách mỗi nửa canh giờ, họ sẽ phải vào tới một lần, kiểm tra thân thể Thẩm Lãng.

- Đi xem hắn đã tắt thở chưa! - Sau khi vào cửa, một tỳ nữ che mũi nói.

Ngay sau đó một giây sau, tỳ nữ này phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.

Hơn nửa canh giờ trước ả vừa tới xem qua, hơi thở Thẩm Lãng rõ ràng đã mong manh, mặt đầy tử khí, hiện tại chẳng những không có chết, ngược lại ngồi thẳng ở trên giường, mặc dù thân thể suy yếu, nhưng lại có những tinh thần phấn chấn.

- Ngươi, ngươi không chết? - Tỳ nữ thốt ra.

- Đúng vậy, ta không chết. - Thẩm Lãng nói.

Mấy người hầu kinh ngạc theo dõi nét mặt hắn, ước chừng một lúc lâu, tỳ nữ cầm đầu nói:

- Nhanh đi nói cho lão gia, đi nói cho tiểu thư, Thẩm Lãng không chết.

Tiếp đó, lũ người hầu tỳ nữ vội vã đi ra ngoài.

...

Chú thích của Bánh: Cảm ơn macuy vạn tiền khen thưởng, xin phiếu đề cử!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương