Trên con đường vắng, Hạ Uyển Ân một mình lê từng bước chân nặng nề cùng ánh mắt vô hồn bước đi trong đêm tối.

Trong đầu cô vẫn vang vọng những lời nói cay đắng của Trọng Đình.
"Suốt ngày chẳng làm ra tiền chỉ biết ăn bám vào tôi, cô không thấy tôi đủ cực khổ hay sao mà còn để mang thai? Cô bỏ ngay cho tôi, nếu không thì biến khỏi căn nhà này đi!"
"Trọng Đình nhưng đây là con của chúng ta, em sẽ tìm việc làm, chúng ta cố gắng tiết kiệm một chút thì có thể nuôi được con mà anh."
"Cô muốn nuôi thì tự mình mà nuôi, tôi không muốn sống một cuộc sống như thế này nữa , tôi chán lắm rồi.

Hạ Uyển Ân, chúng ta kết thúc đi! Tôi có người khác rồi."
Như vừa nghe thấy tiếng sét bên tai, Hạ Uyển Ân nhìn Trọng Đình với hai hàng nước mắt hỏi lại.
"Anh đang nói gì thế? Anh đùa với em đúng không?"
"Anh ấy không đùa với cô đâu."
Kỳ Mạc Nhu từ bên trong căn phòng bước ra với bộ áo ngủ có chút sọc sệt, đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Uyển Ân.

Nhìn thấy người phụ nữ lạ mặt bước ra từ phòng ngủ của mình lại đang mặc chiếc váy ngủ vô cùng gợi cảm, Hạ Uyển Ân nhìn về phía Trọng Đình lên tiếng hỏi.
"Anh Trọng Đình, cô ấy là ai? Thế này là sao?"
Như không chút hổ thẹn hay ái náy, Trọng Đình bước đến ôm lấy Kỳ Mạc Nhu vào lòng nở nụ cười kiêu ngạo nói.
"Như cô thấy, tôi và Nhu Nhu đã bên nhau từ lâu rồi.

Và nếu có sinh con, thì chỉ có Nhu Nhu mới có tư cách sinh con cho tôi mà thôi.

Còn đứa con trong bụng cô chắc gì đã là con của tôi."
"Anh...!khốn nạn."

Hạ Uyển Ân bước đến tát thẳng vào mặt Trọng Đình nhưng hắn ta đã nhanh tay bắt lấy cánh tay cô, không chút thương tiếc hắn đẩy mạnh tay làm Uyển Ân ngã nhào xuống sàn.

Ánh mắt ngấn lệ cô nhìn về phía Trọng Đình đầy căm phẫn nói.
"Tôi đúng là ngu ngốc khi tin anh, yêu anh.

Lý Trọng Đình, anh đúng là một tên cặn bã tiểu nhân.

Sống bám dưới váy phụ nữ anh không thấy nhục sao?"
"Nhục! Tại sao tôi phải nhục? Cô nhìn đi! Tôi bây giờ là một trưởng phòng kinh doanh, đương nhiên phải xứng với những tiểu thư sang trọng.

Còn cô, cô nhìn lại mình xem.

Vừa quê vừa bẩn lại chẳng có nhan sắc gì.

Cô nghĩ mình xứng với tôi sao?"
"Anh là trưởng phòng thì sao? Anh được như ngày hôm nay là nhờ ai? Chẳng phải nhờ tôi làm việc cực khổ kiếm tiền nuôi anh sao? Bây giờ có công việc ổn định rồi anh lại nói tôi không xứng với anh, anh có biết liêm sỉ là gì không?"
"Đúng là cô đã nuôi tôi, nhưng đó là vì cô ngu.Bản thân ngu ngốc thì trách ai được."
Hạ Uyển Ân cảm giác cõi lòng mình đã lạnh.

Đứng bật dậy đưa đôi mắt coi thường nhìn Lý Trọng Đình nói.
"Đúng là tôi có mắt như mù mới nhìn lầm con người xấu xa như anh.

Thà tôi nuôi một con chó giữ nhà, ít nhất khi nó trưởng thành còn biết ơn tôi đã nuôi dưỡng nó.

Còn hơn nuôi một người vong ơn bội nghĩ như anh."
"Cô dám nói tôi không bằng một con chó sao?"
"Là anh tự nói tôi không nói.

Còn cô, anh ta có thể bỏ tôi để đến với cô.

Thì cũng sẽ có ngày anh ta bỏ cô đến với người khác thôi.

Chúc hai người trên đầu sớm mọc sừng đến trăm năm đầu bạc."
Hạ Uyển Ân gạt nước mắt rời đi.

Cô không cần bất cứ thứ gì trong căn nhà này, vì tất cả những thứ đó đều khiến cho cô nhớ đến khoảng thời gian cô cố chấp tin vào một người không ra gì như anh ta.
Trời lại trút cơn mưa, những giọt mưa lạnh tê buốt cứ thế xuyên qua từng lớp áo thấm vào da thịt.

Bao nhiêu năm trôi qua cô đã ngu muội tin vào một gã đàn ông không ra gì, kết cuộc ngày hôm nay cũng là do cô tự làm tự chịu.

Cô cứ ngỡ chuyện tình của mình sẽ là một cuộc tình đẹp nên thơ, nhưng cô đã lầm.

Trên đời này tình yêu hoàn toàn không có thật, ngôn tình chỉ là sự trù tượng của tác giả để người ta mơ mộng, hoàn toàn không có gì gọi là thật cả.

Đời cô bây giờ biết đi đâu về đâu khi trong bụng vẫn còn một sinh linh bé nhỏ, cô phải sống sao đây!
Sau một đêm lang thang trong mưa, Hạ Uyển Ân ngất bên đường được người dân đưa vào viện.

Tỉnh lại vào sáng hôm sau trong một căn phòng xa lạ, Uyển Ân mệt mỏi chóng tay ngồi dậy nhìn xung quanh.

Cánh cửa phòng mở ra, một y tá bước vào thấy cô đã tỉnh táo liền hỏi.
"Cô tỉnh rồi sao? Cô tên là gì thế? Người nhà cô đâu? Đang mang thai sao lại lang thang bên ngoài lúc trời mưa gió thế kia?"
"Tôi...!tôi không có người nhà."
"Không có người nhà? Vậy chồng cô đâu?"
"Tôi...!tôi không có chồng."
"Không có chồng, cũng không có người nhà? Vậy cô sống ở đâu?"
"Tôi...!tôi cũng không có nhà."
"Sao lại thê thảm như vậy? Vậy bây giờ cô định thế nào, cái thai hiện tại đã hai tháng rồi đấy!"
Đứng trước câu hỏi của y tá, Uyển Ân cũng không biết nên làm thế nào.

Cô có nên giữ lại đứa con này không? Đắn đo suy nghĩ Hạ Uyển Ân ngước mắt nhìn y tá nói.
"Cô y tá, tôi muốn gặp bác sĩ.

Tôi muốn bỏ thai."
"Thôi được, thấy cô một mình để tôi giúp cô nói với bác sĩ."
Ngồi trước phòng chờ, Hạ Uyển Ân siết chặt tờ giấy trong tay đầy căng thẳng.

Cô đang làm gì đây! Sao cô lại muốn bỏ đi đứa con của mình! Dù cho Trọng Đình có là người thế nào đi nữa thì đứa bé trong bụng cô nào có tội tình gì, nó chỉ mới hai tháng tuổi thôi, hình dạng còn chưa rõ ràng.


Sao cô lại nhẫn tâm bỏ nó chứ!
"Mời cô Hạ Uyển Ân.

Hạ Uyển Ân có đây không?"
Tiếng gọi của y tá làm Uyển Ân càng thêm căng thẳng hơn.

Không được, cô không thể giết con mình được.

Nghĩ thế Uyển Ân đứng bật dậy chạy khỏi bệnh viện, nhưng vừa ra khỏi cổng không xa, một chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh đang lao về phía cô.

Uyển Ân hoảng sợ đến mức không bước thêm được bước chân nào, chẳng lẽ số của cô chỉ đến đây thôi sao? Cũng tốt, trên thế gian này đã chẳng còn gì để cô lưu luyến nữa.

Uyển Ân nhắm nghiền mắt như chấp nhận cái chết đến với mình, chiếc xe trước mặt đang phanh gấp, đầu xe vừa chạm đến chân cô thì cũng dừng hoàn toàn.

Giây phút sợ hãi Uyển Ân ngã xuống đường ngất đi.

Người tài xế vội vã xuống xe kiểm tra rồi bước về phía xe cúi đầu nói với người bên trong.
"Cố tổng, cô ấy không sao.

Có lẽ sợ quá nên ngất rồi."
"Đưa cô ấy về bệnh viện của Cố gia đi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương