Sự Quyến Rũ Chết Người
-
57: Năm Sau
3 Năm sau
"Mỹ Thanh mày giúp tao đi! Hôm nay tao phải đi xem mắt rồi! " Giọng nài nỉ từ trong điện thoại vang lên
"Lại nữa? Ý Hương, mày nhìn tao giống nhân viên tiếp rượu lắm sao? Không đi!" Nàng lạnh giọng từ chối dứt khoát
"Tao xin mày mà! Đó là nghề tay trái của tao, tiếp rượu cho bọn nhà giàu đó một ngày cũng được bộn tiền, dùng tiền đó tao có thể mua sắm rất nhiều quần áo đấy!"
"Bao nhiêu? Tao có thể cho mày!" Mỹ Thanh hỏi
"Tao không cần! Dùng tiền mình làm ra vẫn có ý nghĩa hơn, giúp tao lần này nữa thôi! "
"Không xin nghĩ một ngày được sao?" Nàng thật sự không muốn đến nơi đó tiếp rượu cho bọn ăn chơi nhà giàu
"Tao nghĩ nhiều ngày quá rồi, nếu nghĩ nữa sẽ bị sa thải thật đấy! " Giọng cô gái đầy tội nghiệp
Mỹ Thanh miễn cưỡng đồng ý "Được rồi! nhưng tao sẽ không lộ mặt! Lần này nữa thôi đấy!"
Đầu dây bên kia nghe thấy liền vui vẻ trả lời "Tao hiểu rồi! Cảm ơn nhé, hôm khác sẽ dẫn mày đi ăn thật ngon!" Nói xong Ý Hương vội cúp máy
Ánh đèn xanh đỏ tím vàng vô cùng rực rỡ ở hộp đêm vô cùng lộng lẫy, người ra kẻ vào thường xuyên đông đúc
Một giọng nói trầm khàn của một người đàn ông 40 tuổi, mặc một bộ comple lịch lãm, đeo một cặp kính sang trọng
"Lại đến làm việc thay bạn nữa sao?"
"Hôm nay nó bận việc, chú thông cảm một bữa nhé!"
"Chổ tôi tuy làm việc bán thời gian nhưng không phải thích làm thì làm, thích nghĩ thì nghĩ, lần sau cô không cần làm như vậy nữa! Hiện tại nhân viên của tôi đều tiếp khách hết rồi, có một nhóm cũng vừa tới không lâu, cô vào hỏi họ cần gì rồi chuẩn bị cho tốt!"
Mỹ Thanh lạnh nhạt gật đầu, gương mặt xinh đẹp đeo khẩu trang, chừa ra một đôi mắt to tròn quyến rũ, tóc được cột cao kiểu đuôi ngựa
Mặc bộ đồng phục là một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy chữ a màu đen ngắn tới đùi, làm hiện lên đôi chân thon dài trắng mịn của thiếu nữ
"Cô không quen việc ở đây nên chỉ cần làm những việc đơn giản thôi, có gì thì kêu tôi!"
"Tôi hiểu rồi, vậy xin phép đi trước đây!" Nói xong cô liền đi đến căn phòng mà ông chủ vừa dặn
Cánh cửa vừa mở, liền nghe tiếng nhạc thật lớn lấn át cả lỗ tai, mùi thuốc lá nồng nặc, cô chỉ muốn quay mặt bỏ đi khỏi nơi quỷ quái này
Bầu không khí náo nhiệt, không gian tối ôm, chỉ có vài ánh đèn xoay theo từng đợt, nhưng vẫn nhìn rõ được mọi thứ
Đa số đều là nam thanh nữ tú, tuổi chắc không hơn cô là mấy
"Cho hỏi mọi người ở đây có cần gì không ạ?" Miệng cô cười rạng rỡ
Từ xa có một người phụ nữ giọng điềm tĩnh, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy tỏ vẻ khó chịu nhìn Mỹ Thanh "Cô tiếp khách mà lại đeo khẩu trang sao? Vậy là không nể bọn tôi rồi!"
"Xin lỗi, tôi đang bị cảm nên không tiện tháo ra!"
"Cô đem những loại rượu mạnh nhất ra đây!"
Nàng gật đầu hiểu ý, xin phép đi ra ngoài thì có một giọng nam lên tiếng
"Xong rồi ở lại phục vụ cho bọn tôi! Nhưng mà thôi! cô bị như vậy chắc không làm được đâu, gọi người khác đi!"
"Vâng!" Nàng gượng cười đáp trả
Chỉ là phục vụ quèn mà dáng người lại đẹp như vậy sao? Khiến ả trong lòng không khỏi ganh tị, định quyến rũ ai đây
"Khi nào anh ấy tới?" Một giọng nữ nũng nịu, ngọt chảy nước nhìn chàng trai chầm chầm
"Nhanh thôi! Cô ráng đợi đi, đừng ồn nữa!" Anh khó chịu trả lời
Mỹ Thanh ghi nhớ những món mà khách đã dặn, trong mắt cô chỉ thấy mỗi đường ra, những người khác đều không để ý tới
Và rồi cánh cửa mở ra, đầu cô đập mạnh vào ngực của một người đàn ông xa lạ, đau tới mức phải dùng tay xoa vết thương
Đáng ghét, tên đó từ đâu ra vậy chứ?
"Tôi xin lỗi!" Mỹ Thanh cuối đầu xin lỗi
"A! anh tới rồi!" cô gái nũng nịu khi nảy nhìn cô trách mắng "Cô không biết nhìn đường à? Còn va vào người anh ấy, lỡ như bị thương rồi sao?"
Mỹ Thanh khó chịu trong lòng nhưng vẫn cười nói "Cô nhìn xem thử ai mới là người bị thương?"
Nàng buông tay nhìn sang đối phương có bị mất mác thứ gì mà cô ta lại làm quá như vậy! nhưng cô chỉ cao tới ngực của hắn đành phải ngước lên nhìn thử dung nhan tên đó
Nhưng có một thế lực nào đó khiến cô vừa nhìn thấy liền chớp mắt cuối đầu, tay chân đều bủn rủn, chàng trai liếc mắt nhìn cô tỏ vẻ khinh thường
"Tôi xin phép!" Nàng lạnh nhạt cuối đầu rồi đi ra khỏi phòng Vip.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook