Hắn…lại nỡ nói nàng như thế? Nàng vô pháp vô thiên như hiện tại, không phải cũng là do hắn một tay dung túng hay sao?

Trước khi nàng xuyên không, nàng sống hai mươi lăm năm, sau khi xuyên qua, nàng đã sống tám năm. Trong suốt ba mươi ba năm ấy, nàng đều hướng về phía hắn, cho nên giờ hắn mới có thể tiêu sái tùy hứng như vậy. Từ trước đến giờ, ngay cả khi cận kệ cái chết, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay. Nàng vô tâm vô phế, liều lĩnh tùy hứng, bất kể nàng làm gì cũng đã có hắn chở che, thậm chí ngay cả khi bầu trời sập xuống thì cũng đã có hắn chống đỡ thay nàng.

Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được nàng trước đây – một người vừa lạnh lùng lại vừa quái gở…

Ban đầu, nàng bài xích tất cả những người xung quanh. Nàng không tin tưởng bất kì một kẻ nào. Thế rồi hắn tới, sưởi ấm trái tim nàng, dạy nàng võ công, cho nàng cảm giác an toàn, tiêu diệt những kẻ khiến nàng thương tổn. Người mà trước đây có thể vì nàng huyết tẩy Thanh Long bang, nay lại có thể nói như vậy sao?

Hắn bởi vì chán ghét nàng nên mới nói vậy?

Giống như đùa giỡn một thứ đồ chơi, khi buồn chán liền không thèm liếc mắt nhìn nó thêm một lần nào nữa…

Nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Nàng đã quen cảm giác có hắn ở bên…Tám năm, nàng dường như không rời hắn một li nào. Hắn dường như đã trở thành mạng sống của nàng. Trên thế giới này, ngoài hắn ra có lẽ sẽ không có bất cứ người nào có thể khiến nàng yêu thương như vậy…Giống như một đóa hướng dương, biết rõ là không thể với tới nhưng vẫn một mực hướng về phía mặt trời chói lọi…

Là hắn, khiến cho một người luôn lý trí và tỉnh táo như nàng trở thành một tiểu nữ nhân đáng yêu…Nụ cười đạm bạc ngày nào đã vì hắn mà tỏa nắng, ánh mắt hoài nghi từ lâu đã biến mất không dấu vêt, hơi thở xa cách cũng không còn…Nàng chưa bao giờ cảm thấy những thay đổi này không tốt…

Lúc trước, nàng nghĩ rằng, vì hắn quan tâm tới nàng, đau lòng thay cho nàng nên mới dành thời gian bỏ biết bao tâm sức ở bên nàng lâu như vậy…Nụ cười trên môi nàng như không bao giờ tắt, hai gò má ửng hồng, đôi mắt nhuốm ý cười.

Tô Oản Oản nằm trên nóc Ỷ Túy lâu nhìn trời, nước mắt thấm đẫm tay áo, nàng lắc lắc bầu rượu trong tay…Lại hết mất rồi…

Nàng đứng dậy định đi lấy thêm rượu, không ngờ lại gặp được một người.

Lâm Nhược Sơ.

Lâm Nhược Sơ mặc nam trang tới đây?

Không phải là Lâm đại tiểu thư nhất thời nảy sinh hứng thú muốn đi tham quan thiên hạ đệ nhất thanh lâu trong truyền thuyết đấy chứ?

Tô Oản Oản nhìn theo bóng Lâm Nhược Sơ, thấy nàng lén lén lút lút đi vào từ cửa sau của Ỷ Túy lâu, cuối cùng bước vào phòng Yên Lạc. Nhìn dáng vẻ của nàng ta hoàn toàn không giống như đến đây dạo chơi, Tô Oản Oản nhíu mày rồi núp trên nóc phòng Yên Lạc, nhẹ nhàng nhấc một viên ngói lên, nhìn động tĩnh trong phòng.

“Yên Lạc!” Lâm Nhược Sơ vừa nhìn thấy khuôn mặt Yên Lạc đã cả kinh không thốt nên lời.

“Đừng nhìn.” Yên Lạc hơi nghiêng đầu, khuôn mặt đáng sợ mờ mờ hiện ra sau tấm sa.

“Ta, ta không biết là mọi chuyện lại như vậy…Ngày đó ta nhờ cô hạ dược với Tô Mộ Bạch, nghĩ rằng khi hắn hồi phủ thì dược tính cũng vừa vặn phát tác, như vậy ta còn có cơ hội…Ta, ta không nghĩ rằng nửa đường lại xuất hiện một Tô Oản Oản, lại còn theo tới Ỷ Túy lâu…Khuôn mặt này… là do nàng ta hạ thủ sao?”

“Phải. Ngày đó ta chỉ là một đứa nhỏ gầy còm ốm yếu bị người ta bỏ rơi, cô đã cứu ta một mạng, là ta nợ cô một nhân tình. Sau này đừng nhắc tới chuyện ấy nữa, nếu bị người biết được, kết cục của cô so với ta còn có phần thảm khốc hơn.” Biểu tình trên khuôn mặt Yên Lạc đã bị khăn sa che mất khiến Lâm Nhược Sơ không nhìn ra vẻ gì.

“Ta, ta không nghĩ rằng Tô Oản Oản lại độc ác như vậy…Nàng ta rõ ràng bình thường rất đơn giản…” Lâm Nhược Sơ cắn cắn môi dưới, hai hàng lông mày nhíu lại.

Yên Lạc cười cười, “Nhược Sơ, ngươi nghĩ rằng Tô Oản Oản thực sự vô cùng đơn giản sao?”

“Không phải sao? Rõ ràng nàng đã xuất thủ cứu ta, ngày thường thoạt nhìn đều thấy điên điên ngây ngốc…”

Yên Lạc không thèm nhắc lại, Lâm Nhược Sơ cũng không dám nói thêm, chỉ áy náy bảo, “Yên Lạc, thực xin lỗi, là ta đã hại cô. Trước đây cô xinh đẹp như vậy, mà giờ lại…”

“Nhược Sơ, sau này cô cũng không cần tới đây nữa, cũng đừng nhắc tới chuyện này với bất kì ai, như vậy đối với hai chúng ta đều là chuyện tốt. Nếu không, ta không biết có thể tiếp tục sống sót nữa hay không.”

“Tô Oản Oản cho dù ngoan độc cỡ nào thì cũng sẽ không giết người cho hả giận chứ?”

“Nếu cô cảm thấy hối hận với ta thì cứ làm như ta nói đi. Ta biết cô ở Lâm gia phải chịu nhiều ủy khuất, nhưng sau này, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Yên Lạc…” sắc mặt Lâm Nhược Sơ tái nhợt, thần tình phức tạp, vừa áy náy lại vừa khiếp sợ, “Ta nên làm gì bây giờ?”

Tô Oản Oản ở trên nóc nhà nghe được rõ rành rành, kinh ngạc không thôi. Thì ra lúc trước nàng ta ở trên giường Tô Mộ Bạch là vì vậy, nàng lại tưởng rằng nàng ta bị ức hiếp từ nhỏ, đả kích quá lớn nên mới bị mộng du.

Nàng từ bên ngoài kích động phá cửa sổ xông vào, dọa cho Lâm Nhược Sơ một phen hết hồn, vừa xoay người lại đã thấy Tô Oản Oản đang đứng đó, hai mắt liền trừng lớn, sắc mặt trắng bệch. Nhưng nàng ta cũng không phải là kẻ kém cỏi, phàm chuyện gì càng lớn thì càng trấn tĩnh, vậy nên rất nhanh liền có thể bình ổn hơi thở, thản nhiên nhìn nàng.

Nếu Tô Oản Oản đã phát hiện thì có che dấu cũng vô dụng.

Tô Oản Oản cười lạnh một tiếng, “Nói vậy thì một màn ta thấy lúc chạng vạng đều là mưu kế của cô, đúng không?” Thì ra nàng lại ngốc đến như vậy, đem tình địch về nhà, nhường cơm sẻ áo, lại còn hy vọng nàng ta sống tốt.

“Hừ, ta hiện tại chỉ có thể tự mình tìm con đường sống cho bản thân. Người như cô không thể hiểu được ta đã phải chịu bao nhiêu khuất nhục.” Lâm Nhược Sơ đạm mạc cười, trào phúng nhìn Tô Oản Oản. Nghĩ đến cuộc sống ở Lâm gia, ánh mắt nàng lại trở nên ngập tràn thống khổ và oán hận.

“Nếu như ta không hiểu, thì cô cũng đừng mong có cơ hội đặt chân vào Tô phủ.” Nàng thật khờ, chỉ nghĩ rằng nàng ta cũng khổ sở như mình trước kia nên mới hảo tâm giúp đỡ, ai dè lại là rước sói vào nhà. Tô Oản Oản khinh miệt nhìn Lâm Nhược Sơ, “Đừng nghĩ rằng mới gặp một chút ủy khuất nho nhỏ như vậy đã cảm thấy uất ức, so với những gì mà ta đã trải qua, đó chưa là gì cả.”

Lâm Nhược Sơ ngây người nhìn Tô Oản Oản. Chưa bao giờ nàng ta thấy Tô Oản Oản có biểu tình như thế –giống như là biến thành một người khác vậy. Nhưng nàng ta rất nhanh hồi phục lại tinh thần, nói, “Nhưng người thích hợp để làm Tô gia tam thiếu phu nhân vẫn là ta. Cho dù Tô Mộ Bạch không thích ta thì vị trí này vẫn xứng với ta hơn là với cô.”

“Hay là ta biến mặt cô giống như Yên Lạc, xem cô còn thích hợp làm Tô gia tam thiếu phu nhân không nhé?”

“Tô Oản Oản, cô thật ác độc!”

Nàng phất phất tay, nói, “Hừ, ta chưa từng nói rằng ta là người tốt.”

Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Hồng tỷ bước vào, nhìn Lâm Nhược Sơ rồi lại chăm chú nhìn nàng. Thấy Tô Oản Oản vẫy vẫy tay, Hồng tỷ liền đi đến bên cạnh nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu. Sau khi nghe xong, sắc mặt Tô Oản Oản hơi tái đi, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.

Nàng không còn lòng dạ nào quan tâm đến Lâm Nhược Sơ, chỉ liếc mắt nhìn Hồng tỷ, cũng không truy cứu chuyện Hồng tỷ và Yên Lạc giấu giếm sự thật, tung mình phi thân rời khỏi Ỷ Túy lâu.

Nhân sinh ngoạn ý, thật biết cách hành hạ con người…

Nàng có rất nhiều lời muốn nói cùng hắn, nhưng hai người bọn họ vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, vậy nên bao nhiêu lời lẽ đều âm thầm nuốt vào trong bụng . Nàng cứ ở trong Ỷ Hà cư đi tới đi lui, lòng sinh hờn dỗi.

Lâm Nhược Sơ tối qua đã chạy về Lâm gia, Tô Oản Oản nghiến răng căm giận, thầm nghĩ muốn tới Lâm gia tung một đám thuốc xổ đặc chế, để cho Lâm gia từ trên xuống dưới ai ai cũng phải tranh giành WC!

Nàng còn chưa kịp nghĩ hết thì Tiểu Hà đã sợ hãi chạy về phía nàng, suýt nữa nhảy luôn xuống hồ sen. Nàng ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Tô tiểu thư, thánh, thánh chỉ tới!”

Tô Oản Oản kinh ngạc, lập tức chạy tới tiền thính của Tô phủ, thậm chí một thân khinh công cũng quên không dùng đến. Khi đến nơi, chỉ thấy Tô gia từ trên xuống dưới đều đang quỳ gối, ở chính giữa sảnh là một thái giám tay nâng thánh chỉ, lạnh lẽo nhìn Tô Mộ Bạch đang quỳ gối trước mặt.

Mà vị thái giám truyền thánh chỉ đứng bên cạnh cũng im lặng không nói. Chỉ thấy hai người này trang phục sang trọng cao quý, rõ ràng không phải là thái giám bình thường. Sắc mặt của nàng nhợt đi một phần.

“Tô công tử, thành thân cùng với Thất công chúa là một vinh quang vô cùng to lớn, sao còn chần chừ suy nghĩ lâu như vậy làm gì?” Vị công công kia thấy Tô Mộ Bạch không trả lời liền nói, trong giọng lộ ra chút bất mãn.

Một câu này như sét đánh ngang tai, đánh thức toàn bộ người Tô gia. Tất cả đều muốn Tô Mộ Bạch đứng lên tiếp nhận thánh chỉ, bởi nếu đi ngược lại lời của thiên tử thì cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn. Ai nấy đều liều mạng nháy mắt với Tô Mộ Bạch, thế nhưng hắn vẫn trước sau như một, thái độ thờ ơ bình tĩnh như thể đây không phải là chuyện của hắn vậy. Đôi mắt không một tia cảm xúc đã che giấu đi toàn bộ những suy nghĩ của hắn lúc này.

Lời của vị công công nọ không chỉ đánh thức mọi người trong Tô gia mà còn đánh thức Tô Oản Oản. Nàng nhìn hắn đang bình thản quỳ gối, tiêu sái phong độ, khí chất cao quý, thậm chí ngay cả kẻ ăn mặc sang trọng cao quý trước mặt cũng phải kém hơn hắn vài phần.

Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, giống như trong mắt họ chỉ có duy nhất đối phương.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ, đợi xem sự việc gì sẽ xảy ra, đợi sự lựa chọn của Tô Mộ Bạch –cũng là vận mệnh của chính bọn họ. Trong nháy mắt, không khí trong tiền thính dường như ngưng lại.

Bỗng nhiên…

“Lão nương mặc kệ!” Tô Oản Oản hét lớn, vung tay áo đi thẳng, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.

Nàng tức giận, tức giận, thực sự tức giận rồi!

Tô Oản Oản chạy một mạch về Ỷ Hà cư. Nàng vừa giận lại vừa hận, giống như sắp sửa trút giận lên đầu Ôn Nam Thế -kẻ đang đứng ở cửa Ỷ Hà cư chờ nàng. Nhưng cuối cùng nàng không làm gì cả, chỉ hơi cúi đầu.

Khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt tức giận ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Con ngươi đen trầm lặng lộ ra vẻ lãnh đạm, một lúc lâu sau mới hiện ra một vẻ trêu tức, nói, “Tâm tình Ôn đại nhân hôm nay tốt đến mức thản nhiên đi dạo trong nhà người khác sao?”

“Nàng đã biết.”

“Biết cái gì cơ? Ta cái gì cũng không biết.”

“Xin lỗi.”

“Hôm nay mặt mũi ta quả thực rất lớn, đến mức Ôn đại nhân phải đích thân giải thích cho ta a…Nhưng mà, Ôn đại nhân, vì sao ngài phải giải thích? Ngài anh minh thần võ như vậy, lại trung thành chính trực, sao có thể làm sai chuyện gì được chứ?”

“Oản Oản.” Hắn không còn vẻ mặt hay đùa cợt lúc bình thường nữa, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, có áy náy nhưng không hề hối hận.

“Đừng có gọi ta như vậy, kẻ tiểu nhân như ta không nhận nổi.” Nàng thu nét cười trào phúng, mặt không đổi sắc, thản thiên bước về phía phòng mình. Cánh cửa phòng đóng sập ngay trước mặt hắn.

Yên Lạc nói, đêm hôm đó Ôn Nam Thế cùng Tô Mộ Bạch bàn chuyện quyên tiền, gần như muốn lấy đi một nửa sản nghiệp Tô gia.

Hồng tỷ bảo, Ôn Nam Thế sở dĩ không lên kinh thành làm quan là vì nhận được mật lệnh của hoàng đế: chèn ép Tô gia.

Phú khả địch quốc, hết thảy đều là vì bốn chữ này.

Dựa vào tính tình của Tô Mộ Bạch thì chắc chắn hắn sẽ không đồng ý quyên góp một nửa gia nghiệp một cách không công, vì vậy cuộc đàm phán đêm đó xem như thất bại. Ôn Nam Thế lấy thân phận là Tri phủ đại nhân Lạc thành để ngầm liên hợp các thương hộ lại nhằm chèn ép Tô gia. Thế nhưng, Tô Mộ Bạch cũng không phải kẻ tầm thường, hắn chính là Hàn Yên lâu lâu chủ, chỉ cần dùng một phân bộ như Ỷ Túy lâu cũng có thể thu thập được vô số tin tức tình báo.

Sản nghiệp Tô gia quả thực to lớn vô cùng, muốn chèn ép cũng không phải chuyện dễ, vậy nên mới xuất hiện một đạo thánh chỉ này.

Quả có thể nói là mưu cao kế sâu.

Rốt cục, kẻ giấu mặt kia muốn tiền hay là muốn mạng đây?

Tô Oản Oản cuộn mình trong chăn, cơm cũng không ăn, ai cũng không gặp, cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối mịt, nàng liền lập tức đứng dậy, mở rương quần áo ra, chọn ra vài bộ đẹp nhất, lại đem mất trăm lượng ngân phiếu trước đây lấy của Lục Nhân nhét vào bao.

Nàng lại mở ra một thùng toàn những bình những lọ, hầu hết là độc dược nàng chế ra trong khi Tô Mộ Bạch đi vắng, đem tất cả bỏ vào bao, lại thêm mấy thứ đồ linh tinh khác, nhiều đến mức nàng xách không nổi.

Nghĩ ngợi một lúc, nàng lấy bớt ra một nửa số độc dược, quần áo cũng bỏ bớt vài bộ, cuối cùng đeo túi hành lí trên vai, sờ sờ con dấu đeo trên cổ, sau đó…nàng rời khỏi Tô phủ.

Nàng thực sự…rất dễ nổi nóng…

Tay trái một cái đùi gà, tay phải một cái chân vịt, rượu ngon nàng uống một chén, lại đổ một chén. Bạc nàng không thiếu, phải ăn uống no đủ, rảnh rỗi có thể tới dạo Nam Liên quán, thầm nghĩ trái ôm phải ấp đều là tiểu mỹ nam đáng yêu.

Đây là cái gì? Đây gọi là cuộc sống a! Cuộc sống bình thường quá quả thực nhàm chán…

Tô Oản Oản xoa xoa hai tay, miệng ngậm tăm, chân vắt chéo, quát tiểu nhị đem trà tới.

Ăn uống no nê xong, đôi mắt nàng lại đảo khắp xung quanh, thấy nam nhân bàn đối diện có vẻ mặt rất dữ tợn, thân hình cường tráng, trên mặt còn có vết đao chém rất sâu, tám phần là một kẻ chỉ có sức khỏe nhưng võ công không cao. Lại nhìn đến nữ nhân đang ngồi chéo với nàng, một thân y phục trắng hơn tuyết, bàn tay ngọc ngà trắng nõn, tuy trên bàn có đặt một thanh kiếm nhưng tám phần là một đại tiểu thư chỉ biết khoa chân múa tay.

Bàn phía tây có bốn vị nam tử trẻ tuổi, bộ dạng nhã nhặn, cử chỉ văn nhã, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt vừa đắc ý lại vừa chậm rãi, tám phần là bốn tên công tử nhã nhặn nổi danh bại hoại phái Hoa Sơn. Chậc, lại nhìn một hắc y nhân ngồi quay lưng lại phía mọi người kia, đầu đội sa che mặt, chắc hẳn chính là “Độc nương tử” trên giang hồ không ai không biết.

“Vị cô nương này, ngươi mới tới đây đúng không?” Một nam tử vận trường bào màu hồng nhạt, thêu bốn đóa mẫu đơn lớn như thể sợ thiên hạ không ai nhận ra hắn, tay cầm bầu rượu, ánh mắt đáng ngờ đánh giá Tô Oản Oản.

“Vị công tử này, ngươi không biết ta nhưng ta lại biết ngươi a.” Nàng liếc mắt nói, ngữ khí đậm mùi khiêu khích.

“Oh, nói vậy cô nương không sợ tại hạ sao?”

“Chậc, chỉ là một hái hoa tặc nho nhỏ thôi, có thể làm gì ta chứ?” Nàng thản nhiên nhấp một ngụm trà, không cẩn thận uống phải lá trà, liền lập tức phun ra, ý tứ khiêu khích rõ rành rành.

Nam tử nọ ánh mắt hơi híp lại, thanh âm trầm xuống: “Cô nương, ta cũng không phải hái hoa tặc bình thường.”

“Oh, không phải ngươi là Lục Nhận Dịch –một tên hái hoa tặc quang minh chính đại thôi sao?” Tô Oản Oản hoàn toàn không biến sắc, chỉ chậm rãi rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi thỏa mãn thở dài một tiếng.”

Thấy nàng uống trà, Lục Nhận Dịch bỗng cười ha hả, khiến tất cả mọi người đều chú ý vào hai người bọn họ. Hắn đắc ý nhìn Tô Oản Oản: “Một cô nương như nàng lá gan cũng không nhỏ, nhưng nàng thử đoán xem, nàng vừa uống phải cái gì?”

Tô Oản Oản đặt ly trà về chỗ cũ, đuôi mắt lạnh lùng quét qua hắn, nói, “A, ngươi đang nói đến Mê Túy? Ừm, Mê Túy này thực sự không đủ hoàn mỹ, nếm qua vẫn có thể nhận ra mùi vị. Lần sau nhớ dùng Mê Nhân, thứ đó không màu không mùi không vị, đảm bảo đếm đến ba là gục.”

Nàng cười cười, rốt cục ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi xem ngươi hiện tại hẳn là đã có chút phản ứng nhỉ?”

“Cái gì cơ?” Lục Nhận Dịch vẻ mặt nghi hoặc hỏi, vừa dứt lời đã tái mặt, ôm bụng ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng, lộ vẻ thống khổ. Hắn trừng mắt nhìn Tô Oản Oản, nửa ngày cũng không thốt được lời nào.

Những người xung quanh trừng mắt nhìn Tô Oản Oản, chỉ thấy nàng gầy yếu nhỏ bé, thoạt nhìn một chút năng lực phản kháng cũng không có, ai dè…Một số người chụm đầu lại bàn tán, đoán già đoán non xem nàng là ai.

Lục Nhận Dịch chỉ cần vận công một lúc, sắc mặt đã khôi phục bình thường, cũng không còn cảm giác đau. Miễn cưỡng đứng lên, hắn hoảng sợ nhìn Tô Oản Oản, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai?”

“Ta? Ta là người tạo ra Mê túy.”

“Ngươi là Tô Oản Oản.”

“Chính là tại hạ.” Nàng cười nhẹ.

Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đều tập trung hướng về Tô Oản Oản, ngay cả Độc nương tử cũng quay lại nhìn, nếu không có sa che mặt hẳn người ta có thể thấy ánh mắt vừa ghen tị vừa sùng bái của nàng ta.

Đây là Mộ thành, trung tâm của các đại bang phái, nhân sĩ giang hồ lui tới không ít. Anh hùng có, nữ hiệp có, mà kẻ bỉ ổi cũng có. Nàng lại là người nổi bật nhất trong đám cặn bã đó, nổi bật đến mức mấy tên ngụy quân tử cảm thấy rất không vừa mắt.

“Ngươi thật sự là Tô Oản Oản? Vậy vị Hiệp thiếu hiệp kia đâu?” Một người trong phái Hoa Sơn hỏi.

Tô Oản Oản đen mặt, “Không có ở đây?”

Người nọ thì thào tự hỏi, “Không có sao? Không phải chứ? Giang hồ đồn đại chỉ cần thấy bóng dáng Tô Oản Oản thì nhất định sẽ thấy Hiệp thiếu hiệp. Không phải hai người như bóng với hình, một khắc cũng không chia lìa sao? Sao lại…”

Đúng lúc ấy, một chiếc đũa xẹt qua mặt hắn, cắm phập vào cây cột cạnh đó. Tô Oản Oản cao giọng nói, “Nói không có thì chính là không có, ngươi không hiểu tiếng người hay sao?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì!” Ba người còn lại nghe vậy thì đập bàn đứng dậy, căm tức nhìn Tô Oản Oản. Bọn họ đường đường là đệ tử phái Hoa Sơn, há lại để kẻ khác coi thường?

“Ai nha, tức giận rồi kìa.” Nàng cười cười chọc tức.

“Tô Oản Oản, đừng nghĩ là chúng ta sợ ngươi! Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu kém cỏi nấp sau lưng Hiệp Vấn mà thôi, sao có thể địch được với đệ tử phái Hoa Sơn như chúng ta!”

“Ra là như vậy, chưởng môn các ngươi chưa nói cho các ngươi biết năm ấy hắn đã bị ta chỉnh cho lên bờ xuống ruộng như thế nào hay sao? Lúc đó hẳn ngươi chỉ mới biết cầm kiếm a? Aizzz, cùng là người mà sao lại có thể khác biệt như vậy cơ chứ?”

“Tô Oản Oản, ngươi dám làm nhục chúng ta, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào!”

Không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, một bên ngạo nghễ thản nhiên, một bên tức giân sùi bọt mép, tạo thành hai thế cục đối lập. Không ai quan tâm đến bốn tên đệ tử phái Hoa sơn kia, tất cả đều chờ mong được tận mắt nhìn thấy Tô Oản Oản dụng độc. Nghe đồn Tô Oản Oản chính là đồ đệ của độc tiên và y thánh a!

“Là ai muốn giáo huấn tiểu đồ tôn của ta vậy?”

Chưa thấy người, chỉ nghe thấy tiếng, nhưng Tô Oản Oản đã sớm nở nụ cười. Quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử thân vận trường bào màu tím, dáng người cao lớn đang bước tới. Mái tóc đen được buộc tùy ý, vài sợi tóc bay phất phơ, đôi mắt dài hẹp lộ ra sự thích thú.

“Ngươi là ai?” Có kẻ không biết sống chết hỏi.

Hắn hơi nhếch khóe miệng, “À, bản nhân họ Đông Phương, tên là Vũ Lương.”

Tất cả không hẹn mà cùng giật mình.

“Đông Phương, Đông Phương Vũ Lương…” Không biết là tiếng ai nói, bỗng dưng gian khách điếm yên lặng như tờ.

Đông Phương Vũ Lương chính là vị thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết. Không chỉ được biết đến với diện mạo mỹ mạo tuyệt trần, hắn còn có một thân võ công sâu không lường được. Đệ tử của hắn, Diệp Vấn Diệp thiếu hiệp, cũng là người mà giang hồ không ai không biết.

“Mỹ nhân sư công~~ Có người khi dễ ta, ngươi giúp ta báo thù!”Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến cho người ta hít thở không thông. Chỉ thấy bóng người chợt thoáng qua đã thấy Tô Oản Oản đang nằm gọn lỏn trong lòng Đông Phương Vũ Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trước ngực hắn.

Hắn ôm nàng, vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, giống như nhát kiếm sắc bén phóng về phía bốn tên đệ tử Hoa Sơn, khiến cho bọn họ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.

“Tiểu Oản Oản, nói cho sư công biết ai khi dễ ngươi? Là bốn tên bò sát bé nhỏ kia sao?”

Nàng chép chép miệng, “Bọn họ làm gì có gan khi dễ bổn tiểu thư.”

Hắn nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng, nhìn đôi mắt nàng dường như sắp khóc, nói: “Là sư công không tốt, khiến cho tên Tô Mộ Bạch vô liêm sỉ kia làm tiểu Oản Oản nhà ta chịu khổ.”

Nàng ủy khuất nói, “Mỹ nhân sư công, ta bỏ nhà đi bụi mười ngày rùi!”

“Tiểu Oản Oản, từ sau đi theo sư công được không? Ta so với tên hồ ly Tô Mộ Bạch kia tốt hơn nhiều, có thể khiến cho tiểu Oản Oản mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ a.” Hắn cúi đầu kề sát tai nàng, tươi cười ái muội.

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Trong giang hồ vẫn đồn đại Hiệp thiếu hiệp yêu thương đồ đệ Tô Oản Oản, là một mối tình cấm kị bất luân, không ngờ…ngay cả Đông Phương Vũ Lương cũng yêu thương Tô Oản Oản?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương