Sáng hôm sau, hai người đến đón Từ Huệ Quyên xuất viện.
Vì tối qua chưa về khách sạn nên họ vẫn mặc lại quần áo cũ đã được giặt tại khu suối nước nóng.

Thân Nhiên cảm thấy hơi chột dạ nhưng may mà Từ Huệ Quyên không để ý lắm, bà chỉ tập trung vào Triệu Tế Vũ, bà hỏi rất nhiều về chuyện ở trường học, nhất là thái độ học tập của Thân Nhiên ở trường.
Triệu Tế Vũ đang lái xe nhưng Từ Huệ Quyên hỏi gì hắn cũng nhiệt tình trả lời.

Thân Nhiên ngồi ở ghế phó lái thường xuyên nháy mắt với hắn, nhưng cũng vô dụng.

Từ Huệ Quyên ngồi ở ghế sau vui vẻ cười suốt đường đi.
Về đến nhà, dì Văn đang bận rộn trong bếp.

Từ Huệ Quyên lên lầu tắm rửa, còn nhắc Thân Nhiên tiếp đón Triệu Tế Vũ cho đàng hoàng.

Bà đang rất vui vẻ, Thân Nhiên nhắc bà phải cẩn thận.

Khi cậu ra ngoài thì thấy Triệu Tế Vũ cũng đã lên lầu, đang đứng ở giữa hành lang.
Thân Nhiên vội vàng đi tới trước mặt hắn, chưa kịp mở miệng đã nghe hắn hỏi: "Phòng cậu là phòng nào?"
"Cậu định làm gì?" Thân Nhiên hỏi hắn.
"Muốn xem phòng của cậu chút thôi." Triệu Tế Vũ mỉm cười nói, đôi mắt trong veo khuất sau cặp kính mỏng, điều này khiến Thân Nhiên nhớ đến đôi mắt dưới bầu trời đầy sao đêm qua.

Khi cậu định thần lại thì cửa phòng đã được mở ra rồi.
Căn nhà này được xây dựng khi bố mẹ Thân Nhiên kết hôn, tầng hai có bốn phòng, tất cả đều tương đối rộng.

Triệu Tế Vũ đi vào nhìn quanh, phòng Thân Nhiên vẫn hệt như thời cấp ba, trên tường dán áp phích hình các ngôi sao bóng rổ, cạnh bàn có hai tủ sách lớn, một tủ đựng đầy các loại sách giáo khoa và sách tham khảo, tủ còn lại đều là sách liên quan đến lịch sử và địa lý Trung Quốc.
Triệu Tế Vũ lấy một cuốn sách lịch sử ra: "Sao cậu có nhiều sách vậy?"
"Một phần là của cha tôi, phần còn lại là do tôi mua."
Triệu Tế Vũ không lật sách nữa, nhìn cậu hỏi: "Cậu học lịch sử là do ảnh hưởng của cha cậu à?"
"50-50." Thân Nhiên dựa vào góc bàn, nhìn quanh phòng.
Triệu Tế Vũ đi tới trước mặt cậu: "Nửa kia là vì chú của tôi sao?"
"Ừm," Thân Nhiên gật đầu, "Lúc đó tôi thấy giáo sư Triệu rất ngầu, ông ấy dạy tôi về nghiên cứu khoa học.

Tôi không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất thú vị."
Triệu Tế Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, Thân Nhiên nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, hỏi: "Còn cậu? Học lịch sử là vì chú cậu phải không?"
"Chắc chắn rồi." Triệu Tế Vũ đặt cuốn sách xuống, bước tới đóng cửa lại và vặn ổ khóa.

Thân Nhiên thừa biết hắn muốn làm gì, cậu thấy hắn đi tới trước mặt mình, cúi đầu xuống hôn mình.

Thân Nhiên muốn nhắc nhở hắn trong nhà không nên làm loạn, đáng tiếc cậu không có cơ hội mở miệng, ngay cả việc đẩy Triệu Tế Vũ ra cũng bị hắn khéo léo giải quyết.

Cuối cùng, chỉ có hơi thở và nhịp tim càng nhanh và mạnh, ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cậu lúc này là cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh kì lạ nào.
Triệu Tế Vũ không mất kiểm soát, hắn dừng lại đúng lúc, để cậu vùi mặt vào trong ngực hắn bình tĩnh lại.

Thân Nhiên ngửi thấy mùi nước giặt của khách sạn vương trên áo thun của Triệu Tế Vũ rồi lại nhớ tới lúc sáng khi Triệu Tế Vũ đánh thức mình dậy, hơi thở cậu lại thêm hỗn loạn.
Nếu thật sự ở bên nhau, sau này mỗi buổi sáng họ đều sẽ phải đối mặt với tình huống như vậy.
Triệu Tế Vũ ôm cậu một lúc rồi mới buông ra.

Đúng lúc này, có tiếng dì Văn gọi dưới lầu, Thân Nhiên lập tức chạy xuống giúp đỡ còn Triệu Tế Vũ thì tiếp tục ở trong phòng cậu nhận hai cuộc gọi.
Trong lúc ăn trưa, Thân Nhiên hỏi tại sao Tạ Hòa Dương không sang đây, dì Văn nói anh đã được chuyển đến thị trấn bên cạnh, bây giờ cuối tuần mới rảnh để về nhà.
Ăn cơm xong, Từ Huệ Quyên bảo Thân Nhiên dẫn Triệu Tế Vũ đi dạo một vòng.

Hai người thu dọn đồ đạc rồi lên xe, họ lại nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên lần trước đứng cách đó không xa.
Thân Nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ, hai vợ chồng kia cũng không đến chào hỏi như lần trước, họ chỉ lạnh lùng liếc nhìn xe Triệu Tế Vũ, xe đã đi rất xa rồi vẫn tiếp tục nhìn.
Triệu Tế Vũ hỏi: "Bọn họ là ai thế?"
"Người quen cũ của cha tôi," Thân Nhiên ngồi ngay ngắn lại như bình thường, "Trong thôn ai cũng biết họ là kẻ hợm hĩnh, khi cha tôi còn sống, họ rất nhiệt tình thăm hỏi giúp đỡ, nhưng khi cha tôi mất rồi thì họ không thèm ngó ngàng tới nữa."
Đúng là thái độ của hai người này khi hắn tới đây lần trước rất nịnh nọt, Triệu Tế Vũ lại nhìn qua kính chiếu hậu, Thân Nhiên nói tiếp: "Chuyện này ở nông thôn rất phổ biến, cậu đừng để ý."
Triệu Tế Vũ nhìn Thân Nhiên đang ngoảnh mặt quay ra nhìn cửa sổ xe, vẻ mặt cậu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Triệu Tế Vũ đặt tay trái lên đùi cậu nói: "Tôi chỉ quan tâm đến cậu, ngoài cậu ra thì cũng chỉ quan tâm đến mẹ chồng, yên tâm."
Hai chữ "mẹ chồng" quả thực khiến tâm trạng của Thân Nhiên tốt trở lại, cậu và Triệu Tế Vũ nhìn nhau, cậu thấy Triệu Tế Vũ đang mỉm cười.
Nhìn đôi mắt cong cong đẹp như vầng trăng sáng ngời kia, Thân Nhiên quên luôn mình định nói gì, đành phải quay đi lần nữa rồi nhếch miệng cười.
Từ Huệ Quyên bảo cậu đưa Triệu Tế Vũ đi dạo nhưng trong thôn họ không có danh lam thắng cảnh đẹp nào cả, nơi duy nhất có phong cảnh đẹp là xung quanh lạch nước.

Triệu Tế Vũ lái xe đến đó, cùng cậu đi dạo trên bãi đá dài.

Triệu Tế Vũ nhìn thấy những viên sỏi ở đây có màu sắc rất đẹp nên kéo Thân Nhiên đi nhặt, chọn ra rất nhiều viên đá có hình dạng và kích cỡ khác nhau.
Thân Nhiên không có hứng thú lắm bèn hỏi hắn vì sao lại muốn nhặt đá.

Hắn nói mấy viên nhỏ có thể thả vào bể cá, còn mấy viên lớn thì dùng trong việc khác.

Thân Nhiên hỏi dùng để làm gì, hắn mỉm cười ra vẻ thần bí.
Lúc xuống nước, Thân Nhiên xắn ống quần jean lên đến đầu gối, dòng nước chảy qua mu bàn chân, xua tan cái nóng cuối hè, Triệu Tế Vũ nhặt đá xong cũng xắn ống quần lên để xuố.ng nước.

Thân Nhiên quay người lại, thấy hắn đang che nắng thì cậu đột nhiên cười lớn.

"Cười gì đó?" Triệu Tế Vũ đi tới trước mặt cậu hỏi.
Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, đưa qua: "Trông cậu khác hẳn thường ngày."
Triệu Tế Vũ liếc nhìn màn hình sau đó mỉm cười: "Làm sao? Tôi thế này không hấp dẫn cậu nữa à?"
Quần áo và cả đồ lót trên người hắn đều là của cậu, mỗi khi nghĩ đến điều này, Thân Nhiên lại vô cớ cảm thấy trong người nóng bừng.

Hiện tại đứng ở giữa dòng nước nên không có gì có thể che đậy cảm xúc được, cậu sợ Triệu Tế Vũ nhìn thấu mình nên nhanh chóng bước lên bờ nói: "Đi thôi, tới chỗ khác chơi tiếp."
Triệu Tế Vũ nhìn bóng lưng cậu một lúc rồi cũng bước lên bờ.
Trở lại xe, Triệu Tế Vũ hỏi rừng cây ngày xưa còn ở đó không.
Khu rừng đó chính là nơi họ gặp nhau, thực ra trước khi Triệu Tế Vũ nhắc đến, Thân Nhiên cũng nghĩ sẽ đi tới đó.

Xe chạy trên con đường quanh co nửa tiếng rồi dừng lại ở nơi gần lối vào rừng.
Hai người xuống xe và cùng nhau đi dọc con đường.

Buổi chiều nhiệt độ khá cao, Thân Nhiên đi bộ hơn mười phút đã bắt đầu giơ tay quạt quạt, Triệu Tế Vũ dùng khăn giấy lau mồ hôi, tiếp tục quan sát xung quanh.
Đã bảy tám năm rồi cậu không đặt chân vào khu rừng này.

Hôm đó Thân Nhiên đi tìm Triệu Tế Vũ vào buổi tối, cậu tìm khắp ngóc ngách, mãi mới tìm thấy hắn.

Ngay khi Triệu Tế Vũ mở nắp chai nước khoáng đưa cho cậu, nhắc nhở cậu nghỉ một lát thì cậu kinh ngạc chỉ vào tảng đá lớn trước mặt: "Tìm được rồi!"
Triệu Tế Vũ đi theo cậu, nhưng hắn vẫn không có ấn tượng gì với khu vực xung quanh, cho đến khi Thân Nhiên đi tới sau một gốc cây cao, thò đầu ra cười với hắn: "Hồi đó cậu ngồi ở đây này."
Triệu Tế Vũ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu thì cũng mỉm cười bước tới, hắn uống một ngụm nước rồi nhìn xung quanh, ngồi dựa vào thân cây, ngẩng đầu lên hỏi: "Là như vầy sao? "
Tuy không kéo quần xuống, nhưng đôi chân dài của Triệu Tế Vũ lại gập sang hai bên, tay đặt ở cạp quần, ngẩng mặt lên nhìn Thân Nhiên.
Thân Nhiên ngừng uống nước, lúc này thời gian tựa như đang từ từ tua lại theo làn gió thổi trong rừng.

Bóng cây xung quanh và dáng vẻ của Triệu Tế Vũ trùng lặp với bóng dáng của cậu thiếu niên ướt đẫm mồ hôi năm đó, tiếng thở hổn hển gấp gáp và dồn nén vang vọng sâu trong tâm trí Thân Nhiên, hình ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại của cậu nhóc ấy không rõ ràng nhưng âm thanh phát ra thì cậu không thể nào quên được.
Triệu Tế Vũ lúc đó chăm chú nhìn điện thoại, còn Triệu Tế Vũ lúc này cũng chăm chú không kém, nhưng là chăm chú nhìn cậu.
Triệu Tế Vũ thấy cậu nhìn chằm chằm mình mà không nói gì thì đưa tay về phía cậu: "Lại đây."
Quỷ tha ma bắt thế nào mà Thân Nhiên lại nắm tay và ngồi xuống cạnh Triệu Tế Vũ.
Triệu Tế Vũ ôm chặt lấy cậu, một tay của hắn mở khóa điện thoại, gõ gõ mấy cái thì điện thoại lập tức phát ra âm thanh th.ở dốc nặng nề, Thân Nhiên nhìn thấy nội dung trên màn hình thì suýt nữa là sặc nước bọt của chính mình.
Triệu Tế Vũ thế mà lại bật loại phim đó, nội dung rất giống với những gì hắn đã xem năm đó, hắn xoay điện thoại lại, cầm nghiêng sang một bên, quay về phía Thân Nhiên nói: "Sau đó thì sao?"
"Gì cơ?" Nghe hắn hỏi vậy, Thân Nhiên hơi khựng lại một chút.

Sau đó cậu thấy Triệu Tế Vũ không trả lời mà vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.


Cậu chợt hiểu ra ý của hắn là cậu vẫn chưa nói hết chuyện.
Cậu ngượng ngùng nhìn sang một cái cây khác bên cạnh, Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm vào đôi má đang bắt đầu ửng hồng của cậu, hắn tiến lại gần cậu rồi nói: "Hôm đó cậu nhìn trộm phía sau tôi bao lâu?"
Thân Nhiên vốn đã xấu hổ, khi nghe Triệu Tế Vũ hỏi vậy thì càng xấu hổ hơn, cậu quay người định giải thích nhưng Triệu Tế Vũ đứng quá gần nên môi hai người gần như chạm nhau.
Cậu nín thở nhưng cũng không lùi lại, sau đó Triệu Tế Vũ nắm lấy cằm cậu rồi hôn lên môi cậu.
Bốn cạnh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi lập tức tách ra, nhanh đến mức Thân Nhiên không kịp phản ứng lại.

Ngay cả khi Triệu Tế Vũ định lùi lại, cậu vẫn chủ động hé miệng, muốn đáp lại hắn.
Triệu Tế Vũ nhìn thấu phản ứng của cậu, hắn nhếch khóe miệng, giữ lấy khuôn mặt xấu hổ định quay đi của cậu, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Cậu có biết tại sao tôi muốn đến đây không?"
Chuyện xảy ra năm đó là bí mật mà chỉ có hai người họ biết, Thân Nhiên cũng không ngốc, làm sao cậu có thể không hiểu được ý đồ của Triệu Tế Vũ khi muốn đưa cậu về chốn cũ.
Cậu nuốt nước bọt rồi gật đầu nhẹ.
Triệu Tế Vũ rũ mắt xuống, tập trung nhìn vào đôi môi mím chặt của cậu: "Vậy bây giờ không phải đã đến lúc cậu nên cho tôi một đáp án rồi sao?"
Thân Nhiên nhìn vào mắt Triệu Tế Vũ, hàng lông mi cong dày che khuất ánh sáng trong suốt trong mắt hắn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ cách đôi mắt này nhìn cậu.
Từ việc cám dỗ ban đầu tới những hành động mập mờ, đến việc thổ lộ tình cảm, đôi mắt này nhìn cậu ngày càng thường xuyên hơn, và cậu đã dần quen với việc bị hắn dõi theo, thậm chí đến mức nếu như hắn không nhìn cậu nữa thì cậu sẽ cảm thấy mất mát và bất an.
Một khi những cảm xúc và ham mu.ốn luôn bị đè nén được giải phóng, chúng mang theo lòng dũng cảm và sức mạnh áp đảo.
Cậu nhắm mắt lại, hơi nghiêng người về phía trước sau đó chủ động hôn lên môi Triệu Tế Vũ.
Tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lần này đến lượt Triệu Tế Vũ bị áp đảo, chai nước khoáng trong tay Thân Nhiên rơi xuống đất, nắp chai không đậy kín bị bung ra.

Nước thấm nhanh vào lòng đất nhưng không ai nhặt lên hay để ý đến nó.
Thân Nhiên quỳ xuống, đẩy Triệu Tế Vũ đến thân cây phía sau, đưa lưỡi vào miệng hắn, làm theo những gì hắn đã làm với cậu trước đây, cậu hôn hắn mãnh liệt, không cho hắn chỗ để thở, cho đến khi tay hắn phải đặt lên ngực cậu đẩy đẩy hai lần.
Thân Nhiên dừng lại một chút, khóe mắt Triệu Tế Vũ hơi ửng đỏ, giống như cánh hoa đào mùa xuân đẹp đẽ rơi xuống dòng suối.

Cậu không nhịn được lại cúi xuống hôn tiếp, lần này cậu nhẹ nhàng hôn lên làn da mịn màng nơi khóe mắt Triệu Tế Vũ rồi lại cắn m.út đôi môi mềm mại kia.
Cậu chưa bao giờ chủ động như vậy, chẳng mấy chốc Triệu Tế Vũ đã bị nụ hôn của cậu khống chế đến không thể cưỡng lại, hắn túm lấy gáy cậu, còn tự nâng cằm của mình lên mỗi khi hai người khẽ tách ra.
Thân Nhiên chỉ liếc nhìn một chút rồi vùi mặt xuống, sau đó cậu cảm thấy Triệu Tế Vũ run lên, hắn ngồi không vững mà ngã xuống, cậu cũng bị kéo ngã theo, khi định thần lại thì hai người đã ôm nhau nằm xuống.
Thân Nhiên bị Triệu Tế Vũ đè xuống, Triệu Tế Vũ chen vào giữa ha.i chân cậu, rồi cúi đầu hôn cậu.

Đồng thời, hắn kéo vạt áo thun cậu lên, dùng ngón tay chạm vào nú.m vú bên phải, x.oa nắn nó, cậu đưa tay xuống sờ vào bên dưới của mình.

Triệu Tế Vũ biết rõ tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu và biết làm thế nào để cậu thấy sung sướng.

Đôi môi hắn trượt xuống cằm cậu, dừng lại gần yết hầu, hắn đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liế.m lên yết hầu của Thân Nhiên, khi nghe được âm thanh r.ên rỉ không thể kìm nén của Thân Nhiên, hắn mở miệng ra ngậm lấy.
Bộ phận yếu ớt bị liế.m láp khiến Thân Nhiên thoải mái đến mức cong ngón chân lên, bóng của cây cối tươi xanh ở phía trên đầu phản chiếu vào mắt cậu, tầm nhìn của cậu mờ đi.

Triệu Tế Vũ thả lỏng lực nắm cổ tay cậu, cậu vòng tay ra túm lấy tóc sau gáy của Triệu Tế Vũ.

Triệu Tế Vũ cảm nhận được động tác của cậu thì nhả yết hầu ra, liế.m m.út xương quai xanh mấy cái rồi di chuyển xuống đầu ng/ực.
Đầu ngón tay của Triệu Tế Vũ vẫn nắm lấy n.úm vú của Thân Nhiên, dù không có động tác xo.a nắn nào nhưng núm v.ú nhỏ đã hoàn toàn cư.ơ.ng cứng.

Hắn nhìn hình dáng ngón tay và n.úm vú được bọc trong lớp vải thì nhếch khóe môi lên rồi thè lưỡi liế.m vào núm v.ú, quả nhiên, tiếng rê/n rỉ nghẹn ngào của Thân Nhiên lại vang lên.
Triệu Tế Vũ kéo gấu áo lên, trực tiếp ngậm đầu v* đỏ mọng cưng cứng vào miệng, đầu lưỡi trượt qua trượt lại trên núm.

vú..


Hắn cảm giác được hai chân Thân Nhiên đang cọ xá bên eo mình thì đưa tay trái xuống chạm vào đũn.g quần jean đã căng phồng lên.
Hắn cẩn thận mở khóa kéo, cũng không ngừng liế.m m.út núm v.ú, ngón tay hắn luồn vào trong quần, cảm nhận được một vệt ẩm ướt nhỏ trên vải quầ.n lót.
Thân Nhiên lấy hai tay che mắt, không ngừng th.ở dốc, Triệu Tế Vũ nhả núm v.ú ra, nhìn một bên bị hắn m.út đến đỏ bừng sưng tấy, sau đó lại dùng sức m.út lấy bên còn lại.
Hôm nay Triệu Tế Vũ rất kiên nhẫn, hắn vừa liế.m núm v.ú của cậu, vừa vu.ốt ve tính khí cư.ơng cưng qua lớp vải quầ.n lót.

Thắt lưng Thân Nhiên vô thức ưỡn lên mấy lần, Triệu Tế Vũ biết cậu muốn gì, chỉ là không chịu cho cậu.

Sau khi nú.m vú bên trái bị chơi đùa đến đau nhức, Thân Nhiên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cậu thả tay nắm áo thun của mình ra, cúi xuống nắm lấy cổ tay Triệu Tế Vũ.
Triệu Tế Vũ dừng lại, nhìn cậu khó khăn cởi cúc quần jean vì không nhìn thấy gì, lại chỉ dùng một tay, cậu vội vàng cởi hai lần nhưng vẫn không được, Triệu Tế Vũ thấy vậy thì giúp cậu cởi cúc ra.

Sau đó cậu nắm lấy tay hắn ấn thẳng vào tính khí đang dâng trào dụ.c vọng của mình.
Từ đầu đến cuối Thân Nhiên không hề nói một lời, cũng không hề bỏ cánh tay che mặt ra, nhưng cậu đã dùng hành động để thể hiện rằng cậu muốn Triệu Tế Vũ đến nhường nào.
Cậu có thể làm đến như vậy cũng thật không dễ dàng.

Triệu Tế Vũ không để cậu đợi nữa, cậu cảm giác được q.uần lót của mình bị kéo xuống, sự gò bó đã biến mất, cậu cho rằng Triệu Tế Vũ sẽ dùng tay làm cho mình nhưng đợi một lúc thì cậu lại đón nhận cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
Thân Nhiên còn chưa kịp cúi đầu nhìn thì đã hét lên một tiếng, lưng cậu căng cứng, eo hông không ngừng ưỡn lên.

Triệu Tế Vũ nắm lấy phân thân của cậu, cố gắng hết sức nuốt chửng vào sâu trong cổ họng, chịu đựng sự khó chịu để làm cậu sướng.
Đây là lần đầu tiên Thân Nhiên trải nghiệm cảm giác kíc,h thích mãnh liệt đến vậy, cũng là lần đầu tiên Triệu Tế Vũ làm chuyện này.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần nhưng thực hành lại không phải chuyện dễ, Triệu Tế Vũ đã cố gắng hết sức nhưng chỉ nuốt vào được một nửa, một nửa còn lại vẫn phải dùng tay.
Dụ.c vọng bị kìm nén quá lâu, hai bên bìu sưng căng, Triệu Tế Vũ cầm nó trong lòng bàn tay, dùng lực nhào nặn, khiến Thân Nhiên càng thoải mái, d.ục vọng trong miệng cũng nảy mạnh hơn.

Hắn vừa liế.m vừa sờ, dịch nhầy trộn lẫn nước bọt không kịp nuốt xuống nhỏ xuống ướt đẫm vùng lông phía dưới.
Tay trái của Thân Nhiên bị Triệu Tế Vũ nắm lấy, lòng bàn tay chạm vào nhau toát đầy mồ hôi, tay phải cậu nắm chặt vạt áo trước ngực, gồng cứng đến mức gân xanh nổi lên nhưng cậu vẫn không thể kìm nén được k.hoái cảm dâng trào điên cuồng dưới háng.
Cậu không thể diễn tả được cảm giác mất kiểm soát lúc này.
Cảm giác ẩm ướt, ấm áp và chật hẹp đã đủ kí,ch thích rồi, nhưng điều còn kí,ch thích hơn nữa là người đang làm tất cả những điều này với cậu chính là Triệu Tế Vũ.
Khi mới tiến vào miệng của hắn, cậu cũng muốn ngăn cản nhưng những lời cậu định nói đều bị đánh bại bởi khoá.i cảm xa lạ không ngừng dâng trào, lý trí nhanh chóng sụp đổ trước khao khát dụ.c vọng, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là làm sao để bắn ra.
Cậu muốn Triệu Tế Vũ nuốt vào sâu và nhanh hơn, ánh sáng trên mí mắt cậu trở nên chói lòa vì góc mặt trời.

Cậu quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào cái cây rậm rạp lá xanh trước mặt, cậu đưa tay ra bấu vào thân cây, ngón tay ấn mạnh vào vỏ cây thô ráp.
Sau một lần thọc sâu vào họng Triệu Tế Vũ, cuối cùng cậu cũng lên đỉnh, ngón tay cậu đâm mạnh vào khe nứt của vỏ cây nhưng vẫn không thể kìm nén được tiếng rên của mình.

Màu xanh của cây cối đung đưa lọt vào đồng tử của cậu nhưng cậu gần như không thấy gì, đôi mắt hoàn toàn mất tiêu cự, như thể chỉ thấy tuyết trắng xóa nhưng toàn thân lại nóng như lửa.
Ti.nh dịch trắng đục bắn vào miệng Triệu Tế Vũ, bị Triệu Tế Vũ nuốt hết.

Thân Nhiên chìm sâu vào biển khoái lạc, giống như lá bèo trôi dạt, nhưng có người luôn dẫn đường cho cậu, để cậu không lạc lối.

Khi cậu dần tỉnh táo lại thì nhận ra rằng bàn tay vẫn luôn dẫn đường cho cậu chính là bàn tay chưa bao giờ buông ra của Triệu Tế Vũ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương