Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn
4: Không Hổ Là Chưởng Môn Sư Huynh!


Hàn khí bốn phía, Trạm Nam Chu lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn vốn là tu sĩ băng linh căn, ở chỗ này không chỉ không cảm thấy lạnh, nếu tu hành thậm chí còn có thể làm ít công to.
Kim đan mới đầu kết thành trong thân thể hắn tự động hấp thu linh khí thuộc tính băng nồng đượm chung quanh, tu vi vậy mà lại nhảy lên một bậc.
Cho đến khi món quà thiên đạo tặng sau khi kết đan hoàn toàn được hắn tiêu hoá chuyển thành tu vi, lúc này Trạm Nam Chu mới dời lực chủ ý lên người sư tôn nhà mình.
Chỉ thấy phong chủ Kiếm Ẩn phong Tàng Sơn Kiếm tông, Đường Dực Hiên trưởng lão của tông môn đang niết quyết khống chế kiếm bản mạng của mình đâm vào trong hàn đàm.

Không thể không nói kỹ xảo một tay xiên cá của y hết sức thông thạo, trên cơ bản đâm một cái là trúng, kiếm loé ánh xanh phốc phốc phốc, mỗi một lần vào nước, lúc ra phía trên tất sẽ nhiều thêm một con cá.
Không bao lâu trên thân kiếm đã xiên đầy cá đông, Đường Dực Hiên liếm liếm môi, giống như lúc tới vớt đồ đệ vào trong lòng, không hề lưu luyến ngự gió rời đi.
Ngay sau khi bóng dáng hai người đi mất, một nữ tử thanh lãnh một thân váy dài xanh nước dừng ở hàn đàm này.


Nàng nhìn lướt qua hàn đàm, phát hiện số lượng cá đông bên trong không đúng, cộng thêm cấm chế mình bố trí lại có dấu vết bị phá hỏng....!
Gần như không cần tự hỏi, mỹ nhân thanh lãnh bị phá công, giận mắng: "Đường Dực Hiên, ngươi chờ đó cho ta!!"
- -
Sườn núi giữa Kiếm Ẩn phong, Đường Dực Hiên giơ kiếm bản mệnh của mình, khoanh chân ngồi trên một tảng đá được mài bóng.

Đống lửa trước mắt cháy ngọn lửa hừng hực, y vô cùng thuần thục dựng kiếm bản mệnh trên đống lửa, lật nướng qua lại.
Dù rằng cảnh tượng thế này đã trải qua không biết bao lần, Trạm Nam Chu vẫn không quen lắm.

Trên thực tế trong nhận thức của hắn, kiếm bản mệnh là cộng sự của tu sĩ, cần phải gìn giữ kỹ lưỡng, cùng với nó chiến đấu.

Nhưng sau khi bái nhập môn hạ sư tôn, sư tôn lại nói cho hắn biết, kiếm bản mệnh là cộng sự của mình không sai, nhưng lúc cần cầm ra dùng thì phải dùng.

Trạm Nam Chu từng thấy thanh kiếm chuôi thanh sắc ấy dứt khoát lưu loát trảm yêu trừ ma, hắn biết trên chuôi kiếm chạm khắc vân rồng tinh xảo đến cực điểm, thân kiếm sắc bén màu sắc thấu triệt, là thần binh lợi khí hiếm thấy.

Thần binh đều có linh, kiếm linh trong đó rất cao ngạo, nhưng dù cho bị Đường Dực Hiên cầm đi xiên cá nướng cá, chuôi Thanh Long kiếm này vẫn ngoan ngoãn như cũ.
"Được rồi, đồ đệ, ăn mau kẻo nguội." Rắc gia vị xong, Đường Dực Hiên mau lẹ móc trong nhẫn trữ vật ra hai cái chén, đưa cho Trạm Nam Chu một cái, để cho mình một cái, chia đôi nửa con cá đã nướng xong.
Cá đông chất thịt ngon, bên trong còn có linh khí tính băng chí thuần, với tu sĩ thuộc tính băng mà nói, không chỉ có thể giúp bọn họ tăng tu vi, còn có thể đạt được hiệu quả luyện thể.


Thứ đồ này quý giá lại không dễ nuôi sống, yêu cầu môi trường cực kỳ khắc nghiệt.

Lộ Hoa phong cũng là chiếm thiên thời địa lợi, mới nuôi được trong hàn đàm bên dưới.
Kết quả là hết lần này tới lần khác bị gia hoả Đường Dực Hiên này xiên đi mấy con như vậy.
Thưởng thức vị cá nướng hoàn mỹ, Đường Dực Hiên vừa mới dập đống lửa đứng dậy, liền thấy được một bóng người quen thuộc ngự gió về phía này.
Còn không phải là Lộ Hoa phong chủ vừa bị trộm cá đó sao!
Mỹ nhân thanh lãnh hùng hổ tới bên này, Đường Dực Hiên thấy tình thế không ổn, lập tức trốn phía sau đồ đệ nhà mình.
"Đồ đệ cứu ta!" Một lời kinh hãi, có thể nói mảy may không có chút gánh nặng hình tượng mà một sư tôn nên có.
Trạm Nam Chu sớm đã thành thói quen bị sư tôn che ở phía trước, hành lễ với Liêu An Tiệp vừa hạ xuống, ổn trọng cơ thừa, động tác thuần thục, khiến người ta thương.
Bất động thanh sắc che Đường Dực Hiên kín mít, Trạm Nam Chu ngăn cản Liêu An Tiệp, đúng mực nói: "Liêu sư thúc."
Đối mặt với tiểu bối, Liêu An Tiệp đương nhiên không thể phát cáu gì, nàng oán hận trừng mắt nhìn Đường Dực Hiên trốn phía sau Trạm Nam Chu, hít sâu một hơi: "Được, nể tình sư điệt, tạm thời không làm khó ngươi, mấy con cá đông kia liền xem như lễ kết đan của sư điệt vậy."

Mắt thấy Liên An Tiệp hùng hổ tới, bỏ lại một câu như vậy rồi xoay người chuẩn bị đi, Đường Dực Hiên không bỏ cuộc, lách mình chui ra từ phía sau đồ đệ nhà mình, "Nè nè nè, như vậy sao được? Lúc đồ đệ ta bái ta làm thầy, lễ sư muội tặng cẩu thả nhất, chính ngươi đáp ứng sau khi Chu Chu kết đan sẽ dâng đại lễ, giờ chỉ mấy con cá nhỏ như liền muốn đuổi Chu Chu chúng ta rồi? Sư muội muốn quỵt nợ?"
"Sư huynh có biết, ta vì chăm chút mấy con cá nhỏ như vậy, đã tốn bao nhiêu công sức?" Liêu An Tiệp giận dữ.
Thế ta chẳng phải chừa cho ngươi mấy con còn gì?
Đường Dực Hiên biết điều không nói câu sau ra, bằng không hôm nay vị sư muội này của hắn phỏng chừng không ngại trình diễn một màn đồng môn tương tàn ngay tại chỗ đâu.
"Sư muội trước đây thu đồ đệ, sư huynh ta đã tặng một phần lễ thật lớn, không lý nào đến phiên đồ đệ ta sư muội tặng lễ lại tệ như vậy chứ? Đường Dực Hiên cũng không trốn nữa, trực tiếp đúng lý hợp tình.
Một lời khó nói hết nhìn sư huynh một thân đỏ tươi nhà mình, ăn diện tới hoa hoè lộng lẫy, chỉ thiếu điều chắp thêm đôi cánh hoá thân phượng hoàng trực tiếp phóng lên trời cao một cái, Liêu An Tiệp cảm thấy chưởng môn sư huynh nói rất đúng.
Tìm đại sư huynh nói lý làm gì? Cuối cùng vẫn chỉ có một mình mình bị chọc đến phát nổ, mà gia hoả này vẫn có thể nhảy qua nhảy lại không ngừng trước mặt ngươi, vậy chẳng thà nhắm mắt làm ngơ cho thoải mái.
Không thấy, không tìm, nếu người không mời tự đến thì đuổi thẳng ra ngoài.
Không hổ là chưởng môn sư huynh!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương