Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
-
Quyển 1 - Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Văn Xuân Tương có chút không tốt.
Đương nhiên, bất cứ ai khi biết mình bị giam giữ suốt hai mươi năm vì lý do như vậy, sắc mặt đều chẳng thể nào mà tốt được.
Bí mật mà Chu Ninh nói không sai, nhưng cũng không xem là đúng.
Đúng là Văn Xuân Tương có phương pháp độ kiếp thất bại mà vẫn không cần chuyển thế hay binh giải, nhưng cái giá phải trả cũng tuyệt đối không kém gì việc phải chuyển thế hay binh giải. Chẳng qua, đa phần cái giá này đã có người chủ động trả thay y rồi.
Từ khi Văn Xuân Tương tu hành đến nay, cũng đã hơn vạn năm trôi qua.
Tu sĩ bình thường đến tuổi của y, hoặc đã chết từ lâu, hoặc là đã phi thăng rồi. Người có thiên tư thông minh lại sống lâu như Văn Xuân Tương, gần như chẳng có ai. Có điều với bên ngoài, vị Ma Tôn Văn Xuân Tương này chỉ mới nổi lên gần ngàn năm nay thôi. Mà chín ngàn năm trước đó, chính là cái giá còn lại mà Văn Xuân Tương phải trả cho việc độ kiếp thất bại.
Điều thú vị là, chẳng có mấy người biết được chuyện này cả, hay nói cách khác thì những người biết được đều đã phi thăng hoặc đã chết. Hiện tại việc này lại bị truyền ra ngoài, khiến cho người nên biết thì không biết, người không biết thì đều biết cả, tiện thể còn lừa Văn Xuân Tương một vố, thực sự có thể viết thành văn luôn rồi.
Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ một lúc, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được lý do gì.
Vả lại, tu sĩ ở đại thế giới cũng đâu phải đồ ngốc, kẻ vụng về nếu sống đến mấy ngàn năm, trải đời nhiều rồi thì tất nhiên cũng sẽ trở nên thông minh hơn. Nếu quả thật sau khi thất bại dưới Thiên kiếp mà vẫn không cần trả giá bằng sinh mệnh thì Văn Xuân Tương đã phi thăng thành công từ lâu rồi, tội gì còn phải ở lại đại thế giới với họ chứ?
Việc gì có nhân thì sẽ có quả, Thiên Đạo luôn chú trọng đến sự cân bằng nhất. Những tu sĩ đại năng hiển nhiên cũng biết thủ đoạn giúp họ tạm thời kéo dài sự sống này cần trả một cái giá cực kỳ thảm thiết, song vẫn không muốn lỡ mất cơ hội tốt như vậy, dù sao sự tồn tại của Văn Xuân tương vốn cũng hơi đặc biệt. Nếu nói y thuộc Chính Ma đạo, huyết khí trên người y không phải là giả, nếu nói y là Tà Ma đạo, y lại không có loại oán khí này. Thậm chí ngay cả trong giới Ma đạo, quan hệ của Văn Xuân Tương và mấy vị Ma Tôn khác cũng không tốt lắm.
Nếu tu vi của tu sĩ Ma đạo đạt đến một cảnh giới nhất định, tu sĩ kỳ Hợp Thể có thể xưng là Ma Tôn, tu sĩ kỳ Độ Kiếp có thể xưng là Ma Hoàng.
Còn những tu sĩ kỳ Đại Thừa, sau khi vượt qua Thiên kiếp họ chỉ nán lại chừng vài chục năm rồi rời đi, tất cả đều được xưng là Ma Tiên.
Trong đại thế giới của Văn Xuân Tương, có ba Ma Hoàng và chín Ma Tôn.
Văn Xuân Tương vốn là vị Ma Hoàng thứ tư, nhưng y lại xúi quẩy đụng phải một tu sĩ đang phi thăng, bị Thiên Kiếp bổ trọng thương khiến tu vi sụt giảm, biến thành Ma Tôn kỳ Hợp Thể. Bởi vậy nên liền có mười vị Ma Tôn.
Chín là con số lớn nhất, thế nên địa vị Ma Tôn thứ mười không khỏi có hơi gượng gạo.
Hơn nữa, Văn Xuân Tương từng là một Ma Hoàng, việc thăng lên làm Ma Hoàng lần nữa chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đồ trên người y cũng thuộc cấp bậc Ma Hoàng nữa. Chín vị Ma Tôn nọ không thể đối đãi y bằng thái độ với Ma Hoàng được, cũng không thể đối đãi y như một Ma Tôn. Thậm chí còn có mấy vị Ma Tôn muốn đầu nhập dưới trướng Văn Xuân Tương. Ai mà ngờ được Văn Xuân Tương bỗng nhiên bị Thiên kiếp bổ trúng, hạ xuống cùng cấp với họ chứ, những vị Ma Tôn có liên quan đương nhiên cũng ngạc nhiên tròn mắt.
Có lẽ Văn Xuân Tương cũng biết cấp bậc hiện tại của mình không tốt lắm, vả lại đại thế giới không thể chứa mười Ma Tôn được, vậy nên bèn gom tài sản chạy đến trung thế giới rong chơi một chút. Đạo Xuân trung thế giới không phải thế giới đầu tiên mà Văn Xuân tương đặt chân đến, mà là cái thứ ba.
Ai ngờ y lại té ngã ngay tại thế giới thứ ba này!
Văn Xuân Tương ngày càng thong dong, tu vi cũng dần dần khôi phục, khiến cho không những mấy vị Ma Hoàng khác chẳng mấy dễ chịu mà cả tu sĩ đại năng thuộc chính đạo càng khó chịu hơn. Bấy giờ bí mật về Văn Xuân Tương đã truyền tới đây, còn cả chuyện Văn Xuân Tương bị Thiên kiếp bổ trúng nữa, nhất thời khiến mọi người nửa tin nửa ngờ. Khốn Tiên thằng cũng là do vài tu sĩ đại năng từ đại thế giới cố ý đưa cho các trưởng lão của Quy Nguyên tông để thăm dò.
Song hiện giờ, người của Quy Nguyên tông gần như đều cho rằng y đã “thân tử đạo tiêu”, do đó đám người Thượng giới cũng sẽ nghĩ Văn Xuân Tương hẳn phải có biện pháp che giấu thiên cơ của mình. Vậy nên cũng xem như an toàn, song ngoài việc cởi bỏ Khôn Tiên thằng, Văn Xuân Tương còn muốn tự tay bắt kẻ tiết lộ bí mật kia nữa!
“Tiền bối, Chu Ninh say khướt mất rồi, hay là để bần tăng chờ hắn tỉnh táo lại rồi hỏi xem nhé?” Tạ Chinh Hồng cảm nhận được sự thay đổi cảm giác của Văn Xuân Tương, bèn lên tiếng.
“Không cần, hắn tỉnh rồi thì chắc chẳng nhớ được gì đâu.” Văn Xuân Tương xua tay, hiển nhiên cũng không để tâm việc này, y tưởng Tạ Chinh Hồng không hiểu nên liền giải thích, “Có lẽ trước đây hắn tình cờ nghe được mấy tin này nên đã bị xóa ký ức. Khi uống say thì bỗng nhớ lại chút ít. Thực ra trước đây bổn tọa cũng từng suy nghĩ về chuyện này rồi, tác phong làm việc của bổn tọa nhiều năm nay vẫn không đổi, nếu có kẻ nóng lòng muốn đối phó với ta thì cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy. So với những Ma Tôn và Ma Hoàng khác thì bổn tọa thực sự có thể xưng là nhân từ đấy!” Văn Xuân Tương nói đến đây, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, “Chẳng qua chỉ là loại đầu cơ trục lợi mà thôi, đến cả tiên nhân còn có Thiên Nhân Ngũ Suy[1], nếu chỉ vì muốn bất tử thì chi bằng phong ấn mình vào tảng đá luôn đi.”
Lời của Văn Xuân Tương tuy ác nghiệt, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì thấy đó cũng là một chân lý.
Đa phần tu sĩ tu tiên đều cầu được trường sinh bất tử, ung dung tự tại.
Song khi sống trong Tu Chân giới, nhất định sẽ có ngày phải chết, chỉ có thể không ngừng tiến tới, phi thăng đến Tiên giới rồi thì mới có thể chân chính đắc đạo, trở nên trường sinh.
Bỗng dưng nghe được tin như vậy, Văn Xuân Tương liền chẳng có lòng dạ nào mà nghe tiếp nữa.
Y cần phải cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó mới được.
Mấy năm nay, y không nghĩ cùng chẳng nghe, gần như đã ném chuyện đó ra sau đầu.
Tiếc là, nó vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu y.
Văn Xuân Tương phong bế căn phòng để Tạ Chinh Hồng xem xét, Tạ Chinh Hồng đành phải tiếp tục uống rượu cùng ba vị đạo hữu của mình.
Uống càng nhiều, Tạ Chinh Hồng càng tỉnh táo, ngược lại, đám người Chu Ninh càng say bét nhè.
Một lúc sau, ba người họ không tám nhảm nữa, mà bắt đầu kể khổ.
“Ha ha, các ngươi tưởng làm Trận tu thì sướng lắm hả? Đệ tử Nguyên Dương tông bọn ta thường xuyên bị người ta nói là cái lũ chỉ biết bày sạp tính quẻ, chê bói cái này không chuẩn cái kia không chuẩn. Mấy tên đó tu tiên nên đầu óc cũng tu đến hỏng luôn rồi sao! Đã bảo các người đề phòng, các người cũng đề phòng rồi, nhưng sao kết quả vẫn xảy ra chứ? Không biết cái gì gọi là “Rút dây động rừng[2]” sao, không biết cái gì gọi là “Nhân quả tuần hoàn” à. Thật ra lúc đầu ta cũng muốn học bói toán cơ, nhưng sau này lại đổi sang tu trận pháp, nếu có kẻ ngu ngốc nào dám nói Nguyên Dương tông bọn ta bói không chuẩn nữa, ta sẽ tung sát trận ra, đại khoái nhân tâm[3]!” Chu Ninh đạp bàn, cả giận nói.
“Làm tán tu cũng chẳng có dễ chịu đâu.” Kỳ Vĩnh Duyên vừa không ngừng vẽ bùa vừa tiếp lời, “Lúc còn chưa thành Kim Đan, cứ ra ngoài hai lần thì đều bị đánh cướp một lần, tán tu yểu mệnh, chết không ai biết, chết rồi là chết luôn. Những tu sĩ dùng Nguyên Thần để luyện công hầu hết đều là tán tu đấy!” Bút ngọc của Kỳ Vĩnh Duyên chững lại, y nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạ Chinh Hồng lại gần nhìn thử……
Hoàn toàn không biết y đang vẽ cái gì?
Chẳng có tấm phù nào vẽ cho ra hồn cả, đúng là phí giấy mà.
Hắn nghĩ Kỳ Vĩnh Duyên xuất thân là tán tu, cũng không nhận lời mời chào của các môn phái lớn, nên không thể lãng phí như vậy được. Tạ Chinh Hồng lặng lẽ đổi giấy vẽ bùa thành giấy trắng bình thường, Kỳ Vĩnh Duyên vẫn không hề phát hiện ra.
Được rồi, trông thì còn bình thường thế thôi, chứ thực ra y cũng say quắc cần câu rồi.
“Lải nhải dông dài, có gì đáng nói cơ chứ!” Thẩm Phá Thiên uống say rồi thì tính tình càng xấu thêm.
Sát khí trên người hắn đã sắp muốn tràn ra, Tạ Chinh Hồng cố nén cảm xúc muốn đến niệm kinh cho hắn, yên lặng lui về sau hai bước.
“Các ngươi cho rằng làm Kiếm tu dễ lắm hả? Mấy cái thứ như pháp khí hay phù lục, bọn ta gần như đều không dùng đến, chỉ dựa vào một thanh kiếm mà đi khắp thiên hạ. Lũ trọc đó còn nói sát khí của ta quá nặng, muốn ta thanh tâm quả dục, chẳng lẽ muốn một Kiếm tu như ta phải đi phổ độ chúng sinh sao? Ma tu nhiều như thế mà bọn họ không lo đi, sao cứ lần nào đến Lạc Kiếm tông cũng phải chỉ tên nói họ đuổi theo ta đòi niệm kinh vậy hả, lão tử đã làm gì họ chứ?” Thẩm Phá Thiên nhắc đến chuyện thống khổ nhất trên đời, nhịn không được lại nốc thêm một bầu rượu nữa.
Tạ Chinh Hồng đánh giá, xem ra nếu cứ uống như vậy thì sẽ chẳng còn rượu để xin cho Văn tiền bối nữa.
Hắn vội kêu tiểu nhị đến, bảo chuẩn bị cho họ chút đan dược và linh quả giúp giải rượu.
Sau đó, Tạ Chinh Hồng liền ngồi một bên, yên lặng làm chút công khoá của mình. (Là niệm kinh đó)
Khi ba người tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày thứ ba.
Linh tửu này khiến Văn Xuân Tương cũng miễn cưỡng thừa nhận, nhất định là thứ không tồi.
Dù ba người này đều không phải kẻ tâm trí yếu ớt, nhưng hai ba ly vào bụng rồi thì đã hơi mất chừng mực.
Thẩm Phá Thiên là người đầu tiên tỉnh lại, hắn khẽ lắc đầu, có vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“Ớ? Sao lại có tảng đá ở đây thế này! A, ra là Tạ đạo hữu mà, xin lỗi nha, vừa rồi ta bị hoa mắt.” Thẩm Phá Thiên vội cắn mấy trái linh quả trên bàn, mới tỉnh táo hơn một chút.
“Nè, dậy dậy.” Thẩm Phá Thiên lay Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên.
Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên cũng từ từ tỉnh lại.
“Lúc còn ở tông môn ta cũng chưa từng uống nhiều như vậy đâu, đúng là rượu tốt!” Chu Ninh cười ha ha, trông có vẻ rất cao hứng.
Kỳ Vĩnh Duyên cũng tươi cười, rất đồng ý với quan điểm của hắn.
“Hình như chỉ có Tạ đạo hữu là không say nhỉ, rượu ngon như vậy mà ngươi cũng không say sao?” Chu Ninh thắc mắc hỏi.
“Có lẽ là do bần tăng chưa bao giờ muốn say cả.” Tạ Chinh Hồng điềm đạm đáp.
“Đạo hữu, ngươi ngày càng giống Phật tu rồi đó.” Chu Ninh hắng giọng, “Đúng rồi, Tạ đạo hữu, sau khi say rượu ta không có làm gì thất lễ chứ?”
Tạ Chinh Hồng im lặng một cách mờ ám, tiện thể còn liếc Thẩm Phá Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên.
Thẩm Phá Thiên giật mình, “Chẳng lẽ cả ta nữa sao?”
Kỳ Vĩnh Duyên cũng nhíu mày không nói gì.
“Bần tăng có ghi lại đây, đạo hữu có thể xem thử.” Tạ Chinh Hồng tốt bụng lấy ra một khối tinh thạch ghi hình, bên trên ghi lại tất cả bộ dáng say khướt của họ.
Ba người Chu, Thẩm, Kỳ đều nhìn Tạ Chinh Hồng bằng ánh mắt mờ mịt.
Mặc dù trước đây họ đã mơ hồ nhận ra vị Tạ đạo hữu này không hề cứng nhắc cổ hủ như Phật tu bình thường, cũng không hay lải nhải nhiều lời, ngược lại còn hơi gian manh bẩm sinh nữa, tuy nhiên đây là lần đầu tiên Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Người bình thường sẽ dùng tinh thạch ghi lại cảnh người khác say rượu sao?
Nhưng vẻ mặt Tạ Chinh Hồng lại cực kỳ chân thành, thật sự khiến người ta không dám hỏi.
Khụ.
Chắc là họ nghĩ nhiều rồi.
******
★Chú thích:
[1]Thiên Nhân Ngũ Suy: nghĩa là năm tướng suy của người trời. Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì năm tướng suy xuất hiện. Năm tướng này thông thường được chia làm hai loại: Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng.
Đại Ngũ Suy Tướng gồm:
1. Y phục cấu uế: Áo xiêm dơ bẩn. Nghĩa là áo xiêm của chư thiên vốn nhẹ nhàng, tươi sáng, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ sắp hết thì tự nhiên dơ bẩn.
2. Đầu thượng hoa nuy: Hoa trên đầu héo úa. Nghĩa là hoa trang điểm trên mũ báu của thiên chúng vốn có màu sắc tươi sáng, nhưng khi hết phúc báo và tuổi thọ thì những hoa ấy tự nhiên phai nhạt và khô héo.
3. Dịch hạ hãn lưu: Nách chảy mồ hôi. Nghĩa là thân thể của thiên chúng vốn nhẹ nhàng, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì hai nách tự nhiên đổ mồ hôi.
4. Thân thể xú uế: Thân thể dơ bẩn, hôi hám. Nghĩa là thân thể của thiên chúng thường sạch sẽ và tự nhiên thoảng ra mùi thơm, nhưng khi sắp hết phúc báo và tuổi thọ thì dơ bẩn, hôi hám.
5. Bất nhạo bản tọa: Không thích chỗ ngồi cũ. Nghĩa là chỗ ngồi của các người trời là đẹp nhất, sướng nhất, thế gian không thể sánh bằng; nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì thiên chúng thường chán cả chỗ ngồi của mình.
Khi năm tướng đại suy trên đây xuất hiện thì vị thiên nhân ấy sắp chết.
Tiểu Ngũ Suy Tướng gồm:
1. Nhạc thanh bất khởi: Tiếng nhạc không khởi. Nghĩa là âm nhạc của chư thiên không đánh tự kêu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì tự nhiên tiếng nhạc không khởi.
2. Thân quang hốt diệt: Ánh sáng trên thân bỗng tắt. Nghĩa là ánh sáng trên thân vị trời bay (ở động Thiên Phật tại Khắc tư nhĩ) các thiên chúng vốn rực rỡ, ngày đêm soi chiếu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì ánh sáng ấy tự nhiên tan biến.
3. Dục thủy trước thân: Nước tắm dính thân. Nghĩa là các thiên chúng có làn da thơm ngát, tươi đẹp như hoa sen, không dính nước; nhưng khi tướng suy hiển hiện thì nước tắm đẵm thân, đọng mãi không khô.
4. Trước cảnh bất xả: Đắm cảnh không bỏ. Nghĩa là dục cảnh các thiên chúng thù thắng, tự nhiên không đắm đuối, nhưng khi tướng suy xuất hiện, thì bám níu không buông bỏ.
5. Nhãn mục sác thuấn: Thường nháy mắt luôn. Nghĩa là mắt của các thiên chúng vô ngại, thấy khắp ba ngàn thế giới, nhưng khi tướng suy hiển hiện, thì con mắt chớp luôn.
Khi năm loại tướng tiểu suy trên đây đã hiển hiện, nhưng nếu gặp thiện căn thù thắng thì vẫn còn có khả năng xoay chuyển cơ duyên.
[2]Rút dây động rừng: nghĩa là làm việc này thì ảnh hưởng, liên quan đến việc khác.
[3]Đại khoái nhân tâm: mọi người sung sướng và tán thưởng.
Editor: Vâng ba anh bạn thân đã nhận ra bản chất phúc hắc tiềm ẩn của anh công nhà ta(✧∀✧), ảnh ko có hiền lương thánh thiện như cái mặt lừa tình đó đâu ạ╮(︶▽︶)╭. Ba anh này dễ thương hết biết, buồn cười quá đi mất ٩(♡ε♡)۶.
Sắc mặt Văn Xuân Tương có chút không tốt.
Đương nhiên, bất cứ ai khi biết mình bị giam giữ suốt hai mươi năm vì lý do như vậy, sắc mặt đều chẳng thể nào mà tốt được.
Bí mật mà Chu Ninh nói không sai, nhưng cũng không xem là đúng.
Đúng là Văn Xuân Tương có phương pháp độ kiếp thất bại mà vẫn không cần chuyển thế hay binh giải, nhưng cái giá phải trả cũng tuyệt đối không kém gì việc phải chuyển thế hay binh giải. Chẳng qua, đa phần cái giá này đã có người chủ động trả thay y rồi.
Từ khi Văn Xuân Tương tu hành đến nay, cũng đã hơn vạn năm trôi qua.
Tu sĩ bình thường đến tuổi của y, hoặc đã chết từ lâu, hoặc là đã phi thăng rồi. Người có thiên tư thông minh lại sống lâu như Văn Xuân Tương, gần như chẳng có ai. Có điều với bên ngoài, vị Ma Tôn Văn Xuân Tương này chỉ mới nổi lên gần ngàn năm nay thôi. Mà chín ngàn năm trước đó, chính là cái giá còn lại mà Văn Xuân Tương phải trả cho việc độ kiếp thất bại.
Điều thú vị là, chẳng có mấy người biết được chuyện này cả, hay nói cách khác thì những người biết được đều đã phi thăng hoặc đã chết. Hiện tại việc này lại bị truyền ra ngoài, khiến cho người nên biết thì không biết, người không biết thì đều biết cả, tiện thể còn lừa Văn Xuân Tương một vố, thực sự có thể viết thành văn luôn rồi.
Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ một lúc, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được lý do gì.
Vả lại, tu sĩ ở đại thế giới cũng đâu phải đồ ngốc, kẻ vụng về nếu sống đến mấy ngàn năm, trải đời nhiều rồi thì tất nhiên cũng sẽ trở nên thông minh hơn. Nếu quả thật sau khi thất bại dưới Thiên kiếp mà vẫn không cần trả giá bằng sinh mệnh thì Văn Xuân Tương đã phi thăng thành công từ lâu rồi, tội gì còn phải ở lại đại thế giới với họ chứ?
Việc gì có nhân thì sẽ có quả, Thiên Đạo luôn chú trọng đến sự cân bằng nhất. Những tu sĩ đại năng hiển nhiên cũng biết thủ đoạn giúp họ tạm thời kéo dài sự sống này cần trả một cái giá cực kỳ thảm thiết, song vẫn không muốn lỡ mất cơ hội tốt như vậy, dù sao sự tồn tại của Văn Xuân tương vốn cũng hơi đặc biệt. Nếu nói y thuộc Chính Ma đạo, huyết khí trên người y không phải là giả, nếu nói y là Tà Ma đạo, y lại không có loại oán khí này. Thậm chí ngay cả trong giới Ma đạo, quan hệ của Văn Xuân Tương và mấy vị Ma Tôn khác cũng không tốt lắm.
Nếu tu vi của tu sĩ Ma đạo đạt đến một cảnh giới nhất định, tu sĩ kỳ Hợp Thể có thể xưng là Ma Tôn, tu sĩ kỳ Độ Kiếp có thể xưng là Ma Hoàng.
Còn những tu sĩ kỳ Đại Thừa, sau khi vượt qua Thiên kiếp họ chỉ nán lại chừng vài chục năm rồi rời đi, tất cả đều được xưng là Ma Tiên.
Trong đại thế giới của Văn Xuân Tương, có ba Ma Hoàng và chín Ma Tôn.
Văn Xuân Tương vốn là vị Ma Hoàng thứ tư, nhưng y lại xúi quẩy đụng phải một tu sĩ đang phi thăng, bị Thiên Kiếp bổ trọng thương khiến tu vi sụt giảm, biến thành Ma Tôn kỳ Hợp Thể. Bởi vậy nên liền có mười vị Ma Tôn.
Chín là con số lớn nhất, thế nên địa vị Ma Tôn thứ mười không khỏi có hơi gượng gạo.
Hơn nữa, Văn Xuân Tương từng là một Ma Hoàng, việc thăng lên làm Ma Hoàng lần nữa chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đồ trên người y cũng thuộc cấp bậc Ma Hoàng nữa. Chín vị Ma Tôn nọ không thể đối đãi y bằng thái độ với Ma Hoàng được, cũng không thể đối đãi y như một Ma Tôn. Thậm chí còn có mấy vị Ma Tôn muốn đầu nhập dưới trướng Văn Xuân Tương. Ai mà ngờ được Văn Xuân Tương bỗng nhiên bị Thiên kiếp bổ trúng, hạ xuống cùng cấp với họ chứ, những vị Ma Tôn có liên quan đương nhiên cũng ngạc nhiên tròn mắt.
Có lẽ Văn Xuân Tương cũng biết cấp bậc hiện tại của mình không tốt lắm, vả lại đại thế giới không thể chứa mười Ma Tôn được, vậy nên bèn gom tài sản chạy đến trung thế giới rong chơi một chút. Đạo Xuân trung thế giới không phải thế giới đầu tiên mà Văn Xuân tương đặt chân đến, mà là cái thứ ba.
Ai ngờ y lại té ngã ngay tại thế giới thứ ba này!
Văn Xuân Tương ngày càng thong dong, tu vi cũng dần dần khôi phục, khiến cho không những mấy vị Ma Hoàng khác chẳng mấy dễ chịu mà cả tu sĩ đại năng thuộc chính đạo càng khó chịu hơn. Bấy giờ bí mật về Văn Xuân Tương đã truyền tới đây, còn cả chuyện Văn Xuân Tương bị Thiên kiếp bổ trúng nữa, nhất thời khiến mọi người nửa tin nửa ngờ. Khốn Tiên thằng cũng là do vài tu sĩ đại năng từ đại thế giới cố ý đưa cho các trưởng lão của Quy Nguyên tông để thăm dò.
Song hiện giờ, người của Quy Nguyên tông gần như đều cho rằng y đã “thân tử đạo tiêu”, do đó đám người Thượng giới cũng sẽ nghĩ Văn Xuân Tương hẳn phải có biện pháp che giấu thiên cơ của mình. Vậy nên cũng xem như an toàn, song ngoài việc cởi bỏ Khôn Tiên thằng, Văn Xuân Tương còn muốn tự tay bắt kẻ tiết lộ bí mật kia nữa!
“Tiền bối, Chu Ninh say khướt mất rồi, hay là để bần tăng chờ hắn tỉnh táo lại rồi hỏi xem nhé?” Tạ Chinh Hồng cảm nhận được sự thay đổi cảm giác của Văn Xuân Tương, bèn lên tiếng.
“Không cần, hắn tỉnh rồi thì chắc chẳng nhớ được gì đâu.” Văn Xuân Tương xua tay, hiển nhiên cũng không để tâm việc này, y tưởng Tạ Chinh Hồng không hiểu nên liền giải thích, “Có lẽ trước đây hắn tình cờ nghe được mấy tin này nên đã bị xóa ký ức. Khi uống say thì bỗng nhớ lại chút ít. Thực ra trước đây bổn tọa cũng từng suy nghĩ về chuyện này rồi, tác phong làm việc của bổn tọa nhiều năm nay vẫn không đổi, nếu có kẻ nóng lòng muốn đối phó với ta thì cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy. So với những Ma Tôn và Ma Hoàng khác thì bổn tọa thực sự có thể xưng là nhân từ đấy!” Văn Xuân Tương nói đến đây, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, “Chẳng qua chỉ là loại đầu cơ trục lợi mà thôi, đến cả tiên nhân còn có Thiên Nhân Ngũ Suy[1], nếu chỉ vì muốn bất tử thì chi bằng phong ấn mình vào tảng đá luôn đi.”
Lời của Văn Xuân Tương tuy ác nghiệt, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì thấy đó cũng là một chân lý.
Đa phần tu sĩ tu tiên đều cầu được trường sinh bất tử, ung dung tự tại.
Song khi sống trong Tu Chân giới, nhất định sẽ có ngày phải chết, chỉ có thể không ngừng tiến tới, phi thăng đến Tiên giới rồi thì mới có thể chân chính đắc đạo, trở nên trường sinh.
Bỗng dưng nghe được tin như vậy, Văn Xuân Tương liền chẳng có lòng dạ nào mà nghe tiếp nữa.
Y cần phải cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó mới được.
Mấy năm nay, y không nghĩ cùng chẳng nghe, gần như đã ném chuyện đó ra sau đầu.
Tiếc là, nó vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu y.
Văn Xuân Tương phong bế căn phòng để Tạ Chinh Hồng xem xét, Tạ Chinh Hồng đành phải tiếp tục uống rượu cùng ba vị đạo hữu của mình.
Uống càng nhiều, Tạ Chinh Hồng càng tỉnh táo, ngược lại, đám người Chu Ninh càng say bét nhè.
Một lúc sau, ba người họ không tám nhảm nữa, mà bắt đầu kể khổ.
“Ha ha, các ngươi tưởng làm Trận tu thì sướng lắm hả? Đệ tử Nguyên Dương tông bọn ta thường xuyên bị người ta nói là cái lũ chỉ biết bày sạp tính quẻ, chê bói cái này không chuẩn cái kia không chuẩn. Mấy tên đó tu tiên nên đầu óc cũng tu đến hỏng luôn rồi sao! Đã bảo các người đề phòng, các người cũng đề phòng rồi, nhưng sao kết quả vẫn xảy ra chứ? Không biết cái gì gọi là “Rút dây động rừng[2]” sao, không biết cái gì gọi là “Nhân quả tuần hoàn” à. Thật ra lúc đầu ta cũng muốn học bói toán cơ, nhưng sau này lại đổi sang tu trận pháp, nếu có kẻ ngu ngốc nào dám nói Nguyên Dương tông bọn ta bói không chuẩn nữa, ta sẽ tung sát trận ra, đại khoái nhân tâm[3]!” Chu Ninh đạp bàn, cả giận nói.
“Làm tán tu cũng chẳng có dễ chịu đâu.” Kỳ Vĩnh Duyên vừa không ngừng vẽ bùa vừa tiếp lời, “Lúc còn chưa thành Kim Đan, cứ ra ngoài hai lần thì đều bị đánh cướp một lần, tán tu yểu mệnh, chết không ai biết, chết rồi là chết luôn. Những tu sĩ dùng Nguyên Thần để luyện công hầu hết đều là tán tu đấy!” Bút ngọc của Kỳ Vĩnh Duyên chững lại, y nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạ Chinh Hồng lại gần nhìn thử……
Hoàn toàn không biết y đang vẽ cái gì?
Chẳng có tấm phù nào vẽ cho ra hồn cả, đúng là phí giấy mà.
Hắn nghĩ Kỳ Vĩnh Duyên xuất thân là tán tu, cũng không nhận lời mời chào của các môn phái lớn, nên không thể lãng phí như vậy được. Tạ Chinh Hồng lặng lẽ đổi giấy vẽ bùa thành giấy trắng bình thường, Kỳ Vĩnh Duyên vẫn không hề phát hiện ra.
Được rồi, trông thì còn bình thường thế thôi, chứ thực ra y cũng say quắc cần câu rồi.
“Lải nhải dông dài, có gì đáng nói cơ chứ!” Thẩm Phá Thiên uống say rồi thì tính tình càng xấu thêm.
Sát khí trên người hắn đã sắp muốn tràn ra, Tạ Chinh Hồng cố nén cảm xúc muốn đến niệm kinh cho hắn, yên lặng lui về sau hai bước.
“Các ngươi cho rằng làm Kiếm tu dễ lắm hả? Mấy cái thứ như pháp khí hay phù lục, bọn ta gần như đều không dùng đến, chỉ dựa vào một thanh kiếm mà đi khắp thiên hạ. Lũ trọc đó còn nói sát khí của ta quá nặng, muốn ta thanh tâm quả dục, chẳng lẽ muốn một Kiếm tu như ta phải đi phổ độ chúng sinh sao? Ma tu nhiều như thế mà bọn họ không lo đi, sao cứ lần nào đến Lạc Kiếm tông cũng phải chỉ tên nói họ đuổi theo ta đòi niệm kinh vậy hả, lão tử đã làm gì họ chứ?” Thẩm Phá Thiên nhắc đến chuyện thống khổ nhất trên đời, nhịn không được lại nốc thêm một bầu rượu nữa.
Tạ Chinh Hồng đánh giá, xem ra nếu cứ uống như vậy thì sẽ chẳng còn rượu để xin cho Văn tiền bối nữa.
Hắn vội kêu tiểu nhị đến, bảo chuẩn bị cho họ chút đan dược và linh quả giúp giải rượu.
Sau đó, Tạ Chinh Hồng liền ngồi một bên, yên lặng làm chút công khoá của mình. (Là niệm kinh đó)
Khi ba người tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày thứ ba.
Linh tửu này khiến Văn Xuân Tương cũng miễn cưỡng thừa nhận, nhất định là thứ không tồi.
Dù ba người này đều không phải kẻ tâm trí yếu ớt, nhưng hai ba ly vào bụng rồi thì đã hơi mất chừng mực.
Thẩm Phá Thiên là người đầu tiên tỉnh lại, hắn khẽ lắc đầu, có vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“Ớ? Sao lại có tảng đá ở đây thế này! A, ra là Tạ đạo hữu mà, xin lỗi nha, vừa rồi ta bị hoa mắt.” Thẩm Phá Thiên vội cắn mấy trái linh quả trên bàn, mới tỉnh táo hơn một chút.
“Nè, dậy dậy.” Thẩm Phá Thiên lay Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên.
Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên cũng từ từ tỉnh lại.
“Lúc còn ở tông môn ta cũng chưa từng uống nhiều như vậy đâu, đúng là rượu tốt!” Chu Ninh cười ha ha, trông có vẻ rất cao hứng.
Kỳ Vĩnh Duyên cũng tươi cười, rất đồng ý với quan điểm của hắn.
“Hình như chỉ có Tạ đạo hữu là không say nhỉ, rượu ngon như vậy mà ngươi cũng không say sao?” Chu Ninh thắc mắc hỏi.
“Có lẽ là do bần tăng chưa bao giờ muốn say cả.” Tạ Chinh Hồng điềm đạm đáp.
“Đạo hữu, ngươi ngày càng giống Phật tu rồi đó.” Chu Ninh hắng giọng, “Đúng rồi, Tạ đạo hữu, sau khi say rượu ta không có làm gì thất lễ chứ?”
Tạ Chinh Hồng im lặng một cách mờ ám, tiện thể còn liếc Thẩm Phá Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên.
Thẩm Phá Thiên giật mình, “Chẳng lẽ cả ta nữa sao?”
Kỳ Vĩnh Duyên cũng nhíu mày không nói gì.
“Bần tăng có ghi lại đây, đạo hữu có thể xem thử.” Tạ Chinh Hồng tốt bụng lấy ra một khối tinh thạch ghi hình, bên trên ghi lại tất cả bộ dáng say khướt của họ.
Ba người Chu, Thẩm, Kỳ đều nhìn Tạ Chinh Hồng bằng ánh mắt mờ mịt.
Mặc dù trước đây họ đã mơ hồ nhận ra vị Tạ đạo hữu này không hề cứng nhắc cổ hủ như Phật tu bình thường, cũng không hay lải nhải nhiều lời, ngược lại còn hơi gian manh bẩm sinh nữa, tuy nhiên đây là lần đầu tiên Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Người bình thường sẽ dùng tinh thạch ghi lại cảnh người khác say rượu sao?
Nhưng vẻ mặt Tạ Chinh Hồng lại cực kỳ chân thành, thật sự khiến người ta không dám hỏi.
Khụ.
Chắc là họ nghĩ nhiều rồi.
******
★Chú thích:
[1]Thiên Nhân Ngũ Suy: nghĩa là năm tướng suy của người trời. Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì năm tướng suy xuất hiện. Năm tướng này thông thường được chia làm hai loại: Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng.
Đại Ngũ Suy Tướng gồm:
1. Y phục cấu uế: Áo xiêm dơ bẩn. Nghĩa là áo xiêm của chư thiên vốn nhẹ nhàng, tươi sáng, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ sắp hết thì tự nhiên dơ bẩn.
2. Đầu thượng hoa nuy: Hoa trên đầu héo úa. Nghĩa là hoa trang điểm trên mũ báu của thiên chúng vốn có màu sắc tươi sáng, nhưng khi hết phúc báo và tuổi thọ thì những hoa ấy tự nhiên phai nhạt và khô héo.
3. Dịch hạ hãn lưu: Nách chảy mồ hôi. Nghĩa là thân thể của thiên chúng vốn nhẹ nhàng, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì hai nách tự nhiên đổ mồ hôi.
4. Thân thể xú uế: Thân thể dơ bẩn, hôi hám. Nghĩa là thân thể của thiên chúng thường sạch sẽ và tự nhiên thoảng ra mùi thơm, nhưng khi sắp hết phúc báo và tuổi thọ thì dơ bẩn, hôi hám.
5. Bất nhạo bản tọa: Không thích chỗ ngồi cũ. Nghĩa là chỗ ngồi của các người trời là đẹp nhất, sướng nhất, thế gian không thể sánh bằng; nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì thiên chúng thường chán cả chỗ ngồi của mình.
Khi năm tướng đại suy trên đây xuất hiện thì vị thiên nhân ấy sắp chết.
Tiểu Ngũ Suy Tướng gồm:
1. Nhạc thanh bất khởi: Tiếng nhạc không khởi. Nghĩa là âm nhạc của chư thiên không đánh tự kêu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì tự nhiên tiếng nhạc không khởi.
2. Thân quang hốt diệt: Ánh sáng trên thân bỗng tắt. Nghĩa là ánh sáng trên thân vị trời bay (ở động Thiên Phật tại Khắc tư nhĩ) các thiên chúng vốn rực rỡ, ngày đêm soi chiếu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì ánh sáng ấy tự nhiên tan biến.
3. Dục thủy trước thân: Nước tắm dính thân. Nghĩa là các thiên chúng có làn da thơm ngát, tươi đẹp như hoa sen, không dính nước; nhưng khi tướng suy hiển hiện thì nước tắm đẵm thân, đọng mãi không khô.
4. Trước cảnh bất xả: Đắm cảnh không bỏ. Nghĩa là dục cảnh các thiên chúng thù thắng, tự nhiên không đắm đuối, nhưng khi tướng suy xuất hiện, thì bám níu không buông bỏ.
5. Nhãn mục sác thuấn: Thường nháy mắt luôn. Nghĩa là mắt của các thiên chúng vô ngại, thấy khắp ba ngàn thế giới, nhưng khi tướng suy hiển hiện, thì con mắt chớp luôn.
Khi năm loại tướng tiểu suy trên đây đã hiển hiện, nhưng nếu gặp thiện căn thù thắng thì vẫn còn có khả năng xoay chuyển cơ duyên.
[2]Rút dây động rừng: nghĩa là làm việc này thì ảnh hưởng, liên quan đến việc khác.
[3]Đại khoái nhân tâm: mọi người sung sướng và tán thưởng.
Editor: Vâng ba anh bạn thân đã nhận ra bản chất phúc hắc tiềm ẩn của anh công nhà ta(✧∀✧), ảnh ko có hiền lương thánh thiện như cái mặt lừa tình đó đâu ạ╮(︶▽︶)╭. Ba anh này dễ thương hết biết, buồn cười quá đi mất ٩(♡ε♡)۶.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook