Sư Phụ Con Yêu Người
-
Chương 70: Thiên đế ra tay
Trên cao nhìn xuống vòng phong ấn được tạo ra bằng tiên lực của một vị thượng cổ thần quân ấy, tư mệnh khẽ nuốt nước miếng khi đứng cạnh thiên đế.
"Thiên đế! Ngài thật muốn vào chứ?"
Không quan tâm đến vẻ lo lắng của tư mệnh, thiên đế đưa cả thân mình lao xuống vòng phong ấn đầy sát thương ấy, tốc độ nhanh đến mức, tư mệnh vẫn chưa thấy được gì thì một lỗ hỏng lớn đã được tạo ra.
"Ngươi còn không mau đi"
Thiên đế đã vào trong tự khi nào, làm tư mệnh cũng gấp muốn chết mà bay xuống.
"Thiên đế! Đợi tiểu tiên"
Cũng cùng lúc đó, những gì đang diễn ra đã được ma vương cùng hắc y nam nhân thu vào mắt.
"Ma vương đại nhân là phong ấn chết của thượng cổ thần quân Vong U"
Không trả lời, ma vương cũng lao xuống vòng phong ấn ấy, làm hắc y nam cả kinh, vội lao theo.
"Ma vương đại nhân, rất nguy hiểm"
Vẫn xem như người bên cạnh là không khí, ma vương vẫn quyết định vào trong, vì hắn cảm nhận được, ma khí của ma đao mà hắn đã đưa cho nàng phòng thân, chính xác hơn là người hắn thương đang ở trong cái phong ấn chết đó, hôm nay có hồn phi phách tán hắn cũng quyết bảo hộ nàng bình an.
Bên Trong.
Tay chân ta run run, luống cuồng cả lên, vì giờ ta có làm thế nào? Có dùng tay lau bao nhiêu thì miệng hắn cũng không ngừng nôn máu, đến cả thân ta giờ như đã loan lỗ đầy máu tươi của hắn, ta thật sợ đến mức không biết làm thế nào để giúp hắn đây!.
"Ngươi...ngươi đừng nôn nữa mà..."
"Nương...tử! Ta xin...lỗi..."
Không để ý đến bàn tay của hắn đã áp lên mặt ta tự bao giờ, ta vẫn cố mà lau lấy, lau đi những dòng huyết ghê người kia, tự nhiên ta cũng không cầm được nước mắt mà khóc càng lợi hại hơn, ta biết ta và hắn vốn là người xa lạ nhưng cảm giác thương tâm mà hắn đem lại, làm ta thật không hiểu nổi bản thân là đã bị cái gì rồi!.
"Làm...làm...ơn! xem như vì ta, ngươi phải cố gắng có được không?"
"Đừng khóc! Tương Nhi của ta!"
"Khụ! Ta không cố ý làm phiền, nhưng ở đây không thích hợp để tình cảm thế này đâu đệ đệ à!"
Ta và hắn cũng đưa mắt nhìn người đang nói chuyện kia, bên cạnh nam nhân ấy còn thêm một người nữa.
"Sao...huynh...lại đến đây?"
"Đông Thương điện hạ! Ngài bị thương nặng quá"
"Nếu ta không đến, chắc gì gặp được đệ nữa"
Nam nhân ấy đã đến bên cạnh bọn ta từ lúc nào, và cũng đã làm ta phải kinh ngạc thêm lần nữa, là chỉ cần một cái phớt tay của hắn, người bị thương như sắp chết kia, đã không còn vết thương nào nữa, y phục cũng không còn dính chút máu nào.
"Sao có thể?"(Đông Thương cũng ngạc nhiên)
Khẽ kéo cong khóe môi, nam nhân ấy đầy vẻ tự tin.
"Ta là ai chứ! Đệ nghĩ một phong ấn như thế! có thể phong bế tiên lực của thiên đế ta"
"Thiên đế?"(ta tròn mắt lập lại)
Hướng sang ta, nụ cười của thiên đế ấy càng chói lọi thêm.
"Phải! Ta là thiên đế trên thiên giới, cũng là huynh của tướng công nhà muội"
Ta lại ngẩn ra, thiên đế này cũng nói ta là nương tử của đệ đệ hắn, thật đúng là chuyện nhầm lẫn tai hại mà.
"Ta không phải nương tử của hắn"
"Diêm vương phu nhân! Người đúng là nương tử của Đông Thương điện hạ, vì có kẻ động tay đến mệnh cách của người, người mới không nhớ ra thôi!"
Lại thêm một tên nữa nói năng linh tinh, ta cũng mệt để phải cứ giải thích mãi.
"Chúng ta đi thôi! Chuyện đó sẽ từ từ tìm cách giải quyết"
Hắn đã nhanh ôm lấy eo ta, lần này ta không kháng cự, vì khi đến nơi an toàn hơn, ta nhất định sẽ tìm cách chạy trốn, nhưng...
"Muốn đi dễ dàng vậy sao?"
Cái tên lão nhi đó lại xuất hiện đúng lúc này.
Tiến lên một bước nhìn lão nhi đang lơ lững trên không trung kia, thiên đế vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Ai đây?"
"Người bảo vệ nơi đây! Đã vào rồi mà muốn bình an rời đi ư?"
Mặt lão nhi đó đã lộ ra sát khí, cái người đứng bên thiên đế đó thì đã chuyển sắc mặt rồi, còn thiên đế hắn vẫn rất điềm tỉnh.
"Vậy sao? Hài tử, hôm nay thiên đế ta, sẽ xem ngươi lợi hại thế nào?"
Một cái chớp mắt, thiên đế ấy cũng đã bay lên, hướng lão nhi mà đánh tới, nhưng con bạch hổ của lão nhi cũng đã xuất hiện ngay trước mắt bọn ta, mà không phải một con là tới ba con lận, cái tên lão nhi này thật biết nuôi vật cưng, nhìn vẻ mặt như sắp xé sát con mồi của chúng nó làm ta phát run lên rồi, không những ta mà còn cái tên kia nữa.
"Điện...hạ! Làm sao đây, giờ chúng ta không có tiên lực, sẽ không đánh lại chúng đâu"(run)
Ta cảm nhận được lực ở tay hắn khi ôm lấy cánh eo ta càng dùng sức hơn, ánh mắt chẳng chút sợ hãy đó xem như đã làm ta yên tâm hơn phần nào.
"Yên tâm, đã có ta ở đây!"
Thuận tay hắn vỗ nhẹ lấy đầu ta, sự ôn nhu của hắn thật đúng là mật ngọt, làm kẻ khác phải động tâm, ta cúi thấp đầu, không muốn nhìn hắn nữa thì trên không, thiên đã hô lớn.
"Đông Thương! Nhận lấy"
Một thanh kiến ở đâu đã xuất hiện trên tay hắn, nắm chặt lấy, hắn đã buông ta ra, rồi hướng người kế bên.
"Tư mệnh! Lần này ta giao nàng cho ngươi, nếu để nàng bị thương thì hãy từ chức luôn đi"
Người gọi tư mệnh kia, nhìn mặt hắn như khỉ ăn phải ớt, có cần phải biểu hiện khổ sở như thế không chứ!.
"Diêm vương phu nhân, người phải đứng phía sau tiểu tiên nhé!"
Vừa nói hắn vừa cầm một khúc cây, tạo tư thế thủ, làm ta thật muốn bật cười, vì cái tên này không biết khúc cây của hắn chỉ đáng xỉa răng cho chúng thôi.
"Thiên đế! Ngài thật muốn vào chứ?"
Không quan tâm đến vẻ lo lắng của tư mệnh, thiên đế đưa cả thân mình lao xuống vòng phong ấn đầy sát thương ấy, tốc độ nhanh đến mức, tư mệnh vẫn chưa thấy được gì thì một lỗ hỏng lớn đã được tạo ra.
"Ngươi còn không mau đi"
Thiên đế đã vào trong tự khi nào, làm tư mệnh cũng gấp muốn chết mà bay xuống.
"Thiên đế! Đợi tiểu tiên"
Cũng cùng lúc đó, những gì đang diễn ra đã được ma vương cùng hắc y nam nhân thu vào mắt.
"Ma vương đại nhân là phong ấn chết của thượng cổ thần quân Vong U"
Không trả lời, ma vương cũng lao xuống vòng phong ấn ấy, làm hắc y nam cả kinh, vội lao theo.
"Ma vương đại nhân, rất nguy hiểm"
Vẫn xem như người bên cạnh là không khí, ma vương vẫn quyết định vào trong, vì hắn cảm nhận được, ma khí của ma đao mà hắn đã đưa cho nàng phòng thân, chính xác hơn là người hắn thương đang ở trong cái phong ấn chết đó, hôm nay có hồn phi phách tán hắn cũng quyết bảo hộ nàng bình an.
Bên Trong.
Tay chân ta run run, luống cuồng cả lên, vì giờ ta có làm thế nào? Có dùng tay lau bao nhiêu thì miệng hắn cũng không ngừng nôn máu, đến cả thân ta giờ như đã loan lỗ đầy máu tươi của hắn, ta thật sợ đến mức không biết làm thế nào để giúp hắn đây!.
"Ngươi...ngươi đừng nôn nữa mà..."
"Nương...tử! Ta xin...lỗi..."
Không để ý đến bàn tay của hắn đã áp lên mặt ta tự bao giờ, ta vẫn cố mà lau lấy, lau đi những dòng huyết ghê người kia, tự nhiên ta cũng không cầm được nước mắt mà khóc càng lợi hại hơn, ta biết ta và hắn vốn là người xa lạ nhưng cảm giác thương tâm mà hắn đem lại, làm ta thật không hiểu nổi bản thân là đã bị cái gì rồi!.
"Làm...làm...ơn! xem như vì ta, ngươi phải cố gắng có được không?"
"Đừng khóc! Tương Nhi của ta!"
"Khụ! Ta không cố ý làm phiền, nhưng ở đây không thích hợp để tình cảm thế này đâu đệ đệ à!"
Ta và hắn cũng đưa mắt nhìn người đang nói chuyện kia, bên cạnh nam nhân ấy còn thêm một người nữa.
"Sao...huynh...lại đến đây?"
"Đông Thương điện hạ! Ngài bị thương nặng quá"
"Nếu ta không đến, chắc gì gặp được đệ nữa"
Nam nhân ấy đã đến bên cạnh bọn ta từ lúc nào, và cũng đã làm ta phải kinh ngạc thêm lần nữa, là chỉ cần một cái phớt tay của hắn, người bị thương như sắp chết kia, đã không còn vết thương nào nữa, y phục cũng không còn dính chút máu nào.
"Sao có thể?"(Đông Thương cũng ngạc nhiên)
Khẽ kéo cong khóe môi, nam nhân ấy đầy vẻ tự tin.
"Ta là ai chứ! Đệ nghĩ một phong ấn như thế! có thể phong bế tiên lực của thiên đế ta"
"Thiên đế?"(ta tròn mắt lập lại)
Hướng sang ta, nụ cười của thiên đế ấy càng chói lọi thêm.
"Phải! Ta là thiên đế trên thiên giới, cũng là huynh của tướng công nhà muội"
Ta lại ngẩn ra, thiên đế này cũng nói ta là nương tử của đệ đệ hắn, thật đúng là chuyện nhầm lẫn tai hại mà.
"Ta không phải nương tử của hắn"
"Diêm vương phu nhân! Người đúng là nương tử của Đông Thương điện hạ, vì có kẻ động tay đến mệnh cách của người, người mới không nhớ ra thôi!"
Lại thêm một tên nữa nói năng linh tinh, ta cũng mệt để phải cứ giải thích mãi.
"Chúng ta đi thôi! Chuyện đó sẽ từ từ tìm cách giải quyết"
Hắn đã nhanh ôm lấy eo ta, lần này ta không kháng cự, vì khi đến nơi an toàn hơn, ta nhất định sẽ tìm cách chạy trốn, nhưng...
"Muốn đi dễ dàng vậy sao?"
Cái tên lão nhi đó lại xuất hiện đúng lúc này.
Tiến lên một bước nhìn lão nhi đang lơ lững trên không trung kia, thiên đế vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Ai đây?"
"Người bảo vệ nơi đây! Đã vào rồi mà muốn bình an rời đi ư?"
Mặt lão nhi đó đã lộ ra sát khí, cái người đứng bên thiên đế đó thì đã chuyển sắc mặt rồi, còn thiên đế hắn vẫn rất điềm tỉnh.
"Vậy sao? Hài tử, hôm nay thiên đế ta, sẽ xem ngươi lợi hại thế nào?"
Một cái chớp mắt, thiên đế ấy cũng đã bay lên, hướng lão nhi mà đánh tới, nhưng con bạch hổ của lão nhi cũng đã xuất hiện ngay trước mắt bọn ta, mà không phải một con là tới ba con lận, cái tên lão nhi này thật biết nuôi vật cưng, nhìn vẻ mặt như sắp xé sát con mồi của chúng nó làm ta phát run lên rồi, không những ta mà còn cái tên kia nữa.
"Điện...hạ! Làm sao đây, giờ chúng ta không có tiên lực, sẽ không đánh lại chúng đâu"(run)
Ta cảm nhận được lực ở tay hắn khi ôm lấy cánh eo ta càng dùng sức hơn, ánh mắt chẳng chút sợ hãy đó xem như đã làm ta yên tâm hơn phần nào.
"Yên tâm, đã có ta ở đây!"
Thuận tay hắn vỗ nhẹ lấy đầu ta, sự ôn nhu của hắn thật đúng là mật ngọt, làm kẻ khác phải động tâm, ta cúi thấp đầu, không muốn nhìn hắn nữa thì trên không, thiên đã hô lớn.
"Đông Thương! Nhận lấy"
Một thanh kiến ở đâu đã xuất hiện trên tay hắn, nắm chặt lấy, hắn đã buông ta ra, rồi hướng người kế bên.
"Tư mệnh! Lần này ta giao nàng cho ngươi, nếu để nàng bị thương thì hãy từ chức luôn đi"
Người gọi tư mệnh kia, nhìn mặt hắn như khỉ ăn phải ớt, có cần phải biểu hiện khổ sở như thế không chứ!.
"Diêm vương phu nhân, người phải đứng phía sau tiểu tiên nhé!"
Vừa nói hắn vừa cầm một khúc cây, tạo tư thế thủ, làm ta thật muốn bật cười, vì cái tên này không biết khúc cây của hắn chỉ đáng xỉa răng cho chúng thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook