Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
-
Quyển 1 - Chương 70
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn về tu vi, Mâu Mân đương nhiên kém hơn Văn Xuân Tương.
Nhưng do tính cách của bản thân nên Văn Xuân Tương rất ít khi cố làm ra vẻ trước mặt Tạ Chinh Hồng. Tiếc là hiện giờ Văn Xuân Tương đã chắn hết mọi cảm giác, nếu không y mà thấy tiểu hòa thượng sinh lòng kính nể với một đạo nhân, nhất định sẽ cười nhạo Tạ Chinh Hồng một phen.
Ở đây còn có một tu sĩ kỳ Độ Kiếp từ đại thế giới đến ngay cả Thiên kiếp cũng chống lại được đấy, ngươi sùng bái tên Pháp tu kỳ Hóa Thần này làm cái gì?
“Ta từng gặp Tuệ Chính phương trượng của Nhân Chân tự hai lần, bần đạo cậy già lên mặt, chi bằng gọi ngươi là sư điệt nhé.” Mậu Mân trầm tư một lát, mỉm cười nói.
“Đa tạ chưởng môn ưu ái.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên biết đây là ý tốt của Mậu Mân, hơn nữa đối phương đã nhắc đến cả Tuệ Chính rồi, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
“Mấy ngày gần đây sư điệt nổi tiếng thật đấy nhỉ.” Mậu Mân dứt lời, có vẻ cảm thấy mình nói vậy có thể gây hiểu lầm, lại mỉm cười giải thích, “Bần đạo cũng không hay nói nhiều. Bần đạo vừa thấy sư điệt đã biết ngươi là người thích yên tĩnh. Mấy hôm nữa, e là ngươi sẽ chẳng được an ổn rồi.”
“Ý tốt của chưởng môn, bần tăng đương nhiên hiểu được.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.
“Nói đến đây, ta muốn gặp ngươi chẳng qua cũng vì muốn nhìn thử xem vị mà đồ nhi của ta khen ngợi hết lời trông ra sao? Hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Khi Mậu Mân nói lời này thì nghe có vẻ rất tùy ý, khiến người ta rất dễ tin.
Tạ Chinh Hồng không tiện nói tiếp, chỉ đành mỉm cười.
“Người ta vẫn luôn cho rằng Phật tu tu hành rất gian nan, nhưng bần đạo nhờ lớn tuổi nên cũng biết được chút ít nội tình trong đó. Khi tu hành, Phật gia chú trọng nhất là một chữ “Duyên”, Tạ sư điệt có duyên với Phật không thể nghi ngờ, nếu có người thắc mắc về tu vi của Tạ sư điệt, sư điệt có thể nói với họ lời này của bần đạo. Ở đây bần đạo cũng có vài phần mặt mũi, hẳn sẽ không khiến sư điệt quá mức khó xử.” Mậu Mân nói tiếp.
“Đa tạ chưởng môn.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên cũng biết tốc độ tu hành của mình quá nhanh, không tránh khỏi việc bị người khác xét nét. Lời này của Mậu Mân có ý nói Quy Nguyên tông sẵn lòng làm chỗ dựa cho hắn. Có lời này của Mậu Mân, đã đủ bảo đảm để Tạ Chinh Hồng có thể sống yên ổn ở Đạo Xuân trung thế giới.
Có điều, nếu lời này là do người khác nói lại thì có lẽ Tạ Chinh Hồng sẽ thản nhiên đồng ý. Nhưng nếu là do Mậu Mân chưởng môn tự mình nói ra thì lại có vẻ hơi quái dị.
Loại chuyện gia tăng ân huệ để mượn sức này có thể là do trưởng lão làm, cũng có thể là do đệ tử làm, nhưng không thể là do Mậu Mân – chưởng môn của môn phái đứng đầu Đạo Xuân trung thế giới làm được. Song cũng chính vì Mậu Mân là chưởng môn, với tu vi và địa vị hiện tại của Tạ Chinh Hồng, hắn chỉ có thể nhận loại “ban ơn” này chứ không thể phản bác.
“Phải rồi, sư điệt, ngươi xuất thân từ Nhân Chân tự, tu vi kỳ Nguyên Anh hiện giờ của ngươi đã đủ để tạo thế lực trấn giữ một phương, ngươi có định gây dựng lại Nhân Chân tự không?” Mậu Mân xao lãng hỏi.
Tạ Chinh Hồng ngầm giật mình, đã đến phần chính rồi. (Nguyên văn là “Đã đến trọng đầu hí rồi”, “Trọng đầu hí” là phép ẩn dụ để chỉ phần chính, phần quan trọng và khó khăn nhất của một công việc hay sự kiện nào đó.)
“Duyên khởi duyên diệt (Duyên sinh ra và mất đi), ắt sẽ có ngày kết thúc. Tình trạng hiện giờ của Nhân Chân tự không phải là thứ có thể thay đổi chỉ với sức của một mình bần tăng.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu thở dài.
“Nếu bần đạo nguyện ý giúp sư điệt một tay thì sao?” Mậu Mân cười hỏi.
Tạ Chinh Hồng im lặng.
“Ha ha, bần đạo đùa chút thôi.” Mậu Mân cười to, “Trước đây sư điệt là khách khanh ở tông môn chúng ta, hôm nay đã là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, vị trí khách khanh này đương nhiên không giữ được ngươi. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ sư điệt sẽ muốn đến du lịch ở đại thế giới thôi. Không biết sư điệt đã có dự định gì chưa?”
Tạ Chinh Hồng cung kính trả lời, “Bần tăng vẫn đang do dự.”
“Đúng vậy, đại thế giới phức tạp hơn Đạo Xuân trung thế giới chúng ta nhiều, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận là chuyện đương nhiên. Nếu sư điệt muốn thì sau khi Hòa Quang xuất quan, ngươi có thể đến Tuyên Khê đại thế giới với nó.”
Tinh Thần tông ở Tuyên Khê đại thế giới chính là chủ tông của Quy Nguyên tông, là thế lực hàng đầu ở Tuyên Khê đại thế giới, trong tông môn còn có vài người cấp bậc tán tiên. Có thể trực tiếp đến Tinh Thần tông, chính là một cái bánh nhân bự chảng không thể nghi ngờ.
“Đa tạ chưởng môn ưu ái.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói lời cảm tạ, “Có điều bần tăng dù sao cũng là một Phật tu, có lẽ sẽ chọn một đại thế giới nơi Phật môn hưng thịnh.”
Mậu Mân nhìn Tạ Chinh Hồng, bấy giờ mới chậm rãi gật đầu nói, “Cũng phải.”
“Sắc trời không còn sớm nữa, Tạ sư điệt cũng nên trở về thôi. Tuy đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông không có nhiều quy củ, nhưng cũng không thể thiếu được, nếu Tạ sư điệt có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi các đệ tử nội môn.” Mậu Mân đứng dậy, mỉm cười nói.
“Đúng rồi, Tạ sư điệt có định tổ chức đại điển Nguyên Anh không?”
Bình thường thì khi tu sĩ phá Đan thành Anh, không thể không tổ chức một đại điển Nguyên Anh để mời bạn bè cùng tụ họp, hơn nữa còn để phô bày thực lực của bản thân với những tu sĩ khác. Sau khi đại điển Nguyên Anh kết thúc, danh tiếng và địa vị của tu sĩ đều nâng lên một bậc.
“Đa tạ ý tốt của chưởng môn, bần tăng cũng không để ý chuyện này lắm.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười từ chối.
“Bần đạo thuận miệng nói vậy thôi, nếu Tạ sư điệt muốn thì sau này cứ đến trò chuyện với bần đạo.” Dứt lời, Mậu Mân liền vung tay, Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy một luồng lực nhu hòa bao quanh mình. Đến khi khôi phục tinh thần, hắn phát hiện đã về tới động phủ của mình.
Thần thông như thế, quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi.
Sau đi Mậu Mân đưa Tạ Chinh Hồng rời đi, một đạo nhân lớn tuổi bỗng xuất hiện trong phòng.
Có thể thấy lão đã ở trong phòng từ lâu, cuộc đối thoại giữa Mậu Mân và Tạ Chinh Hồng lão đều nghe hết.
Kể từ lúc ngồi xuống chiếc ghế dựa kia, Tạ Chinh Hồng đã lọt vào trận pháp, cảm giác trên người đều hạ xuống một tầng. Vậy nên hắn không hề phát hiện trong phòng còn có một người nữa.
Đạo nhân lớn tuổi trông không tầm thường, bộ dáng có vài phần tương tự Dư Đồng, chính là Dư Dược trưởng lão – ông ngoại của Dư Đồng.
“Hắn có vẻ chẳng có bao nhiêu cảm tình với Nhân Chân tự.” Dư Dược cẩn thận nói.
“Hắn rời chùa từ nhỏ, tu vi và truyền thừa đều là do kỳ ngộ của chính bản thân, sao có thể sẵn sàng từ bỏ tu hành ở thời điểm như lúc này để đi gây dựng lại Nhân Chân tự chứ?” Mậu Mân liếc nhìn Dư Dược.
“Vả lại, Nhân Chân tự có những gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Tuệ Chính một thân chính khí không phải là giả, lại vô cùng cổ hủ, không có khả năng sẽ giao thứ gì quan trọng cho một đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ mình.”
Dư Dược nghe Mậu Mân phân tích, không dám có suy nghĩ bất kính.
Dù trên những phương diện khác, Mậu Mân có chút không nên thân, nhưng hắn có thể làm chưởng môn Quy Nguyên tông, sao một trưởng lão như Dư Dược có thể nghi ngờ được?
“Có điều tốc độ tu hành của hắn quá nhanh.” Dư Dược nhẹ giọng trả lời, “Lần trước khi đứa cháu ngoại không biết cố gắng tu hành của ta tới cửa tìm hắn, khi về nó chỉ nói Tạ Chinh Hồng là kẻ khó đối phó, cứng mềm không ăn, nhưng lại là người một lòng tu Phật.”
“Đứa cháu ngoại kia của đệ cũng hơi cố chấp quá đấy, Hòa Quang tiền đồ vô lượng, lại một lòng hướng kiếm, không có ý định tìm đạo lữ.” Mậu Mân thấy Dư Dược nhắc tới Dư Đồng, không khỏi nói vài câu giúp Lịch Hòa Quang.
Dư Dược đành phải cười làm lành, không nói thêm nữa, “Đây là chuyện của đám tiểu bối, ta cũng không tiện nói.”
Mậu Mân hừ lạnh một tiếng.
“Mà thôi, bây giờ Khốn Tiên thằng vẫn chưa thấy đâu, Tuệ Chính lại mất sớm. Hiện nay người của Đạo Xuân trung thế giới đều cho rằng Văn Xuân Tương đã chết, chúng ta cũng không thể gióng trống khua chiêng đi tìm người được. Nhân Chân tự suy tàn nhanh như vậy, không phải là không có kẻ nào đứng sau giật dây. Khốn Tiên thằng không phải đồ của chúng ta, nên sớm trả lại thì hơn. Ta có thể tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi, Dư Dược trưởng lão hẳn còn phải tốn nhiều công sức nữa rồi.” Mậu Mân sâu xa nhìn Dư Dược.
Nếu trong trận chiến ngày ấy với Văn Xuân Tương, Dư Dược không bị trọng thương bất tỉnh, thì Tuệ Chính đang trốn trong góc cũng sẽ không mang Văn Xuân Tương đang bị Khốn Tiên thằng đi hòng hỏi nơi y cất giấu《Quan Âm đồ lục》. Kết quả đến khi họ tìm được Tuệ Chính thì Tuệ Chính đã viên tịch, còn Khốn Tiên thằng và Văn Xuân Tương thì từ đó chẳng thấy bóng dáng. Dù dùng bói toán hay Đạo pháp, đều không tra được chút manh mối nào.
Dư Dược được giao nhiệm vụ tìm lại Khốn Tiên thằng, Dư Dược đã hưởng thụ tài nguyên tốt nhiều năm như vậy, đương nhiên phải gánh lấy trách nhiệm rồi.
Những người ra đi khi ấy đều chết cả, chỉ mỗi Dư Dược còn sống.
Dù sao chuyện như vậy, Mậu Mân tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Dư Dược cười trừ trao đổi với Mậu Mân hồi lâu, sau đó mới ra khỏi động phủ của Mậu Mân.
Lão lau mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, trong lòng thầm mắng Mậu Mân đến cẩu huyết lâm đầu[1].
Gặp phải tay chưởng môn không chịu quản việc như vậy, lão đúng là xui xẻo mà.
Lão đã tìm Văn Xuân Tương suốt hơn hai mươi năm rồi, song vẫn chẳng thu hoạch được gì. Vốn tưởng rằng Tạ Chinh Hồng ngày trước được Tuệ Chính mang đi thì sẽ biết gì đó chứ, nhưng giờ xem ra hắn không hề diễn kịch.
Dư Dược lau mặt, rời đi với tâm sự chồng chất.
Trong động phủ, Tạ Chinh Hồng thuật lại tất cả những chuyện khi đến gặp Mậu Mân.
Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường[2], cùng bàn bạc với tiền bối có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Văn Xuân Tương nghe Tạ Chinh Hồng kể xong, vẻ mặt lộ chút ý cười.
“Chắc là thấy ngươi tiến bộ quá nhanh nên muốn thăm dò xem ngươi có bí bảo của Nhân Chân tự không đó mà.”
“Bần tăng thì lại cảm thấy chưởng môn làm vậy là vì nhắm vào tiền bối.”
Văn Xuân Tương bĩu môi, y đương nhiên biết đối phương nhắm vào mình, chẳng phải y đang muốn giao trọng trách cho tiểu hòa thượng còn gì? Nhưng mà bây giờ tiểu hòa thượng cũng thông minh đấy, chưa chi đã đẩy việc lại rồi.
“Hiện giờ Nhân Chân tự chỉ còn mấy con mèo nhép thôi, người duy nhất biết về chuyện của Tuệ Chính thì hồn phách còn chẳng đủ, trận pháp phía sau núi là do thiên nhiên tạo thành, tất nhiên bọn chúng không tìm được rồi. Khốn Tiên thằng bây giờ còn đang trói chặt bổn tọa, không thu hồi được Khốn Tiên thằng thì chúng sẽ không an tâm. Song như thế cho thấy có lẽ chúng cũng có áp lực, nhất định phải thu lại pháp bảo Khốn Tiên thằng. Tiếc rằng………” Tiếc rằng với thực lực hiện giờ của Tạ Chinh Hồng, muốn tìm được món pháp bảo kia là điều không thể.
Nhưng mà bây giờ còn chưa qua bao lâu mà mọi chuyện đã tiến triển đến mức này, Văn Xuân Tương lén cười trộm. Với tốc độ tu hành của tiểu hòa thượng, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa là có thể hô phong hoán vũ, trở thành đại năng không ai dám chọc vào. Đến lúc đó, tất nhiên có thể cứu y ra rồi.
Hơn nữa, ở chung với Tạ Chinh Hồng cũng đâu có nhàm chán, Văn Xuân Tương còn thấy rất thú vị ấy chứ, thế nên y cũng không vội.
“Bần tăng sẽ nhanh chóng cứu tiền bối ra.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
“Được, việc này không vội được đâu.” Văn Xuân Tương chẳng để ý lắm, xua tay trả lời, “Còn về câu hỏi của lão đạo sĩ kia thì sao, ngươi muốn đến đại thế giới nào?”
“Đại thế giới của tiền bối là nơi nào?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.
Văn Xuân Tương thoáng sửng sốt, không khỏi cười cười, “Dù trong số rất nhiều đại thế giới, đại thế giới của ta cũng thuộc hàng đầu. Cũng không phải nơi mà Tuyên Khê đại thế giới có thể so sánh được. Bất luận là công pháp hay tu vi đều mạnh hơn xa những đại thế giới khác, gần như có thể xem là thế giới cường thịnh nhất trong các đại thế giới. Dù có bổn tọa che chở cho ngươi thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.”
Trong đại thế giới của Văn Xuân Tương, có ba vị Ma Hoàng ở kỳ Độ Kiếp đỉnh phong.
Hiện giờ ngoại trừ Văn Xuân Tương, còn lại hai người.
Ngoài ra còn có năm vị Ma Tôn ở kỳ Hợp Thể đỉnh phong.
Còn lại thì có đến vài chục tán tiên thuộc phe Chính đạo, tu sĩ kỳ Hóa Thần đi đầy đường, Nguyên Anh thì còn chẳng bằng chó.
Tạ Chinh Hồng là Phật tu kỳ Nguyên Anh, nếu đi đến đại thế giới khác thì biết đâu còn được xem trọng một chút. Nhưng nếu đến đại thế giới của Văn Xuân Tương thì quả thật chỉ có thể ra vẻ đáng thương.
“Bần tăng muốn đến đó thử xem.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Tạ Chinh Hồng, khóe miệng không khỏi cong lên, “Đại thế giới của bổn tọa, tên là Tà Dương.”
(Sao cảm thấy nó giống như này: “Nhà em ở đâu anh muốn tới?” – “Ý trời nhà em ở khu tỷ phú đô la đó nha [̲̅$̲̅(̲̅ ͡° ͜ʖ ͡°̲̅)̲̅$̲̅], triệu phú VND như anh ko vô được đâu.” – “Anh muốn đi mà.” – “Nhà em ở phố Tà Dương đó.”(‘ ε ‘)♡ …..Tà Dương nghĩa là hoàng hôn)
Tà Dương đại thế giới.
Trôi nổi trên không trung của Tà Dương đại thế giới là một hòn đảo mùa thu trải rộng khắp ba vạn dặm, bấy giờ đang có vẻ khá náo nhiệt.
Không đếm xuể có biết bao nhiêu kì trân dị thú, thiên tài địa bảo mà có tiền cũng chẳng mua được, các tu sĩ chờ kéo xe bên ngoài kém nhất cũng là tu sĩ kỳ Hóa Thần, cảnh tượng này cũng đủ để hủy diệt cả một trung thế giới.
Mọi người đều biết, tu sĩ cấp bậc càng cao thì càng hiếm.
Lấy ví dụ đơn giản, trong Tà Dương đại thế giới có đến mấy chục vạn tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ kỳ Xuất Khiếu chỉ có một vạn, tu sĩ kỳ Hóa Thần chỉ có ba ngàn. Mà số tu sĩ ở kỳ Hợp Thể trở lên, cộng cả Chính đạo lẫn Ma đạo cũng chỉ có một trăm.
Trong số một trăm tu sĩ kỳ Hợp Thể này, ngoài những kẻ không thể tiến lên kỳ Độ Kiếp mà chỉ có thể ngồi chờ chết, những kẻ vừa đột phá xong còn chưa biết có sống nổi không, lại vừa có sức chiến đấu vừa không chui rúc trong chốn núi sâu rừng già, thì chỉ còn lại ba mươi người.
Ba mươi tu sĩ kỳ Hợp Thể đỉnh phong này, là những kẻ cuối cùng có khả năng vượt qua Thiên kiếp để tiến tới kỳ Độ Kiếp, trong đó Yêu tu chiếm một phần ba, Ma tu chiếm một phần ba, Tiên tu cũng chiếm một phần ba. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút thay đổi, nhưng trên cơ bản thì số lượng vẫn như nhau.
Thiên Đạo cân bằng, nhất là ở Tà Dương đại thế giới hùng mạnh nhất trong ba ngàn thế giới này.
Xếp trên tu sĩ kỳ Độ Kiếp chính là tu sĩ kỳ Đại Thừa đang chờ phi thăng, tiếc là mấy năm gần đây chẳng có một ai, ngược lại còn có không ít người binh giải[3] thành tán tiên và tán ma, nhất kiếp hay ngũ kiếp đều có, xếp trên nữa thì gần như đều chết sạch hết rồi.
Số lượng này quả thật có thể ngạo thị quần hùng, ở các đại thế giới khác, tán tiên cộng lại cũng chẳng quá ba người, hầu như sẽ không xuất hiện khi chưa đến thời điểm liên quan tới sinh tử tồn vong của đại thế giới đó.
Hiện tại trên hòn đảo mùa thu này đang có năm vị Ma Tôn tập hợp, cũng chính là năm tu sĩ có hy vọng đột phá đến kỳ Độ Kiếp và trở thành Ma Hoàng.
Ngoài ra còn có thêm một tu sĩ kỳ Độ Kiếp nữa, “Vạn Thánh Ma Hoàng” — Mục Đình.
“Ồ, La Sát Nữ, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến đây thế này, đúng là hiếm thấy nha!” Một nam tử bộ dáng thư sinh phe phẩy cây quạt trên tay, chế nhạo nhìn mĩ nữ mặc áo nữ đạo sĩ bên cạnh.
Tuy mĩ nữ nọ mặc áo đạo sĩ, nhưng vẫn không thể che giấu phong tư và thân hình kiều diễm của nàng. Dung nhan nàng vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, nếu chỉ nhìn lướt qua còn tưởng nàng là một vị tiên tử lâu năm, chứ tuyệt đối không thể tưởng tượng được nàng lại là một nữ ma đầu nổi danh.
“Ma Hoàng có lệnh, nào dám không nghe?” La Sát Nữ hờ hững liếc thư sinh nọ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói lại hơi trầm thấp, nghe rất từ tính.
“Cũng phải.” Thư sinh nọ đánh giá nàng một lượt, khinh thường cười nhạo, “Lần trước ngươi còn ăn mặc như thiếu nữ đôi tám, bây giờ lại chuyển sang phong cách nữ đạo sĩ. Sao thế, tưởng làm vậy thì Ma Hoàng sẽ để ý ngươi chắc? Muốn song tu với Ma Hoàng để tiến thẳng đến kỳ Độ Kiếp thì ngươi cũng phải nhìn lại thanh danh của mình đi chứ, ai mà dám dính vào ngươi hả?”
“Nếu đối tượng là ngươi, dù cho tu sĩ trong thiên hạ có chết sạch, ta thà đi tìm nữ tu cũng không thèm ngươi.” La Sát nữ thấp giọng nở nụ cười.
“Lời này ta cũng muốn nói đấy.” Thư sinh lạnh lùng đáp lễ một câu.
Ba vị Ma Tôn khác, một người trông mới chỉ bảy tám tuổi, bộ dáng xinh xắn như tuyết như ngọc, trông hệt như một bé trai đáng yêu; một người là nam tử trung niên, tướng mạo nho nhã, trông còn giống người đọc sách hơn thư sinh kia. Người còn lại thì toàn thân bọc trong áo choàng kín mít, căn bản nhìn không ra bộ dáng gì.
Ba người bọn họ đã sớm biết về ân oán giữa thư sinh này và La Sát Nữ, vậy nên cũng chẳng ngạc nhiên.
Thư sinh này trông thì có vẻ thanh cao, vẻ ngoài thì vô cùng tốt đấy nhưng tính tình thì cực kỳ xấu xa. Hắn thích nhất là giả bộ làm thư sinh người phàm đến tiểu thế giới, đi lừa gạt mấy nữ yêu hoặc nữ tu vì hắn mà ghen tuông đến đầu rơi máu chảy. Mấy ngàn năm nay ngày nào cũng thế, hoàn toàn lấy sự cuồng dại của những nữ tử kia làm niềm vui cho mình. Thỉnh thoảng hắn còn dụ dỗ cả nam tu. Kể từ đó, dù số người mà thư sinh này hại chết còn kém xa một tiểu Ma tu kỳ Kim Đan, nhưng thanh danh hắn lại vô cùng ác liệt.
Đáng giận nhất ở chỗ sau khi tên thư sinh giả ngu đi dụ dỗ được không ít thiếu nữ si tình, còn biên soạn thành một quyển sách, trong sách ghi lại những phương pháp chinh phục nữ tử với đủ loại tính cách khác nhau, được rất nhiều Ma tu chuyên thải bổ âm dương xem như bảo vật, mỗi tên đều thủ một quyển, khiến một đám tu sĩ Chính đạo tức xì khói muốn đập chết hắn.
Trùng hợp là La Sát Nữ cũng làm loại chuyện này, dùng công pháp cải thiện khiến tu vi ngày đi ngàn dặm, dưới trướng có vô số tín đồ. Một ngày nọ, khi thư sinh kia lại sắp dụ dỗ được một nữ tu thì liền phát hiện ra nữ tu kia là môn đồ của La Sát Nữ, nữ tu hư tình giả ý với hắn chỉ vì muốn thải bổ hắn thôi! Thư sinh này làm chuyện xấu đã mấy ngàn năm, tự nhận mình vô cùng hiểu rõ trái tim nữ nhân, không ngờ lại bị một tiểu nữ tu cho vồ ếch như vậy. Song vào khi ấy, chuyện của La Sát Nữ vẫn chưa bị bại lộ, thư sinh đành chịu yếu thế. Sau này tín đồ của La Sát Nữ càng ngày càng nhiều, thư sinh lại bị lừa thêm mấy lần như thế nữa, thù mới hận cũ đan xen, quyết đối đầu với La Sát Nữ.
La Sát Nữ làm chuyện kia chính là chọc tức thư sinh này.
Nhiều năm đã qua nhưng hai kẻ này từ lâu vẫn luôn đối đầu không chết không ngừng, nếu không phải đều phò tá cùng một Ma Hoàng, không dám làm gì quá mức thì chẳng biết còn gây ra chuyện gì nữa?
Tà Dương đại thế giới có tổng cộng ba Ma Hoàng, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình và Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều.
Văn Xuân Tường thì không nói làm gì, vận khí quá kém, không cẩn thận bị cuốn vào Thiên kiếp của một tu sĩ kỳ Độ Kiếp, khiến tu vị hạ xuống thành Ma Tôn, sau này đến thế giới khác du lịch thì lại bị người ta phục kích, bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao, coi như lật thuyền trong mương, thành Ma tu phản diện trong sách giáo khoa. Cố sự này dạy cho các Ma tu một bài học rằng, không có việc gì thì chớ nên đi một mình, không khéo lại chết oan uổng.
Bởi vậy nên sau này khi các Ma Tôn ra ngoài đều mang theo không ít hộ vệ, bắt đầu từ sau chuyện của Văn Xuân Tương.
Đương nhiên, nếu Văn Xuân Tương biết được chuyện này, chắc hẳn y sẽ tức đến nửa đời mất.
Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều nổi tiếng với tính cách không thích quản việc, nghe nói bản thể của hắn là một cây thế giới ở tiểu thế giới, sau này không hiểu sao lại không thể bước lên con đường Tiên tu mà lại trở thành Ma tu. Nhưng mà dù có thế thì hắn cũng ít kẻ thù nhất, tu sĩ Tiên đạo gặp hắn còn tươi cười chào hỏi, cũng không tính là Ma Hoàng Ma tu.
Cuối cùng, người quản lý Tà Dương đại thế giới chỉ có mình Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình.
Hòn đảo mùa thu này là do y tạo nên, bản thân hòn đảo này chính là một món tiên khí, không có sự cho phép của y thì tán tiên muốn đi lên cũng mất đến nửa cái mạng. Mục Đình có thể xem như một chủ nhân tốt, dưới sự quản lý của y, ít nhất trước mắt hai phe Tiên đạo và Ma đạo ở Tà Dương đại thế giới cũng tạm coi như hòa bình. Tuy nhiên y tuyệt đối không cho phép thuộc hạ của mình vắng mặt khi có lệnh triệu tập.
Y rất hiếm khi triệu tập thuộc hạ, nhưng một khi đã triệu tập thì dù có đang bế quan đột phá kỳ Độ Kiếp cũng phải chạy đến.
Nếu không thì hậu quả………….
Tạm thời chẳng có Ma Tôn nào ở đây muốn biết cả.
Mục Đình có vẻ mặt vô cùng chính khí, nếu ở nhân gian thì chính là một đại hiệp hạo nhiên chính khí, bờ môi y hơi mỏng, mũi cũng không quá thẳng, nhưng nếu kết hợp lại cùng một chỗ thì lại mang đầy mị lực nam tính.
Khuôn mặt kia chính là loại mà Văn Xuân Tương hâm mộ.
“Ma Hoàng mạnh khỏe.”
Mục Đình vừa xuất hiện, thư sinh và La Sát Nữ không dám nói nhiều nữa, im lặng ngồi về chỗ cũ chờ Mục Đình lên tiếng.
“Văn Xuân Tương còn sống.” Mục Đình vừa mở miệng đã nói ra một tin tức chấn động như vậy, lập tức khiến năm tu sĩ ở đây sửng sốt không thôi.
“Chuyện này…………” La Sát nữ thấy vẻ mặt vô cảm của Mục Đình, khẽ mỉm cười, cẩn thận nói, “Cửu Châu Ma Hoàng thực lực siêu quần, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị bọn đạo chích kia làm hại.”
Nói đúng ra thì, thời gian Văn Xuân Tương sống ở Tà Dương đại thế giới cũng không nhiều, phần lớn thời gian y đều đi khiêu chiến đám Phật tu ở mấy thế giới xung quanh, khiến các tông môn Phật tu chỉ vừa nghe thấy tên Văn Xuân Tương thì liền đau đầu không thôi. Không chỉ vậy, Văn Xuân Tương còn từng khiêu chiến cả tông môn Kiếm tu, vô cùng cuồng vọng. Thậm chí không ít người còn đoán Văn Xuân Tương chính là sao Thiên Lang[4] chuyển thế, đi đến đâu đánh đến đó.
Đáng sợ nhất ở chỗ, Văn Xuân Tương chẳng những là Ma tu mà còn đồng thời tinh thông công pháp của Phật tu, Kiếm tu và Pháp tu, kiến thức phong phú khiến người ta kinh hãi. Người ta đoán không ra rốt cuộc tại sao y học đồng thời nhiều công pháp như vậy mà còn chưa tẩu hỏa nhập ma?
Y được gọi là Cửu Châu Ma Hoàng, không phải vì y sống ở Cửu Châu[5].
Mà là bởi kiến thức của y phong phú đủ bao trọn cả Cửu Châu!
“Mấy hôm trước khi bổn tọa đang bế quan, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ khoảng vài năm nữa, y sẽ quay về Tà Dương đại thế giới.”
Mục Đình và Văn Xuân Tương đều là Ma Hoàng, đương nhiên có chút cảm ứng lẫn nhau.
Y đã nói vậy thì tất nhiên là thật.
Ngay các đám Tiên tu chắc cũng không có dự cảm chuẩn xác như Mục Đình được.
“Sau khi trải qua việc này, hẳn là Cửu Châu Ma Hoàng sẽ học được vài thứ.” Ma tu trung niên nọ rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên, nhất thời khiến bốn bề đều im lặng.
Không sai, sở dĩ Văn Xuân Tương lâm vào cảnh này chính là hậu quả của cái tính thích một thân một mình của y.
Nếu y có thể trở lại Tà Dương đại thế giới thì ắt hẳn chuyện đầu tiên y làm là đi mời chào nhân thủ, gây dựng thế lực cho riêng mình như Mục Đình.
Có điều năm Ma Tôn ở Tà Dương đại thế giới đều đã đầu phục cho Mục Đình, Văn Xuân Tương muốn chen một chân vào thì cũng khó.
La Sát Nữ nhìn vẻ mặt vô cảm của Mục Đình, bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Ma Hoàng đang cảnh cáo họ ư?
Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình sẽ không quan tâm thủ hạ của mình có thêm một Ma Tôn hay thiếu bớt một Ma Tôn, y chỉ quan tâm có kẻ phản bội hay không.
Điều La Sát Nữ nghĩ đến, những kẻ khác đương nhiên cũng nghĩ đến, tất cả vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình với Mục Đình.
“Mấy năm nay, các ngươi cũng khá an phận đấy.” Mục Đình chậm rãi nói.
“Vâng.”
Đạo Xuân trung thế giới.
Văn Xuân Tương bỗng cảm thấy toàn thân có chút ớn lạnh.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đám Ma Hoàng kia đang nhắc đến y.
Từ lâu Văn Xuân Tương đã biết chắc giờ mình đã biến thành trò cười trong mắt bọn họ rồi, nhưng mà chẳng sao hết, đợi đến khi Tạ Chinh Hồng tu thành rồi thì đám người đó sẽ cười không nổi nữa đâu.
Nhìn Tạ Chinh Hồng đang đả tọa bên kia, Văn Xuân Tương có chút tự đắc.
Dù sao cũng là người do y tự tay dạy dỗ mà.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nhận được tin Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đã lần lượt kết Anh thành công.
Cách đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông còn hai tháng nữa.
******
★Chú thích:
[1]Cẩu huyết lâm đầu: nghĩa là mắng té tát, mắng xối xả thậm tệ. Theo mê tín dị đoan, máu chó dính lên đầu yêu ma, pháp thuật của chúng sẽ mất tác dụng. Khi mắng người ta cẩu huyết lâm đầu tức là đang nguyền rủa tàn nhẫn, như thể đối phương là con yêu quái bị dính máu chó, sẽ mất hết sức mạnh, không làm gì được.
[2]Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường: nghĩa đen là một người kế ngắn, hai người kế dài. Ý nói nhiều người cùng nhau bàn bạc, tính toán thì sẽ hiệu quả, lâu dài hơn khi chỉ có một mình.
[3]Binh giải: Khi tu sĩ phi thăng thất bại thì có thể lựa chọn binh giải thành tán tiên hoặc tán ma để bảo toàn tu vi. Nhưng việc này chỉ là kéo dài hơi tàn, cứ cách mỗi một khoảng thời gian, tán tiên sẽ phải hứng chịu Thiên kiếp giáng xuống, trải qua mỗi lần Thiên kiếp thì tu vi càng đề cao, nhưng không có hi vọng phi thăng nữa. Tán tiên chịu Thiên kiếp một lần thù gọi là tán tiên nhất kiếp, hai lần thì là tán tiên tam kiếp….
[4]Sao Thiên Lang: là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong bài thơ “Giang thành tử – Đi săn ở Mật châu” của Tô Thức có câu: “Nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang” để bày tỏ khát vọng tiêu diệt kẻ thù và phục vụ đất nước. (Chú thích chẳng liên quan lắm nhỉ (•ิ_•ิ)?)
[5]Cửu Châu: là chín đơn vị hành chính cổ đại của, bao gồm Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ung Châu (Úng Châu) và Dự Châu.
Editor: Một người trong hội chị em bạn dì của em thụ đã xuất hiện rồiヾ(・ω・‘)ノ, spoil trước là mấy ảnh cute lắm nha(☞°ヮ°)☞☜(°ヮ°☜)……….Chương này dài lê thê lết thết edit muốn vẹo xương tayヾ(  ̄皿 ̄)ツ.
Bàn về tu vi, Mâu Mân đương nhiên kém hơn Văn Xuân Tương.
Nhưng do tính cách của bản thân nên Văn Xuân Tương rất ít khi cố làm ra vẻ trước mặt Tạ Chinh Hồng. Tiếc là hiện giờ Văn Xuân Tương đã chắn hết mọi cảm giác, nếu không y mà thấy tiểu hòa thượng sinh lòng kính nể với một đạo nhân, nhất định sẽ cười nhạo Tạ Chinh Hồng một phen.
Ở đây còn có một tu sĩ kỳ Độ Kiếp từ đại thế giới đến ngay cả Thiên kiếp cũng chống lại được đấy, ngươi sùng bái tên Pháp tu kỳ Hóa Thần này làm cái gì?
“Ta từng gặp Tuệ Chính phương trượng của Nhân Chân tự hai lần, bần đạo cậy già lên mặt, chi bằng gọi ngươi là sư điệt nhé.” Mậu Mân trầm tư một lát, mỉm cười nói.
“Đa tạ chưởng môn ưu ái.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên biết đây là ý tốt của Mậu Mân, hơn nữa đối phương đã nhắc đến cả Tuệ Chính rồi, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
“Mấy ngày gần đây sư điệt nổi tiếng thật đấy nhỉ.” Mậu Mân dứt lời, có vẻ cảm thấy mình nói vậy có thể gây hiểu lầm, lại mỉm cười giải thích, “Bần đạo cũng không hay nói nhiều. Bần đạo vừa thấy sư điệt đã biết ngươi là người thích yên tĩnh. Mấy hôm nữa, e là ngươi sẽ chẳng được an ổn rồi.”
“Ý tốt của chưởng môn, bần tăng đương nhiên hiểu được.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.
“Nói đến đây, ta muốn gặp ngươi chẳng qua cũng vì muốn nhìn thử xem vị mà đồ nhi của ta khen ngợi hết lời trông ra sao? Hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Khi Mậu Mân nói lời này thì nghe có vẻ rất tùy ý, khiến người ta rất dễ tin.
Tạ Chinh Hồng không tiện nói tiếp, chỉ đành mỉm cười.
“Người ta vẫn luôn cho rằng Phật tu tu hành rất gian nan, nhưng bần đạo nhờ lớn tuổi nên cũng biết được chút ít nội tình trong đó. Khi tu hành, Phật gia chú trọng nhất là một chữ “Duyên”, Tạ sư điệt có duyên với Phật không thể nghi ngờ, nếu có người thắc mắc về tu vi của Tạ sư điệt, sư điệt có thể nói với họ lời này của bần đạo. Ở đây bần đạo cũng có vài phần mặt mũi, hẳn sẽ không khiến sư điệt quá mức khó xử.” Mậu Mân nói tiếp.
“Đa tạ chưởng môn.” Tạ Chinh Hồng đương nhiên cũng biết tốc độ tu hành của mình quá nhanh, không tránh khỏi việc bị người khác xét nét. Lời này của Mậu Mân có ý nói Quy Nguyên tông sẵn lòng làm chỗ dựa cho hắn. Có lời này của Mậu Mân, đã đủ bảo đảm để Tạ Chinh Hồng có thể sống yên ổn ở Đạo Xuân trung thế giới.
Có điều, nếu lời này là do người khác nói lại thì có lẽ Tạ Chinh Hồng sẽ thản nhiên đồng ý. Nhưng nếu là do Mậu Mân chưởng môn tự mình nói ra thì lại có vẻ hơi quái dị.
Loại chuyện gia tăng ân huệ để mượn sức này có thể là do trưởng lão làm, cũng có thể là do đệ tử làm, nhưng không thể là do Mậu Mân – chưởng môn của môn phái đứng đầu Đạo Xuân trung thế giới làm được. Song cũng chính vì Mậu Mân là chưởng môn, với tu vi và địa vị hiện tại của Tạ Chinh Hồng, hắn chỉ có thể nhận loại “ban ơn” này chứ không thể phản bác.
“Phải rồi, sư điệt, ngươi xuất thân từ Nhân Chân tự, tu vi kỳ Nguyên Anh hiện giờ của ngươi đã đủ để tạo thế lực trấn giữ một phương, ngươi có định gây dựng lại Nhân Chân tự không?” Mậu Mân xao lãng hỏi.
Tạ Chinh Hồng ngầm giật mình, đã đến phần chính rồi. (Nguyên văn là “Đã đến trọng đầu hí rồi”, “Trọng đầu hí” là phép ẩn dụ để chỉ phần chính, phần quan trọng và khó khăn nhất của một công việc hay sự kiện nào đó.)
“Duyên khởi duyên diệt (Duyên sinh ra và mất đi), ắt sẽ có ngày kết thúc. Tình trạng hiện giờ của Nhân Chân tự không phải là thứ có thể thay đổi chỉ với sức của một mình bần tăng.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu thở dài.
“Nếu bần đạo nguyện ý giúp sư điệt một tay thì sao?” Mậu Mân cười hỏi.
Tạ Chinh Hồng im lặng.
“Ha ha, bần đạo đùa chút thôi.” Mậu Mân cười to, “Trước đây sư điệt là khách khanh ở tông môn chúng ta, hôm nay đã là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, vị trí khách khanh này đương nhiên không giữ được ngươi. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ sư điệt sẽ muốn đến du lịch ở đại thế giới thôi. Không biết sư điệt đã có dự định gì chưa?”
Tạ Chinh Hồng cung kính trả lời, “Bần tăng vẫn đang do dự.”
“Đúng vậy, đại thế giới phức tạp hơn Đạo Xuân trung thế giới chúng ta nhiều, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận là chuyện đương nhiên. Nếu sư điệt muốn thì sau khi Hòa Quang xuất quan, ngươi có thể đến Tuyên Khê đại thế giới với nó.”
Tinh Thần tông ở Tuyên Khê đại thế giới chính là chủ tông của Quy Nguyên tông, là thế lực hàng đầu ở Tuyên Khê đại thế giới, trong tông môn còn có vài người cấp bậc tán tiên. Có thể trực tiếp đến Tinh Thần tông, chính là một cái bánh nhân bự chảng không thể nghi ngờ.
“Đa tạ chưởng môn ưu ái.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói lời cảm tạ, “Có điều bần tăng dù sao cũng là một Phật tu, có lẽ sẽ chọn một đại thế giới nơi Phật môn hưng thịnh.”
Mậu Mân nhìn Tạ Chinh Hồng, bấy giờ mới chậm rãi gật đầu nói, “Cũng phải.”
“Sắc trời không còn sớm nữa, Tạ sư điệt cũng nên trở về thôi. Tuy đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông không có nhiều quy củ, nhưng cũng không thể thiếu được, nếu Tạ sư điệt có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi các đệ tử nội môn.” Mậu Mân đứng dậy, mỉm cười nói.
“Đúng rồi, Tạ sư điệt có định tổ chức đại điển Nguyên Anh không?”
Bình thường thì khi tu sĩ phá Đan thành Anh, không thể không tổ chức một đại điển Nguyên Anh để mời bạn bè cùng tụ họp, hơn nữa còn để phô bày thực lực của bản thân với những tu sĩ khác. Sau khi đại điển Nguyên Anh kết thúc, danh tiếng và địa vị của tu sĩ đều nâng lên một bậc.
“Đa tạ ý tốt của chưởng môn, bần tăng cũng không để ý chuyện này lắm.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười từ chối.
“Bần đạo thuận miệng nói vậy thôi, nếu Tạ sư điệt muốn thì sau này cứ đến trò chuyện với bần đạo.” Dứt lời, Mậu Mân liền vung tay, Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy một luồng lực nhu hòa bao quanh mình. Đến khi khôi phục tinh thần, hắn phát hiện đã về tới động phủ của mình.
Thần thông như thế, quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi.
Sau đi Mậu Mân đưa Tạ Chinh Hồng rời đi, một đạo nhân lớn tuổi bỗng xuất hiện trong phòng.
Có thể thấy lão đã ở trong phòng từ lâu, cuộc đối thoại giữa Mậu Mân và Tạ Chinh Hồng lão đều nghe hết.
Kể từ lúc ngồi xuống chiếc ghế dựa kia, Tạ Chinh Hồng đã lọt vào trận pháp, cảm giác trên người đều hạ xuống một tầng. Vậy nên hắn không hề phát hiện trong phòng còn có một người nữa.
Đạo nhân lớn tuổi trông không tầm thường, bộ dáng có vài phần tương tự Dư Đồng, chính là Dư Dược trưởng lão – ông ngoại của Dư Đồng.
“Hắn có vẻ chẳng có bao nhiêu cảm tình với Nhân Chân tự.” Dư Dược cẩn thận nói.
“Hắn rời chùa từ nhỏ, tu vi và truyền thừa đều là do kỳ ngộ của chính bản thân, sao có thể sẵn sàng từ bỏ tu hành ở thời điểm như lúc này để đi gây dựng lại Nhân Chân tự chứ?” Mậu Mân liếc nhìn Dư Dược.
“Vả lại, Nhân Chân tự có những gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Tuệ Chính một thân chính khí không phải là giả, lại vô cùng cổ hủ, không có khả năng sẽ giao thứ gì quan trọng cho một đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ mình.”
Dư Dược nghe Mậu Mân phân tích, không dám có suy nghĩ bất kính.
Dù trên những phương diện khác, Mậu Mân có chút không nên thân, nhưng hắn có thể làm chưởng môn Quy Nguyên tông, sao một trưởng lão như Dư Dược có thể nghi ngờ được?
“Có điều tốc độ tu hành của hắn quá nhanh.” Dư Dược nhẹ giọng trả lời, “Lần trước khi đứa cháu ngoại không biết cố gắng tu hành của ta tới cửa tìm hắn, khi về nó chỉ nói Tạ Chinh Hồng là kẻ khó đối phó, cứng mềm không ăn, nhưng lại là người một lòng tu Phật.”
“Đứa cháu ngoại kia của đệ cũng hơi cố chấp quá đấy, Hòa Quang tiền đồ vô lượng, lại một lòng hướng kiếm, không có ý định tìm đạo lữ.” Mậu Mân thấy Dư Dược nhắc tới Dư Đồng, không khỏi nói vài câu giúp Lịch Hòa Quang.
Dư Dược đành phải cười làm lành, không nói thêm nữa, “Đây là chuyện của đám tiểu bối, ta cũng không tiện nói.”
Mậu Mân hừ lạnh một tiếng.
“Mà thôi, bây giờ Khốn Tiên thằng vẫn chưa thấy đâu, Tuệ Chính lại mất sớm. Hiện nay người của Đạo Xuân trung thế giới đều cho rằng Văn Xuân Tương đã chết, chúng ta cũng không thể gióng trống khua chiêng đi tìm người được. Nhân Chân tự suy tàn nhanh như vậy, không phải là không có kẻ nào đứng sau giật dây. Khốn Tiên thằng không phải đồ của chúng ta, nên sớm trả lại thì hơn. Ta có thể tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi, Dư Dược trưởng lão hẳn còn phải tốn nhiều công sức nữa rồi.” Mậu Mân sâu xa nhìn Dư Dược.
Nếu trong trận chiến ngày ấy với Văn Xuân Tương, Dư Dược không bị trọng thương bất tỉnh, thì Tuệ Chính đang trốn trong góc cũng sẽ không mang Văn Xuân Tương đang bị Khốn Tiên thằng đi hòng hỏi nơi y cất giấu《Quan Âm đồ lục》. Kết quả đến khi họ tìm được Tuệ Chính thì Tuệ Chính đã viên tịch, còn Khốn Tiên thằng và Văn Xuân Tương thì từ đó chẳng thấy bóng dáng. Dù dùng bói toán hay Đạo pháp, đều không tra được chút manh mối nào.
Dư Dược được giao nhiệm vụ tìm lại Khốn Tiên thằng, Dư Dược đã hưởng thụ tài nguyên tốt nhiều năm như vậy, đương nhiên phải gánh lấy trách nhiệm rồi.
Những người ra đi khi ấy đều chết cả, chỉ mỗi Dư Dược còn sống.
Dù sao chuyện như vậy, Mậu Mân tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Dư Dược cười trừ trao đổi với Mậu Mân hồi lâu, sau đó mới ra khỏi động phủ của Mậu Mân.
Lão lau mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, trong lòng thầm mắng Mậu Mân đến cẩu huyết lâm đầu[1].
Gặp phải tay chưởng môn không chịu quản việc như vậy, lão đúng là xui xẻo mà.
Lão đã tìm Văn Xuân Tương suốt hơn hai mươi năm rồi, song vẫn chẳng thu hoạch được gì. Vốn tưởng rằng Tạ Chinh Hồng ngày trước được Tuệ Chính mang đi thì sẽ biết gì đó chứ, nhưng giờ xem ra hắn không hề diễn kịch.
Dư Dược lau mặt, rời đi với tâm sự chồng chất.
Trong động phủ, Tạ Chinh Hồng thuật lại tất cả những chuyện khi đến gặp Mậu Mân.
Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường[2], cùng bàn bạc với tiền bối có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Văn Xuân Tương nghe Tạ Chinh Hồng kể xong, vẻ mặt lộ chút ý cười.
“Chắc là thấy ngươi tiến bộ quá nhanh nên muốn thăm dò xem ngươi có bí bảo của Nhân Chân tự không đó mà.”
“Bần tăng thì lại cảm thấy chưởng môn làm vậy là vì nhắm vào tiền bối.”
Văn Xuân Tương bĩu môi, y đương nhiên biết đối phương nhắm vào mình, chẳng phải y đang muốn giao trọng trách cho tiểu hòa thượng còn gì? Nhưng mà bây giờ tiểu hòa thượng cũng thông minh đấy, chưa chi đã đẩy việc lại rồi.
“Hiện giờ Nhân Chân tự chỉ còn mấy con mèo nhép thôi, người duy nhất biết về chuyện của Tuệ Chính thì hồn phách còn chẳng đủ, trận pháp phía sau núi là do thiên nhiên tạo thành, tất nhiên bọn chúng không tìm được rồi. Khốn Tiên thằng bây giờ còn đang trói chặt bổn tọa, không thu hồi được Khốn Tiên thằng thì chúng sẽ không an tâm. Song như thế cho thấy có lẽ chúng cũng có áp lực, nhất định phải thu lại pháp bảo Khốn Tiên thằng. Tiếc rằng………” Tiếc rằng với thực lực hiện giờ của Tạ Chinh Hồng, muốn tìm được món pháp bảo kia là điều không thể.
Nhưng mà bây giờ còn chưa qua bao lâu mà mọi chuyện đã tiến triển đến mức này, Văn Xuân Tương lén cười trộm. Với tốc độ tu hành của tiểu hòa thượng, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa là có thể hô phong hoán vũ, trở thành đại năng không ai dám chọc vào. Đến lúc đó, tất nhiên có thể cứu y ra rồi.
Hơn nữa, ở chung với Tạ Chinh Hồng cũng đâu có nhàm chán, Văn Xuân Tương còn thấy rất thú vị ấy chứ, thế nên y cũng không vội.
“Bần tăng sẽ nhanh chóng cứu tiền bối ra.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
“Được, việc này không vội được đâu.” Văn Xuân Tương chẳng để ý lắm, xua tay trả lời, “Còn về câu hỏi của lão đạo sĩ kia thì sao, ngươi muốn đến đại thế giới nào?”
“Đại thế giới của tiền bối là nơi nào?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.
Văn Xuân Tương thoáng sửng sốt, không khỏi cười cười, “Dù trong số rất nhiều đại thế giới, đại thế giới của ta cũng thuộc hàng đầu. Cũng không phải nơi mà Tuyên Khê đại thế giới có thể so sánh được. Bất luận là công pháp hay tu vi đều mạnh hơn xa những đại thế giới khác, gần như có thể xem là thế giới cường thịnh nhất trong các đại thế giới. Dù có bổn tọa che chở cho ngươi thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.”
Trong đại thế giới của Văn Xuân Tương, có ba vị Ma Hoàng ở kỳ Độ Kiếp đỉnh phong.
Hiện giờ ngoại trừ Văn Xuân Tương, còn lại hai người.
Ngoài ra còn có năm vị Ma Tôn ở kỳ Hợp Thể đỉnh phong.
Còn lại thì có đến vài chục tán tiên thuộc phe Chính đạo, tu sĩ kỳ Hóa Thần đi đầy đường, Nguyên Anh thì còn chẳng bằng chó.
Tạ Chinh Hồng là Phật tu kỳ Nguyên Anh, nếu đi đến đại thế giới khác thì biết đâu còn được xem trọng một chút. Nhưng nếu đến đại thế giới của Văn Xuân Tương thì quả thật chỉ có thể ra vẻ đáng thương.
“Bần tăng muốn đến đó thử xem.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Tạ Chinh Hồng, khóe miệng không khỏi cong lên, “Đại thế giới của bổn tọa, tên là Tà Dương.”
(Sao cảm thấy nó giống như này: “Nhà em ở đâu anh muốn tới?” – “Ý trời nhà em ở khu tỷ phú đô la đó nha [̲̅$̲̅(̲̅ ͡° ͜ʖ ͡°̲̅)̲̅$̲̅], triệu phú VND như anh ko vô được đâu.” – “Anh muốn đi mà.” – “Nhà em ở phố Tà Dương đó.”(‘ ε ‘)♡ …..Tà Dương nghĩa là hoàng hôn)
Tà Dương đại thế giới.
Trôi nổi trên không trung của Tà Dương đại thế giới là một hòn đảo mùa thu trải rộng khắp ba vạn dặm, bấy giờ đang có vẻ khá náo nhiệt.
Không đếm xuể có biết bao nhiêu kì trân dị thú, thiên tài địa bảo mà có tiền cũng chẳng mua được, các tu sĩ chờ kéo xe bên ngoài kém nhất cũng là tu sĩ kỳ Hóa Thần, cảnh tượng này cũng đủ để hủy diệt cả một trung thế giới.
Mọi người đều biết, tu sĩ cấp bậc càng cao thì càng hiếm.
Lấy ví dụ đơn giản, trong Tà Dương đại thế giới có đến mấy chục vạn tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ kỳ Xuất Khiếu chỉ có một vạn, tu sĩ kỳ Hóa Thần chỉ có ba ngàn. Mà số tu sĩ ở kỳ Hợp Thể trở lên, cộng cả Chính đạo lẫn Ma đạo cũng chỉ có một trăm.
Trong số một trăm tu sĩ kỳ Hợp Thể này, ngoài những kẻ không thể tiến lên kỳ Độ Kiếp mà chỉ có thể ngồi chờ chết, những kẻ vừa đột phá xong còn chưa biết có sống nổi không, lại vừa có sức chiến đấu vừa không chui rúc trong chốn núi sâu rừng già, thì chỉ còn lại ba mươi người.
Ba mươi tu sĩ kỳ Hợp Thể đỉnh phong này, là những kẻ cuối cùng có khả năng vượt qua Thiên kiếp để tiến tới kỳ Độ Kiếp, trong đó Yêu tu chiếm một phần ba, Ma tu chiếm một phần ba, Tiên tu cũng chiếm một phần ba. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút thay đổi, nhưng trên cơ bản thì số lượng vẫn như nhau.
Thiên Đạo cân bằng, nhất là ở Tà Dương đại thế giới hùng mạnh nhất trong ba ngàn thế giới này.
Xếp trên tu sĩ kỳ Độ Kiếp chính là tu sĩ kỳ Đại Thừa đang chờ phi thăng, tiếc là mấy năm gần đây chẳng có một ai, ngược lại còn có không ít người binh giải[3] thành tán tiên và tán ma, nhất kiếp hay ngũ kiếp đều có, xếp trên nữa thì gần như đều chết sạch hết rồi.
Số lượng này quả thật có thể ngạo thị quần hùng, ở các đại thế giới khác, tán tiên cộng lại cũng chẳng quá ba người, hầu như sẽ không xuất hiện khi chưa đến thời điểm liên quan tới sinh tử tồn vong của đại thế giới đó.
Hiện tại trên hòn đảo mùa thu này đang có năm vị Ma Tôn tập hợp, cũng chính là năm tu sĩ có hy vọng đột phá đến kỳ Độ Kiếp và trở thành Ma Hoàng.
Ngoài ra còn có thêm một tu sĩ kỳ Độ Kiếp nữa, “Vạn Thánh Ma Hoàng” — Mục Đình.
“Ồ, La Sát Nữ, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến đây thế này, đúng là hiếm thấy nha!” Một nam tử bộ dáng thư sinh phe phẩy cây quạt trên tay, chế nhạo nhìn mĩ nữ mặc áo nữ đạo sĩ bên cạnh.
Tuy mĩ nữ nọ mặc áo đạo sĩ, nhưng vẫn không thể che giấu phong tư và thân hình kiều diễm của nàng. Dung nhan nàng vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, nếu chỉ nhìn lướt qua còn tưởng nàng là một vị tiên tử lâu năm, chứ tuyệt đối không thể tưởng tượng được nàng lại là một nữ ma đầu nổi danh.
“Ma Hoàng có lệnh, nào dám không nghe?” La Sát Nữ hờ hững liếc thư sinh nọ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói lại hơi trầm thấp, nghe rất từ tính.
“Cũng phải.” Thư sinh nọ đánh giá nàng một lượt, khinh thường cười nhạo, “Lần trước ngươi còn ăn mặc như thiếu nữ đôi tám, bây giờ lại chuyển sang phong cách nữ đạo sĩ. Sao thế, tưởng làm vậy thì Ma Hoàng sẽ để ý ngươi chắc? Muốn song tu với Ma Hoàng để tiến thẳng đến kỳ Độ Kiếp thì ngươi cũng phải nhìn lại thanh danh của mình đi chứ, ai mà dám dính vào ngươi hả?”
“Nếu đối tượng là ngươi, dù cho tu sĩ trong thiên hạ có chết sạch, ta thà đi tìm nữ tu cũng không thèm ngươi.” La Sát nữ thấp giọng nở nụ cười.
“Lời này ta cũng muốn nói đấy.” Thư sinh lạnh lùng đáp lễ một câu.
Ba vị Ma Tôn khác, một người trông mới chỉ bảy tám tuổi, bộ dáng xinh xắn như tuyết như ngọc, trông hệt như một bé trai đáng yêu; một người là nam tử trung niên, tướng mạo nho nhã, trông còn giống người đọc sách hơn thư sinh kia. Người còn lại thì toàn thân bọc trong áo choàng kín mít, căn bản nhìn không ra bộ dáng gì.
Ba người bọn họ đã sớm biết về ân oán giữa thư sinh này và La Sát Nữ, vậy nên cũng chẳng ngạc nhiên.
Thư sinh này trông thì có vẻ thanh cao, vẻ ngoài thì vô cùng tốt đấy nhưng tính tình thì cực kỳ xấu xa. Hắn thích nhất là giả bộ làm thư sinh người phàm đến tiểu thế giới, đi lừa gạt mấy nữ yêu hoặc nữ tu vì hắn mà ghen tuông đến đầu rơi máu chảy. Mấy ngàn năm nay ngày nào cũng thế, hoàn toàn lấy sự cuồng dại của những nữ tử kia làm niềm vui cho mình. Thỉnh thoảng hắn còn dụ dỗ cả nam tu. Kể từ đó, dù số người mà thư sinh này hại chết còn kém xa một tiểu Ma tu kỳ Kim Đan, nhưng thanh danh hắn lại vô cùng ác liệt.
Đáng giận nhất ở chỗ sau khi tên thư sinh giả ngu đi dụ dỗ được không ít thiếu nữ si tình, còn biên soạn thành một quyển sách, trong sách ghi lại những phương pháp chinh phục nữ tử với đủ loại tính cách khác nhau, được rất nhiều Ma tu chuyên thải bổ âm dương xem như bảo vật, mỗi tên đều thủ một quyển, khiến một đám tu sĩ Chính đạo tức xì khói muốn đập chết hắn.
Trùng hợp là La Sát Nữ cũng làm loại chuyện này, dùng công pháp cải thiện khiến tu vi ngày đi ngàn dặm, dưới trướng có vô số tín đồ. Một ngày nọ, khi thư sinh kia lại sắp dụ dỗ được một nữ tu thì liền phát hiện ra nữ tu kia là môn đồ của La Sát Nữ, nữ tu hư tình giả ý với hắn chỉ vì muốn thải bổ hắn thôi! Thư sinh này làm chuyện xấu đã mấy ngàn năm, tự nhận mình vô cùng hiểu rõ trái tim nữ nhân, không ngờ lại bị một tiểu nữ tu cho vồ ếch như vậy. Song vào khi ấy, chuyện của La Sát Nữ vẫn chưa bị bại lộ, thư sinh đành chịu yếu thế. Sau này tín đồ của La Sát Nữ càng ngày càng nhiều, thư sinh lại bị lừa thêm mấy lần như thế nữa, thù mới hận cũ đan xen, quyết đối đầu với La Sát Nữ.
La Sát Nữ làm chuyện kia chính là chọc tức thư sinh này.
Nhiều năm đã qua nhưng hai kẻ này từ lâu vẫn luôn đối đầu không chết không ngừng, nếu không phải đều phò tá cùng một Ma Hoàng, không dám làm gì quá mức thì chẳng biết còn gây ra chuyện gì nữa?
Tà Dương đại thế giới có tổng cộng ba Ma Hoàng, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình và Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều.
Văn Xuân Tường thì không nói làm gì, vận khí quá kém, không cẩn thận bị cuốn vào Thiên kiếp của một tu sĩ kỳ Độ Kiếp, khiến tu vị hạ xuống thành Ma Tôn, sau này đến thế giới khác du lịch thì lại bị người ta phục kích, bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao, coi như lật thuyền trong mương, thành Ma tu phản diện trong sách giáo khoa. Cố sự này dạy cho các Ma tu một bài học rằng, không có việc gì thì chớ nên đi một mình, không khéo lại chết oan uổng.
Bởi vậy nên sau này khi các Ma Tôn ra ngoài đều mang theo không ít hộ vệ, bắt đầu từ sau chuyện của Văn Xuân Tương.
Đương nhiên, nếu Văn Xuân Tương biết được chuyện này, chắc hẳn y sẽ tức đến nửa đời mất.
Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều nổi tiếng với tính cách không thích quản việc, nghe nói bản thể của hắn là một cây thế giới ở tiểu thế giới, sau này không hiểu sao lại không thể bước lên con đường Tiên tu mà lại trở thành Ma tu. Nhưng mà dù có thế thì hắn cũng ít kẻ thù nhất, tu sĩ Tiên đạo gặp hắn còn tươi cười chào hỏi, cũng không tính là Ma Hoàng Ma tu.
Cuối cùng, người quản lý Tà Dương đại thế giới chỉ có mình Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình.
Hòn đảo mùa thu này là do y tạo nên, bản thân hòn đảo này chính là một món tiên khí, không có sự cho phép của y thì tán tiên muốn đi lên cũng mất đến nửa cái mạng. Mục Đình có thể xem như một chủ nhân tốt, dưới sự quản lý của y, ít nhất trước mắt hai phe Tiên đạo và Ma đạo ở Tà Dương đại thế giới cũng tạm coi như hòa bình. Tuy nhiên y tuyệt đối không cho phép thuộc hạ của mình vắng mặt khi có lệnh triệu tập.
Y rất hiếm khi triệu tập thuộc hạ, nhưng một khi đã triệu tập thì dù có đang bế quan đột phá kỳ Độ Kiếp cũng phải chạy đến.
Nếu không thì hậu quả………….
Tạm thời chẳng có Ma Tôn nào ở đây muốn biết cả.
Mục Đình có vẻ mặt vô cùng chính khí, nếu ở nhân gian thì chính là một đại hiệp hạo nhiên chính khí, bờ môi y hơi mỏng, mũi cũng không quá thẳng, nhưng nếu kết hợp lại cùng một chỗ thì lại mang đầy mị lực nam tính.
Khuôn mặt kia chính là loại mà Văn Xuân Tương hâm mộ.
“Ma Hoàng mạnh khỏe.”
Mục Đình vừa xuất hiện, thư sinh và La Sát Nữ không dám nói nhiều nữa, im lặng ngồi về chỗ cũ chờ Mục Đình lên tiếng.
“Văn Xuân Tương còn sống.” Mục Đình vừa mở miệng đã nói ra một tin tức chấn động như vậy, lập tức khiến năm tu sĩ ở đây sửng sốt không thôi.
“Chuyện này…………” La Sát nữ thấy vẻ mặt vô cảm của Mục Đình, khẽ mỉm cười, cẩn thận nói, “Cửu Châu Ma Hoàng thực lực siêu quần, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị bọn đạo chích kia làm hại.”
Nói đúng ra thì, thời gian Văn Xuân Tương sống ở Tà Dương đại thế giới cũng không nhiều, phần lớn thời gian y đều đi khiêu chiến đám Phật tu ở mấy thế giới xung quanh, khiến các tông môn Phật tu chỉ vừa nghe thấy tên Văn Xuân Tương thì liền đau đầu không thôi. Không chỉ vậy, Văn Xuân Tương còn từng khiêu chiến cả tông môn Kiếm tu, vô cùng cuồng vọng. Thậm chí không ít người còn đoán Văn Xuân Tương chính là sao Thiên Lang[4] chuyển thế, đi đến đâu đánh đến đó.
Đáng sợ nhất ở chỗ, Văn Xuân Tương chẳng những là Ma tu mà còn đồng thời tinh thông công pháp của Phật tu, Kiếm tu và Pháp tu, kiến thức phong phú khiến người ta kinh hãi. Người ta đoán không ra rốt cuộc tại sao y học đồng thời nhiều công pháp như vậy mà còn chưa tẩu hỏa nhập ma?
Y được gọi là Cửu Châu Ma Hoàng, không phải vì y sống ở Cửu Châu[5].
Mà là bởi kiến thức của y phong phú đủ bao trọn cả Cửu Châu!
“Mấy hôm trước khi bổn tọa đang bế quan, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ khoảng vài năm nữa, y sẽ quay về Tà Dương đại thế giới.”
Mục Đình và Văn Xuân Tương đều là Ma Hoàng, đương nhiên có chút cảm ứng lẫn nhau.
Y đã nói vậy thì tất nhiên là thật.
Ngay các đám Tiên tu chắc cũng không có dự cảm chuẩn xác như Mục Đình được.
“Sau khi trải qua việc này, hẳn là Cửu Châu Ma Hoàng sẽ học được vài thứ.” Ma tu trung niên nọ rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên, nhất thời khiến bốn bề đều im lặng.
Không sai, sở dĩ Văn Xuân Tương lâm vào cảnh này chính là hậu quả của cái tính thích một thân một mình của y.
Nếu y có thể trở lại Tà Dương đại thế giới thì ắt hẳn chuyện đầu tiên y làm là đi mời chào nhân thủ, gây dựng thế lực cho riêng mình như Mục Đình.
Có điều năm Ma Tôn ở Tà Dương đại thế giới đều đã đầu phục cho Mục Đình, Văn Xuân Tương muốn chen một chân vào thì cũng khó.
La Sát Nữ nhìn vẻ mặt vô cảm của Mục Đình, bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Ma Hoàng đang cảnh cáo họ ư?
Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình sẽ không quan tâm thủ hạ của mình có thêm một Ma Tôn hay thiếu bớt một Ma Tôn, y chỉ quan tâm có kẻ phản bội hay không.
Điều La Sát Nữ nghĩ đến, những kẻ khác đương nhiên cũng nghĩ đến, tất cả vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình với Mục Đình.
“Mấy năm nay, các ngươi cũng khá an phận đấy.” Mục Đình chậm rãi nói.
“Vâng.”
Đạo Xuân trung thế giới.
Văn Xuân Tương bỗng cảm thấy toàn thân có chút ớn lạnh.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đám Ma Hoàng kia đang nhắc đến y.
Từ lâu Văn Xuân Tương đã biết chắc giờ mình đã biến thành trò cười trong mắt bọn họ rồi, nhưng mà chẳng sao hết, đợi đến khi Tạ Chinh Hồng tu thành rồi thì đám người đó sẽ cười không nổi nữa đâu.
Nhìn Tạ Chinh Hồng đang đả tọa bên kia, Văn Xuân Tương có chút tự đắc.
Dù sao cũng là người do y tự tay dạy dỗ mà.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nhận được tin Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đã lần lượt kết Anh thành công.
Cách đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông còn hai tháng nữa.
******
★Chú thích:
[1]Cẩu huyết lâm đầu: nghĩa là mắng té tát, mắng xối xả thậm tệ. Theo mê tín dị đoan, máu chó dính lên đầu yêu ma, pháp thuật của chúng sẽ mất tác dụng. Khi mắng người ta cẩu huyết lâm đầu tức là đang nguyền rủa tàn nhẫn, như thể đối phương là con yêu quái bị dính máu chó, sẽ mất hết sức mạnh, không làm gì được.
[2]Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường: nghĩa đen là một người kế ngắn, hai người kế dài. Ý nói nhiều người cùng nhau bàn bạc, tính toán thì sẽ hiệu quả, lâu dài hơn khi chỉ có một mình.
[3]Binh giải: Khi tu sĩ phi thăng thất bại thì có thể lựa chọn binh giải thành tán tiên hoặc tán ma để bảo toàn tu vi. Nhưng việc này chỉ là kéo dài hơi tàn, cứ cách mỗi một khoảng thời gian, tán tiên sẽ phải hứng chịu Thiên kiếp giáng xuống, trải qua mỗi lần Thiên kiếp thì tu vi càng đề cao, nhưng không có hi vọng phi thăng nữa. Tán tiên chịu Thiên kiếp một lần thù gọi là tán tiên nhất kiếp, hai lần thì là tán tiên tam kiếp….
[4]Sao Thiên Lang: là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong bài thơ “Giang thành tử – Đi săn ở Mật châu” của Tô Thức có câu: “Nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang” để bày tỏ khát vọng tiêu diệt kẻ thù và phục vụ đất nước. (Chú thích chẳng liên quan lắm nhỉ (•ิ_•ิ)?)
[5]Cửu Châu: là chín đơn vị hành chính cổ đại của, bao gồm Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ung Châu (Úng Châu) và Dự Châu.
Editor: Một người trong hội chị em bạn dì của em thụ đã xuất hiện rồiヾ(・ω・‘)ノ, spoil trước là mấy ảnh cute lắm nha(☞°ヮ°)☞☜(°ヮ°☜)……….Chương này dài lê thê lết thết edit muốn vẹo xương tayヾ(  ̄皿 ̄)ツ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook