Tuy màn kiểm tra này chỉ dành cho những người nhỏ tuổi như Yên Nhi, Đông Hoa tò mò muốn thử xem vì trông nó thật kỳ diệu.Cô đặt tay lên thử, quả cầu biến đổi rất chậm."Haiz, lại là một phàm nhân tò mò"- ông tiên lão nghĩ._ Tứ linh căn, khá thấp.Đông Hoa thất vọng.

Đột nhiên quả cầu bỗng có một chút lôi vây quanh, một nguồn sức mạnh cực lớn đã làm cho nó vỡ.Các vị tiên nhân ngạc nhiên, bàng hoàng:_ Không thể nào.Quả cầu đã vỡ Đông Hoa ngập ngừng:_ Việc này...!ta nói ta không cố tình làm vỡ thì sao?Các tiên nhân tiến lại gần cô:_ Đúng rồi, việc này chúng ta phải về báo cho trưởng môn thôi." Không phải là bắt ta đền lại đó chứ"- Cô lo lắng.Một lúc sau, khi đã kết thúc lượt kiểm tra, cô được đưa về môn phái.Đến nơi, cô ngác ngơ trước cảnh đẹp ở nơi này.

Nó đẹp hơn tranh họa đồ." Không nghĩ là ở trên đây mà cũng có cảnh đẹp thế này."Mọi người nhìn về phía cô._ Này, các ngươi nhìn ta làm gì?Các vị tiên nhân đáp lời:_ Sư muội, trưởng môn có chuyện muốn gặp cô.Cô bước vào trong, trưởng môn nhìn cô:_ Đệ tử lôi linh căn ư...!sao lại lớn thế này?_ Tại hạ chỉ mới có hai mươi, xin trưởng môn đừng có hiểu lầm.Trưởng môn lấy quả cầu ra, bảo cô đặt tay lên.Đông Hoa đặt tay mình lên quả cầu này một lần nữa.

Nó cũng vỡ tan.Trưởng môn bất ngờ:_ Không thể tin được, phải đi báo cho tôn giả thôi.Một lúc sauTrưởng môn nhìn cô và nói: _ Tôn giả bảo cô hãy nghỉ ngơi, sáng mai lên núi đến gặp tôn giả.Đông Hoa được xếp cho một căn phòng đầy đủ tiện nghi để nghỉ ngơi.


Sáng ngày mai, tầm khoảng năm giờ rưỡi.

Cô hì hục dậy để chuẩn bị đến gặp tôn giả.

Đến chỗ vách núi mà trưởng môn dặn, cô giật mình vì độ cao của nó.


Núi dốc đến thế, cô tức giận" Tôn giả này đang cố ý làm khó ta mà".

Rồi cô bắt đầu trèo.Những phút đầu thì hay bị trượt chân xuống mà ngã, cô nhớ đến lời dặn của sư phụ, cố gắng tiếp tục trèo.Khi trèo đến nửa núi, cô bỗng trượt chân nhưng may mà đã bám vào một cành cây khô.

Nhìn xuống dưới sâu thẳm, cô rùng mình nhưng vẫn đi tiếp vì nếu cô run sợ, thì chẳng phải là học trò của sư phụ.Khi mặt trời lên cao, cô cũng đã đến được đỉnh núi, không uổng công cô tốn sức.Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là một cây đa cổ thụ, chắc cũng tầm nghìn năm.Cô bước đến chỗ cây đa dựa vào, thở hổn hển.

Bỗng có một người đi đến:_ Ngươi cũng vất vả nhỉ?Hắn ném chai nước vào chỗ cô, cô bắt lấy và uống.

Trong lúc uống, nhìn kỹ lại người đưa nước cho mình, cô sặc nước và nói lớn:_ HẢ, SƯ PHỤ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương