Thực lực Thải Vân phu nhân rất mạnh.
Tuy rằng đa số y tu lực công kích không mạnh, nhưng dù là đạo thống nào đi nữa có thể tu hành đến kỳ Đại Thừa viên mãn, đều không thể khinh thường.
Đối phó với Thải Vân phu nhân, trước mắt chỉ có dùng trí làm chủ, không thể dùng cứng đối cứng.
Suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, Chu Trường Dung chỉ dùng độn pháp là chủ yếu.

Lúc Thải Vân phu nhân đánh tới, mới miễn cưỡng tránh thoát.
[độn pháp: phương pháp chạy trốn nhanh, đột xuất]
Người đời đều nói duy khoái bất phá, dù Thải Vân phu nhân có tấn công mạnh hơn nữa, chỉ cần không đánh trúng sẽ không có việc gì.
[duy khoái bất phá: chỉ có tốc độ là không phá được, câu này được hiểu rộng ra là Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không]
Cứ tránh né liên tục mười mấy chiêu, Chu Trường Dung cũng nhận thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Kinh nghiệm chiến đấu của Thải Vân phu nhân so với hắn phong phú hơn nhiều.

Lúc đầu Chu Trường Dung còn có thể thành thạo điêu luyện, nhưng càng về sau sẽ càng cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ mới lúc nãy thôi Thải Vân phu nhân gần như đã chạm đến cánh tay hắn, lần sau hắn cũng không thể may mắn tránh thoát như vậy nữa.
Cùng là kỳ Đại Thừa, nhưng khoảng cách giữa đại viên mãn với sơ kỳ thì như trời với đất.
"Thải Vân phu nhân, ngươi nhất định muốn động thủ với ta?" Chu Trường Dung mở miệng khuyên nhủ, "Thân thể con trai ngươi tự nhiên thối rữa, nói cho cùng cũng là do người giật dây muốn lợi dụng ngươi khống chế ngươi mà thôi.

Người đó mới là hung thủ thật sự hại ngươi nhà tan cửa nát, tại sao ngươi cứ dồn ép không tha ta mãi vậy chứ?"
"Các hạ thông minh như vậy, còn cần thiếp thân phải nói sao?" Thải Vân phu nhân cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
"Ha, cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Thải Vân phu nhân đánh không lại kẻ giật dây kia, cho nên mới tìm ta trút giận." Chu Trường Dung tự mình trả lời, "Nhưng mà phu nhân, nếu ngươi gϊếŧ ta có thể làm cho Bạch Linh sống lại, vậy ngươi gϊếŧ ta cũng không sao, nhưng trên thực tế, ngươi gϊếŧ ta cũng không thay đổi được chuyện gì cả."
"Vậy thì để ngươi bồi theo ta, rồi nói sau!" Thải Vân phu nhân tấn công ngày càng mãnh liệt, trên người Chu Trường Dung cũng tránh không được nhiều hơn mấy vết thương.
Không biết Thải Vân phu nhân dùng thủ pháp gì, đối với tình huống thân thể Chu Trường Dung, vết thương vậy mà không thể lập tức cầm máu, mà còn có xu thế lan rộng ra?
"Ta đưa ngươi xuống theo ta, đỡ cho một mình con ta cô độc!" Cặp mắt Thải Vân phu nhân đỏ chót, gương mặt mơ hồ sắp nhập ma.

Linh khí trên tay nàng ngưng tụ thành một lượng lớn.

Nếu bị đòn này đánh trúng, sợ là Chu Trường Dung không chết cũng nửa tàn phế!
Chu Trường Dung khẽ cắn răng, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu.
Hắn vốn dĩ không muốn vậy, ai ngờ Thải Vân phu nhân chấp niệm sâu như thế, sợ là một giây nữa thôi sẽ rơi vào ma đạo, triệt để mất đi thần trí, lúc đó, đối với toàn bộ Tây cương là đại họa!
Chu Trường Dung đột nhiên ngừng lại.
Không né nữa?
Trong lòng Thải Vân phu nhân cực kỳ bình tĩnh, nàng muốn gϊếŧ tên Chu Trường Dung trước mắt này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu đối phương có thể bó tay chịu trói sớm một chút, nàng cũng có thể tiết kiệm chút công sức hồi sinh con trai mình.
Vô số ý nghĩ chuyển qua chuyển lại trong đầu Thải Vân phu nhân cuối cùng chỉ còn lại sát ý.
Mục tiêu của Thải Vân phu nhân là trái tim của Chu Trường Dung, vì vậy ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Cùng với lúc móng tay nàng đâm thủng quần áo Chu Trường Dung, chạm đến da thịt hắn, có thể móc tim hắn ra, đột nhiên trong ngực Chu Trường Dung xuất hiện một món đồ trắng tinh.
Khí tức vật kia vừa tràn ra, Thải Vân phu nhân lập tức ngừng tay.
Trong ngực Chu Trường Dung là một đống bạch cốt.
Là hài cốt con trai Bạch Linh của nàng.
Thải Vân phu nhân ngơ ngác, nhìn đống bạch cốt, trên mặt vô cùng sợ hãi, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Nàng không dám đưa tay chạm vào, giống như nàng vừa đụng phải cũng là lúc nàng thừa nhận con trai nàng đã chết vậy.
"Bạch Linh chết rồi, bộ hài cốt hoàn chỉnh cũng không thể bảo trì được." Chu Trường Dung không muốn làm như vậy, trước mặt người mẹ, bày ra hài cốt con trai họ, nhìn kiểu gì cũng như gϊếŧ người gϊếŧ cả tâm vậy.
Nhưng, nếu không làm như vậy, Thải Vân phu nhân sẽ không ngừng tay.
"Trả...!Trả lại cho ta." Nước mắt Thải Vân phu nhân chảy xuống, "Ngươi trả lại con cho ta!"
"Bạch Linh mấy năm này, vẫn luôn dùng bộ dáng hài cốt như vậy xuất hiện ở trước mặt người khác, dù thoạt nhìn bên ngoài không khác gì người thường, nhưng thân thể thối rữa lại không có cách nào ngăn cản.


Sau khi ta giúp cậu ấy loại trừ thi khí, cậu ấy nói muốn đưa bộ hài cốt này cho ta." Chu Trường Dung đúng là có chút tự đại, hắn đã đánh giá thấp thực lực Thải Vân phu nhân, cho rằng nàng chỉ là một y tu mà thôi.

Ai ngờ vừa đánh nhau, mới phát hiện nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
[nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: nghĩa là trên trời còn có trời, trên người còn có người, tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn]
Về điểm này, Bạch Linh làm con trai Thải Vân phu nhân, càng hiểu rõ thực lực của mẹ mình hơn.
"Chu đạo quân, mẹ ta từ người giật dây bên kia học được không ít công pháp, bây giờ nếu người toàn lực ứng phó, sợ là toàn bộ Tu Chân giới cũng không có mấy người có thể đánh thắng.

Nếu mẹ ta nhập ma, toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ trăm họ lầm than." Lúc linh hồn Bạch Linh thoát ra từ bộ hài cốt đã nói với Chu Trường Dung như vậy.
"Nhưng nếu ra tiếp tục sống, mẹ ta sẽ không biết hối hận.

Đến khi người lên Tiên giới, lúc đó lầm than không chỉ là một Tu Chân giới.

Cho nên, nhất định trước khi mẹ ta thành tiên, ta phải gϊếŧ chết chính mình, như vậy mới có cơ hội làm cho mẹ ta tỉnh ngộ."
Thải Vân phu nhân nhập ma quá sâu, sự việc bình thường không thể nào đánh động nàng.
Vì sao Bạch Linh lại muốn người khác gϊếŧ mình? Bởi vì hắn muốn nói cho mẹ mình biết, người gϊếŧ người, sẽ bị gϊếŧ.
Mẹ cậu có thể vì cậu cướp đi sinh mệnh của người khác, như vậy người khác cũng có thể lấy đi tính mạng của cậu, vòng tròn luân hồi, nhân quả báo ứng.
"Nếu như ngươi không đánh lại mẹ ta, cứ lấy hài cốt ta ra." Bạch Linh cười nói, "Nếu như nói trên thế giới còn có thứ có thể làm cho mẹ ta ngừng tay, đó chỉ có thể là ta.

Tuy ta bất hiếu, nhưng mẹ đối với ta, không có chỗ nào không tốt.

Nếu người có thể ích kỷ đi một chút, ngừng yêu thương ta một chút, mọi chuyện sẽ không đi tới nước này."
...
"Thải Vân phu nhân, ngươi biết rõ con trai ngươi nhất, ta không thể lừa ngươi." Chu Trường Dung bất đắc dĩ thở dài, "Ta vốn dĩ không muốn ôm cốt ra nói chuyện, nhưng phu nhân quá lợi hại, tại hạ cũng không còn cách nào."
"Phải làm thế nào ngươi mới đưa hài cốt cho ta?" Tuy Thải Vân phu nhân đã bình tĩnh lại, nhưng cả người nàng giống như núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào, bên dưới thân thể nhỏ nhắn, ẩn giấu một sức mạnh khổng lồ.
Nàng như vậy, dường như còn đáng sợ hơn so với trạng thái điên cuồng vừa nãy.
"Bạch Linh khi còn sống có nói với ta, cậu hi vọng ngươi có thể triệt để thoát khỏi sự khống chế của kẻ giật dây, như vậy cậu mới có thể an tâm ra đi.

Điều kiện của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn biết ai đã hại phu nhân ra vậy?" Chu Trường Dung nghiêm túc trả lời.
Từ trước đến giờ Chu Trường Dung là một người thích truy tìm ngọn nguồn, bây giờ hắn bị cuốn vào việc này, đến cả người giật dây là ai cũng không biết, sau này lỡ đâu trúng bẫy cũng chẳng biết tìm ai mà báo thù.
Đây không phải tác phong của Chu Trường Dung.
Thải Vân phu nhân trầm mặc hồi lâu.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hài cốt Bạch Linh, rồi nhanh chóng rụt tay lại, như sợ mình làm bẩn bộ hài cốt vậy.
"...!Vừa nãy ta đã đắc tội nhiều rồi." Thải Vân phu nhân nhắm mắt lại, chậm rãi ổn định tâm tình, "Nếu ngươi muốn biết, thì đi theo ta.

Được rồi, đã đến nước này, dù ta thật sự làm Linh Nhi sống lại, sợ là nó cũng chỉ càng oán giận người làm mẹ này như ta thôi."
"Phu nhân có thể nghĩ như vậy là tốt nhất." Chu Trường Dung thở dài, đưa bộ hài cốt của Bạch Linh tới trước mặt Thải Vân phu nhân, "Phu nhân, ngươi mang cậu ấy đi."
"Ngươi đưa hài cốt cho ta, không sợ ta trở mặt, gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay." Thải Vân phu nhân chất vấn.
"Một người mẹ yêu con như vậy, sẽ không nuốt lời trước mặt hài cốt con mình." Chu Trường Dung thản nhiên trả lời, "Thải Vân phu nhân, ta nói đúng chứ?"
"Đúng." Trên mặt Thải Vân phu nhân cười như không cười, khóc như không khóc, "Đúng, ngươi nói xem tại sao trước đây ta lại gây nhiều đau khổ cho nó như vậy chứ?"
Với tính cách của Bạch Linh, biết mạng của mình là do cướp bóc mà có, nội tâm đã bị dày vò như thế nào? Dằn vặt Bạch Linh, là người giật dây, hay là người làm mẹ như nàng?
"Ngươi cứ giữ Linh Nhi đi." Thải Vân phu lắc lắc đầu, "Sát nghiệt trên người ta quá nặng, không thể làm bẩn nó."
Nói xong, Thải Vân phu nhân quyết đoán xoay người, không nhìn hài cốt Bạch Linh nữa.
Nhưng mà, tóc của Thải Vân phu nhân, trong chớp mắt quay người như vậy đã nhanh chóng trở nên trắng xóa, cảm giác già đi không ít.
Tâm cảnh nàng bị phá, chấp niệm tiêu tan, trong một lúc mất nhiều thứ như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục bảo trì dáng vẻ đỉnh cao.
Chu Trường Dung thở dài một hơi.
Tu Chân giới nhìn như hoa lệ mỹ mãn, có người có thể thay đổi trời đất, có người có thể đắc đạo trường sinh.

Nhưng những nơi càng không có giới hạn tối đa như vậy, thì càng không có giới hạn tối thiểu.
Trong xã hội hiện đại, tuổi thọ nhân loại không nhiều, không giống như tu sĩ có năng lực mạnh mẽ, thậm chí có thể lật đổ thiên nhiên.

Nhưng trong Tu Chân giới, nhiều lúc mạng người chỉ vẻn vẹn đơn thuần như một con số.

Vì đắc đạo phi thăng, gϊếŧ người có là gì? Đồ thành có làm sao?
Trong mắt những người đó, gϊếŧ một người là tội, gϊếŧ vạn người là hùng, gϊếŧ một triệu người mới là người trên người!
Những người tâm thiện hiền lành thì cuộc sống thống khổ, người máu lạnh vô tình lại sống tùy ý tiêu sái.
Chu Trường Dung cảm thấy tức giận, thì làm sao?
Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, Vô Thường Đạo Tổ chấp chưởng sinh tử luân hồi ngã xuống, đại đạo thiếu hụt một đạo.
Tu sĩ chỉ có thể tu một kiếp người, không có kiếp sau, vậy thì bọn họ còn kiêng dè cái gì?
Lần đầu tiên Chu Trường Dung cảm thấy, mình có thể chấp chưởng Sổ Sinh Tử, thật sự quá tốt.
Nếu có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, bù đắp đại đạo, khôi phục nhân quả nghiệp chướng, lục đạo luân hồi, vậy thì nhân yêu tiên phật trên đời còn có thể muốn làm gì thì làm, còn có thể tùy ý thao túng sinh mạng người khác sao?
Dường như muốn đáp lại nguyện vọng Chu Trường Dung.
Sổ Sinh Tử từ trước đến nay luôn yên lặng trong đan điền Chu Trường Dung, đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Hơn một nghìn quỷ hầu bên trong Sổ Sinh Tử, từ nơi sâu nhất gần như cảm giác được cái gì đó, hồn thể cũng cô đọng lại không ít.
Mà Ứng Trúc Xuân lúc này đang suy nghĩ về quỷ đan, càng phát hiện tu vi mình tăng lên một rõ ràng một đẳng cấp.
Bây giờ, dù không cần Chu Trường Dung chống đỡ, cũng đã có thể hóa thành hình người tự do hoạt động bên ngoài.
Làm quỷ tinh của Đan Ngục Chi Quyển, Chu Trường Dung được Sổ Sinh Tử thừa nhận làm chủ nhân, tự nhiên Ứng Trúc Xuân cũng có thể hưởng theo.
"Chủ nhân muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, lập thành trật tự mới?" Ứng Trúc Xuân dường như cảm ứng được suy nghĩ của Chu Trường Dung, trên mặt từ từ lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Ta hình như đã đi theo một người không tầm thường..."
Sư Vô Cữu đang vuốt mạt chược trên tay cũng thoáng ngừng lại, nhìn về phía Chu Trường Dung hay ngồi.
"Tên tiểu tử lừa đảo này, vận khí tốt thật."
Cầm Sổ Sinh Tử trong tay, với được Sổ Sinh Tử thừa nhận, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Chết thật, nếu vậy, bản tọa càng không thể chiếm được Sổ Sinh Tử sao?" Sư Vô Cữu a a kêu to, đúng là không hận không được.
Sổ Sinh Tử gần ngay trước mắt, vậy mà lại không chiếm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tiểu tử nhân tộc lừa đảo từ từ được Sổ Sinh Tử thừa nhận?
Chết tiệt, thực sự đáng ghét!
Vì sao lúc trước hắn lại nghĩ Chu Trường Dung là Thực Thiết thú chứ, còn đồng ý trả nhân quả cho hắn nữa?
Sư Vô Cữu vô cùng bi thương, nhất thời cảm thấy mạt chược chơi cũng không vui nữa.
Hài cốt Bạch Linh trong lòng Chu Trường Dung hóa thành một tia sáng, bị Sổ Sinh Tử nuốt vào.
"Khoan." Chu Trường Dung phục hồi tinh thần, muốn khởi động Sổ Sinh Tử nhả hài cột Bạch Linh ra, mà Sổ Sinh Tử không nhúc nhích, không để ý tới suy nghĩ của Chu Trường Dung.
Trước đây Sổ Sinh Tử chỉ nuốt linh hồn, bây giờ còn nuốt luôn xác?
"Đi thôi." Thải Vân phu nhân quay người lại, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, nàng nhìn Chu Trường Dung, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ cho là Chu Trường Dung đã cất hài cốt con trai nàng bảo trì thật tốt.
Chu Trường Dung không tiện giải thích, chỉ có thể đi tới chỗ Thải Vân phu nhân.
Thải Vân phu nhân dẫn theo Chu Trường Dung, vào động phủ của nàng.
Động phủ của nàng chất đủ loại dược liệu sách thuốc, làm người hoa mắt, trong không khí cũng nồng nặc mùi thuốc.
Nhưng điều này cũng không khiến người ta chú ý.
Điều làm cho Chu Trường Dung để ý, trong động phủ Thải Vân phu nhân, chính là pho tượng gỗ được bày trên kệ.
Ngay khi đi vào động phủ của Thải Vân phu nhân, Chu Trường Dung đã cảm giác mình bị theo dõi.
"Thải Vân phu nhân, đó...!Đó là cái gì?" Chu Trường Dung không muốn bước vào, tầm mắt chỉ có thể nhìn tới phần đầu của pho tượng.
Mà pho tượng lia giống như có ma lực, buộc người ta phải không ngừng nhìn nó, dù Chu Trường Dung đã nhéo lòng bàn tay, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại mà thôi.
"Không phải ngươi muốn biết kẻ cầm đầu là ai sao? Ta cũng không biết nó là gì, nam hay là nữ, yêu, ma hay thần? Nhưng nó ở chỗ đó, tất cả, đều bắt đầu từ nó." Thải Vân phu nhân tới trước mặt pho tượng, bình tĩnh nói.
"Ta cũng không nhớ rõ khi nào có được nó, chỉ biết từ khi nó xuất hiện, toàn thân Linh Nhi bắt đầu thối rữa.

Bản thân ta rõ ràng không cần ngủ nghỉ, nhưng thỉnh thoảng lại mơ thấy mộng, pho tượng đó ở trong mộng của ta, cho ta mấy viên quỷ đan, để con trai ta ăn, còn nói quỷ đan này chỉ có thể miễn cưỡng giúp con trai của ta sống sót, nếu muốn con ta hoạt động bình thường, cần phải lấy tim tu sĩ làm thuốc, dùng thủ pháp luyện chế của nó mới được."
Thời điểm nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt Thải Vân phu nhân chìm trong tối tăm.
"Tầng trời Hồng Trần có thiên đạo tuần hoàn, Tu Chân giới không thể so với Tiên giới, so với thần tiên thánh phật càng nhỏ yếu đến đáng thương.

Nếu không có kết giới ngăn cản, chúng ta làm gì có chỗ tồn tại? Từ Tu Chân giới tới Tiên giới, từ trước đến nay chỉ cho lên không cho xuống, nếu có sinh linh nào khác từ tầng trời thứ 9 muốn xuống tầng trời Hồng Trần, thì phải được thánh nhân thừa nhận mới có thể tới tầng trời Hồng Trần.

Ta không biết chủ nhân của pho tượng kia dùng biện pháp gì hạ giới, nhưng nó thật sự đã phá vỡ kết giới, mới có thể khiến ta làm việc cho nó!"
"Ngươi không biết tên và nguồn gốc của nó?" Chu Trường Dung hiếu kỳ hỏi.

"Nếu ta biết, sao có thể được nó vừa ý chứ?" Thải Vân phu nhân đưa tay, lấy pho tượng từ trên kệ xuống.
"Chu đạo quân, ngươi đã biết rõ chân tướng, nên rời đi đi." Thải Vân phu nhân khuyên, "Tìm một nơi không người non xanh nước biếc, mai táng hài cốt con trai ta là được rồi.

Nếu ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có, toàn bộ cho ngươi đều được."
"Thải Vân phu nhân, tay ngươi!"
Vốn dĩ Chu Trường Dung còn muốn đem pho tượng về cho Sư Vô Cữu xem, nhưng từ khóe mắt đã nhìn thấy bàn tay cầm pho tượng của Thải Vân phu nhân, từng chút từng chút thối rữa, lộ ra bạch cốt âm u.
Giống như lúc trước Bạch Linh cho Chu Trường Dung xem!
"Ngươi xem, chỉ cần ta có hơi chút bất kính đối với nó, thì sẽ giống như Linh Nhi." Thải Vân phu nhân không khách khí nở nụ cười, "Đối với kẻ sau lưng ta, tu sĩ ở tầng trời Hồng Trần này, chỉ giống như con kiến trên mặt đất, sống chết chỉ nằm trong suy nghĩ của bọn họ.

Một pho tượng cỏn con, vô cùng bình thường, cũng có thể lấy đi sinh mạng của tu sĩ Đại Thừa viên mãn!"
Thải Vân phu nhân càng nói, tay nắm pho tượng càng chặt.
Đốt ngón tay gần như bấm vào bên trong pho tượng.
"Chỉ là một pho tượng, muốn khống chế ta còn chưa đủ, còn muốn hại chết con trai ta? Ta...!Ta...!Ta hận không thể..."
"Thải Vân phu nhân, ngươi thả nó ra!" Chu Trường Dung phát hiện một luồng khí tức không rõ tràn ra từ bên trong pho tượng, cố gắng ngăn cản Thải Vân phu nhân gần như đã phát điên.
Mà dáng vẻ của Thải Vân phu nhân bây giờ, sao có thể nghe rõ?
Nửa thân trên nàng đã hóa thành bạch cốt.
Nhưng nàng vẫn không thả pho tượng ra, mà đưa nó lên cao, từng hồi đập xuống.
"Cút khỏi Tây cương của ta, cút khỏi tầng trời Hồng Trần của chúng ta!"
Nàng nên phản kháng từ sớm, nên ném đồ vật đòi mạng này từ lâu, vào lần đầu tiên nàng và Linh Nhi cãi nhau, nên đưa ra lựa chọn như vậy.
Ít nhất vào lúc đó, mẹ con hai người, còn có thể lựa chọn con đường mình chết, thanh thuần khiết bạch, không hối hận rời khỏi thế giới này.
Một bước sai, vạn bước thua.
Pho tượng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
Thải Vân phu nhân nhìn pho tượng đứt đôi, trên mặt hiện lên nụ cười sảng khoái.
Nhưng nụ cười của nàng rất nhanh đã cứng lại.
Bên trong vết nứt của pho tượng, đột nhiên truyền ra một giọng nói.
Âm thanh kia không nam không nữ, lại giống như tự nam tự nữ.
Dường như có mấy vạn giọng nói hợp lại với nhau, lại giống như không có giọng nói này tồn tại trên đời.
Lỗ tai không nghe thấy, trong đầu lại vang lên.
"Chỉ là người phàm!"
Mắt, mũi, tai, miệng Thải Vân phu nhân đột nhiên tràn đầy máu tươi.
Tử khí trên người Chu Trường Dung nhanh chóng bọc hắn lại, vậy mà thân thể vẫn bị một câu nói này ảnh hưởng, gần như không thể đứng thẳng.
Cơ thể Thải Vân phu nhân ngã quỵ trên mặt đất, tia sáng trong mắt cũng dần dần ảm đạm lại.
Luồng khí tức cường đại không rõ này gần như bao phủ toàn bộ động phủ trong nháy mắt.
"Đi -- "
Thải Vân phu nhân nhìn Chu Trường Dung không có cách nào rời đi, gắng gượng đứng lên, đưa tay đánh bay Chu Trường Dung ra ngoài.
Rốt cuộc chủ nhân của pho tượng kia là ai, phải do nàng bắt được!
Nhưng nàng còn chưa đi được nửa bước, nửa đoạn thân thể còn lại đã bị gió thổi tung, huyết nhục lẫn lộn.
Vèo vèo vài tiếng.
Đã hóa thành một đống bạch cốt.
Xương đầu lăn trên mặt đất vài vòng, lăn đến bên góc tường.
Chu Trường Dung gần như không thể tin, cường đại như Thải Vân phu nhân mà chỉ trong một nháy mắt, từ thân thể đến nguyên thần triệt để bị tiêu diệt.
Mà mọi chuyện thật sự diễn ra trước mắt.
Không cho phép hắn không tin.
Mạnh mẽ như vậy, quả thực chưa từng nghe thấy.
Chủ nhân pho tượng kia là ai?
Nếu là tiên nhân, tuyệt đối không thể làm được như vậy!
Chu Trường Dung cố gắng từ dưới đất đứng lên, nhưng khí tức kia dường như khóa lấy hắn.
Hắn mơ mơ màng màng, nhìn thấy pho tượng hoàn chỉnh đi về phía mình.
"Nói ta biết, tâm nguyện của ngươi là gì?"
Pho tượng giống như người sống, nó hỏi thăm Chu Trường Dung, từng bước đi về phía hắn.
Nó như thể có thể nhìn thấy suy nghĩ của mình.
Tinh thần Chu Trường Dung hoảng hốt, Sổ Sinh Tử bên trong đan điền kịp thời bảo vệ một tia tỉnh táo cuối cùng trong hắn, giúp cho hắn không bị pho tượng mê hoặc.
Thải Vân phu nhân lúc trước, cũng bị như vậy?
Bởi vì Thải Vân phu nhân bất kính với nó, mất đi giá trị lợi dụng, cho nên mới bị nó gϊếŧ chết.

Mà mình là tu sĩ Đại Thừa, còn xuất hiện ở đây, cho nên nó mới coi mình là vật chủ kí sinh tiếp theo?
Nội tâm Chu Trường Dung giao chiến.
Dựa vào thực lực của hắn, tuyệt đối không phải đối thủ của pho tượng kia, Thải Vân phu nhân mạnh hơn hắn rất nhiều còn thành thủ hạ của nó không thoát khỏi nửa bước.


Nếu điều động Sổ Sinh Tử, vậy thì có thể giải quyết tận gốc pho tượng.
Mà chủ nhân sau lưng pho tượng thực lực phi phàm, nếu hắn dùng Sổ Sinh Tử, sợ là không thể tiếp tục che dấu tin tức nữa.
Lần sau đến, sẽ không phải là một pho tượng nho nhỏ, mà là bản thân thần phật luôn rồi!
Chu Trường Dung nỗ lực khống chế thân thể của mình lui về sau.
Hắn tuyệt đối sẽ không bị người khống chế!
Dù đối phương mạnh có hơn, ở bên trên kết giới, có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh?
Tâm trí Chu Trường Dung kiên định, tuyệt đối không phải điều người bình thường có thể làm được.
Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều là thương hại, cảm thông, từ trên cao nhìn xuống.
Bọn họ nói, "Đứa bé này thông minh dễ thương như vậy, đáng tiếc chỉ có thể sống đến mười mấy tuổi."
"Bệnh khó trị, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi, hưởng thụ thật đã."
"Ngày mai có thể chết hay không đây?"
"Ồ, sao còn chưa chết?"
...
Chu Trường Dung không chỉ không chết, hắn còn cố gắng mỗi ngày kiên trì sống sót.
Hắn đã ở qua bao nhiêu bệnh viện, vì thi đậu làm âm quan mà xém chết mấy lần, chính hắn còn đếm không hết.
Từ bỏ rất dễ dàng.
Không ai có thể cứu hắn, chỉ cần từ bỏ, hắn có thể sống càng thoải mái hơn so với người bình thường, sẽ không có ai tính toán với một kẻ hấp hối sắp chết, hắn làm gì cũng sẽ được tha thứ.
Nhưng Chu Trường Dung không làm như vậy, ngược lại còn lựa chọn một con đường đầy gian nan hiểm trở.
Người khác muốn hắn chết, thì hắn nhất định phải chết?
Tất cả đều nói hắn không sống quá hai mươi, vậy thì hắn sẽ sống càng lâu càng dai cho bọn họ xem!
Cơ thể Chu Trường Dung lùi lại mấy bước.
Pho tượng kia tựa hồ có chút ngây người, hình như không nghĩ tới còn có một tu sĩ có thể phản kháng lại quyền uy của nó?
Nó đẩy nhanh tốc độ.
Đi nhanh về phía Chu Trường Dung hơn.
Tu sĩ này có thể phản kháng, cũng chứng minh hắn có giá trị lợi dụng càng cao!
Pho tượng gần như đã đến trước mặt Chu Trường Dung.
"Để ta nhìn xem, ngươi là ai?"
Pho tượng muốn đi vào trong đầu Chu Trường Dung.
Không thể --
Chu Trường Dung chuẩn bị khởi động Sổ Sinh Tử.
Hắn tình nguyện bị cửu thiên thập giới truy sát, cũng không muốn sống thành con rối của người khác!
"Đồ của bản tọa, là thứ ngươi dám mơ tưởng? Cút-- "
Giọng nói Sư Vô Cữu từ xa truyền đến.
Theo sau đó, luồng khí tức cường đại không rõ nhất thời bị linh khí tràn ngập sinh cơ thay thế.
Chính là nguồn sinh cơ này!
Lúc Sư Vô Cữu phá quan tài mà ra, chính nguồn linh khí này đã đè ép tử khí trong thân thể hắn xuống.
Pho tượng kia đã gần đến trước mặt Chu Trường Dung, lại bị một tia sáng xuyên thủng, làm cho toàn bộ pho tượng trực tiếp đóng lên vách tường.
Chu Trường Dung cảm giác thân thể thả lỏng.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ dưới đất đứng lên, quần áo gần như ướt đẫm.
Chu Trường Dung quay đầu lại, muốn nhìn xem thứ bắn thủng pho tượng kia là vật gì, nhưng pho tượng bị đóng trên tường trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, mà thứ bắn thủng nó, cũng biến mất theo.
"Tiểu tử lừa đảo, về -- "
Chu Trường Dung cảm thấy thân thể bị nhấc lên, cả người đột ngột biến mất khỏi động phủ.
Ở một nơi nào đó trên tầng trời thứ 9.
"Ồ, pháp bảo gì mà có thể phá hủy hóa thân của bản tôn vậy?"
Người đó mở lòng bàn tay.
Xuất hiện một khối ngọc hình vuông được gọt dũa cẩn thận.
Bên trên còn khắc một chữ "中".
[pháp bảo bé Sư quăng để cứu bé Chu nè]
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Ồ, có người muốn cướp thịt trong miệng bản tọa? Đập đập đập đập đập hết.
Sư Vô Cữu: Chết tiệt, bảo khố bên người vẫn không mở ra, chỉ có mạt chược, vậy thì dùng tạm mạt chược đi.
Pass chương sau: Lần đầu gặp Sư Vô Cữu tưởng Chu Trường Dung là thú gì? (theo cách gọi hiện đại).

Có hoa, không dấu, không cách, 7 chữ.

Ví dụ rùa con thì pass sẽ là RuaCon.
(Những bạn đọc trên truyenwiki1.com thì có thể vào acc truyenwiki1.com của mình nhấn vào link wordpress mình đính ở phần profile rồi tìm chương này nhập pass để đọc nhé.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương