Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 17: Khảo nghiệm của tình yêu

Không biết Trần Mặc nói sét đánh là có ý gì, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ sau khi ngươi đổi chỗ làm, Thiên Lôi đại nhân biết sẽ nổi điên?

Biết bọn họ không hiểu, Trần Mặc cũng không nói thêm cái gì, chỉ qua loa hàn huyên một hồi, liền mượn cớ rời khỏi đại sảnh.

Lại nói tiếp, nghĩ đến việc có Bàn Tay Vàng cũng không dám tùy tiện sử dụng, hắn kỳ thật cũng có chút buồn bực — Như này là như nào đây? Cho miếng bánh lớn lại không cho ăn, trên thế giới này còn có chuyện gì thống khổ hơn sao?
(Bàn Tay Vàng ý chỉ khả năng biến hóa yêu hóa và dùng yêu quái làm các việc chuyên môn như hack tài khoản… )

Nhưng mà không đợi hắn đi đến cửa phòng bếp, chỉ thấy Diệp Dung chợt chắn trước mặt, cười tủm tỉm như hồ ly tinh, chỉ thiếu cái đuôi dài ve vẩy sau lưng.

Xoa xoa cằm, Trần Mặc ngửa đầu nhìn nóc nhà, lẩm bầm:
- Kỹ xảo câu kẻ ngốc một khi đã thấy nhiều thì sẽ có miễn dịch… Cá nhân tôi cảm thấy tăng lương còn có sức hấp dẫn hơn đấy!

- Thêm ba mươi phần trăm!
Biết sắc dụ đối với gã này vô dụng, Diệp Dung lập tức thức thời đổi giọng, về phần trong lòng đang nguyền rủa dữ dội đến cỡ nào thì lại là chuyện khác.

Trần Mặc làm như không nghe thấy tiếp tục ngửa đầu nhìn nóc nhà, cứ như là trên đó tùy thời sẽ có nhân dân tệ rơi xuống.

Diệp Dung dậm chân, cắn răng nói:
- Năm mươi phần trăm, tặng kèm một bộ ảnh bà đây mặc áo tắm, không chịu thì…

- Thành giao!
Trần Mặc cười híp mắt gật đầu, làm bộ giờ mới phát hiện Diệp Dung đứng trước mặt, cúi đầu xuống:
- Nhưng mỗi tháng tôi sẽ chỉ làm ba ngày, hơn nữa thực đơn cũng do tôi quyết định.

- Thành giao!
Đến lượt Diệp Dung cười mỉm gật đầu. Tuy nói chỉ có ba ngày, nhưng cân nhắc đến việc ba ngày này đã đủ cho tiệm kiếm bẫm, nàng cũng đã thỏa mãn.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đàn vi-ô-lông du dương, khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Trong ánh mắt kinh diễm lẫn hâm mộ của mọi người, Gia Địch dẫn theo vài tên vệ sĩ chậm rãi đi tới, thu hút mọi ánh nhìn.

Cho dù ở trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, dáng vẻ của nàng vẫn tao nhã dịu dàng như cũ, giống như nàng không phải đi vào tiệm cơm có chút lộn xộn này, mà đang đạp trên thảm đỏ tiến vào dự đại lễ trao giải Oscar.

Nhìn Gia Địch phong tư yểu điệu, nhìn sang Trần Mặc cau mày tựa hồ thực khó xử, lại nhìn Diệp Dung biểu tình kỳ quái, các vị khách ngồi đây rốt cuộc hiểu rõ một điều…

Muốn đánh bại Hy Lạp, khó khăn không kém gì đẩy lùi phát xít Nhật, tuy rằng cách đấu tranh hoàn toàn khác nhau!

Trên thực tế, đôi khi lực dụ hoặc của mỹ nhân còn nặng hơn nhiều so với mỹ thực. Ví dụ như giờ phút này Gia Địch quý khí mười phần vừa xuất hiện, liền nhất thời trở thành tiêu điểm toàn trường, làm người ta quên hẳn những món ăn ngon.

Diệp Dung chỉ biết thở dài, nhìn Gia Địch thướt tha đi tới, hữu khí vô lực cảm khái nói:
- Tôi nói này, nhà hàng bên kia vắng khách lắm hay sao, mà vị tiểu thư này lại có thời gian rảnh rỗi sang chơi thế?

Vẫn duy mười phần quý khí, Gia Địch đầy mặt thâm tình nhìn phía Trần Mặc, rồi lập tức khôi phục thần sắc lạnh như băng thản nhiên đi đến trước mặt Diệp Dung.

Một khắc này, toàn bộ đại sảnh không ai bảo ai cùng nín lặng. Tất cả mọi người đem ánh mắt đổ dồn lên hai vị mỹ nữ, thậm chí còn có người móc điện thoại muốn quay lại.

Chỉ tiếc là sau đó một màn PK cỡ lớn không có phát sinh. Gia Địch chỉ hời hợt lướt mắt qua Diệp Dung, khẽ mở miệng nói:
- Cô làm không tồi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Âm thanh khen ngợi còn quanh quẩn trong không khí, nàng đã xoay người đi đến cạnh Trần Mặc, liền trước mắt bao người thân mật khoác tay rồi ngọt ngào hôn lên mặt hắn.

Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, rất nhiều người đều kìm lòng không đậu xoa xoa hai má, cố sức hít một hơi thật sâu.

Người đàn ông trung niên lúc trước lắc đầu, nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Không phục không được, đổi lại nếu là tôi sợ là đã sớm đi theo, Trần lão đệ lại có thể kiên trì đến hiện giờ, bội phục, bội phục!

- Đây mới thực sự là nam nhân tốt!
Nhìn sắc đẹp cùng khí chất của Gia Địch, mọi người ở đây mới thật sự hiểu được, Trần Mặc muốn cự tuyệt Gia Địch cần hạng quyết đoán gì.

Rất hiển nhiên, lúc này ánh mắt của rất nhiều cô gái nhìn về Trần Mặc đã không thể không nhiều thêm vài phần thưởng thức. Trên thực tế, nếu không phải mục đích là tới để ủng hộ, chỉ sợ các nàng đã xông lên tham gia cướp chồng.

- Hay là mọi người cùng ngồi xuống uống trà đi!
Mặc dù biết khuyên bảo không có tác dụng, nhưng khi nhìn đôi mắt dịu dàng kia, Trần Mặc vẫn không kìm được hỏi.

- Không cần! Bởi vì em vẫn chưa có thất bại!
Gia Địch chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười ôn nhu mà kiên định sau đó từ từ xoay người rời đi.

Lâm Lâm ở bên cạnh thấy một màn như vậy, lo lắng cho người phát lương của mình (ý chỉ Diệp Dung), rốt cục nhịn không được bật thốt lên nói:
- Gia Địch tiểu thư, kỳ thật tất cả chuyện này đều là Trần ca hỗ trợ, cô hiểu được ý tôi không?

- Đến rồi! Bắt đầu rồi!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời tinh thần đại chấn nhìn phía Lâm Lâm. Mấy cô gái trẻ càng kích động vạn phần, chỉ hận ngày hôm nay không mang theo cả máy quay để ghi lại một màn này. Phải nói là tình tiết trong đây so với phim Hàn còn kinh điển hơn, nếu mỗi ngày có thể lên sóng liên tục làm mười hai tập thì tốt rồi!

Nhưng là ngoài dự liệu của bọn họ, cảnh tượng được mong đợi lại chưa xuất hiện. Gia Địch không có bất kỳ phản ứng nào, nàng vẫn bình tĩnh kéo theo đuôi váy dài đi tiếp, tựa hồ hoàn toàn không có đem lời nói này để trong lòng.

Lâm Lâm ngẩn ra, vẫn ôm ý tưởng làm người xấu đến cùng, lớn tiếng nói:
- Gia Địch tiểu thư, cô việc gì phải tự dối gạt mình. Nếu Trần ca quan tâm tới cô thì anh ấy cần gì phải giúp Dung tỷ, chẳng lẽ cô không hiểu…

- Tôi hiểu chứ!
Sắp đi ra khỏi tiệm cơm, Gia Địch rốt cục chậm rãi xoay người lại, sắc mặt tự nhiên nhìn phía mọi người.

Sau một hồi lâu yên tĩnh, nàng đột nhiên nở một nụ cười thực ngọt ngào, hai tay bắt chéo đặt lên ngực, hướng Trần Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Em biết, tất cả chuyện này đều là khảo nghiệm của tình yêu… Mặc, xin anh yên tâm, em nhất định sẽ chứng minh cho toàn bộ thế giới biết, em xứng đáng để được làm vợ của anh!

- Phụt!
Người đàn ông trung niên ban nãy đang uống nước, lập tức phun sạch ra ngoài, thầm hô vậy cũng nghĩ ra được, chẳng lẽ logic của người Hy Lạp khác với người Trung Quốc?

Trong yên tĩnh đển quỷ dị, mấy chục người đưa mắt nhìn nhau, giống như là bị hóa đá tập thể. Không ai mở miệng nói thêm cái gì, bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn Gia Địch rời đi, thẳng đến khi bóng dáng thon dài của nàng biến mất sau cánh cửa.

- Gì thế này…
Trần Mặc khe khẽ thở dài, trong ánh mắt nóng rực của mọi người mở ra hai tay, thản nhiên nói:
- Chuyện không liên quan đến tôi, đây là tự cô ấy giải thích!

- Giải thích cái đầu anh!
Vài giây sau, Diệp Dung đột nhiên nhào đến tóm lấy phần thịt ở eo của hắn mà hung hăng nhéo mạnh, nói:
- Tới cùng là anh cho cô ta uống thuốc gì để cô ta mù quáng đến trình độ này, ngốc đến ngay cả bà đây cũng bị cảm động… Nhìn cái gì, bà đây cũng là phụ nữ, chẳng lẽ không biết cảm động hay sao?

Tuy nói là đối mặt với kẻ tranh chồng, nhưng Diệp Dung giờ phút này cũng nhịn không được đỏ hoe vành mắt, tựa hồ có xu thế muốn bỏ vũ khí đầu hàng.

Nhưng chỉ vài giây sau, thế cục nguyên bản dần dần dịu đi lại bất ngờ thay đổi — đang lúc cả một đám im lặng biểu tình phức tạp thì nữ quản gia của Gia Địch đã xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nói:

- Diệp tiểu thư, xin đừng tưởng rằng mình đã thắng lợi! Giống như tiểu thư của chúng tôi đã nói, đây mới chỉ là bắt đầu, hơn nữa tôi cam đoan cô không cần đợi lâu nữa đâu!

Nếu như nói hình tượng Gia Địch còn làm cho người ta có vài phần thương tiếc thì nữ quản gia này lại gây ấn tượng hoàn toàn trái ngược.

Không đợi âm thanh của nàng hạ xuống, gần trăm vị khách trong sảnh không hẹn mà cùng giơ ngón tay giữa lên, đồng loạt đến nỗi phát ra cả tiếng gió.

Diễn cảm không chút biến hóa, nữ quản gia kia đơn giản hơi khom mình hành lễ, sau đó không thèm để ý lui ra ngoài.

Diệp Dung nhìn bóng lưng cô ả rời đi, đột nhiên khôi phục bản tính thường ngày, lớn tiếng hô:
- Có bản lĩnh thì thử xem, cho dù các người mang Mafia đến đập phá, tôi cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước!

Lời vừa dứt, nhất thời dẫn phát toàn trường vỗ tay, có điều cũng rất nhiều người thầm hô kỳ quái — gì chứ, Hy Lạp cũng có Mafia sao?

Trần Mặc thật sự không thể không thở dài, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Diệp Dung, nói:
- Dung tỷ, tôi vốn không muốn nói, nhưng mà Mafia là của Italy…… Ấy đừng, tôi nhầm, cô nói là ở đây thì nó ở đó đi, dù là sao Hỏa tôi cũng đồng ý!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương