Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 127: 3. Đại kết cục chung

Trận tập kích đêm hôm đó không có bao nhiêu người sống, trước mặt Già Lam chỉ là những cỗ thi thể, trên người những hắc y nhân này có ấn ký của Phượng gia. Già Lam nhìn một lượt, nàng vẫn không tin người Phượng gia lại muốn tính mạng Phượng Thiên Sách. Nếu không như vậy thì ai muốn đưa A Sách vào chỗ chết đây? 

"Trừ xiêm y và binh khí trên người bọn họ ra cũng không có điểm nào khả nghi sao?" Già Lam nhìn về phía mấy tên thuộc hạ trông coi thi thể. 

Mấy người lắc đầu, chỉ có một người hơi chần chừ. 

"Ngươi phát hiện cái gì?" Già Lam nhìn chằm chằm người kia nói. 

"Hồi bẩm tiểu thư, thuộc hạ từng so chiêu với những người này, phát hiện chiêu thức của bọn họ rất kỳ quái, giống như cố tình mô phỏng theo tuyệt học của Phượng gia nhưng trong lúc nguy hiểm vẫn để lộ ra sơ hở. Thuộc hạ cả gan suy đoán, chiêu thức bọn họ sử dụng rất giống...." 

"Giống cái gì?" Già Lam truy hỏi. 

"Giống với tuyệt học của Nạp Lan gia tộc." 

Già Lam đột nhiên nắm chặt quyền: "Nạp Lan ---" 

Bước chân vội vàng trở về phòng, trong đầu Già Lam nhu bốc cháy, người của Nạp Lan gia tộc có thể tổn thương được A Sách không có bao nhiêu ngươi, mà lần này Nạp Lan Tùng Đào tự mình đến điện Lăng Điện, vừa vặn dâng lên cửu tâm liên đăng, trùng hợp đến kỳ hoặc, ngoại trừ Nạp Lan Tùng Đào, nàng thật sự không nghĩ được ai có thể dễ dàng sát hại A Sách. 

"Nạp Lan Tùng Đào, ta muốn ông đền mạng." 

Cửa phòng bị đẩy ra, Già Lam chưa kịp hoàn hồn đã bị một lực lượng cường đại hút vào gian phòng. Cánh cửa phía sau nàng khép lại. 

"Người nào?" Già Lam theo bản năng rút kiếm chưa kịp rút khỏi vỏ, tay của nàng đã dừng lại, gương mặt chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rõ, "Sư công?" 

Nàng cố tình hạ thấp giọng, đứng trước mặt nàng chính là bạch phát lão giả. 

"Tiểu nha đầu, hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tính, con có chuyện quan trọng hơn cần phải làm." Bạch Phát Lão Giả nghiêng người đi qua, sau lưng ông là cái giường, Già Lam kinh ngạc, rõ ràng có người nằm trên đó. 

"Sư công, hắn là ai?" 

Không đợi Bách Phát Lão Giả trả lời, sau màn ánh ra một màu vàng, nhìn kỹ lại chính là Thiên Thiên mất tích đã lâu.

Một màn này khiến máu trên người Già Lam ngưng tụ. Nàng có thể đoán được người đang nằm là ai, vì sao hắn vẫn không nhúc nhích? 

Nước mắt không kiềm chế được tuôn trào, Già Lam bụm miệng nghẹn ngào. 

"Chủ nhân còn chưa chết cô khóc cái gì? Nếu không phải lão đầu nói chỉ có cô mới cứu được cứu nhân, ta mới không cần đem chủ nhân tới nơi này hừ." Thiên Thiên trước sau vẫn kiêu ngạo và bảo vệ chủ như cũ, nhưng lời nói lại khiến Già Lam kích động không thôi. 

"Ngươi nói cái gì? A Sách không chết sao?" Già Lam một bước vọt tới, tay run rẩy vén màm trướng lên. 

Phượng Thiên Sách lẳng lặng nằm ở nơi đó, trên người hắn bắn ra từng đợt hồng quang ẩn hiện, bảo vệ cả người hắn không hề có chút hao tổn nào. 

"A Sách..." Già Lam chấn động, nước mắt lại càng đua nhau rơi xuống, "Ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại chàng...Sư công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại A Sách chàng gặp phải tình huống gì, khi nào chàng mới có thể tỉnh lại?" 

"Lần này Sách nhi bị thương quá nặng, đây là kiếp nạn của nó, nhưng con đừng lo lắng qua, kiếp số này đối với Sách nhi mà nói không phải là chuyện xấu, vậy mà có thể thức tỉnh Hỏa thần chuyển thế trong người nó, hồng quang con thấy lúc này chính là dấu hiệu của Hỏa thần chuyển thế, không có hồng quang này bảo vệ, chỉ e Sách nhi đã không qua khỏi." 

"Hỏa thần chuyển thế? Ý của ngài là trên người A Sách lại thức tỉnh thêm một loại nguyên tố ngũ hành chuyển thế?" Già Lam không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên của mình, "Khó trách chúng ta vẫn không tìm được hỏa thần chuyển thế, hóa ra là A Sách. thật tốt quá, ít nhiều gì thì Hỏa thần chuyển thế cũng đã thức tỉnh, nếu không ta sẽ mất đi A Sách mất. Vậy khi nào A Sách mới tỉnh lại đây?" 

"Trong cơ thể Sách nhi có nguyên tố Hỏa thần dưới tình huống đặc biệt mới có thể tỉnh lại, tuy rằng bảo vệ được thân thể của nó, đồng thời chữa trị vết thương cho nó, hiện tại cần phải có nguyên tố Thủy thần của con đi vào bên trong cơ thể của nó mới có thể đánh thức được nó, nhưng nước và lửa tương khác việc này tồn tại nguy hiểm nhất định, con có dám mạo hiểm hay không?" 

"Con đương nhiên dám. Chỉ cần có thể khiến chàng tỉnh lại, cho dù mất mạng con cũng không hối tiếc." Đột nhiên lão giả xuỵt một cái, nàng hơi sửng sốt, sau đó nghe bên ngoài có tiếng bước chân tới gần. 

"Là Nạp Lan đại can." Già Lam có thể nhận ra được tiếng bước chân đặc biệt của hắn. 

Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên: "Lam Lam là ta." 

"Nạp Lan đại ca có chuyện gì không?" 

Nạp Lan Tiêu Bạch sờ sờ hộp gốm trong tay, do dự chốc lát nói: "Cũng không có chuyện gì..." 

"Nếu không có chuyện gì, ta muốn nghỉ ngơi." 

Nạp Lan Tiêu Bạch khẽ nhíu mày: "Muội có chỗ nào không thoải mái sao?" 

"Không không có, ta chỉ hơi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi." Già Lam không hiểu tại sao lại khẩn trương, quay đầu nhìn gương mặt trêu chọc của Bạch Phát Lão Giả, mặt của nàng đỏ bừng. 

Nạp Lan Tiêu Bạch dường như đã nhận ra điều gì, yên lặng hơn mười giây, cuối cùng hắn mới lấy hết dũng khí nói: "Lam Lam, ngày mai là ngày đại hôn của chúng ta....Nàng có phải nghĩ đến cái gì không?" 

Trong lòng Già Lam ngẩn ra, so với lúc trước càng khẩn trương hơn, lắp bắp trả lời: "Nạp Lan đại ca, thật ra ta, thật ra ta..." 

"Đừng nói gì cả, ta đã xử lý hết tất cả mọi thứ." 

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, trong lòng Già Lam vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này, nàng biết mình làm vậy sẽ tổn thương Nạp Lan đại ca, nhưng nàng biết mình không thể gả cho hắn. Về phần hôn lễ chẳng qua chỉ có một mình phụ thân nàng bày ra. 

"sư công, chúng ta bắt đầu đi." 

Nạp Lan Tiêu Bạch trở lại phòng của mình, phát hiện trong phòng có người đang đợi. 

"Ta đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, hôn lễ ngày mai nhất định phải tiến hành, tốt nhất con đừng có bất kỳ suy nghĩ khác nào." Lời nói của Nạp Lan Tùng Đào trúng ngay tim đen. 

Sắc mặt Nạp Lan Tiêu Bạch tái nhợt: "Lẽ nào trong mắt ông, ta chỉ là một công cụ, ông gọi đến thì đến ông gọi đi thì đi." 

"Con thích nha đầu kia, để con cưới nàng chẳng lẽ oan uổng con? Hay là con không tự tin lấy được nàng?" 

Nạp Lan Tiêu Bạch nghẹn lời. 

Nạp Lan Tùng Đào xoay người, ánh mắt bén nhọn nhìn hắn, lời nói sâu xa: "Con à, ta biết mấy năm qua con một mình ở bên ngoài rất cực khổ, còn mắt của con....Ta chưa bao giờ quên nghĩ cách chữa trị đôi mắt cho con. Cuối cùng ta đã tìm được biện pháp trị liệu cho đôi mắt con, quan trọng chính là trên người nha đầu kia, chỉ cần con và nàng thành thân động phòng, mượn nguyên tố thủy thần và sức mạnh của thánh liên Lăng Tiêu điện, đôi mắt của con tự nhiên không trị mà khỏi. Ta an bày như vậy không chỉ thỏa mãn tâm nguyện của con mà còn vì đôi mắt của con, ta khổ tâm làm bao nhiêu chuyện, con lại nói ta xem con như công cụ?" 

Hầu kết Nạp Lan Tiêu Bạch chuyển động, cười lạnh lẽo: "Ông là hạng người gì, ta hiểu rất rõ. Cho dù ông nói đàng hoàng cỡ nào cũng không che giấu được mục đích thật sự, lần này ông đến Lăng Tiêu điện có mục đích gì, trong lòng ông hiểu rõ nhất. Ta mặc kệ cuối cùng ông muốn gì, ta cũng không ngăn cản ông, nhưng nếu như ông làm tổn thương Lam Lam, ta nhất định không khoanh tay đứng nhìn." 

Sắc mặt Nạp Lan Tùng Đào chợt giãn ra, không hờn không giận đáp: "Lòng dạ nữ nhân. Con tự giải quyết cho tốt đi." 

Vỗ vỗ lên vai Nạp Lan Tiêu Bạch, Nạp Lan Tùng Đào nổi giận đùng đùng rời đi. 

Hai tay Già Lam chạm vào hai tay Phượng Thiên Sách, khai thông nguyên tố ngũ hành của đôi bên, nguyên linh thủy thần, cương khí phong thần, tinh hồn hỏa thần, ba người dung hòa lẫn nhau, tác dụng mạnh mẽ không biên giới. Nguyên linh thủy thần của Già Lam đồng thời vận chuyển vào trong người Phượng Thiên Sách, cương khí phong thần và tinh hồn hỏa thần của Phượng Thiên Sách đánh sâu xoa dịu Già Lam, nhưng nước và lửa tương khắc, thân thể Già Lam không ngừng bị lửa và nước thay phiên nhau cọ rửa, giống như oanh tạc. Không chỉ một mình nàng như vậy, sắc mặt Phượng Thiên Sách cũng biến đổi ngày càng khó coi. 

"A Sách, chịu đựng nhé. Chúng ta nhất định sẽ qua được." 

Lúc này phía sau Già Lam được rót thêm một sức mạnh mới, bên tai nàng văng vẳng tiếng nói của Bạch Phát Lão Giả: "Nhanh khởi động thánh liên lực." 

Hơi thở Già Lam chậm rãi ổn định, nàng khẽ mở mắt nhìn Phượng Thiên Sách từ từ khôi phục khí tức, lòng tin của nàng nhất thời tăng lên gấp bội. Dấu vết yêu liên trên cổ tay nàng từ vụn vặt hóa thành từng cây lớn thẳng đến lòng bàn tay Phượng Thiên Sách, từng luồng sức mạnh không ngừng cuồn cuộn chạy thẳng vào bên trong cơ thể Phượng Thiên Sách. 

Bốn phần sức mạnh cuối cùng cũng cân đối, cả người Già Lam thư sướng, trong cơ thể tràn ra một sức mạnh kỳ dị, đột phá gần kề sát biên giới. 

Bạch Phát Lão Già nhìn thấy vui mừng gật đầu, thu hồi chưởng lực, yên lặng bước ra khỏi phòng. 

Cũng không biết trải qua bao lâu, thể lực Già Lam từ từ bị tiêu hao,hai mắt nàng khó chống đỡ nổi mà nhắm lại. Phượng Thiên Sách đối diện nàng chậm rãi mở mắt, đôi mắt hắn như bị sương mù che lấy nhìn người trước mặt, theo bản năng nháy mắt mấy cái, dường như có chút khó tin. 

"Tiểu Lam Lam..." 

Hắn đưa tay chạm lên mồ hôi trên mặt Già Lam, mãi cho đến khi cảm giác được mềm mại quen thuộc hắn mới dám khẳng định người trước mắt là Tiểu Lam Lam của hắn. 

Già Lam giật mình. 

Phượng Thiên Sách bị ảnh hưởng bởi tinh hồn Hỏa Thần cho nên cảm thấy trong cơ thể như có lửa cháy. 

"A Sách chàng thấy thế nào. Đều tại ta không tốt, ta không nên kích động như vậy." 

"Ta không sao, nàng không thấy ta rất tốt à?" Gương mặt của hắn càng ửng hồng đỉnh đầu như bốc khói, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như trước. 

Già Lam không khỏi ảo não: "Chàng như vậy còn cười được. Sư công, sư công đâu rồi?" 

Quay đầu lại nhìn thấy Phượng Thiên Sách đột nhiên phất tay, khéo nàng đến gần, tiếp xúc với thân thể mềm mại như nước, cả người như còn dòng nước chảy từ đầu đến chân, ghé sát vào bên tai nàng, lời nói càng thêm mê hoặc. 

"Đừng gọi ông ấy, như vậy...thoải mái hơn." 

Vật gì đó ấm áp mềm mại đặt trên môi nàng, cả người Già Lam như bị điện giật. Hơi thở nóng rực phun trên má trên môi Già Lam càng thêm nặng nề, bắt đầu vuốt ve đến cánh môi rồi tham nhập vào bên trong miệng." 

"Nàng là của ta, ta không cho nàng gả cho ai hết." 

Lời nói hàm hồ lần thứ hai bị lửa nóng nuốt hết, Già Lam cảm động đến rớt nước mắt, đáy lòng lặng lẽ nói: "Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho ai cả, trên đời này người duy nhất ta muốn gả chính là chàng, chỉ có chàng, A Sách...." 

Vén màn lên là một thế giới mờ ảo khác, không khí trong lành, xung quanh còn nghe được tiếng chim hót. 

"Nàng tỉnh rồi." Giọng nói từ tính mang theo vui sướng, lập tức có một bàn tay mát mẻ xoa lên trán Già Lam. 

Già Lam khẽ nhíu mày nghiêng đầu nhìn bóng dáng người bên cạnh, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Phượng Thiên Sách, trong lòng Già Lam mừng rỡ, đưa tay sờ lên gương mặt của hắn, nhìn trái nhìn phải. Không sai, chính là gương mặt này, cuối cùng hắn đã trở về bên cạnh nàng. 

"Đêm qua nhìn cả đêm rồi, giờ còn mình nhìn nữa sao?" Phượng Thiên Sách mỉm cười nhè nhẹ. 

Lúc này Già Lam mới chú ý trên cổ của hắn có không ít dâu tây, lại nhìn trên người mình cũng vậy, hai gò má không tự chủ ửng đỏ, tay rút về muốn che mặt, giữa chừng bị hắn ngăn lại, Phượng Thiên Sách nghiêm túc nhìn chằm chằm gò má của nàng, hai mắt si mê. 

"Làm sao vậy? Mặt cuat ta dính gì sao?" 

"Không có, ta chỉ đang suy nghĩ làm sao để đem giấu nàng đi không cho ai phát hiện được đây." Phượng Thiên Sách bày ra bộ dạng khổ não. 

Già Lam không hiểu ra sao, ngược mắt nhìn đột nhiên phát hiện có chỗ lạ, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phượng Thiên Sách, trong miệng không tự chủ phát ra âm thanh sợ hãi. 

"Trời ơi, đây là gương mặt của ta sao? Trên đời sao có gương mặt nào đẹp đến vậy?" 

Phượng Thiên Sách nghe vậy cũng không nhìn được tiếng cười: "Ha ha ha ha ha, tiểu Lam Lam, trình độ tự kỷ của nàng đã vượt qua ta rồi, giỏi lắm, trẻ nhỏ dễ dạy." 

Già Lam trừng mắt nhìn hắn, hé miệng cười: "Người ta đang nghiêm túc mà không đùa với chàng." Nói xong nàng xoa lên gò má của mình, nở nụ cười tươi tắn: "Không ngờ trong họa có phúc, cái bớt trên mặt ta đã biến mất." Đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền vội vàng hỏi: "Vết thường trên người chàng thế nào rồi?" 

"Lúc này mới quan tâm đến ta sao?" Phượng Thiên Sách đem tay nàng đặt lên trên ngực hắn nói, "Nàng sờ thử xem có vấn đề gì không?" 

Lòng bàn tay chạm đến lửa nóng, chuyện xảy ra tối qua chậm rãi hiện ra trong đầu Già Lam, mặt nàng như bị lửa đốt nhịn không được giận dữ đẩy hắn ra: "Lưu manh." 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của thị nữ: "Tiểu thư, thời gian không còn sớm, người cần phải thay giá y." 

Bây giờ mới nhớ tới hôm nay là ngày đại hôn, Già Lam nói với Phượng Thiên Sách đối diện: "A Sách, trước ta có điều tra ra được hung thủ sát hại chàng, vì sợ rút dây động rừng nên mới tiến hành hôn lễ này, nhưng chàng yên tâm hiện tại chàng không sao ta phải đi nói với phụ thân hôn lễ này cần phải hủy bỏ. 

"Không, không thể hủy bỏ." Già Lam còn tưởng hắn nói đùa, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn nàng thấy là lạ. 

"Vì sao?" 

Phượng Thiên Sách suy tư chốc lát nói: "Người hại ta là Nạp Lan Tùng Đào, võ công của ông ấy cực kỳ cao cường, ta không phải là đối thủ của ông ta, muốn đối phó với người này cần phải dùng mưu trí. Hiện tại ông ấy vẫn chưa biết ta trở về, tất nhiên sẽ không có phòng bị với ta, nếu bây giờ nàng đòi hủy bỏ hôn lễ, ông ấy nhất định sẽ hoài nghi, chúng ta muốn đối phó càng khó hơn." 

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt ta phải gả cho Nạp Lan đại ca?" 

"Đương nhiên không." Phượng Thiên Sách nắm lấy tay nàng, nhìn thật lâu vào mắt nàng, dịu dàng nói, "Nàng là của ta, làm sao ta có thể để nàng gả cho người khác? Nàng nghe ta nói, trước hết nàng mặc giá y đến đại sảnh chờ ta, sau đó ta nhất định sẽ cho Nạp Lan Tùng Đào một kinh hỉ lớn." 

"Thật?" Già Lam thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với hắn, "Được, vậy ta đi chuẩn bị." 

Tiệc cưới trong phòng khách tập trung rất nhiều môn phái và cao thủ của các gia tộc, trông có vẻ náo nhiệt nhưng thật chất sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, sát khí bắn ra bốn phía. 

Học viện Thiên Dực một bàn, Phượng Thiên Dục, Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Ca ngồi ở đó, sắc mặt Phượng Thiên Tầm thoạt nhìn rất tiều tụy: "Ai có thể ngờ cuối cùng Già Lam lại gả cho Nạp Lan Tiêu Bạch, nếu như đại ca còn sống chắc chắn sẽ tức chết mất, đáng tiếc cho huynh ấy...." 

Trong lòng chua xót, Phượng Thiên Tầm nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa lên vai Phượng Thiên Ca. 

"Đều nói nữ nhân bạc tình, Già Lam cũng không khác gì, đại ca mới đi có mấy ngày nàng đã gả cho người khác, chỉ trách ánh mắt đại ca quá kém, lại đi coi trọng nữ nhân bạc tình." Lời của Phượng Thiên Dục vừa dứt đã có người đập bàn. 

"Già Lam không phải loại nữ nhân đó. Người ngu cũng nhìn thấy nàng bị ép buộc." Nói chuyện không ai khác chính là Sở Viêm Chiêu. 

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Sở đại thiếu gia mà trước đây Già Lam yêu đến muốn sống muốn chết, ta nói cả buổi trời không phải nói trúng tim đen của người à? Trước đây nàng yêu người thế nào, đảo mắt một cái lại yêu đại ca của ta, hiện tại đại ca ta vừa chết nàng đã muốn gả cho Nạp Lan Tiêu Bạch. Nữ nhân như vậy, cũng đáng để ngươi bảo vệ?" Phượng Thiên Dục nói. 

Sở Viêm Chiêu tức giận đứng lên: "Ngươi câm miệng cho ta. Mặc kệ sự lựa chọn cuối cùng của nàng ra sao, ta đều không cho phép ngươi chửi bới nàng." 

"Được rồi, tất cả im miệng cho bản vương." Giọng nói của Bá Hầu Trường Dã như mang theo cơn gió cảnh cáo. 

Phía sau có người cao giọng hô to: "Tân nương đến." 

Một giây kế tiếp, ánh mắt mọi người tập trung về hướng cửa. Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn, Phượng Thiên Dục, Phượng Thiên Tầm, Hoành Phố Anh Kỳ và những thành viên còn lại của hoàng thất đều há hốc mồm kinh ngạc quên cả khép lại. 

Già Lam mặc hỉ phục đỏ thẫm, cao quý xinh đẹp vô cùng, tựa như tiên nữ mạn đà la toát ra một loại độc tố khiến người khác phải đui mù nhìn theo, gương mặt hoàn mỹ không tè vết của nàng không hề có vật gì che đậy, nhìn sơ qua thôi cũng đủ để mọi người nín thở. 

Mới vừa rồi Sở Viêm Chiêu còn bảo vệ nàng, hiện tại thấy cảnh tượng như vậy, ta hắn không tự chủ mà run lên. Là nàng, đúng là nàng rồi? 

Phượng Thiên Dục hung hăng hít một hơi thật sâu, không dám tin tưởng điều trước mắt, đẹp quá! 

Nạp Lan Tiêu Bạch nghe 'tân nương đến', trái tim đè nén mãnh liệt, xung quanh đột nhiên yên tĩnh như tờ, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ dựa theo cảm giác mà bước đến cạnh nàng. 

Hắn cứ tưởng nàng sẽ không đến. 

Đúng vậy, hắn thật sự đã suy nghĩ như vậy. 

Bởi vì hắn biết trong lòng nàng có người khác. 

Thế nhưng nàng đã tới, với hắn mà nói, điều này giống như một giấc mơ. 

Tay hắn chậm rãi đưa về phía nàng: "Lam Lam, cảm ơn nàng đã đến." 

Già Lam nhìn hắn đưa tay, nàng có hơi lưỡng lự. 

Nàng không muốn tổn thương hắn, nhưng không thể nào giải thích rõ với hắn, nàng nên làm thế nào bây giờ? 

Lúc này lời của phụ thân đã cho nàng một bậc thang: "m nhi, mặt của con..." 

"Mặt của con không sao." Già Lam bình tĩnh trả lời. 

Sắc mặt Nạp Lan Tùng Đào ở bên cạnh Thúc Vân Phong khẽ biến: "Không thể nào, bớt trên mặt ngươi trừ khi có thánh liên....bằng không sao nó lại biến mất?" 

Thúc Vân Phong nhíu mày nhìn hắn ta: "Làm sao ngươi biết? Đây là chuyện bí mật của Lăng Tiêu điện ta làm sao ngươi biết được?" 

Nạp Lan Tùng Đào ý thức được mình lỡ lời, đầu tiên khẩn trương, sau đó cười phá lên: "Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, hơn mười năm trước ta đã cho người nằm vùng ở Lăng Tiêu điện. Từ hộ pháp cho đến người làm vườn, thậm chí là sau cái tủ trong Lăng Tiêu điện cũng có người của ta, ngươi nói làm sao ta không biết bí mật của Lăng Tiêu điện chứ? Ha ha ha ha..." 

"Ngươi nói cái gì?" Thúc Vân Sơn khẽ biến sắc, đột nhiên ý thức được cái gì đó, xoay người định đi tìm hộ pháp, đột nhiên phía sau có người đánh tới, Thúc Vân Sơn vội vàng lắc người né tránh, nhưng chậm một bước, sau lưng đã bị đâm một kiếm. 

"Ngươi dám phản bội bản tọa?" Thúc Vân Sơn xoay người, dùng một chưởng kéo hộ pháp phản bội đến trước mặt rồidùng một chưởng đánh bay. 

Hộ pháp mất mạng tại chỗ. 

Hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn. 

Có người lớn tiếng hô: "Giết chết Thúc Vân Sơn, diệt trừ tà giáo." 

Rất nhanh có nhiều người hưởng ứng. 

Già Lam không ngờ thế cục lại rối ren đến vậy, nhìn thấy Nạp Lan Tùng Đào rút kiếm, nàng theo bản năng chạy tới, "Cha cẩn thận ------" 

Tiếng kêu này vừa vặn khiến Thúc Vân Sơn phân tâm gương mặt lạnh lùng của ông lộ ra mừng rỡ: "m nhi, con vừa gọi cái gì?" 

Già Lam thấy kiếm Nạp Lan Tùng Đào sắp tới gần Thúc Vân Sơn, nàng nóng nảy quát: "Cha....Ta gọi cha. Cha mau tránh ra." 

Thúc Vân Sơn cười như điên, từ trong cơ thể phát ra kình lực cường đại, ép kiếm của Nạp Lan Tùng Đào thối lui. 

"Con gái ngoan, cuối cùng con cũng chịu gọi ta một tiếng cha. Thúc Vân Sơn ta dù có chết cũng không còn tiếc nuối nào, ha ha ha ha." 

Kèm theo tiếng cười, Thúc Vân Sơn và Nạp Lan Tùng Đào lao vào đấu với nhau. 

Mấy cao thủ trong bữa tiệc thấy vậy đều nhân cơ hội đánh lén Thúc Vân Sơn, trong lúc nhất thời từ một đấu một biến thành một đấu một trăm. Mặc dù vậy Thúc Vân Sơn vẫn không hề hấn gì, từng chiêu từng chiêu một lộ ra khí phách khiến người khác không thể đến gần. 

Trước đây Già Lam không quan tâm sống chết của phụ thân, nhưng hôm nay thấy y đặc biệt cười lớn như vậy nàng bỗng nhiên hiểu được phụ thân rất yêu thương nàng. Có lẽ cách yêu thương của y bá đạo, khiến người ta chẳng thế tiếp thu được nhưng ông sống vô tư không che không đậy. 

Trong lúc thất thần, lưỡi kiếm Nạp Lan Tùng Đào đột nhiên thay đổi phương hướng đâm về phía nàng. Ngay lập tức chính giữa xảy ra biến hóa làm Già Lam quên mất phản ứng, kiếm khí mang theo cái lạnh thấu xương xông đến trước ngực, sau một khắc sẽ xuyên qua tim. 

"Nạp Lan Tùng Đào, ngươi đám đả thương nữ nhi của ta?" 

Nghe tiếng hô của Thúc Vân Phong, Nạp Lan Tùng Đào không hề e sợ, trái lại lộ ra nụ cười âm hiểm. Sắc mặt Già Lam thay đổi, lạc giọng hô to: "Cha, cẩn thận ---" 

Không ngoài dự đoán của Già Lam, mục tiêu thật sự của Nạp Lan Tùng Đào không phải là nàng, hắn ta chỉ lợi dụng nàng để phụ thân lơ la, chớp mắt đã thấy kiếm phong của Nạp Lan Tùng Đào chuyển hướng, chuẩn xác đâm xuyên tim Thúc Vân Phong. 

"Cha ----" Tiếng la của Già Lam tê tâm liệt phế, nàng cất bước chạy như bay về hướng phụ thân, ôm lấy thân thể sắp ngã của y, "Cha, người không được chết. Ta không cho người chết." 

Trên mặt Già Lam không còn sợ hãi hay căm hận, trái lại nở nụ cười vô cùng thoải mái, y dùng sức vỗ nhẹ lên mu bàn tay Già Lam, cười an ủi: "Đừng sợ, bắt đầu từ giây phút đó, cha vĩnh viễn làm bạn bên cạnh con, không để con lưu lạc nữa." 

Y đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay Già Lam, Già Lam chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên rung lên, sức mạnh hùng hậu từ trong tay Thúc Vân Phong thâm nhập vào bên trong cơ thể Già Lam. Trong mắt người ngoài, Già Lam bởi vì quá đau lòng nên toàn thân run rẩy, cho nên Nạp Lan Tùng Đào căn bản không để nàng vào mắt, sau khi giải quyết xong Thúc Vân Phong xong, hắn sẽ tiếp tục đi giải quyết những cao thủ khác. 

Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên, xung quanh phòng khách thọ yến xuất ra vô số cao thủ, phá hỏng toàn bộ cửa phòng khách. 

Nạp Lan Tùng Đào ngạo mạn xưng bá, khí phách nói: "Mọi người nhìn đi, ta đã giết chết đại ma đầu Thúc Vân Phong từ giờ trở đi, mọi người thuận ta thì sống nghịch ta thì sống..." 

Nghe vậy, những cao thủ khác liền dừng chiến đấu lộ ra sắc mặt khủng hoảng. 

Vừa mới giết xong một đại ma đầu, ai ngờ lại tới một ma đầu khác. 

"Nạp Lan, cuối cùng ngươi cũng lòi cái đuôi hồ ly." Trong đám người có lão già tóc bạc bước ra, theo sau là viện trưởng học viện Thiên Dực và những cao thủ khác. 

Nạp Lan Tùng Đào tập trung nhìn, lộ ra vẻ mặt ngưng động, chợt chuyển thành nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là thần cơ lão nhân Lý Hạc đã ẩn cư nhiều năm. Ông lão ngài không phải nên thảnh thơi nghỉ dưỡng sao, chạy tới xem náo nhiệt làm gì?" 

'Thần cơ lão nhân' bốn chữ này vừa thốt ra, tất cả cao thủ ở đây lập tức nghị luận, Già Lam cũng là lần đầu tiên biết được tên thật sự của sư công. 

"Ta vốn không định tham gia góp vui đâu, ai biết ngươi lại đả thương đồ nhi của ta, hiện tại còn làm tổn thương đồ tôn của ta, chuyện này lão phu nhất định phải quản." 

Nạp Lan Tùng Đào co rút con ngươi, phát ra ánh sáng nguy hiểm: "Ông tưởng ông thật sự có thể làm gì được ta?" 

"Ngươi giết Thúc Vân Sơn bằng mưu kế, nhưng luận về thực lực, ngươi ngay cả ngũ hành của hắn cũng không bằng." Thần cơ lão nhân nói. 

"Không sai, ta giết Thúc Vân Phong chính là dùng kế. Mưu kế của ta có thể dùng một lần vậy cũng có nghĩ sẽ có thể dùng được lần thứ hai." Ánh mắt Nạp Lan Tùng Đào trở nên giả dối, "Các người còn nhớ lời ta nói chứ? Mười năm trước ta cài nội gián vào Lăng Tiêu điện, trong đó có cả đầu bếp, rất không may chính là rươu và thức ăn hôm nay các người dùng đều có để thuốc độc do ta pha chế...Không tin sao? Không tin các người thử vận khí thử xem." 

Mọi người nghe vậy sắc mặt đại biến.. 

Rất nhanh có người phản ứng: "Không ổn, ta trúng độc rồi." 

Thần cơ lão nhân âm thầm vận khí, lập tức nhận thấy không ổn, ông hành tẩu giang hồ mấy chục năm trời vậy mà bại trong tay Nạp Lan Tùng Đào, không phải ông không cẩn thận mà là chiêu này của Nạp Lan Tùng Đào quá độc, vì áp chế bọn người cao thủ mà không từ thủ đoạn nào, đã chạy tới đây còn không phân biệt được độc với không độc. 

Nạp Lan Tùng Đào lạnh lùng cười: "Ông lão ngài sống cũng đủ thọ lắm rồi, hôm nay ta sẽ tiễn ông một đoạn, sớm ngày đến nơi cực lạc." 

Nạp Lan Tùng Đào ra tay trong chớp mắt. 

Ba! 

Nạp Lan Tùng Đào đột nhiên bị một chưởng lui ra sau, hai bên thối lui một bước. 

"Là người? Ngươi vẫn chưa chết?" 

Thần cơ lão nhân ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt mình là Phượng Thiên Sách, ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Đồ nhi ngoan, ở đây giao lại cho con." Nói xong lui ra sau bức độc ra ngoài. 

"A Sách." Già Lam hơi phân tâm lại bị sức mạnh khổng lồ của phụ thân kéo trở lại. 

"Đại ca huynh không chết?" Phượng Thiên Tầm kích đông hô lên, Phượng Thiên Dục cũng vui mừng khôn xiết vừa định kêu lên rất nhanh đã dừng lại. 

Phượng Thiên Sách quét nhìn một vòng, lập tức thu lại, mỉm cười nhìn Nạp Lan Tùng Đào: "Thù lớn ta còn chưa báo sao có thể khinh địch mà chết được?" 

"Báo thù? Chỉ bằng ngươi?" Nạp Lan Tiêu Bạch giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, không nén nổi nụ cười, "Ta có thể giết chết ngươi một lần thì cũng có thể giết chết ngươi thêm lần nữa, ngươi có tin hay không?" 

"Không sai, ngươi giết một mình ta không khó, nhưng muốn ta ở trước mặt mọi người..Hừ đúng là nằm mơ." 

"Ngươi mới nằm mơ đó, bây giờ bọn họ đã bị trúng độc, ta muốn bọn họ chết bọn họ sẽ chết, ta muốn bọn họ sống bọn họ sẽ sống, sinh tử của bọn họ ở trong tay ta." 

"A có phải không?" Phượng Thiên Sách nhướng mày cười, vỗ tay ba tiếng, huynh đệ Mộc Tây Dao liền xuất hiện. 

"Bỏ con mẹ ngươi ấy. Ông hạ độc này cũng sớm quá để chúng ta có thời gian thay đổi, hiện tại quả thực bọn họ trúng độc, nhưng mà độc này chỉ cần đi ngoài sẽ được giải ngay." Mộc Tây Dao lẳng lơ đứng bên cạnh Phượng Thiên Sách, một bên chỉ vào sắc mặt đại biến của Nạp Lan Tùng Đào, không dám tin nhìn các cao thủ bị trúng độc. Lúc này không biết ai rất hợp tình hợp lý đánh rắm một cái, sau đó giống như phản ứng dây chuyền, liên tiếp có vô số tiếng đánh răm vang lên, trong khoảnh khắc toàn bộ phòng khách bốc lên mùi thối khó ngửi. 

"Không thể nào. Điều này không thể nào." Nạp Lan Tùng Đào có chút dao động. 

"Bá Hầu huynh, Nạp Lan huynh không biết ngũ hành chuyển thế hội tụ có uy lực ra sao?" Lời nói Phượng Thiên Sách trần đầy mê hoặc. 

Bá Hầu Trường Dã cất bước đi tới bên cạnh hắn, không nói gì nhưng cũng đã biểu lộ lập trường của hắn. 

Mà Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn lẳng lặng đứng sau Già Lam, trận chiến này đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào, hắn chẳng muốn tham dự vào, điều duy nhất giữ chân hắn lại khiến hắn lo lắng chính là Già Lam. 

"m nhi, sau này con chính là chủ nhân mới của Lăng Tiêu điện." Một tấm lệnh bài được nhét vào trong tay Già Lam, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ thì cánh tay ấy đã buông lỏng. 

"Cha, cha ----" 

Già Lam ôm lấy phụ thân nước mắt rơi lã chã. 

"Lam Lam nàng muốn thế nào, ta nghe lời nàng." Nạp Lan Tiêu Bạch nhàn nhạt nói. 

Già Lam chìm đắm trong đau khổ chậm rãi đứng lên, bước đến bên cạnh Phượng Thiên Sách: "Ta cũng rất muốn biết ngũ hành chuyển thế hội tụ lại sẽ có sức mạnh ra sao." 

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Già Lam đột nhiên xuất thủ, linh khí ngưng tụ thành một điểm, nhắm đến kiếm khí và Nạp Lan Tùng Đào. Một kích của nàng không phải chuyện đùa, linh khí hệt như hàng vạn tảng đá ném ra, tiếp xúc với linh khí bảo hộ của Nạp Lan Tùng Đào, tách tách nổ tung như chẻ tre. 

Nạp Lan Tùng Đào giật mình, lui ra sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững: "Cái gì? Trước khi cha ngươi chết còn đem công lực cả đời truyền lại cho ngươi?" 

Già Lam cười lạnh: "Không sai. Ta muốn thay cha ta báo thù, giết chết ngươi." 

"Tiêu Bạch, con muốn cùng bọn họ đối phó với cha?" Nạp Lan Tùng Đào âm trầm tức giận nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch. 

Nạp Lan Tiêu Bạch không trả lời hắn, chỉ dùng hành động thức tế để biểu đạt lập trường của hắn, yên lặng đứng bên cạnh Già Lam.. 

"Được được được, các người muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho các người." Nạp Lan Tùng Đào bị chọc giận, linh khí trong cơ thể đấu đá lung tung, có thể thấy thân thể của hắn bành trướng như quả cầu. 

"Cẩn thận coi chừng hắn ra sát chiêu." Nạp Lan Tiêu Bạch lấy tay phải kéo vai Già Lam lại, vận chuyển thổ thần, tưới nhập vào trong cơ thể Già Lam. Già Lam giật mình không ngờ hắn che đậy sâu như vậy, cho dù là ai cũng không nghĩ hắn là thế thân của Thổ thần. 

Được Nạp Lan Tiêu Bạch dẫn dắt, Phượng Thiên Sách và Bá Hầu Trường Dã liếc mắt nhìn nhau, mỗi người vươn một tay ra, đáp sau lưng Già Lam, bốn người đồng tâm hiệp lức, đem năng lượng ngũ hành ngưng tụ trên người Già Lam. 

"Long, tường, cửu, thiên ----" 

Năm ánh sáng lấy Già Lam làm trung tâm cuộn trào mãnh liệt nổ tung, loáng thoáng có thể thấy được năm con thần long dương nanh múa vuốt xông thẳng lên trời. 

"A----" Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. 

Năm ánh sáng chậm rãi rút đi, hiện trường vắng vẻ, chỉ có Nạp Lan Tùng Đào gấp gáp thở dốc. 

Những cao thủ của Nạp Lan gia tốc thấy gia chủ bị đánh bại tời bời, không dám chạy trốn cũng dần rơi vào thế hạ phong. Ngoài cửa có rất nhiều cao thủ Lăng Tiêu điện đi tới. 

"Tiểu thư, thuộc hạ đến chậm xin tiểu thư trách phạt." 

Già Lam đảo mắt nhìn một vòng, lại thấy phụ thân không còn hơi thơ nằm đó, trong lòng đột nhiên dâng lên chua xót khổ sở: "Ta không muốn thấy máu, ta muốn trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục Lăng Tiêu điện như cũ." 

Những cao thủ nghe vậy, hết sức sửng sốt, chợt hiểu ra dụng ý của nàng. 

Rất nhanh, khu vực này đã trở lại bình thường. 

Những cao thủ Nạp Lan gia tộc không còn chỗ dựa liền nhao nhao tụ lại bên cạnh Nạp Lan Tùng Đào bị trọng thương. 

"Tiểu thư nên xử lý những cao thủ của Nạp Lan gia tộc thế nào?" 

Già Lam quay đầu nhìn về phía Phượng Thiên Sách: "A Sách chàng nên nói làm thế nào bây giờ?" 

"Kinh mạch Nạp Lan Tùng Đào đã bị đứt, về sau hắn chẳng khác gì phế nhân, giết hay không cũng không còn ý nghĩa, việc này do nàng quyết định." Phượng Thiên Sách nói. 

Già Lam cắn môi quay đầu nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch: "Nạp Lan đại ca huynh mang ông ấy đi đi." 

Nạp Lan Tiêu Bạch xúc động: "Cảm ơn." Hắn còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hóa thành một lời từ biệt: "Ta đi rồi nàng nhớ bảo trọng." 

Cao thủ Nạp Lan gia tộc đi tới chỗ Nạp Lan Tiêu Bạch đỡ lấy Nạp Lan Tùng Đào, cao thủ Lăng Tiêu điện vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, Nạp Lan Tùng Đào vốn uể oải nhưng lúc bước gần Già Lam đột nhiên tinh thần run lên cầm lấy chùy thủy nhắm ngay ngực nàng đâm tới. 

Trong tíc tắc có người dùng sức đẩy nàng ra, dùng thân thể cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, rồi cùng nàng ngã ầm xuống đất. 

Tiếng ngã người nặng nề vang lên, lưng nàng chạm đất, còn có người trước mặt. 

Nàng ngẩng đầu nhìn người phía trên mình, con ngươi nàng co rút. 

"Nạp Lan đại ca." 

Chùy thủ Nạp Lan Tùng Đạo cũng rút về nhưng đáng tiếc không kịp, chùy thủy ấy đã đâm vào lưng Nạp Lan Tiêu Bạch. 

"Nạp Lan đại ca, Nạp Lan đại ca, huynh thế nào rồi?" 

"Lam Lam hối tiếc lớn nhất cuộc đời ta...Chính là không được nhìn...nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhưng mà...Ta tin....nàng sẽ giống với Lam Lam trong suy nghĩ của ta...Nhất định còn hơn thế...Phải không?" 

Già Lam nhìn hơi thở ngày càng yếu của hắn trong lòng đau như cắt: "Huynh không có việc gì, ta đã đồng ý trị liệu mắt của huynh, ta nhất định nói được làm được. Ta vẫn chưa bó tay đâu, huynh nhất định không có việc gì...." 

Năm năm sau... 

Có một đôi nam nữ dắt theo một đứa trẻ đi trên đường cái hoành thành, thu hút vô số ánh mắt hâm mộ. 

Nữ nhân: Đậu Đậu giày của con đâu? Tại sao lại đi chân trần? 

Đứa nhỏ: Phu tử nói muốn học tốt văn chương phải tiếp xúc nhiều với địa khí. 

Nữ nhân: Con cách mặt đất gần như vậy rồi còn muốn tiếp xúc địa khí gì nữa? 

Đứa nhỏ: Phụ thân, mẫu thân cười nhạo con là chú lùn. 

Nam nhân: Nàng rõ ràng cười nhạo con không có văn hóa. 

Đứa nhỏ:....Rốt cuộc ta có phải là con ruột do các người sinh ra không? 

Nữ nhân: Đã năm năm rồi, con vẫn còn suy nghĩ vấn đề này sao? 

Nam nhân: Đậu Đậu, chỉ số thông minh của con lại giảm xuống rồi. 

Đứa nhỏ: Ô ô, không chơi với các người. Thiên Thiên chúng ta đi thôi. 

Già Lam lo lắng nhìn con trai và thú sủng: Như vậy ổn chứ? 

Phượng Thiên Sách ôm vợ yêu nói: Con gái mới cần nuôi dưỡng, con trai cứ nuôi thả đi, con cái phải đi ra ngoài mới có tiền đồ, đợi khi nào nàng sinh cho ta một đứa con gái, ta đảm bảo nhất định sẽ không bắt nạt nó. 

Già Lam hờn dỗi trừng hắn: Chàng lăn đi. Lúc trước gạt ta sinh Đậu Đậu sao không nói mấy lời này đi. 

Hai người càng đi xa, lúc bọn họ đi ngang qua cửa hàng vũ khí, Nạp Lan Tiêu Bạch khoan thai xoay người, nhìn bóng lưng hai người rất lâu, tâm tình dâng trào cảm xúc: "Lam Lam đã lâu không gặp.." 

Cặp mặt của hắn như thủy tinh trong veo, lóe ra ánh sáng chói lói câu hồn. 

~~~ HOÀN TOÀN VĂN ~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương