Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
-
Chương 152: Trước trận phản chiến
Nghe câu này của Nagano, Yamamoto cùng Uesugi không khỏi đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ ho khan vài tiếng.
Chẳng qua, tuy rằng bọn hắn hơi cúi đầu bảo trì phong độ, nhưng trong lòng sớm oán thầm mà rủa…
Lão già khó ưa! Lão không thu khoản tài trợ kia thì thôi, còn nhảy ra đập bát cơm của người khác làm gì, chẳng lẽ cho mình là cứu thế chắc?
Dùng anh mắt trao đổi, Yamamoto cùng Uesugi lập tức có quyết đoán, trăm miệng một lời đáp:
- Không có chuyện này! Chúng tôi chỉ là thưởng thức trù nghệ của Sakuraba-kun, cho nên đề cử cậu ta chiến thắng. Đương nhiên, nếu Nagano lão sư kiên trì cách nhìn của mình, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến…
Lời này nghe qua có vẻ khách khí, thế nhưng sự thật lại là khiêu khích. Dù sao bọn họ nắm hai phiếu trong tay, hai so với một cũng đủ biết bên nào giành thắng lợi.
Nagano thái độ làm người luôn luôn chính trực, vẫn cố gắng thay đổi thế cục, ba người trong thời gian ngắn cũng không đưa ra đạt được kết luận.
Bởi vì còn những đầu bếp khác chưa đưa tác phẩm lên, do đó bọn họ vẫn còn thời gian tranh luận.
Chẳng qua Yamamoto cùng Uesugi sớm đã có chủ ý, chỉ sợ rằng dù có đầu bếp khác đem mỹ thực khiến phật vượt tường lên, bọn hắn cũng không chút do dự mà bỏ phiếu cho Sakuraba.
- Thì ra thế, được lắm!
Cùng lúc đó, Trần Mặc nghe hết đầu đuôi câu chuyện cũng đã hơi nhếch miệng cười.
Nhìn Nagano sắc mặt xanh mét, lại nhìn Yamamoto cùng Uesugi thần tình đắc ý, hắn đột nhiên cười hì hì nói:
- Vốn là ca còn do dự không muốn động thủ, nhưng nếu các người đã hèn hạ như vậy, ca đây cũng sẽ không khách khí mà đê tiện một lần!
- Lão đại, em biết rồi!
Theo Trần Mặc nhiều năm như vậy, Nặc Nặc đương nhiên là ngầm hiểu, dọc theo hành lang thật cẩn thận bò đi.
Mấy phút sau, bốn đồ điện đã tụ họp trong khu rừng cây. Nặc Nặc lấy ra số di động vừa tra được, phân phó nói:
- Bản Bản, điều tra Yamamoto cùng Uesugi, gồm cả tài khoản ngân hàng, mật mã két sắt cá nhân, địa chỉ gia đình…
- Không thành vấn đề!
Nói đến hack thông tin, còn có ai pro hơn Bản Bản.
Gần hai phút sau, toàn bộ tin tức về Yamamoto cùng Uesugi đã hiện ra trên màn ảnh, còn chia thành bảng cho dễ nhìn.
Nghiên cứu các loại tin tức có thể lợi, Nặc Nặc lập tức quay số gọi tới cho Yamamoto…
- Bất kể thế nào, tôi vẫn cảm thấy Sakuraba-kun…
Yamamoto đang đường hoàng tuyên bố quyết định, đột nhiên bị tiếng di động vang lên ngắt lời.
Khẽ nhíu mày, hắn bất đắc dĩ nói tiếng xin lỗi, tiếp điện thoại:
- Alo! Ai thế, tôi hiện không tiện nghe điện thoại, xin hãy gọi lại sau!
- Gọi sau? Ông chắc chứ?
Giọng nói từ trong điện thoại nghe the thé, lại có vài phần dương dương tự đắc.
Yamamoto không tự chủ được trầm mặt, lập tức muốn dập mắt, nhưng khi nghe tới câu thứ hai thì nhất thời sắc mặt đại biến…
- Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì, nếu ông vội thì để sau. Tôi chỉ muốn nói với ông một câu là khoản tiền gửi ngân hàng của ông tôi sẽ mượn tạm nhé!
- Cái gì!
Những lời này nhưsấm sét giữa trời quang, nhất thời làm cho Yamamoto nhảy dựng lên.
Hoảng hốt khiến hắn hơi lớn giọng, nhất thời khiến mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn lại. Yamamoto cũng biết mình thất thố, vội vàng xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, cầm di động bước ra xa.
Chột dạ nuốt nuốt nước miếng, hắn lại hạ giọng nói:
- Khốn khiếp! Mày là ai, rốt cục muốn gì? Tao không có thời gian đùa với mày đâu!
- Đùa?
Giọng nói bên kia ngẩn ra, đột nhiên lại cười rú lên.
Ngay sau đó, khi Yamamoto phẫn nộ đến run rẩy, giọng nói kia đã báo ra một dãy số, sau đó đĩnh đạc tiếp tục nói:
- Thế nào? Tôi có nói sai tài khoản của ông không? Đúng rồi, nhân tiện nhắc lại mật mã cho ông luôn nhé, 203546 phải không?
Giờ khắc này, Yamamoto tắt tiếng, hắn cảm giác mình giống như là bị lột sạch quần áo, trần như nhộng trước mặt mọi người.
Sao có thể, vì sao tài khoản bí mật của mình lại bị người khác biết. Phải biết rằng tài khoản kia ngay cả vợ của hắn cũng không biết, vì cái gì một người lạ lại rõ ràng như thế, chẳng lẽ đối phương là quản lý cấp cao trong ngân hàng?
- Tôi là ai ông không cần biết!
Biết Yamamoto muốn hỏi cái gì, giọng nói kia lại dương dương tự đắc nói:
- Ông chỉ cần biết điều ngoan ngoãn phán Matsumoto thắng lợi, bằng không đời này đừng nghĩ nhìn thấy lại số tiền kia nữa.
- Cái gì, sao mày dám uy hiếp…
Không đợi Yamamoto quát hết câu, đối phương liền không chút do dự cúp điện thoại.
Yamamoto thần tình âm trầm đứng tại chỗ, ngay cả bả vai cũng khẽ run rẩy, nhưng không biết là bởi vì phẫn nộ hay vì sợ hãi.
Trầm mặc hồi lâu, hắn rốt cục thất hồn lạc phách trở về bàn giám khảo. Uesugi kỳ quái nhìn hắn một chút, nhịn không được hỏi:
- Yamamoto-kun, hình như anh không được khỏe?
- Không sao, tôi chỉ hơi mệt chút thôi!
Miễn cưỡng nở nụ cười, Yamamoto chỉ có thể thầm nguyền rủa gã khốn khiếp kia.
- Vậy sao? Thế thì chúng ta quay lại chuyện người thắng cuộc đi!
Uesugi cũng không định hỏi thêm, tiếp tục duy trì ý kiến của mình nói:
- Tôi vẫn cảm thấy trù nghệ của Sakuraba cao hơn Matsumoto, cho nên…
- Khoan đã! Tôi thay đổi ý kiến!
Những lời này, rốt cục làm cho Yamamoto hạ quyết tâm.
Sau vài giây cân đo mấy chục vạn đô la gởi ngân hàng cùng mấy vạn đô la được hối lộ, hắn lập tức làm ra quyết định sáng suốt:
- Tôi đã nghĩ kỹ, giờ cảm thấy trù nghệ của Matsumoto rất là xuất sắc, cho nên tôi ủng hộ Nagano lão sư!
- Cái gì?
Nguyên bản Uesugi theo bản năng liên tục gật đầu, nhất thời ngạc nhiên không nói gì há to mồm.
Nhìn nhìn Nagano đồng dạng trợn mắt há hốc mồm, hắn nhịn không được kéo góc áo Yamamoto, vẻ mặt cổ quái nói:
- Yamamoto-kun, có phải anh nói nhầm rồi không? Tôi chắc là anh định nói Sakuraba đúng không, anh nhớ rồi chứ?
- Nói nhảm! Tôi không có nhầm!
Nhìn ánh mắt quái dị của hai vị đồng nghiệp, Yamamoto cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Không cần nói thêm nữa! Tóm lại tôi cảm thấy đạt được trù nghệ của Matsumoto-kun vượt trội hơn, cho nên tôi ủng hộ cậu ta!
Tuyên bố như đinh đóng cột như vậy, Yamamoto vỗ mạnh tay lên bàn, như là phát tiết buồn bực trong lòng.
Uesugi đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hóa đá, hồi lâu mới nhảy người lên, thẹn quá hoá giận quát:
- Yamamoto-kun, anh nói bậy bạ gì đó? Chết tiệt, anh còn nhớ rõ lập trường của mình không? Tôi thực nghiêm túc hỏi lại anh một lần nữa, xin hãy cẩn thận suy nghĩ…
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tiếng rít gào của Uesugi. Hắn thở phì phì trừng mắt nhìn Yamamoto một cái rồi bất đắc dĩ móc di động ra.
Yamamoto vẻ mặt xấu hổ ngồi đó, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Nagano như có suy nghĩ gì nhìn một chút hắn, đột nhiên hỏi:
- Yamamoto-kun, vì sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý tưởng, là vì lương tâm bất an sao?
- Bất an cái đầu ông!
Yamamoto trong lòng bứt rứt không yên, thế nhưng trên mặt lại vẫn làm bộ như không có gì, mặt nghiêm túc nói:
- Tại sao lại bất an? Tôi chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận cảm thấy… Uesugi-kun, sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm?
Lúc này, Uesugi vừa mới đi nghe điện thoại đã lảo đảo trở lại.
So với vẻ mặt kỳ quái ban nãy của Yamamoto, sắc mặt Uesugi hiện giờ càng thêm tiều tụy, thoạt nhìn giống như bị một trăm gã trai cao to đen hôi chà đạp một trăm lần…
Không đợi Nagano cùng Yamamoto hỏi, hắn lại đột nhiên mở miệng nói:
- Nagano lão sư, Yamamoto-kun, tôi vừa trải qua một hồi nghiêm túc suy nghĩ… Hiện tại tôi cảm thấy Matsumoto quả thực là trội hơn Sakuraba!
- Hả!
Lúc này đây, liền đến phiên Nagano cùng Yamamoto hoàn toàn tròn mắt nín lặng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau há to mồm, cùng có ý nghĩ đi mua một chiếc cặp nhiệt kế mà nhét vào đầu lưỡi của Uesugi.
Thành thật mà nói tuyệt kỹ đổi mặt này của Uesugi chính là minh họa rõ nhất cho câu ngạn ngữ Trung Quốc: trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
- Vì cái gì…
Dùng sức nhéo đùi một cái, Yamamoto rốt cục xác định mình không phải là nằm mơ.
Chính là chờ hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Uesugi thì lại đột nhiên trong lòng khẽ động, bật thốt lên nói:
- Uesugi-kun, chẳng lẽ là vì… cú điện thoại kia?
- Anh cũng nhận được?
Uesugi ngẩn ra, lập tức cũng hiểu được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau nhìn một chút, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, lộ ra nụ cười chua xót.
Chẳng qua buồn bực thì buồn bực, Yamamoto vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ:
- Này, tôi là bị dùng tài khoản ngân hàng uy hiếp, còn anh thì sao?
- Con mẹ nói! Không biết thằng kia làm sao tin tức linh thông như vậy?
Cùng lúc đó, Uesugi cũng đang chửi ầm lên trong lòng.
Hắn cảm thấythực buồn bực, vì cái gì là tên thần bí gọi điện tới kia lại có bản lĩnh lớn như vậy, tìm được địa chỉ nhân tình mà mình bao nuôi, hơn nữa ngay cả tên, số đo ba vòng, nghề nghiệp đều nói rõ mồn một, cho dù là cảnh sát cũng không cách nào tra rõ như thế.
Mà còn hơn mấy tin tức này, câu nói đáng sợ là kế tiếp kia mới thực sự là đòn sát thủ…
- Nghe nói, ngài năm đó vốn đang nghèo khó, là vì gặp được phu nhân hiện tại thân là tiểu thư con nhà quyền quý nên mới đổi đời.
Vài phút trước, giọng nói bí ẩn trong điện thoại chính là nói như vậy.
- Tôi lại nghe nói phu nhân của ngài rất thích ăn dấm chua, hơn nữa rất hung dữ. Tôi còn nghe lần trước ngài trong quán Karaoke lỡ ôm một tiểu thư, trở về liền phải quỳ trước cửa 2 tiếng. Như vậy, nếu để cho phu nhân của ngài biết chuyện này…
Thực hiển nhiên, nếu để cho lão bà biết chuyện này, thì lần này không phải đơn giản là quỳ nữa, mà là roi điện.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng khủng bố như vậy, Uesugi liền nhịn không được rùng mình một cái, lập tức như đinh đóng cột quát:
- Tóm lại, hiện tôi ủng hộ Matsumoto-kun, hai vị có ý kiến gì không?
Chẳng qua, tuy rằng bọn hắn hơi cúi đầu bảo trì phong độ, nhưng trong lòng sớm oán thầm mà rủa…
Lão già khó ưa! Lão không thu khoản tài trợ kia thì thôi, còn nhảy ra đập bát cơm của người khác làm gì, chẳng lẽ cho mình là cứu thế chắc?
Dùng anh mắt trao đổi, Yamamoto cùng Uesugi lập tức có quyết đoán, trăm miệng một lời đáp:
- Không có chuyện này! Chúng tôi chỉ là thưởng thức trù nghệ của Sakuraba-kun, cho nên đề cử cậu ta chiến thắng. Đương nhiên, nếu Nagano lão sư kiên trì cách nhìn của mình, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến…
Lời này nghe qua có vẻ khách khí, thế nhưng sự thật lại là khiêu khích. Dù sao bọn họ nắm hai phiếu trong tay, hai so với một cũng đủ biết bên nào giành thắng lợi.
Nagano thái độ làm người luôn luôn chính trực, vẫn cố gắng thay đổi thế cục, ba người trong thời gian ngắn cũng không đưa ra đạt được kết luận.
Bởi vì còn những đầu bếp khác chưa đưa tác phẩm lên, do đó bọn họ vẫn còn thời gian tranh luận.
Chẳng qua Yamamoto cùng Uesugi sớm đã có chủ ý, chỉ sợ rằng dù có đầu bếp khác đem mỹ thực khiến phật vượt tường lên, bọn hắn cũng không chút do dự mà bỏ phiếu cho Sakuraba.
- Thì ra thế, được lắm!
Cùng lúc đó, Trần Mặc nghe hết đầu đuôi câu chuyện cũng đã hơi nhếch miệng cười.
Nhìn Nagano sắc mặt xanh mét, lại nhìn Yamamoto cùng Uesugi thần tình đắc ý, hắn đột nhiên cười hì hì nói:
- Vốn là ca còn do dự không muốn động thủ, nhưng nếu các người đã hèn hạ như vậy, ca đây cũng sẽ không khách khí mà đê tiện một lần!
- Lão đại, em biết rồi!
Theo Trần Mặc nhiều năm như vậy, Nặc Nặc đương nhiên là ngầm hiểu, dọc theo hành lang thật cẩn thận bò đi.
Mấy phút sau, bốn đồ điện đã tụ họp trong khu rừng cây. Nặc Nặc lấy ra số di động vừa tra được, phân phó nói:
- Bản Bản, điều tra Yamamoto cùng Uesugi, gồm cả tài khoản ngân hàng, mật mã két sắt cá nhân, địa chỉ gia đình…
- Không thành vấn đề!
Nói đến hack thông tin, còn có ai pro hơn Bản Bản.
Gần hai phút sau, toàn bộ tin tức về Yamamoto cùng Uesugi đã hiện ra trên màn ảnh, còn chia thành bảng cho dễ nhìn.
Nghiên cứu các loại tin tức có thể lợi, Nặc Nặc lập tức quay số gọi tới cho Yamamoto…
- Bất kể thế nào, tôi vẫn cảm thấy Sakuraba-kun…
Yamamoto đang đường hoàng tuyên bố quyết định, đột nhiên bị tiếng di động vang lên ngắt lời.
Khẽ nhíu mày, hắn bất đắc dĩ nói tiếng xin lỗi, tiếp điện thoại:
- Alo! Ai thế, tôi hiện không tiện nghe điện thoại, xin hãy gọi lại sau!
- Gọi sau? Ông chắc chứ?
Giọng nói từ trong điện thoại nghe the thé, lại có vài phần dương dương tự đắc.
Yamamoto không tự chủ được trầm mặt, lập tức muốn dập mắt, nhưng khi nghe tới câu thứ hai thì nhất thời sắc mặt đại biến…
- Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì, nếu ông vội thì để sau. Tôi chỉ muốn nói với ông một câu là khoản tiền gửi ngân hàng của ông tôi sẽ mượn tạm nhé!
- Cái gì!
Những lời này nhưsấm sét giữa trời quang, nhất thời làm cho Yamamoto nhảy dựng lên.
Hoảng hốt khiến hắn hơi lớn giọng, nhất thời khiến mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn lại. Yamamoto cũng biết mình thất thố, vội vàng xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, cầm di động bước ra xa.
Chột dạ nuốt nuốt nước miếng, hắn lại hạ giọng nói:
- Khốn khiếp! Mày là ai, rốt cục muốn gì? Tao không có thời gian đùa với mày đâu!
- Đùa?
Giọng nói bên kia ngẩn ra, đột nhiên lại cười rú lên.
Ngay sau đó, khi Yamamoto phẫn nộ đến run rẩy, giọng nói kia đã báo ra một dãy số, sau đó đĩnh đạc tiếp tục nói:
- Thế nào? Tôi có nói sai tài khoản của ông không? Đúng rồi, nhân tiện nhắc lại mật mã cho ông luôn nhé, 203546 phải không?
Giờ khắc này, Yamamoto tắt tiếng, hắn cảm giác mình giống như là bị lột sạch quần áo, trần như nhộng trước mặt mọi người.
Sao có thể, vì sao tài khoản bí mật của mình lại bị người khác biết. Phải biết rằng tài khoản kia ngay cả vợ của hắn cũng không biết, vì cái gì một người lạ lại rõ ràng như thế, chẳng lẽ đối phương là quản lý cấp cao trong ngân hàng?
- Tôi là ai ông không cần biết!
Biết Yamamoto muốn hỏi cái gì, giọng nói kia lại dương dương tự đắc nói:
- Ông chỉ cần biết điều ngoan ngoãn phán Matsumoto thắng lợi, bằng không đời này đừng nghĩ nhìn thấy lại số tiền kia nữa.
- Cái gì, sao mày dám uy hiếp…
Không đợi Yamamoto quát hết câu, đối phương liền không chút do dự cúp điện thoại.
Yamamoto thần tình âm trầm đứng tại chỗ, ngay cả bả vai cũng khẽ run rẩy, nhưng không biết là bởi vì phẫn nộ hay vì sợ hãi.
Trầm mặc hồi lâu, hắn rốt cục thất hồn lạc phách trở về bàn giám khảo. Uesugi kỳ quái nhìn hắn một chút, nhịn không được hỏi:
- Yamamoto-kun, hình như anh không được khỏe?
- Không sao, tôi chỉ hơi mệt chút thôi!
Miễn cưỡng nở nụ cười, Yamamoto chỉ có thể thầm nguyền rủa gã khốn khiếp kia.
- Vậy sao? Thế thì chúng ta quay lại chuyện người thắng cuộc đi!
Uesugi cũng không định hỏi thêm, tiếp tục duy trì ý kiến của mình nói:
- Tôi vẫn cảm thấy trù nghệ của Sakuraba cao hơn Matsumoto, cho nên…
- Khoan đã! Tôi thay đổi ý kiến!
Những lời này, rốt cục làm cho Yamamoto hạ quyết tâm.
Sau vài giây cân đo mấy chục vạn đô la gởi ngân hàng cùng mấy vạn đô la được hối lộ, hắn lập tức làm ra quyết định sáng suốt:
- Tôi đã nghĩ kỹ, giờ cảm thấy trù nghệ của Matsumoto rất là xuất sắc, cho nên tôi ủng hộ Nagano lão sư!
- Cái gì?
Nguyên bản Uesugi theo bản năng liên tục gật đầu, nhất thời ngạc nhiên không nói gì há to mồm.
Nhìn nhìn Nagano đồng dạng trợn mắt há hốc mồm, hắn nhịn không được kéo góc áo Yamamoto, vẻ mặt cổ quái nói:
- Yamamoto-kun, có phải anh nói nhầm rồi không? Tôi chắc là anh định nói Sakuraba đúng không, anh nhớ rồi chứ?
- Nói nhảm! Tôi không có nhầm!
Nhìn ánh mắt quái dị của hai vị đồng nghiệp, Yamamoto cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Không cần nói thêm nữa! Tóm lại tôi cảm thấy đạt được trù nghệ của Matsumoto-kun vượt trội hơn, cho nên tôi ủng hộ cậu ta!
Tuyên bố như đinh đóng cột như vậy, Yamamoto vỗ mạnh tay lên bàn, như là phát tiết buồn bực trong lòng.
Uesugi đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hóa đá, hồi lâu mới nhảy người lên, thẹn quá hoá giận quát:
- Yamamoto-kun, anh nói bậy bạ gì đó? Chết tiệt, anh còn nhớ rõ lập trường của mình không? Tôi thực nghiêm túc hỏi lại anh một lần nữa, xin hãy cẩn thận suy nghĩ…
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt tiếng rít gào của Uesugi. Hắn thở phì phì trừng mắt nhìn Yamamoto một cái rồi bất đắc dĩ móc di động ra.
Yamamoto vẻ mặt xấu hổ ngồi đó, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Nagano như có suy nghĩ gì nhìn một chút hắn, đột nhiên hỏi:
- Yamamoto-kun, vì sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý tưởng, là vì lương tâm bất an sao?
- Bất an cái đầu ông!
Yamamoto trong lòng bứt rứt không yên, thế nhưng trên mặt lại vẫn làm bộ như không có gì, mặt nghiêm túc nói:
- Tại sao lại bất an? Tôi chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận cảm thấy… Uesugi-kun, sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm?
Lúc này, Uesugi vừa mới đi nghe điện thoại đã lảo đảo trở lại.
So với vẻ mặt kỳ quái ban nãy của Yamamoto, sắc mặt Uesugi hiện giờ càng thêm tiều tụy, thoạt nhìn giống như bị một trăm gã trai cao to đen hôi chà đạp một trăm lần…
Không đợi Nagano cùng Yamamoto hỏi, hắn lại đột nhiên mở miệng nói:
- Nagano lão sư, Yamamoto-kun, tôi vừa trải qua một hồi nghiêm túc suy nghĩ… Hiện tại tôi cảm thấy Matsumoto quả thực là trội hơn Sakuraba!
- Hả!
Lúc này đây, liền đến phiên Nagano cùng Yamamoto hoàn toàn tròn mắt nín lặng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau há to mồm, cùng có ý nghĩ đi mua một chiếc cặp nhiệt kế mà nhét vào đầu lưỡi của Uesugi.
Thành thật mà nói tuyệt kỹ đổi mặt này của Uesugi chính là minh họa rõ nhất cho câu ngạn ngữ Trung Quốc: trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
- Vì cái gì…
Dùng sức nhéo đùi một cái, Yamamoto rốt cục xác định mình không phải là nằm mơ.
Chính là chờ hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Uesugi thì lại đột nhiên trong lòng khẽ động, bật thốt lên nói:
- Uesugi-kun, chẳng lẽ là vì… cú điện thoại kia?
- Anh cũng nhận được?
Uesugi ngẩn ra, lập tức cũng hiểu được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau nhìn một chút, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, lộ ra nụ cười chua xót.
Chẳng qua buồn bực thì buồn bực, Yamamoto vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ:
- Này, tôi là bị dùng tài khoản ngân hàng uy hiếp, còn anh thì sao?
- Con mẹ nói! Không biết thằng kia làm sao tin tức linh thông như vậy?
Cùng lúc đó, Uesugi cũng đang chửi ầm lên trong lòng.
Hắn cảm thấythực buồn bực, vì cái gì là tên thần bí gọi điện tới kia lại có bản lĩnh lớn như vậy, tìm được địa chỉ nhân tình mà mình bao nuôi, hơn nữa ngay cả tên, số đo ba vòng, nghề nghiệp đều nói rõ mồn một, cho dù là cảnh sát cũng không cách nào tra rõ như thế.
Mà còn hơn mấy tin tức này, câu nói đáng sợ là kế tiếp kia mới thực sự là đòn sát thủ…
- Nghe nói, ngài năm đó vốn đang nghèo khó, là vì gặp được phu nhân hiện tại thân là tiểu thư con nhà quyền quý nên mới đổi đời.
Vài phút trước, giọng nói bí ẩn trong điện thoại chính là nói như vậy.
- Tôi lại nghe nói phu nhân của ngài rất thích ăn dấm chua, hơn nữa rất hung dữ. Tôi còn nghe lần trước ngài trong quán Karaoke lỡ ôm một tiểu thư, trở về liền phải quỳ trước cửa 2 tiếng. Như vậy, nếu để cho phu nhân của ngài biết chuyện này…
Thực hiển nhiên, nếu để cho lão bà biết chuyện này, thì lần này không phải đơn giản là quỳ nữa, mà là roi điện.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng khủng bố như vậy, Uesugi liền nhịn không được rùng mình một cái, lập tức như đinh đóng cột quát:
- Tóm lại, hiện tôi ủng hộ Matsumoto-kun, hai vị có ý kiến gì không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook