Sư Phụ Khổ Quá Rồi
-
Chương 70: Hê, lão tứ!
Edit | 4702i.
Vị tỷ tỷ này quả là phách lối, phá miếu người ta không tranh thủ chạy trốn thì thôi, gặp một đoàn yêu quái bao gồm vài nhân vật cấp hộ pháp cũng không hoảng, lại còn đứng trên cây cột giữa đám phế tích, dùng tay xoa kiếm, nghiêng nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Tới tìm chết à.”
Gió núi thổi lọn tóc đen bên má nàng ấy, gương mặt nghiêng nghiêng của mỹ nhân phong tình vạn chủng, đẹp hệt hình tượng trong phim.
Tân Tú ngồi xổm trên cây tùng trong núi nghĩ: Tỷ tỷ này đẹp quá, nhất định phải nghĩ cách kết bạn với người ta mới được.
Vị tỷ tỷ xinh đẹp lạnh lùng mà Tân Tú muốn kết bạn ấy, hiển nhiên lại là nick clone của sư phụ Thân Đồ Úc nhà nàng, tiền thân Ô Ngọc, một con gấu trúc khốn khổ bị đồ đệ dồn ép đến nỗi phải quy y, chỉ vì không muốn yêu đương với đồ đệ mà phải sửa giới tính nick clone thành nữ.
Thân Đồ Úc: Tự nặn chính ta.
Đã biến thành nữ tử rồi, dù thế nào đi nữa chắc đồ đệ cũng không thích mình đâu. Mang theo tâm thái như thế, Thân Đồ Túc tùy tay nặn bậy dáng người và diện mạo của khối thân người này, nhưng y là bậc thầy luyện khí nên tay nghề cứ cao siêu vậy đấy, nặn bừa cũng rất xịn.
Level quá cao, làm không ra sản phẩm chất lượng thấp.
Chẳng qua đổi giới tính cho thân người thôi, với Thân Đồ Úc đây là chuyện rất đơn giản, y chỉ cần quen với sự thay đổi cấu tạo cơ thể là được. Đương nhiên y biết cấu tạo cơ thể nam nữ khác nhau, nhưng đến khi dùng thân thể nữ giới, y mới biết có vài chỗ không được tiện lắm.
Nhất là lúc đánh nhau với người ta, cứ cảm giác trước ngực có cái gì vướng víu quá, nảy nảy hoài.
Thân Đồ Úc: Thất sách, lúc chế tác lẽ ra nên xem xét vấn đề này mới phải. Cũng giống những linh khí y từng chế tạo, nếu không dùng thì quả không biết nó có vấn đề chỗ nào.
Trong khi hững hờ suy tư những điều đó, Thân Đồ Úc đánh tan tác đám yêu quái tới gây chuyện với mình, khiến chúng phải chạy trối chết.
Thân Đồ Úc còn nhớ lúc trước khi đồ đệ tiễn biệt Ô Ngọc đã khổ sở thế nào, sau khi cải tạo thân người xong bèn lặng lẽ đi xem tâm trạng đồ đệ đã khá hơn chưa, ai ngờ đúng lúc thấy đồ đệ bị nhốt bèn lập tức ra mặt chém chết Nê Long hộ pháp.
Quãng thời gian này y đi theo đồ đệ cũng biết Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát này phách lối cỡ nào, thấy đồ đệ lo lắng bèn dứt khoát hành động giúp con bé. Việc đồ đệ muốn làm lại không làm được cứ để sư phụ như y ra tay.
Trong mắt Tân Tú, nàng chỉ thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này giải quyết kẻ địch dễ như bỡn, thật khiến nàng sinh lòng ngưỡng mộ, thấy nàng ấy định cất kiếm đi ngay Tân Tú vội hiện thân và nói: “Vị bằng hữu này, xin dừng bước.”
Hiển nhiên Thân Đồ Úc đã thấy đồ đệ từ sớm nên mới vội vàng chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ nhanh nhẹn, lại bị gọi lại.
Lại?
Thân Đồ Úc nghĩ thầm, cái cảnh này có phải hơi quen quen không nhỉ?
Trong lúc đang tự hỏi y bất giác dừng bước, đứng nhìn Tân Tú qua một đống phế tích. Y không nói gì, Tân Tú tới gần hai bước y lập tức lùi về sau hai bước, luôn luôn giữ khoảng cách, xem chừng cực kỳ lạnh lùng khó gần.
Tân Tú: Cái khí chất lạnh lùng này tuyệt quá, trừ Bạch Phi sư thúc lần đầu tui thấy nữ tử xinh đẹp có khí chất như vầy.
Tân Tú là kiểu đi đường thấy trẻ con bắt lươn cũng phải thò vào hóng hớt làm quen với người ta, nàng đã muốn kết bạn với ai sao có thể sợ trở ngại mặt lạnh tầm thường. Tân Tú cười xòa:
“Có lẽ bằng hữu không biết ta, nhưng lần trước ngươi giết Nê Long hộ pháp đúng lúc ta đang bị nhốt trong miếu Bồ Tát bên cạnh, phải đa tạ ngươi cứu ta một mạng. Khi đó ta đã muốn cảm ơn nhưng bằng hữu đi quá nhanh, thật là đáng tiếc. Lần này có duyên trùng phùng, xem ra mọi người đều có thù với Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, chẳng bằng mình làm quen nhé?”
“Nếu không muốn làm quen thì cũng để ta cảm ơn ân cứu mạng đã… Như thế này đi, hay để ta mời ngươi ăn bữa cơm rau dưa?”
Chẳng hiểu sao Thân Đồ Úc lại thấy những lời này nghe cũng quen quen.
“Không cần.” Y tự nhận ra không ổn, quyết định chuồn nhanh.
Tân Tú thấy vị tỷ tỷ này tính tình quái gở lại cực kỳ cảnh giác cũng không quan tâm, nàng lại xin xỏ sang chuyện khác: “Nếu không muốn thì đành thôi vậy, mà hình như ta vẫn chưa cho tỷ tỷ biết tên mình? À, phải, ta tên là Tân Tú.”
Chỉ hai ba câu, Tân Tú đã đổi giọng gọi tỷ tỷ.
Thân Đồ Úc lần đầu bị gọi tỷ tỷ mất một lúc mới tỉnh hồn lại.
Tên ấy à, thân phận này của y cũng không có tên, đành lâm thời bịa ra vậy.
Theo Tân Tú, vị tỷ tỷ lạnh lùng này dường như đang do dự không biết có nên cho nàng biết tên không, cuối cùng hẳn bị rung động bởi thành ý của nàng mà lạnh nhạt nói: “Ta tên Bạch Vô Tình.”
Ờm… Cái tên này nói sao nhỉ, nghe như kiểu văn án truyện nữ chính xuyên không siêu hot từ tận những năm lẻ tám lẻ chín ấy, cái kiểu “Nàng, lạnh lùng cô độc, sau khi bị tổn thương quyết tâm đời này tuyệt không tin vào tình yêu, chỉ biết phẫn hận báo thù tên đàn ông kia, để hắn phải đau khổ hối hận!”
Nghe là biết vị tỷ tỷ này cũng có quá khứ khó nói rồi.
Quả là có quá khứ khó nói thật, một quá khứ bị đồ đệ dồn ép đến mức phải lên núi Phật, cho thấy gấu Thân Đồ Úc sắt thép thà đổi giới tính cũng kiên quyết không yêu đương với đồ đệ.
Tân Tú nuối tiếc nhìn theo bóng “Bạch Vô Tình.”
Dù không thể làm quen nhưng chẳng phải đã trao đổi tên à, Tân Tú có cảm giác mình và vị Bạch tỷ tỷ này về sau vẫn còn cơ hội gặp mặt. Dù sao tất cả mọi người đều cùng có mục tiêu lật đổ Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, nếu là bạn đường thì sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.
Tân Tú đã bắt đầu cân nhắc làm sao để vị tỷ tỷ lợi hại này báo thù tiện dẫn nàng theo, riêng vụ xâm nhập doanh trại địch phá hoại nàng giỏi nhất rồi.
Tiểu ngũ: “Vị tiền bối ấy đã bằng lòng cho đại tỷ biết tên, có lẽ cũng ngầm đồng ý làm bạn với đại tỷ, ít ra thì không có ác cảm.”
Ngưu đạo sĩ: “Thôi đi, chắc chắn là Tân Tú mặt dày mặt dạn hỏi người ta.”
Tiểu Đông: “Còn lợi hại hơn thần tiên tỷ tỷ chắc chắn cũng là tiên nữ, từ khi biết thần tiên ca ca ta đã gặp tận mấy vị thần tiên rồi.”
Bùa lôi nổ hẹn giờ Tân Tú muốn còn chưa chế tạo được, nhưng phương xa vẫn truyền tin miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát bị đốt. Tân Tú biết chắc là do Bạch tỷ tỷ làm, để giảm bớt áp lực cho nàng ấy, thỉnh thoảng nàng cũng lái mô-tô bay đi tìm miếu Bồ Tát xa hơn đốt trụi, đốt xong lại chạy thật xa thả chim truyền âm khắp nơi đánh lừa dư luận.
Nhóm tiểu lâu la của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát lúc chạy Đông lúc chạy Tây, chạy đi chạy lại khổ không thể tả.
Trong lúc khói lửa mù mịt như thế, nhóm Tân Tú đã tới biên cảnh Hậu quốc.
Tân Tú: “Hậu quốc? Tên nghe quen quen.”
Tiểu ngũ: “Nhiệm vụ của tứ ca chẳng phải làm thợ thủ công xây thành ở đó ba năm ư? Nhưng không biết Hậu quốc này có phải là Hậu quốc ấy không?”
Tân Tú: “Chắc phải đấy, tới đã tới rồi, hay mình đi tìm lão tứ đi, nghe nói đó chỉ là một quốc gia nhỏ không đông dân, chắc sẽ tìm được nhanh thôi.”
Hậu quốc này quả thực là một quốc gia nhỏ, sau khi Tân Tú đi thăm dò mới biết, từ Nam vào Bắc đi thẳng chỉ khoảng chín trăm dặm, nàng lái mô-tô bay đi với tốc độ nhanh nhất mất đúng nửa ngày đã đi hết Hậu quốc.
Thế nhưng điều khiến Tân Tú khó chịu nhất là, quốc giáo của Hậu quốc là giáo phái của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát nọ, Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát kia được tôn sùng làm quốc sư tối cao, nghe nói quốc chủ là tín đồ thành kính nhất, hắn còn hạ lệnh yêu cầu tất cả dân chúng đều phải tín ngưỡng con hàng này.
Đúng thế, quốc đô của Hậu quốc chính là đại bản doanh của tên kia.
Tân Tú: “Lão tứ không ở quốc đô ấy chứ, nếu đệ ấy thực sự ở quốc đô khác nào chui vào ổ cướp?”
Tiểu ngũ hơi lo: “Tứ ca không sao chứ, huynh ấy thẳng tính, dễ nảy sinh tranh chấp với người ta lắm.”
Đúng lúc này, đằng trước bỗng vang lên tiếng thét: “Giới nghiêm! Kẻ nào đấy! Toàn thành giới nghiêm, không cho phép xâm nhập!”
Vào lúc hoàng hôn, nhóm Tân Tú đang định bước vào thành Hoàng Thạch tại biên cảnh của Hậu quốc. Ai biết vừa rảo bước tới cửa thành, đã có mấy binh sĩ từ phía đối diện vội thúc ngựa tới, kẻ đi đầu còn cầm trường thương thét lớn, chúng cứ vậy phi ngựa tới thẳng chỗ bọn họ không thèm giảm tốc, dường như định dùng trường thương xiên hết họ ra ngoài.
Chẳng ai tỏ ra sợ hãi, ngay cả “thiên binh thiên tướng” Tân Tú cũng dám đánh, chớ nói tới mấy binh sĩ quèn, ngay lúc đầu thương sắp đâm vào mắt, một tay nàng nắm chặt đầu thương, xách gã đàn ông cầm thương lên treo gã lên tường.
Các binh sĩ còn lại đều sững người trước chiêu này của nàng, chúng nhao nhao cảnh giác ghìm cương ngựa bao vây họ. Gã đàn ông bị treo lên kịp tỉnh hồn lại thét lên: “Tặc tử cướp thành chủ phu nhân khỏe mạnh hơn người, chắc chắn lũ người này có liên quan tới hắn, mau mau bắt lại đồng đảng của kẻ kia!”
“Người đâu tới ngay! Chớ để chúng chạy!”
Tân Tú cạn lời, tên này có vấn đề về đầu óc à? Mắt thấy không làm gì được nàng, đã chẳng cụp đuôi giả chết thì thôi còn dám to mồm gọi người tới bắt nàng?
Tân Tú: “Này người anh em, ngươi đã bị ta treo lên tường rồi còn có lòng tin bắt được ta ở đâu ra vậy?”
Gã kia ngạo nghễ nói: “Vì thành chủ mà chết, Từ mỗ ta đây cũng là một người trung dũng chân thành! Chỉ là tặc tử sá gì phải e ngại! Các ngươi có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ lại không sợ đội kỵ binh trên trăm người của bọn ta ư!”
Tân Tú: “Ờ, ngươi nói phải, đúng là ta không sợ thật.”
Đương nói chuyện, bên góc đường đã có một đám người vội vã thúc ngựa tới, thủ vệ trên tường thành cũng đã giương cung về phía họ. Gã đàn ông bị treo trên tường như đã nắm chắc cơ hội thắng, gã cười to: “Còn không ngoan ngoãn chịu trói đi!”
Tân Tú cũng cười ha ha, nàng còn cười to hơn gã, Tân Tú dùng trường thương hạ hắn xuống ngay đỉnh đầu mình: “Ngươi không sợ chết chứ gì, nay ta sẽ lấy ngươi làm khiên, mà đây không phải lần đầu ta dùng khiên người đâu nhé.”
Gã kia nhận ra mình không nhúc nhích nổi cuối cùng cũng biến sắc, gã bắt đầu căng thẳng nói với đám cung thủ: “Chớ manh động!”
“Tướng quân!” Có binh sĩ cưỡi ngựa hô.
Tân Tú: “Chà, ngươi vẫn là tướng quân cơ đấy, nếu mà ngươi trung dũng thật chì đáng nhẽ lúc này phải nói “Chớ quan tâm đến ta, cứ bắn tên bắt lấy đám tặc tử kia đi” chứ? Đàn ông đàn ang sao có thể sợ bị bắn nhỉ, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Gã đàn ông nghẹn họng, gã chửi ầm lên: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!”
Tân Tú vô tội trả lời: “Cái gì mà bọn ta muốn làm gì cơ, bọn ta chỉ là người qua đường vô tội, muốn vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, ai biết vừa vào thành đã bị các ngươi đòi đánh đòi giết, thành chủ phu nhân nào cơ, ta có biết đâu, vì tự vệ nên mới phải ra tay với ngươi thôi.”
Gã ta lại nghẹn lời: “Không phải tặc tử vậy các ngươi chột dạ làm gì?”
Tân Tú: “M* kiếp, mắt nào của ngươi thấy bọn ta chột dạ hả?”
Sắc trời sẩm tối, xung quanh đã đốt đuốc. Đột nhiên mọi thứ đen sì, đuốc cũng bị dập tắt, tối nay lại không trăng, người phàm hiển nhiên không nhìn thấy gì nên đã bắt đầu hoang mang. Tân Tú và tiểu ngũ lại nhìn rất rõ, họ thấy một người quen tới chỗ mình, người đó giữ chặt tay họ, ra hiệu họ đi theo mình.
Tân Tú: Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, mới rồi gọi lão tứ mà giờ đã gặp được rồi.
Trong lúc rối loạn mọi người bất phân bên ta bên địch, Tân Tú còn đặc biệt sử dụng thuật xáo trộn khiến tình thế lộn xộn thêm, cả đám điềm nhiên thoát khỏi vòng vây.
Người dẫn đường dẫn bọn họ tới một căn nhà đơn sơ mới quay lại ôm chặt cánh tay Tân Tú, lại nhảy dựng lên ôm cổ lão ngũ trên lưng trâu, hắn nhiệt tình chào hỏi: “Đại tỷ, ngũ đệ, sao mọi người lại ở đây, mới rồi đệ thấy mọi người còn tưởng mình nằm mơ!”
Chẳng biết vì sao lão tứ đen đi nhiều, ăn mặc như thợ xếp gạch, lúc cười lộ ra hàm răng trắng tinh, lại nhiệt tình như đồng hương gặp chiến hữu cách mạng, trông cực kỳ thật thà, cái vẻ thiếu gia kiêu ngạo khi trước đã bay biến đâu hết.
Tân Tú xoa đầu hắn: “Lão tứ à, đệ đã trải qua những gì thế, suýt thì đại tỷ không nhận ra đệ.”
Lão tứ gãi đầu: “Haiz, chuyện này, chuyện này khó nói lắm, mọi người vào trong đi đã.”
Cửa phòng cót két mở ra, bên trong là một vị nữ tử trung niên dung nhan tiều tụy, nàng ta nhìn về phía mấy người đứng ngoài phòng, dù có phần cảnh giác, nhưng thấy thái độ lão tứ như thế cũng bớt dần.
Tân Tú hãy còn xách vị tướng quân nàng định làm khiên nọ, gã bị nàng bấu đến nỗi mắt trắng dã, lúc này tỉnh lại thấy vị nữ tử kia bèn lập tức mắng: “Quả nhiên là các ngươi bắt cóc thành chủ phu nhân! Vậy mà còn nói các ngươi không phải đồng đảng!”
Tân Tú đã biết, nữ tử trước mặt họ chính là phu nhân gì đó chúng muốn tìm, hóa ra nàng không oan tẹo nào. Thế là Tân Tú cười: “Nói chắc ngươi không tin đâu, mới rồi bọn ta không phải đồng đảng thật, nhưng mà, giờ thì phải rồi.”
Nói xong bèn dùng sức bóp gã ngất xỉu.
Lời tác giả:
Thêm đứa nữa nè!
Vị tỷ tỷ này quả là phách lối, phá miếu người ta không tranh thủ chạy trốn thì thôi, gặp một đoàn yêu quái bao gồm vài nhân vật cấp hộ pháp cũng không hoảng, lại còn đứng trên cây cột giữa đám phế tích, dùng tay xoa kiếm, nghiêng nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Tới tìm chết à.”
Gió núi thổi lọn tóc đen bên má nàng ấy, gương mặt nghiêng nghiêng của mỹ nhân phong tình vạn chủng, đẹp hệt hình tượng trong phim.
Tân Tú ngồi xổm trên cây tùng trong núi nghĩ: Tỷ tỷ này đẹp quá, nhất định phải nghĩ cách kết bạn với người ta mới được.
Vị tỷ tỷ xinh đẹp lạnh lùng mà Tân Tú muốn kết bạn ấy, hiển nhiên lại là nick clone của sư phụ Thân Đồ Úc nhà nàng, tiền thân Ô Ngọc, một con gấu trúc khốn khổ bị đồ đệ dồn ép đến nỗi phải quy y, chỉ vì không muốn yêu đương với đồ đệ mà phải sửa giới tính nick clone thành nữ.
Thân Đồ Úc: Tự nặn chính ta.
Đã biến thành nữ tử rồi, dù thế nào đi nữa chắc đồ đệ cũng không thích mình đâu. Mang theo tâm thái như thế, Thân Đồ Túc tùy tay nặn bậy dáng người và diện mạo của khối thân người này, nhưng y là bậc thầy luyện khí nên tay nghề cứ cao siêu vậy đấy, nặn bừa cũng rất xịn.
Level quá cao, làm không ra sản phẩm chất lượng thấp.
Chẳng qua đổi giới tính cho thân người thôi, với Thân Đồ Úc đây là chuyện rất đơn giản, y chỉ cần quen với sự thay đổi cấu tạo cơ thể là được. Đương nhiên y biết cấu tạo cơ thể nam nữ khác nhau, nhưng đến khi dùng thân thể nữ giới, y mới biết có vài chỗ không được tiện lắm.
Nhất là lúc đánh nhau với người ta, cứ cảm giác trước ngực có cái gì vướng víu quá, nảy nảy hoài.
Thân Đồ Úc: Thất sách, lúc chế tác lẽ ra nên xem xét vấn đề này mới phải. Cũng giống những linh khí y từng chế tạo, nếu không dùng thì quả không biết nó có vấn đề chỗ nào.
Trong khi hững hờ suy tư những điều đó, Thân Đồ Úc đánh tan tác đám yêu quái tới gây chuyện với mình, khiến chúng phải chạy trối chết.
Thân Đồ Úc còn nhớ lúc trước khi đồ đệ tiễn biệt Ô Ngọc đã khổ sở thế nào, sau khi cải tạo thân người xong bèn lặng lẽ đi xem tâm trạng đồ đệ đã khá hơn chưa, ai ngờ đúng lúc thấy đồ đệ bị nhốt bèn lập tức ra mặt chém chết Nê Long hộ pháp.
Quãng thời gian này y đi theo đồ đệ cũng biết Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát này phách lối cỡ nào, thấy đồ đệ lo lắng bèn dứt khoát hành động giúp con bé. Việc đồ đệ muốn làm lại không làm được cứ để sư phụ như y ra tay.
Trong mắt Tân Tú, nàng chỉ thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này giải quyết kẻ địch dễ như bỡn, thật khiến nàng sinh lòng ngưỡng mộ, thấy nàng ấy định cất kiếm đi ngay Tân Tú vội hiện thân và nói: “Vị bằng hữu này, xin dừng bước.”
Hiển nhiên Thân Đồ Úc đã thấy đồ đệ từ sớm nên mới vội vàng chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ nhanh nhẹn, lại bị gọi lại.
Lại?
Thân Đồ Úc nghĩ thầm, cái cảnh này có phải hơi quen quen không nhỉ?
Trong lúc đang tự hỏi y bất giác dừng bước, đứng nhìn Tân Tú qua một đống phế tích. Y không nói gì, Tân Tú tới gần hai bước y lập tức lùi về sau hai bước, luôn luôn giữ khoảng cách, xem chừng cực kỳ lạnh lùng khó gần.
Tân Tú: Cái khí chất lạnh lùng này tuyệt quá, trừ Bạch Phi sư thúc lần đầu tui thấy nữ tử xinh đẹp có khí chất như vầy.
Tân Tú là kiểu đi đường thấy trẻ con bắt lươn cũng phải thò vào hóng hớt làm quen với người ta, nàng đã muốn kết bạn với ai sao có thể sợ trở ngại mặt lạnh tầm thường. Tân Tú cười xòa:
“Có lẽ bằng hữu không biết ta, nhưng lần trước ngươi giết Nê Long hộ pháp đúng lúc ta đang bị nhốt trong miếu Bồ Tát bên cạnh, phải đa tạ ngươi cứu ta một mạng. Khi đó ta đã muốn cảm ơn nhưng bằng hữu đi quá nhanh, thật là đáng tiếc. Lần này có duyên trùng phùng, xem ra mọi người đều có thù với Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, chẳng bằng mình làm quen nhé?”
“Nếu không muốn làm quen thì cũng để ta cảm ơn ân cứu mạng đã… Như thế này đi, hay để ta mời ngươi ăn bữa cơm rau dưa?”
Chẳng hiểu sao Thân Đồ Úc lại thấy những lời này nghe cũng quen quen.
“Không cần.” Y tự nhận ra không ổn, quyết định chuồn nhanh.
Tân Tú thấy vị tỷ tỷ này tính tình quái gở lại cực kỳ cảnh giác cũng không quan tâm, nàng lại xin xỏ sang chuyện khác: “Nếu không muốn thì đành thôi vậy, mà hình như ta vẫn chưa cho tỷ tỷ biết tên mình? À, phải, ta tên là Tân Tú.”
Chỉ hai ba câu, Tân Tú đã đổi giọng gọi tỷ tỷ.
Thân Đồ Úc lần đầu bị gọi tỷ tỷ mất một lúc mới tỉnh hồn lại.
Tên ấy à, thân phận này của y cũng không có tên, đành lâm thời bịa ra vậy.
Theo Tân Tú, vị tỷ tỷ lạnh lùng này dường như đang do dự không biết có nên cho nàng biết tên không, cuối cùng hẳn bị rung động bởi thành ý của nàng mà lạnh nhạt nói: “Ta tên Bạch Vô Tình.”
Ờm… Cái tên này nói sao nhỉ, nghe như kiểu văn án truyện nữ chính xuyên không siêu hot từ tận những năm lẻ tám lẻ chín ấy, cái kiểu “Nàng, lạnh lùng cô độc, sau khi bị tổn thương quyết tâm đời này tuyệt không tin vào tình yêu, chỉ biết phẫn hận báo thù tên đàn ông kia, để hắn phải đau khổ hối hận!”
Nghe là biết vị tỷ tỷ này cũng có quá khứ khó nói rồi.
Quả là có quá khứ khó nói thật, một quá khứ bị đồ đệ dồn ép đến mức phải lên núi Phật, cho thấy gấu Thân Đồ Úc sắt thép thà đổi giới tính cũng kiên quyết không yêu đương với đồ đệ.
Tân Tú nuối tiếc nhìn theo bóng “Bạch Vô Tình.”
Dù không thể làm quen nhưng chẳng phải đã trao đổi tên à, Tân Tú có cảm giác mình và vị Bạch tỷ tỷ này về sau vẫn còn cơ hội gặp mặt. Dù sao tất cả mọi người đều cùng có mục tiêu lật đổ Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, nếu là bạn đường thì sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.
Tân Tú đã bắt đầu cân nhắc làm sao để vị tỷ tỷ lợi hại này báo thù tiện dẫn nàng theo, riêng vụ xâm nhập doanh trại địch phá hoại nàng giỏi nhất rồi.
Tiểu ngũ: “Vị tiền bối ấy đã bằng lòng cho đại tỷ biết tên, có lẽ cũng ngầm đồng ý làm bạn với đại tỷ, ít ra thì không có ác cảm.”
Ngưu đạo sĩ: “Thôi đi, chắc chắn là Tân Tú mặt dày mặt dạn hỏi người ta.”
Tiểu Đông: “Còn lợi hại hơn thần tiên tỷ tỷ chắc chắn cũng là tiên nữ, từ khi biết thần tiên ca ca ta đã gặp tận mấy vị thần tiên rồi.”
Bùa lôi nổ hẹn giờ Tân Tú muốn còn chưa chế tạo được, nhưng phương xa vẫn truyền tin miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát bị đốt. Tân Tú biết chắc là do Bạch tỷ tỷ làm, để giảm bớt áp lực cho nàng ấy, thỉnh thoảng nàng cũng lái mô-tô bay đi tìm miếu Bồ Tát xa hơn đốt trụi, đốt xong lại chạy thật xa thả chim truyền âm khắp nơi đánh lừa dư luận.
Nhóm tiểu lâu la của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát lúc chạy Đông lúc chạy Tây, chạy đi chạy lại khổ không thể tả.
Trong lúc khói lửa mù mịt như thế, nhóm Tân Tú đã tới biên cảnh Hậu quốc.
Tân Tú: “Hậu quốc? Tên nghe quen quen.”
Tiểu ngũ: “Nhiệm vụ của tứ ca chẳng phải làm thợ thủ công xây thành ở đó ba năm ư? Nhưng không biết Hậu quốc này có phải là Hậu quốc ấy không?”
Tân Tú: “Chắc phải đấy, tới đã tới rồi, hay mình đi tìm lão tứ đi, nghe nói đó chỉ là một quốc gia nhỏ không đông dân, chắc sẽ tìm được nhanh thôi.”
Hậu quốc này quả thực là một quốc gia nhỏ, sau khi Tân Tú đi thăm dò mới biết, từ Nam vào Bắc đi thẳng chỉ khoảng chín trăm dặm, nàng lái mô-tô bay đi với tốc độ nhanh nhất mất đúng nửa ngày đã đi hết Hậu quốc.
Thế nhưng điều khiến Tân Tú khó chịu nhất là, quốc giáo của Hậu quốc là giáo phái của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát nọ, Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát kia được tôn sùng làm quốc sư tối cao, nghe nói quốc chủ là tín đồ thành kính nhất, hắn còn hạ lệnh yêu cầu tất cả dân chúng đều phải tín ngưỡng con hàng này.
Đúng thế, quốc đô của Hậu quốc chính là đại bản doanh của tên kia.
Tân Tú: “Lão tứ không ở quốc đô ấy chứ, nếu đệ ấy thực sự ở quốc đô khác nào chui vào ổ cướp?”
Tiểu ngũ hơi lo: “Tứ ca không sao chứ, huynh ấy thẳng tính, dễ nảy sinh tranh chấp với người ta lắm.”
Đúng lúc này, đằng trước bỗng vang lên tiếng thét: “Giới nghiêm! Kẻ nào đấy! Toàn thành giới nghiêm, không cho phép xâm nhập!”
Vào lúc hoàng hôn, nhóm Tân Tú đang định bước vào thành Hoàng Thạch tại biên cảnh của Hậu quốc. Ai biết vừa rảo bước tới cửa thành, đã có mấy binh sĩ từ phía đối diện vội thúc ngựa tới, kẻ đi đầu còn cầm trường thương thét lớn, chúng cứ vậy phi ngựa tới thẳng chỗ bọn họ không thèm giảm tốc, dường như định dùng trường thương xiên hết họ ra ngoài.
Chẳng ai tỏ ra sợ hãi, ngay cả “thiên binh thiên tướng” Tân Tú cũng dám đánh, chớ nói tới mấy binh sĩ quèn, ngay lúc đầu thương sắp đâm vào mắt, một tay nàng nắm chặt đầu thương, xách gã đàn ông cầm thương lên treo gã lên tường.
Các binh sĩ còn lại đều sững người trước chiêu này của nàng, chúng nhao nhao cảnh giác ghìm cương ngựa bao vây họ. Gã đàn ông bị treo lên kịp tỉnh hồn lại thét lên: “Tặc tử cướp thành chủ phu nhân khỏe mạnh hơn người, chắc chắn lũ người này có liên quan tới hắn, mau mau bắt lại đồng đảng của kẻ kia!”
“Người đâu tới ngay! Chớ để chúng chạy!”
Tân Tú cạn lời, tên này có vấn đề về đầu óc à? Mắt thấy không làm gì được nàng, đã chẳng cụp đuôi giả chết thì thôi còn dám to mồm gọi người tới bắt nàng?
Tân Tú: “Này người anh em, ngươi đã bị ta treo lên tường rồi còn có lòng tin bắt được ta ở đâu ra vậy?”
Gã kia ngạo nghễ nói: “Vì thành chủ mà chết, Từ mỗ ta đây cũng là một người trung dũng chân thành! Chỉ là tặc tử sá gì phải e ngại! Các ngươi có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ lại không sợ đội kỵ binh trên trăm người của bọn ta ư!”
Tân Tú: “Ờ, ngươi nói phải, đúng là ta không sợ thật.”
Đương nói chuyện, bên góc đường đã có một đám người vội vã thúc ngựa tới, thủ vệ trên tường thành cũng đã giương cung về phía họ. Gã đàn ông bị treo trên tường như đã nắm chắc cơ hội thắng, gã cười to: “Còn không ngoan ngoãn chịu trói đi!”
Tân Tú cũng cười ha ha, nàng còn cười to hơn gã, Tân Tú dùng trường thương hạ hắn xuống ngay đỉnh đầu mình: “Ngươi không sợ chết chứ gì, nay ta sẽ lấy ngươi làm khiên, mà đây không phải lần đầu ta dùng khiên người đâu nhé.”
Gã kia nhận ra mình không nhúc nhích nổi cuối cùng cũng biến sắc, gã bắt đầu căng thẳng nói với đám cung thủ: “Chớ manh động!”
“Tướng quân!” Có binh sĩ cưỡi ngựa hô.
Tân Tú: “Chà, ngươi vẫn là tướng quân cơ đấy, nếu mà ngươi trung dũng thật chì đáng nhẽ lúc này phải nói “Chớ quan tâm đến ta, cứ bắn tên bắt lấy đám tặc tử kia đi” chứ? Đàn ông đàn ang sao có thể sợ bị bắn nhỉ, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Gã đàn ông nghẹn họng, gã chửi ầm lên: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!”
Tân Tú vô tội trả lời: “Cái gì mà bọn ta muốn làm gì cơ, bọn ta chỉ là người qua đường vô tội, muốn vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, ai biết vừa vào thành đã bị các ngươi đòi đánh đòi giết, thành chủ phu nhân nào cơ, ta có biết đâu, vì tự vệ nên mới phải ra tay với ngươi thôi.”
Gã ta lại nghẹn lời: “Không phải tặc tử vậy các ngươi chột dạ làm gì?”
Tân Tú: “M* kiếp, mắt nào của ngươi thấy bọn ta chột dạ hả?”
Sắc trời sẩm tối, xung quanh đã đốt đuốc. Đột nhiên mọi thứ đen sì, đuốc cũng bị dập tắt, tối nay lại không trăng, người phàm hiển nhiên không nhìn thấy gì nên đã bắt đầu hoang mang. Tân Tú và tiểu ngũ lại nhìn rất rõ, họ thấy một người quen tới chỗ mình, người đó giữ chặt tay họ, ra hiệu họ đi theo mình.
Tân Tú: Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, mới rồi gọi lão tứ mà giờ đã gặp được rồi.
Trong lúc rối loạn mọi người bất phân bên ta bên địch, Tân Tú còn đặc biệt sử dụng thuật xáo trộn khiến tình thế lộn xộn thêm, cả đám điềm nhiên thoát khỏi vòng vây.
Người dẫn đường dẫn bọn họ tới một căn nhà đơn sơ mới quay lại ôm chặt cánh tay Tân Tú, lại nhảy dựng lên ôm cổ lão ngũ trên lưng trâu, hắn nhiệt tình chào hỏi: “Đại tỷ, ngũ đệ, sao mọi người lại ở đây, mới rồi đệ thấy mọi người còn tưởng mình nằm mơ!”
Chẳng biết vì sao lão tứ đen đi nhiều, ăn mặc như thợ xếp gạch, lúc cười lộ ra hàm răng trắng tinh, lại nhiệt tình như đồng hương gặp chiến hữu cách mạng, trông cực kỳ thật thà, cái vẻ thiếu gia kiêu ngạo khi trước đã bay biến đâu hết.
Tân Tú xoa đầu hắn: “Lão tứ à, đệ đã trải qua những gì thế, suýt thì đại tỷ không nhận ra đệ.”
Lão tứ gãi đầu: “Haiz, chuyện này, chuyện này khó nói lắm, mọi người vào trong đi đã.”
Cửa phòng cót két mở ra, bên trong là một vị nữ tử trung niên dung nhan tiều tụy, nàng ta nhìn về phía mấy người đứng ngoài phòng, dù có phần cảnh giác, nhưng thấy thái độ lão tứ như thế cũng bớt dần.
Tân Tú hãy còn xách vị tướng quân nàng định làm khiên nọ, gã bị nàng bấu đến nỗi mắt trắng dã, lúc này tỉnh lại thấy vị nữ tử kia bèn lập tức mắng: “Quả nhiên là các ngươi bắt cóc thành chủ phu nhân! Vậy mà còn nói các ngươi không phải đồng đảng!”
Tân Tú đã biết, nữ tử trước mặt họ chính là phu nhân gì đó chúng muốn tìm, hóa ra nàng không oan tẹo nào. Thế là Tân Tú cười: “Nói chắc ngươi không tin đâu, mới rồi bọn ta không phải đồng đảng thật, nhưng mà, giờ thì phải rồi.”
Nói xong bèn dùng sức bóp gã ngất xỉu.
Lời tác giả:
Thêm đứa nữa nè!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook