Sư Phụ Khổ Quá Rồi
-
Chương 64: Lão ngũ
Edit | 4702i.
Cơ hồ là chỉ chớp mắt, Tân Tú đã hiểu “thịt thần tiên” rốt cuộc là gì. Trong miếng thịt ấy tràn đầy linh khí nên thịt rất khó rữa, lão Ngũ lại thuộc linh căn hệ Mộc, linh căn này vốn dĩ giữ được inh cơ và linh khí dễ dàng hơn những linh căn khác, cho nên gần trăm phần trăm miếng thịt kia bị róc ra từ người lão ngũ.
Tân Tú phát giận mắng một câu, điên tiết đến mức chỉ muốn ra ngoài đại sát tứ phương cho thỏa, hận không thể băm sạch hộ pháp gì đó và cả tên chủ Thiên Vương Bồ Tát của hắn nấu lẩu đổ cho chó ăn.
Có lẽ nghe thấy giọng nàng mà lông mi lão ngũ run run, hắn gượng mở mắt.
Nếu đổi thành phàm nhân tầm thường, chân bị róc thịt như thế hẳn phải mất máu mà chết, nhưng họ đã tu tiên mấy năm, tóm lại vẫn khá lợi hại. Chết thì chẳng đến mứ, nhưng nửa chết nửa sống là không tránh được. Hiển nhiên lão ngũ đang không tỉnh táo, hắn mở mắt ra, đôi mắt vô thần, mất một lúc lâu vẫn nhìn vào khoảng không vô định.
Tân Tú ngầm hối hận sao không xin Bạch Phi sư thúc thêm ít cam lộ, nàng nâng mặt hắn lên hỏi: “Lão ngũ? Là đại tỷ đây, đệ nhìn xem còn nhớ ta không?”
Bờ môi lão ngũ giật giật như đang gọi đại tỷ, trong lúc mơ màng nở một nụ cười không được đẹp lắm, trông ấm ức như đứa trẻ bị bắt nạt gặp được trưởng bối.
Tân Tú buông hắn ra, nàng bọc chân lão ngũ lại: “Yên tâm, đại tỷ tới rồi, giờ ta sẽ dẫn đệ đi.”
Lão ngũ đã rụng rời vẫn cố khàn giọng nói: “… Cẩn… thận… hộ pháp… rất… lợi hại…”
Tân Tú: “Rồi, ta biết rồi, đệ nhắm mắt ngủ đi.”
Chẳng biết do lão ngũ nghe lời hay thực sự không kiên trì nổi nữa, hắn yên tĩnh nhắm mắt lại. Lão ngũ mới chỉ là chàng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn còn rất gầy gò, Tân Tú cõng hắn lên lưng rất dễ dàng.
Khi nàng rời khỏi địa lao, đám yêu quái tiểu tốt đã uống say mèm, chúng nằm la liệt dưới đất, chỉ còn một tên yêu quái đang gật gù đắc ý hừ hừ gì đó. Hẳn chúng đã quen làm mưa làm gió, chưa từng gặp kẻ dám cả gan đụng chạm tới mình nên mới tùy ý như thế, hoàn toàn không biết cảnh giác là gì.
Lúc Tân Tú tới chưa nghĩ tới chuyện giết chúng, nhưng giờ nàng đổi ý. Tân Tú tạm thả lão ngũ xuống, lấy ra thanh đao đã lâu mình không dùng tới.
Thanh đao lấy từ chỗ sư phụ này, trước nay hầu như nàng dùng để làm thịt cá thịt nướng linh tinh, lúc này đao vẫn vương chút mùi đồ nướng còn sót lại. Tân Tú cầm thanh đao dính mùi đồ nướng, lặng lẽ bước khẽ tới sau lưng mấy tiểu yêu quái say mèm, nàng giơ tay chém xuống, một đao rồi một đao, tất cả chẻ làm đôi, mấy cái đầu lăn xuống đất hiện nguyên hình, chỉ là đám chuột gà nhãi nhép.
Mùi thịt nướng rất nhạt trên thanh đao đã bị mùi máu tanh nuốt chửng.
Nàng cất đao đi, lại cõng lão ngũ ra ngoài: “Đại tỷ tạm thu ít lãi, đợi ngày sau đánh vào hang ổ của chúng sẽ tính sổ từng kẻ một.”
Bình thường Tân Tú không biết nhịn là gì, nhưng nếu nàng đã nhịn, lần sau tuyệt đối phải đòi lại gấp bội lần.
Cõng lão ngũ ra khỏi điện hộ pháp nàng đụng phải một gã đàn ông cầm hộp đi về phía này, gã thấy lão ngũ nằm sau lưng nàng định há mồm thét lên, Tân Tú lập tức đá thẳng vào miệng gã, khiến gã ngã sang một bên. Cái hộp trên tay gã ta văng ra, đĩa và dao rơi tung tóe.
Vốn Tân Tú đã đi được mấy bước, nhìn thấy đám dao đĩa lập tức hiểu ra, người này hẳn tới để róc thịt lão ngũ. Nàng quay phắt lại dẫm lên mặt gã, nhìn trân trân vào mắt gã ta.
Mắt Tân Tú vốn màu đen, nhưng hiện tại lại từ từ nhiễm màu xanh rất nhạt, khiến gương mặt nàng trở nên hơi yêu dị. Tân Tú thấy mắt nóng bừng chợt hiểu ra, nàng hội tụ linh khí vào mắt, nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông, thấy mắt gã trắng dã bèn nói: “Cầm dao lên, róc thịt trên tay ngươi xuống.”
Gã ta quả thực cầm dao bắt đầu xẻo thịt.
Tân Tú tìm hướng rời đi, thầm nghĩ sư phụ tạo cho nàng bất ngờ lớn quá, trong cái rủi có cái may, sau khi khỏi, đôi mắt mù không chỉ xem thấu chân thân của đám tiểu yêu, mà còn có thể mê hoặc phàm nhân, chẳng biết có ảnh hưởng tới đám yêu quái đạo hạnh cao siêu được không.
Biết mắt mình nay có thể dùng thế, Tân Tú bèn tìm ngay hai tên hộ vệ trong cung hộ pháp, mê hoặc chúng kiếm xe ngựa trong cung hộ pháp, đưa nàng và lão ngũ ra ngoài ngay trước mắt nhóm hộ vệ khác.
Tân Tú dẫn thương binh bên mình nên vẫn hơi lo lắng, nàng không dừng chân ở đây lâu hơn nữa, lấy ngay xe bay đời thứ hai của mình ra bay qua khu dịch bệnh.
Lúc trước nàng từng đi qua rất nhiều thôn xóm hoang, Tân Tú tìm căn phòng coi như sạch sẽ cho lão ngũ nghỉ tạm, lại gọi gấu trúc Doraemon ra giúp mình xử lý vết thương trên đùi lão ngũ.
Đôi chân này của hắn bị chém lìa, không có chân da thịt trên đùi vẫn còn mọc lại được, nhưng đôi chân này… E rằng cũng giống tay lão nhị, tạm thời vô phương cứu chữa.
Thân thể lão ngũ có chỗ khiếm khuyết. Nếu mất đôi chân này lại gượng ép thay một đôi chân khác không thích hợp e rằng sẽ dẫn tới chướng ngại khi tu hành. Tứ chi vốn dĩ tương liên, linh mạch cũng thế, không phải cái gì cũng tùy tiện gắn vào được.
Nếu không phải vậy, nàng đã chém từng đôi chân của đám yêu ma quỷ quái chó săn dưới trướng tên hộ pháp kia xuống, lấy đó thử cho lão ngũ, hắn thích đôi chân nào nàng lắp cho hắn đôi chân đó.
Tân Tú xử lý vết thương xong xuôi, nàng càng trông gương mặt trắng bệch của đệ đệ càng tức, tức đến nỗi phải ra bếp chặt cả bó củi, từng thanh củi to như bắp đùi bị nàng chém gần như nát nhừ, tới đó Tân Tú mới nguôi giận ôm củi nấu cơm.
Dẫu thế nào, chờ khi tỉnh dậy cũng phải ăn gì đó lấy lại sức.
Khi lão ngũ tỉnh lại nhận thấy ánh nắng quá chói chang, hắn hoảng hốt nhìn ra cửa sổ rộng mở, thân cây bên ngoài rợp bóng mát, hai con chim bậu trên cành cây ngó nghiêng vào trong, phát ra những tiếng kêu chiêm chiếp.
Nhất thời hắn vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu, chậm chạp quay đầu mới thấy một người ngồi trên bàn cạnh giường, người ấy đang húp mì sợi, mùi thơm ngào ngạt.
Lão ngũ bất giác nói: “Thơm quá… Là mì thịt…”
Sau đó hắn mới nhìn rõ ấy là đại tỷ, đồng thời ký ức ùa về, nhớ trước khi ngất dường như mình đã thấy đại tỷ. Hắn còn tưởng mình nằm mơ, sao đại tỷ có thể tìm tới đây được.
Tân Tú gõ gõ bát, lão ngũ nhìn nàng, đôi mắt nóng bừng, nước mắt bỗng tuôn như mưa, hắn nghẹn ngào gọi: “Đại tỷ.”
Tân Tú đặt bát xuống: “Khóc gì mà khóc, muốn ăn ta nấu ngay cho đệ một bát là được, có cả trứng mặn đấy.”
Lão ngũ đã nằm tận ba ngày, nàng vừa trông chừng hắn vừa tiện thể mân mê ra rất nhiều món. Muốn điều trị tổn thương về tinh thần ắt phải dùng đồ ăn ngon, hắn bị nhốt trong địa lao chắc chắn không được ăn gì.
Ăn xong bát mì nóng hổi mắt lão ngũ vẫn còn đỏ, Tân Tú ngồi bắt chéo chân bên giường, thấy hắn đã ăn xong mới ném hạt đào đi, nàng tựa vào mép bàn hỏi chuyện: “Nói đi, tại sao đệ lại thành ra nông nỗi này?”
Nhiệm vụ của lão ngũ là xuống nhân gian cứu sống một trăm người, dù Tân Tú thấy không dễ dàng gì, nhưng thật không ngờ lão ngũ lại có thể khiến mình trở nên thê thảm như vậy.
“Lúc đệ rời núi, Cảnh Thành Tử sư thúc không cho đệ bảo bối cứu mạng nào ư?”
Lão ngũ cúi đầu: “Sư phụ cho đệ một viên sinh cơ đan.” Đan dược này dùng để cứu mạng hắn.
Thực ra thì Tân Tú biết, các sư thúc sư bá ở Thục lăng dạy đồ đệ theo những cách khác nhau, không phải ai cũng bao che cho con như sư phụ Thân Đồ Úc nhà nàng, nàng xảy ra chuyện lập tức chạy tới chống lưng, tiện thể còn cho nàng các loại pháp bảo, lo nàng đi đường bị người khác bắt nạt.
Kiểu như sư phụ nàng thuộc về thiểu số, đại đa số sư phụ cũng không quan tâm đồ đệ tới hạ giới gặp phải chuyện gì, càng không có chuyện xin trưởng bối tới cứu mạng khi gặp nguy hiểm. Những sư huynh sư tỷ của họ ai mà không từng gặp biết bao trắc trở, đệ tử Thục Lăng ngã xuống cũng chẳng hề ít.
Lần này, nếu không phải nàng nổi hứng xen vào chuyện người khác, e rằng lão ngũ phải chết ở đây.
Tân Tú: “Nên là, ta đoán viên sinh cơ đan đấy đệ không dùng mà cho người khác rồi?”
Lão ngũ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, trước đệ gặp một thiếu niên mắc bệnh hiểm nghèo, y thuật của đệ không được cao siêu, đệ không cứu nổi hắn, lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết nên mới cho thiếu niên ấy thuốc.”
Tân Tú chẳng thấy bất ngờ, tính tình lão ngũ trước giờ vẫn thế.
“Vậy tại sao đệ lại bị Nê Long hộ pháp bắt?”
Lúc này lão ngũ im lặng, hắn quay đầu đi không chịu nói.
Tân Tú đá mép giường: “Nói.”
Lão ngũ như thấy mình đã làm sai chuyện gì, hắn túm chăn, nhìn rất giống nhóc mập nhà hàng xóm trước kia của Tân Tú, mỗi lần nhóc đó khiến mẹ tức, lúc bị quở trách cũng trưng ra vẻ mặt giống hệt như vầy.
“Đệ tới đây phát hiện nơi này bị ôn dịch phá hoại bừa bãi bèn ở lại cứu người, đệ điều phối được thuốc tạm thời ức chế bệnh tình, nhưng phát hiện muốn trừ tận gốc thì phải giết hết dịch quỷ… Mọi người cảm thấy giết dịch quỷ sẽ dẫn tới thảm họa khủng khiếp hơn, họ không chịu nghe đệ, về sau họ thấy đệ dùng sinh cơ đan cứu Tiểu Đông, cũng ép đệ dùng cách như thế cứu thân nhân họ, nhưng đệ chỉ có một viên sinh cơ đan, đệ hết cách, họ lại cho rằng đệ cố ý không chịu cứu người.”
Lão ngũ nghĩ tới những con người điên cuồng ấy, họ phát hiện khóc lóc cầu xin vô ích, thế nên hành động càng thêm cực đoan, thậm chí chĩa đao kiếm về phía hắn.
‘Hắn biết tiên thuật ắt là thần tiên, ta nghe nói trong truyền thuyết ăn thịt thần tiên sẽ trường sinh bất tử, chắc chắn cũng chữa bệnh được!’
‘Sợ gì, dù sao đều phải chết, nếu hắn không chịu cứu chúng ta, vậy ta sẽ tự cứu lấy mình!’
Người đàn ông từng thật thà cười gọi hắn thần tiên, mời hắn tới nhà ăn cơm; thanh niên từng cho hắn trái cây, nói muốn xây miếu cung phụng hắn khiến hắn dở khóc dở cười… Trước sự đe dọa của dịch bệnh và tử vong, để mình và người thân có thể sống sót, dưới tình huống có kẻ dẫn đầu, họ lại cùng chĩa đao kiếm về phía hắn.
Tân Tú: “Đệ đừng bảo ta đệ đánh không lại chúng.”
Lão ngũ: “… Họ quá điên cuồng, đệ sợ nếu mình ra tay với họ sẽ gây ra án mạng.”
Tân Tú: “Nên đệ đứng yên cho chúng đánh?”
Lão ngũ vội vàng khoát tay: “Không không, đệ chạy.”
Chỉ là lúc ấy hắn bị thương, không đi được xa, gặp được phụ nhân từng hảo tâm cho hắn tá túc nhờ. Mụ lặng lẽ dẫn hắn về nhà, bảo hắn tạm lánh ở đây, rồi lại gọi người tới đánh lén, chém đứt chân hắn. Nếu không phải Tiểu Đông cứu hắn ra, có lẽ hẳn thực sự bị bọn họ ăn thịt đến chết.
Đúng là lũ lòng tham không đáy, lấy oán trả ơn. Dẫu chính Tân Tú từ khi xuống núi đã gặp không biết bao nhiêu chuyện hoang đường dã man như thế, mà đến hôm nay, mỗi khi nghe kể nàng vẫn phẫn nộ như lúc ban đầu.
Tân Tú lạnh mặt hỏi: “Cuối cùng sao đệ lại bị tên hộ pháp gì gì đó bắt?”
Lão ngũ: “Họ chặt chân đệ ra ăn, người nhiễm bệnh khỏi hẳn, họ sợ đệ trả thù nên báo việc này cho miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.”
Sau đó những tên yêu quái ấy tới bắt hắn, coi hắn là miếng thịt thần tiên sống mà róc ra bán.
Tân Tú nghe xong thì gật gật đầu, nàng đứng dậy.
Lão ngũ vội nói: “Đại tỷ, tỷ… tỷ đi đâu thế?”
“Mua xe lăn, tiện thể tìm người chăm sóc đệ.”
Thấy nàng giận, lão ngũ không dám nói thêm gì nữa.
Vào lúc trời sẩm tối Tân Tú mới vác một chiếc xe lăn gỗ về, một thiếu niên thấp thỏm đi sau lưng nàng, nàng tặc lưỡi với lão ngũ trên giường, “Sao, đây là thần tiên ngươi nói à?”
Thiếu niên thấp thỏm kia chính là thiếu niên Tân Tú từng tiện tay cứu trước cung hộ pháp, đúng lúc lại là Tiểu Đông lão ngũ từng nhắc tới.
Hai bên gặp mặt, mừng rỡ vô cùng.
Tân Tú ngồi một bên, chờ Tiểu Đông mừng rỡ nói chuyện với thần tiên ca ca xong và ra ngoài, nàng mới thản nhiên hỏi lão ngũ: “Nhiệm vụ của đệ là cứu sống một trăm người nhỉ, đệ đã cứu được mười người rồi, đúng không?”
Lão ngũ gật đầu. Mười người kia, hầu như là những kẻ ăn thịt hắn mà khỏi bệnh.
Tân Tú bình tĩnh đáp: “Vậy có lẽ đệ phải làm lại nhiệm vụ này từ đầu rồi.”
Lão ngũ ngơ ra một lát mới hiểu ý nàng, bỗng liếc thấy vết máu hằn trên đế giày Tân Tú, hắn trợn tròn mắt.
Lời tác giả:
Chương này tui viết nguyên ngày, trời ạ.
Editor: Chương này tui lại edit trong một buổi tổi:0
Cơ hồ là chỉ chớp mắt, Tân Tú đã hiểu “thịt thần tiên” rốt cuộc là gì. Trong miếng thịt ấy tràn đầy linh khí nên thịt rất khó rữa, lão Ngũ lại thuộc linh căn hệ Mộc, linh căn này vốn dĩ giữ được inh cơ và linh khí dễ dàng hơn những linh căn khác, cho nên gần trăm phần trăm miếng thịt kia bị róc ra từ người lão ngũ.
Tân Tú phát giận mắng một câu, điên tiết đến mức chỉ muốn ra ngoài đại sát tứ phương cho thỏa, hận không thể băm sạch hộ pháp gì đó và cả tên chủ Thiên Vương Bồ Tát của hắn nấu lẩu đổ cho chó ăn.
Có lẽ nghe thấy giọng nàng mà lông mi lão ngũ run run, hắn gượng mở mắt.
Nếu đổi thành phàm nhân tầm thường, chân bị róc thịt như thế hẳn phải mất máu mà chết, nhưng họ đã tu tiên mấy năm, tóm lại vẫn khá lợi hại. Chết thì chẳng đến mứ, nhưng nửa chết nửa sống là không tránh được. Hiển nhiên lão ngũ đang không tỉnh táo, hắn mở mắt ra, đôi mắt vô thần, mất một lúc lâu vẫn nhìn vào khoảng không vô định.
Tân Tú ngầm hối hận sao không xin Bạch Phi sư thúc thêm ít cam lộ, nàng nâng mặt hắn lên hỏi: “Lão ngũ? Là đại tỷ đây, đệ nhìn xem còn nhớ ta không?”
Bờ môi lão ngũ giật giật như đang gọi đại tỷ, trong lúc mơ màng nở một nụ cười không được đẹp lắm, trông ấm ức như đứa trẻ bị bắt nạt gặp được trưởng bối.
Tân Tú buông hắn ra, nàng bọc chân lão ngũ lại: “Yên tâm, đại tỷ tới rồi, giờ ta sẽ dẫn đệ đi.”
Lão ngũ đã rụng rời vẫn cố khàn giọng nói: “… Cẩn… thận… hộ pháp… rất… lợi hại…”
Tân Tú: “Rồi, ta biết rồi, đệ nhắm mắt ngủ đi.”
Chẳng biết do lão ngũ nghe lời hay thực sự không kiên trì nổi nữa, hắn yên tĩnh nhắm mắt lại. Lão ngũ mới chỉ là chàng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn còn rất gầy gò, Tân Tú cõng hắn lên lưng rất dễ dàng.
Khi nàng rời khỏi địa lao, đám yêu quái tiểu tốt đã uống say mèm, chúng nằm la liệt dưới đất, chỉ còn một tên yêu quái đang gật gù đắc ý hừ hừ gì đó. Hẳn chúng đã quen làm mưa làm gió, chưa từng gặp kẻ dám cả gan đụng chạm tới mình nên mới tùy ý như thế, hoàn toàn không biết cảnh giác là gì.
Lúc Tân Tú tới chưa nghĩ tới chuyện giết chúng, nhưng giờ nàng đổi ý. Tân Tú tạm thả lão ngũ xuống, lấy ra thanh đao đã lâu mình không dùng tới.
Thanh đao lấy từ chỗ sư phụ này, trước nay hầu như nàng dùng để làm thịt cá thịt nướng linh tinh, lúc này đao vẫn vương chút mùi đồ nướng còn sót lại. Tân Tú cầm thanh đao dính mùi đồ nướng, lặng lẽ bước khẽ tới sau lưng mấy tiểu yêu quái say mèm, nàng giơ tay chém xuống, một đao rồi một đao, tất cả chẻ làm đôi, mấy cái đầu lăn xuống đất hiện nguyên hình, chỉ là đám chuột gà nhãi nhép.
Mùi thịt nướng rất nhạt trên thanh đao đã bị mùi máu tanh nuốt chửng.
Nàng cất đao đi, lại cõng lão ngũ ra ngoài: “Đại tỷ tạm thu ít lãi, đợi ngày sau đánh vào hang ổ của chúng sẽ tính sổ từng kẻ một.”
Bình thường Tân Tú không biết nhịn là gì, nhưng nếu nàng đã nhịn, lần sau tuyệt đối phải đòi lại gấp bội lần.
Cõng lão ngũ ra khỏi điện hộ pháp nàng đụng phải một gã đàn ông cầm hộp đi về phía này, gã thấy lão ngũ nằm sau lưng nàng định há mồm thét lên, Tân Tú lập tức đá thẳng vào miệng gã, khiến gã ngã sang một bên. Cái hộp trên tay gã ta văng ra, đĩa và dao rơi tung tóe.
Vốn Tân Tú đã đi được mấy bước, nhìn thấy đám dao đĩa lập tức hiểu ra, người này hẳn tới để róc thịt lão ngũ. Nàng quay phắt lại dẫm lên mặt gã, nhìn trân trân vào mắt gã ta.
Mắt Tân Tú vốn màu đen, nhưng hiện tại lại từ từ nhiễm màu xanh rất nhạt, khiến gương mặt nàng trở nên hơi yêu dị. Tân Tú thấy mắt nóng bừng chợt hiểu ra, nàng hội tụ linh khí vào mắt, nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông, thấy mắt gã trắng dã bèn nói: “Cầm dao lên, róc thịt trên tay ngươi xuống.”
Gã ta quả thực cầm dao bắt đầu xẻo thịt.
Tân Tú tìm hướng rời đi, thầm nghĩ sư phụ tạo cho nàng bất ngờ lớn quá, trong cái rủi có cái may, sau khi khỏi, đôi mắt mù không chỉ xem thấu chân thân của đám tiểu yêu, mà còn có thể mê hoặc phàm nhân, chẳng biết có ảnh hưởng tới đám yêu quái đạo hạnh cao siêu được không.
Biết mắt mình nay có thể dùng thế, Tân Tú bèn tìm ngay hai tên hộ vệ trong cung hộ pháp, mê hoặc chúng kiếm xe ngựa trong cung hộ pháp, đưa nàng và lão ngũ ra ngoài ngay trước mắt nhóm hộ vệ khác.
Tân Tú dẫn thương binh bên mình nên vẫn hơi lo lắng, nàng không dừng chân ở đây lâu hơn nữa, lấy ngay xe bay đời thứ hai của mình ra bay qua khu dịch bệnh.
Lúc trước nàng từng đi qua rất nhiều thôn xóm hoang, Tân Tú tìm căn phòng coi như sạch sẽ cho lão ngũ nghỉ tạm, lại gọi gấu trúc Doraemon ra giúp mình xử lý vết thương trên đùi lão ngũ.
Đôi chân này của hắn bị chém lìa, không có chân da thịt trên đùi vẫn còn mọc lại được, nhưng đôi chân này… E rằng cũng giống tay lão nhị, tạm thời vô phương cứu chữa.
Thân thể lão ngũ có chỗ khiếm khuyết. Nếu mất đôi chân này lại gượng ép thay một đôi chân khác không thích hợp e rằng sẽ dẫn tới chướng ngại khi tu hành. Tứ chi vốn dĩ tương liên, linh mạch cũng thế, không phải cái gì cũng tùy tiện gắn vào được.
Nếu không phải vậy, nàng đã chém từng đôi chân của đám yêu ma quỷ quái chó săn dưới trướng tên hộ pháp kia xuống, lấy đó thử cho lão ngũ, hắn thích đôi chân nào nàng lắp cho hắn đôi chân đó.
Tân Tú xử lý vết thương xong xuôi, nàng càng trông gương mặt trắng bệch của đệ đệ càng tức, tức đến nỗi phải ra bếp chặt cả bó củi, từng thanh củi to như bắp đùi bị nàng chém gần như nát nhừ, tới đó Tân Tú mới nguôi giận ôm củi nấu cơm.
Dẫu thế nào, chờ khi tỉnh dậy cũng phải ăn gì đó lấy lại sức.
Khi lão ngũ tỉnh lại nhận thấy ánh nắng quá chói chang, hắn hoảng hốt nhìn ra cửa sổ rộng mở, thân cây bên ngoài rợp bóng mát, hai con chim bậu trên cành cây ngó nghiêng vào trong, phát ra những tiếng kêu chiêm chiếp.
Nhất thời hắn vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu, chậm chạp quay đầu mới thấy một người ngồi trên bàn cạnh giường, người ấy đang húp mì sợi, mùi thơm ngào ngạt.
Lão ngũ bất giác nói: “Thơm quá… Là mì thịt…”
Sau đó hắn mới nhìn rõ ấy là đại tỷ, đồng thời ký ức ùa về, nhớ trước khi ngất dường như mình đã thấy đại tỷ. Hắn còn tưởng mình nằm mơ, sao đại tỷ có thể tìm tới đây được.
Tân Tú gõ gõ bát, lão ngũ nhìn nàng, đôi mắt nóng bừng, nước mắt bỗng tuôn như mưa, hắn nghẹn ngào gọi: “Đại tỷ.”
Tân Tú đặt bát xuống: “Khóc gì mà khóc, muốn ăn ta nấu ngay cho đệ một bát là được, có cả trứng mặn đấy.”
Lão ngũ đã nằm tận ba ngày, nàng vừa trông chừng hắn vừa tiện thể mân mê ra rất nhiều món. Muốn điều trị tổn thương về tinh thần ắt phải dùng đồ ăn ngon, hắn bị nhốt trong địa lao chắc chắn không được ăn gì.
Ăn xong bát mì nóng hổi mắt lão ngũ vẫn còn đỏ, Tân Tú ngồi bắt chéo chân bên giường, thấy hắn đã ăn xong mới ném hạt đào đi, nàng tựa vào mép bàn hỏi chuyện: “Nói đi, tại sao đệ lại thành ra nông nỗi này?”
Nhiệm vụ của lão ngũ là xuống nhân gian cứu sống một trăm người, dù Tân Tú thấy không dễ dàng gì, nhưng thật không ngờ lão ngũ lại có thể khiến mình trở nên thê thảm như vậy.
“Lúc đệ rời núi, Cảnh Thành Tử sư thúc không cho đệ bảo bối cứu mạng nào ư?”
Lão ngũ cúi đầu: “Sư phụ cho đệ một viên sinh cơ đan.” Đan dược này dùng để cứu mạng hắn.
Thực ra thì Tân Tú biết, các sư thúc sư bá ở Thục lăng dạy đồ đệ theo những cách khác nhau, không phải ai cũng bao che cho con như sư phụ Thân Đồ Úc nhà nàng, nàng xảy ra chuyện lập tức chạy tới chống lưng, tiện thể còn cho nàng các loại pháp bảo, lo nàng đi đường bị người khác bắt nạt.
Kiểu như sư phụ nàng thuộc về thiểu số, đại đa số sư phụ cũng không quan tâm đồ đệ tới hạ giới gặp phải chuyện gì, càng không có chuyện xin trưởng bối tới cứu mạng khi gặp nguy hiểm. Những sư huynh sư tỷ của họ ai mà không từng gặp biết bao trắc trở, đệ tử Thục Lăng ngã xuống cũng chẳng hề ít.
Lần này, nếu không phải nàng nổi hứng xen vào chuyện người khác, e rằng lão ngũ phải chết ở đây.
Tân Tú: “Nên là, ta đoán viên sinh cơ đan đấy đệ không dùng mà cho người khác rồi?”
Lão ngũ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, trước đệ gặp một thiếu niên mắc bệnh hiểm nghèo, y thuật của đệ không được cao siêu, đệ không cứu nổi hắn, lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết nên mới cho thiếu niên ấy thuốc.”
Tân Tú chẳng thấy bất ngờ, tính tình lão ngũ trước giờ vẫn thế.
“Vậy tại sao đệ lại bị Nê Long hộ pháp bắt?”
Lúc này lão ngũ im lặng, hắn quay đầu đi không chịu nói.
Tân Tú đá mép giường: “Nói.”
Lão ngũ như thấy mình đã làm sai chuyện gì, hắn túm chăn, nhìn rất giống nhóc mập nhà hàng xóm trước kia của Tân Tú, mỗi lần nhóc đó khiến mẹ tức, lúc bị quở trách cũng trưng ra vẻ mặt giống hệt như vầy.
“Đệ tới đây phát hiện nơi này bị ôn dịch phá hoại bừa bãi bèn ở lại cứu người, đệ điều phối được thuốc tạm thời ức chế bệnh tình, nhưng phát hiện muốn trừ tận gốc thì phải giết hết dịch quỷ… Mọi người cảm thấy giết dịch quỷ sẽ dẫn tới thảm họa khủng khiếp hơn, họ không chịu nghe đệ, về sau họ thấy đệ dùng sinh cơ đan cứu Tiểu Đông, cũng ép đệ dùng cách như thế cứu thân nhân họ, nhưng đệ chỉ có một viên sinh cơ đan, đệ hết cách, họ lại cho rằng đệ cố ý không chịu cứu người.”
Lão ngũ nghĩ tới những con người điên cuồng ấy, họ phát hiện khóc lóc cầu xin vô ích, thế nên hành động càng thêm cực đoan, thậm chí chĩa đao kiếm về phía hắn.
‘Hắn biết tiên thuật ắt là thần tiên, ta nghe nói trong truyền thuyết ăn thịt thần tiên sẽ trường sinh bất tử, chắc chắn cũng chữa bệnh được!’
‘Sợ gì, dù sao đều phải chết, nếu hắn không chịu cứu chúng ta, vậy ta sẽ tự cứu lấy mình!’
Người đàn ông từng thật thà cười gọi hắn thần tiên, mời hắn tới nhà ăn cơm; thanh niên từng cho hắn trái cây, nói muốn xây miếu cung phụng hắn khiến hắn dở khóc dở cười… Trước sự đe dọa của dịch bệnh và tử vong, để mình và người thân có thể sống sót, dưới tình huống có kẻ dẫn đầu, họ lại cùng chĩa đao kiếm về phía hắn.
Tân Tú: “Đệ đừng bảo ta đệ đánh không lại chúng.”
Lão ngũ: “… Họ quá điên cuồng, đệ sợ nếu mình ra tay với họ sẽ gây ra án mạng.”
Tân Tú: “Nên đệ đứng yên cho chúng đánh?”
Lão ngũ vội vàng khoát tay: “Không không, đệ chạy.”
Chỉ là lúc ấy hắn bị thương, không đi được xa, gặp được phụ nhân từng hảo tâm cho hắn tá túc nhờ. Mụ lặng lẽ dẫn hắn về nhà, bảo hắn tạm lánh ở đây, rồi lại gọi người tới đánh lén, chém đứt chân hắn. Nếu không phải Tiểu Đông cứu hắn ra, có lẽ hẳn thực sự bị bọn họ ăn thịt đến chết.
Đúng là lũ lòng tham không đáy, lấy oán trả ơn. Dẫu chính Tân Tú từ khi xuống núi đã gặp không biết bao nhiêu chuyện hoang đường dã man như thế, mà đến hôm nay, mỗi khi nghe kể nàng vẫn phẫn nộ như lúc ban đầu.
Tân Tú lạnh mặt hỏi: “Cuối cùng sao đệ lại bị tên hộ pháp gì gì đó bắt?”
Lão ngũ: “Họ chặt chân đệ ra ăn, người nhiễm bệnh khỏi hẳn, họ sợ đệ trả thù nên báo việc này cho miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.”
Sau đó những tên yêu quái ấy tới bắt hắn, coi hắn là miếng thịt thần tiên sống mà róc ra bán.
Tân Tú nghe xong thì gật gật đầu, nàng đứng dậy.
Lão ngũ vội nói: “Đại tỷ, tỷ… tỷ đi đâu thế?”
“Mua xe lăn, tiện thể tìm người chăm sóc đệ.”
Thấy nàng giận, lão ngũ không dám nói thêm gì nữa.
Vào lúc trời sẩm tối Tân Tú mới vác một chiếc xe lăn gỗ về, một thiếu niên thấp thỏm đi sau lưng nàng, nàng tặc lưỡi với lão ngũ trên giường, “Sao, đây là thần tiên ngươi nói à?”
Thiếu niên thấp thỏm kia chính là thiếu niên Tân Tú từng tiện tay cứu trước cung hộ pháp, đúng lúc lại là Tiểu Đông lão ngũ từng nhắc tới.
Hai bên gặp mặt, mừng rỡ vô cùng.
Tân Tú ngồi một bên, chờ Tiểu Đông mừng rỡ nói chuyện với thần tiên ca ca xong và ra ngoài, nàng mới thản nhiên hỏi lão ngũ: “Nhiệm vụ của đệ là cứu sống một trăm người nhỉ, đệ đã cứu được mười người rồi, đúng không?”
Lão ngũ gật đầu. Mười người kia, hầu như là những kẻ ăn thịt hắn mà khỏi bệnh.
Tân Tú bình tĩnh đáp: “Vậy có lẽ đệ phải làm lại nhiệm vụ này từ đầu rồi.”
Lão ngũ ngơ ra một lát mới hiểu ý nàng, bỗng liếc thấy vết máu hằn trên đế giày Tân Tú, hắn trợn tròn mắt.
Lời tác giả:
Chương này tui viết nguyên ngày, trời ạ.
Editor: Chương này tui lại edit trong một buổi tổi:0
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook