Sự Thân Mật Bất Ngờ
-
Chương 15
Thân Nhiên đang nằm trên giường lớn êm ái ở khách sạn thì nhận được tin nhắn của Triệu Tế Vũ.
Tối qua cậu ngủ không ngon lắm, hôm nay lại ra ngoài chơi cả ngày, vừa rồi cậu đi mua chút đồ mới trở về phòng tắm rửa, thoải mái đến mức suýt nữa là cậu ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Điện thoại rung báo tin nhắn nhưng cậu cũng không trả lời, chỉ ôm gối nằm bất động, sau đó vô thức ngủ thiếp đi, một lát sau lại bị tiếng tin nhắn vang lên liên tục trong nhóm chat đánh thức.
Cậu mò mò lấy điện thoại để dưới gối, mắt nhắm mắt mở mở khóa điện thoại, ngoài tin nhắn trong nhóm nhỏ mà Đặng Phong lập để bàn bạc kế hoạch đi chơi ngày mai còn có lời nhắc 1 tin nhắn chưa đọc sáng lên trong hộp thoại.
Hình đại diện này cậu không quen lắm, một chiếc máy bay giấy bay giữa bầu trời nhiều mây.
Thân Nhiên không nhớ ra đây là ai, người nọ chỉ gửi một câu:【Cậu đến Tây An chơi mấy ngày?】
Giọng điệu nói chuyện thế này có vẻ là người quen, cậu xem thời gian thêm wechat, khoảng hơn nửa tháng trước. Cậu vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra nên đành bỏ cuộc, hỏi: 【Cậu là ai?】
Dường như người ở bên kia đang cầm điện thoại di động chờ tin nhắn thì phải, cậu vừa gửi tin nhắn xong là màn hình liền hiển thị "đối phương đang nhập", chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy một cái tên.
【Triệu Tế Vũ】
Cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, Thân Nhiên ngồi dậy, trong bóng tối, cậu nhìn màn hình điện thoại sáng lên mà lòng loạn như ma.
Sao Triệu Tế Vũ lại có số điện thoại của cậu? Tại sao lại thêm wechat lâu như vậy rồi? Đã thêm wechat rồi tại sao bữa giờ không nói gì cả?
Nhưng tại sao Triệu Tế Vũ lại biết cậu đang ở đâu?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu trả lời: 【Sao cậu lại có được số điện thoại của tôi?】
Triệu Tế Vũ nói: 【Sổ ghi thông tin của lớp】
Tuy bọn họ không học cùng lớp nhưng học cùng khoa, đúng thật là Triệu Tế Vũ muốn lấy số điện thoại của cậu cũng không khó, cậu vò vò mái tóc bù xù của mình rồi hỏi tiếp: 【Ai nói với cậu là tôi đến Tây An?】
【Cửa hàng tiện lợi】
Nhìn mấy chữ này, Thân Nhiên nghĩ ngay đến Hứa Điềm.
【Sẽ đi chơi vài ngày, cậu có chuyện gì không.】
Lần này, sau một lúc lâu mà cậu không nhận được tin nhắn nào từ đầu bên kia, cậu đang định nằm xuống ngủ tiếp thì điện thoại rung lên, Triệu Tế Vũ nói: 【Cậu chặn tôi khỏi vòng bạn bè à?】
Thân Nhiên buồn ngủ đến mức cầm điện thoại còn không chắc, làm sao nhớ được mình có chặn ai không, gõ chữ trong bóng tối cũng khó khăn, cậu đành nhấn giữ phím thoại: "Không chặn, trước đây tôi nào biết tài khoản này là của ai đâu, tôi lập vòng bạn bè riêng."
Triệu Tế Vũ nhấp vào tin nhắn thoại, đặt lên tai, hắn nghe thấy giọng nói bối rối khàn khàn của Thân Nhiên.
Triệu Tế Vũ chợt nhớ lại tiếng thở dốc của Thân Nhiên vào đêm đó, hắn siết chặt điện thoại di động, đầu ngón tay như thể cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt nơi khóe mắt của Thân Nhiên. Hắn hít sâu một hơi, nhấn phím thoại trả lời: "Buồn ngủ à?"
"Ừm."
Giọng nói hơi mơ màng, âm cuối có lẫn chút nũng nịu, Triệu Tế Vũ nghe đi nghe lại 3 lần, vẻ mặt căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng: "Đi ngủ trước đi, không có gì cả, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu sau."
Sau khi gửi tin nhắn đi, Triệu Tế Vũ đợi một lúc cũng không thấy Thân Nhiên nhắn tin lại.
Hắn đã thấy Thân Nhiên ngủ vài lần, chợt nhớ tới thói quen nằm sấp khi ngủ của cậu, Triệu Tế Vũ mỉm cười, thả lỏng người dựa vào ghế sofa.
Hai ngày tiếp theo, Thân Nhiên trải qua khoảng thời gian rất vui vẻ.
Trong chuyến đi này, đa số mọi người đều biết nhau. Quý Minh Luân và cậu cùng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, hay đi chơi với nhau. Đặng Phong là trưởng nhóm, mặc dù bằng tuổi với Quý Minh Luân nhưng Đặng Phong rất săn sóc mọi người, sắp xếp mọi việc đều hợp lý. Ngoài ra còn có bạn thân từ nhỏ của Quý Minh Luân là Giang Lẫm.
Cậu đã gặp qua Giang Lẫm vài lần và cậu là người duy nhất trong đội biết tình cảm của Quý Minh Luân dành cho Giang Lẫm. Trước đây cậu cũng chẳng quan tâm đến chuyện này lắm nhưng sau khi gặp Triệu Tế Vũ, cậu thỉnh thoảng sẽ chú ý đến hai người này.
Quý Minh Luân yêu thầm Giang Lẫm nhiều năm, sau đó có lần anh cưỡng hôn Giang Lẫm, việc này làm Giang Lẫm sợ hãi phải ra nước ngoài du học. Lần này, Giang Lẫm quay về, còn chủ động muốn hàn gắn mối quan hệ nhưng Quý Minh Luân vẫn luôn giữ khoảng cách, Giang Lẫm cho rằng dù mình có cố gắng làm ra cử chỉ thân mật quan tâm thì cũng vô dụng*.
*Hai bạn này là nhân vật trong truyện "Thử lại lần nữa" cùng tác giả, bạn nào muốn đọc thì vào trang của mình tìm đọc nha.
Chuyện tình cảm thường là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt. Giống như Thân Nhiên không thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của Lý Đình. Cậu cũng chỉ có thể nhắc nhở vài câu, tránh cho hai người bỏ lỡ nhau.
Chiều nay Thân Nhiên xem nhạc kịch tại đài phun nước ở tháp Đại Nhạn, lúc gần kết thúc, Thân Nhiên đăng một đoạn video quay cầu vồng lên vòng bạn bè, không lâu sau điện thoại di động cậu hiện lên một tin nhắn: 【Gần tháp Đại Nhạn có một nhà hàng phục vụ âm nhạc rất hay.】
Tin nhắn được gửi kèm với thông tin trang chủ của nhà hàng và vị trí trên bản đồ.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy tin nhắn gửi đến hơi kì kì nên bèn trả lời: 【Sao cậu rảnh vậy, còn giúp tôi tìm nhà hàng nữa.】
Triệu Tế Vũ đáp: 【Thì tại khá rảnh rỗi thôi】
Không ngờ hắn lại trả lời thẳng thắn như vậy, cậu cũng không biết nên nhắn lại thế nào, thế là Triệu Tế Vũ lại nhắn tiếp.
【Tôi đang lướt điện thoại, tình cờ thấy nên gửi cho cậu, cậu nghĩ tôi bận rộn lắm à?】
【Không có】
【Bạn bè nói chuyện trên Wechat có gì sai à, hay là tôi nhắn tin làm phiền cậu?】
Thấy Triệu Tế Vũ nói như vậy, Thân Nhiên đành phải đáp: 【Không phiền, để tôi xem thử.】
Cậu mở trang nhà hàng để xem qua, không gian rất được, bọn họ đã ăn đồ ăn Thiểm Tây mấy ngày liền, có thể thay đổi khẩu vị một chút.
Khi vở nhạc kịch tại đài phun nước kết thúc, hai cô gái đi cùng họ than nóng, muốn tìm nơi nghỉ ngơi. Đặng Phong thấy cũng đã tới giờ ăn tối nên đề nghị mọi người cùng đi ăn. Tuy nhiên, mỗi người một ý, ngoại trừ Đặng Phong thì không ai còn muốn ăn mấy món đặc sản nữa. Vì vậy, Thân Nhiên đề nghị đến nhà hàng âm nhạc.
Bầu không khí ở đây rất thoải mái, vừa có âm nhạc lại có đầy đủ rượu, thịt và hải sản nướng, mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Thân Nhiên vừa ăn hải sản và uống bia, vừa nghe ban nhạc trên sân khấu hát, cậu đứng dậy quay một đoạn video ngắn.
Lần này cậu không đăng lên vòng bạn bè nữa mà gửi thẳng cho Triệu Tế Vũ xem: 【Rất tốt, cảm ơn.】
Triệu Tế Vũ trả lời: 【Trông ngon quá, tôi đói bụng】
Thân Nhiên cắn cắn xiên que, cúi đầu gõ chữ: 【Đói thì ăn đi.】
Triệu Tế Vũ cũng gửi lại một video vài giây, hắn đang ngồi khoanh chân trên sàn gỗ, áo thể thao màu trắng dán sát vào ngực và bụng ướt đẫm mồ hôi, trên đầu cài băng đô thể thao hất gọn tóc mái lên, lộ ra vầng trán mịn màng.
Hắn không đeo kính, vài giọt mồ hôi tinh mịn đọng trên sống mũi cao thẳng, đối diện với camera điện thoại, khuôn mặt hắn vốn nhỏ lại càng thêm nhỏ, mặt hắn đỏ ửng, đôi môi khẽ mở thở hổn hển.
Thân Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia một lúc, cậu phát hiện lông mi của Triệu Tế Vũ thật sự rất dài, khi ướt mồ hôi lại hiện rõ độ cong tự nhiên.
Cậu vô thức mài răng vào xiên que, vài giây sau, Triệu Tế Vũ chuyển sang camera sau, hóa ra hắn đang chơi bóng quần* trong phòng thể thao.
*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Sau khi gửi video, Triệu Tế Vũ lại gõ chữ: 【Đâu có ai rảnh đi chơi với tôi, tôi cũng không biết ăn gì】
Thân Nhiên đặt xiên que lên bàn, cậu chọn ra meme chó Shiba Inu ôm tay cười đểu.
Triệu Tế Vũ: 【Cậu cười cái gì vậy?】
Thân Nhiên: 【Cười cậu giở chứng so đo.】
Triệu Tế Vũ: 【Tôi nghiêm túc đó.】
Cậu thấy giọng điệu của Triệu Tế Vũ như vậy, còn chưa kịp nghĩ cách trả lời thì Đặng Phong bên cạnh đã đưa thực đơn qua, hỏi cậu muốn ăn gì thêm nữa không. Cậu nhận lấy, gọi hai món muốn ăn thêm rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Lúc cậu quay lại xem điện thoại di động thì thấy Triệu Tế Vũ cũng không nói gì thêm nữa. Ấy thế mà trưa hôm sau, hắn lại giới thiệu cho cậu thêm hai nhà hàng vừa có không gian đẹp vừa phục vụ thức ăn ngon.
Thân Nhiên là người không kén chọn trong khoảng ăn uống, Đặng Phong và mọi người thì hết lời khen ngợi khi ăn thử mấy nhà hàng này. Điều quan trọng là những nhà hàng này không được quảng cáo quá rầm rộ, không xuất hiện trong các danh sách đề xuất thông thường nên không quá đông đúc.
Đặng Phong hỏi cậu được ai giới thiệu, cậu không nhắc đến Triệu Tế Vũ, chỉ nói là do một người bạn giới thiệu.
Buổi tối trước khi trở về, Thân Nhiên tắm xong thì thấy đói bụng nên pha mì ăn liền. Trong lúc chờ mì chín, cậu xem điện thoại di động thì thấy hơn một tiếng trước Triệu Tế Vũ gửi đến hai bức ảnh.
Khung cảnh có vẻ là ở một nhà hàng trong khách sạn, trên bàn đá cẩm thạch có món bít tết sốt nấm phô mai ăn kèm súp kem măng tây, trang trí thanh sô cô la nguyên chất và dâu tây rất tinh tế, còn có một phần bánh mì kẹp thịt nhỏ, món tráng miệng là sobert* xoài dừa. Bức ảnh thứ hai là cảnh biển tráng lệ qua cửa sổ.
*Sorbet hay còn gọi là "tuyết tươi", được xem là tiền thân của các món kem tươi ngày nay, làm từ trái cây và đường xay nhuyễn rồi làm đông, có thể thêm cồn hoặc không. Sorbet không dùng sữa, kem, hay các chất làm đông mà hoàn toàn là hương vị tự nhiên của trái cây.
Sự chú ý của Thân Nhiên đều đổ dồn vào thức ăn trong bức ảnh đầu tiên, cậu trả lời: 【Bữa tối của cậu à? 】
【Ừm】
【Rất thịnh soạn】
Thân Nhiên kéo bát mì ăn liền qua, dùng nĩa khuấy đều, húp một ngụm nước súp bò cà chua đậm đà, sau đó ăn mì. Mùi thơm lan tỏa trong khoang miệng, cậu tự an ủi bản thân rằng mì ăn liền cũng ngon, vừa đơn giản lại vừa tiết kiệm.
Cậu ăn được một nửa thì Triệu Tế Vũ hỏi: 【Cậu không tò mò đây là nơi nào sao?】
Cậu nhấp vào bức ảnh thứ hai, nhìn kỹ thì thấy bến cảng qua cửa sổ.
【Khách sạn Thiên Nguyên à? 】
Triệu Tế Vũ gửi biểu tượng cảm xúc khen ngợi thông minh: 【Cậu đã từng đến đây bao giờ chưa?】
Giá phòng của khách sạn Thiên Nguyên không phải là thứ mà Thân Nhiên có thể chi trả được, cậu cười cười: 【Trước đây tôi có đến đây gặp giáo sư một lần, lúc đó tổ chức hội thảo học thuật, cảnh biển ngày hè ở đây rất đẹp. 】
Bến cảng đối diện khách sạn có tầm nhìn tuyệt vời, khi trời đẹp, đập vào mặt là một vùng nước trong xanh bao la. Câu lạc bộ du thuyền đậu thuyền gần đó lại góp thêm màu trắng tinh khiết, nhìn tổng thể rất thích mắt.
Triệu Tế Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Vừa rồi khi trở về phòng, hắn kéo toàn bộ rèm ra, từ cửa kính lớn lắp từ trần nhà xuống sàn có thể thấy được phong cảnh ở bến cảng đối diện, nhưng bây giờ trời đã tối nên hắn khôn thể thấy được cảnh tượng mà Thân Nhiên nói.
Thực ra, hắn đã thấy cảnh biển ở đây không biết bao nhiêu lần. Có lẽ trước giờ không có ai chia sẻ nên ngay cả khi đến bãi biển Poipu* chơi, nơi hắn có thể nhìn thấy cá voi lưng gù phun nước, hắn thấy phong cảnh cũng chỉ có vậy, không có gì đẹp cả.
*Bãi biển Poipu là bãi biển nổi tiếng nhất trên đảo Kauai. Đây là "vườn đảo" lâu đời nhất, lớn thứ 4 trong số các đảo Hawaii nổi tiếng nhất.
Hắn nghiêng người bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm sạch sẽ khoác đại lên vai vào rồi đi về phía cửa sổ.
Trước khi đi tắm, hắn đã tắt hết đèn trong phòng. Bây giờ, không gian trong phòng mờ ảo làm nổi bật màn đêm phóng khoáng bên ngoài, bến cảng chìm trong ánh sáng của những dải đèn neon rực rỡ, biển ở phía xa xa yên tĩnh mà sâu thẳm, vầng trăng lưỡi liềm in bóng xuống mặt nước như trôi nổi giữa đại dương mênh mông.
Triệu Tế Vũ nhấp vào hộp thoại tin nhắn với Thân Nhiên rồi chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài gửi qua: 【Dạo này tôi ở đây, khi nào cậu trở về có thời gian thì ghé lại đây chơi chút, buổi tối phong cảnh cũng rất đẹp.】
Điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, Thân Nhiên cắm nĩa vào bát mì ăn liền, tay phải bấm vào tin nhắn vừa nhận được.
Đó là một bức ảnh phong cảnh nơi bến cảng. Cậu nhấn đúp vào bức ảnh để phóng to, khi nhìn kỹ thì choáng váng.
Màu sắc tổng thể của bức ảnh khá tươi sáng, có thể thấy rằng người chụp ảnh đứng trong không gian thiếu sáng, tuy nhiên vì tối nên nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy được bóng dáng mờ mờ của người chụp in trên cửa kính.
Chiếc áo choàng tắm màu trắng được vắt trên vai, còn người nọ thì khỏa thân.
Cậu nhìn khuôn mặt mờ ảo đó một lát rồi dời mắt xuống vị trí giữa người, những hình ảnh nóng bỏng nằm sâu trong kí ức cậu lại ùa về một cách mất kiểm soát, bàn tay trái của cậu như cảm nhận được xúc cảm vuốt ve ôm ấp người nọ vào đêm đó, cậu siết chặt bàn tay lại, bát mì ăn liền suýt nữa là đổ tràn ra ngoài.
Tối qua cậu ngủ không ngon lắm, hôm nay lại ra ngoài chơi cả ngày, vừa rồi cậu đi mua chút đồ mới trở về phòng tắm rửa, thoải mái đến mức suýt nữa là cậu ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Điện thoại rung báo tin nhắn nhưng cậu cũng không trả lời, chỉ ôm gối nằm bất động, sau đó vô thức ngủ thiếp đi, một lát sau lại bị tiếng tin nhắn vang lên liên tục trong nhóm chat đánh thức.
Cậu mò mò lấy điện thoại để dưới gối, mắt nhắm mắt mở mở khóa điện thoại, ngoài tin nhắn trong nhóm nhỏ mà Đặng Phong lập để bàn bạc kế hoạch đi chơi ngày mai còn có lời nhắc 1 tin nhắn chưa đọc sáng lên trong hộp thoại.
Hình đại diện này cậu không quen lắm, một chiếc máy bay giấy bay giữa bầu trời nhiều mây.
Thân Nhiên không nhớ ra đây là ai, người nọ chỉ gửi một câu:【Cậu đến Tây An chơi mấy ngày?】
Giọng điệu nói chuyện thế này có vẻ là người quen, cậu xem thời gian thêm wechat, khoảng hơn nửa tháng trước. Cậu vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra nên đành bỏ cuộc, hỏi: 【Cậu là ai?】
Dường như người ở bên kia đang cầm điện thoại di động chờ tin nhắn thì phải, cậu vừa gửi tin nhắn xong là màn hình liền hiển thị "đối phương đang nhập", chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy một cái tên.
【Triệu Tế Vũ】
Cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, Thân Nhiên ngồi dậy, trong bóng tối, cậu nhìn màn hình điện thoại sáng lên mà lòng loạn như ma.
Sao Triệu Tế Vũ lại có số điện thoại của cậu? Tại sao lại thêm wechat lâu như vậy rồi? Đã thêm wechat rồi tại sao bữa giờ không nói gì cả?
Nhưng tại sao Triệu Tế Vũ lại biết cậu đang ở đâu?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu trả lời: 【Sao cậu lại có được số điện thoại của tôi?】
Triệu Tế Vũ nói: 【Sổ ghi thông tin của lớp】
Tuy bọn họ không học cùng lớp nhưng học cùng khoa, đúng thật là Triệu Tế Vũ muốn lấy số điện thoại của cậu cũng không khó, cậu vò vò mái tóc bù xù của mình rồi hỏi tiếp: 【Ai nói với cậu là tôi đến Tây An?】
【Cửa hàng tiện lợi】
Nhìn mấy chữ này, Thân Nhiên nghĩ ngay đến Hứa Điềm.
【Sẽ đi chơi vài ngày, cậu có chuyện gì không.】
Lần này, sau một lúc lâu mà cậu không nhận được tin nhắn nào từ đầu bên kia, cậu đang định nằm xuống ngủ tiếp thì điện thoại rung lên, Triệu Tế Vũ nói: 【Cậu chặn tôi khỏi vòng bạn bè à?】
Thân Nhiên buồn ngủ đến mức cầm điện thoại còn không chắc, làm sao nhớ được mình có chặn ai không, gõ chữ trong bóng tối cũng khó khăn, cậu đành nhấn giữ phím thoại: "Không chặn, trước đây tôi nào biết tài khoản này là của ai đâu, tôi lập vòng bạn bè riêng."
Triệu Tế Vũ nhấp vào tin nhắn thoại, đặt lên tai, hắn nghe thấy giọng nói bối rối khàn khàn của Thân Nhiên.
Triệu Tế Vũ chợt nhớ lại tiếng thở dốc của Thân Nhiên vào đêm đó, hắn siết chặt điện thoại di động, đầu ngón tay như thể cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt nơi khóe mắt của Thân Nhiên. Hắn hít sâu một hơi, nhấn phím thoại trả lời: "Buồn ngủ à?"
"Ừm."
Giọng nói hơi mơ màng, âm cuối có lẫn chút nũng nịu, Triệu Tế Vũ nghe đi nghe lại 3 lần, vẻ mặt căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng: "Đi ngủ trước đi, không có gì cả, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu sau."
Sau khi gửi tin nhắn đi, Triệu Tế Vũ đợi một lúc cũng không thấy Thân Nhiên nhắn tin lại.
Hắn đã thấy Thân Nhiên ngủ vài lần, chợt nhớ tới thói quen nằm sấp khi ngủ của cậu, Triệu Tế Vũ mỉm cười, thả lỏng người dựa vào ghế sofa.
Hai ngày tiếp theo, Thân Nhiên trải qua khoảng thời gian rất vui vẻ.
Trong chuyến đi này, đa số mọi người đều biết nhau. Quý Minh Luân và cậu cùng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, hay đi chơi với nhau. Đặng Phong là trưởng nhóm, mặc dù bằng tuổi với Quý Minh Luân nhưng Đặng Phong rất săn sóc mọi người, sắp xếp mọi việc đều hợp lý. Ngoài ra còn có bạn thân từ nhỏ của Quý Minh Luân là Giang Lẫm.
Cậu đã gặp qua Giang Lẫm vài lần và cậu là người duy nhất trong đội biết tình cảm của Quý Minh Luân dành cho Giang Lẫm. Trước đây cậu cũng chẳng quan tâm đến chuyện này lắm nhưng sau khi gặp Triệu Tế Vũ, cậu thỉnh thoảng sẽ chú ý đến hai người này.
Quý Minh Luân yêu thầm Giang Lẫm nhiều năm, sau đó có lần anh cưỡng hôn Giang Lẫm, việc này làm Giang Lẫm sợ hãi phải ra nước ngoài du học. Lần này, Giang Lẫm quay về, còn chủ động muốn hàn gắn mối quan hệ nhưng Quý Minh Luân vẫn luôn giữ khoảng cách, Giang Lẫm cho rằng dù mình có cố gắng làm ra cử chỉ thân mật quan tâm thì cũng vô dụng*.
*Hai bạn này là nhân vật trong truyện "Thử lại lần nữa" cùng tác giả, bạn nào muốn đọc thì vào trang của mình tìm đọc nha.
Chuyện tình cảm thường là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt. Giống như Thân Nhiên không thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của Lý Đình. Cậu cũng chỉ có thể nhắc nhở vài câu, tránh cho hai người bỏ lỡ nhau.
Chiều nay Thân Nhiên xem nhạc kịch tại đài phun nước ở tháp Đại Nhạn, lúc gần kết thúc, Thân Nhiên đăng một đoạn video quay cầu vồng lên vòng bạn bè, không lâu sau điện thoại di động cậu hiện lên một tin nhắn: 【Gần tháp Đại Nhạn có một nhà hàng phục vụ âm nhạc rất hay.】
Tin nhắn được gửi kèm với thông tin trang chủ của nhà hàng và vị trí trên bản đồ.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy tin nhắn gửi đến hơi kì kì nên bèn trả lời: 【Sao cậu rảnh vậy, còn giúp tôi tìm nhà hàng nữa.】
Triệu Tế Vũ đáp: 【Thì tại khá rảnh rỗi thôi】
Không ngờ hắn lại trả lời thẳng thắn như vậy, cậu cũng không biết nên nhắn lại thế nào, thế là Triệu Tế Vũ lại nhắn tiếp.
【Tôi đang lướt điện thoại, tình cờ thấy nên gửi cho cậu, cậu nghĩ tôi bận rộn lắm à?】
【Không có】
【Bạn bè nói chuyện trên Wechat có gì sai à, hay là tôi nhắn tin làm phiền cậu?】
Thấy Triệu Tế Vũ nói như vậy, Thân Nhiên đành phải đáp: 【Không phiền, để tôi xem thử.】
Cậu mở trang nhà hàng để xem qua, không gian rất được, bọn họ đã ăn đồ ăn Thiểm Tây mấy ngày liền, có thể thay đổi khẩu vị một chút.
Khi vở nhạc kịch tại đài phun nước kết thúc, hai cô gái đi cùng họ than nóng, muốn tìm nơi nghỉ ngơi. Đặng Phong thấy cũng đã tới giờ ăn tối nên đề nghị mọi người cùng đi ăn. Tuy nhiên, mỗi người một ý, ngoại trừ Đặng Phong thì không ai còn muốn ăn mấy món đặc sản nữa. Vì vậy, Thân Nhiên đề nghị đến nhà hàng âm nhạc.
Bầu không khí ở đây rất thoải mái, vừa có âm nhạc lại có đầy đủ rượu, thịt và hải sản nướng, mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Thân Nhiên vừa ăn hải sản và uống bia, vừa nghe ban nhạc trên sân khấu hát, cậu đứng dậy quay một đoạn video ngắn.
Lần này cậu không đăng lên vòng bạn bè nữa mà gửi thẳng cho Triệu Tế Vũ xem: 【Rất tốt, cảm ơn.】
Triệu Tế Vũ trả lời: 【Trông ngon quá, tôi đói bụng】
Thân Nhiên cắn cắn xiên que, cúi đầu gõ chữ: 【Đói thì ăn đi.】
Triệu Tế Vũ cũng gửi lại một video vài giây, hắn đang ngồi khoanh chân trên sàn gỗ, áo thể thao màu trắng dán sát vào ngực và bụng ướt đẫm mồ hôi, trên đầu cài băng đô thể thao hất gọn tóc mái lên, lộ ra vầng trán mịn màng.
Hắn không đeo kính, vài giọt mồ hôi tinh mịn đọng trên sống mũi cao thẳng, đối diện với camera điện thoại, khuôn mặt hắn vốn nhỏ lại càng thêm nhỏ, mặt hắn đỏ ửng, đôi môi khẽ mở thở hổn hển.
Thân Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia một lúc, cậu phát hiện lông mi của Triệu Tế Vũ thật sự rất dài, khi ướt mồ hôi lại hiện rõ độ cong tự nhiên.
Cậu vô thức mài răng vào xiên que, vài giây sau, Triệu Tế Vũ chuyển sang camera sau, hóa ra hắn đang chơi bóng quần* trong phòng thể thao.
*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Sau khi gửi video, Triệu Tế Vũ lại gõ chữ: 【Đâu có ai rảnh đi chơi với tôi, tôi cũng không biết ăn gì】
Thân Nhiên đặt xiên que lên bàn, cậu chọn ra meme chó Shiba Inu ôm tay cười đểu.
Triệu Tế Vũ: 【Cậu cười cái gì vậy?】
Thân Nhiên: 【Cười cậu giở chứng so đo.】
Triệu Tế Vũ: 【Tôi nghiêm túc đó.】
Cậu thấy giọng điệu của Triệu Tế Vũ như vậy, còn chưa kịp nghĩ cách trả lời thì Đặng Phong bên cạnh đã đưa thực đơn qua, hỏi cậu muốn ăn gì thêm nữa không. Cậu nhận lấy, gọi hai món muốn ăn thêm rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Lúc cậu quay lại xem điện thoại di động thì thấy Triệu Tế Vũ cũng không nói gì thêm nữa. Ấy thế mà trưa hôm sau, hắn lại giới thiệu cho cậu thêm hai nhà hàng vừa có không gian đẹp vừa phục vụ thức ăn ngon.
Thân Nhiên là người không kén chọn trong khoảng ăn uống, Đặng Phong và mọi người thì hết lời khen ngợi khi ăn thử mấy nhà hàng này. Điều quan trọng là những nhà hàng này không được quảng cáo quá rầm rộ, không xuất hiện trong các danh sách đề xuất thông thường nên không quá đông đúc.
Đặng Phong hỏi cậu được ai giới thiệu, cậu không nhắc đến Triệu Tế Vũ, chỉ nói là do một người bạn giới thiệu.
Buổi tối trước khi trở về, Thân Nhiên tắm xong thì thấy đói bụng nên pha mì ăn liền. Trong lúc chờ mì chín, cậu xem điện thoại di động thì thấy hơn một tiếng trước Triệu Tế Vũ gửi đến hai bức ảnh.
Khung cảnh có vẻ là ở một nhà hàng trong khách sạn, trên bàn đá cẩm thạch có món bít tết sốt nấm phô mai ăn kèm súp kem măng tây, trang trí thanh sô cô la nguyên chất và dâu tây rất tinh tế, còn có một phần bánh mì kẹp thịt nhỏ, món tráng miệng là sobert* xoài dừa. Bức ảnh thứ hai là cảnh biển tráng lệ qua cửa sổ.
*Sorbet hay còn gọi là "tuyết tươi", được xem là tiền thân của các món kem tươi ngày nay, làm từ trái cây và đường xay nhuyễn rồi làm đông, có thể thêm cồn hoặc không. Sorbet không dùng sữa, kem, hay các chất làm đông mà hoàn toàn là hương vị tự nhiên của trái cây.
Sự chú ý của Thân Nhiên đều đổ dồn vào thức ăn trong bức ảnh đầu tiên, cậu trả lời: 【Bữa tối của cậu à? 】
【Ừm】
【Rất thịnh soạn】
Thân Nhiên kéo bát mì ăn liền qua, dùng nĩa khuấy đều, húp một ngụm nước súp bò cà chua đậm đà, sau đó ăn mì. Mùi thơm lan tỏa trong khoang miệng, cậu tự an ủi bản thân rằng mì ăn liền cũng ngon, vừa đơn giản lại vừa tiết kiệm.
Cậu ăn được một nửa thì Triệu Tế Vũ hỏi: 【Cậu không tò mò đây là nơi nào sao?】
Cậu nhấp vào bức ảnh thứ hai, nhìn kỹ thì thấy bến cảng qua cửa sổ.
【Khách sạn Thiên Nguyên à? 】
Triệu Tế Vũ gửi biểu tượng cảm xúc khen ngợi thông minh: 【Cậu đã từng đến đây bao giờ chưa?】
Giá phòng của khách sạn Thiên Nguyên không phải là thứ mà Thân Nhiên có thể chi trả được, cậu cười cười: 【Trước đây tôi có đến đây gặp giáo sư một lần, lúc đó tổ chức hội thảo học thuật, cảnh biển ngày hè ở đây rất đẹp. 】
Bến cảng đối diện khách sạn có tầm nhìn tuyệt vời, khi trời đẹp, đập vào mặt là một vùng nước trong xanh bao la. Câu lạc bộ du thuyền đậu thuyền gần đó lại góp thêm màu trắng tinh khiết, nhìn tổng thể rất thích mắt.
Triệu Tế Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Vừa rồi khi trở về phòng, hắn kéo toàn bộ rèm ra, từ cửa kính lớn lắp từ trần nhà xuống sàn có thể thấy được phong cảnh ở bến cảng đối diện, nhưng bây giờ trời đã tối nên hắn khôn thể thấy được cảnh tượng mà Thân Nhiên nói.
Thực ra, hắn đã thấy cảnh biển ở đây không biết bao nhiêu lần. Có lẽ trước giờ không có ai chia sẻ nên ngay cả khi đến bãi biển Poipu* chơi, nơi hắn có thể nhìn thấy cá voi lưng gù phun nước, hắn thấy phong cảnh cũng chỉ có vậy, không có gì đẹp cả.
*Bãi biển Poipu là bãi biển nổi tiếng nhất trên đảo Kauai. Đây là "vườn đảo" lâu đời nhất, lớn thứ 4 trong số các đảo Hawaii nổi tiếng nhất.
Hắn nghiêng người bước ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm sạch sẽ khoác đại lên vai vào rồi đi về phía cửa sổ.
Trước khi đi tắm, hắn đã tắt hết đèn trong phòng. Bây giờ, không gian trong phòng mờ ảo làm nổi bật màn đêm phóng khoáng bên ngoài, bến cảng chìm trong ánh sáng của những dải đèn neon rực rỡ, biển ở phía xa xa yên tĩnh mà sâu thẳm, vầng trăng lưỡi liềm in bóng xuống mặt nước như trôi nổi giữa đại dương mênh mông.
Triệu Tế Vũ nhấp vào hộp thoại tin nhắn với Thân Nhiên rồi chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài gửi qua: 【Dạo này tôi ở đây, khi nào cậu trở về có thời gian thì ghé lại đây chơi chút, buổi tối phong cảnh cũng rất đẹp.】
Điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, Thân Nhiên cắm nĩa vào bát mì ăn liền, tay phải bấm vào tin nhắn vừa nhận được.
Đó là một bức ảnh phong cảnh nơi bến cảng. Cậu nhấn đúp vào bức ảnh để phóng to, khi nhìn kỹ thì choáng váng.
Màu sắc tổng thể của bức ảnh khá tươi sáng, có thể thấy rằng người chụp ảnh đứng trong không gian thiếu sáng, tuy nhiên vì tối nên nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy được bóng dáng mờ mờ của người chụp in trên cửa kính.
Chiếc áo choàng tắm màu trắng được vắt trên vai, còn người nọ thì khỏa thân.
Cậu nhìn khuôn mặt mờ ảo đó một lát rồi dời mắt xuống vị trí giữa người, những hình ảnh nóng bỏng nằm sâu trong kí ức cậu lại ùa về một cách mất kiểm soát, bàn tay trái của cậu như cảm nhận được xúc cảm vuốt ve ôm ấp người nọ vào đêm đó, cậu siết chặt bàn tay lại, bát mì ăn liền suýt nữa là đổ tràn ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook