Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
-
Quyển 1 - Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Văn Xuân Tương rối như tơ vò, nhưng tất nhiên Tạ Chinh Hồng không hiểu được.
Tuy rằng chuyện Văn Xuân Tương nói quả thật khiến Tạ Chinh Hồng có chút sửng sốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì điều này cũng nằm trong dự đoán. Bởi Văn Xuân Tương tinh thông công pháp Phật tu đến mức vượt quá tưởng tượng. Nhờ thế, Tạ Chinh Hồng cũng lý giải minh bạch được một nghi hoặc tồn tại trong lòng đã lâu.
Mặc dù Văn Xuân Tương là một Ma Tôn, ma khí trên người y lại quá nhạt, dường như còn ít hơn cả Thạch Tịch Nhi và Ngọc Phù Dung. Tạ Chinh Hồng vốn tưởng rằng Văn Xuân Tương có bí pháp thu liễm ma khí, hôm nay xem ra, có vẻ là do Văn Xuân Tương chủ động tu hành Phật pháp nên đã tẩy trừ được ma khí trên người mình. Có điều cũng bởi thế mà một nghi hoặc mới lại sinh ra, nếu một Ma tu muốn tu hành Phật pháp, ngay từ đầu nhất định phải có người chỉ dạy cho kẻ đó những điều cơ bản mới được, nếu không hai bên sẽ rất dễ mất cân bằng. Người có năng lực tạo nền tảng về Phật tu cho một Ma tu, phải có sức mạnh thâm sâu cỡ nào? Văn Xuân Tương chán ghét hòa thượng như vậy, có liên quan gì đến việc này không?
Chỉ trong thoáng chốc Tạ Chinh Hồng đã suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là bởi vì Văn Xuân Tương luôn ở cạnh hắn nên hắn cũng để tâm khá nhiều đến Văn Xuân Tương. Những chuyện này đều là việc riêng của tiền bối, mình tốt nhất không nên quản nhiều làm gì.
Vì thế, Tạ Chinh Hồng cũng trầm mặc, không nói gì với Văn Xuân Tương nữa.
“《Đại Bàn Nhược công》? Chưa nghe bao giờ.” Tần Anh vò đầu bứt tóc suy nghĩ một hồi, nhận ra mình quả thật chưa từng nghe tên loại công pháp này bao giờ, đành bỏ cuộc, bắt đầu nói chuyện khác với Tạ Chinh Hồng.
“Hiện nay Quy Nguyên tông chúng ta có tám tu sĩ kỳ Hóa Thần, hai mươi ba tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, còn có tám mươi sáu tu sĩ kỳ Nguyên Anh, kỳ Kim Đan thì ta không nói nữa, ước chừng số lượng lên đến hơn ngàn người. Những tu sĩ kỳ Hóa Thần đều là các trưởng lão không xuất thế, ta cũng không có vinh hạnh được gặp qua. Hiện tại người có tu vi cao nhất vẫn là chưởng môn của chúng ta, Hóa Thần hậu kỳ. Tuy nhiên chưởng môn cũng không thường xuyên ra mặt, chỉ khi diễn ra một ít đại điển trọng yếu thì mới có thể nhìn thấy ngài ấy. Những đỉnh núi đều do các trưởng lão cai quản, cứ mỗi mười ngọn núi nhỏ sẽ chọn ra một tu sĩ kỳ Nguyên Anh để lập thành Trưởng Lão đường, có chuyện gì không giải quyết được thì đều giao cho Trưởng Lão đường xử lý. Sau khi Tạ đạo hữu trở thành khách khanh nhất đẳng rồi, Trưởng Lão đường cũng sẽ phân nhiệm vụ cho ngươi. Về phần tám vị sư tổ kỳ Hóa Thần, họ đều tu hành trên đỉnh núi của mình, đôi khi cũng đi dạo trong tông môn, tính tình của họ đều tốt cả, thỉnh thoảng còn có thể chỉ điểm chúng ta vài câu, ngươi không cần lo lắng đâu.” Tần Anh tỏ ra rất kiêu ngạo khi nói đến tông môn của mình, “Ngoài những thứ đó ra, chúng ta còn có Tàng Kinh các, Diễn Võ đường, Đạo Đan lâu và Pháp Khí đài, là những nơi cung cấp các loại tài nguyên cho đệ tử và khách khanh của tông môn. Nếu cần trao đổi tài nguyên thì cứ đến Thiện Sự thính tìm nhiệm vụ để được điểm số tương ứng, có điểm số và một ít linh thạch thấp hơn giá thị trường là có thể đi đến những chỗ ta vừa giới thiệu để trao đổi tài nguyên.”
Tần Anh đang lải nhải, bỗng thấy mình cũng không nhớ rõ, vội lấy một mảnh ngọc giản từ trong nhẫn trữ vật ra, “Đãi ngộ dành cho khách khách nhất đẳng, để ta xem nào. Ồ, mỗi tháng nhận được hai mươi linh thạch thượng phẩm, ba bình đan dược cấp bốn, mỗi bình có hai mươi viên, một bình đan dược cấp năm, mỗi bình mười lăm viên. Cứ mỗi năm năm sẽ nhận được một viên đan dược cấp sáu còn có mười tấm phù lục cao cấp tự chọn, khi mua những đan dược và pháp khí khác sẽ được giảm mười phần trăm.”
Đan dược cấp năm thích hợp cho tu sĩ có tu vi Kim Đan trung và hậu kỳ, vô cùng trân quý, ở ngoài chỉ có thể gặp mà không thể cầu, phần lớn các tu sĩ Kim Đan đều phải tự tìm dược thảo rồi nhờ luyện đan sư luyện chế mới được. Còn đan dược cấp sáu là thứ không thể thiếu để trùng kích kỳ Nguyên Anh, luyện đan sư có thể luyện chế được đan dược cấp sáu lại cực ít, thường chỉ có thể tìm thấy trong các đại môn phái, có rất ít tán tu lợi hại được như vậy.
“Mấy viên đan dược đó ngoài loại dùng để thanh tâm ra, ngươi đều có thể không ăn, đây cũng là chỗ tốt của Phật tu. Có thể dùng chúng để đổi lấy tài nguyên khác, phải nhanh gom góp đủ linh thạch mới được, nơi này thật sự là quá nhỏ, bổn tọa muốn trở mình thôi cũng khó nữa!” Văn Xuân Tương không khỏi thở dài nói.
Không gian mà khế ước Thượng Cổ biến hóa ra thật sự quá nhỏ, càng về sau càng yêu cầu nhiều linh thạch hơn, tăng lên gấp trăm gấp ngàn lần, thảo nào khi y có được nó, bên trên có ghi phải cẩn thận khi dùng! Tu sĩ không có tu vi kỳ Hóa Thần căn bản không thể dùng được thứ này. Tiếc là những linh thạch y thu thập được trong nhẫn trữ vật năm đó không biết đã bị lũ già kia giấu ở chỗ nào rồi?
Ha ha, năm đó y đã thiết lập trận pháp hủy diệt trên nhẫn trữ vật, không có thủ pháp riêng biệt thì không thể mở được. Mấy tông môn kia đều cho rằng y cất hết công pháp trong nhẫn trữ vật nên không dám tùy tiện động vào, nào biết những công pháp đó y đọc xong đều hủy luôn, chỉ có những gì khắc ghi trong đầu mới là thứ chân thực nhất!
“Bần tăng sẽ tận lực.” Tạ Chinh Hồng đánh giá không gian bên trong chuỗi hạt một lát, trừ một cái giường tháp và một chiếc ghế dựa ra, chẳng còn chút không gian nào cả, quả thật là quá nhỏ. “Không biết muốn mở rộng không gian thêm nữa thì cần bao nhiêu linh thạch?”
(Giường tháp là cái này)
“A, hình như có một trăm linh thạch cực phẩm thì có thể mở rộng gấp đôi.” Văn Xuân Tương đáp.
…………………
Tạ Chinh Hồng trầm mặc một lát, bấy giờ mới chậm rãi trả lời, “Mong tiền bối đợi thêm chút nữa.”
Một linh thạch cực phẩm có giá trị tương đương với một trăm linh thạch thượng phẩm, trên thị trường thì cần một trăm hai mươi linh thạch thượng phẩm mới đổi được một khối. Bổng lộc mỗi tháng của hắn là hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, tính ra, cần sáu trăm tháng mới góp được một trăn linh thạch cực phẩm, tốn khoảng năm mươi năm mới có đủ số linh thạch cần dùng.
“Bổn tọa ra hạn cho ngươi cùng lắm là ba năm, nếu không ta không chắc mình sẽ không động tay động chân gì đâu.” Văn Xuân Tương uy hiếp.
“Tiền bối yên tâm, bần tăng nhất định sẽ cố gắng.” Tạ Chinh Hồng rất giỏi trấn an.
Tần Anh tự giác cho Tạ Chinh Hồng thời gian để ghi nhớ những thông tin về Quy Nguyên tông, dù sao sau này bọn họ cũng trở thành đồng môn của nhau. Trước đây Tạ Chinh Hồng là tán tu, bỗng nhiên nghe được Quy Nguyên tông bọn họ có đãi ngộ tốt như vậy, kinh ngạc một chút cũng là điều bình thường!
Đãi ngộ cỡ này còn tốt hơn của hắn nữa, khi hắn mua đan dược và pháp khí cũng không được giảm giá đâu.
Thật là xót xa mà.
Trở về rồi chắc hẳn sư phụ sẽ phạt mình mấy tháng bổng lộc mất, linh kiếm của mình đã bị cái tên sát tinh Thẩm Phá Thiên kia chém nát rồi, xem ra lại phải kiếm linh thạch mua cái mới thôi.
Tần Anh sờ nhẫn trữ vật của mình, âm thầm rơi lệ.
Sau khi trận đấu ở Tạm Đao sơn kết thúc, các tu sĩ vẫn luôn chú ý chuyện này cuối cùng cũng bùng nổ!
Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đều nói hai bên bất phân thắng bại, còn về vấn đề rốt cuộc ai là kẻ lợi hại hơn, đã làm nổ ra không ít màn tranh luận, Thiên Cơ các cũng không đưa ra phát ngôn xác định nào, càng làm hai tốp fan cuồng đánh nhau dữ dội hơn. Bởi vì đám Ma tu có mặt hôm đó đã phá hủy tinh thạch phát sóng khiến không ai thấy được trận đấu pháp của mười tám tu sĩ, rất nhiều tu sĩ tức đến đấm ngực dậm chân! Những tu sĩ ôm đùi trưởng bối trong sư môn để xem cùng thì được phen dương dương tự đắc, thêm thắt quan điểm cá nhân vào những gì thấy được rồi tung tin giả dối!
Màn phân tranh giằng co kéo dài chừng vài ngày, Thiên Đan bảng mới thay đổi lần nữa trước sự mong chờ nhiệt tình của mọi người.
Việc này cũng khó tránh khỏi, thứ hạng trên Thiên Đan bảng ngoài việc đo mức độ tiếng tăm hùng hậu của tu sĩ khi mới thành Đan ra, những tu sĩ ít nổi tiếng hơn đều được trưởng lão của các đại tông môn bí mật điều tra một cách nghiêm ngặt và bốc quẻ cẩn thận rồi xếp hạng, cố gắng đạt tới độ công bằng cao nhất. Mà lần này hai mươi tu sĩ đám Lịch Hòa Quang đánh đấm hăng say như vậy lại làm các trưởng lão có nhiệm vụ xếp hạng không khỏi khó xử, vì vấn đề thứ hạng thấp hay cao mà mấy vị trưởng lão này đã đánh nhau mấy lần!
Rất nhiều tu sĩ vây quanh trước Thiên Đan bảng chờ đợi, bấy giờ mới nhận thấy mười cái tên đầu bảng có thay đổi lớn, rốt cuộc kết quả trận đấu pháp ở Tạm Đao sơn lần này ra sao, cũng có thể nhìn vào mà đoán được một hai.
Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đều xếp hạng nhất, không có hạng hai.
Liệt Lôi chân quân Diêm Bằng Thiên vẫn xếp thứ ba như cũ, Phù đế Kỳ Vĩnh Duyên tăng lên hạng bốn. Nếu thay đổi thứ hạng của bốn người này đều nằm trong dự kiến của mọi người thì những thứ hạng tiếp theo đều khá bất ngờ. Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng xếp thứ năm, hơn nữa còn được Lịch Hòa Quang mời làm khách khanh nhất đẳng của Quy Nguyên tông, một bước lên mây!
Theo sát là Thất Sát chân quân Thẩm Phá Thiên xếp thứ sáu, Thanh Tự tiên tử Tả Tâm Song xếp thứ bảy, Phù Dung yêu cơ Ngọc Phù Dung đánh ngang cơ với nàng xếp thứ tám, Diệu Âm quỷ cơ Thạch Tịch Nhi xếp thứ chín, Mãng Hoàng ma quân rớt xuống hạng mười, Thu Thủy kiếm quân Trần Định An cũng rớt xuống hạng mười một, Tam Tư thiền sư đứng thứ mười hai, còn chẳng lọt vào mười hạng đầu!
Thiên Đan bảng vừa thay đổi, trong tức khắc vài tu sĩ đang vây xem đều cảm thấy không tốt.
Thẩm Phá Thiên thì cũng dễ hiểu thôi, ngay từ đầu tốc độ tăng hạng của hắn đã rất không tưởng rồi, nghe tên thôi cũng biết không phải hạng dễ chọc. Một Kiếm tu lợi hại từng khen ngợi Thẩm Phá Thiên trước mặt mọi người, việc hắn lọt vào mười hạng đầu ai cũng sớm đoán được. Nhưng Tạ Chinh Hồng và Ngọc Phù Dung, một người vốn là tán tu vô danh, người kia thì từng xếp hạng ba mươi mấy, tuy mới chỉ sa chân vào Ma đạo được mấy tháng nhưng đã liên tiếp tăng vài hạng, có dùng đan dược phụ trợ cũng không thể tăng nhanh như vậy đâu!
“Mãng Hoàng ma quân đúng là gây thất vọng, sao có thể tụt hạng nhanh như vậy chứ?” Sắp rớt khỏi mười hạng hạng đầu rồi kìa, một tu sĩ bất mãn nói, hắn đã bỏ ra không ít linh thạch đặt cược Mãng Hoàng ma quân sẽ tăng hạng!
“Haiz, sư phụ ta nói cho ta biết, yêu mãng ký khế ước với Mãng Hoàng ma quân sắp lột da, dạo này đang yếu đi, vì muốn bảo vệ yêu thú cho tốt mà hắn còn chủ động tìm đến nương nhờ Vạn Ma cốc đấy!” Một tu sĩ danh môn nói.
“Thứ hạng của Mãng Hoàng ma quân còn tạm được, Thanh Tụ tiên tử còn xui xẻo hơn kìa. Trước đây Ngọc Phù Dung hại Tú Huyền các mất hết mặt mũi, vất vả lắm mới lấy lại được thanh danh, kết quả lại bị Ngọc Phù Dung tăng hạng đuổi theo sát nút. Phỏng chừng khi nhìn thấy thứ hạng mới này tiên tử sẽ tức giận lắm đây!”
“Ngọc Phù Dung quả là bất ngờ, sau khi rơi vào Ma đạo lại tăng vọt nhanh như vậy, ta cũng muốn thử xem sao.” Một tu sĩ chua chát nói.
“Người ta nhập Ma thì tiến bộ, ngươi nhập Ma thì chắc chắn sẽ thân tử đạo tiêu.”
“Nè nè nè, nói gì thế hả?”
“Cứ nhìn Bán Phật chân quân mà xem, hắn xuất thân là Dã Hồ thiền, giờ đã xếp trên Thánh Tâm phật quân Tam Tư thiền sư rồi kìa, đúng là tấm gương sáng cho chúng ta!” Kẻ xuất thân hoang dã lại đánh thắng người xuất thân chính thống, quả là lợi hại!
Mà Tạ Chinh Hồng – trung tâm của mọi đề tài bàn tán hiện nay, tâm tình lại có chút khó nói.
“Đại sư huynh, huynh đi ra rồi hả?” Tần Anh bỗng lên tiếng.
Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn lại, thấy Lịch Hòa Quang đã đứng ngay mũi thuyền, chỉ tay nói, “Chúng ta đến rồi.”
Quy Nguyên tông, đã gần ngay trước mắt!
Trong lòng Văn Xuân Tương rối như tơ vò, nhưng tất nhiên Tạ Chinh Hồng không hiểu được.
Tuy rằng chuyện Văn Xuân Tương nói quả thật khiến Tạ Chinh Hồng có chút sửng sốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì điều này cũng nằm trong dự đoán. Bởi Văn Xuân Tương tinh thông công pháp Phật tu đến mức vượt quá tưởng tượng. Nhờ thế, Tạ Chinh Hồng cũng lý giải minh bạch được một nghi hoặc tồn tại trong lòng đã lâu.
Mặc dù Văn Xuân Tương là một Ma Tôn, ma khí trên người y lại quá nhạt, dường như còn ít hơn cả Thạch Tịch Nhi và Ngọc Phù Dung. Tạ Chinh Hồng vốn tưởng rằng Văn Xuân Tương có bí pháp thu liễm ma khí, hôm nay xem ra, có vẻ là do Văn Xuân Tương chủ động tu hành Phật pháp nên đã tẩy trừ được ma khí trên người mình. Có điều cũng bởi thế mà một nghi hoặc mới lại sinh ra, nếu một Ma tu muốn tu hành Phật pháp, ngay từ đầu nhất định phải có người chỉ dạy cho kẻ đó những điều cơ bản mới được, nếu không hai bên sẽ rất dễ mất cân bằng. Người có năng lực tạo nền tảng về Phật tu cho một Ma tu, phải có sức mạnh thâm sâu cỡ nào? Văn Xuân Tương chán ghét hòa thượng như vậy, có liên quan gì đến việc này không?
Chỉ trong thoáng chốc Tạ Chinh Hồng đã suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là bởi vì Văn Xuân Tương luôn ở cạnh hắn nên hắn cũng để tâm khá nhiều đến Văn Xuân Tương. Những chuyện này đều là việc riêng của tiền bối, mình tốt nhất không nên quản nhiều làm gì.
Vì thế, Tạ Chinh Hồng cũng trầm mặc, không nói gì với Văn Xuân Tương nữa.
“《Đại Bàn Nhược công》? Chưa nghe bao giờ.” Tần Anh vò đầu bứt tóc suy nghĩ một hồi, nhận ra mình quả thật chưa từng nghe tên loại công pháp này bao giờ, đành bỏ cuộc, bắt đầu nói chuyện khác với Tạ Chinh Hồng.
“Hiện nay Quy Nguyên tông chúng ta có tám tu sĩ kỳ Hóa Thần, hai mươi ba tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, còn có tám mươi sáu tu sĩ kỳ Nguyên Anh, kỳ Kim Đan thì ta không nói nữa, ước chừng số lượng lên đến hơn ngàn người. Những tu sĩ kỳ Hóa Thần đều là các trưởng lão không xuất thế, ta cũng không có vinh hạnh được gặp qua. Hiện tại người có tu vi cao nhất vẫn là chưởng môn của chúng ta, Hóa Thần hậu kỳ. Tuy nhiên chưởng môn cũng không thường xuyên ra mặt, chỉ khi diễn ra một ít đại điển trọng yếu thì mới có thể nhìn thấy ngài ấy. Những đỉnh núi đều do các trưởng lão cai quản, cứ mỗi mười ngọn núi nhỏ sẽ chọn ra một tu sĩ kỳ Nguyên Anh để lập thành Trưởng Lão đường, có chuyện gì không giải quyết được thì đều giao cho Trưởng Lão đường xử lý. Sau khi Tạ đạo hữu trở thành khách khanh nhất đẳng rồi, Trưởng Lão đường cũng sẽ phân nhiệm vụ cho ngươi. Về phần tám vị sư tổ kỳ Hóa Thần, họ đều tu hành trên đỉnh núi của mình, đôi khi cũng đi dạo trong tông môn, tính tình của họ đều tốt cả, thỉnh thoảng còn có thể chỉ điểm chúng ta vài câu, ngươi không cần lo lắng đâu.” Tần Anh tỏ ra rất kiêu ngạo khi nói đến tông môn của mình, “Ngoài những thứ đó ra, chúng ta còn có Tàng Kinh các, Diễn Võ đường, Đạo Đan lâu và Pháp Khí đài, là những nơi cung cấp các loại tài nguyên cho đệ tử và khách khanh của tông môn. Nếu cần trao đổi tài nguyên thì cứ đến Thiện Sự thính tìm nhiệm vụ để được điểm số tương ứng, có điểm số và một ít linh thạch thấp hơn giá thị trường là có thể đi đến những chỗ ta vừa giới thiệu để trao đổi tài nguyên.”
Tần Anh đang lải nhải, bỗng thấy mình cũng không nhớ rõ, vội lấy một mảnh ngọc giản từ trong nhẫn trữ vật ra, “Đãi ngộ dành cho khách khách nhất đẳng, để ta xem nào. Ồ, mỗi tháng nhận được hai mươi linh thạch thượng phẩm, ba bình đan dược cấp bốn, mỗi bình có hai mươi viên, một bình đan dược cấp năm, mỗi bình mười lăm viên. Cứ mỗi năm năm sẽ nhận được một viên đan dược cấp sáu còn có mười tấm phù lục cao cấp tự chọn, khi mua những đan dược và pháp khí khác sẽ được giảm mười phần trăm.”
Đan dược cấp năm thích hợp cho tu sĩ có tu vi Kim Đan trung và hậu kỳ, vô cùng trân quý, ở ngoài chỉ có thể gặp mà không thể cầu, phần lớn các tu sĩ Kim Đan đều phải tự tìm dược thảo rồi nhờ luyện đan sư luyện chế mới được. Còn đan dược cấp sáu là thứ không thể thiếu để trùng kích kỳ Nguyên Anh, luyện đan sư có thể luyện chế được đan dược cấp sáu lại cực ít, thường chỉ có thể tìm thấy trong các đại môn phái, có rất ít tán tu lợi hại được như vậy.
“Mấy viên đan dược đó ngoài loại dùng để thanh tâm ra, ngươi đều có thể không ăn, đây cũng là chỗ tốt của Phật tu. Có thể dùng chúng để đổi lấy tài nguyên khác, phải nhanh gom góp đủ linh thạch mới được, nơi này thật sự là quá nhỏ, bổn tọa muốn trở mình thôi cũng khó nữa!” Văn Xuân Tương không khỏi thở dài nói.
Không gian mà khế ước Thượng Cổ biến hóa ra thật sự quá nhỏ, càng về sau càng yêu cầu nhiều linh thạch hơn, tăng lên gấp trăm gấp ngàn lần, thảo nào khi y có được nó, bên trên có ghi phải cẩn thận khi dùng! Tu sĩ không có tu vi kỳ Hóa Thần căn bản không thể dùng được thứ này. Tiếc là những linh thạch y thu thập được trong nhẫn trữ vật năm đó không biết đã bị lũ già kia giấu ở chỗ nào rồi?
Ha ha, năm đó y đã thiết lập trận pháp hủy diệt trên nhẫn trữ vật, không có thủ pháp riêng biệt thì không thể mở được. Mấy tông môn kia đều cho rằng y cất hết công pháp trong nhẫn trữ vật nên không dám tùy tiện động vào, nào biết những công pháp đó y đọc xong đều hủy luôn, chỉ có những gì khắc ghi trong đầu mới là thứ chân thực nhất!
“Bần tăng sẽ tận lực.” Tạ Chinh Hồng đánh giá không gian bên trong chuỗi hạt một lát, trừ một cái giường tháp và một chiếc ghế dựa ra, chẳng còn chút không gian nào cả, quả thật là quá nhỏ. “Không biết muốn mở rộng không gian thêm nữa thì cần bao nhiêu linh thạch?”
(Giường tháp là cái này)
“A, hình như có một trăm linh thạch cực phẩm thì có thể mở rộng gấp đôi.” Văn Xuân Tương đáp.
…………………
Tạ Chinh Hồng trầm mặc một lát, bấy giờ mới chậm rãi trả lời, “Mong tiền bối đợi thêm chút nữa.”
Một linh thạch cực phẩm có giá trị tương đương với một trăm linh thạch thượng phẩm, trên thị trường thì cần một trăm hai mươi linh thạch thượng phẩm mới đổi được một khối. Bổng lộc mỗi tháng của hắn là hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, tính ra, cần sáu trăm tháng mới góp được một trăn linh thạch cực phẩm, tốn khoảng năm mươi năm mới có đủ số linh thạch cần dùng.
“Bổn tọa ra hạn cho ngươi cùng lắm là ba năm, nếu không ta không chắc mình sẽ không động tay động chân gì đâu.” Văn Xuân Tương uy hiếp.
“Tiền bối yên tâm, bần tăng nhất định sẽ cố gắng.” Tạ Chinh Hồng rất giỏi trấn an.
Tần Anh tự giác cho Tạ Chinh Hồng thời gian để ghi nhớ những thông tin về Quy Nguyên tông, dù sao sau này bọn họ cũng trở thành đồng môn của nhau. Trước đây Tạ Chinh Hồng là tán tu, bỗng nhiên nghe được Quy Nguyên tông bọn họ có đãi ngộ tốt như vậy, kinh ngạc một chút cũng là điều bình thường!
Đãi ngộ cỡ này còn tốt hơn của hắn nữa, khi hắn mua đan dược và pháp khí cũng không được giảm giá đâu.
Thật là xót xa mà.
Trở về rồi chắc hẳn sư phụ sẽ phạt mình mấy tháng bổng lộc mất, linh kiếm của mình đã bị cái tên sát tinh Thẩm Phá Thiên kia chém nát rồi, xem ra lại phải kiếm linh thạch mua cái mới thôi.
Tần Anh sờ nhẫn trữ vật của mình, âm thầm rơi lệ.
Sau khi trận đấu ở Tạm Đao sơn kết thúc, các tu sĩ vẫn luôn chú ý chuyện này cuối cùng cũng bùng nổ!
Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đều nói hai bên bất phân thắng bại, còn về vấn đề rốt cuộc ai là kẻ lợi hại hơn, đã làm nổ ra không ít màn tranh luận, Thiên Cơ các cũng không đưa ra phát ngôn xác định nào, càng làm hai tốp fan cuồng đánh nhau dữ dội hơn. Bởi vì đám Ma tu có mặt hôm đó đã phá hủy tinh thạch phát sóng khiến không ai thấy được trận đấu pháp của mười tám tu sĩ, rất nhiều tu sĩ tức đến đấm ngực dậm chân! Những tu sĩ ôm đùi trưởng bối trong sư môn để xem cùng thì được phen dương dương tự đắc, thêm thắt quan điểm cá nhân vào những gì thấy được rồi tung tin giả dối!
Màn phân tranh giằng co kéo dài chừng vài ngày, Thiên Đan bảng mới thay đổi lần nữa trước sự mong chờ nhiệt tình của mọi người.
Việc này cũng khó tránh khỏi, thứ hạng trên Thiên Đan bảng ngoài việc đo mức độ tiếng tăm hùng hậu của tu sĩ khi mới thành Đan ra, những tu sĩ ít nổi tiếng hơn đều được trưởng lão của các đại tông môn bí mật điều tra một cách nghiêm ngặt và bốc quẻ cẩn thận rồi xếp hạng, cố gắng đạt tới độ công bằng cao nhất. Mà lần này hai mươi tu sĩ đám Lịch Hòa Quang đánh đấm hăng say như vậy lại làm các trưởng lão có nhiệm vụ xếp hạng không khỏi khó xử, vì vấn đề thứ hạng thấp hay cao mà mấy vị trưởng lão này đã đánh nhau mấy lần!
Rất nhiều tu sĩ vây quanh trước Thiên Đan bảng chờ đợi, bấy giờ mới nhận thấy mười cái tên đầu bảng có thay đổi lớn, rốt cuộc kết quả trận đấu pháp ở Tạm Đao sơn lần này ra sao, cũng có thể nhìn vào mà đoán được một hai.
Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đều xếp hạng nhất, không có hạng hai.
Liệt Lôi chân quân Diêm Bằng Thiên vẫn xếp thứ ba như cũ, Phù đế Kỳ Vĩnh Duyên tăng lên hạng bốn. Nếu thay đổi thứ hạng của bốn người này đều nằm trong dự kiến của mọi người thì những thứ hạng tiếp theo đều khá bất ngờ. Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng xếp thứ năm, hơn nữa còn được Lịch Hòa Quang mời làm khách khanh nhất đẳng của Quy Nguyên tông, một bước lên mây!
Theo sát là Thất Sát chân quân Thẩm Phá Thiên xếp thứ sáu, Thanh Tự tiên tử Tả Tâm Song xếp thứ bảy, Phù Dung yêu cơ Ngọc Phù Dung đánh ngang cơ với nàng xếp thứ tám, Diệu Âm quỷ cơ Thạch Tịch Nhi xếp thứ chín, Mãng Hoàng ma quân rớt xuống hạng mười, Thu Thủy kiếm quân Trần Định An cũng rớt xuống hạng mười một, Tam Tư thiền sư đứng thứ mười hai, còn chẳng lọt vào mười hạng đầu!
Thiên Đan bảng vừa thay đổi, trong tức khắc vài tu sĩ đang vây xem đều cảm thấy không tốt.
Thẩm Phá Thiên thì cũng dễ hiểu thôi, ngay từ đầu tốc độ tăng hạng của hắn đã rất không tưởng rồi, nghe tên thôi cũng biết không phải hạng dễ chọc. Một Kiếm tu lợi hại từng khen ngợi Thẩm Phá Thiên trước mặt mọi người, việc hắn lọt vào mười hạng đầu ai cũng sớm đoán được. Nhưng Tạ Chinh Hồng và Ngọc Phù Dung, một người vốn là tán tu vô danh, người kia thì từng xếp hạng ba mươi mấy, tuy mới chỉ sa chân vào Ma đạo được mấy tháng nhưng đã liên tiếp tăng vài hạng, có dùng đan dược phụ trợ cũng không thể tăng nhanh như vậy đâu!
“Mãng Hoàng ma quân đúng là gây thất vọng, sao có thể tụt hạng nhanh như vậy chứ?” Sắp rớt khỏi mười hạng hạng đầu rồi kìa, một tu sĩ bất mãn nói, hắn đã bỏ ra không ít linh thạch đặt cược Mãng Hoàng ma quân sẽ tăng hạng!
“Haiz, sư phụ ta nói cho ta biết, yêu mãng ký khế ước với Mãng Hoàng ma quân sắp lột da, dạo này đang yếu đi, vì muốn bảo vệ yêu thú cho tốt mà hắn còn chủ động tìm đến nương nhờ Vạn Ma cốc đấy!” Một tu sĩ danh môn nói.
“Thứ hạng của Mãng Hoàng ma quân còn tạm được, Thanh Tụ tiên tử còn xui xẻo hơn kìa. Trước đây Ngọc Phù Dung hại Tú Huyền các mất hết mặt mũi, vất vả lắm mới lấy lại được thanh danh, kết quả lại bị Ngọc Phù Dung tăng hạng đuổi theo sát nút. Phỏng chừng khi nhìn thấy thứ hạng mới này tiên tử sẽ tức giận lắm đây!”
“Ngọc Phù Dung quả là bất ngờ, sau khi rơi vào Ma đạo lại tăng vọt nhanh như vậy, ta cũng muốn thử xem sao.” Một tu sĩ chua chát nói.
“Người ta nhập Ma thì tiến bộ, ngươi nhập Ma thì chắc chắn sẽ thân tử đạo tiêu.”
“Nè nè nè, nói gì thế hả?”
“Cứ nhìn Bán Phật chân quân mà xem, hắn xuất thân là Dã Hồ thiền, giờ đã xếp trên Thánh Tâm phật quân Tam Tư thiền sư rồi kìa, đúng là tấm gương sáng cho chúng ta!” Kẻ xuất thân hoang dã lại đánh thắng người xuất thân chính thống, quả là lợi hại!
Mà Tạ Chinh Hồng – trung tâm của mọi đề tài bàn tán hiện nay, tâm tình lại có chút khó nói.
“Đại sư huynh, huynh đi ra rồi hả?” Tần Anh bỗng lên tiếng.
Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn lại, thấy Lịch Hòa Quang đã đứng ngay mũi thuyền, chỉ tay nói, “Chúng ta đến rồi.”
Quy Nguyên tông, đã gần ngay trước mắt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook