Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 144: Năm người tổ thái đao

Sau khi có được mảnh ngọc thứ ba, dị năng của Trần Mặc rốt cục tăng lên, hơn nữa là tăng về chất.

Tích trữ năng lượng liên tục tăng trưởng khiến hắn có thể thử chế tạo yêu quái chứ không còn là tạm thời giao sinh mệnh cho vật thể nữa.

Như lúc này, sau khi cung cấp đủ năng lượng, bộ dao làm bếp trong căn bếp này cũng đã trở thành yêu quái thái đao cấp thấp có trí tuệ. (Thái đao: dao làm bếp)

Nhưng nhớ rằng mấy yêu quái này chỉ là trí tuệ cấp thấp, hơn nữa phương thức suy nghĩ của bọn nó rất quái dị, thậm chí có thể dùng từ “bã đậu” để hình dung.

Giống như hiện tại, lấy dao chặt xương dẫn đầu, tổ dao làm bếp năm tên đứng thành một hàng trước mặt Oa Oa, theo thứ tự giới thiệu nói:
- Dịch Cốt Đao! Thiết Phiến Đao! Khảm Nhục Đao! Điêu Hoa Đao! Thủy Quả Đao… Chúng ta chính là năm người tổ thái đao trong truyền thuyết! (Dao chặt xương, dao thái mỏng, dao xẻ thịt, dao tỉa hoa, dao gọt quả)

Như vậy cùng kêu lên hô khẩu hiệu, tổ thái đao năm người cũng không quên nhất tề lộ ra lưỡi dao, tạo hình tiêu chuẩn thánh đấu sĩ, lại rất có phong phạm của tổ bốn tên đồ điện thường ngày.

Trần Mặc không nói gì chớp chớp mắt, đột nhiên cảm giác mình vừa rồi không nên để Oa Oa đưa vào yêu lực —— thoạt nhìn, năm yêu quái này hiển nhiên bị tứ đại linh vật làm lây bệnh, hơn nữa còn là kế thừa căn bệnh hôi lông.

Thế nhưng mặc cho hắn hối hận, bốn đồ điện lại vì mấy tiểu đệ này mà cao hứng.

Oa Oa cười đến không thể ngậm nắp, dương dương tự đắc nói:
- Tốt! Tốt lắm! Phi thường tốt! Năm người các ngươi từ nay về sau lăn lộn cùng ta đi, chúng ta sẽ trở thành tập đoàn cường đạo trứ danh nhất trên thế giới!

- Vân!
Tổ thái đao năm người phát âm không tiêu chuẩn, đem "vâng" nói thành "vân".

Hơi ngừng lại một chút, đầu lĩnh Dịch Cốt Đao lại nhảy ra, hướng Oa Oa cúi đầu nói:
- Lão đại, cảm tạ ngài thu nhận và giúp đỡ, khuya hôm nay bọn em muốn đi đánh cướp ngân hàng Tokyo để tạo danh tiếng! Nhân tiện hỏi một câu, lão nhân gia ngài thích vàng hay là đôla, có muốn chúng tiểu đệ mang mấy vị tiểu thư xinh đẹp về làm quà tặng không ạ?

- Cái này sao, các chú đã mãnh liệt yêu cầu như vậy, ca cũng chỉ có thể cố gắng mà nhận…
Không đợi Oa Oa nói xong, Trần Mặc đã trực tiếp xách nó ném ra ngoài cửa sổ.

Tổ thái đao năm người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhu thuận đứng thành một hàng, đồng thời cúi đầu nói:
- Lão đại! Người là lão đại của lão đại, xin nhận một lạy của tổ thái đao năm người!

- Tụi này nhiễm phim xã hội đen mất rồi!
Trần Mặc nhịn không được thở dài, rồi phất nhẹ tay, cười nói:
- Tốt lắm, hiện thế giới thanh tịnh rồi! Năm đứa mi có thể nấu ăn không, thành thật nói cho ta biết!

- Có! Đương nhiên có!
Dịch Cốt Đao giành trước nhảy lên, dương dương tự đắc nói:
- Lão đại của lão đại, bọn em đều trong phòng bếp này đợi đã nhiều năm, có món gì mà chưa từng làm qua chứ! Chỉ cần ngài nói tên món ăn ra, bọn em có thể tự thuật như nước chảy mây trôi cho ngài nghe, cam đoan từ nguyên liệu tới hỏa hầu toàn bộ đầy đủ.

- Như vậy là tốt rồi!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc đẩy Matsumoto đi ra, vỗ bờ vai của hắn nói:
- Vậy thì giờ bọn mi sẽ dạy cậu ta làm sao để nấu ăn… Ý của ta là bọn mi tới khống chế hành động của cậu ta, hiểu ý ta chứ?

- Lão đại của lão đại, ngài muốn thế này sao?
Dịch Cốt Đao ngẩn ra, đột nhiên từ trên bàn nhảy đến trong tay Matsumoto.

Ngay sau đó, Matsumoto đột nhiên không thể kháng cự mà chạy trước tới một nửa con heo sữa chưa chế biến, sau đó vung đao múa liên hồi…

Mấy phút sau, chờ hắn thở hổn hển dừng lại thì nửa con heo kia đã được pha thành từng miếng.

- Chính là như vậy!
Nhìn thấyMatsumoto đầy mặt ngạc nhiên, Trần Mặc vừa lòng gật đầu, cười hì hì nói:
- Matsumoto, cậu chỉ cần học cách tạo dáng là được rồi! Thái đao sẽ tự động giúp cậu sơ chế nguyên liệu, nồi niêu sẽ tự động giúp cậu xào nấu, còn lò nướng thì giúp cậu quay… Tất cả đều tương tự thế, hiểu chứ!

Kế hoạch này có thể nói là không chê vào đâu được, Matsumoto duy nhất cần phải làm là biểu hiện tự nhiên, đừng cho người nhìn ra sơ hở.

Mà hiểu được xong chuyện, hắn nhất thời mừng rỡ như điên khúm núm, run giọng nói:
- Lão sư, con cùng ngài lần đầu gặp mặt liền nhận được ân huệ như thế, thực không biết phải báo đáp thế nào cho đủ, nếu ngài có điều gì cần xin cứ sai bảo!

- Cái gì ta cũng không muốn, chỉ cần cậu đưa cái Lưu Ly Thanh Bình kia cho ta là được rồi!
Trần Mặc dường như không có việc gì phất phất tay, quay đầu nhìn nồi cơm điện đang bò vào từ cửa sổ”
- Oa Oa, trong này sẽ giao cho mày phụ trách! Tao hi vọng sáng sớm ngày mai lúc tao thức dậy, sẽ thấy Matsumoto đứng nấu ăn đúng tiêu chuẩn.

- Không thành vấn đề, lão đại yên tâm đi!
Oa Oa không hề do dự trả lời, nhân tiện nhảy đến trên vai Matsumoto, lớn tiếng hô quát nói:
- Ê ku, chúng ta bắt đầu huấn luyện, chú có biết đạo lý trong tay có đao trong lòng vô đao không?

- Tôi… tôi không biết…
Matsumoto là một đệ tử rất khiêm tốn, cho nên hắn thành thành thật thật hồi đáp.

- Không biết là tốt… Không, ý ca là chú không biết thì phải cố mà học cho giỏi!
Oa Oa thở phào một cái, đỉnh đạc nói:
- Vậy đi, đầu tiên chúng ta sẽ phân biệt các loại rau củ. Chú có biết ích lợi của dưa chuột không?

- Để ăn?
Matsumoto ngẩn ra, thật cẩn thận trả lời.

Trần Mặc vừa mới uống một ngụm sữa tươi, nghe được câu này suýt nữa lại phun cả ra, nhịn không được nhấc lên một con dao ném tới.

- Oa Oa! Tao cảnh cáo mày không được truyền bá tư tưởng đen tối cho Matsumoto! Hơn nữa, chúng ta cần dạy cậu ta nấu ăn chứ không phải dạy “làm thế nào để cuộc sống vợ chồng thêm hài hòa”…

- Biết rồi! Biết rồi!
Oa Oa đang hứng thú dạt dào, nghe thế rốt cục bất đắc dĩ đổi đề tài nói:
- Được rồi! Được rồi! Như vậy Matsumoto đồng học, phiền toái cậu trước tiên làm tạo hình đang nấu ăn cho ca xem, ví dụ như lúc xào rau thì sẽ đứng thế nào?

- Xào rau sao?
Matsumoto mơ mơ hồ hồ cầm lấy một cái nồi, động tác cứng ngắc quơ quơ.

- Van chú đấy Matsumoto!
Mấy đồ điện chăm chú nhìn, đột nhiên chỉnh tề thở dài nói:
- Xin nhớ kỹ, chú cầm chính là nồi nấu, chứ không phải bao thuốc nổ, không cần cứng ngắc như vậy được không?

- Vâng! Nhưng mà tôi chưa từng nấu ăn, cho nên…
Matsumoto hổ thẹn cúi đầu, thần tình xấu hổ giải thích nói.

- Cho nên chúng ta mới phải dạy chú tạo dáng thế nào!
Nặc Nặc lập tức nhảy ra, lung la lung lay nói:
- Nghe kỹ, mặc kệ trong lòng chú hốt hoảng đến cỡ nào, nhưng trên mặt nhất định phải bảo trì tươi cười, giờ cười một cái cho chúng ta xem nào!

- Thế này sao?
Matsumoto ngẩn ra, chậm rãi nhếch khóe miệng.

- Này, chú là đang bị ai đạp vào ngón chân sao?
Nặc Nặc chán nản nói, chỉ có thể kiên nhẫn hướng dẫn:
- Cười lại nào, tưởng tượng bản thân đang đứng trên bục trao giải, người phía dưới toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn cậu, lúc đó cậu sẽ cười thế nào?

- Đương nhiên là cười thật tươi!
Không đợi Matsumoto nghĩ rõ ràng, Oa Oa liền nhảy ra cướp lời.

Bản Bản động tác cũng rất mau, lập tức điều tra tuyển tập cách cười rồi chọn mấy mẫu thích hợp đưa cho Matsumoto xem.

Cứ thế luyện tập tới mười mấy phút, đủ loại từ cười to, cười khổ tới cười mỉa, Matsumoto rốt cục có làm ra nét "mỉm cười" trong truyền thuyết, chỉ kém tản mát ra Bá Vương Khí.

- Coi như là khá lắm rồi! Cậu phải nhớ kỹ, cậu hiện chính là đệ nhất thiên hạ trù sư, hiểu chưa?
Mấy đồ điện rốt cục miễn cưỡng gật đầu, lại phân phó nói:
- Giờ luyện tập hất chảo 100 lần, sau đó chiên trứng cho ca xem… Không cần thật sự chiên, chỉ cần làm bộ là được rồi!

- Mấy người tiếp tục đi, ta đi trước!
Trần Mặc bên cạnh liên tục ngáp, rốt cục bưng ly sữa lên xoay người đi ra ngoài.

Trong nháy mắt đẩy cửa phòng bếp bước ra, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền chứng kiến Matsumoto run run cầm hất chảo, rồi tuột tay ném luôn cái chảo sang đập bay Nặc Nặc.

Thực không nói gì gãi tóc, Trần Mặc đột nhiên hoài nghi lựa chọn của hắn có chính xác không, nhưng giờ mới hoài nghi hiển nhiên đã là quá muộn…

- Em giúp cậu ta báo danh rồi!
Không cho hắn có cơ hội hối hận, Gia Địch nhẹ nhàng giơ giơ lên di động, mỉm cười nói:
- Tang Á đã giúp chúng ta liên hệ một khách sạn lớn, đối phương đồng ý làm người tiến cử Matsumoto, như vậy sáng mai chúng ta chỉ cần đi tới chỗ ghi danh điền tư liệu báo danh là xong!

- Vất vả cho em rồi!
Trần Mặc gật gật đầu, lại quay đầu nhìn phòng bếp phía sau.

Cho dù còn cách một cánh cửa gỗ, cũng có thể nghe thấy tiếng vang hỗn loạn, ở giữa còn kèm theo tiếng kêu thảm của Matsumoto.

Chỉ nghĩ cũng biết, rơi vào tay bốn đồ điện, có lẽ đời này hắn đều sẽ nhớ rõ những gì hôm nay trải qua…

Trên thực tế, đối với bốn đồ điện mà nói, lần truyền đạo thụ nghiệp này hiển nhiên cũng không đáng được nhớ lại.

Tỷ như lúc nào, cố gắng lách ra từ cái nồi sắt bị ném dính lên tường, Nặc Nặc thực thương tâm thở dài nói:
- Ca bỏ cuộc! Matsumoto, cậu là người thiên phú nấu ăn ít nhất mà ca thấy từ trước đến nay… Ca rất hoài nghi, cậu trước giờ có biết tự úp mì ăn liền không vậy?

- Thực xin lỗi! Tôi sẽ cố gắng!
Vô luận phạm phải lỗi gì, Matsumoto vĩnh viễn là cúi đầu xin lỗi.

Khi hắn lần nữa làm bay Nặc Nặc lên tường, hắn cúi đầu xin lỗi.

Khi hắn làm mỡ bắn lên người Bản Bản, hắn xin lỗi.

Khi hắn mở ga sau đó bỏ bật lửa vào thử, hắn cũng…

- Đệch!
Ý thức được sắp nổ, Oa Oa cuối cùng thời khắc mấu chốt há mồm hút mạnh, mạnh mẽ hút bật lửa vào.

Nhìn phòng bếp rối tinh rối mù, lại nhìn Matsumoto đang liên tục cúi đầu xin lỗi, mấy đồ điện rốt cục ý thức được, dạy Matsumoto hãy cùng dạy Quách Tĩnh giống nhau, đều cần một trái tim bao dung và kiên nhẫn.

- Vương sư Bắc định Trung Nguyên nhật, gia tế vô vong cáo nãi ông!*
Bi thương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Oa Oa chỉ có thể dùng thơ để diễn tả tâm tình của mình:
- Ca hiện cảm thấy sợ rằng chúng ta không đợi để nhìn thấy ngày Matsumoto đạt quán quân được…
(*: Trích Thị Nhi của Lục Du sống đời Nam Tống, đại ý là: Ngày nào đội quân triều đình lấy lại được Trung Nguyên thì khi giỗ cha các con nhớ báo cho cha biết. Ở đây Oa Oa muốn nhấn mạnh việc Matsumoto quá kém cỏi)

- Vậy cũng không nhất định!
Nặc Nặc đột nhiên nhảy lên bàn, phát ra một tràng cười khiến người khác không rét mà run.

Vài giây sau, nó đột nhiên triệu tập mấy đồ điện chui vào trong góc tường, thần bí hề hề ho nhẹ nói:
- Thi đấu chính là so người với người ai ưu tú hơn! Nói cách khác, Matsumoto kém cỏi không quan hệ, chỉ cần người khác so với hắn kém cỏi hơn… Hê hê, các chú hiểu rồi chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương