Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 27: Đồ điện hành động

Bỏ qua chuyện của đám Lý Trì đã rời đi, giờ này Diệp Dung cũng đã từ từ tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy, Diệp Dung mê mang một hồi lâu rồi vỗ trán "A" một tiếng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng mà vài giây sau, đột nhiên nàng dừng lại rồi như có suy nghĩ gì nhìn Gia Địch.

Do dự một chút, nàng đột nhiên thấp giọng nói:
- Bất kể thế nào thì tôi phải nói lời xin lỗi, lúc nãy đã hiểu lầm cô rồi.

Nói xong một câu đơn giản, Diệp Dung không đợi Gia Địch mở miệng thì liền biến mất.

Trần Mặc không nói gì, chỉ có đi theo, nhưng hắn chưa kịp đi ra thì giọng nói của Gia Địch đã vang lên:
- Mặc, kỳ thật em có thể mua lại mảnh đất đó, sau đó lại cho cô ấy thuê…

- Không cần đâu, tôi nghĩ nên để Dung tỷ tự lo thì hay hơn.
Trần Mặc cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nhưng cũng lạ, tại sao đột nhiên cô lại muốn giúp cô ấy?

- Uhm, cứ coi như là lương tâm thức giấc đi!
Gia Địch dường như không có việc gì nhấp một ngụm trà, đột nhiên nở ra một nụ cười ranh mãnh:
- Hơn nữa em vừa mới nghiên cứu pháp luật Trung Quốc, xem qua thì cái loại hợp đồng lao động như của anh, hình như không tồn tại…

- Khụ khụ! Trời hôm nay đẹp nhỉ…
Nghe thế, Trần Mặc xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, chạy trốn trong tiếng cười của Gia Địch.

Mà khi hắn ôm Huân Nhi trở lại tiệm cơm thì Diệp Dung cũng vừa đặt điện thoại xuống, từ vẻ mặt thất vọng của nàng mà thấy thì dĩ nhiên là vị Lôi Chấn tiên sinh kia cũng không có câu trả lời tốt lành gì rồi.

Thấy vậy mấy người Lâm Lâm càng thêm bất an, ai cũng không muốn thất nghiệp, huống chi hiện giờ khủng hoảng kinh tế, muốn đi tìm một công việc mới không hề dễ.

- Đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp thôi!
Miễn cưỡng nở ra nụ cười, Diệp Dung nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lâm, an ủi:
- Các em về nghỉ ngơi trước đi, cùng lắm là chúng ta tìm một chỗ mới, cứ coi như là đổi phong thủy đi!

Nghe thì nhẹ nhàng nhưng mà vẻ hoảng loạn trên mặt Diệp Dung lại không giấu đi nổi. Từ khi xăng lên giá, uống trà đá cũng phải tốn tiền, có thể nói mỗi tấc đất ở Nam thành này đều là tấc vàng, huống hồ mỗi lần thuê mặt bằng thì cũng phải đưa ra trước 2-3 năm tiền đặt cọc, số tiền này Diệp Dung cũng không thể xoay được trong một chốc một lát.

Cũng bởi vì thế mà mấy người Lâm Lâm đưa mắt nhìn nhau, có chút chần chờ rồi nói:
- Dung tỷ, bọn em không sao đâu. Không bằng chị cứ từ từ tìm địa điểm đi, bọn em đi chỗ nào làm thêm đợi cũng được…

- Không được, tất cả mọi người đều là chị em tốt, làm sao chị có thể nhìn tụi em ra ngoài chịu khổ được.
Đột nhiên Diệp Dung giơ giơ nắm đấm, thở phì phì cả giận nói:
- Thời buổi này rối ren, đám đàn ông xấu xa kia thích lừa tiền gạt sắc, chỉ cần bất cẩn thì bọn hắn sẽ lừa tụi em sinh con, còn bản thân thì bỏ trốn.

- Ách, như thế nào mà nghe nhột nhột lỗ tai?
Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là chỉ gà mắng chó sao?

Mà trong khi hắn đang cảm khái thì trải qua một buổi khuyên giải của Diệp Dung, mấy người Lâm Lâm cũng tạm thời về nhà.

Diệp Dung trở lại chỗ ngồi, bắt đầu tìm số điện thoại để gọi, thoạt nhìn là bắt đầu phát huy nhân mạch của mình.

- Đừng gấp, còn ba ngày nữa cơ mà.
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, do dự một chút cuối cùng vỗ vỗ bả vai của nàng:
- Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, trời không tuyệt đường người đâu!

Ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Dung thoáng lộ ra thần sắc ôn nhu.

Nhưng sau đó thấy được Huân Nhi đang chơi đùa ngoài cửa thì nàng liền tức giận:
- Ít nói thôi, đừng nghĩ dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể gạt tôi, tôi không có muốn sẽ bị giống như mẹ của Huân Nhi đâu!

Còn có thể nói gì nữa, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ mà sờ sờ mũi, cười khổ nói:
- Kỳ thật cũng không chỉ là giúp cô, tôi còn muốn giúp cho tụi Lâm Lâm, hơn nữa tôi cũng không muốn mất việc làm.

- Thế còn nghe được!
Diệp Dung cau cái mũi nhỏ, vẻ mặt có vẻ thực khả ái, cũng làm cho Trần Mặc có chút đờ ra.

Thấy được vẻ ngẩn ngơ của Trần Mặc thì đột nhiên trong lòng Diệp Dung không khỏi bồn chồn, nhịn không được mà hơi nghiêng mặt đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người yên lặng không nói gì đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng tâm tình có chút gì đó mờ ám lại ngọt ngào cứ tự nhiên mà tràn đầy cả đại sảnh…

- Ba ba! Huân Nhi mệt rồi, Huân Nhi muốn đi ngủ.
Đột nhiên không khí lãng mạn bỗng bị giọng nói hờn dỗn của Huân Nhi cắt ngang.

- Thiếu chút nữa là bị anh lừa!
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Diệp Dung lập tức hung tợn đá hắn một cước, thở phì phì nói:
- Khai thật đi, trước đây với mẹ của Huân Nhi có phải cũng như vậy không?

- Ách, cô có bệnh sao?
Nhìn dấu giày cao gót của Diệp Dung giẫm vào chân mình, Trần Mặc chỉ có thể lệ rơi đầy mặt thở dài một tiếng rồi ôm lấy Huân Nhi đi vào trong.

Diệp Dung ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thấy bóng lưng của hắn, rốt cuộc lại cắn môi rồi quay về việc gọi điện thoại.

Đương nhiên, nàng sẽ không chú ý tới, bốn cái bóng lén lén lút lút đang lướt qua cửa, lặng yên không một tiếng động chui vào con hẻm cạnh đó…

- E hèm! Họp! Họp!
Mấy phút sau, Nặc Nặc nhấp nháy vài phát đèn, tuyên bố cuộc họp bắt đầu.

Không cần nó phát động thì Bản Bản đã làm tiên phong, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói:
- Chư vị, hiện tại đất nước đang gặp nguy nan, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực…

- Bản Bản, mày không thể ngắn gọn à?
Nặc Nặc liền than thở rồi nhảy lên:
- Bọn mày cũng biết tiệm của Dung tỷ sắp đóng cửa! Điều quan trọng hiện tại không phải là không kiếm được mặt bằng mở cửa hàng mà là không có đủ tiền để thuê mặt bằng, cho nên chúng ta nhất định phải hỗ trợ.

- Ơ, tự nhiên lại giúp, thóc đâu mà đãi gà rừng?
Oa Oa lung la lung lay chen lên, còn không hiểu là vì sao lại phải giúp Diệp Dung.

- Đồ đần, trong đầu mày chỉ có đồ lót thôi sao?
Nặc Nặc tức giận liếc nó một cái:
- Nếu tiệm cơm đóng cửa thì lão đại thất nghiệp, nếu thất nghiệp thì hắn không có tiền, nếu không có tiền thì hắn sẽ đi cướp, nếu đi cướp thì hắn sẽ bị bắt, nếu bị…

Tóm lại nếu cứ để Nặc Nặc nói sướng mồm thì đoán chừng tiệm cơm Cát Tường đóng cửa sẽ thành nguyên nhân làm cho vũ trụ bị hủy diệt.

May mắn là, mấy tên đồ điện kia rốt cục biết điều nhấc tay đầu hàng. Cho nên, đề tài kế tiếp liền trở nên rất đơn giản, làm như thế nào mới kiếm đủ tiền cho Dung tỷ đây?

Đáng để nói chính là dường như chúng nó đã quên đi chuyện sẽ gặp đen đủi, hoặc là nói chúng nó cố ý quên sạch, dù sao thì người gặp xui xẻo cũng không phải là chúng nó.

- Nếu không chúng ta đi cướp ngân hàng ở góc đường kia đi.
Suy nghĩ thật lâu đột nhiên ánh mắt Xa Xa nhìn về ngân hàng ở góc đường, làm cho toàn bộ nhân viên công tác trong đó cùng lúc hắt xì hơi:
- Lâu như thế không gặp trộm cướp, bọn họ nhất định là rất thương nhớ.

Có quỷ mới đau lòng, nếu để quản lý ngân hàng biết được chuyện này thì nhất định sẽ lệ đầy mặt lắc đầu liên tục.

Có điều là đối với mấy đồ điện mà nói, chúng nó lại không hẹn mà hai mắt liền tỏa sáng, chỉ cảm thấy có vô số nhân dân tệ sắp từ trên trời rơi xuống.

- Không được! Tuy rằng cướp ngân hàng rất dễ ….
Nói xong một câu làm cho toàn bộ bọn cướp trên thế giới phải thổ huyết, Nặc Nặc lại đột nhiên dùng sức mà lắc lư:
- Nhưng mà vấn đề chính là chúng ta đều có tinh thần trượng nghĩa, làm sao có thể làm những chuyện thế này đây?

- Cái này cũng đúng.
Mấy tên đồ điện ra vẻ chính khí liên tục gật đầu phụ họa.

- Như vậy đi, không bằng đi bắt cóc?
Sau một lát, đột nhiên Xa Xa mở đèn xe, như có suy nghĩ cái gì rồi đề xướng nói:
- Chúng ta đi bắt cóc mấy phú hào, nhân tiện cả tên Lôi Chấn kia, ai kêu hắn dám thu lại quán của Dung tỷ!

- Ý kiến hay, nhớ rõ là phải bắt cóc mấy thiên kim của bọn phú hào kia, sau đó toàn bộ đồ lót thuộc về tao.
Oa Oa là người đầu tiên tán thành, chỉ tiếc là nó không có tay để hoan hô nhiệt liệt.

- Đồ đần.
Nhưng Nặc Nặc lập tức lắc lắc đầu, khinh thường nói:
- Bắt cóc tống tiền thì phải cần thời gian, bọn mày đừng quên, ba ngày sau Dung tỷ sẽ phải trả lại tiệm.

Đây là sự thật a, thời gian không đợi!

Kết quả là mấy tên đồ điện đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng thở dài:
- Quả nhiên, yêu quái thiện lương như chúng ta, thật sự không thích hợp làm chuyện xấu!

- Kỳ thật tao cảm thấy có thể làm…
Đột nhiên Bản Bản nhảy ra, lắp bắp do dự nói.

- Nói!
Ba tên đồ điện còn lại đồng loạt nhìn sang, làm Bản Bản đứng hình thiếu chút nữa quên câu vừa định nói, hồi lâu sau nó mới từ từ mở ra một trang web.

Vài giây sau, mấy tên đồ điện kia không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu:
- Ngon, chén được đó!

- Nhưng mà chúng ta cần một nhân loại hỗ trợ.
Bất quá ngay sau đó, Xa Xa liền buồn rầu lắc lắc đầu xe:
- Dung tỷ không được, sẽ bị dọa ngất mất! Gia Địch thì sẽ tố cáo chúng ta, còn lão đại… Trừ phi chúng ta muốn bị băm nát thành mảnh nhỏ thì cứ nói, như vậy còn có ai đây?

Không ai trả lời, mấy đồ điện cùng im lặng rồi đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng mà ngay sau đó đột nhiên màn hình Nặc Nặc sáng lên, nói như reo:
- Đợi một chút, tao đã nghĩ ra một người không thể thích hợp hơn rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương