Sư Phụ Khổ Quá Rồi
-
Chương 50: Tài khoản chính và tài khoản phụ
Edit | 4702i.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, tâm trạng của Hồng Giao có thể nói là lên voi xuống chó.
Mới đấu hắn đang mừng rỡ vì không rõ tại sao tên Thâm Đồ nọ lại biết thành nhân loại yếu như sên, y bị hắn đánh trọng thương quá dễ dàng, còn chưa vui đủ lại phát hiện “Thâm Đồ” đấy có khi là đồ giả, hắn còn dẫn cả Thâm Đồ thật tới đây, cái vị người thật này xem chừng không chỉ không yếu hơn trước mà có vẻ đã mạnh lên rất nhiều.
Vậy trận nãy hắn toi công ư? Tự tưởng là có cơ hội đục nước béo cò, ai dè lại chui vào bẫy hiểm?
Tuy Hồng Giao nói muốn báo thù cho lão Hổ, tiện thì cũng tính đánh cho bõ tức nhưng hắn không định chui đầu vào lưới. Giờ khắc này trừ việc gọi đồng minh tới giúp, thì hắn thực sự không biết làm gì mới có thể cản được con thực thiết linh thú đang tức giận tột độ này.
Thậm chí Hồng Giao còn bất giác nhớ lại ngày xưa, hắn cũng từng chọc giận Thâm Đồ để đánh nhau với y, cái cảm giác đau đến run cả người trong quá khứ lại loáng thoáng quay về.
Tân Tú phát hiện cảnh này hơi xấu hổ, trừ sư phụ và Hồng Giao đã đánh nhau rồi —— là sư phụ nàng ra tay trước. Thì thuộc hạ cả hai bên đều không hề động đậy mà chỉ đứng yên nhìn nhau, thậm chí giờ có lập đội cổ vũ thì cũng không đúng dịp lắm, nên chúng đành phải cùng xem hai vị đại lão đánh nhau với Tân Tú, hệt như một đám chuột chũi trên thảo nguyên phải ngửa mặt lên nhìn trời.
Nhìn thêm một chốc Tân Tú nhận ra mình không cần phải lo cho sư phụ, lúc này nàng mới cúi đầu nhìn Ô Ngọc, chỉ có Ô Ngọc không chú ý tới trận chiến trên trời mà đã dứt khoát ngồi xuống xử lý vết thương của mình.
Tân Tú thấy thế lại cảm thấy áy náy và hơi xót, nàng tủi thân thay cả Ô Ngọc, rõ ràng là tới cứu nàng mà giờ bị thương còn phải lẳng lặng xử lý vết thương một mình, nàng còn không quan tâm huynh ấy tận tình được vậy, người theo đuổi như nàng chẳng có chút thành ý nào cả, thảo nào huynh ấy không bằng lòng.
À đâu, hình như trước kia nàng cũng không muốn theo đuổi người ta, nàng chỉ muốn làm chuyện hài hòa tốt đẹp dành riêng cho người độc thân với Ô Ngọc thôi. Nhưng mà bây giờ thì nàng thực sự muốn yêu đương với người này rồi.
Tân Tú giúp Ô Ngọc xử lý vết thương, chính nàng bây giờ hãy còn một cái tay không cử động được, nên chỉ dùng một tay giúp Ô Ngọc, lúc này nàng hành động không được thành thạo như khi nãy chơi mạt chược mà có vẻ hơi lạ lẫm và bối rối.
Tay nàng mềm mà lạnh, lúc chạm vào vết thương trên vai khiến y nổi da gà. Tân Tú thấy thế bèn cẩn thận không để tay đụng phải cơ thể Ô Ngọc nữa, rồi liếc y với ánh mắt như cười như không.
Thân Đồ Úc bị nàng liếc thế chẳng hiểu sao lại thấy sau lưng lạnh toát. Hẳn do độc từ vuốt giao long, tất cả là tại tên Hồng Giao.
Tân Tú thấy y không nói gì còn tưởng y bị trọng thương, bèn vịn cơ thể hơi cứng ngắc của y để ngồi xuống, nàng giải thích: “Trên kia là sư phụ ta, người lợi hại lắm, còn tốt với ta nữa, chỉ cần người tới đây rồi là không cần lo nữa đâu, mình sẽ bình an rời khỏi chỗ này nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ tìm chỗ trị thương giúp huynh, nhất định ta sẽ chăm sóc huynh đến khi nào huynh khỏe lại mới thôi.”
Thân Đồ Úc: “…” Đồ đệ tôn kính tin tưởng ta như thế, ta lại lừa tình con bé.
Tân Tú thấy Ô Ngọc toát mồ hôi trán bèn giơ tay lau giúp y: “Tạm thời huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, đừng nói gì cả, ta sẽ trông huynh.”
Thân Đồ Úc cũng không dám nói thêm gì nữa, sau khi rút ý thức khỏi thân người và tập trung vào nguyên thân thì vẻ mặt y càng thêm dữ tợn nóng nảy, Hồng Giao đứng đối diện y đến là kinh hãi, sau khi bị vuốt gấu của y táp vào mặt bèn cả giận nói: “Chẳng qua ta bắt đồ đệ của ngươi thôi, cũng chưa làm gì ả sất, vậy mà ngươi lại định giết ta thật hay sao?”
“Đều tại tên ngu xuẩn nhà ngươi hại ta!” Thân Đồ Úc gần như nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, giọng y lạnh toát.
Hồng Giao: “?” Con gấu này lại nổi điên linh tinh hả?
Hồng Giao: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật đấy à?”
Hắn nói xong bèn cao giọng gọi: “Báo Bạo, đến đúng lúc lắm, ngươi và ta cùng hợp tác đi!”
Một nam tử với mái tóc đen nhuộm vàng kim dài đến ngang vai đột ngột xuất hiện sau lưng Thân Đồ Úc. Tân Tú chỉ biết lại một yêu vương nữa tới, cũng không biết sư phụ thoát khỏi chiêu đó bằng cách nào, tốc độ của họ quá nhanh, khi nàng lại thấy được ba người họ thì cả đám đã đổi sang chỗ khác, đánh nhau rất hăng trên đỉnh núi phía xa.
Tân Tú: Một đấu hai, sư phụ ta lợi hại quá đi thôi?
Đám cự vượn Thân Đồ Úc dẫn tới đã sớm vây quanh người Tân Tú, tự giác ngăn nàng khỏi chúng yêu tại hang yêu, trông cứ như một đoàn vệ sĩ. Tân Tú liếc họ mấy lần, nghĩ thầm: Sư phụ mình mắc chứng sợ xã hội nên không chịu nổi chỗ đông người, hóa ra cái bệnh này chỉ phát tác với nhân loại thôi? Mà sư phụ nhà mình lại lừa được nhiều yêu quái thế này từ đâu ra ấy nhỉ?
Nhìn nhiều lần, nàng bắt đầu cảm thấy đám yêu quái này quen tới lạ, nhìn mớ lông vàng trên thân nhóm cự vượn rồi ánh mắt coi thường của chúng nó, sao mà quen tới thế.
Là… Khỉ lông vàng trên U Hoàng Sơn? Sao khỉ lông vàng lại biến dị thành cự vượn được nhỉ?
Còn vị tiểu ca ca có hai cái sừng hươu trên đầu với cả nhóm tiểu tỷ tỷ sau lưng hắn, chẳng lẽ là nhóm hươu nai ngày nào cũng uống nước bên dòng suối? Theo số lượng thì hẳn là thế. Còn có nhiều yêu quái trông rất giống con người nên nàng không rõ nguyên hình của chúng là thế nào, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt thân quen.
Cho nên là, cái đám trước mặt nàng đây chính là các bạn hay bị nàng đuổi theo sờ lông, rồi bị nàng quấy rối nhân lúc nhàm chán khi còn ở U Hoàng Sơn?
Nếu sớm biết họ đều là yêu quái có thể biến thành người, thì lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không quá quắt đè mấy vị trong này ra kiểm tra đằng đấy là nam hay là nữ đâu, thề.
Thôi toi, hồi ở U Hoàng Sơn nàng bắt rất nhiều chuột tre về ăn, chẳng lẽ bất cẩn ăn thịt mất mấy con yêu quái?
“Có chuột tre yêu không?” Tân Tú vừa hỏi vậy đã thấy một ông cụ râu dài đột ngột giật bắn mình, lẳng lặng nép sau bóng cự vượn.
Tân Tú: Xem ra vị này chính là chuột tre yêu, có vẻ nỗi ám ảnh nàng dành cho lão cũng khủng khiếp như cái cách lão vội trốn vậy. Chắc là lão thấy cảnh nàng bắt chuột tre trong rừng trúc?
Tân Tú: “Ta chưa ăn nhầm con cháu của ngài đấy chứ?”
Chuột tre yêu: “Không không!”
Con cự vượn có vẻ khinh bỉ nàng nhịn không được mà nói tiếng người: “Nếu bị ngươi bắt về luộc ăn thì còn làm yêu quái khỉ gì nữa! Thà đập đầu vào trúc tự sát quách cho xong!”
Tân Tú: “Cảm tạ huynh đệ đã an ủi, ta hơi thắc mắc điều này, sao sư phụ lại tới cứu ta nhanh thế?” Lúc nàng dò chuyện từ đám Bạch Xà thì hẳn là Hồng Giao yêu vương còn chưa kịp báo sư phụ biết mới phải, Thục Lăng cách hang yêu xa tới thế mà sư phụ lại tới quá nhanh.
Cự vượn: “Thâm Đồ yêu vương của bọn ta hiển nhiên lợi hại thế đấy, còn phải giải thích à.”
Tân Tú: “Ừm, ngươi nói có lý lắm.” Có lẽ sư phụ đã đoán được trước rồi.
“Ầm —— ầm —— ầm ——” Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên từ đỉnh núi xa, Tân Tú vừa nhìn ra đó đã nghe thấy giọng điệu lười nhác vang lên gần mình.
“Quả nhiên do được Linh Chiếu tiên nhân chỉ điểm, tu hành theo chính đạo mà mấy năm qua, tu vi của Thâm Đồ đã hơn hẳn đám không được dạy bảo như bọn ta đây.” Nam tử nằm nghiêng trên chiếc giường phủ nhung, hắn được bọn tiểu yêu khiêng ra, trên thân lộng lẫy các loại sắc màu, vừa nhìn đã biết nguyên hình là chim.
Đây chắc là Trĩ Kê yêu vương nhóm Bạch Xà nhắc tới. Thấy hắn nằm yên đây mà không định tiến lên vây đánh sư phụ, cảm quan của Tân Tú với vị này khá hơn nhiều.
Tân Tú: “Là Trĩ Kê yêu vương ạ? Tiểu bối xin mạo muội hỏi điều này, ngài không định giúp chúng đối phó với sư phụ ta đấy chứ?”
Trĩ Kê yêu vương nhìn nàng: “Dám chủ động nói chuyện với ta, ngươi to gan lắm. Đánh nhau với Thâm Đồ thì đám lông vũ đẹp đẽ của ta coi như bỏ, phải chăm chút rất mất thời gian, đánh nhau lại mệt nên cứ là thôi đi.”
Nghe như đã từng bị dạy dỗ rất thê thảm.
“A —— Thâm Đồ đáng chết!” Nơi xa văng vẳng tiếng thét của Hồng Giao yêu vương, nghe chừng cực kỳ đau đớn.
Trĩ Kê yêu vương cạnh nàng có vẻ không hề có tình cảm gì với “đồng nghiệp” của mình, nghe tiếng kêu thảm của Giao yêu vương mà vẫn ung dung nói: “Từ xưa Thâm Đồ đã vậy rồi, lúc y đánh nhau rất thích xé nguyên hình của đối thủ, xé được da với lông sẽ tiện tay ném luôn, còn xé được thịt thì ăn sống, chẳng tế nhị gì cả, nên ta không thích đánh nhau với y.”
“Còn tưởng dưới trướng Linh Chiếu tiên nhân y đã bỏ thói quen này rồi, không ngờ rằng căn bản chẳng hề thay đổi.” Trĩ Kê yêu vương nói xong bèn hỏi Tân Tú: “Ngươi là đệ tử của Thâm Đồ, nhưng ta thấy ngươi chỉ là nhân loại, sao lại bái Thâm Đồ làm sư phụ, mà sao Thâm Đồ lại nhận ngươi làm đồ đệ?”
Tân Tú nghiêm nghị trả lời: “Có lẽ là duyên thầy trò trời định, sư phụ chọn ta chắc chắn là có lý do của người.”
Trĩ Kê yêu vương: “Ta thấy y rất quan tâm tới ngươi.”
Tân Tú nói tiếp: “Tất nhiên rồi, ta và sư phụ như cha với con, sư từ đồ hiếu.”
Thân người của Thân Đồ Úc ngồi một bên giả chết run tay. Thân Đồ Úc đang hành hung Hồng Giao, Báo Bạo đương nhiên cũng nghe được câu này của đồ đệ, thế là y lại kiên quyết xé thêm miếng thịt giao long nhét vào miệng nhai ken két.
Gương mặt Hồng Giao vặn vẹo vì đau, hắn giận dữ nói với Thân Đồ Úc đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, “Sao ngươi xé mỗi ta mà không xé Báo Bạo hả!”
Báo Bạo: “Đừng để ý tới Hồng Giao nữa, tới đây đánh với ta đi!”
Thân Đồ Úc có tai như điếc, y nghe đồ đệ ở dưới kể tình cảm sư đồ bọn họ sâu đậm thế nào thì càng đau đầu, giờ y chỉ muốn xé thịt giao long. Nếu không phải Báo Bạo can ngăn thì có khi hắn thực xé sống Hồng Giao.
“Bây giờ ngươi đã hơn xưa, chúng ta không còn chung đường nữa, bọn ta thua.” Báo Bạo ngăn y lại, thở dài với vẻ phức tạp.
Cuối cùng Thân Đồ Úc cũng dừng tay, y không hề nói gì với huynh đệ cũ mà lập tức quay lại chỗ đất bằng, đi về phía đồ đệ.
Cuối cùng Tân Tú cũng chờ đến lúc sư phụ trở về, nàng chạy về phía y, “Sư phụ!”
Nàng thấy bên miệng y vương máu nên chần chừ một lát mới hỏi, “Sư phụ, này là người bị thương hay ăn no thế ạ?”
Thân Đồ Úc không nói gì, nhưng hành động nhai nhai rồi nuốt xuống của y đã nói rõ tất cả. Tân Tú bật cười, nàng nhào vào lòng Thân Đồ Úc ôm chặt lấy y.
Thân Đồ Úc không tránh, thực ra y không hề thấy khó chịu khi tiếp xúc như vậy với đồ đệ, vì ánh mắt đồ đệ khi nhìn y và nhìn Ô Ngọc rất khác nhau. Như bây giờ nàng nhào vào lòng y chẳng hạn, thực rất giống một bé gái làm nũng với người lớn trong nhà, còn khi đứng trước mắt Ô Ngọc, con bé lại như… Một nữ tử đã trưởng thành.
Y đã quen với độ đệ giống trẻ nhỏ thế này, khi đó con bé sẽ không khiến y đổ mồ hôi lưng.
“Cận thận tay đấy.” Thân Đồ Úc nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay gãy của đồ đệ, cẩn thận quan sát. Đây là do Hồng Giao dùng yêu lực đánh gãy, xương và kinh mạch, linh mạch đều đứt rời ra, cần phải nối lại thật cẩn thận.
Tân Tú nhìn mặt sư phụ bèn cười hì hì kéo tay áo y: “Sư phụ, con không đau.”
Thân Đồ Úc: “Sao có thể không đau được, để ta chữa cho con.”
Tân Tú: “Nhưng con ăn đan dược Diễm Sa sư bá cho rồi ạ, viên đan đó giúp giảm đau nên quả thực con không thấy đau nữa. Hơn nữa mới rồi nghe vị Hồng Giao yêu vương kia kêu đau là con càng không thấy đau.”
Thân Đồ Úc lắc đầu như người cha già, y phất tay qua cánh tay đồ đệ, trước tiên nối linh mạch của con bé lại đã. Với người tu tiên thì linh mạch quan trọng nhất, chờ tới khi linh mạch thông suốt thì kinh mạch, xương cốt bên trong sẽ từ từ liền lại, bị thương như thế này, với tu vi của đồ đệ thì phải mấy ngày mới tự đỡ được.
Xử lý vết thương của đồ đệ xong, Thân Đồ Úc đã bị đồ đệ kéo tới trước mặt thân người của mình. Y và thân người cùng sở hữu chung một ý thức, vậy mà giờ “hai người” đứng đối mặt nhau, đồ đệ thì đứng giữa giới thiệu họ với bên còn lại.
“Sư phụ, đây là Ô Ngọc, Ô Ngọc đã cứu con hai lần, suốt quãng đường vừa qua may mà có huynh ấy chiếu cố con.”
“Ô Ngọc, đây là sư phụ Thân Đồ Úc của ta, mới nãy huynh cũng thấy rồi, sư phụ ta có tu vi rất cao siêu, lại còn rất hiền nữa.”
Hai nam tử… Một nam tử nhìn nửa còn lại của mình, cùng im lặng vô bờ.
Lời tác giả:
Tú: Cha vợ con rể gặp nhau!
Thân Đồ Úc: Vi sư diễn không nổi cảnh đấy.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, tâm trạng của Hồng Giao có thể nói là lên voi xuống chó.
Mới đấu hắn đang mừng rỡ vì không rõ tại sao tên Thâm Đồ nọ lại biết thành nhân loại yếu như sên, y bị hắn đánh trọng thương quá dễ dàng, còn chưa vui đủ lại phát hiện “Thâm Đồ” đấy có khi là đồ giả, hắn còn dẫn cả Thâm Đồ thật tới đây, cái vị người thật này xem chừng không chỉ không yếu hơn trước mà có vẻ đã mạnh lên rất nhiều.
Vậy trận nãy hắn toi công ư? Tự tưởng là có cơ hội đục nước béo cò, ai dè lại chui vào bẫy hiểm?
Tuy Hồng Giao nói muốn báo thù cho lão Hổ, tiện thì cũng tính đánh cho bõ tức nhưng hắn không định chui đầu vào lưới. Giờ khắc này trừ việc gọi đồng minh tới giúp, thì hắn thực sự không biết làm gì mới có thể cản được con thực thiết linh thú đang tức giận tột độ này.
Thậm chí Hồng Giao còn bất giác nhớ lại ngày xưa, hắn cũng từng chọc giận Thâm Đồ để đánh nhau với y, cái cảm giác đau đến run cả người trong quá khứ lại loáng thoáng quay về.
Tân Tú phát hiện cảnh này hơi xấu hổ, trừ sư phụ và Hồng Giao đã đánh nhau rồi —— là sư phụ nàng ra tay trước. Thì thuộc hạ cả hai bên đều không hề động đậy mà chỉ đứng yên nhìn nhau, thậm chí giờ có lập đội cổ vũ thì cũng không đúng dịp lắm, nên chúng đành phải cùng xem hai vị đại lão đánh nhau với Tân Tú, hệt như một đám chuột chũi trên thảo nguyên phải ngửa mặt lên nhìn trời.
Nhìn thêm một chốc Tân Tú nhận ra mình không cần phải lo cho sư phụ, lúc này nàng mới cúi đầu nhìn Ô Ngọc, chỉ có Ô Ngọc không chú ý tới trận chiến trên trời mà đã dứt khoát ngồi xuống xử lý vết thương của mình.
Tân Tú thấy thế lại cảm thấy áy náy và hơi xót, nàng tủi thân thay cả Ô Ngọc, rõ ràng là tới cứu nàng mà giờ bị thương còn phải lẳng lặng xử lý vết thương một mình, nàng còn không quan tâm huynh ấy tận tình được vậy, người theo đuổi như nàng chẳng có chút thành ý nào cả, thảo nào huynh ấy không bằng lòng.
À đâu, hình như trước kia nàng cũng không muốn theo đuổi người ta, nàng chỉ muốn làm chuyện hài hòa tốt đẹp dành riêng cho người độc thân với Ô Ngọc thôi. Nhưng mà bây giờ thì nàng thực sự muốn yêu đương với người này rồi.
Tân Tú giúp Ô Ngọc xử lý vết thương, chính nàng bây giờ hãy còn một cái tay không cử động được, nên chỉ dùng một tay giúp Ô Ngọc, lúc này nàng hành động không được thành thạo như khi nãy chơi mạt chược mà có vẻ hơi lạ lẫm và bối rối.
Tay nàng mềm mà lạnh, lúc chạm vào vết thương trên vai khiến y nổi da gà. Tân Tú thấy thế bèn cẩn thận không để tay đụng phải cơ thể Ô Ngọc nữa, rồi liếc y với ánh mắt như cười như không.
Thân Đồ Úc bị nàng liếc thế chẳng hiểu sao lại thấy sau lưng lạnh toát. Hẳn do độc từ vuốt giao long, tất cả là tại tên Hồng Giao.
Tân Tú thấy y không nói gì còn tưởng y bị trọng thương, bèn vịn cơ thể hơi cứng ngắc của y để ngồi xuống, nàng giải thích: “Trên kia là sư phụ ta, người lợi hại lắm, còn tốt với ta nữa, chỉ cần người tới đây rồi là không cần lo nữa đâu, mình sẽ bình an rời khỏi chỗ này nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ tìm chỗ trị thương giúp huynh, nhất định ta sẽ chăm sóc huynh đến khi nào huynh khỏe lại mới thôi.”
Thân Đồ Úc: “…” Đồ đệ tôn kính tin tưởng ta như thế, ta lại lừa tình con bé.
Tân Tú thấy Ô Ngọc toát mồ hôi trán bèn giơ tay lau giúp y: “Tạm thời huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, đừng nói gì cả, ta sẽ trông huynh.”
Thân Đồ Úc cũng không dám nói thêm gì nữa, sau khi rút ý thức khỏi thân người và tập trung vào nguyên thân thì vẻ mặt y càng thêm dữ tợn nóng nảy, Hồng Giao đứng đối diện y đến là kinh hãi, sau khi bị vuốt gấu của y táp vào mặt bèn cả giận nói: “Chẳng qua ta bắt đồ đệ của ngươi thôi, cũng chưa làm gì ả sất, vậy mà ngươi lại định giết ta thật hay sao?”
“Đều tại tên ngu xuẩn nhà ngươi hại ta!” Thân Đồ Úc gần như nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, giọng y lạnh toát.
Hồng Giao: “?” Con gấu này lại nổi điên linh tinh hả?
Hồng Giao: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật đấy à?”
Hắn nói xong bèn cao giọng gọi: “Báo Bạo, đến đúng lúc lắm, ngươi và ta cùng hợp tác đi!”
Một nam tử với mái tóc đen nhuộm vàng kim dài đến ngang vai đột ngột xuất hiện sau lưng Thân Đồ Úc. Tân Tú chỉ biết lại một yêu vương nữa tới, cũng không biết sư phụ thoát khỏi chiêu đó bằng cách nào, tốc độ của họ quá nhanh, khi nàng lại thấy được ba người họ thì cả đám đã đổi sang chỗ khác, đánh nhau rất hăng trên đỉnh núi phía xa.
Tân Tú: Một đấu hai, sư phụ ta lợi hại quá đi thôi?
Đám cự vượn Thân Đồ Úc dẫn tới đã sớm vây quanh người Tân Tú, tự giác ngăn nàng khỏi chúng yêu tại hang yêu, trông cứ như một đoàn vệ sĩ. Tân Tú liếc họ mấy lần, nghĩ thầm: Sư phụ mình mắc chứng sợ xã hội nên không chịu nổi chỗ đông người, hóa ra cái bệnh này chỉ phát tác với nhân loại thôi? Mà sư phụ nhà mình lại lừa được nhiều yêu quái thế này từ đâu ra ấy nhỉ?
Nhìn nhiều lần, nàng bắt đầu cảm thấy đám yêu quái này quen tới lạ, nhìn mớ lông vàng trên thân nhóm cự vượn rồi ánh mắt coi thường của chúng nó, sao mà quen tới thế.
Là… Khỉ lông vàng trên U Hoàng Sơn? Sao khỉ lông vàng lại biến dị thành cự vượn được nhỉ?
Còn vị tiểu ca ca có hai cái sừng hươu trên đầu với cả nhóm tiểu tỷ tỷ sau lưng hắn, chẳng lẽ là nhóm hươu nai ngày nào cũng uống nước bên dòng suối? Theo số lượng thì hẳn là thế. Còn có nhiều yêu quái trông rất giống con người nên nàng không rõ nguyên hình của chúng là thế nào, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt thân quen.
Cho nên là, cái đám trước mặt nàng đây chính là các bạn hay bị nàng đuổi theo sờ lông, rồi bị nàng quấy rối nhân lúc nhàm chán khi còn ở U Hoàng Sơn?
Nếu sớm biết họ đều là yêu quái có thể biến thành người, thì lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không quá quắt đè mấy vị trong này ra kiểm tra đằng đấy là nam hay là nữ đâu, thề.
Thôi toi, hồi ở U Hoàng Sơn nàng bắt rất nhiều chuột tre về ăn, chẳng lẽ bất cẩn ăn thịt mất mấy con yêu quái?
“Có chuột tre yêu không?” Tân Tú vừa hỏi vậy đã thấy một ông cụ râu dài đột ngột giật bắn mình, lẳng lặng nép sau bóng cự vượn.
Tân Tú: Xem ra vị này chính là chuột tre yêu, có vẻ nỗi ám ảnh nàng dành cho lão cũng khủng khiếp như cái cách lão vội trốn vậy. Chắc là lão thấy cảnh nàng bắt chuột tre trong rừng trúc?
Tân Tú: “Ta chưa ăn nhầm con cháu của ngài đấy chứ?”
Chuột tre yêu: “Không không!”
Con cự vượn có vẻ khinh bỉ nàng nhịn không được mà nói tiếng người: “Nếu bị ngươi bắt về luộc ăn thì còn làm yêu quái khỉ gì nữa! Thà đập đầu vào trúc tự sát quách cho xong!”
Tân Tú: “Cảm tạ huynh đệ đã an ủi, ta hơi thắc mắc điều này, sao sư phụ lại tới cứu ta nhanh thế?” Lúc nàng dò chuyện từ đám Bạch Xà thì hẳn là Hồng Giao yêu vương còn chưa kịp báo sư phụ biết mới phải, Thục Lăng cách hang yêu xa tới thế mà sư phụ lại tới quá nhanh.
Cự vượn: “Thâm Đồ yêu vương của bọn ta hiển nhiên lợi hại thế đấy, còn phải giải thích à.”
Tân Tú: “Ừm, ngươi nói có lý lắm.” Có lẽ sư phụ đã đoán được trước rồi.
“Ầm —— ầm —— ầm ——” Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên từ đỉnh núi xa, Tân Tú vừa nhìn ra đó đã nghe thấy giọng điệu lười nhác vang lên gần mình.
“Quả nhiên do được Linh Chiếu tiên nhân chỉ điểm, tu hành theo chính đạo mà mấy năm qua, tu vi của Thâm Đồ đã hơn hẳn đám không được dạy bảo như bọn ta đây.” Nam tử nằm nghiêng trên chiếc giường phủ nhung, hắn được bọn tiểu yêu khiêng ra, trên thân lộng lẫy các loại sắc màu, vừa nhìn đã biết nguyên hình là chim.
Đây chắc là Trĩ Kê yêu vương nhóm Bạch Xà nhắc tới. Thấy hắn nằm yên đây mà không định tiến lên vây đánh sư phụ, cảm quan của Tân Tú với vị này khá hơn nhiều.
Tân Tú: “Là Trĩ Kê yêu vương ạ? Tiểu bối xin mạo muội hỏi điều này, ngài không định giúp chúng đối phó với sư phụ ta đấy chứ?”
Trĩ Kê yêu vương nhìn nàng: “Dám chủ động nói chuyện với ta, ngươi to gan lắm. Đánh nhau với Thâm Đồ thì đám lông vũ đẹp đẽ của ta coi như bỏ, phải chăm chút rất mất thời gian, đánh nhau lại mệt nên cứ là thôi đi.”
Nghe như đã từng bị dạy dỗ rất thê thảm.
“A —— Thâm Đồ đáng chết!” Nơi xa văng vẳng tiếng thét của Hồng Giao yêu vương, nghe chừng cực kỳ đau đớn.
Trĩ Kê yêu vương cạnh nàng có vẻ không hề có tình cảm gì với “đồng nghiệp” của mình, nghe tiếng kêu thảm của Giao yêu vương mà vẫn ung dung nói: “Từ xưa Thâm Đồ đã vậy rồi, lúc y đánh nhau rất thích xé nguyên hình của đối thủ, xé được da với lông sẽ tiện tay ném luôn, còn xé được thịt thì ăn sống, chẳng tế nhị gì cả, nên ta không thích đánh nhau với y.”
“Còn tưởng dưới trướng Linh Chiếu tiên nhân y đã bỏ thói quen này rồi, không ngờ rằng căn bản chẳng hề thay đổi.” Trĩ Kê yêu vương nói xong bèn hỏi Tân Tú: “Ngươi là đệ tử của Thâm Đồ, nhưng ta thấy ngươi chỉ là nhân loại, sao lại bái Thâm Đồ làm sư phụ, mà sao Thâm Đồ lại nhận ngươi làm đồ đệ?”
Tân Tú nghiêm nghị trả lời: “Có lẽ là duyên thầy trò trời định, sư phụ chọn ta chắc chắn là có lý do của người.”
Trĩ Kê yêu vương: “Ta thấy y rất quan tâm tới ngươi.”
Tân Tú nói tiếp: “Tất nhiên rồi, ta và sư phụ như cha với con, sư từ đồ hiếu.”
Thân người của Thân Đồ Úc ngồi một bên giả chết run tay. Thân Đồ Úc đang hành hung Hồng Giao, Báo Bạo đương nhiên cũng nghe được câu này của đồ đệ, thế là y lại kiên quyết xé thêm miếng thịt giao long nhét vào miệng nhai ken két.
Gương mặt Hồng Giao vặn vẹo vì đau, hắn giận dữ nói với Thân Đồ Úc đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, “Sao ngươi xé mỗi ta mà không xé Báo Bạo hả!”
Báo Bạo: “Đừng để ý tới Hồng Giao nữa, tới đây đánh với ta đi!”
Thân Đồ Úc có tai như điếc, y nghe đồ đệ ở dưới kể tình cảm sư đồ bọn họ sâu đậm thế nào thì càng đau đầu, giờ y chỉ muốn xé thịt giao long. Nếu không phải Báo Bạo can ngăn thì có khi hắn thực xé sống Hồng Giao.
“Bây giờ ngươi đã hơn xưa, chúng ta không còn chung đường nữa, bọn ta thua.” Báo Bạo ngăn y lại, thở dài với vẻ phức tạp.
Cuối cùng Thân Đồ Úc cũng dừng tay, y không hề nói gì với huynh đệ cũ mà lập tức quay lại chỗ đất bằng, đi về phía đồ đệ.
Cuối cùng Tân Tú cũng chờ đến lúc sư phụ trở về, nàng chạy về phía y, “Sư phụ!”
Nàng thấy bên miệng y vương máu nên chần chừ một lát mới hỏi, “Sư phụ, này là người bị thương hay ăn no thế ạ?”
Thân Đồ Úc không nói gì, nhưng hành động nhai nhai rồi nuốt xuống của y đã nói rõ tất cả. Tân Tú bật cười, nàng nhào vào lòng Thân Đồ Úc ôm chặt lấy y.
Thân Đồ Úc không tránh, thực ra y không hề thấy khó chịu khi tiếp xúc như vậy với đồ đệ, vì ánh mắt đồ đệ khi nhìn y và nhìn Ô Ngọc rất khác nhau. Như bây giờ nàng nhào vào lòng y chẳng hạn, thực rất giống một bé gái làm nũng với người lớn trong nhà, còn khi đứng trước mắt Ô Ngọc, con bé lại như… Một nữ tử đã trưởng thành.
Y đã quen với độ đệ giống trẻ nhỏ thế này, khi đó con bé sẽ không khiến y đổ mồ hôi lưng.
“Cận thận tay đấy.” Thân Đồ Úc nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay gãy của đồ đệ, cẩn thận quan sát. Đây là do Hồng Giao dùng yêu lực đánh gãy, xương và kinh mạch, linh mạch đều đứt rời ra, cần phải nối lại thật cẩn thận.
Tân Tú nhìn mặt sư phụ bèn cười hì hì kéo tay áo y: “Sư phụ, con không đau.”
Thân Đồ Úc: “Sao có thể không đau được, để ta chữa cho con.”
Tân Tú: “Nhưng con ăn đan dược Diễm Sa sư bá cho rồi ạ, viên đan đó giúp giảm đau nên quả thực con không thấy đau nữa. Hơn nữa mới rồi nghe vị Hồng Giao yêu vương kia kêu đau là con càng không thấy đau.”
Thân Đồ Úc lắc đầu như người cha già, y phất tay qua cánh tay đồ đệ, trước tiên nối linh mạch của con bé lại đã. Với người tu tiên thì linh mạch quan trọng nhất, chờ tới khi linh mạch thông suốt thì kinh mạch, xương cốt bên trong sẽ từ từ liền lại, bị thương như thế này, với tu vi của đồ đệ thì phải mấy ngày mới tự đỡ được.
Xử lý vết thương của đồ đệ xong, Thân Đồ Úc đã bị đồ đệ kéo tới trước mặt thân người của mình. Y và thân người cùng sở hữu chung một ý thức, vậy mà giờ “hai người” đứng đối mặt nhau, đồ đệ thì đứng giữa giới thiệu họ với bên còn lại.
“Sư phụ, đây là Ô Ngọc, Ô Ngọc đã cứu con hai lần, suốt quãng đường vừa qua may mà có huynh ấy chiếu cố con.”
“Ô Ngọc, đây là sư phụ Thân Đồ Úc của ta, mới nãy huynh cũng thấy rồi, sư phụ ta có tu vi rất cao siêu, lại còn rất hiền nữa.”
Hai nam tử… Một nam tử nhìn nửa còn lại của mình, cùng im lặng vô bờ.
Lời tác giả:
Tú: Cha vợ con rể gặp nhau!
Thân Đồ Úc: Vi sư diễn không nổi cảnh đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook