Sư Phụ Khổ Quá Rồi
Chương 73: Ức hiếp dân thường

Edit | 4702i.

“Các đệ chọn đi, Triệu Tiền Tôn Lý muốn tới chỗ nào trước?”

“Hay tới Tiền gia? Nghe tên đã biết có tiền rồi.”

“Vậy mình đi Tiền gia.”

Tên Chu Sát này mỗi lần ra ngoài đều cực kỳ phách lối, phô trương uy phong tột cùng, Tân Tú giả mạo hắn lại còn oai phong hơn thế. Lúc trước dưới trướng Chu Sát có hai tên khá bản lĩnh, để ngừa hỏng chuyện, Tân Tú lừa giết chết hai con yêu quái không chút cảnh giác, thế là chỉ còn lại mấy con tiểu yêu chỉ biết nghe lời răm rắp, khiến khả năng nàng bại lộ thân phận giảm xuống cực thấp.

Lần này ra ngoài, trừ dẫn theo nhóm tiểu đệ có sẵn của Chu Sát để làm mã, họ còn dẫn theo hộ vệ riêng của thành chủ Lương Trung Kiệu. Nhóm hộ vệ này thực tế không phải để bảo vệ Tân Tú và hai đệ đệ, dù sao nhìn thế nào họ cũng không giống kiểu cần người bình thường bảo vệ, những hộ vệ này do Lương thành chủ nhờ Tân Tú dẫn theo để quan sát tình hình.

“Tình hình tài chính trong thành không lạc quan lắm.” Trước khi đi Lương thành chủ than thở như thế, Tân Tú lập tức hiểu, nàng ta muốn kiếm tiền.

Dẫn theo hai vị “mỹ nhân”, Tân Tú ngồi cỗ kiệu mạ vàng cực đại đi tới Tiền gia. Vốn dĩ khiêng kiệu là mười hai phàm nhân cường tráng, nhưng trước khi Tân Tú lên kiệu đã chê: “Phàm nhân yếu như sên, khiêng kiệu không thoải mái, đổi mấy tên yêu quái khỏe tới đây khiêng kiệu cho bản pháp sư, chớ khiến hai vị mỹ nhân của ta bị xóc.”

Thế là bọn thuộc hạ đều biết pháp sư rất yêu chiều hai vị mỹ nhân này. Lúc trước bên cạnh pháp sư cũng có rất nhiều mỹ nhân, nhưng chỉ ở với pháp sư một thời gian, pháp sư chán bèn ăn sạch, không biết hai vị này có thể sống bao lâu. Vẻ bề ngoài đẹp như thế có khi cũng sống lâu hơn chút.

Điềm nhiên để đám yêu quái khiêng kiệu, Tân Tú hạ lệnh mau chóng lên đường. Đám yêu quái này ra ngoài đã quen nhân danh Chu Sát pháp sư ức hiếp dân thường, tiếng xấu lan xa, mọi người phía xa xa thấy đoàn người Tân Tú đi tới đều sợ tới mức tranh thủ trốn vội, có kẻ hoảng hốt leo lên tường trốn, có người sợ tới mức nhảy thẳng xuống sông.

Lão tứ giận dữ: “Tên Chu Sát này thật kinh tởm! Chết hóa ra lại lợi cho hắn!”

Tân Tú: “… Lão tứ, lúc nói chuyện đệ đừng hằn học nhìn mặt ta chằm chằm được không.”

Lão tứ hơi ngại: “…” Chẳng phải tại khuôn mặt đấy quá đáng ghét ư, hắn vô thức lườm thôi mà.

Dù vậy vẫn có người tránh không kịp, một nông dân cõng giỏ trúc, bởi còng lưng cúi gằm mặt xuống đất nên không nhìn thấy họ. Đợi đến khi phát hiện đã gần ngay trước mặt không kịp tránh, đám tiểu yêu quái mở đường đã định giơ tay giết chết người đó không thương tiếc.

Bỗng lại có vật nặng bay ra khỏi kiệu nện người đó sang một bên ruộng, sau đó tiếng Chu Sát vang lên từ trong kiệu: “Hai vị mỹ nhân, các nàng thấy ta ném có giỏi không?”

Thế là trong kiệu vang lên từng hồi tán dương ngọt ngào, nghe thấy những lời ấy, tiểu yêu quái vốn định giết người cũng không dám ra tay, hắn vội vàng lùi xuống. Tận đến khi họ đã đi xa, người nông dân lăn xuống ruộng mới lơ mơ đứng dậy, xoa xoa cái bụng không hề đau, lại cầm vật nặng lúc nãy va trúng mình lên… Một thỏi vàng to quá!

Người Tiền gia đã nhận được tin sớm nên gấp gáp chuẩn bị từ lâu. Gia chủ còn dẫn theo một đám con trai ra đường, tự mình đón nhóm người Tân Tú vào Tiền gia.

Không hổ là phú hào nổi danh, chỉ riêng khoảng sân này của gã đã bằng quy mô một tòa thành nhỏ của người ta, trong sân còn ôm hai ngọn núi lớn, hay thay một tên chúa đất.

Từ khi vào cổng Tân Tú đã thấy rường cột chạm trổ, nơi chốn ngập cái tinh xảo do tiền tài xây đắp, nô bộc trong đây có nam có nữ, nữ lại đông đúc khác thường, mà lại dung mạo đều đẹp đẽ cả.

Tân Tú đã hiểu, Tiền gia chủ đang nịnh bợ nàng đây mà, quả nhiên, khi họ vào điện pháp sư chúng chuẩn bị, Tiền gia chủ còn cố ý bày tiệc để giới thiệu hơn mười vị nữ nhi của gã. Từ bình quân vẻ bề ngoài của các nàng, đám tiểu thiếp ở hậu viện của Tiền gia chủ chắc chắn rất đẹp.

Tân Tú nhìn nhóm nữ tử bị cha ruột coi như quà cáp ném vào phân heo, đột nhiên nói: “Thực ra, bản pháp sư thấy nam tử mỹ mạo cũng có điểm đặc sắc riêng.”

Tiền gia chủ giật mình, vô thức nhìn một hàng con trai của gã, đám nam tử mới nãy còn cười đùa không ngớt mặt đã cứng ngắc, không một tên nào dám tùy ý mở miệng.

Chuyện này… Để tỷ muội mình cậy quyền mà lên, sau đó bám váy họ hưởng lợi lộc đã luôn là lệ cũ “xưa nay vẫn thế”, nhưng đám nam nhi bọn chúng là để kế thừa gia sản, nam nhi đỉnh thiên lập địa lẽ nào lại vì chút lợi lộc mà hy sinh nhan sắc của mình.

Tân Tú ngồi trên quan sát vẻ mặt mọi người thoáng thấy thú vị. Lúc này lại cố tình nhìn đám lang quân Tiền gia chằm chằm, với tướng mạo hiện tại của nàng lực sát thương phải nói là cực kỳ kinh khủng, những lang quân Tiền gia phàm bị nàng nhìn đều thấy phát tởm, lại không dám tỏ vẻ buồn nôn làm mích lòng nàng.

Tiền gia chủ thấy nhóm người thừa kế của mình sắp toi vội nói: “Chuyện này, trong phủ chúng ta cũng có nhóm trai tráng không tệ…”

Tân Tú sầm mặt, đập tay lên bàn cái chát: “Ngươi đang nói lấy lệ bản hộ pháp đấy phỏng? Đám gia nô kia nào sánh được bằng nhóm lang quân được cưng chiều từ nhỏ!”

Trong thời khắc ấy Tiền gia chủ đã nghĩ rất nhiều, gã thầm nghĩ, dù sao gã có nhiều con trai như thế, hi sinh một hai đứa để giữ được bình an phú quý cho gia đình cũng chẳng đáng gì!



“Không dám không dám, được pháp sư ưng ý là vận may của con ta!” Tiền gia chủ vừa nói thế, một hàng con trai của gã đều trợn tròn mắt, đờ đẫn chờ đợi vận rủi giáng lâm.

Tân Tú đã chọn người xong lâu rồi, trong đám con Tiền gia chủ nàng quen một vị, trước kia từng thấy vị này cưỡi ngựa du lịch, hò hét sai khiến chẳng uy phong chút nào, lúc này tất nhiên nàng muốn chọn hắn.

“Vị lang quân này đi, tới cạnh bản pháp sư nào.”

Tiền Nhị Lang loạng choạng, thấy phụ thân nhìn mình chằm chằm mới miễn cưỡng nở nụ cười ngồi xuống cạnh Tân Tú. Hiện tại hắn vẫn còn ngồi được vững, nhưng tới khi Tân Tú mở miệng bảo hắn đi nghỉ cùng mình, mặt Tiền Nhị Lang trắng bệch, hắn gần như có thể cảm nhận được các huynh đệ đằng sau đang cười nhạo mình.

Tiền Nhị Lang vào phòng đã ngã xuống đất, lão tứ rụt tay lại, dạng chân ngồi bịch xuống đất than vãn: “Làm nữ tử phiền phức thật đấy, lúc nào cũng phải ngồi nghiêm chỉnh. Đại tỷ, tỷ bảo tên này tới đây làm gì?”

Tân Tú: “Tìm thú vui thôi. Trước kia ta thấy tên này tùy tiện đá chết một người.”

Lão ngũ và lão tứ đều nhăn chặt mày.

Tân Tú bật cười: “Giờ chơi chút đã, lão tứ, lão ngũ đi đứng bất tiện, đệ lên đi.”

Lão tứ ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Đại tỷ?! Đệ lên?! Đệ lên làm gì?!”

Tân Tú: “Nghĩ gì đấy, ta bảo đệ đánh hắn một trận, đánh vào mông nhé?”

Lão tứ thở phào nhẹ nhõm, xách Tiền Nhị Lang lên đánh cho một trận.

Thế là hôm sau, Tiền Nhị Lang phát giác mông mình đau rát thực tưởng rằng mình bị lợn thịt, trong giây phút ấy thấy phát nôn, xấu hổ giận dữ gần chết, về phòng không chịu gặp ai.

Các huynh đệ hắn tới thăm, kẻ nào kẻ đấy đều tỏ ra quan tâm nhưng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác không che giấu nổi, Tiền Nhị Lang giận tới mức suýt ho ra máu, đại ca của hắn tởm nhất, ngầm nói hắn không còn tư cách tranh gia sản.

“Nhị đệ, nếu Chu Sát pháp sư đã thích ngươi thì hầu hạ người cho chu đáo, Tiền gia chúng ta nhờ cả vào ngươi đấy.”

Muội muội ruột thịt của Tiền Nhị Lang cũng tới thăm, Tiền Nhị Lang giận dữ thét lên: “Sao, cả ngươi cũng tới cười nhạo ca ca ngươi ư!”

Muội muội hắn bĩu môi: “Xùy, ngươi phải ngủ với tên kia một đêm đã buồn nôn như thế, thế lúc trước vừa khuyên vừa mắng ép ta ngủ với hắn, sao không nghĩ xem muội muội ngươi có buồn nôn hay không.”

Tiền Nhị Lang: “… Ngươi là nữ, ta là nam, sao mà giống được! Đàn bà sinh ra là để ngủ với người ta, đàn ông thì không!”

Muội muội: “Không à, ngươi đã bị ngủ rồi đấy thôi.”

Mắt Tiền Nhị Lang long sòng sọc: “Cút! Ngươi cút ngay!”

Đêm thứ hai lại bị vời tới điện pháp sư, Tiền Nhị Lang đã sinh tâm lý trả thù xã hội, hắn nói với Tân Tú: “Đại ca nhà ta cũng vô cùng ngưỡng mộ pháp sư nên đã nhờ ta chuyển lời, đại ca ta chính là vị nam tử khôi ngô chiêu đãi pháp sư hết sức chu đáo trong bữa tiệc lần trước.”

Tân Tú suýt cười thành tiếng, nàng ra chiều vui vẻ: “Đã ngưỡng mộ bản pháp sư chớ cần ngươi chuyển lời, bảo hắn tới đi, mọi người cùng chơi!”

Tiền Nhị Lang nghe thấy cụm cùng chơi mặt hơi méo mó, nhưng đồng thời cũng thấy khoan khoái một cách vi diệu. Đại ca, ngươi cứ cười nhạo ta đi, đợi đến ngày mai ngươi cũng giống ta thôi!

Lúc Tiền Đại Lang nghe tin mình bị gọi hãy đang ở trong sân quấn quýt với đám tỳ nữ, nghe thấy thế sợ tới mức mồ hôi tuôn như suối, người mềm nhũn, “Không được không được, ta, ta phải giả bệnh!”

Nhưng chỉ một lát nhóm tiểu yêu quái dưới trướng Chu Sát pháp sư mang “thần đan” tới, Tiền Đại Lang ăn xong đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên, bị hai con yêu quái túm được gô cổ tới trước mặt Tân Tú.

Sau khi huynh đệ hai người hôn mê lại bị đánh đập.

Tân Tú: “Lão tứ, đánh vào mông ấy, đệ đánh kiểu gì vậy? Lão ngũ đánh mạnh vào, nhẹ như thế làm gì, đây lại không phải ý trung nhân của đệ, khỏi cần cẩn thận thế. Thôi được rồi, để tự ta ra tay.”

Lão tứ: “Đại tỷ, tỷ cầm bột ớt ra làm gì?”



Tân Tú: “Ha ha ha.”

Nói tóm lại, sau khi Tiền Đại Lang tỉnh lại thấy mông vừa đau vừa rát cũng cho rằng mình đã không còn trinh tiết nữa. Hắn thất hồn lạc phách như đã mất đi thứ gì. Tiền Đại Lang lườm đệ đệ, trong mắt hai người hừng hực lửa giận.

“Được lắm nhị đệ, không ngờ ngươi lại làm thế với ta!”

“A đại ca, giờ chúng ta giống nhau thôi!”

Tiền gia như rơi vào kịch bản cung đấu quy mô lớn, ngoại trừ nhóm lang quân Tiền gia bắt đầu lục đục hãm hại lẫn nhau, Tân Tú còn gặp được một cô nương Tiền gia tự tiến cử muốn ngủ với nàng. Cô nương này đứng thứ tư trong nhà, không ngờ chẳng phải ả bị ép mà là chủ động tới.

Tân Tú: Can đảm đấy, lại còn tự mình ra trận, mặt mũi ta như này mà ả vẫn cười ngọt ngào thế được, tố chất tâm lý vững thật, sau này nhất định có thể làm được chuyện lớn.

Nàng vô cùng cảm động, sau đó sai lão tứ quẳng người ta ra ngoài.

Tân Tú: “Ây dà, ngày nào cũng có người để ôm ấp yêu thương như thế thật là chán quá.”

Lão tứ: “…”

Tân Tú: “Hay là mình đổi với nhau đi.”

Nàng không dùng câu nghi vấn, cho nên, lão tứ hay chê dung mạo của Chu Sát pháp sư tròng lên da mặt của Chu Sát pháp sư, còn Tân Tú lại tròng tấm da mỹ nhân của lão tứ đi lang thang khắp Tiền gia.

Nàng tới hậu viện Tiền gia, dù hậu viện của gã không cho người khác tự tiện bước vào, nhưng Tân Tú hất hàm kiêu căng nói: “Ta là mỹ nhân Chu Sát pháp sư thích nhất đấy, các ngươi lại dám cản ta, chán sống rồi à!”

Nhân lúc người trông coi đang do dự, nàng giơ tay gạt kẻ đó sang một bên, nghênh ngang đi vào hậu viện nhà người ta. Nhóm huynh đệ tỷ muội Tiền gia đang hội họp ở đó, Tân Tú không mời mà tới, nhìn quanh một vòng, cười nói: “Chao ôi, ở đây nhiều tỷ muội thật đấy, náo nhiệt quá, hay là cho tỷ tỷ ta tham gia với?”

Một tiểu cô nương giận dữ nói, “Ai là tỷ muội với ngươi!”

Tân Tú cười khanh khách: “Tỷ muội ta nói không phải ngươi, là các ca ca của ngươi kia, tiểu cô nương, ngươi còn chưa đủ tư cách làm tỷ muội với ta đâu ~”

Nhóm lang quân Tiền gia sa sầm mặt.

Tân Tú không chỉ quấy nhiễu yến tiệc của chúng, còn vào hậu viện Tiền gia ngó nghiêng nhóm tiểu thiếp của Tiền gia chủ, thật đáng thất vọng, chẳng có kỳ tài nào giống Hoàng Vĩ phu nhân cả.

Nàng còn mò ra ba lối mật đạo, hai lầu bảo khố* của Tiền gia. Đây đều nhờ nàng bắt một con chuột yêu mà lần ra, kể cả chuột ở Tiền gia cũng béo hơn mèo bên ngoài. Tân Tú bắt nó dọa dẫm một hồi, tìm được bảo khố xong bèn vào ngó nghiêng mấy vòng dễ như bỡn.

(*) Nơi cất giữ châu báu.

Tân Tú: “Chậc, đời ta chưa thấy nhiều tiền như thế bao giờ.”

Đương nhiên là cất hết vào túi bách bảo của mình rồi, thứ tiền tài bất nghĩa như thế được nhiên lấy của dân phải trả cho dân. Xong xuối nàng biến một đống đá nát gỗ mục thành vàng bạc tài bảo để vào chỗ cũ. Chẳng tới hai ngày nàng đã càn quét sạch vàng bạc Tiền gia, lại quay về đổi thân phận với lão tứ cho hắn nghỉ ngơi, hai người thay phiên đổi da cho nhau.

Ngày hôm ấy Tân Tú lại tròng lên tấm da của Chu Sát pháp sư ngồi trong đình uống ít rượu ăn thức nhắm, bỗng nhiên trông thấy một bóng người đen như mực lặng lẽ hiện lên trong hồ sen.

Xung quanh đèn đuốc tờ mờ rọi xuống mặt hồ như dát lên một lớp sương mờ ảo vây quanh bóng dáng yểu điệu ấy. Tân Tú nhìn thấy đường nét khuôn mặt nàng nọ đã nhận ra ngay.

Là vị tỷ tỷ lạnh lùng kia!

Đầu tiên nàng mừng thầm, sau lại giật mình nghĩ: Tỷ tỷ này sẽ không tưởng nàng là Chu Sát pháp sư thật, chuẩn bị tới giết nàng đấy chứ!

Lời tác giả:

Ha ha ha ha ha ha ha cao thủ ơi mình lập team đánh boss chung đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương