Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
-
Quyển 1 - Chương 73
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Từ giờ để tiện cho việc đọc, chú thích nào ngắn thì mình ghi luôn bên dưới, còn chú thích dài thì cũng giải thích sơ qua rồi mọi người kéo xuống phần chú thích bên dưới để hiểu rõ hơn nhé ☆⌒(≧▽°))
Thời điểm Văn Xuân Tương lên tiếng quả thực rất đúng lúc.
Hiện giờ Tạ Chinh Hồng đang đi cùng Lịch Hòa Quang và các đệ tử Quy Nguyên tông, những gương mặt sáng giá trong tông môn đều hội tụ đầy đủ. Xung quanh bọn họ cũng có không ít đội ngũ tương tự, một đám người ăn mặc như khổng tước xòe đuôi, đủ cả năm màu bảy sắc. Trên người bọn họ, có thể nhìn thấy nhiều kiểu ngọc bội, ngọc trâm, mũ quan, pháp y có công năng phòng ngự, thậm chí còn có đủ loại pháp bảo phi hành.
Mỗi lần Tu Chân giới tổ chức đại hội, đều là dịp để các môn phái đua nhau khoe sắc trình diễn bản thân.
Đại hội Phật đản là một đại điển long trọng như vậy, đương nhiên càng phải ăn diện hơn.
Dù nhìn kiểu gì, bây giờ Tạ Chinh Hồng đều chẳng có cách nào tránh được tai mắt của các đệ tử Quy Nguyên tông để đi mặc thử pháp y mà Văn Xuân Tương làm cho hắn.
Nhưng đây là bộ đồ mà tiền bối phải vất vả tăng ca mới hoàn thành xong, nếu không làm theo ý tiền bối, e rằng tiền bối sẽ mất vui mấy ngày liền. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Tạ Chinh Hồng hiểu rất rõ ràng.
“Lịch đạo hữu, Cát trưởng lão, bần tăng vừa nhận được tin của một vị bằng hữu, pháp y mà người đó làm cho ta đã hoàn thành nên gọi ta đi lấy.” Tạ Chinh Hồng chắp tay nói.
Cát trưởng lão là một người hiền hòa hoạt bát, “Chuyện này nào có đáng gì, bằng hữu của Tạ tiểu hữu cũng chính là bằng hữu của Quy Nguyên tông chúng ta, cứ mời người đó đến đây là được.”
“Bằng hữu của bần tăng có hơi thẹn thùng nhát gan.” Tạ Chinh Hồng cong miệng, nói có chút ngượng ngùng, “Lần này bần tăng đi lấy pháp y, dù gì cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, không dám làm phiền chư vị.”
Văn Xuân Tương vừa nhát gan vừa thẹn thùng: …………..
“Mất khoảng bao lâu vậy?” Lịch Hòa Quang trầm ngâm một lát rồi hỏi.
“Trước khi tới Hoa Nghiêm tông, bần tăng sẽ đuổi kịp.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
“Vậy mong đạo hữu đi sớm về sớm.” Lịch Hòa Quang nhìn về phía Cát trưởng lão, thấy đối phương đồng ý thì bèn nói.
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng khẽ nói lời cảm tạ, bấy giờ mới hóa thành một tia sáng đỏ bay về hướng Tây, giây lát liền chẳng thấy bóng dáng.
“Rời đi lúc này, dù sao cũng không ổn cho lắm.” Cát trưởng lão hơi khó xử nhìn về phía Lịch Hòa Quang.
“Tạ đạo hữu có thiệp mời riêng, đi cùng chúng ta chẳng qua là vì nể mặt chúng ta thôi.” Lịch Hòa Quang nhìn hướng Tạ Chinh Hồng rời đi, trả lời, “Những khuôn phép bình thường không thể ngăn nổi con rồng đã thức tỉnh, rồi sẽ có ngày nó bay lên chín tầng mây. Tạ đạo hữu tiền đồ vô lượng, sẽ có ngày đạt thành đại đạo.”
Cát trưởng lão thấy Lịch Hòa Quang tôn sùng Tạ Chinh Hồng như vậy, đành im lặng không nói gì.
May mà một nhân tài như vậy rốt cuộc vẫn còn có quan hệ chặt chẽ với Quy Nguyên tông bọn họ.
“Tiền bối, nơi này chắc không có ai đâu.” Tạ Chinh Hồng bay đến một khe núi nhỏ, thả thần thức bao phủ bốn phía.
“Bổn tọa vừa nhát gan vừa thẹn thùng, không dám gặp người, đúng là phải tìm chỗ không người để ở nhỉ.” Văn Xuân Tương âm dương quái khí trả lời. (Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
Tạ Chinh Hồng bật cười, “Tiền bối để ý chuyện này làm chi, chỉ là kế sách ứng biến tạm thời thôi mà.”
“Hừ.” Văn Xuân Tương đương nhiên biết thế, chẳng qua khi bị tiểu hòa thượng nói như vậy, trong lòng vẫn có chút không vui thôi.
Theo tiếng hừ lạnh của Văn Xuân Tương, một vầng sáng chợt bay ra từ trong chuỗi hạt, vầng sáng như thể có linh tính vậy, từ từ bay đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương vươn ngón tay chỉ xuống.
Vầng sáng kia liền đập vào Tạ Chinh Hồng, hóa thành những đốm sáng li ti, bám lên người hắn.
“Sao không dùng thủy kính ngắm thử xem?” Văn Xuân Tương thấp giọng cười nói.
Tạ Chinh Hồng hóa ra một tấm thủy kính, lẳng lặng nhìn chính mình trong gương.
Hồi lâu sau, hắn vẫn trầm mặc.
“Tiền, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng hơi ấp a ấp úng.
“Sao thế, ngươi thấy có chỗ nào không hài lòng hả?” Văn Xuân Tương liếc mắt, nếu Tạ Chinh Hồng dám cả gan chê bai một câu, y sẽ bay ra xé sạch pháp y của Tạ Chinh Hồng luôn.
“Tiền bối, sao trên pháp y lại có hoa thế?” Tạ Chinh Hồng nhìn mình trong gương, vẫn không nhịn nổi mà hỏi.
Không thể không nói, bộ tăng y này quả thực có thể xưng là thiên y vô phùng. (Câu này mình cũng từng giải thích rồi, thiên y vô phùng nghĩa là áo của thần tiên không một vết khâu, ý nói sự trót lọt, hoàn mỹ, không kẽ hở.)
Màu áo đen thuần ánh kim, tông màu tối lại điểm chút kim sắc.
Tay áo phất phơ, trông rất rộng rãi, nhưng phần hông thì lại hơi nhỏ.
Trông thì có vẻ không bắt mắt lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nếu nhìn vào, tuyệt đối sẽ chẳng có ai nghĩ nó là pháp y của Pháp tu, đây rõ ràng là tăng bào.
Ngoài ra còn kết hợp thêm một cây trâm gài tóc màu đen ánh kim, trên trâm có khắc một ít kinh Phật, có vẻ trang trọng không hề mộc mạc.
Nhìn chung, Tạ Chinh Hồng rất vừa lòng.
Bộ pháp y này giản dị và trang nghiêm hơn những bộ trước đây Văn Xuân tương đã làm cho hắn nhiều, đẳng cấp rõ ràng cũng hơn xa. Sau khi mặc nó lên, Tạ Chinh Hồng cảm thấy tốc độ hấp thu linh khí của mình cũng nhanh hơn.
Chỉ duy nhất khác biệt ở chỗ, ở cổ tay áo và vạt dưới đều thêu một đóa hoa.
Trông hơi giống hoa sen, nhưng cũng không hẳn.
Lấp la lấp lánh, lại còn ánh kim, khiến Tạ Chinh Hồng trông nhiều hơn một phần hoa quý, thiếu bớt một phần chất phác.
“Bổn tọa đã bố trí không ít Tụ Linh trận có tính phòng ngự lên pháp y, thậm chí nó còn có thể bắn ngược lại trận pháp, đóa hoa đó chính là hoa văn do pháp trận tạo thành. Trông hơi giống hoa sen nhỉ, không phải rất tốt sao?” Văn Xuân Tương uể oải duỗi người.
Tạ Chinh Hồng đương nhiên không có chỗ nào để chê trách.
“Tiền bối vất vả rồi.”
“Ừ, bổn tọa muốn nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nữa diễn ra hội Phật đản thì không cần gọi ta, tránh để ngươi bị người khác phát hiện.” Văn Xuân Tương gật đầu dặn dò. Đóa hoa kia đương nhiên là do y cố ý rồi.
Chỉ may mỗi tăng bào thì quá nhàm chán, vậy nên y mới nhịn không được mà thêm thắt vài thứ.
Làm vậy, ít nhất Văn Xuân Tương cũng xem như tự an ủi mình một chút.
Sau khi cắt đứt liên hệ với Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương liền nằm ngủ ngon lành.
Hi vọng có thể thuận lợi vượt qua lần này, với tài trí của tiểu hòa thượng thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Vì bộ pháp y này, Văn Xuân Tương đã hao tâm tổn trí không ít, lúc này vừa nằm xuống giường ngọc, chẳng mấy chốc y đã ngủ mất.
May mà bây giờ tiểu hòa thượng không thấy được, nếu không thì lại luyên thuyên cho xem.
Văn Xuân Tương mơ mơ màng màng mà nghĩ thế.
Tạ Chinh Hồng không quấy rầy Văn Xuân Tương nữa mà trực tiếp mặc pháp y mới, bay theo hướng của những đệ tử Quy Nguyên tông.
“Lịch đạo hữu, bần tăng đã xong việc, khiến đạo hữu phải đợi lâu rồi.” Tạ Chinh Hồng bay đến trước mặt Lịch Hòa Quang, bấy giờ mới hiện hình.
Lịch Hòa Quang và đám người Cát trưởng lão: ………………
“Sao vậy, trên người bần tăng có chỗ nào không ổn ư?” Tạ Chinh Hồng có chút tò mò, hỏi ngược lại.
Lịch Hòa Quang đưa tay lên miệng, khẽ ho khan, “Tay nghề làm pháp y của vị bằng hữu này của Tạ đạo hữu quả thật không tồi.”
Tạ Chinh Hồng nghe vậy liền nở nụ cười, “Đương nhiên rồi, người đó rất lợi hại.”
Lịch Hòa Quang lại ho khan một tiếng, dĩ nhiên là để đánh tỉnh nhưng đệ tử đang nghệt mặt ở phía sau.
Đa số các đệ tử đều yên lặng nhìn Tạ Phật tu, Tạ Chinh Hồng vẫn không mảy may gì như trước, nhất thời cảm thấy suy nghĩ của mình có chút dơ bẩn rồi.
Bọn họ thật lòng cảm thấy, khi Tạ Chinh Hồng mặc bộ tăng y này, Tạ chân nhân cả người đều tràn ngập cảm giác “cao quý cấm dục”.
Rất hợp với khẩu vị của mấy tu sĩ bọn họ, giờ sao nhìn vào là chỉ muốn thông đồng với nhau đẩy ngã ngài ấy thế này?
Bọn họ mà còn như thế, nếu đám Ma tu và các nữ tu mà thấy được, ắt hẳn là nhịn không nổi ấy chứ.
Các đệ tử QUy Nguyên tông không khỏi đồng loạt thở dài.
Đầu năm nay tìm đạo lữ chẳng dễ gì, may mà Tạ chân nhân là người tu Phật, nếu không thì sẽ trở thành “Kẻ địch của vạn người” mất thôi.
Tạ Chinh Hồng vẫn chẳng hay biết gì mà đứng chung một chỗ với các đệ tử Quy Nguyên tông, hấp dẫn ánh mắt của không ít tu sĩ đến từ môn phái khác.
Tạ Chinh Hồng chẳng có cảm giác gì, sau khi trải qua chuyện bị cả đống người vây xem khi trở về Quy Nguyên tông, hắn đã quen với những ánh mắt thế này.
Hắn không ngờ được rằng, ánh mắt sùng bái trước đây của những người đó, giờ lại tràn ngập sự ái mộ.
Sao lại có người mặc tăng bào đẹp như vậy chứ?
Lại còn không phải trọc đầu nữa.
Đây vẫn là một Phật tu, kỳ Nguyên Anh! Trẻ tuổi! Ưa nhìn! Cấm dục!
Đám tu sĩ xoa tay, nếu có thể có được Tạ Chinh Hồng, thực sự phải phấn đấu không chỉ mấy trăm năm thôi đâu.
Trong lúc nhất thời, không ít tu sĩ đều thay đồ mới, còn nhờ giao tình định xin đi cùng Quy Nguyên tông để bắt chuyện với Tạ Chinh Hồng.
Số đệ tử Quy Nguyên tông đi cùng Lịch Hòa Quang cũng không nhiều, nhưng bọn họ đều là nhân tài. Nếu không thì đâu thể được chọn thay mặt Quy Nguyên tông đến dự đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông được, cả đám đánh Thái Cực đuổi đám người bu tới trở về.
Ha ha, bây giờ Tạ Chinh Hồng còn chưa chính thức an cư lạc nghiệp ở Quy Nguyên tông bọn họ, đám người này còn dám đến tranh giành hả?
Không có cửa đâu!
Bọn họ sẵn sàng giúp đại sư huynh một tay, cũng quyết không thể để đám người này chiếm lợi được.
Lịch Hòa Quang và Tạ Chinh Hồng hoàn toàn không hề hay biết mình đã bị ghép đôi, hai người đang thảo luận vài việc về đại hội Phật đản, chẳng hề chú ý đến bên ngoài.
Có lẽ trên con đường tu hành, thể nào cũng sẽ xuất hiện mấy hiều lầm tốt đẹp kiểu này.
Hoa Nghiêm tông.
Hoa Nghiêm tông là tông môn Phật tu lớn nhất ở Đạo Xuân trung thế giới, nhưng số lượng đệ tử có lẽ còn kém xa một tông môn hạng ba.
Mặc dù ít người đến đáng thương, song tuyệt đối không ai dám dễ dàng mạo phạm uy nghiêm của nó.
Đệ tử của Hoa Nghiêm tông, trước khi đạt đến kỳ Kim Đan thì không được phép ra ngoài du lịch, dù pháp thuật công kích của Hoa Nghiêm tông không mạnh lắm, nhưng xét về pháp thuật phòng ngự thì có thể xưng là hàng đầu.
Mà quan trọng nhất là, bên ngoài lãnh địa của Hoa Nghiêm tông, có Tứ đại đại trận, gồm địa, hỏa, phong, thủy.
Nhắc đến bốn đại trận này, hầu như không ai là không sợ.
Nghe nói từng có một Ma tu tập hợp không ít tu sĩ để đuổi giết một Phật tu của Hoa Nghiêm tông, ép Phật tu nọ tự bạo Kim Đan trước mặt mọi người. Ngay khi Kim Đan vỡ nát, Tứ đại đại trận của Hoa Nghiêm lập tức bị tác động, dù cách hơn nửa thế giới nhưng vẫn đánh trúng đám Ma tu kia.
Song lại không đánh chết.
Bốn đại trận này sẽ không trực tiếp giết người, điều này không phù hợp với tôn chỉ của Phật tu, thế nhưng còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Người bị bốn đại trận này đánh trúng, mỗi ngày đều sẽ bị lửa Vô Nghiệp thiêu đốt, bị gió Cửu Thiên cuốn đi, bị đất Hậu Thổ đè ép, bị nước Vô Căn gột rửa.
Những thứ đó không có hình thể, chỉ tác động đến linh hồn của tu sĩ.
Dù có công pháp hay pháp bảo lợi hại, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản những thống khổ này.
Thậm chí có người còn nhờ đến Vạn Ma cốc, song vẫn không có kết quả.
Không trực tiếp giết ngươi, nhưng lại khiến ngươi còn thống khổ hơn cả chết.
Dù có tự bạo Kim Đan thì linh hồn vẫn luôn bị tra tấn, đám Ma tu kia cuối cùng không chịu nổi đau khổ mà hồn phi phách tán. Mà người chủ sự của Hoa Nghiêm tông chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Như thể rơi xuống địa ngục A Tị.”
(Địa ngục A Tị hay còn gọi là Avìci hay địa ngục Vô Gián, là một trong tám địa ngục nóng. Địa ngục này nằm ở tầng dưới cùng của các địa ngục, có bảy lớp thành sắt, bảy tầng lưới sắt, bảy lớp nội thành có rừng gươm. Ở dưới có mười tám ngăn, chung quanh bảy lớp đều là rừng dao. Có mười tán ngục tốt, A Tị có bốn cửa ra vào, trên các ngưỡng cửa có tám mươi cái chõ, nước đồng sôi phun lên, từ cửa chảy tràn vào.)
Uy tín của Hoa Nghiêm tông lập tức tăng vọt.
Dù các đại sư trận pháp có nói, những trận pháp như vậy sẽ tiêu tốn một nguồn năng lượng khổng lồ, không thể nào xuất hiện thường xuyên, nhưng vẫn không có ai dám can đảm nếm thử.
Mọi người đều biết, Phật tu không bao giờ nói dối.
Bọn họ đã nói như thể rơi xuống địa ngục A Tị, thì chính là như thể rơi xuống địa ngục A Tị.
Đệ tử chân truyền trong thế hệ này của Hoa Nghiêm tông chưa đến hai mươi người, do Tam Tư đứng đầu. Đời trước, những đệ tử chân truyền có địa vị cao đều ra mặt gặp khách vì dịp thịnh hội này, trông ai cũng đều cao thâm bí hiểm.
Đứng đầu là một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, sắp đột phá kỳ Xuất Khiếu, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, nhưng uy thế lại như sấm sét. Y mang nụ cười trên mặt, trông rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế không giận mà uy (Nguyên văn là bất nộ nhi uy, nghĩa là không tức giận nhưng vẫn có uy thế khiến người khác kinh sợ). Phần lớn các đệ tử Hoa Nghiêm tông đều im lặng đứng sau y, Tam Tư chỉ lộ ra một cái đầu.
Có thể thấy, người này có địa vị cực cao ở Hoa Nghiêm tông!
Có trưởng lão của môn phái nào đó nhận ra, người này chính là đệ tử đứng đầu Hoa Nghiêm tông vào hơn một trăm năm trước, người đã chứng được La Hán Kim Thân của Lôi Đức tôn giả – Phật tu Liễu Không.
“Cát trưởng lão biết y sao?” Có đệ tử nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên, ta vốn tưởng rằng y đã đến đại thế giới từ lâu, không ngờ y còn ở lại Hoa Nghiêm Tông để tu hành. Xem ra, ít nhất y cũng đã tu được Lôi Đức tôn giả Hư tướng rồi.” Cát trưởng lão nhớ lại chuyện cũ, giọng nói còn có chút tang thương, “Bản thân y có dị linh căn hệ Lôi, vô cùng thuần túy, chính là căn cốt tuyệt đỉnh, lúc ấy người tu hành công pháp hệ Lôi nổi tiếng nhất là một vị chân nhân, người đó tự tìm đến mong nhận y là đồ đệ, nguyện ý truyền thừa y bát. Không ngờ Liễu Không lại từ chối ý tốt của chân nhân, tự mình quy y rồi đến làm tiểu sa di ở một ngôi chùa nhỏ. Không bao lâu sau, y được Hoa Nghiêm tông thu nhận, truyền thừa Vô Thượng La Hán pháp điển. Y không thích tranh đấu, nhưng lại hận nhất là kẻ có tâm tư bất chính, tu sĩ đã chết trong tay y nhiều không đếm xuể.”
Nói đoạn, Cát trưởng lão khẽ cười, trong giọng điệu ẩn chứa sự kính trọng.
“Vào lúc đánh to nhất, y đơn thương thất mã (đơn độc một mình) giết chết mấy trăm Ma tu, trong đó còn có không ít Pháp tu cấu kết với đám Ma tu kia, tất cả đều bị y dùng Thiên lôi đánh cho hồn phi yên diệt (Nghĩa là biến mất nhanh gọn sạch sẽ như làn khói). Những tên tu sĩ đó bị y dùng Thiên lôi đánh, kêu rêu mấy ngày không dứt. Cuối cùng, ngay cả những đệ tử đồng môn của y ở nội môn Hoa Nghiêm tông cũng nhìn không nổi nữa, cho rằng y xuống tay quá mức tàn nhẫn. Sau đó chưởng môn Hoa Nghiêm tông dốc hết sức khuyên nhủ y, từ đó y liền biến mất không thấy tung tích. Chúng ta đều cho rằng, y đã bị chưởng môn Hoa Nghiêm tông đưa đến tu hành ở đại thế giới, không ngờ y vẫn ở lại nơi này.”
“Đám đồng môn kia đúng là cổ hủ, nếu ta mà có một vị sư huynh lợi hại như vậy, sùng bái còn không kịp ấy chứ, sao lại xa lánh người ta?” Đám đệ tử Quy Nguyên tông khó hiểu nói.
“Việc này, ắt hẳn Tạ tiểu hữu hiểu rõ hơn rồi.” Cát trưởng lão cười nhẹ, chuyển đề tài sang cho Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu, “Ngã Phật từ bi.”
Nếu là đệ tử của môn phái khác, có lẽ còn vui đến mức đốt pháo chúc mừng, nhưng tông môn Phật tu mà lại có một đệ tử như vậy thì chỉ có thể trục xuất đi mà thôi.
“Phật tu đúng là không phải người bình thường có thể làm được. Chắc ta chẳng có tí tuệ căn nào đâu.” Đệ tử vừa nói chuyện nhún vai nói, mấy người khác thi nhau phụ họa. Nhưng mà trước mặt vị đại sư sở hữu công pháp hệ Lôi cao siêu này, đa phần tu sĩ từ các môn phái đều nhẫn nhịn hơn.
“Chư vị đã đi cả quãng đường xa đến đây, Liễu Không phụng mệnh chưởng môn phương trượng đợi ở chỗ này, A Di Đà Phật.” Liễu Không một tay hành lễ, trưởng lão của các môn phái cũng lần lượt hoàn lễ.
“Mời.” Ánh mắt của Liễu Không đảo qua đám đệ tử Quy Nguyên tông, dừng lại một lát trên người Tạ Chinh Hồng.
Mọi người thấy Liễu Không nhìn Tạ Chinh Hồng, cũng chẳng thấy có gì là lạ cả.
Dù sao cũng là người được Hoa Nghiêm tông cố ý tặng thiệp mời, nếu không để ý thì mới lạ đó.
Tầm mắt Liễu Không dừng lại không lâu, y nhanh chóng vào việc chính, bắt đầu tiếp đón đoàn người từ các môn phái. Tính tình y tốt như vậy khiến người ta cảm thấy chuyện y làm nhiều năm trước như thể vốn không hề tồn tại vậy.
Song càng như thế, những trưởng lão biết về Liễu Không lại càng cẩn thận hơn.
Nếu làm mất mặt Hoa Nghiêm tông đại hội Phật đản thì quả thực là kết một mối thâm thù lớn.
Sau khi hàn huyên cùng các trưởng lão, Liễu Không liền phái những sư đệ đứng sau lần lượt dẫn đường cho từng người đến Hoa Nghiêm tông, vài đệ tử còn lại thì tiếp tục ở lại cùng y để tiếp đãi khách nhân.
Quy Nguyên tông là môn phái nổi danh nhất ở Đạo Xuân trung thế giới, đương nhiên không thể khinh thường được. Người dẫn đường cho bọn họ cũng là một Phật tu kỳ Nguyên Anh, tên là Viên Giới, là sư huynh chân truyền đời trước của Tam Tư.
Viên Giới kiểm tra thiệp mời một lượt mang tính tượng trưng, dẫn Lịch Hòa Quang và các đệ tử Quy Nguyên tông rời đi, còn thiệp mời của Tạ Chinh Hồng là loại khác, hắn là khách nhân đồng đạo được Hoa Nghiêm tông mời đến, vậy nên không ở cùng với những người đến chúc mừng.
Việc đã đến nước này, đám người Lịch Hòa Quang đành phải nói lời tạm biệt với Tạ Chinh Hồng.
“Xin Tạ đạo hữu chờ một lát nhé.” Liễu Không cười nói với Tạ Chinh Hồng, “Số khách nhân hôm nay hơi nhiều một chút, nên tạm thời không có đủ người. Nếu Tạ đạo hữu thấy chán thì có thể đi du ngoạn một lát.”
“Đạo hữu khách khí rồi.” Tạ Chinh Hồng cũng không để ý lắm, “Bần tăng lần đầu đến bảo địa, khách tùy chủ tiện (Nghĩa là khách đến nhà phải thích ứng với hoàn cảnh, tình hình của chủ nhà). Nếu đạo hữu không chê, bần tăng có thể đứng đây chờ được chứ?”
“Đạo hữu thật bao dung.” Liễu Không thấy Tạ Chinh Hồng chủ động lưu lại như vậy, trong lòng cũng có chút cảm kích.
Bọn họ vốn cho rằng các môn phái ở Đạo Xuân trung thế giới sẽ đến theo từng nhóm, không ngờ tất cả đều đến vào hôm nay. Hơn nữa vừa rồi họ mới nhận được tin báo, còn có không ít khách quý từ những thế giới khác sắp đến chúc mừng nữa, nhất thời không có đủ nhân thủ. Tạ Chinh Hồng là khách quý mà Hoa Nghiêm tông cố ý mời đến, nơi ở cũng không cùng chỗ với các môn phái khác. Hiện giờ thời gian bó buộc, chi bằng nói rõ ngay bây giờ thì hơn.
Liễu Không nghe sư đệ Tam Tư khen ngợi Tạ Chinh Hồng tuệ căn thâm sâu, lúc này lại thấy Tạ Chinh Hồng thấu tình đạt lý như vậy, y cũng vô cùng vui vẻ.
“Hòa Quang tự ở Dương Minh trung thế giới, đến chúc mừng đại hội Phật đản.”
Phía chân trời bỗng xuất hiện một tia sáng đỏ, một đám hòa thượng mặc áo cà sa giống nhau, cưỡi trên một cái hồ lô Bát Bảo bay đến, như ẩn như hiện trong làn mây. Ai nấy đều mang thần sắc trang trọng, chính khí lẫm liệt, xuất hiện ở chân trời trông như thần phật hàng thế.
(Hồ lô Bát Bảo là biểu tượng của sự phú quý, giàu sang, may mắn, viên mãn.)
Lời chúc mừng lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nói là bọn họ đến chúc mừng, không bằng nói bọn họ không có ý tốt thì đúng hơn.
Dù có chúc nhưng bây giờ đâu phải lúc, đám người này lại không chịu lộ mặt, xuất hiện như vậy thực sự khiến người ta thấy phiền não.
Song đại hội Phật Đản cũng không phải việc trọng đại của riêng một tông môn, nghe nói trước đây Hòa Quang tự từng xin các chủ tông ở đại thế giới để được tổ chức nhưng không thành công. Bây giờ lại phái mấy đệ tự này đến, ắt hẳn đa phần là để phá đám.
Ai cũng nói Phật môn thanh tịnh, có điều số lượng môn phái nhiều như vậy, học thuyết lại giống nhau, không tránh khỏi chuyện đấu đá lẫn nhau.
Liễu Không thầm không vui, lại không thể mang bộ mặt khó chịu đi nghênh đón họ được.
Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy vầng Phật quang trên người những Phật tu này có chút kỳ diệu, nên liền bị hấp dẫn.
Không ngờ, trong mắt đám Phật tu của Hòa Quang tự, Tạ Chinh Hồng đang đứng lẳng lặng một mình cũng rất đáng chú ý.
Phật tu khi chọn tăng y dù là cố ý hay vô tình, đa phần đều chọn vàng, trắng, đỏ làm màu chủ đạo.
Tăng y màu đên tuy không phải không có, nhưng cũng ít đến đáng thương.
Tạ Chinh Hồng mặc bộ tăng y màu đen này lại mang đến cảm giác khác biệt, thậm chí ở nơi hắn đứng, ánh mắt của các Phật tu đều không khỏi bị hấp dẫn nhìn sang.
Như thể người trước mắt không phải tu sĩ bình thường như bọn họ, mà là một vị Bồ Tát chân chính vậy.
Đều là Phật tu, khi gặp Phật tính mà Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra thì lại càng khắc sâu hơn.
Ngoài Hòa Quang tự, không ít môn phái Phật tu khác cũng lục tục đi đến.
Số đệ tử dẫn đường phía sau Liễu Không nhanh chóng giảm dần, có vẻ họ cũng không ngờ bỗng dưng lại có nhiều môn phái như vậy?
Chẳng lẽ đều đến mà không báo trước một tiếng sao?
Liễu Không trong lòng thấy bất đắc dĩ, lại không thể không mang theo khuôn mặt tươi cười tiếp tục đến tiếp đãi.
May mà thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc cũng xác định hôm nay không còn môn phái nào đến nữa, bấy giờ Liễu Không mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ trên sân chỉ còn lại hai người Liễu Không và Tạ Chinh Hồng.
“Tạ đạo hữu, thật sự xin lỗi.” Khuôn mặt già nua của Liễu Không đỏ lên, hơi chột dạ nhìn Tạ Chinh Hồng.
Để vị khách quý như vậy chờ cả một ngày, dù khoảng thời gian đó chẳng thành vấn đề với tu sĩ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đây là khuyết thiếu của bọn họ.
“Hôm nay đông khách, Liễu Không đạo hữu cũng đâu rảnh rang để xử lý hết.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
Liễu Không cũng cười đáp lại, “Việc này ta cũng không dám dối gạt đạo hữu, hai ngày trước bỗng có khách quý đến đây để tuyên truyền giảng giải Phật pháp trong đại hội Phật đản, cơ hội này rất hiếm có. Tuy những môn phái này nói là đến vì đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông chúng ta, nhưng thực ra là đến vì vị cao tăng kia.”
“Thì ra là vậy, không biết vị cao tăng kia là ai mà lại lợi hại như thế?” Tạ Chinh Hồng hiếm khi nổi lòng hiếu kỳ.
Có thể khiến nhiều môn phái Phật tu vì mình mà đến như vậy, nhất định vị cao tăng này rất giỏi Phật pháp.
Tạ Chinh Hồng là đệ tử Phật tu, hiển nhiên cũng rất sùng kính người như vậy.
“Nhân vật cụ thể thì ta cũng chưa biết. Chỉ nghe nói ngài ấy là người đã tu được Pháp ấn[1], còn có một trong Tam bảo[2], chính là một cao nhân đắc đạo.” Liễu Không cười nói. (Mình cũng từng chú thích về pháp ấn rồi đó, là dấu hiệu của chánh pháp, tiêu chuẩn chứng minh cho giáo lý Phật giáo. Còn Tam bảo là ba cơ sở chính của Phật giáo.)
Người ta thường nói Quy Y Tam Bảo[3], nhưng với các Phật tu, Tam Bảo cụ thể lại là vật cực kỳ hiếm thấy.
Tam Bảo thường chia làm Phật, Pháp, Tăng, cũng có thể chia làm Giác, Chính, Tịnh, để phân biệt Pháp bảo, thường gọi là Giác bảo, Chính bảo, Tịnh bảo. Tam bảo tồn tại cũng giống như Pháp ấn vậy, là một trong những thứ không thể thiếu khi Phật tu muốn chứng Phật thân.
Không có Tam Bảo hoặc Pháp ấn thì chỉ có thể nói ngươi là một Phật tu thành công, chứ không thể nói ngươi là một Phật tu đắc đạo.
Có Tam bảo và Pháp ấn, mới xem như đã tạo được địa vị của mình ở Phật môn. Muốn phát triển Phật pháp của mình, Tam Bảo, Pháp ấn, Pháp Thân[4] ắt hẳn không thể thiếu. Những thứ này, hầu như chỉ sau kỳ Nguyên Anh thì Phật tu mới có cơ hội tiếp xúc và lý giải, đa số Phật tu còn chẳng có cơ hội biết đến chúng.
Ba vị cao tăng của Hoa Nghiêm tông cũng chỉ tu ra được Pháp ấn, không thể tu ra được Tam Bảo của bản thân.
Hiện giờ Tạ Chinh Hồng chẳng có gì, mấy thứ này cũng chỉ mới nghe từ miệng Văn Xuân Tương thôi. Lúc này nghe Liễu Không nói thế, nhất thời cũng nổi lòng khao khát chờ mong với vị cao tăng này.
“Một cao tăng như thế, dù có cách mấy thế giới thì đến nghe giảng Phật pháp cũng đáng giá.”
“Đúng vậy.”
Liễu Không thấy Tạ Chinh Hồng thấu tình đạt lý như thế, cũng không khỏi nói thêm vài câu, đến khi sắp xếp vị trí trong pháp hội, y cũng muốn cố gắng an bài cho Tạ Chinh Hồng một chỗ tốt.
Dù sao thì với những tu sĩ không phải Phật tu, họ cũng không thể lĩnh ngộ được pháp hội lần này một cách sâu sắc, không nên lãng phí vị trí tốt làm gì.
******
★Chú thích:
[1]Pháp ấn: là khuôn dấu hay dấu hiệu của chánh pháp, là tiêu chuẩn để chứng minh cho tính đúng đắn và chính thống của giáo lý đạo Phật. Tam Pháp Ấn là ba đặc điểm nổi bật của giáo lý đạo Phật, ba khuôn dấu của chánh pháp, là ba bản chất của thế giới hiện tượng: Vô Thường, Khổ và Vô Ngã. Ba đặc điểm này xác định tính đích thực của giáo lý Phật Đà, nhằm đảm bảo mọi sự suy tư, ngôn thuyết, diễn giải, thực hành của người đệ tử Phật không vượt ra ngoài mục đích giải thoát mà Như Lai đã giảng dạy.
[2]Tam bảo: là những lý tưởng trọng tâm của Phật giáo, hay còn gọi là “Ba kho báu”. Bao gồm Phật bảo, Pháp bảo, Tăng bảo.Đó là những nguyên tắc cơ bản và quan trọng nhất nếu muốn trở thành một tu sĩ Phật giáo.
[3]Quy Y Tam Bảo: là bước đi chính thức đầu tiên trên con đường Phật giáo. Quy y là chúng ta tin vào Phật giáo và chúng ta đã trở thành đệ tử của Tam Bảo – Phật, Pháp và Tăng. Khi quy y Tam Bảo, nó định hướng đức tin của chúng ta. Khi một người quyết định quy y Tam Bảo, nó thể hiện một sự cam kết mạnh mẽ hơn trong cuộc đời để học hỏi, thực hành và thể hiện đức tính của đức Phật, Pháp và Tăng.
[4]Pháp Thân: là một trong Tam Thân – ba loại thân của Phật. Phật giáo Đại Thừa cho rằng Phật có khi hiện thân thành nhiều hình tướng khác nhau chỉ vì lợi ích của chúng sinh. Pháp Thân là thể tính thật sự của Phật, đồng nghĩa với Chân như, là thể của vũ trụ. Pháp thân là thể mà Phật và chúng sinh đều có chung.
(Từ giờ để tiện cho việc đọc, chú thích nào ngắn thì mình ghi luôn bên dưới, còn chú thích dài thì cũng giải thích sơ qua rồi mọi người kéo xuống phần chú thích bên dưới để hiểu rõ hơn nhé ☆⌒(≧▽°))
Thời điểm Văn Xuân Tương lên tiếng quả thực rất đúng lúc.
Hiện giờ Tạ Chinh Hồng đang đi cùng Lịch Hòa Quang và các đệ tử Quy Nguyên tông, những gương mặt sáng giá trong tông môn đều hội tụ đầy đủ. Xung quanh bọn họ cũng có không ít đội ngũ tương tự, một đám người ăn mặc như khổng tước xòe đuôi, đủ cả năm màu bảy sắc. Trên người bọn họ, có thể nhìn thấy nhiều kiểu ngọc bội, ngọc trâm, mũ quan, pháp y có công năng phòng ngự, thậm chí còn có đủ loại pháp bảo phi hành.
Mỗi lần Tu Chân giới tổ chức đại hội, đều là dịp để các môn phái đua nhau khoe sắc trình diễn bản thân.
Đại hội Phật đản là một đại điển long trọng như vậy, đương nhiên càng phải ăn diện hơn.
Dù nhìn kiểu gì, bây giờ Tạ Chinh Hồng đều chẳng có cách nào tránh được tai mắt của các đệ tử Quy Nguyên tông để đi mặc thử pháp y mà Văn Xuân Tương làm cho hắn.
Nhưng đây là bộ đồ mà tiền bối phải vất vả tăng ca mới hoàn thành xong, nếu không làm theo ý tiền bối, e rằng tiền bối sẽ mất vui mấy ngày liền. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Tạ Chinh Hồng hiểu rất rõ ràng.
“Lịch đạo hữu, Cát trưởng lão, bần tăng vừa nhận được tin của một vị bằng hữu, pháp y mà người đó làm cho ta đã hoàn thành nên gọi ta đi lấy.” Tạ Chinh Hồng chắp tay nói.
Cát trưởng lão là một người hiền hòa hoạt bát, “Chuyện này nào có đáng gì, bằng hữu của Tạ tiểu hữu cũng chính là bằng hữu của Quy Nguyên tông chúng ta, cứ mời người đó đến đây là được.”
“Bằng hữu của bần tăng có hơi thẹn thùng nhát gan.” Tạ Chinh Hồng cong miệng, nói có chút ngượng ngùng, “Lần này bần tăng đi lấy pháp y, dù gì cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, không dám làm phiền chư vị.”
Văn Xuân Tương vừa nhát gan vừa thẹn thùng: …………..
“Mất khoảng bao lâu vậy?” Lịch Hòa Quang trầm ngâm một lát rồi hỏi.
“Trước khi tới Hoa Nghiêm tông, bần tăng sẽ đuổi kịp.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
“Vậy mong đạo hữu đi sớm về sớm.” Lịch Hòa Quang nhìn về phía Cát trưởng lão, thấy đối phương đồng ý thì bèn nói.
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng khẽ nói lời cảm tạ, bấy giờ mới hóa thành một tia sáng đỏ bay về hướng Tây, giây lát liền chẳng thấy bóng dáng.
“Rời đi lúc này, dù sao cũng không ổn cho lắm.” Cát trưởng lão hơi khó xử nhìn về phía Lịch Hòa Quang.
“Tạ đạo hữu có thiệp mời riêng, đi cùng chúng ta chẳng qua là vì nể mặt chúng ta thôi.” Lịch Hòa Quang nhìn hướng Tạ Chinh Hồng rời đi, trả lời, “Những khuôn phép bình thường không thể ngăn nổi con rồng đã thức tỉnh, rồi sẽ có ngày nó bay lên chín tầng mây. Tạ đạo hữu tiền đồ vô lượng, sẽ có ngày đạt thành đại đạo.”
Cát trưởng lão thấy Lịch Hòa Quang tôn sùng Tạ Chinh Hồng như vậy, đành im lặng không nói gì.
May mà một nhân tài như vậy rốt cuộc vẫn còn có quan hệ chặt chẽ với Quy Nguyên tông bọn họ.
“Tiền bối, nơi này chắc không có ai đâu.” Tạ Chinh Hồng bay đến một khe núi nhỏ, thả thần thức bao phủ bốn phía.
“Bổn tọa vừa nhát gan vừa thẹn thùng, không dám gặp người, đúng là phải tìm chỗ không người để ở nhỉ.” Văn Xuân Tương âm dương quái khí trả lời. (Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
Tạ Chinh Hồng bật cười, “Tiền bối để ý chuyện này làm chi, chỉ là kế sách ứng biến tạm thời thôi mà.”
“Hừ.” Văn Xuân Tương đương nhiên biết thế, chẳng qua khi bị tiểu hòa thượng nói như vậy, trong lòng vẫn có chút không vui thôi.
Theo tiếng hừ lạnh của Văn Xuân Tương, một vầng sáng chợt bay ra từ trong chuỗi hạt, vầng sáng như thể có linh tính vậy, từ từ bay đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương vươn ngón tay chỉ xuống.
Vầng sáng kia liền đập vào Tạ Chinh Hồng, hóa thành những đốm sáng li ti, bám lên người hắn.
“Sao không dùng thủy kính ngắm thử xem?” Văn Xuân Tương thấp giọng cười nói.
Tạ Chinh Hồng hóa ra một tấm thủy kính, lẳng lặng nhìn chính mình trong gương.
Hồi lâu sau, hắn vẫn trầm mặc.
“Tiền, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng hơi ấp a ấp úng.
“Sao thế, ngươi thấy có chỗ nào không hài lòng hả?” Văn Xuân Tương liếc mắt, nếu Tạ Chinh Hồng dám cả gan chê bai một câu, y sẽ bay ra xé sạch pháp y của Tạ Chinh Hồng luôn.
“Tiền bối, sao trên pháp y lại có hoa thế?” Tạ Chinh Hồng nhìn mình trong gương, vẫn không nhịn nổi mà hỏi.
Không thể không nói, bộ tăng y này quả thực có thể xưng là thiên y vô phùng. (Câu này mình cũng từng giải thích rồi, thiên y vô phùng nghĩa là áo của thần tiên không một vết khâu, ý nói sự trót lọt, hoàn mỹ, không kẽ hở.)
Màu áo đen thuần ánh kim, tông màu tối lại điểm chút kim sắc.
Tay áo phất phơ, trông rất rộng rãi, nhưng phần hông thì lại hơi nhỏ.
Trông thì có vẻ không bắt mắt lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nếu nhìn vào, tuyệt đối sẽ chẳng có ai nghĩ nó là pháp y của Pháp tu, đây rõ ràng là tăng bào.
Ngoài ra còn kết hợp thêm một cây trâm gài tóc màu đen ánh kim, trên trâm có khắc một ít kinh Phật, có vẻ trang trọng không hề mộc mạc.
Nhìn chung, Tạ Chinh Hồng rất vừa lòng.
Bộ pháp y này giản dị và trang nghiêm hơn những bộ trước đây Văn Xuân tương đã làm cho hắn nhiều, đẳng cấp rõ ràng cũng hơn xa. Sau khi mặc nó lên, Tạ Chinh Hồng cảm thấy tốc độ hấp thu linh khí của mình cũng nhanh hơn.
Chỉ duy nhất khác biệt ở chỗ, ở cổ tay áo và vạt dưới đều thêu một đóa hoa.
Trông hơi giống hoa sen, nhưng cũng không hẳn.
Lấp la lấp lánh, lại còn ánh kim, khiến Tạ Chinh Hồng trông nhiều hơn một phần hoa quý, thiếu bớt một phần chất phác.
“Bổn tọa đã bố trí không ít Tụ Linh trận có tính phòng ngự lên pháp y, thậm chí nó còn có thể bắn ngược lại trận pháp, đóa hoa đó chính là hoa văn do pháp trận tạo thành. Trông hơi giống hoa sen nhỉ, không phải rất tốt sao?” Văn Xuân Tương uể oải duỗi người.
Tạ Chinh Hồng đương nhiên không có chỗ nào để chê trách.
“Tiền bối vất vả rồi.”
“Ừ, bổn tọa muốn nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nữa diễn ra hội Phật đản thì không cần gọi ta, tránh để ngươi bị người khác phát hiện.” Văn Xuân Tương gật đầu dặn dò. Đóa hoa kia đương nhiên là do y cố ý rồi.
Chỉ may mỗi tăng bào thì quá nhàm chán, vậy nên y mới nhịn không được mà thêm thắt vài thứ.
Làm vậy, ít nhất Văn Xuân Tương cũng xem như tự an ủi mình một chút.
Sau khi cắt đứt liên hệ với Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương liền nằm ngủ ngon lành.
Hi vọng có thể thuận lợi vượt qua lần này, với tài trí của tiểu hòa thượng thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Vì bộ pháp y này, Văn Xuân Tương đã hao tâm tổn trí không ít, lúc này vừa nằm xuống giường ngọc, chẳng mấy chốc y đã ngủ mất.
May mà bây giờ tiểu hòa thượng không thấy được, nếu không thì lại luyên thuyên cho xem.
Văn Xuân Tương mơ mơ màng màng mà nghĩ thế.
Tạ Chinh Hồng không quấy rầy Văn Xuân Tương nữa mà trực tiếp mặc pháp y mới, bay theo hướng của những đệ tử Quy Nguyên tông.
“Lịch đạo hữu, bần tăng đã xong việc, khiến đạo hữu phải đợi lâu rồi.” Tạ Chinh Hồng bay đến trước mặt Lịch Hòa Quang, bấy giờ mới hiện hình.
Lịch Hòa Quang và đám người Cát trưởng lão: ………………
“Sao vậy, trên người bần tăng có chỗ nào không ổn ư?” Tạ Chinh Hồng có chút tò mò, hỏi ngược lại.
Lịch Hòa Quang đưa tay lên miệng, khẽ ho khan, “Tay nghề làm pháp y của vị bằng hữu này của Tạ đạo hữu quả thật không tồi.”
Tạ Chinh Hồng nghe vậy liền nở nụ cười, “Đương nhiên rồi, người đó rất lợi hại.”
Lịch Hòa Quang lại ho khan một tiếng, dĩ nhiên là để đánh tỉnh nhưng đệ tử đang nghệt mặt ở phía sau.
Đa số các đệ tử đều yên lặng nhìn Tạ Phật tu, Tạ Chinh Hồng vẫn không mảy may gì như trước, nhất thời cảm thấy suy nghĩ của mình có chút dơ bẩn rồi.
Bọn họ thật lòng cảm thấy, khi Tạ Chinh Hồng mặc bộ tăng y này, Tạ chân nhân cả người đều tràn ngập cảm giác “cao quý cấm dục”.
Rất hợp với khẩu vị của mấy tu sĩ bọn họ, giờ sao nhìn vào là chỉ muốn thông đồng với nhau đẩy ngã ngài ấy thế này?
Bọn họ mà còn như thế, nếu đám Ma tu và các nữ tu mà thấy được, ắt hẳn là nhịn không nổi ấy chứ.
Các đệ tử QUy Nguyên tông không khỏi đồng loạt thở dài.
Đầu năm nay tìm đạo lữ chẳng dễ gì, may mà Tạ chân nhân là người tu Phật, nếu không thì sẽ trở thành “Kẻ địch của vạn người” mất thôi.
Tạ Chinh Hồng vẫn chẳng hay biết gì mà đứng chung một chỗ với các đệ tử Quy Nguyên tông, hấp dẫn ánh mắt của không ít tu sĩ đến từ môn phái khác.
Tạ Chinh Hồng chẳng có cảm giác gì, sau khi trải qua chuyện bị cả đống người vây xem khi trở về Quy Nguyên tông, hắn đã quen với những ánh mắt thế này.
Hắn không ngờ được rằng, ánh mắt sùng bái trước đây của những người đó, giờ lại tràn ngập sự ái mộ.
Sao lại có người mặc tăng bào đẹp như vậy chứ?
Lại còn không phải trọc đầu nữa.
Đây vẫn là một Phật tu, kỳ Nguyên Anh! Trẻ tuổi! Ưa nhìn! Cấm dục!
Đám tu sĩ xoa tay, nếu có thể có được Tạ Chinh Hồng, thực sự phải phấn đấu không chỉ mấy trăm năm thôi đâu.
Trong lúc nhất thời, không ít tu sĩ đều thay đồ mới, còn nhờ giao tình định xin đi cùng Quy Nguyên tông để bắt chuyện với Tạ Chinh Hồng.
Số đệ tử Quy Nguyên tông đi cùng Lịch Hòa Quang cũng không nhiều, nhưng bọn họ đều là nhân tài. Nếu không thì đâu thể được chọn thay mặt Quy Nguyên tông đến dự đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông được, cả đám đánh Thái Cực đuổi đám người bu tới trở về.
Ha ha, bây giờ Tạ Chinh Hồng còn chưa chính thức an cư lạc nghiệp ở Quy Nguyên tông bọn họ, đám người này còn dám đến tranh giành hả?
Không có cửa đâu!
Bọn họ sẵn sàng giúp đại sư huynh một tay, cũng quyết không thể để đám người này chiếm lợi được.
Lịch Hòa Quang và Tạ Chinh Hồng hoàn toàn không hề hay biết mình đã bị ghép đôi, hai người đang thảo luận vài việc về đại hội Phật đản, chẳng hề chú ý đến bên ngoài.
Có lẽ trên con đường tu hành, thể nào cũng sẽ xuất hiện mấy hiều lầm tốt đẹp kiểu này.
Hoa Nghiêm tông.
Hoa Nghiêm tông là tông môn Phật tu lớn nhất ở Đạo Xuân trung thế giới, nhưng số lượng đệ tử có lẽ còn kém xa một tông môn hạng ba.
Mặc dù ít người đến đáng thương, song tuyệt đối không ai dám dễ dàng mạo phạm uy nghiêm của nó.
Đệ tử của Hoa Nghiêm tông, trước khi đạt đến kỳ Kim Đan thì không được phép ra ngoài du lịch, dù pháp thuật công kích của Hoa Nghiêm tông không mạnh lắm, nhưng xét về pháp thuật phòng ngự thì có thể xưng là hàng đầu.
Mà quan trọng nhất là, bên ngoài lãnh địa của Hoa Nghiêm tông, có Tứ đại đại trận, gồm địa, hỏa, phong, thủy.
Nhắc đến bốn đại trận này, hầu như không ai là không sợ.
Nghe nói từng có một Ma tu tập hợp không ít tu sĩ để đuổi giết một Phật tu của Hoa Nghiêm tông, ép Phật tu nọ tự bạo Kim Đan trước mặt mọi người. Ngay khi Kim Đan vỡ nát, Tứ đại đại trận của Hoa Nghiêm lập tức bị tác động, dù cách hơn nửa thế giới nhưng vẫn đánh trúng đám Ma tu kia.
Song lại không đánh chết.
Bốn đại trận này sẽ không trực tiếp giết người, điều này không phù hợp với tôn chỉ của Phật tu, thế nhưng còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Người bị bốn đại trận này đánh trúng, mỗi ngày đều sẽ bị lửa Vô Nghiệp thiêu đốt, bị gió Cửu Thiên cuốn đi, bị đất Hậu Thổ đè ép, bị nước Vô Căn gột rửa.
Những thứ đó không có hình thể, chỉ tác động đến linh hồn của tu sĩ.
Dù có công pháp hay pháp bảo lợi hại, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản những thống khổ này.
Thậm chí có người còn nhờ đến Vạn Ma cốc, song vẫn không có kết quả.
Không trực tiếp giết ngươi, nhưng lại khiến ngươi còn thống khổ hơn cả chết.
Dù có tự bạo Kim Đan thì linh hồn vẫn luôn bị tra tấn, đám Ma tu kia cuối cùng không chịu nổi đau khổ mà hồn phi phách tán. Mà người chủ sự của Hoa Nghiêm tông chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Như thể rơi xuống địa ngục A Tị.”
(Địa ngục A Tị hay còn gọi là Avìci hay địa ngục Vô Gián, là một trong tám địa ngục nóng. Địa ngục này nằm ở tầng dưới cùng của các địa ngục, có bảy lớp thành sắt, bảy tầng lưới sắt, bảy lớp nội thành có rừng gươm. Ở dưới có mười tám ngăn, chung quanh bảy lớp đều là rừng dao. Có mười tán ngục tốt, A Tị có bốn cửa ra vào, trên các ngưỡng cửa có tám mươi cái chõ, nước đồng sôi phun lên, từ cửa chảy tràn vào.)
Uy tín của Hoa Nghiêm tông lập tức tăng vọt.
Dù các đại sư trận pháp có nói, những trận pháp như vậy sẽ tiêu tốn một nguồn năng lượng khổng lồ, không thể nào xuất hiện thường xuyên, nhưng vẫn không có ai dám can đảm nếm thử.
Mọi người đều biết, Phật tu không bao giờ nói dối.
Bọn họ đã nói như thể rơi xuống địa ngục A Tị, thì chính là như thể rơi xuống địa ngục A Tị.
Đệ tử chân truyền trong thế hệ này của Hoa Nghiêm tông chưa đến hai mươi người, do Tam Tư đứng đầu. Đời trước, những đệ tử chân truyền có địa vị cao đều ra mặt gặp khách vì dịp thịnh hội này, trông ai cũng đều cao thâm bí hiểm.
Đứng đầu là một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, sắp đột phá kỳ Xuất Khiếu, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, nhưng uy thế lại như sấm sét. Y mang nụ cười trên mặt, trông rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế không giận mà uy (Nguyên văn là bất nộ nhi uy, nghĩa là không tức giận nhưng vẫn có uy thế khiến người khác kinh sợ). Phần lớn các đệ tử Hoa Nghiêm tông đều im lặng đứng sau y, Tam Tư chỉ lộ ra một cái đầu.
Có thể thấy, người này có địa vị cực cao ở Hoa Nghiêm tông!
Có trưởng lão của môn phái nào đó nhận ra, người này chính là đệ tử đứng đầu Hoa Nghiêm tông vào hơn một trăm năm trước, người đã chứng được La Hán Kim Thân của Lôi Đức tôn giả – Phật tu Liễu Không.
“Cát trưởng lão biết y sao?” Có đệ tử nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên, ta vốn tưởng rằng y đã đến đại thế giới từ lâu, không ngờ y còn ở lại Hoa Nghiêm Tông để tu hành. Xem ra, ít nhất y cũng đã tu được Lôi Đức tôn giả Hư tướng rồi.” Cát trưởng lão nhớ lại chuyện cũ, giọng nói còn có chút tang thương, “Bản thân y có dị linh căn hệ Lôi, vô cùng thuần túy, chính là căn cốt tuyệt đỉnh, lúc ấy người tu hành công pháp hệ Lôi nổi tiếng nhất là một vị chân nhân, người đó tự tìm đến mong nhận y là đồ đệ, nguyện ý truyền thừa y bát. Không ngờ Liễu Không lại từ chối ý tốt của chân nhân, tự mình quy y rồi đến làm tiểu sa di ở một ngôi chùa nhỏ. Không bao lâu sau, y được Hoa Nghiêm tông thu nhận, truyền thừa Vô Thượng La Hán pháp điển. Y không thích tranh đấu, nhưng lại hận nhất là kẻ có tâm tư bất chính, tu sĩ đã chết trong tay y nhiều không đếm xuể.”
Nói đoạn, Cát trưởng lão khẽ cười, trong giọng điệu ẩn chứa sự kính trọng.
“Vào lúc đánh to nhất, y đơn thương thất mã (đơn độc một mình) giết chết mấy trăm Ma tu, trong đó còn có không ít Pháp tu cấu kết với đám Ma tu kia, tất cả đều bị y dùng Thiên lôi đánh cho hồn phi yên diệt (Nghĩa là biến mất nhanh gọn sạch sẽ như làn khói). Những tên tu sĩ đó bị y dùng Thiên lôi đánh, kêu rêu mấy ngày không dứt. Cuối cùng, ngay cả những đệ tử đồng môn của y ở nội môn Hoa Nghiêm tông cũng nhìn không nổi nữa, cho rằng y xuống tay quá mức tàn nhẫn. Sau đó chưởng môn Hoa Nghiêm tông dốc hết sức khuyên nhủ y, từ đó y liền biến mất không thấy tung tích. Chúng ta đều cho rằng, y đã bị chưởng môn Hoa Nghiêm tông đưa đến tu hành ở đại thế giới, không ngờ y vẫn ở lại nơi này.”
“Đám đồng môn kia đúng là cổ hủ, nếu ta mà có một vị sư huynh lợi hại như vậy, sùng bái còn không kịp ấy chứ, sao lại xa lánh người ta?” Đám đệ tử Quy Nguyên tông khó hiểu nói.
“Việc này, ắt hẳn Tạ tiểu hữu hiểu rõ hơn rồi.” Cát trưởng lão cười nhẹ, chuyển đề tài sang cho Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu, “Ngã Phật từ bi.”
Nếu là đệ tử của môn phái khác, có lẽ còn vui đến mức đốt pháo chúc mừng, nhưng tông môn Phật tu mà lại có một đệ tử như vậy thì chỉ có thể trục xuất đi mà thôi.
“Phật tu đúng là không phải người bình thường có thể làm được. Chắc ta chẳng có tí tuệ căn nào đâu.” Đệ tử vừa nói chuyện nhún vai nói, mấy người khác thi nhau phụ họa. Nhưng mà trước mặt vị đại sư sở hữu công pháp hệ Lôi cao siêu này, đa phần tu sĩ từ các môn phái đều nhẫn nhịn hơn.
“Chư vị đã đi cả quãng đường xa đến đây, Liễu Không phụng mệnh chưởng môn phương trượng đợi ở chỗ này, A Di Đà Phật.” Liễu Không một tay hành lễ, trưởng lão của các môn phái cũng lần lượt hoàn lễ.
“Mời.” Ánh mắt của Liễu Không đảo qua đám đệ tử Quy Nguyên tông, dừng lại một lát trên người Tạ Chinh Hồng.
Mọi người thấy Liễu Không nhìn Tạ Chinh Hồng, cũng chẳng thấy có gì là lạ cả.
Dù sao cũng là người được Hoa Nghiêm tông cố ý tặng thiệp mời, nếu không để ý thì mới lạ đó.
Tầm mắt Liễu Không dừng lại không lâu, y nhanh chóng vào việc chính, bắt đầu tiếp đón đoàn người từ các môn phái. Tính tình y tốt như vậy khiến người ta cảm thấy chuyện y làm nhiều năm trước như thể vốn không hề tồn tại vậy.
Song càng như thế, những trưởng lão biết về Liễu Không lại càng cẩn thận hơn.
Nếu làm mất mặt Hoa Nghiêm tông đại hội Phật đản thì quả thực là kết một mối thâm thù lớn.
Sau khi hàn huyên cùng các trưởng lão, Liễu Không liền phái những sư đệ đứng sau lần lượt dẫn đường cho từng người đến Hoa Nghiêm tông, vài đệ tử còn lại thì tiếp tục ở lại cùng y để tiếp đãi khách nhân.
Quy Nguyên tông là môn phái nổi danh nhất ở Đạo Xuân trung thế giới, đương nhiên không thể khinh thường được. Người dẫn đường cho bọn họ cũng là một Phật tu kỳ Nguyên Anh, tên là Viên Giới, là sư huynh chân truyền đời trước của Tam Tư.
Viên Giới kiểm tra thiệp mời một lượt mang tính tượng trưng, dẫn Lịch Hòa Quang và các đệ tử Quy Nguyên tông rời đi, còn thiệp mời của Tạ Chinh Hồng là loại khác, hắn là khách nhân đồng đạo được Hoa Nghiêm tông mời đến, vậy nên không ở cùng với những người đến chúc mừng.
Việc đã đến nước này, đám người Lịch Hòa Quang đành phải nói lời tạm biệt với Tạ Chinh Hồng.
“Xin Tạ đạo hữu chờ một lát nhé.” Liễu Không cười nói với Tạ Chinh Hồng, “Số khách nhân hôm nay hơi nhiều một chút, nên tạm thời không có đủ người. Nếu Tạ đạo hữu thấy chán thì có thể đi du ngoạn một lát.”
“Đạo hữu khách khí rồi.” Tạ Chinh Hồng cũng không để ý lắm, “Bần tăng lần đầu đến bảo địa, khách tùy chủ tiện (Nghĩa là khách đến nhà phải thích ứng với hoàn cảnh, tình hình của chủ nhà). Nếu đạo hữu không chê, bần tăng có thể đứng đây chờ được chứ?”
“Đạo hữu thật bao dung.” Liễu Không thấy Tạ Chinh Hồng chủ động lưu lại như vậy, trong lòng cũng có chút cảm kích.
Bọn họ vốn cho rằng các môn phái ở Đạo Xuân trung thế giới sẽ đến theo từng nhóm, không ngờ tất cả đều đến vào hôm nay. Hơn nữa vừa rồi họ mới nhận được tin báo, còn có không ít khách quý từ những thế giới khác sắp đến chúc mừng nữa, nhất thời không có đủ nhân thủ. Tạ Chinh Hồng là khách quý mà Hoa Nghiêm tông cố ý mời đến, nơi ở cũng không cùng chỗ với các môn phái khác. Hiện giờ thời gian bó buộc, chi bằng nói rõ ngay bây giờ thì hơn.
Liễu Không nghe sư đệ Tam Tư khen ngợi Tạ Chinh Hồng tuệ căn thâm sâu, lúc này lại thấy Tạ Chinh Hồng thấu tình đạt lý như vậy, y cũng vô cùng vui vẻ.
“Hòa Quang tự ở Dương Minh trung thế giới, đến chúc mừng đại hội Phật đản.”
Phía chân trời bỗng xuất hiện một tia sáng đỏ, một đám hòa thượng mặc áo cà sa giống nhau, cưỡi trên một cái hồ lô Bát Bảo bay đến, như ẩn như hiện trong làn mây. Ai nấy đều mang thần sắc trang trọng, chính khí lẫm liệt, xuất hiện ở chân trời trông như thần phật hàng thế.
(Hồ lô Bát Bảo là biểu tượng của sự phú quý, giàu sang, may mắn, viên mãn.)
Lời chúc mừng lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nói là bọn họ đến chúc mừng, không bằng nói bọn họ không có ý tốt thì đúng hơn.
Dù có chúc nhưng bây giờ đâu phải lúc, đám người này lại không chịu lộ mặt, xuất hiện như vậy thực sự khiến người ta thấy phiền não.
Song đại hội Phật Đản cũng không phải việc trọng đại của riêng một tông môn, nghe nói trước đây Hòa Quang tự từng xin các chủ tông ở đại thế giới để được tổ chức nhưng không thành công. Bây giờ lại phái mấy đệ tự này đến, ắt hẳn đa phần là để phá đám.
Ai cũng nói Phật môn thanh tịnh, có điều số lượng môn phái nhiều như vậy, học thuyết lại giống nhau, không tránh khỏi chuyện đấu đá lẫn nhau.
Liễu Không thầm không vui, lại không thể mang bộ mặt khó chịu đi nghênh đón họ được.
Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy vầng Phật quang trên người những Phật tu này có chút kỳ diệu, nên liền bị hấp dẫn.
Không ngờ, trong mắt đám Phật tu của Hòa Quang tự, Tạ Chinh Hồng đang đứng lẳng lặng một mình cũng rất đáng chú ý.
Phật tu khi chọn tăng y dù là cố ý hay vô tình, đa phần đều chọn vàng, trắng, đỏ làm màu chủ đạo.
Tăng y màu đên tuy không phải không có, nhưng cũng ít đến đáng thương.
Tạ Chinh Hồng mặc bộ tăng y màu đen này lại mang đến cảm giác khác biệt, thậm chí ở nơi hắn đứng, ánh mắt của các Phật tu đều không khỏi bị hấp dẫn nhìn sang.
Như thể người trước mắt không phải tu sĩ bình thường như bọn họ, mà là một vị Bồ Tát chân chính vậy.
Đều là Phật tu, khi gặp Phật tính mà Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra thì lại càng khắc sâu hơn.
Ngoài Hòa Quang tự, không ít môn phái Phật tu khác cũng lục tục đi đến.
Số đệ tử dẫn đường phía sau Liễu Không nhanh chóng giảm dần, có vẻ họ cũng không ngờ bỗng dưng lại có nhiều môn phái như vậy?
Chẳng lẽ đều đến mà không báo trước một tiếng sao?
Liễu Không trong lòng thấy bất đắc dĩ, lại không thể không mang theo khuôn mặt tươi cười tiếp tục đến tiếp đãi.
May mà thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc cũng xác định hôm nay không còn môn phái nào đến nữa, bấy giờ Liễu Không mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ trên sân chỉ còn lại hai người Liễu Không và Tạ Chinh Hồng.
“Tạ đạo hữu, thật sự xin lỗi.” Khuôn mặt già nua của Liễu Không đỏ lên, hơi chột dạ nhìn Tạ Chinh Hồng.
Để vị khách quý như vậy chờ cả một ngày, dù khoảng thời gian đó chẳng thành vấn đề với tu sĩ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đây là khuyết thiếu của bọn họ.
“Hôm nay đông khách, Liễu Không đạo hữu cũng đâu rảnh rang để xử lý hết.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
Liễu Không cũng cười đáp lại, “Việc này ta cũng không dám dối gạt đạo hữu, hai ngày trước bỗng có khách quý đến đây để tuyên truyền giảng giải Phật pháp trong đại hội Phật đản, cơ hội này rất hiếm có. Tuy những môn phái này nói là đến vì đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông chúng ta, nhưng thực ra là đến vì vị cao tăng kia.”
“Thì ra là vậy, không biết vị cao tăng kia là ai mà lại lợi hại như thế?” Tạ Chinh Hồng hiếm khi nổi lòng hiếu kỳ.
Có thể khiến nhiều môn phái Phật tu vì mình mà đến như vậy, nhất định vị cao tăng này rất giỏi Phật pháp.
Tạ Chinh Hồng là đệ tử Phật tu, hiển nhiên cũng rất sùng kính người như vậy.
“Nhân vật cụ thể thì ta cũng chưa biết. Chỉ nghe nói ngài ấy là người đã tu được Pháp ấn[1], còn có một trong Tam bảo[2], chính là một cao nhân đắc đạo.” Liễu Không cười nói. (Mình cũng từng chú thích về pháp ấn rồi đó, là dấu hiệu của chánh pháp, tiêu chuẩn chứng minh cho giáo lý Phật giáo. Còn Tam bảo là ba cơ sở chính của Phật giáo.)
Người ta thường nói Quy Y Tam Bảo[3], nhưng với các Phật tu, Tam Bảo cụ thể lại là vật cực kỳ hiếm thấy.
Tam Bảo thường chia làm Phật, Pháp, Tăng, cũng có thể chia làm Giác, Chính, Tịnh, để phân biệt Pháp bảo, thường gọi là Giác bảo, Chính bảo, Tịnh bảo. Tam bảo tồn tại cũng giống như Pháp ấn vậy, là một trong những thứ không thể thiếu khi Phật tu muốn chứng Phật thân.
Không có Tam Bảo hoặc Pháp ấn thì chỉ có thể nói ngươi là một Phật tu thành công, chứ không thể nói ngươi là một Phật tu đắc đạo.
Có Tam bảo và Pháp ấn, mới xem như đã tạo được địa vị của mình ở Phật môn. Muốn phát triển Phật pháp của mình, Tam Bảo, Pháp ấn, Pháp Thân[4] ắt hẳn không thể thiếu. Những thứ này, hầu như chỉ sau kỳ Nguyên Anh thì Phật tu mới có cơ hội tiếp xúc và lý giải, đa số Phật tu còn chẳng có cơ hội biết đến chúng.
Ba vị cao tăng của Hoa Nghiêm tông cũng chỉ tu ra được Pháp ấn, không thể tu ra được Tam Bảo của bản thân.
Hiện giờ Tạ Chinh Hồng chẳng có gì, mấy thứ này cũng chỉ mới nghe từ miệng Văn Xuân Tương thôi. Lúc này nghe Liễu Không nói thế, nhất thời cũng nổi lòng khao khát chờ mong với vị cao tăng này.
“Một cao tăng như thế, dù có cách mấy thế giới thì đến nghe giảng Phật pháp cũng đáng giá.”
“Đúng vậy.”
Liễu Không thấy Tạ Chinh Hồng thấu tình đạt lý như thế, cũng không khỏi nói thêm vài câu, đến khi sắp xếp vị trí trong pháp hội, y cũng muốn cố gắng an bài cho Tạ Chinh Hồng một chỗ tốt.
Dù sao thì với những tu sĩ không phải Phật tu, họ cũng không thể lĩnh ngộ được pháp hội lần này một cách sâu sắc, không nên lãng phí vị trí tốt làm gì.
******
★Chú thích:
[1]Pháp ấn: là khuôn dấu hay dấu hiệu của chánh pháp, là tiêu chuẩn để chứng minh cho tính đúng đắn và chính thống của giáo lý đạo Phật. Tam Pháp Ấn là ba đặc điểm nổi bật của giáo lý đạo Phật, ba khuôn dấu của chánh pháp, là ba bản chất của thế giới hiện tượng: Vô Thường, Khổ và Vô Ngã. Ba đặc điểm này xác định tính đích thực của giáo lý Phật Đà, nhằm đảm bảo mọi sự suy tư, ngôn thuyết, diễn giải, thực hành của người đệ tử Phật không vượt ra ngoài mục đích giải thoát mà Như Lai đã giảng dạy.
[2]Tam bảo: là những lý tưởng trọng tâm của Phật giáo, hay còn gọi là “Ba kho báu”. Bao gồm Phật bảo, Pháp bảo, Tăng bảo.Đó là những nguyên tắc cơ bản và quan trọng nhất nếu muốn trở thành một tu sĩ Phật giáo.
[3]Quy Y Tam Bảo: là bước đi chính thức đầu tiên trên con đường Phật giáo. Quy y là chúng ta tin vào Phật giáo và chúng ta đã trở thành đệ tử của Tam Bảo – Phật, Pháp và Tăng. Khi quy y Tam Bảo, nó định hướng đức tin của chúng ta. Khi một người quyết định quy y Tam Bảo, nó thể hiện một sự cam kết mạnh mẽ hơn trong cuộc đời để học hỏi, thực hành và thể hiện đức tính của đức Phật, Pháp và Tăng.
[4]Pháp Thân: là một trong Tam Thân – ba loại thân của Phật. Phật giáo Đại Thừa cho rằng Phật có khi hiện thân thành nhiều hình tướng khác nhau chỉ vì lợi ích của chúng sinh. Pháp Thân là thể tính thật sự của Phật, đồng nghĩa với Chân như, là thể của vũ trụ. Pháp thân là thể mà Phật và chúng sinh đều có chung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook