Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
-
Chương 19: Thẩm Lãng trổ hết tài năng, đoạt giải
Dịch giả: Nham Tặc
Trong sáu người thanh niên ở đây, sức cạnh tranh của Thẩm Lãng có thể nói là cực yếu, thậm chí không có tí sức cạnh tranh nào.
Tuyển thủ hạt giống, không hề nghi ngờ chính là Vương Liên.
Vị Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi, họ hàng xa của phủ Bá Tước Huyền Vũ này đang ngồi ở bên trong thư phòng, hồi hộp, thấp thỏm, hưng phấn.
Gã đương nhiên biết hôm nay tới làm cái gì? Gã đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Gã rõ ràng không phải quận Nộ Giang, hơn nữa vốn nên ở trong nhà chuyên chú đọc sách chuẩn bị thi tiến sĩ, thế nhưng gã hết lần này tới lần khác tới nơi thành Huyền Vũ làm Chủ Bộ quản lý hình ngục, công việc này gã chẳng ưa chút nào, mục đích gã làm như vậy cũng chỉ có một, đó chính là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Gã đương nhiên biết Kim Mộc Lan không có khả năng gả ra ngoài, chỉ có thể bắt rể.
Thế nhưng gã không thể không chú ý, nhà của gã không chỉ có mỗi gã là con trai, còn có hai vị huynh trưởng khác, một võ một văn.
Từ nhỏ, gã đã mê mệt Mộc Lan, huống chi đây là gia tộc quyền thế trăm năm, dù cho làm kiếp ở rể cũng có hưởng bất tận vinh hoa phú quý cùng quyền lực vĩ đại.
Thế tử của phủ Bá Tước vô năng, cho nên quyền lực tương lai phủ Bá Tước nhất định sẽ nắm giữ ở trong tay Kim Mộc Lan. Như vậy khi nàng lấy chồng, không hề nghi ngờ phải chia sẻ toàn bộ quyền lực tối cao của phủ Bá Tước.
Đây chính là đất phong hơn một nghìn cây số vuông, còn có hai nghìn tư quân, cộng thêm con số thiên văn tài phú.
Cho nên, Vương Liên nhất định phải có được vị trí hôn phu của Kim Mộc Lan!
Trừ võ cử nhân Mạc Dã ra, không ai có thể đe dọa đến gã được.
Hơn nữa võ công Kim Mộc Lan cực cao, cho nên thứ nàng cần chính là một văn nhân, như thế mới có thể bổ sung.
Vương Liên tin chắc, cạnh tranh lần này bản thân tất thắng!
Đương nhiên, không chỉ mỗi gã nghĩ, gần như tất cả mọi người cũng nghĩ vậy, nhất là tâm phúc Kim Trung của Bá Tước đại nhân, Vương Liên là ông ta tự mình đưa tới, ở trong lòng thậm chí đã xem gã trở thành cô gia tương lai của phủ Bá Tước.
...
Kim Mộc Lan đi vào thư phòng đầu tiên, nàng cách Vương Liên một tấm bình phong.
Cảm nhận được người ngọc đến, Vương Liên bản năng hô hấp dồn dập, hồi hộp đến không cách nào chế ngự, đành cố sức kìm chế.
Gã sẽ nhanh chóng trở thành vị hôn phu của Kim Mộc Lan, gã nôn nao khi nghĩ đến cảnh chung chăn gối với tấm thân tuyệt mỹ kia rồi.
Tâm nguyện mười mấy năm cuối cùng cũng được như ý.
- Vương Liên, tương lai ngươi có thể mang đến cho ta cái gì? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
Vương Liên cố nén sự kích động, gã đáp:
- Sau khi nàng thành hôn với ta, sẽ đi thi tiến sĩ. Từ đó về sau, nàng chủ võ, ta chủ văn, nàng và ta bổ sung lẫn nhau, nhất định sẽ làm cho nhà phủ Bá Tước Huyền Vũ càng thêm phồn vinh, nhất định sẽ làm cho cơ nghiệp trăm năm gia tộc họ Kim phát huy, đời đời truyền thừa.
Vương Liên cảm thấy, đây là thứ Kim Mộc Lan trong lòng muốn nhất.
Không sai, phủ Bá Tước Huyền Vũ phồn vinh, cơ nghiệp tổ tông trăm năm truyền thừa đúng là thứ Mộc Lan cả đời theo đuổi.
- Cảm ơn anh họ. - Kim Mộc Lan nói, tiếp đó nàng đi ra ngoài.
...
Kim Mộc Lan tới tiến vào gian phòng thứ hai, nơi này là võ cử nhân Mạc Dã.
Võ công của Mạc Dã rất cao, có vẻ càng bình tĩnh.
Lúc Kim Mộc Lan tiến vào, hơi thở của gã không có đổi, chẳng qua là tim đập thoáng tăng nhanh một chút.
Khát vọng của gã với Kim Mộc Lan chẳng kém gì Vương Liên.
Gã là võ cử nhân, nhưng xuất thân từ nhà bình thường, võ công cực cao, nhưng dường như đã đến bình cảnh.
Cho nên cần đại lượng tài nguyên, thượng cổ võ đạo điển tịch rất nhiều, loại vật này dùng tiền cũng mua không được, mà gia tộc họ Kim lấy tư cách gia tộc quyền thế trăm năm, ở phương diện nội tình này càng thâm hậu.
Hơn nữa vóc dáng gương mặt Kim Mộc Lan thế này, bất kỳ nam nhân nào đều không thể từ chối.
- Mạc công tử, nếu ngươi ở rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang đến điều gì cho ta? - Kim Mộc Lan hỏi một câu y hệt.
Mạc Dã đáp:
- Ta sẽ thi võ tiến sĩ, sẽ thành cao thủ thiên hạ, dẫn đầu binh mã phủ Bá Tước chinh chiến khắp nơi, không ngừng thành lập công lao, để địa vị và quyền thế gia tộc họ Kim lên một tầng lầu.
- Cảm ơn Mạc công tử. - Kim Mộc Lan đứng dậy đi ra ngoài.
...
Kế tiếp, Kim Mộc Lan đi thư phòng thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Nàng cũng chỉ hỏi cùng một vấn đề, nếu ngươi ở rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang cho ta cái gì?
Ba người này trả lời cơ hồ là giống hệt nhau, đó chính là trung thành, nguyện ý vì tiểu thư Mộc Lan phục vụ quên mình, xông pha khói lửa không chối từ!
Bởi vì ba người này từ nhỏ được phủ Bá Tước bồi dưỡng thành tài, đây là đáp án duy nhất bọn họ chọn.
...
Kim Mộc Lan tiến vào gian phòng cuối cùng!
Cách một bình phong, Thẩm Lãng cảm thấy hơi thở của Kim Mộc Lan, là cái loại mùi dễ chịu vô cùng, hương thơm nồng nàn của phụ nữ.
Thẩm Lãng ngưng tụ tinh thần vào đôi mắt, cách bình phong thấy được đường nét thân thể của Kim Mộc Lan.
Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào vị trí trước ngực không ai biết được của nàng.
36E!
Tức khắc, nhịp tim của hắn lại một lần nữa tăng nhanh.
- Thẩm Lãng, nếu như ngươi rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang điều gì đến cho ta? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
- Cái gì? - Thẩm Lãng ngơ ngác.
- Quả nhiên là Nhị Ngốc. - Kim Mộc Lan trong lòng tức cười, tiếp đó hỏi bằng một giọng ôn hòa hơn:
- Chính là ngươi có thể cho ta được thứ quý giá gì nhất?
- Ta còn zin! - Thẩm Lãng bản năng tự nhủ.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể ở trong lòng nhủ thầm, nếu như dám nói ra khỏi miệng cam đoan bị đánh chết.
Như vậy nên trả lời câu hỏi này thế nào?
Thẩm Lãng đương nhiên có thể cho rất nhiều là đằng khác.
Ví dụ, ta là một bác sĩ phụ khoa rất tốt, khi đến những ngày đau bụng hàng tháng, ta có thể trị tốt cho nàng đấy Mộc Lan.
Lại ví như, ta có bí quyết gia truyền tinh luyện thép, có thể làm cho công nghệ luyện thép phủ Bá Tước tiến lên một bậc, áo giáp tư quân của họ Kim càng cứng chắc hơn, đao kiếm càng thêm sắc bén.
Lại ví như mắt ta rất lợi hại, nếu Mộc Lan nàng luyện công bị tắc nghẽn kinh mạch, ta sẽ biết khơi thông chỗ nào.
Thậm chí, hắn đều đoán ra 5 người trước kia trả lời ra sao.
Vương Liên chắc chắn sẽ nói bổ sung văn võ với Kim Mộc Lan để phủ Bá Tước thống trị được càng thêm phồn vinh, để cơ nghiệp trăm năm gia tộc họ Kim truyền thừa đời đời.
Mạc Dã nhất định là nói võ công của mình đã đến cấp độ cực mạnh, tiếp đó sẽ dẫn quân của phủ Bá Tước đại sát tứ phương, lập công lao vĩ đại, để cơ nghiệp gia tộc họ Kim lên một tầng lầu, thậm chí tấn chức Hầu Tước các loại.
Còn ba người khác, cũng do phủ Bá Tước bồi dưỡng ra, cho nên chắc chắn nói sẵn lòng hiến dâng ra tất cả sự trung thành.
Vậy Thẩm Lãng nên trả lời gì? Cái gì mới là thứ Kim Mộc Lan trong lòng muốn nhất vậy?
Nghe Thẩm Lãng không trả lời ngay lập tức được, Kim Mộc Lan nói:
- Không hề gì, ngươi từ từ suy nghĩ, từ từ trả lời, không cần gấp.
Giọng của Kim Mộc Lan đối với người khác đều rất lạnh nhạt, với Thẩm Lãng lại trở nên dịu dàng.
Chỉ có điều, khẩu khí này của nàng giống như kiểu đối xử dỗ dành cho trẻ em chậm phát triển, sợ hắn bị hù dọa thì đúng hơn.
Thẩm Lãng suy nghĩ hai phút, tiếp đó tìm được một đáp án.
- Thứ quý giá nhất ta có thể cho nàng là… tự do, chỉ cần nàng đừng thu thêm đàn ông, cái gì cũng được. – Thẩm Lãng đáp lời.
Câu này vừa thốt ra, Kim Mộc Lan ngẩn ngơ, tiếp đó đôi mắt đẹp liếc xéo Thẩm Lãng một cái, hận không thể tiến lên đập hắn một trận.
Cái gì gọi là thu đàn ông? Kim Mộc Lan ta là loại đàn bà không biết liêm sỉ thế sao?
Thế nhưng trong lòng nàng cũng không có thất vọng.
- Rõ ràng một tên Nhị Ngốc, không có một chút suy nghĩ.
Tiếp đó, Kim Mộc Lan đi ra ngoài.
Sau tấm bình phong, mặt Thẩm Lãng lộ ra nụ cười đắc ý.
Nếu như kết quả không có xảy ra bất ngờ gì, hắn đã thắng sáu thành.
Vì sao Kim Mộc Lan hỏi câu này? Nàng kiểm tra sáu người đàn ông này có dã tâm hay không?
Thế tử phủ Bá Tước không có tiền đồ, cho nên tương lai, khi Kim Trác Bá Tước qua đời, quyền hành toàn bộ phủ Bá Tước phải rơi vào trong tay Kim Mộc Lan.
Nàng đương nhiên là sẽ toàn tâm toàn lực mà phò tá đệ đệ.
Nàng sợ nhất là cái gì? Chồng mình sẽ có dã tâm, dòm ngó quyền lực phủ Bá Tước, thậm chí đi mưu hại em trai của mình.
Như vậy, nàng chính là tội nhân của gia tộc họ Kim.
Theo nàng, tài hoa của vị hôn phu tương lai là thứ yếu, quan trọng nhất là tuyệt đối không thể có dã tâm, tránh cho hoạ từ trong nhà.
Mà Vương Liên cùng Mạc Dã biểu hiện ra vẻ lợi hại như thế rõ ràng bày ra tư thế muốn cùng Kim Mộc Lan thống trị phủ Bá Tước, trong lòng Kim Mộc Lan không biết đến cỡ nào lo lắng.
Hai người các ngươi lợi hại như vậy, rõ ràng muốn đem tước vị Bá Tước cho các ngươi ấy à?
Cho nên, câu trả lời của Thẩm Lãng có nghĩa bản thân không có chút dã tâm nào.
Đây mới là đáp án chính xác nhất, đây mới là thứ trong lòng Kim Mộc Lan muốn nhất.
...
Kim Mộc Lan về tới đại sảnh.
Lúc này, Bá Tước cùng phu nhân đang lo lắng đợi chờ, nhìn thấy nàng xuất hiện, không khỏi thốt ra:
- Nhanh như vậy?
Đúng vậy, chỉ chưa tới một khắc, Kim Mộc Lan đã chọn xong rồi.
- Con ơi, chọn hôn phu tốt không con? - Bá Tước đại nhân nói:
- Nếu con chọn xong rồi, phụ thân sẽ phát ra mười mấy đợt người, phát thiệp khắp nơi, tối đến sẽ thành hôn.
Kim Mộc Lan đáp:
- Con chọn được rồi.
Bá Tước phu nhân đứng dậy kích động bèn hỏi:
- Là ai? Vương Liên hay là Mạc Dã?
Kim Mộc Lan nói:
- Vị hôn phu con chọn là... Thẩm Lãng!
...
Chú thích của Bánh: Các huynh đệ, cần phiếu!
Trong sáu người thanh niên ở đây, sức cạnh tranh của Thẩm Lãng có thể nói là cực yếu, thậm chí không có tí sức cạnh tranh nào.
Tuyển thủ hạt giống, không hề nghi ngờ chính là Vương Liên.
Vị Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi, họ hàng xa của phủ Bá Tước Huyền Vũ này đang ngồi ở bên trong thư phòng, hồi hộp, thấp thỏm, hưng phấn.
Gã đương nhiên biết hôm nay tới làm cái gì? Gã đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Gã rõ ràng không phải quận Nộ Giang, hơn nữa vốn nên ở trong nhà chuyên chú đọc sách chuẩn bị thi tiến sĩ, thế nhưng gã hết lần này tới lần khác tới nơi thành Huyền Vũ làm Chủ Bộ quản lý hình ngục, công việc này gã chẳng ưa chút nào, mục đích gã làm như vậy cũng chỉ có một, đó chính là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Gã đương nhiên biết Kim Mộc Lan không có khả năng gả ra ngoài, chỉ có thể bắt rể.
Thế nhưng gã không thể không chú ý, nhà của gã không chỉ có mỗi gã là con trai, còn có hai vị huynh trưởng khác, một võ một văn.
Từ nhỏ, gã đã mê mệt Mộc Lan, huống chi đây là gia tộc quyền thế trăm năm, dù cho làm kiếp ở rể cũng có hưởng bất tận vinh hoa phú quý cùng quyền lực vĩ đại.
Thế tử của phủ Bá Tước vô năng, cho nên quyền lực tương lai phủ Bá Tước nhất định sẽ nắm giữ ở trong tay Kim Mộc Lan. Như vậy khi nàng lấy chồng, không hề nghi ngờ phải chia sẻ toàn bộ quyền lực tối cao của phủ Bá Tước.
Đây chính là đất phong hơn một nghìn cây số vuông, còn có hai nghìn tư quân, cộng thêm con số thiên văn tài phú.
Cho nên, Vương Liên nhất định phải có được vị trí hôn phu của Kim Mộc Lan!
Trừ võ cử nhân Mạc Dã ra, không ai có thể đe dọa đến gã được.
Hơn nữa võ công Kim Mộc Lan cực cao, cho nên thứ nàng cần chính là một văn nhân, như thế mới có thể bổ sung.
Vương Liên tin chắc, cạnh tranh lần này bản thân tất thắng!
Đương nhiên, không chỉ mỗi gã nghĩ, gần như tất cả mọi người cũng nghĩ vậy, nhất là tâm phúc Kim Trung của Bá Tước đại nhân, Vương Liên là ông ta tự mình đưa tới, ở trong lòng thậm chí đã xem gã trở thành cô gia tương lai của phủ Bá Tước.
...
Kim Mộc Lan đi vào thư phòng đầu tiên, nàng cách Vương Liên một tấm bình phong.
Cảm nhận được người ngọc đến, Vương Liên bản năng hô hấp dồn dập, hồi hộp đến không cách nào chế ngự, đành cố sức kìm chế.
Gã sẽ nhanh chóng trở thành vị hôn phu của Kim Mộc Lan, gã nôn nao khi nghĩ đến cảnh chung chăn gối với tấm thân tuyệt mỹ kia rồi.
Tâm nguyện mười mấy năm cuối cùng cũng được như ý.
- Vương Liên, tương lai ngươi có thể mang đến cho ta cái gì? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
Vương Liên cố nén sự kích động, gã đáp:
- Sau khi nàng thành hôn với ta, sẽ đi thi tiến sĩ. Từ đó về sau, nàng chủ võ, ta chủ văn, nàng và ta bổ sung lẫn nhau, nhất định sẽ làm cho nhà phủ Bá Tước Huyền Vũ càng thêm phồn vinh, nhất định sẽ làm cho cơ nghiệp trăm năm gia tộc họ Kim phát huy, đời đời truyền thừa.
Vương Liên cảm thấy, đây là thứ Kim Mộc Lan trong lòng muốn nhất.
Không sai, phủ Bá Tước Huyền Vũ phồn vinh, cơ nghiệp tổ tông trăm năm truyền thừa đúng là thứ Mộc Lan cả đời theo đuổi.
- Cảm ơn anh họ. - Kim Mộc Lan nói, tiếp đó nàng đi ra ngoài.
...
Kim Mộc Lan tới tiến vào gian phòng thứ hai, nơi này là võ cử nhân Mạc Dã.
Võ công của Mạc Dã rất cao, có vẻ càng bình tĩnh.
Lúc Kim Mộc Lan tiến vào, hơi thở của gã không có đổi, chẳng qua là tim đập thoáng tăng nhanh một chút.
Khát vọng của gã với Kim Mộc Lan chẳng kém gì Vương Liên.
Gã là võ cử nhân, nhưng xuất thân từ nhà bình thường, võ công cực cao, nhưng dường như đã đến bình cảnh.
Cho nên cần đại lượng tài nguyên, thượng cổ võ đạo điển tịch rất nhiều, loại vật này dùng tiền cũng mua không được, mà gia tộc họ Kim lấy tư cách gia tộc quyền thế trăm năm, ở phương diện nội tình này càng thâm hậu.
Hơn nữa vóc dáng gương mặt Kim Mộc Lan thế này, bất kỳ nam nhân nào đều không thể từ chối.
- Mạc công tử, nếu ngươi ở rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang đến điều gì cho ta? - Kim Mộc Lan hỏi một câu y hệt.
Mạc Dã đáp:
- Ta sẽ thi võ tiến sĩ, sẽ thành cao thủ thiên hạ, dẫn đầu binh mã phủ Bá Tước chinh chiến khắp nơi, không ngừng thành lập công lao, để địa vị và quyền thế gia tộc họ Kim lên một tầng lầu.
- Cảm ơn Mạc công tử. - Kim Mộc Lan đứng dậy đi ra ngoài.
...
Kế tiếp, Kim Mộc Lan đi thư phòng thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Nàng cũng chỉ hỏi cùng một vấn đề, nếu ngươi ở rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang cho ta cái gì?
Ba người này trả lời cơ hồ là giống hệt nhau, đó chính là trung thành, nguyện ý vì tiểu thư Mộc Lan phục vụ quên mình, xông pha khói lửa không chối từ!
Bởi vì ba người này từ nhỏ được phủ Bá Tước bồi dưỡng thành tài, đây là đáp án duy nhất bọn họ chọn.
...
Kim Mộc Lan tiến vào gian phòng cuối cùng!
Cách một bình phong, Thẩm Lãng cảm thấy hơi thở của Kim Mộc Lan, là cái loại mùi dễ chịu vô cùng, hương thơm nồng nàn của phụ nữ.
Thẩm Lãng ngưng tụ tinh thần vào đôi mắt, cách bình phong thấy được đường nét thân thể của Kim Mộc Lan.
Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào vị trí trước ngực không ai biết được của nàng.
36E!
Tức khắc, nhịp tim của hắn lại một lần nữa tăng nhanh.
- Thẩm Lãng, nếu như ngươi rể phủ Bá Tước, tương lai có thể mang điều gì đến cho ta? - Kim Mộc Lan bèn hỏi.
- Cái gì? - Thẩm Lãng ngơ ngác.
- Quả nhiên là Nhị Ngốc. - Kim Mộc Lan trong lòng tức cười, tiếp đó hỏi bằng một giọng ôn hòa hơn:
- Chính là ngươi có thể cho ta được thứ quý giá gì nhất?
- Ta còn zin! - Thẩm Lãng bản năng tự nhủ.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể ở trong lòng nhủ thầm, nếu như dám nói ra khỏi miệng cam đoan bị đánh chết.
Như vậy nên trả lời câu hỏi này thế nào?
Thẩm Lãng đương nhiên có thể cho rất nhiều là đằng khác.
Ví dụ, ta là một bác sĩ phụ khoa rất tốt, khi đến những ngày đau bụng hàng tháng, ta có thể trị tốt cho nàng đấy Mộc Lan.
Lại ví như, ta có bí quyết gia truyền tinh luyện thép, có thể làm cho công nghệ luyện thép phủ Bá Tước tiến lên một bậc, áo giáp tư quân của họ Kim càng cứng chắc hơn, đao kiếm càng thêm sắc bén.
Lại ví như mắt ta rất lợi hại, nếu Mộc Lan nàng luyện công bị tắc nghẽn kinh mạch, ta sẽ biết khơi thông chỗ nào.
Thậm chí, hắn đều đoán ra 5 người trước kia trả lời ra sao.
Vương Liên chắc chắn sẽ nói bổ sung văn võ với Kim Mộc Lan để phủ Bá Tước thống trị được càng thêm phồn vinh, để cơ nghiệp trăm năm gia tộc họ Kim truyền thừa đời đời.
Mạc Dã nhất định là nói võ công của mình đã đến cấp độ cực mạnh, tiếp đó sẽ dẫn quân của phủ Bá Tước đại sát tứ phương, lập công lao vĩ đại, để cơ nghiệp gia tộc họ Kim lên một tầng lầu, thậm chí tấn chức Hầu Tước các loại.
Còn ba người khác, cũng do phủ Bá Tước bồi dưỡng ra, cho nên chắc chắn nói sẵn lòng hiến dâng ra tất cả sự trung thành.
Vậy Thẩm Lãng nên trả lời gì? Cái gì mới là thứ Kim Mộc Lan trong lòng muốn nhất vậy?
Nghe Thẩm Lãng không trả lời ngay lập tức được, Kim Mộc Lan nói:
- Không hề gì, ngươi từ từ suy nghĩ, từ từ trả lời, không cần gấp.
Giọng của Kim Mộc Lan đối với người khác đều rất lạnh nhạt, với Thẩm Lãng lại trở nên dịu dàng.
Chỉ có điều, khẩu khí này của nàng giống như kiểu đối xử dỗ dành cho trẻ em chậm phát triển, sợ hắn bị hù dọa thì đúng hơn.
Thẩm Lãng suy nghĩ hai phút, tiếp đó tìm được một đáp án.
- Thứ quý giá nhất ta có thể cho nàng là… tự do, chỉ cần nàng đừng thu thêm đàn ông, cái gì cũng được. – Thẩm Lãng đáp lời.
Câu này vừa thốt ra, Kim Mộc Lan ngẩn ngơ, tiếp đó đôi mắt đẹp liếc xéo Thẩm Lãng một cái, hận không thể tiến lên đập hắn một trận.
Cái gì gọi là thu đàn ông? Kim Mộc Lan ta là loại đàn bà không biết liêm sỉ thế sao?
Thế nhưng trong lòng nàng cũng không có thất vọng.
- Rõ ràng một tên Nhị Ngốc, không có một chút suy nghĩ.
Tiếp đó, Kim Mộc Lan đi ra ngoài.
Sau tấm bình phong, mặt Thẩm Lãng lộ ra nụ cười đắc ý.
Nếu như kết quả không có xảy ra bất ngờ gì, hắn đã thắng sáu thành.
Vì sao Kim Mộc Lan hỏi câu này? Nàng kiểm tra sáu người đàn ông này có dã tâm hay không?
Thế tử phủ Bá Tước không có tiền đồ, cho nên tương lai, khi Kim Trác Bá Tước qua đời, quyền hành toàn bộ phủ Bá Tước phải rơi vào trong tay Kim Mộc Lan.
Nàng đương nhiên là sẽ toàn tâm toàn lực mà phò tá đệ đệ.
Nàng sợ nhất là cái gì? Chồng mình sẽ có dã tâm, dòm ngó quyền lực phủ Bá Tước, thậm chí đi mưu hại em trai của mình.
Như vậy, nàng chính là tội nhân của gia tộc họ Kim.
Theo nàng, tài hoa của vị hôn phu tương lai là thứ yếu, quan trọng nhất là tuyệt đối không thể có dã tâm, tránh cho hoạ từ trong nhà.
Mà Vương Liên cùng Mạc Dã biểu hiện ra vẻ lợi hại như thế rõ ràng bày ra tư thế muốn cùng Kim Mộc Lan thống trị phủ Bá Tước, trong lòng Kim Mộc Lan không biết đến cỡ nào lo lắng.
Hai người các ngươi lợi hại như vậy, rõ ràng muốn đem tước vị Bá Tước cho các ngươi ấy à?
Cho nên, câu trả lời của Thẩm Lãng có nghĩa bản thân không có chút dã tâm nào.
Đây mới là đáp án chính xác nhất, đây mới là thứ trong lòng Kim Mộc Lan muốn nhất.
...
Kim Mộc Lan về tới đại sảnh.
Lúc này, Bá Tước cùng phu nhân đang lo lắng đợi chờ, nhìn thấy nàng xuất hiện, không khỏi thốt ra:
- Nhanh như vậy?
Đúng vậy, chỉ chưa tới một khắc, Kim Mộc Lan đã chọn xong rồi.
- Con ơi, chọn hôn phu tốt không con? - Bá Tước đại nhân nói:
- Nếu con chọn xong rồi, phụ thân sẽ phát ra mười mấy đợt người, phát thiệp khắp nơi, tối đến sẽ thành hôn.
Kim Mộc Lan đáp:
- Con chọn được rồi.
Bá Tước phu nhân đứng dậy kích động bèn hỏi:
- Là ai? Vương Liên hay là Mạc Dã?
Kim Mộc Lan nói:
- Vị hôn phu con chọn là... Thẩm Lãng!
...
Chú thích của Bánh: Các huynh đệ, cần phiếu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook