Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 121: Tôi muốn cưỡi nó đi

Đột nhiên nghe được có người muốn mua đao, Tang Cách ngẩn người ra rồi lộ vẻ nghi hoặc.

Hắn quay đầu nhìn nhìn chủ quán, lại nhìn cô gái trẻ mặt mày đã tái nhợt, đột nhiên thấy việc này thật khó hiểu. Đứa ngốc cũng biết hiện là doạ dẫm ép buộc, người này cư nhiên còn lên tiếng muốn mua đao, chẳng lẽ ngại ví mình nhiều tiền quá hay sao?

- Hai ngàn đồng?
Không đợi Tang Cách phục hồi tinh thần lại, Trần Mặc đã lấy ra một xấp tiền đặt lên mặt bàn.

Tang Cách hơi hơi nhíu mày, do dự mà không biết nên đáp ứng hay không!

Cơ hồ là theo bản năng, hắn quay đầu nhìn mấy đàn em phía sau ra hiệu, lập tức chúng quát:
- Cút ngay! Hai ngàn đồng đã mua mã đao của lão đại chúng tao, mày nằm mơ đi!

- Vậy sao? Thế thì ba ngàn vậy!
Dường như không có việc gì, Trần Mặc lại lấy ra thêm vài tờ nhân dân tệ:
- Ngại quá, giờ tôi chỉ còn có hai ngàn rưỡi, cộng thêm cái điện thoại này được không?

- Mày nói thật?
Nhìn vẻ mặt thành thực của đối phương, Tang Cách ngạc nhiên hỏi.

Trần Mặc thần tình vô tội gật đầu, đem tiền cùng di động đưa tới:
- Đương nhiên là thật! Tôi nằm mộng cũng muốn có một thanh mã đao như vậy, cho nên xin hãy bán cho tôi!

Nói xong, hắn còn cúi đầu thật sâu, như là thỉnh cầu đối phương đưa vật báu vô giá bán cho hắn.

Giờ phút này toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người chăm chú nhìn Trần Mặc, quả thực hoài nghi đầu óc của hắn có phải xảy ra vấn đề hay không.

Tang Cách cùng đàn em đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên một phát bắt được cổ áo Trần Mặc, hung tợn nói:
- Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày, đừng có đùa giỡn với tao! Đây là địa bàn của tao, nếu mày dám có chủ ý quái đản gì, cẩn thận không chịu nổi hậu quả đâu!

- Tôi chỉ muốn mua đao thôi, làm gì có ý đồ gì?
Trần Mặc thực vô tội mở ra hai tay, tỏ vẻ chính mình không hề ác ý.

Tang Cách không biết làm sao, cuối cùng thở hổn hển nói:
- Tốt! Mày cũng đừng đổi ý. Các anh em, lấy tiền rời đi!

Tuy rằng nói như vậy, nhưng khi Tang Cách định đưa tay cầm tiền cùng di động lại có vẻ do dự.

Bất quá, thẳng đến khi hắn bỏ tất cả vào túi áo, hơn nữa đi ra tới cửa, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.

Khẽ thở phào một cái, Tang Cách quay đầu nhìn Trần Mặc, nhếch miệng nở nụ cười dữ tợn nói:
- Thằng nhóc! Mày rất thú vị, nếu còn muốn mua mã đao thì có thể tới tìm tao!

- Không cần, tôi có một cái này là đủ rồi!
Dường như không có việc gì cười cười, Trần Mặc đưa mắt nhìn Tang Cách rời đi, thẳng đến lúc hắn biến mất tại cuối con đường.

Trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, cô gái trẻ ban nãy tiến đến, khẽ chắp tay:
- Vị tiên sinh này, cảm ơn ngài thay tôi giải vây, nhưng mà ngài cho hắn ba ngàn…

Vô nghĩa nhún nhún vai, Trần Mặc nhìn cô gái trước mắt, tùy ý đánh giá.

Thoạt nhìn, đối phương có khí chất học giả nồng đậm, tướng mạo nhìn qua cũng thanh tú hợp lòng người, chẳng qua cặp kính nặng trên mắt khiến nàng nhìn qua có chút cứng nhắc.

Mà nhận thấy được ánh mắt của Trần Mặc, cô gái này hơi đỏ mặt, khẽ vươn tay ra, nhẹ giọng nói:
- Xin chào! Tên của tôi là Triệu Kha, xin hỏi ngài xưng hô thế nào?

- Trần Mặc!
Đồng dạng mỉm cười vươn tay, hai người khẽ bắt tay nhẹ, sau đó hắn khẽ cười:
- Triệu tiểu thư, kỳ thật cô không cần lo lắng cho ba ngàn đồng của tôi… Bình thường mà nói, người chiếm tiện nghi của tôi sẽ đều rất xui xẻo!

- Xui xẻo?
Triệu Kha đẩy cặp kính dầy cộp, theo phương hướng ngón tay Trần Mặc mà trông ra cửa.

Ở phía ngã tư đường đối diện, Tang Cách đang nghênh ngang rời đi đột nhiên ngẩn ra, giống như bị bệnh sốt rét mà người run lên bần bật.

Không đợi đàn em tới đỡ nâng, hắn tự dưng không thể điều khiển bản thân, nghiêng người làm tư thế cẩu đi tiểu tiện rồi gõ háng rầm rầm lên cột điện.

Tiếp đó, tay ôm bộ vị yếu hại giữa hai chân, Tang Cách đáng thương cứ như vậy chầm chậm gục xuống hôn mê.

- Hắn, hắn…
Triệu Kha khó có thể tin mở to hai mắt, lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra lời.

Trần Mặc cười hì hì nhìn nàng, nâng chén chậm rãi nhấp một chút:
- Rất đơn giản, cái điện thoại của tôi là hàng fake. Cô có biết hàng fake luôn có một vài chức năng rất đặc biệt không, ví dụ như là âm thanh chẳng hạn. Tiếp nữa, điện thoại của tôi còn có một chức năng khác là rung cực mạnh… (hàng Tàu hay kiểu pin trâu, loa to, nhiều sim, đại khái là thế)

- Cho nên?
Triệu Kha quay đầu nhìn phía con đường đối diện, Tang Cách đã ở trong hôn mê mà vẫn còn kịch liệt run rẩy, nhìn qua như là động kinh phát tác.

Trần Mặc vỗ vỗ bả vai của nàng, cười hì hì nói:
- Đúng thế! Có đôi khi tôi muốn giảm bớt vòng 2 cũng đều là đặt điện thoại lên hông… Cho nên phải nói, hàng fake còn mạnh mẽ hơn hàng thật a!

Đã hoàn toàn hóa đá, Triệu kha thẳng khi đến được Trần Mặc mời ngồi xuống mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Đến lúc này, nếu nàng vẫn không rõ đối phương trợ giúp mình thì trong đầu chắc toàn là bã đậu mất rồi.

Vẻ mặt chân thành cảm ơn không ngớt, nàng dứt khoát xin mời chầu rượu này, nhân tiện cùng Trần Mặc, Ngu mỹ nhân tán gẫu chuyện mấy ngày qua.

- Đúng thế! Tôi là theo thầy giáo đi khảo sát!
Sau một lúc nói chuyện làm quen, Triệu Kha cũng không giấu giếm thân phận của mình, trực tiếp trả lời.

- Chúng tôi thuộc Trung khoa viện, hàng năm đều tiến hành khảo sát động thực vật quý hiếm, lần khảo sát lần này là do thầy tôi tên Dương An dẫn đội, tới khu bảo hộ tự nhiên Khả Khả Tây Lý thu thập động thực vật mẫu.

- Ài, công việc phải di chuyển trên toàn quốc này hẳn là vất vả lắm nhỉ!
Trần Mặc không chút để ý nói chuyện, lại đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
- Đợi một chút, Triệu tiểu thư, cô mới vừa nói… Bọn cô muốn đi Khả Khả Tây Lý?

- Đúng vậy!
Triệu kha bản năng gật đầu, sau đó đợi nàng chứng kiến diễn cảm cổ quái của Trần Mặc thì thì lại đột nhiên hiểu được:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Trần tiên sinh cùng ngu tiểu thư cũng muốn đi Khả Khả Tây Lý? Chỉ hai người sao?

- Chúng tôi là có ý nghĩ này, bất quá cũng chỉ là nghĩ mà thôi!
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, trong đầu nhanh chóng suy tính.

- Chúng tôi không có hướng dẫn viên du lịch, cũng không có kinh nghiệm, thậm chí cũng không biết cần mua sắm những gì. Cho nên, tuy rằng hiện đã đến Tây Tạng, nhưng vẫn không biết kế tiếp nên làm cái gì, nếu như có thể tìm được người chỉ điểm thì tốt quá!

Lời ám chỉ này cũng quá rõ ràng đi, Triệu kha mặc dù có chút mọt sách, nhưng không đến nỗi ngay cả loại ám chỉ này cũng không hiểu.

Thoáng trầm ngâm một lát, nàng đột nhiên buông chén hỏi:
- Trần tiên sinh, tôi có thể biết hai người vì sao lại muốn đi Khả Khả Tây Lý không? Nơi đó trốn không người, hơn nữa tràn ngập nguy hiểm, hai vị thoạt nhìn lại không giống như là người ham thích thám hiểm.

- Tìm người! Chúng tôi muốn đi tìm người!
Không đợi Trần Mặc trả lời, Ngu mỹ nhân đã hai mắt đẫm lệ nói ra một cái lý do:
- Em trai của tôi ưa thích mạo hiểm, mấy ngày trước đi vào Khả Khả Tây Lý, đến tận hôm nay cũng không hề có tin tức nên chúng tôi phải đi tìm nó!

Tuy rằng đã cải trang che đi dung mạo chân chính, nhưng Ngu mỹ nhân có mị hoặc tự nhiên vẫn khiến người ta không thể kháng cự.

Triệu Kha tuy cũng là phái nữ, nhưng vẫn bị Ngu mỹ nhân làm cảm động, nhịn không được nắm tay thon của nàng khuyên giải an ủi nói:
- Chị Ngu, cát nhân tự có thiên tướng, em trai của chị nhất định sẽ bình an vô sự…

Lời tuy như thế, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh khắc nghiệt ở Khả Khả Tây Lý, Triệu Kha cũng không tin người kia có xác suất sống sót.

Ngu mỹ nhân nhẹ gật gật đầu, rồi lại nắm chặt tay Triệu Kha, yếu ớt hỏi:
- Triệu tiểu thư, nếu đoàn của cô cũng muốn tới Khả Khả Tây Lý… Tôi thực mạo muội hỏi một câu, có thể đem chúng tôi đi cùng không, chúng tôi nguyện ý cung cấp một số phí tài trợ!

- Phí tài trợ?
Nghĩ tới tình trạng kinh tế của đội, Triệu Kha cũng không thể không động tâm.

Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng gật đầu, lập tức viết một tờ chi phiếu đưa tới. Vừa nhìn con số trên đó, Triệu Kha nhất thời không tin nổi mà giật nảy người kinh hô một tiếng, suýt chút nữa làm đổ vỡ hết cốc chén trên bàn.

Dồn dập thở hổn hển, nàng rốt cục hướng Trần Mặc cùng Ngu mỹ nhân hơi chắp tay, thấp giọng nói:
- Thật có lỗi, tôi không có biện pháp làm chủ, có thể để tôi gọi điện hỏi thầy giáo xem sao!

- Đương nhiên!
Trần Mặc làm thủ thế xin cứ tự nhiên, rồi khẽ liếc nhìn Ngu mỹ nhân một cái, ý tứ phi thường rõ ràng.

Ngu mỹ nhân hơi hơi hé miệng cười, nhân cơ hội thấp giọng bên tai hắn:
- Còn phải hỏi sao, nhìn cách ăn mặc của vị Triệu tiểu thư này có thể biết được tình huống kinh tế của đoàn khảo sát, bọn họ nhất định đang rất thiếu kinh phí!

- Thì ra là thế!
Trần Mặc gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại cùng Ngu mỹ nhân nói chuyện phiếm.

Qua mười mấy phút sau, Triệu Kha đi ra cửa gọi điện đã dẫn thêm một người đàn ông trung niên nữa quay lại.

Không đợi Trần Mặc cùng Ngu mỹ nhân mở miệng, Triệu Kha liền cười giới thiệu nói: 
- Anh Trần, chị Ngu, đây là thầy của tôi, thầy Dương An!

- Ầy…
Nhìn người trung niên mặt không có tí biểu cảm nào trước mắt, Trần Mặc đột nhiên thực hoài nghi, đối phương có khi nào là thầy dạy thể dục hay không.

Sở dĩ có loại nghi vấn, thực là bởi vì vị trước mặt quá cao to, trông cứ như một tòa tháp vậy.

Mà nhìn thấy Trần Mặc cùng Ngu mỹ nhân, Dương An lập tức chìa bàn tay lớn như chiếc quạt giấy mở hết cỡ, trầm giọng nói:
- Chào hai vị! Tôi là Dương An, hiện đang dẫn đoàn khảo sát, chúng ta nói thẳng vào vấn đề thôi!

Thoạt nhìn, vị giáo viên này làm việc thật sự là gọn gàng linh hoạt, lại giảm đi cả thời gian hàn huyên chào hỏi.

Không đợi Trần Mặc mở miệng, hắn liền lập tức tiếp tục nói:
- Nói thật, tôi cũng không có hảo cảm gì đối với hai vị, cũng không tin lý do tìm em trai của kia… Có điều đội của chúng tôi thật sự rất thiếu tiền, cho nên miễn cưỡng đáp ứng hai người gia nhập.

Ngon, lúc này đã không phải gọn gàng linh hoạt nữa rồi, mà là trực tiếp không nể tình.

Trần Mặc thực xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cùng Ngu mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau cười khổ, lại cũng chỉ có thể thành thành thật thật nghe.

Dương An mặt không chút thay đổi nhìn bọn hắn vài lần, dựng thẳng một ngón tay nói:
- Tôi chỉ có một điều kiện, trên đường các người phải nghe theo chỉ huy của tôi, nếu không hết thảy không bàn nữa!

- Điều này sao… Đương nhiên!
Trần Mặc thoáng nghĩ nghĩ, do dự mà gật gật đầu.

Dương An vẫn một vẻ mặt từ khi bước vào, không hề hỉ nộ đứng dậy:
- Tốt lắm, như vậy hiện tôi mang hai người đi mua sắm vật phẩm, hi vọng hai người có thể khiêng được ba lô mấy chục cân! Còn nữa, xe Jeep của chúng tôi đã đầy chỗ, hai vị có thể cần…

- Đợi chút!
Trần Mặc đột nhiên cắt đứt lời của hắn, có chút xấu hổ nhún nhún vai.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương An cùng Triệu Kha, hắn chỉ chỉ Xa Xa ngoài cửa, nghi ngờ hỏi:
- Kia kìa, tôi có thể cưỡi xe điện đi không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương