Lúc cô định bắt taxi trên đường để trở về nhà, đằng xe cô thấy bóng dáng của chiếc xe quen thuộc đang tiến lại chỗ cô, là xe của Tống Dương Phàm.

Anh đỗ ngay bên cạnh cô, liền hạ kính xuống, gương mặt điển trai liền lộ ra ngoài cửa.
"Em bây giờ mới về sao?"
Doãn Hạ, hơi cuối đầu.
"Em vừa mới xong việc...anh đã nói là ngày mai mới về mà, sao bất thình lình xuất hiện ở đây vậy?"
Tống Dương Phàm, mài khẽ nhướng tầm mắt di chuyển sang người bên cạnh.
"Lúc ở Pari anh gặp cậu ta đang nghỉ dưỡng ở đó, cậu ta hôm nay muốn về nước lại kiên quyết kéo anh về cùng!"
Lúc anh nghiên người sang một bên cô mới thấy rõ người đàn ông bên cạnh, anh ta là Viễn Mặc bạn thân của chồng cô.
"Chị dâu, đã lâu không gặp?"
Anh ta chào hỏi, cô liền lễ độ gật đầu.

"Lên xe thôi! Anh đưa em đi ăn."
Viễn Mặc, thư thái liền mở cửa xe đi xuống.
"Cậu đưa vợ đi ăn, tôi cũng không làm phiền nữa...cáo từ đây!"
"Không đi chung sao?"
Anh hỏi, cậu ta liền nhún vai bất lực.
"Cha tôi đang đợi ở nhà...tôi còn không về, ông ấy sẽ lột da tôi!"
Viễn Mặc, đưa tay tạm biệc liền bắt chiếc taxi phóng lên biến mất dạng trên dòng đường.
Lúc vào trong xe, Doãn Hạ liền tự tay bật điều hoà cơ thể được sưởi ấm mới có chút dễ chịu, Tống Dương Phàm ở bên cạnh thấy dáng vẻ khác thường của cô tay anh liền đưa lên trán giúp cô kiểm tra thân nhiệt.

Đầu lông mài anh nghiêm nghị khẽ cau lại, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô.
"Em sốt rồi! Bản thân em sốt đến toàn thân run rẩy em cũng không biết sao?"
Giọng anh giống như giận dỗi nhắm về cô, Doãn Hạ liền đưa tay lên trán của chính mình còn cố miệng cãi lại anh.
"Có sao? Sao em không cảm thấy khó chịu nhỉ?"
"Em mặc nhiều áo như vậy, cũng không thấy nóng, xem trán em toát cả mồ hôi lạnh luôn rồi! Doãn Hạ, em có thể chú trọng bản thân một chút có được không?"
Mặc dù anh đang trách móc cô, nhưng ngữ khí quan tâm là thật, anh thấy cô như vậy anh càng không yên tâm để cô ở nhà một mình.

Doãn Hạ, một khi đâm đầu vào công việc sẽ bán chết bán sống, không quan tâm đến bản thân.
Cô cười nhẹ, chủ động nắm lấy tay anh.
"Em xin lỗi, lát nữa về phòng em sẽ uống thuốc nghỉ ngơi có được không?"
Thấy anh im lặng, không trả lời chính bản thân cô càng thêm sốt ruột.

"Anh không phải là giận em đó chứ? Ông Tống à...bà Tống biết lỗi rồi, mong được ngài động lòng bỏ qua."
Gương mặt đáng yêu của Doãn Hạ nũng nịu ở trước anh, khiến anh muốn giận cũng không giận được.

Anh kéo tay cô nắm chặt đặt lên đùi mình, một tay vẫn tiếp tục cho xe di chuyển.
"Em giỏi nhất là làm anh lo lắng, nếu như em còn không biết quý trọng bản thân như vậy nữa! Thì mỗi lần anh xuất cảnh, đều sẽ đưa em theo."
Bầu không khí ngọt ngào này, khiến tâm tình của cô và anh đều thư thái.
***
Ngày hôm sau, Tống Dương Phàm liền lái xe đến nhà của Viễn Mặc giữa anh và cậu ta dường như rất có nhiều sự tương đồng với nhau, cho nên thường song hành cùng nhau làm việc, hỗ trợ nhau trong công việc và thường xuyên tâm sự đi chơi cùng nhau.

Trước đây khi Tống Dương Phàm chưa kết hôn với Doãn Hạ, anh với Viễn Mặc cứ dính nhau như hình với bóng khiến người khác nhìn vào cảm thấy hai người họ rõ ràng có gì đó rất ám muội.
Nhưng chỉ có anh là hiểu rõ cậu ta nhất, cậu ta là một con sói thích ăn tạp mọi lúc mọi nơi, Tống Dương Phàm nghiêm túc bao nhiêu thì Viễn Mặc cậu ta lại tùy tiện bấy nhiêu.

Anh đến tìm cậu ta vẫn còn muốn thảo luận thêm về kế hoạch cho dự án sắp tới, hôm qua gấp gáp rời đi anh còn chưa kịp nói cái gì.
Xe đỗ trước sân rộng lớn, nơi này anh đến không biết bao nhiêu lần thân thuộc đến mức có cả chì khoá để vào nhà.


Nhưng mọi khi anh cũng tự mình mở cửa, ánh mắt đảo lên trên phòng ngủ tầng trên, hẳn là cậu ta vẫn còn ngủ.
Lúc Tống Dương Phàm bước vào phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy trọn vẹn cảnh xuân trước mắt, cô gái trên giường quấn lấy người đàn ông, hai thân thể dán chặt vào nhau phô bày toàn cảnh.

Cảnh này cũng không làm anh quá kinh ngạc, chỉ là khoé mắt có chút co giựt khó chịu nhìn về phía cậu ta.

Anh thậm chí còn không rời đi, mà dứt khoát ngồi xuống sô pha ở đằng xa, tự rót cho mình một cóc nước đưa lên miệng, thông thả đợi người nào đó xong việc.
Anh cố tình ho khan một tiếng, để báo hiệu với đôi nam nữ đằng xa rằng trong nhà vừa mới xuất hiện thêm một người.

Nữ nhân dưới thân liền giật mình, theo phản xạ liền kéo chăn lên che ngang cơ thể của chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương