Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì
-
Chương 44: Chương 44
Nghe vậy, Hân tức xịt khói, đập tay vào thành ghế quát:
- Anh ấy dám? Mình không cho phép.
- Sao lại không dám? – NT nhướn mày thách thức. Thấy Hân tức giận đến không thốt nên lời đành thở dài hỏi:
- Vậy rốt cuộc cậu muốn gì đây? Không muốn kết hôn với anh mình nhưng lại không cho anh ấy tìm người khác.
Nghe hỏi vậy, Hân cũng thở dài, quay đi trốn tránh ánh mắt săm soi của mọi người. Mãi sau mới lí nhí nói:
- Không phải là mình không muốn kết hôn với anh ấy….nhưng mình….mình….sợ.
- CÁI GÌ? – Mấy người kia đồng thanh hét lên như không hiểu nổi những gì Hân nói.
Một cô gái năng động, cũng đã bước vào cuộc sống thực một thời gian, lại không phải những thiếu nữ yếu đuối, yểu điệu như Hân mà cũng sợ kết hôn. Đúng là chuyện lạ bốn phương. Chị Huệ và NT cùng ngoáy tai xem có phải tai mình có vấn đề?
Nhìn hai người làm vậy, Hân đỏ bừng mặt nhắc lại:
- Mình…mình sợ…kết hôn.
Mọi người im lặng nhìn cô mấy giây, sau đó phì cười đến mức suýt nữa sặc nước bọt chết. Hân tức giận đánh cho mỗi người một cái, hét lên:
- Không được cười. Có gì mà buồn cười?
Sau khi cười đã, NT thở hổn hển xua tay nói:
- OK, vậy tại sao cậu sợ? Đây là chứng tiền kết hôn trong truyền thuyết sao?
- Ừm…chắc có lẽ là vậy. – Hân cúi mặt lúng túng, xoắn hai tay lại với nhau.
Câu trả lời của Hân làm chị Huệ suýt té ghế gã, sau đó hít sâu một hơi hỏi:
- Mày sợ gì? Nói rõ nghe xem nào? Chị chữa bệnh cho, kinh nghiệm đầy mình đây.
Mấy người kia nghe vậy cũng gật đầu như giã tỏi.
Được sự khuyến khích của mọi người, Hân ngồi thẳng lên, hít một hơi dài nói:
- Ừm… Em sợ sau khi kết hôn tình yêu sẽ bị phai nhạt. Mọi người vẫn nói “Hôn nhân là phần mộ của tình yêu” còn gì? Em sợ lấy nhau xong, suốt ngày ở cùng rồi nhìn mặt nhau, anh ấy dần dần chán em thì sao? Em cũng sợ tình yêu của chúng em chưa đủ chín mùi, sợ chưa hiểu rõ nhau…. Nói chung là sợ rất nhiều thứ. – Cô dõng dạc chốt lại.
NT sau một hồi chăm chú nghe, không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn Hân.
Mãi sau cô mới thở dài nắm lấy tay Hân, hóa giải những thắc mắc của bạn:
- Hân à, mình chưa lấy chồng… nhưng có lẽ mình là người ngoài cho nên có thể nhìn rõ mọi chuyện hơn cậu. Vì vậy cậu hãy nghe rõ đây. – NT nhìn thẳng mắt Hân như ra lệnh - Thứ nhất, chuyện tình yêu là của riêng hai người do vậy hợp hay tan, hạnh phúc hay chia ly là do sự gìn giữ và cố gắng của hai người chứ không phải do kết hôn hay không.
- Nếu cố gắng mà không thành công thì sao? – Hân vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, có những chuyện mình cố nhưng vẫn không được. Như chị này, cố gắng đến mấy vẫn vậy. Ngày thì càng già trong khi thằng chồng cứ trẻ mãi hỏi làm sao nó không chán mình? – Chị Huệ gật đầu bổ sung rồi vội vàng ngậm miệng cúi đầu trước cái lừ mắt cảnh cáo của NT.Thấy vậy cô mới hít sâu một hơi, cố kiềm chế nói tiếp:
- Chuyện nhan sắc, bề ngoài không phải là cốt lõi của tình yêu. Nếu một người đàn ông yêu cậu thật lòng, họ sẽ chẳng thèm để mắt đến những thứ phù du đó.
- Biết thế nào được, thằng nào mà chả muốn ngắm gái xinh, chả có lúc chán cơm thèm phở. – Chị Huệ bĩu môi phản bác.
- Đúng vậy, con gái cũng thích trai đẹp mà… Hoặc thằng chồng quá kém cỏi, hoặc mình là người chán trước, hoặc bố mẹ chồng và em chồng quá ghê gớm… - Cô Xuân bổ sung liên hồi. Chỉ có hai người kia là im lặng không nói lời nào.
Đến lúc này, NT không thể chịu được nữa, quay sang cười với họ nghiến răng nói mát:
- Hai người đang khuyên cô ấy ở không cả đời sao?
Chị Huệ nghe vậy hiểu ý, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa. NT hài lòng quay lại tiếp tục khuyên Hân:
- Thứ hai, chuyện gần nhau lâu ngày có thể phát sinh cảm giác chán nản thì cũng vậy thôi. Nếu cậu và anh ấy đều trân trọng và gìn giữ nhau thì sẽ không có chuyện chán nhau, càng không có chuyện “thèm phở” ở bên ngoài. Đồng thời không có chuyện bất hòa giữa mẹ chồng và em chồng với mình. – NT nhấn mạnh mấy chữ vừa rồi của hai người kia, đồng thời cũng đánh mắt về phía họ - Thứ ba, chuyện hiểu nhau càng dễ giải quyết. Hai người lớn lên cùng nhau, vì vậy cậu và anh Minh tính cách như thế nào hai người đều rõ như lòng bàn tay. Không thể nào vẫn còn chưa hiểu nhau được. Cuối cùng là vấn đề tình yêu chưa chín mùi lại càng vớ vẩn. Cậu phải hiểu, anh mình đã ba mươi tuổi, anh ấy không còn là một thiếu niên nông nổi, coi tình yêu là trò đùa và kết hôn chỉ vì loại cảm xúc nồng cháy, bốc đồng nhất thời. Anh ấy chắc chắn rõ ràng tình cảm của mình, nếu không anh ấy sẽ không bao giờ mở lời với cậu. Điều đó mình tin cậu cũng rõ ràng như mình.
Mọi người nhìn Hân gật đầu đồng ý, như vừa được thông sáng tư tưởng đảng, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với NT thán phục.
- Tuyết à, mày không làm chính trị thì đúng là một thiếu xót trầm trọng của bộ máy nước mình. Để mày đi cãi nhau, tranh luận với Mỹ, thì có mà Obama cũng phải méo mồm trúng gió độc. – Chị Huệ cười nói.
NT liếc mắt khinh thường nhìn chị không chấp, sau đó vui vẻ đập mạnh vào tay Hân khiến bạn đau nhăn mặt nói:
- Thành giao, quyết định đến khi mình xuất viện tổ chức luôn. Tối nay mình sẽ thông báo với anh Minh. Chắc bố mẹ mình phải trẻ ra mười tuổi và đi khoe khắp làng mất. – NT cười nháy mắt trêu bạn.
Hân mặt đỏ như quả cà chua đánh NT, còn mọi người được một trận cười nghiêng ngả.
Sau khi chị Huệ và Hân ra về, NT năn nỉ cô y tá và cô Xuân cho cô ra ngoài trời một lát, nếu không cô sẽ tắc thở ở trong phòng. Vì vậy hai người kia đành đồng tâm hiệp lực khiêng cô lên xe lăn, đẩy ra ngoài.
Cơn mưa phùn đã bay mất, những tia nắng đang le lói qua các cành cây chiếu lên mặt đất. Cây cối dần hồi tỉnh, vươn mình đón nắng mới. Vài chú chim nhỏ tung tăng nhảy nhót hết cành này sang cành khác, cất tiếng hót gọi nhau ý ới. Âm thanh của thiên nhiên thật tinh khiết và tươi sáng.
Ngồi một mình trong vườn cây, NT tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, đầy sức sống của mặt trời và lắng nghe âm thanh sinh động, vui vẻ của thiên nhiên.
Hít một hơi đầy phổi rồi thở nhẹ ra, cô thấy mình nhẹ nhõm như thả hồn theo những con chim kia, chỉ ước gì mang theo được cả cái thân xác vụng về và cứng nhắc này.
Những lúc như thế con người mới thanh thản và lắng đọng, mới có thời gian và nhàm chán đến mức muốn nhìn lại những gì đã trải qua. NT cũng trở nên sâu sắc và đa cảm hơn.
Cuộc đời của mỗi người cũng giống như đi một con đường, đi đến cuối đường chính là lúc chấm dứt sinh mạng của chính mình. Có nhiều cách đi và nhiều trải nghiệm khác nhau:
Có người cứ cắm đầu mà đi, không bao giờ quay lại nhìn dù chỉ một lần. Có lẽ đến cuối đường, sau khi đã nếm được những đỉnh cao như ý họ mới quay đầu lại nhìn và phát hiện ra trong lúc lấy được nhiều đỉnh cao, họ cũng đánh rơi nhiều thứ quý giá mà mắt thường không nhìn thấy. Đến lúc hối hận thì đã muộn, và họ sẽ phải kết thúc con đường của mình trong hối tiếc. Thậm chí họ cũng không có cảm giác thành công.
Có người chọn cách vừa đi vừa nhìn lại và làm cho họ chẳng lấy được thành công mà cũng không có quá nhiều thất bại bởi họ luôn bị giằng xé giữa đi tiếp và lùi lại, giữa hiện thực và ảo tưởng. Cho nên họ cũng kết thúc con đường của mình trong mơ hồ, thiếu xót....
Có người lại chọn đi ngược, quay lưng về phía trước khiến cho họ luôn nhìn rõ và lưu giữ những gì đã qua, vì vậy họ sẽ không bao giờ thoát khỏi được quá khứ. Cuối cùng họ cũng chấm dứt quãng đường của mình trong day dứt và vướng mắc với quá khứ đã qua, làm lãng phí hiện thực. Còn lại chỉ là đau khổ và hối tiếc….
Cuối cùng là loại người vừa đi vừa nhìn mọi hướng. Khi leo đến một đỉnh cao họ sẽ không vui mừng hay kiêu ngạo đến mức ngủ quên trên đó với những hào quang chói lòa mà họ sẽ nhìn lại những gì đã trải qua để đạt được thành công đó. Từ đó họ sẽ trân trọng và hiểu rõ, đồng thời sử dụng nó một cách đúng nhất. Họ cũng nhìn rõ mặt đất dưới chân mình, vì vậy có thể tránh khỏi những gồ ghề, vũng bùn hay những viên sỏi sắc cạnh để tránh bị ngã, bị tổn thương. Họ chính là những người kết thúc con đường của mình với nhiều thành công nhất và lãng phí ít nhất. Đến cuối con đường họ có thể ngoảnh lại nhìn trời, nhìn mây với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Vậy cô thuộc loại nào trong số đó? NT đưa tay hứng lấy tia nắng trên tay mình, sau đó bật cười thích thú nghĩ lại những gì chị Huệ đã nói. Có lẽ cô thật sự có khiếu phát triển chủ nghĩa Mác- Lê nin.
Đang cười thích thú với phát hiện mới mẻ của mình, bỗng có tiếng cười nhẹ xen vào, NT vội vàng quay lại nhìn đằng sau nhưng không thấy bất cứ ai, tiếng cười cũng đã tắt. Cau chặt mày nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, nhưng vẫn chẳng thấy gì, NT đành thất vọng quay lại.
Chẳng lẽ mình nhầm? Nhưng tại sao gần đầy mình luôn cảm giác có ánh mắt phía sau lưng? Dường như có ai đó đang dõi theo. Chắc có lẽ nhạy béng quá rồi, NT lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ thấp thỏm đó. Lúc này cô mới nhìn xuống chân mình, phát hiện ra chiếc khăn đắp trên chân đã bị rơi xuống đất khi cô quay người. Chân tay lóng ngóng, NT chẳng biết làm thế nào để nhặt nó lên.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn, gân guốc nắm lấy chiếc khăn, nhấc lên. NT nâng tầm mắt theo chiếc khăn nhìn thẳng vào mặt người đối diện.
Một người đàn ông với gương mặt dài, xương xảu như thân hình của anh ta. Ánh mắt sâu, lông mày rậm trông hơi dữ dằn, đôi môi tím tái chứng tỏ anh ta là ngời nghiện thuốc lá. Mái tóc đầu cua thể hiện sự ngổ ngáo của tính cách. Quần áo cũng là áo da đen, bên trong là áo phông đỏ, quần bò mài rách vài chỗ. Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông khiến NT hơi đề phòng, cứng người nhìn chằm chằm anh ta.
Trong khi NT quan sát người đàn ông, anh ta cũng quan sát cô. Quần áo bệnh nhân màu xanh rộng thùng thình, khoác chiếc áo dạ màu đỏ bên ngoài. Mái tóc đen nhánh, mềm mại buông dài đến ngang lưng, ôm lấy khuông mặt trắng trẻo, xinh đẹp của cô. Trên trán là một miếng băng trắng nhỏ. Ánh mắt to tròn, đầy cảnh giác chăm chú nhìn anh ta. Thấy vậy, người đàn ông cười nhẹ, cúi xuống đắp chiếc chăn lên đùi cô, sau đó cất giọng trầm đục nói:
- Bên ngoài nhiệt độ thấp hơn nhiều. Là bệnh nhân cô không nên ngồi đây. Người nhà không chăm sóc cô sao?
- Ừm…Cảm ơn anh…. Người nhà của tôi có việc bận. Chỉ là tôi muốn ra ngoài hóng gió, tắm nắng một chút. – NT giật mình đáp, đồng thời cảm thấy người này quen quen nhưng lại không thể nhớ đã gặp anh ta ở đâu.
Người đàn ông nghe vậy, ngước mắt lên nhìn trời, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Không có gì…. Có lẽ tôi mới là người phải xin lỗi. – Câu sau anh ta gần như nói thầm, NT không chắc chắn và cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.
Bước lại gần, người đàn ông cúi xuống nhìn sâu vào mắt NT rồi nghiêm túc hỏi:
- Cô đã đỡ hơn chưa? Không có gì đáng lo ngại chứ?
- …Cảm ơn…. Tôi không sao, chỉ bị gãy xương thôi, cũng sắp khỏi rồi. – NT thành thật trả lời, sau đó vội nghiêng người về sau để nới rộng khoảng cách. Cô nghĩ mình hoa mắt khi nhìn thấy trong mắt anh ta có sự day dứt, đau khổ và ăn năn.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Người đàn ông đứng thẳng dậy, miệng lẩm bẩm. NT không hiểu nhìn anh ta hỏi.
Người đàn ông mở miệng định nói thì bỗng có tiếng gọi của trẻ con, NT quay lại nhìn. MV đang bế AD và Huy Hoàng trên tay tươi cười đi về phía cô. NT cũng cười lại sau đó quay sang nhìn người đàn ông nào ngờ anh ta lại vội vàng bước đi như đang chạy trốn. NT không kịp gọi lại, dõi mắt nhìn theo anh ta nhíu mày khó hiểu.
***
Đến lúc MV đứng bên cạnh NT chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người đàn ông. Liếc mắt nhìn NT đang trầm tư nhíu mày dõi theo lưng anh ta, MV thắc mắc hỏi:
- Ai vậy?
- Không biết…. Chắc chỉ là người vào thăm bệnh nhân trong này thấy tôi bị rơi khăn cho nên nhặt hộ thôi. – NT bình thản trả lời, không nhìn anh vẫy tay với hai đứa trẻ. Hai đứa thấy vậy vội vàng chạy đến thơm lên má cô. NT cười tươi xoa đầu chúng hỏi:
- Các con đi đâu vậy?
Hai đứa không vội trả lời mà đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn MV, sau đó nhìn NT nheo mắt tinh nghịch đáp:
- Bí mật ạ.
- Hừ… còn dám giấu mẹ? – NT giả vờ giận dữ, hừ lạnh quay đi.
- Ngày mai mẹ mới biết được. – AD kiêu ngạo nói.
- Vâng, ngày mai cô sẽ biết ạ. – Hoàng hùa theo.
NT phì cười nhìn hai đứa trẻ ra vẻ thần bí làm cô tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến chúng kín miệng như vậy? Vì vậy đành đưa mắt nhìn MV chờ đợi. Nào ngờ anh cũng kín miệng không kém, không chịu khai, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt, cười véo mũi cô âu yếm nói:
- Đừng hỏi nữa, ngày mai em sẽ rõ.
NT hứ một tiếng, tránh tay MV vẻ giận dỗi. Mặc dù vậy MV vẫn không nói mà nhìn cô ngồi trên xe lăn, nhíu mày hỏi:
- Sao lại ra đây ngồi?
- Tôi ép họ cho tôi ra đó. Ở trong phòng sắp ngạt thở vì mùi thuốc và héo úa vì thiếu vitamin D rồi. – NT bĩu môi đáp.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ, viền môi cong cong, nũng nịu như nụ hồng chúm chím của cô, MV chỉ muốn đặt môi mình lên đó thưởng thức vị thơm ngọt của nó nhưng anh vẫn còn tỉnh táo để nhận ra đó là một điều dại dột và nguy hiểm trong lúc này.
Hít sâu một hơi, anh đứng dậy bế bổng NT khỏi xe nhanh nhẹn bước vào phòng.
NT sợ hãi ôm chặt cổ MV theo phản xạ, xấu hổ đỏ bừng mặt không dám nhìn hai đứa trẻ đang nhảy nhót vỗ tay reo mừng. Trợn mắt tức giận nghe MV cười khùng khục trong họng, cô đập vào vai anh, kháng nghị:
- Anh làm gì vậy? Tôi chưa tắm nắng xong mà.
- Ngày mai lại tắm. Mỗi ngày tắm một chút là được rồi. Em vẫn còn yếu không nên ra ngoài lâu. – MV cười nhẹ đáp, chân vẫn bước đều đều không quan tâm đến sự phản đối của cô.
NT cứng họng không thể đối đáp, mãi sau mới nói:
- Vậy thì tôi có thể ngồi xe lăn mà.
- Anh thích như vậy hơn. – MV bá đạo đáp, nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng. NT bỗng cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng cúi xuống ngực MV, tránh ánh mắt anh, yên lặng để anh bế vào trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook