Tô Oản Oản cảm thấy vô cùng may mắn tối qua nàng về ngủ sớm, bởi vì sáng sớm hôm sau Tiểu Hà với cương vị là một nha hoàn bảo gì nghe nấy, kéo nàng từ trên giường đứng lên, báo cho nàng biết từ hôm nay trở đi nàng chính thức tới làm việc ở khách điếm mới mở của Tô gia.

Tô Oản Oản cảm thấy cuộc sống không phải của mình lại lật sang một trang văn chương hoa lệ.

Tiểu Hà bắt nàng mặc y phục quy định của khách điếm, nàng xem bộ đồ kia xám không ra xám đen không ra đen, xấu đến ghê tởm giống quần áo của đại thúc trong phòng bếp. Nàng thề sống chết không theo, nàng liều chết phản kháng, y phục khó coi như vậy sao có thể so được với y phục của cẩm tú phường may theo yêu cầu của nàng, nàng không muốn mặc!

Tiểu Hà đem quần áo ném cho nàng, cao giọng nói:

“Tiểu thư, nhị phu nhân cùng tứ tiểu thư nói, ngươi có thể không mặc. Chỉ là về sau đừng nghĩ đến phòng bếp ăn cũng đừng mơ tưởng được ở Ỷ Hà cư.”

Muốn uy hiếp a, giống xã hội cũ của nàng ở đời trước, bọn họ đây là bóc lột lao động trẻ em! Tô Oản Oản một bên thầm nguyền rủa, một bên yên lặng cầm lấy quần áo thay. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng thân là nhân sĩ giang hồ vẫn là một tuấn kiệt.

Khách điếm mới mở của Tô gia có một cái tên vô cùng oanh liệt – Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm.

Tô Oản Oản ngẩng đầu nhìn, bĩu môi, lại âm thầm oán thầm nói: Thật không biết xấu hổ.

Tiểu Hà mang theo nàng hướng phía quầy đi đến, nhìn thấy chưởng quầy liền thì thầm một lúc, chưởng quầy béo liếc mắt một cái đánh giá nàng từ đầu đến chân, cuối cùng vung bàn tay to lên, “Rửa chén đi.”

Rửa chén?!

Hắn sao có thể để bàn tay thon dài, non mềm , ngón tay nõn nà khéo léo, còn phiếm hồng nhạt, một chút chai sạn cũng không có, của nàng đi rửa chén?! (Can: ôi trời, tỷ bị bệnh nặng quá rồi…Oản Oản: hừ, ta chỉ nói sự thật thôi…Can: *cười lăn lộn*)

Nàng yên lặng không phục, vì thế.

“Bính!”

“Ai nha, ta không cẩn thận trượt tay.”

“Bính!”

“Ai nha, bát này lớn qua, ta không cầm được.”

“Bính!”

“Ai nha, ta thật sự không phải cố ý, không cẩn thận thôi.”

“Bính!”

“Tô Oản Oản!” Chưởng quầy béo tức giận quát

“Ngươi là cái loại thần tiên gì, ngươi có biết thế giới này có bao nhiêu tốt đẹp hay không, tiền tài có bao nhiêu trọng yếu. Ngươi cư nhiên vừa mới rửa chén đã làm bể bao nhiêu cái.”

“Chưởng quầy, ta sai rồi. Xem ra tiểu nhân không thích hợp công việc này, không bằng ngươi cho ta làm tiểu nhị?”

Nàng chớp ánh mắt nhìn hắn.

“Tiểu nhị?”

Chưởng quầy béo lại đánh giá từ đầu đến chân nàng một phen

“Ừ, không sai, không bằng ngươi đổi y phục, rót rượu, tiếp khách ăn cơm đi.”

Trầm mặc, nàng không phải tam bồi*.

* tam bồi: Bồi ăn, bồi uống, bồi trò chuyện.

“Không được, chưởng quầy, Nhị phu nhân cùng Tứ tiểu thư nói….” Tiểu Hà vội vàng mở miệng.

“Ngươi là cái gì, không được cái gì? Nhị phu nhân nhà ngươi cũng không phải chủ nhà, nơi này ta làm chủ, ta nói cái gì chính là cái đó!”

Chưởng quầy béo thổi râu trừng mắt, Tô Oản Oản một bên vỗ tay nói:

“Oa, chưởng quầy thật là có khí phách, không khuất phục kẻ ác, vâng theo bản tính thiện lương của mình, quả thật là một người tốt!”

“Hừ, vuốt mông ngựa*. Nhưng mà, những khách nhân đều thích nghe như vậy, ngươi đi thay quần áo cho ta!”

*vuốt mông ngựa: nịnh nọt

“Được rồi, tiểu nhân lập tức đi.”

Tô Oản Oản lập tức chạy đi thay quần áo tốt của nàng, còn thoa ít son phấn, chắc rằng so với bình thường càng thêm xinh đẹp. Nàng đứng ở trước gương đồng, tuy rằng không nhìn rõ lắm bộ dáng chính mình, nhưng là tin tưởng chắc chắn là so với bình thường nhất điịnh xinh đẹp hơn rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, nàng là một con người có đạo đức nghề nghiệp. (Can: cười chết mất, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp hả tỷ, coi chừng thu hút ruồi muỗi lại có người ăn dấm chua đó *đá lông nheo*)

Chưởng quầy béo hiển nhiên cũng cảm thấy vậy, nhìn nàng thay đổi quần áo quả nhiên là thành mĩ nhân, nếu thêm vài năm nữa, sợ là không thể khinh thường.

Cứ như vậy Tô Oản Oản chính thức lên phía trên, Tiểu Hà nhìn nàng ở khách điểm lúc ẩn lúc hiện bộ dáng hết sức nhàn nhã tự đắc thì không khỏi cắn răng, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ, không quay đầu lại rời đi.

Tô Oản Oản một chút lại chạy đến bên người vị khách quan này rót rượu cho hắn, một chút lại chạy bê vài món ăn cho vị khách kia. Bắt đầu nàng còn thấy vui vẻ, ít nhất so với ở trong phòng bếp rửa bát còn tốt hơn nhiều. Nàng cứ tưởng là cố gắng làm tiểu nhị có thể thấy được nhiều chuyện thú vị phát sinh, ví dụ như bá vương ăn cơm, ví dụ như đùa giỡn dân nữ hay là bè lũ đánh nhau gì gì đó.

Nhưng là việc nàng muốn thấy lại không xuất hiện, ngược lại cả ngày khuôn mặt nàng phải cười, cười đến căng cứng. Nếu nàng trong chốc lát không cười, chưởng quầy béo sẽ trừng mắt lạnh với nàng. Khách nam cười hướng nàng cười không rõ ý tứ cảm xúc, nàng rốt cuộc nổi giận, giận nhưng thật sự là phải nhẫn nhịn, loại tức giận mà không dám nói gì kia cũng là một phạm trù.

Ngươi nói nàng dễ dàng sao, một ngày nàng nở nụ cười, chưởng quầy thu về được rất nhiều bạc nha. Nhưng bạc đó lại không có phần của nàng, hơn nữa chưởng quầy béo ngang nhiên còn muốn nàng bồi thường tiền nàng làm bể bát. Kỳ thật nàng cũng không thiếu tiền, nàng không nên đến nơi này làm loại công việc bán rẻ tiếng cười này. Cũng đúng, Tiểu Hà nói nếu nàng không nghe lời sẽ không cho nàng ăn cơm cũng không cho ở Tô phủ. Cái gì, ngươi nói tìm sư phụ nàng hỗ trợ sao? Loại chuyện này đương nhiên sáng sớm nàng đã nghĩ qua, nhưng là, sư phụ nàng cũng không muốn nàng ở lại Tô phủ. (Can: đoạn này ta không hiểu lắm, hình như Oản tỷ đang tự kỉ >.

Phiền muộn.

Trời tối, chưởng quầy rốt cục nói nàng có thể đi rồi. Nàng suy nghĩ có nên tìm chưởng quầy lấy cái gì trích phần trăm linh tinh hay không, nhưng ngẫm lại thấy hai chữ keo kiệt hiện trên mặt hắn nàng cảm thấy ý tưởng này cơ bản vô vọng.

Đứng suốt một ngày, nàng mệt không muốn đi, vì thế tìm một quán đồ ăn của một đại thẩm ngồi xuống, thuận tiện còn muốn cắn cắn trái dưa leo. Nàng nhìn người đến người đi qua ngã tư không khỏi suy nghĩ, Lạc thành này địa linh nhân kiệt, nàng vì sao tìm mãi không thấy mĩ nam cho nàng dưỡng mắt?

Sau đó, nàng cúi đầu thì thấy một đôi giày khéo léo tinh xảo xuất hiện trước mắt nàng, hơi hơi ngẩng đầu, thấy được vạt áo choàng màu xanh đen, ngẩng đầu lên nhìn đến cái cằm khêu gợi, sau đó là cánh môi mỏng mà hồng thuận, cái mũi anh tuấn, đôi mắt thật đẹp.

Ah, mĩ nam a, nhưng mà mĩ nam này nàng gặp mỗi ngày.

“Sư phụ.”

“Về nhà.”

“Không đi được.”

“Chạy.” (Sa: có lẽ chỗ này ý anh ấy bảo chị dùng khinh công nhưng bản CV là chạy nên ta giữ nguyên)

“…..Sư phụ, ngươi cõng ta.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn vẻ mặt đáng thương, thấy hắn đứng im, nàng vươn hai tay, bĩu môi nói “Sư phụ, cõng.”

Hắn như trước cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng mím nhẹ, trong mắt tựa hồ không cố ý tự dao động.

Tô Oản Oản bĩu môi, đứng dậy tự động nhảy lên lưng hắn, hắn liền lập tức vững vàng bắt lấy nàng, sau đó hướng Tô phủ đi. Đại thẩm bán đồ ăn bên cạnh nhìn xem thiếu chút nữa đem trái cà nhầm thành dưa chuột cho khách.

Tô Oản Oản không chút để ý tới ánh mắt “nhiệt tình” của người đi đường, nhìn cổ hắn nhẵn nhụi trắng nõn hận không thể cúi xuống cắn một miếng. Chờ nàng nghĩ xong, miệng đã muốn không nghe lời thực cắn một miếng (Can: ta cũng muốn cắn, cho ta một miếng *hả mồm nhe răng*…Oản Oản: cút, là của ta ai cho ngươi động *phất tay rải phấn*…Can: á tha cho muội, muội đùa *chạy quăng cả dép*). Chỉ là nhẹ nhằng cắn một miếng, ngay cả dấu răng cũng không lưu lại, nàng lại luyến tiếc vươn đầu lưỡi liếm nơi mình vừa cắn, sau đó cảm giác được lưng người kia bỗng cứng đờ. Nàng cười khẽ, cố ý ghé vào lỗ tai hắn thở ra hơi ấm, lại liếm liếm vành tai hắn. (Can: Oản tỷ sắc nữ *mơ màng suy nghĩ*, ta cũng muốn làm sắc nữ *cười man rợ*)

May mà trời tối, trên đường không có nhiều người, cũng không thấy rõ hành động của nàng. Nhưng mà, nàng đúng là ỷ vào như vậy mới dám làm càn.

“Oản Oản, ngươi đùa với lửa.”

“Sư phụ…..”

Nàng nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, yêu kiều mềm mại gọi hắn, lại dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt hắn.

Cỗ lực đạo nâng người nàng đột nhiên biến mất, Tô Oản Oản lập tức linh hoạt từ trên lưng hắn trượt xuống. Tô Mộ Bạch nhìn nàng một cái nói: “Xem ra tinh lực của ngươi rất tốt, vậy tự mình đi về đi.”

“A , không cần như vậy mà, sư phụ….”

Vỗ trán, mĩ nhân kế của nàng thất bại. Nghe nói thổi nhẹ bên tai kiểu này hiệu suất đặc biệt cao, nàng nghĩ thử làm một chút, không cần xem sắc mặt của hắn, kết quả sư phụ cũng không cho nàng mặt mũi. Nhưng nàng là ở trên đường phố công khai dụ hoặc hắn, kích thích cỡ nào a ! (Can: thèm quá hóa rồ rồi *lắc đầu*, chẹp chẹp.)

Trở lại Tô phủ Tô Oản Oản lập tức trở về Ỷ Hà cư, nàng thầm nghĩ leo lên chiếc giường rộng rãi của nàng ngủ một giấc là thích nhất. Kết quả chưa đi vào Ỷ Hà cư liền nhìn thấy tiểu thiếp Liễu Nhược Li nàng gặp tối qua bưng một chén gì đó, khuôn mặt tươi cười nhẹn nhàng hướng nàng đi tới, nói: “Muội muội, ngươi đã về rồi, ngày hôm nay thật vất vả cho ngươi, tỷ tỷ cho hạ nhân làm riêng cho ngươi một chén tổ yến để ngươi bổi bổ.”

“Ách….” Kỳ thật nàng muốn nói các nàng không quen, có thể không kêu tỷ muội thân thiết như vậy được không?

“Ai nha, muội muội ngươi phát ngốc cái gì. Mau cầm lấy, muội muội ngươi ngày hôm qua đối tốt với tỷ tỷ như vậy, tại Tô phủ này tỷ tỷ cũng không có bằng hữu, về sau có muội muội, ta có thể thường xuyên đến tìm muội trò chuyện.”

Chuyện này, ngày hôm qua nàng không nghĩ qua là rớt chân gà trúng tay nàng nàng lại được đối tốt như vậy? A men, nàng có phải là có tiềm chất làm người từ thiện phóng khoáng lạc quan? Oa, nàng không cần!

Biết được ăn miễn phí mà không ăn thì quả là ngu ngốc, Tô Oản Oản vui vẻ lấy bát tổ yến ăn hai ba miếng liền nuốt hết vào bụng (Can: oa, mồm voi dạ dày trâu…. Oản Oản: ngươi….ta giết… Can: chạy *quay đầu lè lưỡi lêu lêu*), lau miệng, nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi cứ tự nhiên.”

“Muội muội ngươi đi đi, xem ngươi cũng mệt rồi. Tỷ tỷ ta ngày mai sẽ tìm ngươi chơi a, muội muội, ngươi ngủ ngon.” (Can: hồn nhiên làm Oản tỷ phát điên *cười điên dại*)

Tô Oản Oản như cá trốn vào Ỷ Hà cư.

Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm khai trương không lâu, làm ăn ngày càng phát đạt, ai cũng biết Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm có một thiếu nữ xinh đẹp nũng nịu làm tiểu nhị, còn biết phóng mị nhãn. Một đồn mười mười đồn trăm, toàn Lạc thành mọi người đều biết.

Tô Oản Oản càng ngày càng trang điểm cho mình thêm xinh đẹp, minh diễm động lòng người, giống như ong bướm tìm hoa chốc chốc lại bay đến bàn này, một lát lại bay đến bàn kia. Bạc tới tay chưởng quầy béo như nước, hắn thường nhìn Tô Oản Oản nói:

“Ngươi là thần tài, ánh mắt của ta quả nhiên tốt, ha ha ha….”

Nàng nhìn bóng bạc toàn chạy vào túi tiền người khác, cảm thấy thật đau lòng a.

Cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ béo, Tô Oản Oản này làm người có tiếng tăm một thời gian cũng không dễ dàng, ngoài ánh mắt khinh bỉ của phần đông nữ tử từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, còn phải thường xuyên để phòng bọn heo đực động thủ (Can: *gật đầu lia lịa* tỷ nói đúng bọn đàn ông đều là ngựa đực và heo đực). Số lượng heo ngày càng nhiều khiến cho nàng lo lắng nên đi khai trương cửa hàng thịt lợn hay không. (Can: *cười lăn lộn* khụ khụ khụ *sặc nước miếng vì cười nhiều quá*)

Hừ, tưởng chiếm tiện nghi của nàng ư, bọn họ còn không có cửa!

“Tô tiểu thư!”

Âm thanh to rõ xuyên qua đám người ồn ào bay vào tai nàng, Tô Oản Oản xoay người lại thấy được Lục Nhân lệ nóng lưng tròng. (Can: làm như đàn bà ý, ta ghét)

Thần tiên ơi, hắn không phải bị nàng chỉnh đến ngu người chứ? Nàng lần trước chơi hắn như vậy, dù thế nào hắn cũng không có khả năng thấy nàng như thấy mẹ đã thất lạc nhiều năm a! (Can: cười chết mất, tỷ tỷ lên chức mẹ rồi, sướng nhé….Oản Oản: ta khâu mồm ngươi, ta trẻ như thế này làm mẹ cái đầu ngươi)

“Tô tiểu thư, nàng có biết ta thường nghĩ đến nàng có bao nhiêu vất vả không? Bản công tử chưa từng ngày đêm tương tư nghĩ tới một người như thế này, từ lần trước từ biệt, trái tim của ta tràn đầy hình bóng nàng. Tô tiểu thư nàng có biết ta rất muốn đi tìm nàng không? Nhưng ta lại sợ lần trước ta đối với nàng như vậy nàng sẽ không để ý tới ta, sẽ giận ta, ta rất lo lắng a. Tô tiểu thư nàng có biết ta có bao nhiêu giày vò không? Ta hận không thể vứt hết muôn vàn khó khăn, lập tức đi tìm nàng, cho dù mọi người toàn thế giới phản đối chúng ta, ta cũng muốn cùng với nàng một chỗ. Tô tiểu thư, nàng có biết ta…..” (Can: ha ha ha đáng đời Oản tỷ)

“Ta không biết…”

Tô Oản Oản ngắt lời thao thao bất tuyệt của hắn, vẻ mặt phiền muộn.

Tiểu tử này, quả nhiên là bị nàng chỉnh đến hư cả đầu! (Can: nguyên văn chỉ là “choáng váng” nhưng ta thấy thế thì nhẹ quá nên sửa một chút)

“Nàng không biết, nàng làm sao có thể không biết? Từ lúc bắt đầu gặp nàng, trái tim của ta đều chỉ vì nàng mà loạn nhịp. Ta cam nguyện hưu hết thê thiếp trong nhà, từ nay về sau chỉ yêu một mình nàng. Nếu không có nàng, cuộc sống của ta chỉ là một mảnh hắc ám, nếu không có nàng, ngay cả ánh mặt trời cũng không còn sáng lạn, nếu không có nàng….” (Can: đầu óc thế mà cũng biết tỏ tình hay đấy nhỉ *ghi ghi chép chép học theo dù hơi sến*)

“Ngươi có thể thôi diễn kịch được không?” Nàng cắt lời hắn

Lục Nhân nghe xong vẻ mặt oán hận hướng Tô Oản Oản kích động nói: “Diễn? Tình cảm của ta đối với nàng có nhật nguyệt chứng dám, nàng tại sao có thể nói là diễn? Ta biết nàng còn chưa tin ta, nhưng là sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng phát hiện ta đối với nàng có tình ý, tình cảm sâu nặng vô cùng. Tô tiểu thư, nàng phải tin tưởng ta, ta đối với nàng vừa gặp đã thương, nhất kiến chung tình!”

Tô Oản Oản bi thương hướng chưởng quầy nhìn lại, nàng dễ dàng sao, phải có nhiều ý chí quyết tâm khiến cho nàng nhẫn nhịn không động thủ phất chất bột trong lòng bàn tay! Thân là một cái tam bồi, nàng thật sự là có đạo đức nghề nghiệp, chưởng quầy, ngài ý tứ như việc lấy tiền đi, mau tới cứu nàng ra khỏi đống lửa này a. (Can: đoạn này ta chém, nói chung ta chém nhiều lắm)

Tô Oản Oản chờ mong rốt cuộc chưởng quầy béo ánh mắt phẫn nộ buông bàn tính trong tay hướng bọn họ đi tới, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lục Nhân, một phen kéo Tô Oản Oản lại, nói: “Ngươi cái thần tiên, trả thù lao!”

Im lặng, nàng đã tìm nhầm người hỗ trợ.

Một bên chưởng quầy còn chỉ vào mũi Lục Nhân mắng:

“Ngươi không biết Oản Oản nhà ta có bao nhiêu đáng giá à? Hừ, ngươi cho là ngươi muốn cầm có thể cầm à, ta nói với ngươi, ngươi nhìn nàng: đưa bạc, ngươi cùng nàng nói chuyện: đưa bạc, ngươi nắm tay nàng càng phải đưa bạc! Bạc, đưa bạc hiểu hay không? Ngươi cái thần tiên, không trả tiền đã cầm tay Oản Oản của nhà ta, ngươi muốn chết a, không muốn chết thì liền đưa bạc!”

Nói, sư phụ nàng rốt cuộc tìm được đâu ra kẻ dở hơi yêu tiền như mạng này?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Mộ Bạch vừa bước vào cửa liền thấy trò khôi hài này, hai hàng lông mày nhíu lại, sau đó bước chân hướng trung tâm náo nhiệt đi đến. Chưởng quầy béo vừa nhìn thấy hắn, lập tức thay bằng vẻ mặt nịnh nọt mang ý cười: “Tam thiếu gia, ngài đã tới ạ.”

“Cho nàng lại đây hầu hạ ta.”

Hắn liếc mắt nhìn Tô Oản Oản một cái, hướng chưởng quầy béo nói xong liền tự mình bước vào một nhã gian.(Can: mùi dấm chua thoang thoảng đâu đây thì phải)

“Được rồi, tiểu nhân lập tức cho phòng bếp đem rượu ngon và thức ăn đến.”

Chưởng quầy béo cúi đầu khom lưng nhìn Tô Mộ Bạch vào phòng, sau đó lập tức thay vẻ mặt hung trợn trừng mắt nói với Tô Oản Oản:

“Ngươi còn không mau đi hầu hạ cho ta! Hầu hạ tốt sẽ có thưởng cho ngươi.”

“Là bạc sao?” Hai mắt nàng sáng lên.

“Được được, tới ngay!”

Tô Oản Oản lập tức hướng Tô Mộ Bạch chạy đến, còn nghe được Lục Nhân phía sau gào thét:

“Tô tiểu thư, ngươi nghe ta nói cho hết lời đã, Tô tiểu thư, ngươi không cần đi a, Tô tiểu thư….”

Cùng với tiếng quát giận dữ của chưởng quầy béo:

“Ngươi cái thần tiên ngươi hét cái gì, trả thù lao, đem bạc trên người ngươi đưa ra hết đây!”

Tô Oản Oản đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy sư phụ nàng cầm quạt giấy đứng ở trước cửa sổ, hai mắt nhìn ra phương xa, vẻ mặt yên tĩnh, giống như một bức họa xinh đẹp cuộn tròn, càng làm cho người ta không đành lòng quấy rầy. Hắn xoay người lại thấy nàng đến, đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm quạt giấy trong tay để xuống, hai hàng lông mày nhướn lên, đuôi mắt lóe sáng, cứ như vậy nhìn nàng.

“Sư phụ.”

Nàng ngồi đối diện với hắn, ghé vào trên bàn nhìn hắn, giọng mói êm ái, còn vươn tay nhẹ nhàng ngoắc một tay hắn, lại làm nũng dường như ở trên tay hắn vẽ vẽ.

Hắn không quan tâm nàng.

Tô Oản Oản đứng lên rót trà cho hắn, đi đến phía sau đem chén trà đưa tới sát miệng hắn, đôi môi hồng nhuận ghé vào bên tai hắn nói nhỏ:

“Sư phụ, uống trà thôi.”

Hắn liền cầm tay nàng uống một ngụm, sắc mặt dường như lạnh thêm vài phần.

Nàng không hiểu được nàng làm gì mà hắn lại tức giận, rầu rĩ suy nghĩ đối sách. Bạc ơi bạc, vị đại gia trước mắt nàng này nếu không vui, bạc của nàng liền bay nha.

Không bao lâu tiểu nhị đưa rượu và thức ăn đến, Tô Oản Oản đến bên cạnh Tô Mộ Bạch ngồi, nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, một bên còn rót rượu cho hắn, sau đó đưa đến môi hắn giọng nói nhỏ nhẹ:

“Sư phụ, uống rượu.”

Thế nhưng kinh nghiệm nàng không nhiều, một giọt rượu không cẩn thận theo bên môi hắn chảy xuống, lan tới cằm hắn. Nhìn giọt rượu trong suốt long lanh kia, Tô Oản Oản liếm liếm môi, kích động một cái liền nhẹ nhàng tiến đến cằm hắn, vươn cái lưỡi dùng đầu lưỡi liếm lấy sau đó lập tức rụt đầu trở về, vụng trộm nhìn sắc mặt hắn.

Thần tiên ơi, sắc mặt hắn càng kém, nàng đều đã làm hết mọi cách rồi a.

Tô Mộ Bạch bỗng nhiên nâng cằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

“Mỗi một nam nhân tới ngươi đều làm như vậy sao?” (Can: mùi dấm chua nồng hơn rồi nha)

“Không có , chỉ có sư phụ ta mới như vậy thôi. Ai muốn chạm tới xú nam nhân!”

Nàng bĩu môi, nhớ tới ánh mắt soi mói cùng với hàm trư liền đau đầu. (Can: á, Bạch ca để ý chút, không làm thế với xú nam nhân chứ không có nghĩa là không làm với mỹ nam, Oản tỷ ranh thật)

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Hắn vỗ vỗ đầu nàng, vừa lòng khẽ nhếch khóe miệng.

Tô Oản Oản nhìn hắn tươi cười đến ngẩn ra, như là một đóa hoa lê nở rộ, thanh nhã mang theo một tia ấm áp, nàng chớp ánh mắt, cảm giác giống như được tắm gió xuân.

“Tiếp tục.” Hắn hất cằm chỉ món ăn trên bàn.

Ah, hắn thật sự là ngày càng có thói quen sai khiến người khác mà!

Tô Oản Oản một bên hầu hạ sư phụ nàng ăn cơm, cũng hầu hạ cái bụng đói của mình, rõ ràng mặc kệ sư phụ nàng chính mình cũng tự ăn, còn gọi tiểu nhị đồ ăn nhiều hơn hai phần.

Chờ hai người đều cơm no rượu say, hắn hướng nàng nói: “Đưa tay ra.”

“Để làm chi?” Nàng vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn vươn tay ra.

Hắn vươn tay hướng lòng bàn tay nàng thả xuống, Tô Oản Oản cảm giác được có một vật gì đó lành lạnh ở trong bàn tay nàng, mở ra liền thấy, là một khối ngọc nho nhỏ hình chữ nhật.

“Đây là cái gì?”

Nàng cầm lên xem cẩn thận , khối ngọc này chỉ có một ít hoa văn đơn giản, nho nhỏ nhưng nhìn qua thật ra khá là tinh xảo. Trên đầu có một sợi dây, dưới đáy có khắc ba chữ “Tô Mộ Bạch”. Trong lòng miêu tả một đáp án mơ hồ sinh động, nàng kinh hỉ nhìn hắn, chờ đợi đáp án của hắn.

“ Là con dấu, con dấu có thể đại diện cho ta. Toàn bộ các cửa hàng góc dưới bên phải bảng hiệu có chữ ”Tô” ngươi chỉ cần đưa con dấu này ra là dùng được.”

“Thật vậy ư ?!”

Hắn gật đầu cười.

Tô Oản Oản hét lên một tiếng, lập tức chạy đến nhảy lên người Tô Mộ Bạch

“Sư phụ, sư phụ, ngươi thật tốt quá, ta yêu ngươi chết mất!”

Nghe được câu đó người hắn cứng đờ, nhưng nháy mắt liền trấn tĩnh lại, một tay đỡ nàng ngồi ở trên đùi hắn, tay kia thì đưa vào trong ngực lấy ra một con dấu tương tự con dấu trong tay nàng, mở ra trước mắt nàng nói:

“Đây là một đôi.” (Can: mỗi người một cái tượng trưng cho nhau, sao nghe giống như vật đính ước vật nhỉ….Oản Oản: *đỏ mặt thẹn thùng*…Can: ta hoa mắt sao? *dụi dụi*)

Nàng cầm lên nhìn một cái, quả nhiên cùng của nàng giống nhau, chỉ là tên đổi thành tên của nàng, hoa văn trên hai con dấu cũng là một đôi. Nàng nhìn con dấu nho nhỏ trong lòng bàn tay, cánh mũi tê tê.

Lời nàng nói qua, hắn nhớ rõ.

Tô Mộ Bạch nhanh nhẹn đeo con dấu vào cổ cho nàng, còn nói:

“Như vậy ngươi sẽ không đánh mất.”

Tô Oản Oản chưa kịp hiểu hành vi quái dị của hắn, sau đó cúi đầu nhìn xuống, nhắm mắt, ghé sát môi hắn. Thừa dịp sư phụ nàng còn chưa đẩy nàng ra phía trước, cái lưỡi lưu loát tiến vào trong miệng hắn, cùng hắn dây dưa một chỗ. Mà hắn áp dụng trạng thái theo đuổi, mặc cho nàng càn quấy, chỉ là bất giác vươn cánh tay ra ôm lấy cái eo thon của nàng, khiến cho nàng kề sát hắn không một kẽ hở, tay kia thì đặt lên hông nàng nhẹ nhàng vuốt ve. (Can: á á, hai người tự nhiên muội không làm phiền *chạy ra đóng cửa*, yên tâm nha *nhé cửa ra nhìn*)

Tay nàng cũng không chịu nhàn rỗi, ở trên lưng hắn dao động khắp nơi, chờ hôn đến khi không thở nổi, nàng xoay tới hôn cổ hắn, liếm liếm vành tai hắn, còn cố ý dùng thân mình quay tới quay lui, dùng người nàng cọ cọ trước ngực hắn. (Can: nhìn cảnh này ta thắc mắc không biết là đã diễn ra lần thứ bao nhiêu trong tám năm đây? Chẳng lẽ như thế này mà Oản tỷ còn chưa bị ăn ư? *gãi đầu không hiểu*)

Mùa hè trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh, nhất là nàng, đặc biệt sợ nóng, mỗi lần đều nhắc cẩm tú phường dùng loại vải nhẹ nhất may xiêm y cho nàng . Hắn dường như cảm giác đươc da thịt mềm mại của nàng, vô cùng thân thiết dán trên người hắn, trên cổ của nàng còn ngửi được mùi hương rất dễ chịu.

Hắn bỗng nhiên đảo khách thành chủ, đem nàng đặt ở trên bàn, khẽ cắn vành tai của nàng, hôn cổ của nàng, một đường lướt xuống phía dưới. Nàng mặc áo ngực làm cho hắn thật dễ dàng ngay tại trước ngực nàng hôn, thậm chí còn lưu lại dấu vết của hắn.

Tô Oản Oản khép hờ ánh mắt, thốt ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, sau đó bỗng nhiên cảm giác được có vật gì đó cộm lên nàng, nàng mở to mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tô Mộ Bạch, trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên nàng nở nụ cười, như là một tên trộm ăn trộm thành công.

Thấy nàng nở nụ cười, hắn nhéo vào eo nàng một cái, trừng phạt như vậy dường như còn chưa đủ qua y phục cắn bộ ngực mềm mại của nàng , Tô Oản Oản lập tức thốt ra một tiếng nhỏ, xấu hổ hướng hắn nhìn, mà hắn lại buông nàng ra, một bên sửa lại y phục bản thân, một bên hướng nàng nói:

“Về sau không được mặc y phục như vậy, phải mặc y phục của tiểu nhị.” (Can: bá đạo, nhưng thế mới quản được Oản tỷ)

Nàng lập tức nhảy dựng lên, “Cái gì, ta không muốn.”

“Không thương lượng.”

“A không cần như vậy mà….” Nàng muốn ôm hắn, lại bị hắn né tránh, tiêu sái đi đến trước cửa, lưu lại cho nàng một câu

“Xong.”

A a~~, nàng phải chăng là đang tiến hành giản lược bớt trọng điểm cần nói….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương