102

Thế là Trần Tu Bình đi.

Hắn khí thế hừng hực lao ra, rống một tiếng "Các ngươi đang làm cái gì?", sau đó thấy hai phe đều nhìn về phía hắn.

Còn chưa kịp nói câu nói tiếp theo, vũ khí hai phe đều chĩa vào hắn.

Trần Tu Bình: "..."

Khoan đã, chờ, chờ một chút, tình huống này không đúng lắm.

Trần Tu Bình muốn hỏi Nguyên Thủ Quy nghĩ thế nào, kết quả quay đầu nhìn lại, Trần Tu Bình liền muốn chửi m* nó —— Tên nhị hóa Nguyên Thủ Quy kia căn bản không đi ra!

Cho nên tình huống hiện tại chính là mình nhảy ra, biến thành phe thứ ba?

Trần Tu Bình vội vàng nói: "Vị kia, vị kia, cái gì Viên Viên tiểu ca, ta là tới giúp ngươi." Hắn muốn chỉ về phía Khâu Viên, kết quả không chú ý tới khi hắn cầm kiếm chỉ ra ngoài, Khâu Viên liền lùi lại mấy bước, thần sắc từ băng lãnh biến thành ngưng trọng.

Trần Tu Bình: "..."

Tổ năm người tổ không nhịn được: "Ngươi là ai, chúng ta đã tranh lâu như vậy, ngươi đang muốn ngư ông đắc lợi đúng không?"

Thay vì giải thích, Trần Tu Bình lại than thở trước: "Cái gì gọi là ngư ông đắc lợi, nếu như ta muốn ngư ông đắc lợi, thì phải đợi các ngươi lưỡng bại câu thương, ta nhảy ra mới gọi là ngư ông đắc lợi, hiểu không?"

Tổ năm người sửng sốt một chút, sau khi nhìn nhau một hồi, nữ nhân trước đó nói chuyện lại bước ra: "Vị sư huynh này, Tam dịch Liễu số lượng không ít, ngươi cũng đừng giành với chúng ta được không?"

Trần Tu Bình nhìn nữ nhân một chút, sau đó hắn nói: "Ngươi mấy tuổi rồi, ta không phải sư huynh của ngươi, ta hẳn là sư đệ của ngươi."

Khuôn mặt của nữ nhân nháy mắt đỏ bừng, giây sau xấu hổ nghẹn thành lửa giận, có thể thấy được tuổi tác vĩnh viễn là tử huyệt của nữ nhân, lúc này mức độ sắc bén của ánh mắt khi nữ nhân nhìn Trần Tu Bình đã vượt qua Khâu Viên.

Sau đó nàng nói: "Sư đệ đã nói như vậy, xem ra cũng là không muốn đàm phán để giải quyết ổn thỏa, chúng ta cũng chỉ đành dùng năng lực cá nhân."

Trần Tu Bình rút Thủ Phách ra, trong nháy mắt trước mắt hắn lại xuất hiện những đường cong do ánh sáng kia tạo thành, chỉ là bây giờ những đường cong này đã ít hơn rất nhiều, trường kiếm đen nhánh hấp thu những đường cong bằng tia sáng kia, lưỡi kiếm trắng tinh như mặt gương phản xạ tất cả tia sáng, Trần Tu Bình tay cầm chuôi kiếm, khí chất cả người đều thay đổi.

Mạnh Tiểu bảo cùng Nguyên Thủ Quy đang bị Mạnh Tiểu bảo giữ chặt trốn ở phía sau cây đều sửng sốt.

Nguyên Thủ Quy nói: "Vậy mà không phải nói dối, hắn quả thật biết dùng kiếm."

Mạnh Tiểu Bảo như có điều suy nghĩ: "Tư thế quả thực rất không tệ."

Khâu Viên cũng rất kinh ngạc, hắn từ trước đến nay cảm thấy người ngoài không thể tin, nhưng giờ phút này lại cảm thấy Trần Tu Bình không cần thiết lừa hắn, bởi vì thanh kiếm này đã đủ để chứng minh, Trần Tu Bình nếu muốn đoạt Tam Dịch Liễu, thì không cần phải nói nhảm cùng bọn hắn.

Vì vậy sau một hồi suy tư, hắn liền cầm kiếm chạy tới bên cạnh Trần Tu Bình.

Trần Tu Bình thấy Khâu Viên tới, cười nói: "Ngươi cuối cùng tin tưởng ta —— thật cao hứng, nếu ngươi cũng là tên nhị hóa, ta nhất định sẽ phát điên."

Khâu Viên: "..."

Nguyên Thủ Quy nhìn cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Hắn nói ai là nhị hóa?"

Mạnh Tiểu Bảo nghiêm túc quan sát chiến cuộc, giả vờ như không nghe thấy.

Nguyên Thủ Quy nói: "Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn hẳn là đang nói đến địch nhân đối diện của hắn a?"

Mạnh Tiểu Bảo trầm mặc, hơn nửa ngày, hắn gian nan gật đầu.

Nguyên Thủ Quy cao hứng nói: "Ta đã sớm biết, ta thật thông minh."

Mạnh Tiểu Bảo: "..."

103

Trần Tu Bình chưa bao giờ thực chiến, những cuộc luận bàn giữa hắn và Trình Ấn, nói nó là luận bàn, không bằng nói là Trình Ấn ném bóng cho hắn chơi, cho nên khi chân chính tiến vào thực chiến, hắn kỳ thật vẫn rất khẩn trương.

Nhưng hắn không biết, tổ năm người đối diện kỳ thật càng khẩn trương hơn.

Không khí căn thẳng đến đỉnh điểm, đến thời điểm trận chiến sắp nổ ra, nữ nhân có vẻ như là người dẫn đầu đã ra hiệu lui lại.

Bởi vì không thể nghi ngờ gì nữa, coi như Trần Tu Bình chỉ một con mèo ba chân có trang bị tốt, nhưng sau khi hắn hợp tác với Khâu Viên, bọn họ cũng không thể nào địch lại được.

Thế là sau một chiêu vung kiếm giả, tổ năm người đột nhiên chia ra mấy hướng nhảy vào rừng cây, sau đó liền biến mất.

Trần Tu Bình sửng sốt, hồi lâu sau, sau khi phát hiện bọn họ đúng là đã chạy trốn khỏi chiến trường chứ không phải mưu kế, Trần Tu Bình thu kiếm lại. Hắn muốn chào hỏi với Khâu Viên, lại trông thấy Khâu Viên chẳng thèm để ý hắn, trực tiếp đi đến chỗ Tam dịch Liễu, thu cái lồng màu hổ phách kia, sau đó nắm lấy rễ của Tam dịch Liễu, đem nó nhổ tận gốc.

Sự run rẩy của cây Tam Dịch Liễu này càng rõ ràng hơn, sợi rễ trong gió nhẹ nhàng run run, nhìn qua lại có chút chọc người trìu mến, Khâu Viên không chút do dự xuống tay bẻ gãy một cành, Tam Dịch Liễu bỗng run rẩy kịch liệt, sau đó sợi rễ và cành lá đều rủ xuống, không còn động tĩnh.

Khâu Viên vung tay ném Tam Dịch Liễu cho Trần Tu Bình, giây sau cả người liền biến mất.

Toàn bộ quá trình phát sinh ước chừng không tới năm giây, câu nói "Xin chào, ta tên Trần Tu Bình" của Trần Tu Bình còn kẹt trong cổ họng, đối tượng muốn chào hỏi thì lại không biết đã đi đâu, Trần Tu Bình nhìn cành Tam Dịch Liễu xanh biếc trên tay, đành phải nói với nó câu —— "Xin chào."

Giọng nói của Mạnh Tiểu Bảo từ phía sau vang lên: "Khâu Viên quả nhiên thích độc lai độc vãng."

Trần Tu Bình liền hỏi: "Chẳng lẽ hắn rất nổi tiếng?"

Nguyên Thủ Quy nói: "Nổi tiếng hơn ngươi —— chí ít mọi người biết hắn trông như thế nào." Nguyên Thủ Quy nói đến chỗ này dừng một chút, lại nói tiếp, "Hắn nổi tiếng bởi quan hệ nhân mạch vô cùng thê thảm, bất cứ ai tiếp xúc với hắn đều chán ghét hắn —— ta cảm thấy chủ yếu là do dáng dấp của hắn quá bình thường, bằng không người độc lai độc vãng như thế còn có thể được xem như là khí chất đặc biệt đâu."

Trần Tu Bình: "..." Cái thế giới xem mặt này.

Nguyên Thủ Quy lại nói: "Nhưng mà hắn đúng là quá u ám, ta nghe nói hắn trước kia cũng có hảo bằng hữu, kết quả bị hắn hại chết rồi."

Loại tin đồn này Trần Tu Bình không có hứng thú, nhưng hắn vẫn hỏi: "Có chuyện như vậy?"

Nguyên Thủ Quy nói: "Hình như là ngươi yêu, nghe nói bọn hắn đã ở bên nhau ngay khi tiến tông môn, muội tử kia dáng dấp không tệ, tính tình cũng rất ôn nhu, kết quả năm năm trước chết không rõ lí do."

Trần Tu Bình "A" một tiếng, dù sao cũng là người xa lạ bèo nước gặp nhau, Trần Tu Bình cảm thấy không cần phải tìm hiểu kỹ hơn, hiển nhiên Mạnh Tiểu Bảo cũng nghĩ vậy, sau khi phân chia Tam Dịch Liễu, liền mang theo bọn hắn đi về hướng Đông Bắc.

Khâu Viên ngồi xổm ở trên cây, ngốc thật lâu.

Hắn nghe được cuộc đối thoại giữa ba người Trần Tu Bình, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, nhưng chậm rãi, trong đáy mắt lại hiện lên một tia cười lạnh trào phúng.

Hắn nghĩ: A, người yêu.

104

Sau khi đi một đoạn đường về phía Bắc, nhiệt độ không khí giảm đáng kể.

Trần Tu Bình vẫn còn mặc món bộ y phục rách rưới bị Nguyên Thủ Quy hủy kia, y phục sư phụ cho của hắn được hắn đặt trong túi trữ vật, chuẩn bị trở về trả lại.

Trần Tu Bình đang để trần hai tay cảm giác trong gió rét dù không lạnh lắm, nhưng dù sao vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên muốn nổi da gà, Mạnh Tiểu Bảo ném cho hắn một kiện áp choàng lông, Trần Tu Bình liền quấn mình trong ngoại bào có kích thước rõ ràng lớn hơn mình một vòng.

Trần Tu Bình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Sư huynh, ngươi mang y phục dư luôn."

Mạnh Tiểu Bảo "Ừ" một tiếng, sau đó hắn nói: "Ta chuẩn bị kỹ càng y phục để thay giặt."

Trần Tu Bình: "..."

Nguyên Thủ Quy lại là lộ ra vẻ hối hận: "Vậy mà ta cũng mang."

Trần Tu Bình: "..." Kỳ thật nếu như muốn y phục của sư huynh, ngươi có thể làm bộ như không mang.

Trần Tu Bình ở bên cạnh hai hán tử đi ra ngoài khảo hạch thế mà còn mang theo y phục để thay giặt, lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, hắn nghĩ: Chẳng lẽ mình mới là dị loại? Bệnh thích sạch sẽ là thuộc tính có sẵn của tu tiên giả à?

Nghĩ kỹ lại, Trình Ấn cũng có bệnh thích sạch sẽ, thời điểm y vẫn còn là Liễu Hòe, nếu y phục có nếp nhăn cũng phải thay đồ, sau đó đem nó ủi phẳng lại, sau đó lúc trở thành sư phụ, dường như không bao giờ có dáng vẻ chật vật, y quan không ngay ngắn.

—— Muốn trở thành đại năng, đầu tiên phải là người có bệnh thích sạch sẽ à?

Hắn đang suy nghĩ miên man, Mạnh Tiểu Bảo đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Trần Tu Bình liền đụng phải.

Lần va chạm này suýt nữa làm nước mắt chảy ra, Trần Tu Bình che lấy cái mũi đang đau buốt, Mạnh Tiểu Bảo xoay người lại, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ? Lúc đi đường sao lại thiếu chú ý như vậy."

Trần Tu Bình xua tay, trầm trầm nói: "Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo vừa cau mày nhìn hắn, vừa nói: "Nhìn thấy Tuyết Liên."

Nói xong câu đó, hắn đưa tay nhéo nhéo mũi Trần Tu Bình.

Khuôn mặt được bao bọc bởi lớp lông tơ tinh tế mềm mại trắng nõn trông có vẻ tái nhợt vì gió lạnh, nhưng mũi lại bởi vì va chạm vừa rồi mà ửng hồng. Trần Tu Bình vẻ mặt đau đớn, trong hốc mắt còn lóe lệ quang, lại bởi vì Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên nắm mũi hắn mà bật cười.

"Ngươi làm gì vậy sư huynh."

Mạnh Tiểu Bảo gảy gảy mũi của hắn, nói: "Ngươi cẩn thận một chút cho ta."

Nhìn cảnh này, Nguyên Thủ Quy chớp chớp mắt.

Từ trước đến nay, nương của hắn, Mạc Cầu luôn nói, hắn là một người rất rộng lượng, trong lời nói có thở dài cũng có vui mừng, bởi vì tâm rộng đối với tu hành vừa có lợi, cũng vừa có hại.

Nhưng lần này, trái tim của Nguyên Thủ Quy không hiểu vì sao, run rẩy một chút.

Hắn ấn ngực, lần đầu trải nghiệm loại cảm giác đau đớn xa lạ này, mờ mịt không thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương