Mười năm sau, khi đó Đông Hoa hai mươi tuổi.Vào một hôm, cô có dự định sẽ rong chơi la cà suốt cả ngày nhưng nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.Tối trước hôm đó, giấc mơ của cô có chút khác thường.

Thường ngày cô chỉ mơ thấy đồ ăn, vung tiền xa hoa lãng phí, được làm đích nữ,...!nói tòm lại là toàn những giấc mơ viễn tưởng.

Hôm nay cô mơ thấy mình đang đứng giữa một rừng cây lao xao, lộng gió.


Bỗng có tiếng nhạc từ đâu vang vọng bên tai cô, nghe tiếng nhạc này có chút quen quen.Cô men theo nơi mà tiếng nhạc đó phát ra.

Trên con đường cô đi, cảm giác như đã đi rất nhiều lần.

Đi được đến nơi, cô thấy có một chàng trai đang ngồi dưới gốc cây anh đào gảy đàn, trông rất giống sư phụ.


Cô tò mò bước đến hỏi:_ Ngài có phải là Mộ Ngôn sư phụ không?Anh chàng cứ tiếp tục gảy cho đến hết bài.

Khi bản nhạc đã kết thúc, hắn đứng lên cười nhạt:_ Đồ nhi, con đã trở lại._ Vậy ngài đúng là sư phụ rồi.

Đúng rồi con...Chưa kịp nói hết câu, Mộ Ngôn đứng lên và quay đầu bước đi:_ Hôm nay tiếp tục bài học nào.Cô cố gắng chạy theo nhưng bóng dáng của sư phụ ngày càng mờ nhạt dần cùng với cánh hoa anh đào rơi lất phất trong gió._ Sư phụ, người đợi con với!Cô giật mình tỉnh dậy.

Trời đã sáng rồi, thì ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ.Cô ngồi dậy thắc mắc, lẩm bẩm:"Sư phụ có dạy ta nữa đâu nhỉ, sao lại xuất hiện lúc ta lớn thế này"Không muốn suy nghĩ nhiều nên cô chẳng để tâm nữa, chuẩn bị đón một ngày mới bắt đầu.Giờ đây cô đã trở thành một cô nàng có tính khí mạnh mẽ, nhan sắc cũng không kém phần.Đang chuẩn bị đi ra ngoài chơi thì bỗng nhiên trưởng lão đến nhà.Cô vui vẻ:_ Trưởng lão, mời ngài vào trong.Ông ảm đạm bảo cô không cần khách khí.Cô nhìn sang, bên cạnh ông lão là một đứa bé nhỏ._ Cô nhóc thật là dễ thương, muội tên gì vậy?Cô nhóc tươi cười trả lời:_ Tỷ gọi ta là Yên Nhi muội muội.Ông lão quay lại nhìn Đông Hoa, vuốt râu cười:_ Hôm nay trên trời tuyển tiên, phiền cháu dẫn Yên Nhi cháu gái ta đi dùm với." Hả, tuyển tiên?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương