Sự Nhu Tình Trong Anh!
-
5: Sự Mệt Mỏi
"Đủ rồi, chỉ là một chuyện cỏn con...em hà tất gì phải làm khó cô ấy!"
Tiếng nói của Tống Dương Phàm ở phía sau truyền đến, thái độ của anh rõ ràng là muốn công khai ra mặt giúp cô ta.
Lệ Dung thấy anh đến bộ dạng càng thêm đắc trí, môi giương cao càng kênh kiệu trước mặt cô.
Doãn Hạ, tầm mắt nhìn về phía anh vẫn rất kiên định.
"Anh thấy em làm khó cô ta ở chỗ nào, quy định của công ty chính là như vậy không phải sao?"
Tống Dương Phàm, ghét nhất chính thái độ lãnh đạm của cô, anh đi đến cố tình luồng tay qua eo của Lệ Dung muốn thể hiện trước mặt cô bọn họ có bao nhiêu mập mờ.
"Quy định là do tôi đặt ra, cho nên tôi có quyền thay đổi!"
Doãn Hạ, ánh mắt dừng tại nơi cánh tay đang đặt trên eo của cô ta đáy mắt liền tối sầm, Lệ Dung càng đắc chí giống như cười cợt cô vậy.
"Anh vì một nhân viên, mà phá vỡ quy định của chính mình đặt ra sao? Tống Dương Phàm...dù anh là cố ý muốn chọc giận em thì cũng đừng trở nên như vậy, thật không đáng chút nào!"
Ngữ điệu của cô khiến tâm tình người đàn ông càng thêm khó chịu, anh hừ lạnh một tiếng.
"Tôi làm việc gì, còn cần em dạy sao? Doãn Hạ, vị trị bà Lôi em xem ra ngồi càng lúc càng thành thục, kim luôn chức trưởng phòng hết lòng vì công ty thật khiến tôi cảm kích!"
Ngữ điệu của anh từng câu từng chữ chính là bỡn cợt cô, hàm ý sâu xa nhưng cô vẫn hiểu rõ được là ý gì.
"Cũng phải thôi, hao tâm tốn sức mới ngồi lên được vị trí ngày hôm nay...nếu không cố gắng một chút, chẳng phải sẽ rất phí công sức sao?"
Tống Dương Phàm, ôm lấy eo của Lệ Dung liền rời khỏi cửa phòng, Doãn Hạ mới thu lại ánh mắt lãnh đạm ngồi xuống ghế làm việc.
Cuộc hôn nhân này càng lúc càng mệt mỏi, cô sắp không trụ được nữa rồi, không phải không yêu anh mà là anh chưa từng cho cô cơ hội để chứng minh, anh dùng phương thức lạnh nhạt, dùng người phụ nữ khác bức ép cô muốn phát điên rồi.
Cô thực sự muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, vì cô sợ mình không thể chịu đựng được nữa! Chỉ còn cách ly hôn mới tiếp được sự giải thoát cho cả hai người.
Doãn Hạ, là một cô gái cuồng công việc, có trời mới biết cô xem trọng công việc hiện tại đến nhường nào.
Đúng là cô vì kết hôn với Tống Dương Phàm mới có thể dễ dàng thăng chức, một bước trở thành trưởng phòng, trong mắt nhân viên trước đây bọn họ chưa từng phục cô.
Nhưng Doãn Hạ dù là ngồi lên vị trí hiện tại bằng cách thức nào, thì cô vẫn có năng lực.
Nhân viên ở Tân Thời vì năng lực làm việc của cô cho nên mới dần trở nên kính trọng cô hơn, thay đổi cách nhìn về cô.
Cứ mãi mê đăm đầu vào làm việc lúc ngẩn đầu lên đã hơn tám giờ tối, cô mới chợt nhớ chính bản thân đã quên mất thời gian luôn rồi.
Tay đóng tư liệu lại thu dọn bỏ vào ngăn bàn làm việc, mới đứng lên rời khỏi phòng, bên ngoài cũng không còn ai.
Xem ra vẫn chỉ có một mình cô là về trễ nhất, lúc đi được vài bước sắc mặt Doãn Hạ liền chuyển sắc khó coi, bụng dưới có chút đau nhó, cảm giắc cuộn lên một cách khó chịu.
Cô ngồi xuống nền đá hoa cương của công ty, tay ôm bụng, sắc mặt nhăn nhó khó coi.
Tay cầm lấy túi xách liền khó khăn tìm kiếm điện thoại, nhưng lục mãi vẫn không thấy có lẽ cô đã đến quên ở nhà.
Cơn đau một lần nữa ập đến, cô đau đớn ôm bụng lúc nhìn xuống chân mới thấy máu chảy ra, Doãn Hạ hoảng loạn cực độ môi khẽ mấp máy thành tiếng.
"Có ai không? Giúp tôi."
Cô cũng không chắc là còn người ở đây không, nhưng cô vẫn thử.
"Giúp tôi!"
Sắc mặt càng lúc càng trắng bệt, đau đớn khiến cô ngất lịm trên nền gạch.
Cô cảm nhận được bước chân của ai đó đang đi đến, sau đó thì bất tỉnh mọi chuyện về sau cô cũng không biết cái gì...
***
Sáng hôm sau, lúc Doãn Hạ mở mắt thì trời đã sáng, cô dần tỉnh táo mới biết rõ bản thân chính là ở bệnh viện.
Cô thấy bóng dáng của Tống Dương Phàm ở ngoài cửa, cùng với bác sĩ nói gì đó cô cũng không nghe rõ.
Lúc anh bước vào sắc mặt rất giận dữ, khiến cô cũng bị doạ sợ.
"Doãn Hạ, em có thai...ngay cả chính em cũng không biết sao?"
Doãn Hạ, có chút hoang mang hai đầu mài liền cau lại.
"Anh nói cái gì? Em có thai sao?"
Anh lạnh lùng đi về phía cô, tay nắm cổ tay cô liền siết chặt.
"Doãn Hạ, em vì bận rộn với công việc mà không để ý đến cơ thể của chính mình, em có thai em lại lao lực đến sảy thai...em vốn vĩ không để tâm đến chuyện con cái, tôi sợ con người của em!"
Doãn Hạ, nghe những lời này như đấm vào tai cô vậy.
Mang thai, sảy thai, cả bản thân cô có thêm một sinh mệnh ở trong bụng cô cũng không biết, cô thực sự không còn gì để nói nữa rồi.
"Em xin lỗi!"
Anh nhìn cô, ánh mắt hận đến mức không thể xé toạc cô ra.
"Em hao tâm như vậy, vì muốn giữ vững vị trí trưởng phòng sao? Em cần gì phải như vậy, vị trí đó chỉ có một mình em, không ai thay thế được! Tại sao cứ đâm đầu vào công việc, em vì địa vị mà phát điên rồi! Ngay cả con của mình em cũng không bảo vệ được, em không muốn làm mẹ cũng đừng hại mất con của tôi chứ! Tôi hận em..."
Người đàn ông hất mạnh cô xuống giường, cô ngã xuống đập mạnh vào cạnh giường cũng không thấy đau, thứ đau nhất chính là lòng cô.
Doãn Hạ, mím chặt cánh môi nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống như xé nát tim anh vậy.
"Em có thể không cố gắng sao? Hôm nay anh tuyển thêm một thư ký, không chắc ngày mai anh không tuyển thêm một trưởng phòng có thể thay thế em.
Tống Dương Phàm, cách thức anh dặn vặt em so với mắng chửi em, sỉ nhục em, còn khiến em đau lòng gấp bội.
Anh có từng nghĩ có cảm giác của em không?"
Doãn Hạ, lúc này thực sự đã không thể kiềm chế cô có bao nhiêu uất ức liền tuông hết thảy với anh, tay siết chặt ga giường bi thương thành tiếng.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu chất vấn nhau, ánh mắt trời xuyên qua giữa cả hai, có sự trầm lắng tĩnh lặng.
Nhưng cho dù là đáng sợ như vậy, cô vẫn quý trọng, thà con tim đau đớn còn hơn cứ phải trốn tránh.
"Doãn Hạ, từ đầu đến cuối mọi chuyện đều là do một mình em làm chủ! Em kết hôn với tôi, yêu tôi, điều có mục đích quá rõ ràng, em lợi dụng tình cảm của tôi.
Em cũng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi, bây giờ em quay lại chất vấn tôi sao?"
Doãn Hạ, tay siết chặt ga giường ngón tay xuyên qua tấm ga mỏng liền đâm thẳng vào da thịt, một cách nhức nhối, nhưng cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng.
"Chuyện quá khứ trôi qua cũng đã ba năm rồi, anh còn muốn dặn vặt em đến khí nào nữa! Em đã sớm quên anh ấy từ lâu rồi."
Tống Dương Phàm, cười lớn giống như nghe thấu được lời nói dối của cô, rõ ràng là cô gạt anh.
"Em quên sao? Có thật là quên không? Doãn Hạ, nếu như quên tại sao vẫn còn giữ lại kỷ niệm của em và hắn, sợi dây chuyền khắc tên của hai người, bức ảnh chụp chung, thậm chí ngay cả một tờ giấy chỉ ghi vào dòng chữ em cũng không nỡ vứt.
Em còn luôn miệng nói là quá khứ sao? Em xem tôi là thằng ngu, dễ dàng qua mặt à."
Doãn Hạ, ngẩn đầu lên lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng đang run rẩy.
"Anh cái gì cũng biết, vậy thì tại sao còn không chịu ly hôn! Hay là anh muốn dùng tờ hôn thú để gàng buộc em cả đời, từ từ dặn vặt em anh mới hả lòng hả dạ có đúng không?"
Anh nắm cổ tay cô một lần nữa lôi dậy, cô theo đà liền rơi khỏi giường bước chân có chút loạn choạng, anh nhìn cô ánh mắt càng hung tợn.
"Ly hôn! Lúc bắt đầu là do em tự mình làm chủ...kết thúc em cũng muốn tự quyết định sao? Cho dù như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không buông tay."
Anh bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại, Doãn Hạ ba năm trước cùng một thời điểm xé nát tim gan của hai người đàn ông yêu cô.
Ba năm sau cô có thể hy vọng bản thân có được hạnh phúc hay sao? Là ông trời báo ứng cô, những gì cô nợ cô phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Doãn Hạ, tay vô thức sờ lên bụng, nước mắt chảy dọc xuống mắt liền đọng lại trên cổ.
Đứa bé này lúc đến cũng thật bất ngờ, cô không biết được sự tồn tại của nó, nhưng để mất con là đều cô không mong muốn, nhưng cô không có sự lựa chọn cô điên cuồng đâm đầu vào công việc chính là vì gia đình cô.
Cô không thể mất đi công việc này, nó là chiếc phao cứu sinh cho cô nếu như một ngày nào đó cô và Tống Dương Phàm có ly hôn, thì cô vẫn có thể tự mình dùng mối quan hệ, dùng chính năng lực để đảm bảo cuộc sống sau này cho cô và cha cha mẹ cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook