Sư Phụ Khổ Quá Rồi
-
Chương 62: Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát
Edit | 4702i.
“Nghênh Bồ Tát!”
“Thiên Vương phù hộ!”
Mười mấy tên đàn ông vạm vỡ oai vệ khiêng tượng đá buộc lụa hồng băng qua con phố ồn ã. Tân Tú nhìn cảnh rất giống hội chùa vào sinh nhật Linh Chiếu tiên nhân lúc mình mới tới thế giới này, còn ngỡ người nơi đây lại là tín đồ của tổ sư gia, thế là bèn đi theo hóng hớt một hồi.
Nhưng nghe một chốc nàng loáng thoáng nhận ra người nơi này không hô hào Linh Chiếu tiên nhân, mà là Kim Cương Bồ Tát gì gì đấy.
Hay lắm, thế giới này quá rộng, đất đai rộng rãi nên lượng tín ngưỡng phân bố cũng lộn xộn, tín đồ của tổ sư gia nhà nàng còn chưa phát triển tới bên này, đây là địa bàn của nhà khác. Nhưng dù có là địa bàn của nhà ai đi nữa cũng không thể ngăn nàng hóng chuyện được.
Những hoạt động dân gian này, cho dù dân chúng tin Phật phương Tây hay Tiên phương Đông, sùng Thần trên trời hay Quỷ dưới đất, về cơ bản hình thức tổ chức lễ hội đều giống nhau, hoặc ăn mặc phục trang kỳ quái diễu hành, hoặc khiêng tượng diễu hành, dù sao tóm lại đều không khác nhau mấy.
Đội người này tiến vào tòa cung điện cuối phố, ấy là một tòa cung điện rực rỡ tráng lệ nổi bần bật giữa những ngôi nhà cũ nát. Đây là lần đầu Tân Tú thấy miếu tiên thần khoa trương như thế, nàng hỏi bằng giọng địa phương lơ lớ của mình cho thỏa nỗi tò mò:
“Cung điện khí phái quá, các ngươi cung phụng vị thần nào vậy?”
Người đi đường nọ không để ý tới nàng mà vội vàng bước đi, Tân Tú quay qua hỏi người khác, người đó nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị: “Là Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, ngay cả Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát ngươi cũng không biết? Ngươi đi khắp nơi hỏi xem, làm gì có người nào không biết ngài!”
Hắn nói như thể việc biết vị Bồ Tát này là lẽ dĩ nhiên. Tân Tú rất hiểu cảm giác này, ngày trước bạn Tân Tú kể về thần tượng của cô ấy cho nàng nghe, khi nàng thắc mắc: “Đấy là ai vậy?” bạn nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ấy, thậm chí còn hỏi với vẻ không thể tin được: “Cả anh ấy mà bà cũng không biết?”
Việc mà họ nghĩ ai cũng phải rõ mồn một ấy, tới một hoàn cảnh khác biết đâu lại chẳng ai hay, nên chớ bao giờ coi việc gì là lẽ đương nhiên.
Tân Tú: “Ngươi biết Linh Chiếu tiên nhân không?”
Người qua đường: “Ai vậy? Ta khuyên ngươi đừng có sùng mấy vị thần tiên vớ va vớ vẩn như thế, cứ nên sùng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát thì hơn. Thờ ngài thì vô bệnh vô tai, nếu ngươi dám không thờ ngài ắt sẽ bị bệnh tật quấn thân, cửa nát nhà tan!”
Này ly kỳ đấy, tới tận giờ nàng chỉ nói thờ ai được gì, chứ chưa từng nghe tới chuyện không thờ vị thần tiên nào sẽ chịu báo ứng ra sao, ngang ngược vậy cơ à.
Tân Tú thờ ơ: “Chà, lợi hại vậy sao, vậy bảo hắn tới tìm ta đi, xem ta có tin hắn khiến ta bệnh tật quấn thân cửa nát nhà tan nổi không?”
Người qua đường nghẹn họng, hẳn là chưa từng thấy người phách lối như nàng bao giờ. Như sợ dính dáng tới Tân Tú sẽ gặp chuyện xúi quẩy, tên đó vội vàng tránh nàng chen vào dòng người, mấy người đứng xung quanh nghe thấy câu vừa rồi của Tân Tú cũng đều nhao nhao né nàng như né dịch.
Tân Tú cứ kệ xác họ, nàng định vào miếu Thiên Vương Bồ Tát nọ xem thử. Tân Tú từng tới rất nhiều miếu của Linh Chiếu tiên nhân, miếu của ngài chưa chắc đã được xây dựng xa xỉ đến mức nào, thậm chí có những nơi chỉ là những ngôi miếu đắp đất cao cỡ nửa thân người ngay giữa ruộng, nhưng phần lớn miếu của ngài hương hỏa nghi ngút, nói dễ hiểu là đông người thờ. Nhưng cái miếu trước mặt nàng tuy xây dựng xa hoa lộng lẫy như thế, lại không cho vào.
Tân Tú: “Ngươi bảo phải quyên tiền mới vào được ư?”
Gã đàn ông gác cổng thuộc tuýp gia nô hợm hĩnh khinh rẻ người khác kinh điển trong tiểu thuyết, gã liếc xéo Tân Tú: “Một hai đồng thôi thì đừng mơ vào trong, ít nhất phải là một thỏi vàng, ngươi tưởng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phù hộ hết lũ các ngươi đấy phỏng?”
Thế thì càng lạ, đồ cúng không đủ đắt đỏ thì không phù hộ người ta, thẳng thắn quá nhỉ?
Tân Tú càng thêm tò mò Thiên Vương trong miếu này là thần thánh phương nào, vé vào cửa tham quan thế mà đắt vậy. Đương nhiên nàng có đem tiền bên mình, nhưng nàng thà ném phứa đi cũng không muốn xài cho chỗ này. May mà sư huynh đã từng dạy nàng cách biến sỏi đá thành vàng, bây giờ không dùng thì bao giờ dùng.
“Đây.”
Thỏi vàng nặng trĩu vàng rực tới tay, gã gác cổng không ngăn cản thêm nữa, gã cười, mừng rơn: “Tín đồ thành kính như ngươi chắc chắn sẽ được Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phù hộ.”
Tân Tú: Thế thì khỏi đi, tui mà dám xin xỏ thần phật bên ngoài phù hộ chắc sẽ bị tổ sư gia đánh vỡ đầu chóa mất, này có khác gì đã cưới vợ rồi còn ra ngoài chơi gái đâu.
Miếu rất ít người, xem chừng đều là kẻ giàu có. Chúng đeo vàng bạc ngọc bội đầy mình, kẻ nào kẻ nấy đều cực kỳ thành kính, chúng quỳ thành hai hàng trên đại điện, tên vái lạy kẻ dâng hương. Tân Tú chẳng quỳ cũng chẳng thắp hương, nàng đứng yên đó ngắm nghía tượng thần của người ta. Cái tượng thần này ấy à, xem chừng là một vị tướng quân rất oai phong lẫm liệt, đằng sau tượng thần là một con thú dữ tợn, răng nanh dài ngoằng nhọn hoắt, cực kỳ oai hùng.
Gọi là Bồ Tát nhưng lại chẳng phải nhân vật trong Phật giáo. Tân Tú ngó dáo dác một hồi thấy không hứng thú lắm bèn quay đi. Nàng không thích bầu không khí của nơi này, càng chẳng muốn ăn bữa trưa ở đây, thế là cứ vậy rời thành đi về phía trước.
Rời thành chẳng bao lâu nàng lại thấy một đội người tới từ phía Nam, họ đẩy một xe chất đầy đá, dưới sức nóng mặt trời mồ hôi tuôn như mưa.
Hẳn đây là đội khai thác đá, nam nữ già trẻ đều có, lớn có cụ già mặt mày nhăn nheo đầy vết đồi mồi, bé có đứa trẻ mới tầm mười tuổi. Có kẻ oằn mình cõng đá, có kẻ nghẹn đỏ mặt vì đẩy xe, dây thừng buộc trên lưng họ đã hằn sâu vào da thịt.
Giờ vẫn chưa phải lúc nóng nhất nhưng đám người đã ướt nhẹp, Tân Tú vừa đi vừa ăn bánh rán, lúc nàng đi ngang qua để ý thấy đứa bé trai ốm yếu đi cạnh mẫu thân cứ nhìn nàng chằm chằm.
Dường như là đứa nhỏ tuổi nhất trong đội người này, vậy mà đứa bé vẫn đeo gùi đựng hai hòn đá tảng nho nhỏ. Tân Tú nghe thấy bụng nó réo vang, tiếng nuốt nước miếng ừng ực từng hồi.
Nhóc này nhìn vậy mà khá dễ thương, nàng xé nửa chiếc bánh rán tiện tay nhét vào miệng đứa trẻ, sau đó cứ vậy đi vượt họ về phía trước.
Ai ngờ lúc chạng vạng tối nàng lại gặp được họ, có thể do nửa đường nàng rẽ ngang nên tới chỗ mỏ đá. Người ở đây làm việc cả vào đêm, họ cẩn thận đục đá, tiếng leng keng leng keng chói tai vang lên trùng trùng vang dội nơi vách đá,
Trên vách núi đá trắng phớ, ấy là chỗ những tảng đá đã bị khai thác, gần đó lợp tầm mười tấm lều cỏ, có mấy vị phụ nhân đang đun nước nấu cơm.
“Chẳng món gì ngon, ít ra còn bát canh nóng.” Người phụ nữ mặt mày khắc khổ đưa nàng một chén canh, có lẽ do quá mỏi mệt nên thị chẳng tỏ ra nhiệt tình nổi. Tân Tú nhận chiếc bát không sạch sẽ lắm, nàng cảm thấy bát canh này quả nhạt nhẽo thực, chẳng khác nước sôi để nguội là mấy.
Bé trai ngồi yên một bên ăn canh, nó không hề tỏ ý chê bai. Một hồi sau có tên đàn ông bột trắng đầy mình trở về nhà, gã cầm chiếc khăn lông thê tử đưa lên lau mặt, ít nhiều mặt mũi cũng sạch sẽ để ăn canh.
Gã nhìn thấy Tân Tú nhưng chẳng quá để ý, đã không hỏi nàng là ai cũng chẳng hỏi nàng tới từ đâu, dường như mệt đến độ không còn sức nói chuyện, gã trông cực kỳ đờ đẫn. Ăn được chút ít gã lại đứng dậy ra ngoài, chẳng mấy chốc những tiếng nện chát chúa lại vang lên trùng trùng.
Người phụ nữ cho đứa bé ngủ trên một chồng cỏ trong lều, thị đắp tấm y phục rách rưới lên người nó, rồi tới bên Tân Tú để đón chút ánh sáng may vá quần áo, thị hỏi: “Sao ngươi lại ra ngoài một mình mà không ở yên trong nhà, thế đạo này, nữ tử ra ngoài một mình nguy hiểm biết bao nhiêu.”
Tân Tú đáp: “Ta khỏe lắm, người bình thường không đánh thắng ta đâu.”
Người phụ nữ lại lắc đầu, thị tỏ vẻ sợ hãi: “Nơi này của chúng ta có cả yêu quỷ lẫn dịch quỷ, những thứ đấy đáng sợ đến mức nào ngươi không biết đâu, gặp được thì không trốn thoát nổi, ngay cả nam tử vạm vỡ cũng chẳng làm gì được chúng.”
“Ban đêm nhiều nhất, ban đêm ngươi đừng ra ngoài, ở đây nghỉ qua đêm đi.” Người phụ nữ nói đến đây bèn vội vàng dập đầu trước chiếc bàn đá: “Bọn ta ở đây khai thác đá xây miếu cho Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, ngài ấy phù hộ bọn ta, nên yêu quỷ và dịch quỷ mới không dám tới nơi này.”
Giờ Tân Tú mới biết, hóa ra trên chiếc bàn đó còn bày một pho tượng.
Người phụ nữ lại bảo nàng rằng, làng thị đã rất nhiều người bị yêu quỷ ăn thịt, cho nên họ muốn xây miếu Bồ Tát.
“Bồ Tát phù hộ! Chờ miếu xây xong nhất định trong làng sẽ không còn người chết nữa.” Người phụ nữ nhìn đứa con trai đang say ngủ trân trân, đôi mắt đục ngầu chợt bừng sáng.
Tân Tú nghĩ thầm, lại là lão Thiên Vương kia, hóa ra chỗ này có yêu quỷ làm hại, thờ hắn sẽ được che chở, thảo nào trên đường đi nàng thấy đâu đâu toàn là những kẻ cuồng tín hắn.
Nửa đêm đàn ông nhà này mới về nghỉ ngơi. Tân Tú ngủ trong lều cỏ một đêm, sáng sớm hôm sau đã rời đi.
Dọc quãng đường này nàng gặp được quá nhiều người, đơn giản là có kẻ giàu người nghèo, có vui có khổ, những điều này tổ hợp lại thì tạo thành nhân loại. Đôi khi hai bên chuyện trò được mấy câu, nhưng thực chất lại chẳng biết tên chẳng rõ tuổi, hợp rồi tan chớp nhoáng như bèo nước gặp nhau.
Hoàng hôn hôm sau Tân Tú tới một thôn xóm tuềnh toàng, nàng đương suy xét mình có nên vào mượn tạm phòng bếp của người ta không, đã nhiều ngày rồi nàng chưa được ăn bữa gì ra hồn. Vừa định thử cất tiếng hỏi lại chợt nghe thấy tiếng thét bên tai.
Giẫm lên nhành cây nhìn xuống, chỉ thấy đứa bé gái nằm liệt trên mặt đất. Một con quái vật đen sì cao cỡ nửa đầu người, bụng mọc bốn chi sắp dùng móng vuốt bổ đôi đầu đứa bé, định thọc cái mỏ nhọn vào ăn óc đứa trẻ.
Người phụ nữ hoảng sợ bên cạnh có lẽ là mẫu thân của bé gái, mụ ôm chặt đứa bé trai nhỏ hơn vào lòng. Kẻ giơ lưỡi liềm hẳn là cha, hắn vung vẩy cái liềm hòng đẩy lùi nhóm quái vật khác đang nhìn họ chằm chằm.
Đây hẳn là yêu quỷ người phụ nữ hôm qua nói với nàng? Ra là thứ này, nàng còn tưởng gì cơ.
Đúng lúc cạnh đó trồng cây bách, Tân Tú bẻ một nhánh bách rồi nhảy xuống cạnh chỗ bé gái và yêu quỷ, nàng nhẹ nhàng đè gáy yêu quỷ quật ngã nó xuống đất, nhánh bách trong tay đâm thẳng vào đầu con yêu quỷ —— Dễ dàng như đâm miếng đậu hũ.
Nàng lại cầm nhánh bách ấy đột ngột xuất hiện tại một bên khác, nhánh bách tùng cứ vậy xuyên qua não con yêu quỷ. Một nhánh cây đâm trúng hai con yêu quỷ, chúng vẫn chưa ngỏm củ tỏi, tứ chi gầy guộc không thể động đậy nên đành trợn trừng con mắt to như vỏ sò nhìn nàng chăm chăm.
“Trời ơi —— Khổ Nhi!” Người phụ nữ bổ nhào tới chỗ con gái, mụ khóc òa lên.
Tân Tú đang mải nhìn hai con yêu quỷ, nàng nghe thấy tiếng khóc bèn nói: “Yên tâm đi đại tỷ, con bé không sao đâu.”
Trở về từ cõi chết, người phụ nữ gào khóc hồi lâu mới thôi, tên đàn ông bước tới cảm tạ nàng. Toi rồi, tiếng địa phương bên này nàng nghe có hiểu gì đâu, khó khăn lắm Tân Tú mới lờ mờ ngộ được những gì đôi vợ chồng này nói, như nàng đã đoán, đây quả thực là nơi bị thiệt hại khủng khiếp bởi yêu quỷ.
Quái vật trên đời này nhiều loại như thế, họ chẳng biết phải phân chia thế nào nên gọi chung là yêu quỷ.
“Thứ này đột ngột chui lên từ đất, da chúng rất cứng, đao kiếm chặt không ăn thua, móng vuốt lại sắc bén đến nỗi có thể bổ đôi não người. Nơi này rất nhiều người nửa đêm đang ngủ đột ngột bị con yêu quỷ này bổ nát óc, sang hôm sau mới biết người đó đã chết.” Đại khái tên đàn ông muốn nói thế này, hắn trông hãy còn sợ hãi.
Tân Tú: “Thứ này đao kiếm chặt không chết đâu, lấy nhánh bách tùng xiên qua đầu chúng mới chết, lần sau gặp phải cứ dùng nhánh bách là được.”
Tại Thục Lăng, khi nghe nhóm sư huynh giảng giải về các loại yêu ma quỷ quái nàng đã từng nghe về của nợ này, hình như tên là Mộ Sinh quỷ, nó sinh ra từ bụng người chết, có thể đi trong lòng đất và thích ăn não người.
Tân Tú tưởng rằng mình đã nói cách giết quỷ, về sau họ sẽ không sợ thứ này nữa, ai ngờ nghe nàng nói vậy hai vợ chồng lại bắt đầu do dự, dường như lòng càng thêm não nề.
“Nếu giết quá nhiều yêu quỷ sẽ dẫn tới dịch quỷ, dẫu giết được bọn ta cũng nào dám giết.”
“Yêu quỷ ăn một người sẽ đi, dịch quỷ mà tới thì cả khu này của bọn ta chết hết mất.”
Nói vậy, người phụ nữ lại bắt đầu khóc rưng rức, mụ không ngừng phàn nàn: “Sao nơi này của chúng ta không xây miếu Bồ Tát đi, nếu xây miếu cho Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát những thứ ấy nào dám tới!”
Tên đàn ông siết tay thành nắm đấm: “Nhưng mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà xây miếu, ăn còn chẳng đủ no.”
Tân Tú hỏi: “Cho nên dịch quỷ các ngươi nói là gì vậy?”
Mụ kia lau mặt: “Ta chưa từng thấy bao giờ, nhưng nghe nói nó rất lợi hại, bên kia bờ sông xuất hiện dịch quỷ đấy thôi, đã chết nhiều người lắm rồi.”
Tân Tú quyết định đi xem dịch quỷ nghe nói “rất lợi hại” bên kia là quỷ quái phương nào.
Lời tác giả:
Thực ra tui thích viết Tú Tú một mình đi nơi nơi trải đời hơn _(:з” ∠)_
“Nghênh Bồ Tát!”
“Thiên Vương phù hộ!”
Mười mấy tên đàn ông vạm vỡ oai vệ khiêng tượng đá buộc lụa hồng băng qua con phố ồn ã. Tân Tú nhìn cảnh rất giống hội chùa vào sinh nhật Linh Chiếu tiên nhân lúc mình mới tới thế giới này, còn ngỡ người nơi đây lại là tín đồ của tổ sư gia, thế là bèn đi theo hóng hớt một hồi.
Nhưng nghe một chốc nàng loáng thoáng nhận ra người nơi này không hô hào Linh Chiếu tiên nhân, mà là Kim Cương Bồ Tát gì gì đấy.
Hay lắm, thế giới này quá rộng, đất đai rộng rãi nên lượng tín ngưỡng phân bố cũng lộn xộn, tín đồ của tổ sư gia nhà nàng còn chưa phát triển tới bên này, đây là địa bàn của nhà khác. Nhưng dù có là địa bàn của nhà ai đi nữa cũng không thể ngăn nàng hóng chuyện được.
Những hoạt động dân gian này, cho dù dân chúng tin Phật phương Tây hay Tiên phương Đông, sùng Thần trên trời hay Quỷ dưới đất, về cơ bản hình thức tổ chức lễ hội đều giống nhau, hoặc ăn mặc phục trang kỳ quái diễu hành, hoặc khiêng tượng diễu hành, dù sao tóm lại đều không khác nhau mấy.
Đội người này tiến vào tòa cung điện cuối phố, ấy là một tòa cung điện rực rỡ tráng lệ nổi bần bật giữa những ngôi nhà cũ nát. Đây là lần đầu Tân Tú thấy miếu tiên thần khoa trương như thế, nàng hỏi bằng giọng địa phương lơ lớ của mình cho thỏa nỗi tò mò:
“Cung điện khí phái quá, các ngươi cung phụng vị thần nào vậy?”
Người đi đường nọ không để ý tới nàng mà vội vàng bước đi, Tân Tú quay qua hỏi người khác, người đó nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị: “Là Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, ngay cả Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát ngươi cũng không biết? Ngươi đi khắp nơi hỏi xem, làm gì có người nào không biết ngài!”
Hắn nói như thể việc biết vị Bồ Tát này là lẽ dĩ nhiên. Tân Tú rất hiểu cảm giác này, ngày trước bạn Tân Tú kể về thần tượng của cô ấy cho nàng nghe, khi nàng thắc mắc: “Đấy là ai vậy?” bạn nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ấy, thậm chí còn hỏi với vẻ không thể tin được: “Cả anh ấy mà bà cũng không biết?”
Việc mà họ nghĩ ai cũng phải rõ mồn một ấy, tới một hoàn cảnh khác biết đâu lại chẳng ai hay, nên chớ bao giờ coi việc gì là lẽ đương nhiên.
Tân Tú: “Ngươi biết Linh Chiếu tiên nhân không?”
Người qua đường: “Ai vậy? Ta khuyên ngươi đừng có sùng mấy vị thần tiên vớ va vớ vẩn như thế, cứ nên sùng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát thì hơn. Thờ ngài thì vô bệnh vô tai, nếu ngươi dám không thờ ngài ắt sẽ bị bệnh tật quấn thân, cửa nát nhà tan!”
Này ly kỳ đấy, tới tận giờ nàng chỉ nói thờ ai được gì, chứ chưa từng nghe tới chuyện không thờ vị thần tiên nào sẽ chịu báo ứng ra sao, ngang ngược vậy cơ à.
Tân Tú thờ ơ: “Chà, lợi hại vậy sao, vậy bảo hắn tới tìm ta đi, xem ta có tin hắn khiến ta bệnh tật quấn thân cửa nát nhà tan nổi không?”
Người qua đường nghẹn họng, hẳn là chưa từng thấy người phách lối như nàng bao giờ. Như sợ dính dáng tới Tân Tú sẽ gặp chuyện xúi quẩy, tên đó vội vàng tránh nàng chen vào dòng người, mấy người đứng xung quanh nghe thấy câu vừa rồi của Tân Tú cũng đều nhao nhao né nàng như né dịch.
Tân Tú cứ kệ xác họ, nàng định vào miếu Thiên Vương Bồ Tát nọ xem thử. Tân Tú từng tới rất nhiều miếu của Linh Chiếu tiên nhân, miếu của ngài chưa chắc đã được xây dựng xa xỉ đến mức nào, thậm chí có những nơi chỉ là những ngôi miếu đắp đất cao cỡ nửa thân người ngay giữa ruộng, nhưng phần lớn miếu của ngài hương hỏa nghi ngút, nói dễ hiểu là đông người thờ. Nhưng cái miếu trước mặt nàng tuy xây dựng xa hoa lộng lẫy như thế, lại không cho vào.
Tân Tú: “Ngươi bảo phải quyên tiền mới vào được ư?”
Gã đàn ông gác cổng thuộc tuýp gia nô hợm hĩnh khinh rẻ người khác kinh điển trong tiểu thuyết, gã liếc xéo Tân Tú: “Một hai đồng thôi thì đừng mơ vào trong, ít nhất phải là một thỏi vàng, ngươi tưởng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phù hộ hết lũ các ngươi đấy phỏng?”
Thế thì càng lạ, đồ cúng không đủ đắt đỏ thì không phù hộ người ta, thẳng thắn quá nhỉ?
Tân Tú càng thêm tò mò Thiên Vương trong miếu này là thần thánh phương nào, vé vào cửa tham quan thế mà đắt vậy. Đương nhiên nàng có đem tiền bên mình, nhưng nàng thà ném phứa đi cũng không muốn xài cho chỗ này. May mà sư huynh đã từng dạy nàng cách biến sỏi đá thành vàng, bây giờ không dùng thì bao giờ dùng.
“Đây.”
Thỏi vàng nặng trĩu vàng rực tới tay, gã gác cổng không ngăn cản thêm nữa, gã cười, mừng rơn: “Tín đồ thành kính như ngươi chắc chắn sẽ được Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phù hộ.”
Tân Tú: Thế thì khỏi đi, tui mà dám xin xỏ thần phật bên ngoài phù hộ chắc sẽ bị tổ sư gia đánh vỡ đầu chóa mất, này có khác gì đã cưới vợ rồi còn ra ngoài chơi gái đâu.
Miếu rất ít người, xem chừng đều là kẻ giàu có. Chúng đeo vàng bạc ngọc bội đầy mình, kẻ nào kẻ nấy đều cực kỳ thành kính, chúng quỳ thành hai hàng trên đại điện, tên vái lạy kẻ dâng hương. Tân Tú chẳng quỳ cũng chẳng thắp hương, nàng đứng yên đó ngắm nghía tượng thần của người ta. Cái tượng thần này ấy à, xem chừng là một vị tướng quân rất oai phong lẫm liệt, đằng sau tượng thần là một con thú dữ tợn, răng nanh dài ngoằng nhọn hoắt, cực kỳ oai hùng.
Gọi là Bồ Tát nhưng lại chẳng phải nhân vật trong Phật giáo. Tân Tú ngó dáo dác một hồi thấy không hứng thú lắm bèn quay đi. Nàng không thích bầu không khí của nơi này, càng chẳng muốn ăn bữa trưa ở đây, thế là cứ vậy rời thành đi về phía trước.
Rời thành chẳng bao lâu nàng lại thấy một đội người tới từ phía Nam, họ đẩy một xe chất đầy đá, dưới sức nóng mặt trời mồ hôi tuôn như mưa.
Hẳn đây là đội khai thác đá, nam nữ già trẻ đều có, lớn có cụ già mặt mày nhăn nheo đầy vết đồi mồi, bé có đứa trẻ mới tầm mười tuổi. Có kẻ oằn mình cõng đá, có kẻ nghẹn đỏ mặt vì đẩy xe, dây thừng buộc trên lưng họ đã hằn sâu vào da thịt.
Giờ vẫn chưa phải lúc nóng nhất nhưng đám người đã ướt nhẹp, Tân Tú vừa đi vừa ăn bánh rán, lúc nàng đi ngang qua để ý thấy đứa bé trai ốm yếu đi cạnh mẫu thân cứ nhìn nàng chằm chằm.
Dường như là đứa nhỏ tuổi nhất trong đội người này, vậy mà đứa bé vẫn đeo gùi đựng hai hòn đá tảng nho nhỏ. Tân Tú nghe thấy bụng nó réo vang, tiếng nuốt nước miếng ừng ực từng hồi.
Nhóc này nhìn vậy mà khá dễ thương, nàng xé nửa chiếc bánh rán tiện tay nhét vào miệng đứa trẻ, sau đó cứ vậy đi vượt họ về phía trước.
Ai ngờ lúc chạng vạng tối nàng lại gặp được họ, có thể do nửa đường nàng rẽ ngang nên tới chỗ mỏ đá. Người ở đây làm việc cả vào đêm, họ cẩn thận đục đá, tiếng leng keng leng keng chói tai vang lên trùng trùng vang dội nơi vách đá,
Trên vách núi đá trắng phớ, ấy là chỗ những tảng đá đã bị khai thác, gần đó lợp tầm mười tấm lều cỏ, có mấy vị phụ nhân đang đun nước nấu cơm.
“Chẳng món gì ngon, ít ra còn bát canh nóng.” Người phụ nữ mặt mày khắc khổ đưa nàng một chén canh, có lẽ do quá mỏi mệt nên thị chẳng tỏ ra nhiệt tình nổi. Tân Tú nhận chiếc bát không sạch sẽ lắm, nàng cảm thấy bát canh này quả nhạt nhẽo thực, chẳng khác nước sôi để nguội là mấy.
Bé trai ngồi yên một bên ăn canh, nó không hề tỏ ý chê bai. Một hồi sau có tên đàn ông bột trắng đầy mình trở về nhà, gã cầm chiếc khăn lông thê tử đưa lên lau mặt, ít nhiều mặt mũi cũng sạch sẽ để ăn canh.
Gã nhìn thấy Tân Tú nhưng chẳng quá để ý, đã không hỏi nàng là ai cũng chẳng hỏi nàng tới từ đâu, dường như mệt đến độ không còn sức nói chuyện, gã trông cực kỳ đờ đẫn. Ăn được chút ít gã lại đứng dậy ra ngoài, chẳng mấy chốc những tiếng nện chát chúa lại vang lên trùng trùng.
Người phụ nữ cho đứa bé ngủ trên một chồng cỏ trong lều, thị đắp tấm y phục rách rưới lên người nó, rồi tới bên Tân Tú để đón chút ánh sáng may vá quần áo, thị hỏi: “Sao ngươi lại ra ngoài một mình mà không ở yên trong nhà, thế đạo này, nữ tử ra ngoài một mình nguy hiểm biết bao nhiêu.”
Tân Tú đáp: “Ta khỏe lắm, người bình thường không đánh thắng ta đâu.”
Người phụ nữ lại lắc đầu, thị tỏ vẻ sợ hãi: “Nơi này của chúng ta có cả yêu quỷ lẫn dịch quỷ, những thứ đấy đáng sợ đến mức nào ngươi không biết đâu, gặp được thì không trốn thoát nổi, ngay cả nam tử vạm vỡ cũng chẳng làm gì được chúng.”
“Ban đêm nhiều nhất, ban đêm ngươi đừng ra ngoài, ở đây nghỉ qua đêm đi.” Người phụ nữ nói đến đây bèn vội vàng dập đầu trước chiếc bàn đá: “Bọn ta ở đây khai thác đá xây miếu cho Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, ngài ấy phù hộ bọn ta, nên yêu quỷ và dịch quỷ mới không dám tới nơi này.”
Giờ Tân Tú mới biết, hóa ra trên chiếc bàn đó còn bày một pho tượng.
Người phụ nữ lại bảo nàng rằng, làng thị đã rất nhiều người bị yêu quỷ ăn thịt, cho nên họ muốn xây miếu Bồ Tát.
“Bồ Tát phù hộ! Chờ miếu xây xong nhất định trong làng sẽ không còn người chết nữa.” Người phụ nữ nhìn đứa con trai đang say ngủ trân trân, đôi mắt đục ngầu chợt bừng sáng.
Tân Tú nghĩ thầm, lại là lão Thiên Vương kia, hóa ra chỗ này có yêu quỷ làm hại, thờ hắn sẽ được che chở, thảo nào trên đường đi nàng thấy đâu đâu toàn là những kẻ cuồng tín hắn.
Nửa đêm đàn ông nhà này mới về nghỉ ngơi. Tân Tú ngủ trong lều cỏ một đêm, sáng sớm hôm sau đã rời đi.
Dọc quãng đường này nàng gặp được quá nhiều người, đơn giản là có kẻ giàu người nghèo, có vui có khổ, những điều này tổ hợp lại thì tạo thành nhân loại. Đôi khi hai bên chuyện trò được mấy câu, nhưng thực chất lại chẳng biết tên chẳng rõ tuổi, hợp rồi tan chớp nhoáng như bèo nước gặp nhau.
Hoàng hôn hôm sau Tân Tú tới một thôn xóm tuềnh toàng, nàng đương suy xét mình có nên vào mượn tạm phòng bếp của người ta không, đã nhiều ngày rồi nàng chưa được ăn bữa gì ra hồn. Vừa định thử cất tiếng hỏi lại chợt nghe thấy tiếng thét bên tai.
Giẫm lên nhành cây nhìn xuống, chỉ thấy đứa bé gái nằm liệt trên mặt đất. Một con quái vật đen sì cao cỡ nửa đầu người, bụng mọc bốn chi sắp dùng móng vuốt bổ đôi đầu đứa bé, định thọc cái mỏ nhọn vào ăn óc đứa trẻ.
Người phụ nữ hoảng sợ bên cạnh có lẽ là mẫu thân của bé gái, mụ ôm chặt đứa bé trai nhỏ hơn vào lòng. Kẻ giơ lưỡi liềm hẳn là cha, hắn vung vẩy cái liềm hòng đẩy lùi nhóm quái vật khác đang nhìn họ chằm chằm.
Đây hẳn là yêu quỷ người phụ nữ hôm qua nói với nàng? Ra là thứ này, nàng còn tưởng gì cơ.
Đúng lúc cạnh đó trồng cây bách, Tân Tú bẻ một nhánh bách rồi nhảy xuống cạnh chỗ bé gái và yêu quỷ, nàng nhẹ nhàng đè gáy yêu quỷ quật ngã nó xuống đất, nhánh bách trong tay đâm thẳng vào đầu con yêu quỷ —— Dễ dàng như đâm miếng đậu hũ.
Nàng lại cầm nhánh bách ấy đột ngột xuất hiện tại một bên khác, nhánh bách tùng cứ vậy xuyên qua não con yêu quỷ. Một nhánh cây đâm trúng hai con yêu quỷ, chúng vẫn chưa ngỏm củ tỏi, tứ chi gầy guộc không thể động đậy nên đành trợn trừng con mắt to như vỏ sò nhìn nàng chăm chăm.
“Trời ơi —— Khổ Nhi!” Người phụ nữ bổ nhào tới chỗ con gái, mụ khóc òa lên.
Tân Tú đang mải nhìn hai con yêu quỷ, nàng nghe thấy tiếng khóc bèn nói: “Yên tâm đi đại tỷ, con bé không sao đâu.”
Trở về từ cõi chết, người phụ nữ gào khóc hồi lâu mới thôi, tên đàn ông bước tới cảm tạ nàng. Toi rồi, tiếng địa phương bên này nàng nghe có hiểu gì đâu, khó khăn lắm Tân Tú mới lờ mờ ngộ được những gì đôi vợ chồng này nói, như nàng đã đoán, đây quả thực là nơi bị thiệt hại khủng khiếp bởi yêu quỷ.
Quái vật trên đời này nhiều loại như thế, họ chẳng biết phải phân chia thế nào nên gọi chung là yêu quỷ.
“Thứ này đột ngột chui lên từ đất, da chúng rất cứng, đao kiếm chặt không ăn thua, móng vuốt lại sắc bén đến nỗi có thể bổ đôi não người. Nơi này rất nhiều người nửa đêm đang ngủ đột ngột bị con yêu quỷ này bổ nát óc, sang hôm sau mới biết người đó đã chết.” Đại khái tên đàn ông muốn nói thế này, hắn trông hãy còn sợ hãi.
Tân Tú: “Thứ này đao kiếm chặt không chết đâu, lấy nhánh bách tùng xiên qua đầu chúng mới chết, lần sau gặp phải cứ dùng nhánh bách là được.”
Tại Thục Lăng, khi nghe nhóm sư huynh giảng giải về các loại yêu ma quỷ quái nàng đã từng nghe về của nợ này, hình như tên là Mộ Sinh quỷ, nó sinh ra từ bụng người chết, có thể đi trong lòng đất và thích ăn não người.
Tân Tú tưởng rằng mình đã nói cách giết quỷ, về sau họ sẽ không sợ thứ này nữa, ai ngờ nghe nàng nói vậy hai vợ chồng lại bắt đầu do dự, dường như lòng càng thêm não nề.
“Nếu giết quá nhiều yêu quỷ sẽ dẫn tới dịch quỷ, dẫu giết được bọn ta cũng nào dám giết.”
“Yêu quỷ ăn một người sẽ đi, dịch quỷ mà tới thì cả khu này của bọn ta chết hết mất.”
Nói vậy, người phụ nữ lại bắt đầu khóc rưng rức, mụ không ngừng phàn nàn: “Sao nơi này của chúng ta không xây miếu Bồ Tát đi, nếu xây miếu cho Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát những thứ ấy nào dám tới!”
Tên đàn ông siết tay thành nắm đấm: “Nhưng mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà xây miếu, ăn còn chẳng đủ no.”
Tân Tú hỏi: “Cho nên dịch quỷ các ngươi nói là gì vậy?”
Mụ kia lau mặt: “Ta chưa từng thấy bao giờ, nhưng nghe nói nó rất lợi hại, bên kia bờ sông xuất hiện dịch quỷ đấy thôi, đã chết nhiều người lắm rồi.”
Tân Tú quyết định đi xem dịch quỷ nghe nói “rất lợi hại” bên kia là quỷ quái phương nào.
Lời tác giả:
Thực ra tui thích viết Tú Tú một mình đi nơi nơi trải đời hơn _(:з” ∠)_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook