Sư Phụ Như Phu
-
Chương 34: Trừng phạt
Đôi môi xinh đẹp của Bạch Trì Hữu cong lên thành một nụ cười, mở mắt ra, cười như không cười nhìn nàng.
“Người ta cứu vốn là một người ngu dại, bây giờ lại đột nhiên trở nên lanh lợi. Ngươi có thể nói cho ta nghe đây là vì sao không?”
Người ngu dại? Là nói mình của trước kia sao?
“Đây không phải là nhờ sư phụ giúp đỡ sao?” Hoa Tiểu Nhã bỗng mở ta hai mắt, vô tội nhìn thiên sư.
Bạch Trì Hữu như cười như không, nhìn Hoa Tiểu Nhã, nàng trái lại còn đá bóng qua. “Ta nhớ rõ, chỉ cứu ngươi tỉnh lại, cũng không có trách nhiệm khiến ngươi bớt ngu dại.”
“Không phải là sư phụ sao? Ta cho rằng chính là sư phụ biến một kẻ ngu dốt như ta thành người thông minh tuyệt đỉnh như bây giờ.” Hoa Tiểu Nhã cố ý khoác lác, âm thầm chụp mũ lên đầu Bạch Trì Hữu.
Bạch Trì Hữu: “......”
Được rồi, trước tiên hắn không truy cứu trách nhiệm này.
“Đúng giờ Mão còn chưa tới thỉnh an vi sư, phạt ngươi, đứng ăn cơm, sau khi ăn xong chạy quanh đình viện năm mươi vòng, đồ ăn sau này do ngươi làm.”
Hoa Tiểu Nhã: “......”
Nàng vẫn biết, cái tên sư phụ biến thái này chắn chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy!
“Biết rồi ạ!” Nhanh chóng ăn cơm, nhanh chóng ăn rau. Tốc độ thật nhanh! Người cũng sắp nghẹn ——
“Khụ khụ —— “
Bạch Trì Hữu: “Ăn nhanh không tốt, phạt ngươi ăn cơm trong thời gian một nén nhang —— “
Hoa Tiểu Nhã: “......”
Ăn cái gì mà ăn, có lý gì lại có tên sư phụ biến thái như ngươi chứ?
Nhai nhỏ nuốt chậm cơm xong, rồi thu dọn chén đũa, lúc này mới phát hiện ra, phòng bếp này nguyên liệu gì cũng có.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ (1)!
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ: Ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn- ý nói mọi thứ từ trong ra ngoài đều đầy đủ!
Từ rau dưa đến trái cây, từ ngũ cốc đến lương thực, từ gà vịt thịt cá, đến các loại hải sản ——
Thiên sư thật là, một đứa trẻ tha thiết yêu thương phòng bếp!
Nếu như nàng đoán không sai, thức ăn vừa nãy nhất định do hắn làm!
Nhưng mà, đường đường là thiên sư lại đi nấu ăn sao?
Dọn dẹp phòng bếp xong, không tình nguyện mà đi ra ngoài, chuẩn bị chạy năm mươi vòng kia, may mắn là đình viện cũng không lớn, hình phạt này cũng không coi là nặng, hơn nữa đối với thể chất sau khi ăn uống no đủ xong, nàng vẫn còn một bữa ăn sáng trong bụng cơ mà!
Trở lại trong sân, thấy Bạch Trì Hữu lim dim mắt, dáng vẻ giống như đang ngủ, lông mi thật dài che phủ lấy mắt, môi mỏng khép hờ, hơi giống trái anh đào khi chín, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Có điều, hắn lúc nào cũng mang theo mặt nạ? Hoa Tiểu Nhã không khỏi tò mò, tại sao hắn lại mang mặt nạ, chẳng lẽ khuôn mặt đã bị hủy?
Khả năng này không nhiều, xem hắn đường đường là thiên sư, làm sao khuôn mặt có thể bị hủy đây? Hơn nữa, đôi môi kia, đôi mắt kia, đều xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất đẹp nữa?
Không biết hắn có đẹp trai lắm không đây? Cánh mũi sẽ giống Tạ Đình Phong hay giống Cổ Thiên Nhạc đây? Khuôn mặt này là mặt dài hay mặt tròn đây?
Càng nghĩ, lòng hiếu kì càng ngày càng lớn.
Dù sao hắn cũng đang ngủ thiếp đi! Cũng sẽ không biết phải không?
Nghĩ tới đây, cố nén tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nhỏ bé, tay Hoa Tiểu Nhã từ từ đặt lên chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt kia ——
Nín thở ——
Mắt thấy, sắp gỡ mặt nạ màu bạc kia xuống rồi, kết quả ——
Tay, đột nhiên bị nắm lấy!
Lồng ngực Hoa Tiểu Nhã đột nhiên thình thịch biến thành cuồng loạn ——
Hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt được bao phủ bởi hàng lông mi dài đã mở ra, vẻ mặt không vui nhìn nàng ——
Tiêu rồi tiêu rồi, sao nàng lại quên mất, sự biến thái của tên sư phụ này chứ?
“Ngươi đã chạy xong năm mươi vòng kia rồi sao?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng có phần lạnh đi ——
Hoa Tiểu Nhã vội vàng lắc đầu lia lịa, “Ta lập tức chạy đây —— “
Tay, vẫn bị người nắm trong lòng bàn tay, nàng lúng túng kêu lên, “Sư phụ —— “
Sau đó, nhìn xuống tay mình ý nói, ngươi vẫn còn đang nắm tay ta!
“Người ta cứu vốn là một người ngu dại, bây giờ lại đột nhiên trở nên lanh lợi. Ngươi có thể nói cho ta nghe đây là vì sao không?”
Người ngu dại? Là nói mình của trước kia sao?
“Đây không phải là nhờ sư phụ giúp đỡ sao?” Hoa Tiểu Nhã bỗng mở ta hai mắt, vô tội nhìn thiên sư.
Bạch Trì Hữu như cười như không, nhìn Hoa Tiểu Nhã, nàng trái lại còn đá bóng qua. “Ta nhớ rõ, chỉ cứu ngươi tỉnh lại, cũng không có trách nhiệm khiến ngươi bớt ngu dại.”
“Không phải là sư phụ sao? Ta cho rằng chính là sư phụ biến một kẻ ngu dốt như ta thành người thông minh tuyệt đỉnh như bây giờ.” Hoa Tiểu Nhã cố ý khoác lác, âm thầm chụp mũ lên đầu Bạch Trì Hữu.
Bạch Trì Hữu: “......”
Được rồi, trước tiên hắn không truy cứu trách nhiệm này.
“Đúng giờ Mão còn chưa tới thỉnh an vi sư, phạt ngươi, đứng ăn cơm, sau khi ăn xong chạy quanh đình viện năm mươi vòng, đồ ăn sau này do ngươi làm.”
Hoa Tiểu Nhã: “......”
Nàng vẫn biết, cái tên sư phụ biến thái này chắn chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy!
“Biết rồi ạ!” Nhanh chóng ăn cơm, nhanh chóng ăn rau. Tốc độ thật nhanh! Người cũng sắp nghẹn ——
“Khụ khụ —— “
Bạch Trì Hữu: “Ăn nhanh không tốt, phạt ngươi ăn cơm trong thời gian một nén nhang —— “
Hoa Tiểu Nhã: “......”
Ăn cái gì mà ăn, có lý gì lại có tên sư phụ biến thái như ngươi chứ?
Nhai nhỏ nuốt chậm cơm xong, rồi thu dọn chén đũa, lúc này mới phát hiện ra, phòng bếp này nguyên liệu gì cũng có.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ (1)!
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ: Ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn- ý nói mọi thứ từ trong ra ngoài đều đầy đủ!
Từ rau dưa đến trái cây, từ ngũ cốc đến lương thực, từ gà vịt thịt cá, đến các loại hải sản ——
Thiên sư thật là, một đứa trẻ tha thiết yêu thương phòng bếp!
Nếu như nàng đoán không sai, thức ăn vừa nãy nhất định do hắn làm!
Nhưng mà, đường đường là thiên sư lại đi nấu ăn sao?
Dọn dẹp phòng bếp xong, không tình nguyện mà đi ra ngoài, chuẩn bị chạy năm mươi vòng kia, may mắn là đình viện cũng không lớn, hình phạt này cũng không coi là nặng, hơn nữa đối với thể chất sau khi ăn uống no đủ xong, nàng vẫn còn một bữa ăn sáng trong bụng cơ mà!
Trở lại trong sân, thấy Bạch Trì Hữu lim dim mắt, dáng vẻ giống như đang ngủ, lông mi thật dài che phủ lấy mắt, môi mỏng khép hờ, hơi giống trái anh đào khi chín, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Có điều, hắn lúc nào cũng mang theo mặt nạ? Hoa Tiểu Nhã không khỏi tò mò, tại sao hắn lại mang mặt nạ, chẳng lẽ khuôn mặt đã bị hủy?
Khả năng này không nhiều, xem hắn đường đường là thiên sư, làm sao khuôn mặt có thể bị hủy đây? Hơn nữa, đôi môi kia, đôi mắt kia, đều xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất đẹp nữa?
Không biết hắn có đẹp trai lắm không đây? Cánh mũi sẽ giống Tạ Đình Phong hay giống Cổ Thiên Nhạc đây? Khuôn mặt này là mặt dài hay mặt tròn đây?
Càng nghĩ, lòng hiếu kì càng ngày càng lớn.
Dù sao hắn cũng đang ngủ thiếp đi! Cũng sẽ không biết phải không?
Nghĩ tới đây, cố nén tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nhỏ bé, tay Hoa Tiểu Nhã từ từ đặt lên chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt kia ——
Nín thở ——
Mắt thấy, sắp gỡ mặt nạ màu bạc kia xuống rồi, kết quả ——
Tay, đột nhiên bị nắm lấy!
Lồng ngực Hoa Tiểu Nhã đột nhiên thình thịch biến thành cuồng loạn ——
Hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt được bao phủ bởi hàng lông mi dài đã mở ra, vẻ mặt không vui nhìn nàng ——
Tiêu rồi tiêu rồi, sao nàng lại quên mất, sự biến thái của tên sư phụ này chứ?
“Ngươi đã chạy xong năm mươi vòng kia rồi sao?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng có phần lạnh đi ——
Hoa Tiểu Nhã vội vàng lắc đầu lia lịa, “Ta lập tức chạy đây —— “
Tay, vẫn bị người nắm trong lòng bàn tay, nàng lúng túng kêu lên, “Sư phụ —— “
Sau đó, nhìn xuống tay mình ý nói, ngươi vẫn còn đang nắm tay ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook