Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 150: Tiêu hóa sau khi ăn xong

Giờ khắc này, toàn trường vang lên tiếng kinh hô, rồi lại lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Hơn mười hai cặp mắt nhất tề đảo cả trên người Trần Mặc, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập vẻ khó có thể tin.

Nói đùa gì vậy, có thể liên tục nói ra không sai hơn 10 vạn chữ đã là kỳ tích không cách nào hình dung, đằng này hắn lại còn đọc ngược, hơn nữa đồng dạng là lưu loát không vấp váp!

- Chỉ có hai loại khả năng, hoặc là hắn có trí nhớ siêu phàm, hoặc là hắn gian lận!
Không thể tin thấp giọng than thở lên, rất nhiều người đều đem ánh mắt nhìn xoáy vào lỗ tai Trần Mặc.

Nhưng bọn hắn lập tức thất vọng rồi, bởi vì cả hai cái lỗ tai kia đều không có bất cứ thiết bị truyền âm nào. Mà khi bọn hắn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, Trần Mặc lại đã có cách chứng minh hắn không gian lận.

Lần này hắn không đọc liền mạch như ban nãy mà tiến hành nhảy cóc. Ví dụ, cách mỗi hai câu lại đọc ngược một câu, cách mỗi một đoạn lại xem lẫn hai dòng đoạn trên…

Toàn trường hóa đá, triệt để hóa đá, cho dù là Trù thần thật sự từ trên trời giáng xuống, cũng sẽ không đáng như người này.

Ngẩn ngơ mãi tới vài phút, cũng không biết ai là người đầu tiên đi đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay nhiệt liệt tức thì bao trùm toàn bộ đại sảnh, mãnh liệt đến độ cơ hồ có thể thổi tung cả nóc căn phòng.

- Màn trình diễn xuất sắc! Quá xuất sắc!
Kích động đứng thẳng dậy, gương mặt trắng tới tái xanh của Sakuraba lại biến thành ửng đỏ, hiển nhiên là biểu hiện của kích động.

- Trần tiên sinh, tôi cảm thấy Matsumoto-kun thực may mắn, cậu ta tìm được một lão sư quá xuất sắc… Tôi cũng cảm thấy mỗi một vị đầu bếp ngồi ở đây đều cần phải hướng tới ngài mà xin lỗi!

- Tôi sẽ không xin lỗi, biết đâu người này chỉ biết có lý thuyết!
Cho dù gắng gượng chống đối như vậy, nhưng Nagakawa vẫn không thể không cúi gằm mặt xuống, coi như thừa nhận lần này mình nhìn sai rồi.

Thực đáng tiếc là hắn lại không ý thức được rằng mình đã phát hiện ra chân tướng. Thực tế, chỉ cần để Trần Mặc ngay tại chỗ làm một món ăn… Vậy dù là món cơm chiên trứng đơn giản nhất, cũng sẽ biến thành một chảo thuốc độc đáng sợ.

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên Trần Mặc lập tức lựa chọn chuồn, miễn cho tiếp tục nói chuyện vài câu lại lộ tẩy.

Vỗ vỗ bả vai Matsumoto, sau đó không chút khách khí cầm lấy tờ chi phiếu, hắn lại hướng về Sakuraba hơi hơi chắp tay nói:
- Ngài quá khen, cũng cám ơn số tiền và sự khoản đãi của ngài ngài. Nếu không có chuyện gì khác, tôi cùng Matsumoto xin phép cáo từ trước, chúng ta tái kiến trên sân đấu!

Nói xong câu đó, hắn lập tức kéo theo ba người Diệp Dung xông ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến Sakuraba phía sau đang muốn ngăn trở.

Diệp Dung giống như chưa rõ, mê hoặc chớp mắt hỏi:
- Mặc Mặc, tại sao chúng ta phải đi nhanh như vậy, em còn chưa kịp nói móc gã Nagakawa kia…

- Làm việc tốt không mong lưu danh, chúng ta phải học tập tinh thần của Lôi Phong thúc thúc! (Lôi Phong: đại khái là một người chuyên làm việc thiện nhưng đáng tiếc là không sống thọ)
Nói bậy bạ mấy câu đánh lạc hướng, Trần Mặc né qua đám đầu bếp đang muốn kéo quan hệ, vội vội vàng vàng chui lên xe đóng kín cửa kính lại.

Vài giây sau, khi chiếc xe khởi động thì hắn rốt cục khẽ thở phào một cái:
- Quá nguy hiểm, ca thiếu chút nữa muốn… Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy chàng trai nào anh tuấn lại tài năng đến vậy hả?

- Buồn nôn!
Diệp Dung tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại không thể không thừa nhận đêm nay người nào đó thật nổi bật.

Cùng lúc đó, Matsumoto cũng đã lâm vào điên cuồng sùng bái, hắn đầy mặt kính nể nhìn Trần Mặc, lắp bắp nói:
- Lão sư, ngài thật sự quá tuyệt vời! Ngài có thể nói cho con biết, làm cách nào mà ngài lại nhớ được nhiều đến như vậy?

- Việc này rất đơn giản, chỉ cần cậu tìm được một ông già nào đấy trông kỳ quái một chút, sau đó xin ông ta đánh mình ngất xỉu là được!
Trần Mặc đưa ra một câu giải thích không ai hiểu, sau đó bảo lái xe tăng tốc quay về khách sạn.

Nhưng mà lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngẩn ra, như có suy nghĩ gì nghiêng tai nói:
- Này, mọi người có nghe thấy tiếng gì không, hình như là…

Nghe được âm thanh kỳ quái kia, Trần Mặc cùng Gia Địch đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên không hẹn mà cùng thò đầu ra khỏi cửa kính xe mà trông.

Cơ hồ trong chớp mắt này, hai người đồng thời biến sắc. Lạy hồn! Đây rốt cục là chuyện quái quỷ gì diễn ra? Dưới bầu trời đêm dày đặc mây đen, hàng trăm hàng ngàn con yêu thú đang chen chúc mà đến, tựa hộ toàn là những quái vật trong truyền thuyết Nhật Bản!

- Gì vậy… A!
Diệp Dung mơ mơ hồ hồ hỏi, cũng muốn thò cổ ra nhìn.

Nhưng không đợi nàng hành động, đột nhiên đã kêu khẽ một tiếng rồi té xỉu ngay trên ghế ngồi.

Khe khẽ thu tay về, Trần Mặc không chút do dự đem nàng đẩy qua Gia Địch, trầm giọng quát:
- Anh đi ngăn chúng! Em mang Dung tỷ cùng Matsumoto rời đi trước, chúng ta tụ họp tại khách sạn!

- Vâng!
Đơn giản thốt một chữ, Gia Địch lập tức phân phó lái xe gia tốc, rồi dùng ánh mắt quan tâm nhìn về Trần Mặc.

Trần Mặc hơi mỉm cười rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài, đồng thời khẽ quát:
- Xa Xa, đi ra làm việc đi!

- Rõ!
Thanh mang nhấp nháy mà qua, Xa Xa không biết thu nhỏ nấp ở nơi nào đột nhiên hiện thân, rồi lại bày sở thích quái dị, chuyển hóa thành xe xích lô.

Cơ hồ đồng thời, mấy đồ điện cũng không hẹn mà cùng xông ra, Oa Oa e sợ cho thiên hạ không loạn kêu la nói:
- Uầy! Sao trên trời lắm yêu thú thế này, chẳng lẽ chúng nó sùng bái sự anh minh thần vũ của ca nên định tới nhận đại ca sao?

- Ờ! Thế thì mày nhanh mà phóng Bá Vương Khí ra đi!
Tức giận trừng mắt liếc nó một cái, Trần Mặc cảnh giác nhìn tứ phía.

Thoạt nhìn, nơi này hình như đã được bố trí kết giới, cho nên đám yêu thú này mới có thể không kiêng nể gì phát động công kích!

Thế nhưng đến tột cùng là ai muốn ngăn cản mình, lại xuất ra trận thế lớn như vậy?

"Gràooooo!"
Trong tiếng rít gào dữ tợn, hơn mười con yêu thú đầu người thân rắn đã gào thét đánh tới.

Xa Xa phát động motor, không hề úy kỵ nghênh đón, Nặc Nặc trèo lên đầu xe, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
- Fu.ck! Không muốn chết thì toàn bộ cút ngay cho ca!

Giờ khắc này, một câu kia được Nặc Nặc khuếch tán lên lớn gấp n lần, đám yêu thú giống như bị tạp âm quẫy nhiễu, đột nhiên trên không hỗn loạn thành một đoàn.

Mà chính là nhân cơ hội này, Oa Oa tức thì biến to lên rồi mở cái nắp thổi mạnh ra.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một làn sóng lửa dài hơn mười mét ập tới, như một con rồng lửa quét ngang không trung.

Những nơi ngọn lửa đi qua, yêu thú cố gắng chống cự được vài giây rồi kêu thảm hóa thành tro rơi xuống đất. Chứng kiến tình hình như thế, đám may mắn thoát nạn sao còn dám tiến lên, liên tục xoay người chạy trốn!

- Còn muốn chạy! Xem Phiên Thiên Ấn phiên bản cục gạch của ca!
Chỉ nghe một giọng nói dương dương tự đắc vang lên, một tấm thép chu vi lớn tới mấy chục mét đã từ trên cao giáng xuống, làm tối đen cả một góc trời.

Sau đó thì giống như trong dự liệu, vô số yêu thú tựa như ruồi muỗi mà bị đập nát thành cặn bã, coi như có con lọt lưới thoát khỏi phỏng chừng cũng coi đây là ác mộng cả đời, còn tâm trí đâu tới gần mấy đồ điện này nữa.

- Quá đơn giản, mấy giây đã xong!
Kết thúc công việc, bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy lần này quá dễ dàng rồi, quả thực giống như là đối phương đặc ý phái người đi tới, trợ giúp mọi người tiêu cơm sau bữa ăn.

Trần Mặc như có suy nghĩ gì xoa xoa cằm, đột nhiên cười hì hì nói:
- Mặc kệ, tới một giết một, tới hai… Đi ra!

Từ khi có mảnh ngọc thứ ba, điện năng của Trần Mặc gần như đã chuyển hóa thành sấm sét, trực tiếp phóng ra ngoài.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một con Thiên Cẩu đang ẩn mình đằng sau trạm xăng trên đường kêu một tiếng thảm thiết rồi bất đắc dĩ bay ra.

Ôm cánh tay trái đầm đìa máu tươi, nó đập hai cánh khiến bản thân lơ lửng trên không, mặt tức giận quát:
- Bát dát (khốn khiếp)! Đám Trung Quốc các ngươi dám…

- Dám cái đầu ngươi!
Không đợi nó nói xong, bốn đồ điện liền bạo lực xông tới.

Đánh lén cũng có, hội đồng cũng có, chỉ biết đó là một trận chiến loạn xạ không chịu nổi, khiến con Thiên Cẩu kia ngay cả đánh trả cũng không có cơ hội, chỉ có thể vừa kêu thét vừa lui về sau.

Lúc này cả cái mũi dài ngoẵng cũng đã trúng mấy quyền, nó rốt cục buồn bực phẫn nộ quát:
- Bát dát (khốn khiếp)! Các ngươi khi dễ chúng ta ít…

- Ít cái đầu ngươi!
Cái gì gọi là kẻ mạnh không cần nói lý lẽ? Đây chính là điển hình!

Chỉ nghe tiếng gió gào thét mà qua, Bản Bản một kích toàn lực quét ngang, nhất thời đem Thiên Cẩu xui xẻo đánh bay năm sáu mét, ngay cả răng nanh cũng bị vả rớt ba chiếc.

Tức giận đến cả người đều run rẩy, Thiên Cẩu nhiên rít gào một tiếng, vẫy quạt tròn quát:
- Đi ra!

Trong chớp mắt, theo tiếng hét phẫn nộ của nó, hơn mười con Thiên Cẩu nhỏ hơn đã chen chúc mà ra, hướng về bên này rít gào đánh tới.

Bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó chỉnh tề vô cùng đồng thời xoay người chạy trốn.

Bất quá ngay sau đó, Xa Xa rõ ràng đang lui lại, chợt đột nhiên biến ra họng pháo thật dài, nhắm ngay đám yêu đang mải đuổi theo không một chút phòng bị kia…

- Khôngggggggggggg….
Lời còn chưa dứt, quả đạn ngưng tụ từ thanh mang đã gào thét tới. Thấy sự tình không ổn, con Thiên Cẩu lớn chỉ có thể hốt hoảng lảo đảo lui về phía sau, sau đó lấy ánh mắt bi phẫn nhìn phía đương trường.

Không hề nghi ngờ, bằng quả đạn nóng rực lại mạnh như thế, hơn mười con Thiên Cẩu nhỏ cứ thế bị nướng chín. Nếu có kẻ nào yêu thích thịt chó được ngửi qua mùi hương lúc này, nhất định sẽ liên tục nuốt nước miếng.

- Gràooooo…
Rốt cục ý thức được đây là trận chiến không thể thắng lợi, con Thiên Cẩu lớn nổi giận gầm một tiếng bay lên cao, rồi đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt.

Trong chớp mắt, thân ảnh của nó giống như là được thổi phồng lên, toàn bộ thân hình không ngừng bành trướng.

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, rồi một cước đá Oa Oa bay lên!

- Tại sao lại là em?
Thực bi phẫn hô một tiếng, Oa Oa đang bay trên không bỗng há mồm, sau đó thanh mang chói mắt bỗng phát ra:
- Xuất hiện đi! Tổ thái đao năm người, ca lấy danh nghĩa Trù Thần vĩ đại triệu hoán các ngươi!

- Tuân lệnh!
Trong cái nhìn kinh ngạc của con Thiên Cẩu, năm con dao làm bếp hình thù kỳ quái phóng ra, rồi xoay tròn xung quanh nó.

Chỉ chưa tới một giây sau, hết thảy đã yên tĩnh trở lại. Thiên Cẩu vốn cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ chợt đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Lũ ngu xuẩn! Các ngươi cho rằng loại công kích này có thế giết chết ta sao?

- Thằng ngu, nhìn tay trái của chú cái đi!
Oa Oa không chút khách khí phản bác, ánh mắt tựa như đang nhìn một kẻ IQ chưa đến 60.

Tiếng cười dừng lại, Thiên Cẩu ngạc nhiên cúi đầu nhìn cánh tay mình tức thì lộ ra biểu cảm kinh ngạc không cách nào hình dung…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương