Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 3 - Chương 8
Lúc ở trên xe, bác sĩ Triệu nhận một cuộc điện thoại. Hóa ra hôm nay là ngày họp mặt của gia đình anh.
Duy Duy cảm thấy càng thêm áy náy.
“Sao Tiểu Vũ lại ngã nữa rồi? Gần đây cứ nghe tin nó té hoài vậy?” Nghe tin Tiểu Vũ phải đi bệnh viện bôi thuốc, mẹ bác sĩ Triệu và em gái anh vội vàng chạy tới.
Bác sĩ Triệu nhíu mày nhớ lại, Tiểu Vũ đã té ở bệnh viện một lần, ở sân thể dục trường một lần, và ở nhà một lần. Tính luôn lúc này thì chỉ trong vòng nửa tháng, Tiểu Vũ đã té tới bốn lần. Tần suất có hơi bất thường.
“Anh cả, gần đây Tiểu Vũ luôn than nhức đầu. Hơn nữa em cảm thấy tế bào vận động của nó kém lắm, cho nên… có phải là… sinh bệnh không?” Em gái anh cẩn thận hỏi thăm.
Ba anh em bọn họ đều di truyền vóc dáng cao lớn từ cha mình, vì vậy thể trạng cường tráng như người tập thể thao thường xuyên. Nhưng không biết tế bào vận động của Tiểu Vũ ra sao, mà càng ngày càng yếu ớt, khiến bác sĩ Triệu run sợ.
“Dung Hoa, con nói xui xẻo gì đó? Nhã Vi cũng mỏng manh, Tiểu Vũ giống nó nên mới hay sinh bệnh.” Người lớn rất kiêng kị lời nói mang điềm xấu, mẹ nghe nói vậy thì trách cứ em gái.
Nhã Vi là vợ cũ của anh.
“Nhưng vấn đề bây giờ Tiểu Vũ không phải bị phát sốt hay cảm mạo, mà là năng lực vận hành tứ chi rất kém, chạy bộ cứng ngắc còn cứ té hoài.” Em gái anh tính tình thành thật, còn rất quan tâm để ý.
“Mẹ à, cha là bác sĩ, hai anh con cũng đều là bác sĩ. Nhà chúng ta có đến ba người làm bác sĩ, chẳng lẽ đọc qua nhiều sách y học như vậy, mà các người không cảm thấy kì lạ sao? Hơn nữa lần trước anh hai đã nói qua, tình trạng của Tiểu Vũ nên đi khám…” Em gái lo lắng muốn nói tiếp, nhưng cô đã bị mẹ nhìn chằm chằm vào miệng.
“Nhân Thành, không có việc gì đâu. Đừng nghe em gái con nói linh tinh.” Tuy rằng an ủi như thế, nhưng bà cũng bắt đầu bất an.
Anh cũng vậy, nên nghiêm nghị hỏi em gái: “Sĩ Thành nói sao?”
“Anh hai nói nhìn chung bây giờ Tiểu Vũ không có biểu hiện bệnh trạng gì, nhưng hình như nó ngày càng ít nói chuyện. Anh ấy đề nghị anh tốt nhất đem Tiểu Vũ đến bệnh viện khám tổng quát cho an tâm.” Anh cả quá bận rộn, mà anh hai thường ở phòng khám nên hai người rất ít gặp nhau.
Tim Triệu Nhân Thành đập loạn nhịp.
“Lần trước bà vú nói, lực cân bằng của Tiểu Vũ hơi yếu.”
Từ nhỏ con gái anh bệnh tật liên miên, cho nên anh nghĩ con té hoài là điều khó tránh khỏi. Nhưng em trai anh tính tình chấc phác lại kiệm lời, vì không thích đấu đá tranh quyền đoạt lợi trong bệnh viện, nên tự mình ra mở phòng khám tư nhân. Tuy quy mô không lớn, nhưng vài năm qua cũng có chút danh tiếng. Mặc dù em trai anh chuyên khoa nhi với các chứng đầy hơi, cảm mạo, ho khan nhưng dĩ nhiên là hiểu hết kiến thức tổng quát của một bác sĩ nhi khoa.
Bà mẹ vừa nghe con trai thứ đề nghị như vậy, lập tức căng thẳng tới im bặt. Đã nhiều năm trôi qua, con cả và cháu gái sống nương tự lẫn nhau, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
“Ngày mai con đi bệnh viện lấy hẹn khám sức khỏe.” Triệu Nhân Thành đưa ra quyết định dứt khoát.
Trong phòng.
“Chú ơi, cháu luôn cảm thấy cả người rệu rã, dễ bị té ngã lắm.” Khi bác sĩ hỏi một lần nữa, Tiểu Vũ đành nói thật.
“Chú bác sĩ à, xin chú đừng nói gì với cha cháu nhé. Cháu nghĩ, cháu chỉ bị cảm xoàng thôi.”
Đã khám xong, Duy Duy đứng một bên nghe càng thêm lo lắng.
Bác sĩ nói, ngoại trừ những đứa trẻ quá hiếu động mới có thể té bị thương liên tục như vậy, nhưng cô bé Tiểu Vũ này tính tình rất hướng nội. Thậm chí khi ngồi khám bệnh, cô bé cũng không nhúc nhích. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, làm sao có thể nghịch ngợm đến té lên té xuống được? Duy Duy xử lý miệng vết thương xong, dắt tay Tiểu Vũ ra ngoài thì đúng lúc nghe được vài tiếng tranh cãi. Trong đó có một giọng nói cô rất quen thuộc.
“Dung Hoa!” Duy Duy bất ngờ
Vừa rồi bạn thân của cô gọi bác sĩ Triệu là gì nhỉ? Anh cả! Việc này cứ như thủy triều dâng hàng tháng, mà cô vẫn không hề phát hiện!
“Duy Duy, sao cậu ở đây? Cậu có quen với Tiểu Vũ hả? Chân cậu bị sao thế?” Không chỉ có mình Dung Hoa ngạc nhiên, ngay cả bà Triệu cũng giật mình vì thấy cô đang nắm tay Tiểu Vũ bước ra, với chiếc chân bó bột.
Thật quá hữu duyên! Vì Duy Duy vẫn thường qua thăm hỏi Triệu gia vài lần, nên bà Triệu rất có ấn tượng, nhiều lúc bà còn muốn đem con trai thứ hai giới thiệu cho cô nữa! Nhưng Duy Duy nghe Dung Hoa nói anh hai mình là người nhàm chán, tính cách cứng nhắc… vì vậy bà Triệu chưa kịp sắp xếp một cuộc gặp mặt đã bị con trai từ chối thẳng thừng.
Bây giờ thật sự là… trời cũng giúp cô! Cô có thể to nhỏ với bà Triệu, nói rằng thật ra mình để mắt đến con trai cả của bà!
“Chân mình…” Duy Duy cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn qua khuôn mặt không đổi sắc của bác sĩ Triệu, gãi gãi tóc, im lặng.
“Tại lỗi của con đấy ạ.” Một dáng dấp bé nhỏ đã tự nhận lấy trách nhiệm, rồi bắt đầu kể lí do vì sao mình làm chị bị thương.
Cô bé càng kể càng khiến Duy Duy thêm hổ thẹn.
“Nhân Thành, con phải chăm sóc Duy Duy cho tốt nhé.” Nghe xong câu chuyện, bà Triệu lấp tức cầm lấy đơn thuốc trong tay Duy Duy đưa cho con trai.
“Mau đi lấy thuốc cho Duy Duy đi.”
Triệu gia bọn họ đều là những người thành thật. Với một cô gái xinh đẹp như Duy Duy, nếu điều trị không khỏi mà mất đi cơ hội làm việc, thì bọn họ làm sao yên tâm cho được? Trước kia còn có thể đổ lên đầu con trai thứ, làm nó phải nhận lấy trách nhiệm. Dẫu sao con trai thứ cũng chẳng nhớ rõ mặt phụ nữ, cưới ai cũng như nhau. Nhưng vấn đề là bây giờ con trai thứ đã tìm được ý trung nhân và sắp kết hôn rồi!
Bác sĩ Triệu nhận lấy đơn thuốc, ôm Tiểu Vũ lẳng lặng xoay người bước ra ngoài.
“Duy Duy à, xin lỗi cháu. Hai đứa con trai nhà bác ít nói lắm.” Thấy con trai im lặng bỏ đi, khiến bà Triệu lúng túng.
“Không đâu ạ, cháu rất thích tính cáchác sĩ Triệu.” Duy Duy cười rạng rỡ.
Dung Hoa nghe vậy, sửng sốt cả người. Cô và Duy Duy rất thân thiết, hơn nữa nhiều năm trôi qua cô vẫn là kẻ lót đường cho người nào đó. Cho nên chỉ cần Duy Duy lộ ra nụ cười thôi cũng đủ hiểu… Tiêu đời! Duy Duy coi trọng anh cả của cô!
“Đứa con trai này của bác cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không có con mắt nhìn người.” Bà Triệu vẫn chưa hiểu ý, thở dài.
“Việc này cũng do bác tất cả, tại sao bác lại nhận nuôi dưỡng Nhã Vi không biết nữa?” Bà Triệu tự trách mình.
Không có con mắt nhìn người? Nhận nuôi? Duy Duy ra vẻ thật hứng thú với câu chuyện. Cô muốn tìm hiểu bác sĩ Triệu nhiều hơn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mặc dù trước đây cô chưa gặp qua hai anh em trai nhà họ Triệu, nhưng việc nhà của Dung Hoa, cô cũng biết sơ đôi chút.
Chẳng qua trước kia, cô vô tâm bỏ ngoài tai… Bây giờ hồi tưởng lại, hình như con dâu cũ của Triệu gia tên là Nhã Vi, là một đứa bé bỏ rơi được bà Triệu nhặt trên đường. Khi ấy Dung Hoa chưa sinh ra, bà Triệu mới có hai đứa con trai nên rất khao khát một đứa con gái. Vì vậy bà đã nhận nuôi chị ta ngay. Bà có ngờ đâu, mình đã dẫn rắn về nhà.
Con rắn này làm tổn thương tất cả mọi người trong gia đình họ Triệu.
“Nhân Thành mới hai mươi hai tuổi đã làm cha, Nhã Vi sinh con xong cũng chẳng chăm sóc. Nhân Thành vừa học vừa làm vừa nuôi con. Nó như một ngọn nến cháy hai đầu, mà cô ta còn oán hận Nhân Thành nhà bác không phụ giúp! Lúc Tiểu Vũ mới một tuổi đang tập đi, Nhân Thành vừa tốt nghiệp đại học Y, vì gia đình làm việc đến sứt đầu mẻ trán… Vậy mà cô ta lật lọng, ở trên máy bay quen một gã đàn ông giàu có… quăng luôn con gái, vỗ mông bỏ chạy!” Bà Triệu cứ nghĩ đến con trai chịu trăm ngàn cay đắng, thì tâm tình như ai vò nát.
Duy Duy líu lưỡi.
“Bà vú trông nom Tiểu Vũ đã nghỉ làm, năm mới sắp tới nên khó tìm người chăm sóc thích hợp, Nhân Thành lại phải làm việc…” Bà Triệu vừa nói vừa đứng dậy, đau lòng cho đứa con cả.
Từ khi con trai kết hôn, bọn họ không sống chung một nhà nữa.
“Vậy…” Bà Triệu không giúp, làm sao một người đàn ông như ác sĩ Triệu có thể làm được?
“Mấy năm nay mẹ mình bị suy thận, không thể làm việc mệt nhọc! Ba anh em mình đã thỏa thuận, nếu mai mốt ai có con cái đều tự tay chăm sóc, không để cho mẹ lo lắng nữa.” Dung Hoa kịp thời giải tỏa nghi hoặc.
Ba anh em họ nói một lời đáng già ngàn vàng, cho dù có khổ sở mệt nhọc ra sao, cũng đều thực hiện đúng lời hứa của mình.
Nghe vậy, Duy Duy lập tức kéo Dung Hoa lại.
“Một câu thôi, cậu giúp hay không giúp?” Cô đã nảy sinh ra một kế rất tuyệt! Khỏi cần nói nhiều, ý của cô Dung Hoa hiểu!
Thật sự đã bỏ lỡ nhiều cơ hội rồi! Nếu biết sớm Dung Hoa có anh cả như vậy, cô đã làm quen từ lâu, đâu cần chờ đến lúc này?
Hiện giờ, để tránh tên Thỏ Thỏ đội lót sói nham hiểm kia dồn ép, cô nên làm một cuộc cách mạng tốc chiến tốc thắng đối với việc chung thân đại sự của mình.
“Ha ha, Duy Duy à, anh cả của mình không thích hợp với cậu đâu…” Vừa nghe qua đã hiểu, nên Dung Hoa nhỏ giọng từ chối. Nếu đổi là anh hai, cô nhất định sẽ đồng ý cả hai chân hai tay! Dù sao cô cũng thích và càng muốn thân thiết với Duy Duy hơn nữa.
Thế nhưng khổ nỗi, Duy Duy lại để ý đến anh cả. Mà cô là bạn thân của Duy Duy, nếu bạn cô muốn mình moi tim ra đưa lên, cô cũng sẽ làm. Có điều, chuyện tình cảm thì… Haiz, nếu biết sớm có ngày này, lúc trước cô đã làm theo lời mẹ, đem anh hai đẩy tới cho Duy Duy, dù sao hai ông anh cô cũng giống hệt nhau! Nhưng bây giờ đã muộn rồi, anh hai sắp cưới vợ.
“Được hay không thì cứ thử rồi nói sau!” Khóe môi Duy Duy nhếch lên.
Cô có đủ tự tin, một ngày nào đó sẽ quyến rũ được bác sĩ Triệu.
“Duy Duy à, cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy. Anh cả của mình rất chán ghét phụ nữ…” Trải qua chuyện thương tâm, anh cô vô cùng nản lòng, nên đối với tình yêu hôn nhân không còn hy vọng xa xôi. Dung Hoa không mong bạn mình nuốt lấy đau khổ.
Câu chuyện vừa đến đây thì lọt vào tai bà Triệu.
“Duy Duy, cháu thích con trai cả của bác hả?” Thật bất ngờ, thật kinh ngạc!
“Vâng ạ.” Duy Duy đứng trước mặt người lớn, gật đầu thừa nhận.
* * *
Đêm đã khuya, Triệu Nhân Thành lái xe đưa Duy Duy về nhà.
Vốn dĩ mua thuốc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau đó mẹ anh muốn giữ Duy Duy lại dùng bữa tối. Hơn nữa, còn kéo dài đến tận giờ này.
Nhiều năm qua, vì chuyện của anh mà mẹ đã tan nát cõi lòng. Lúc anh chưa tốt nghiệp đại học, em gái lại gây rối khắp nơi, khiến bà buồn bực đến ngất xỉu phải đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tại đây, bà được chẩn đoán bị chứng suy thận.
Bà không muốn anh cưới Nhã Vi. Bà luôn nói rằng, một tay mình nuôi cô ta khôn lớn, nên rất hiểu dã tâm của cô ta. Hơn nữa còn khẳng định, sớm hay muộn gì anh cũng gánh lấy đau thương.
Anh khư khư cố chấp, gạt qua sự phản đối của bà. Mặc dù mọi người đều nói, việc bà bị suy thận không có liên quan đến anh, nhưng anh luôn cảm thấy có lỗi. Vì vậy, chỉ cần mẹ đề xuất chuyện gì, anh cũng đều tuân lệnh làm theo.
Chuyện này là ví dụ điển hình…
“Bác sĩ Triệu, anh cứ yên tâm đi, nửa tháng tới Tiểu Vũ sẽ ở tạm trong nhà tôi.” Duy Duy tận lực nở một nụ cười như người mẹ hiền người vợ ngoan.
“Cô còn người nhà nữa, tôi thấy hơi bất tiện.” Triệu Nhân Thành từ chối khéo.
“Không sao cả, em gái tôi đi du lịch rồi, vì vậy tôi và Tiểu Vũ có thể ngủ chung với nhau.” Đầu óc Duy Duy linh hoạt, thái độ rất tích cực tính toán.
Cả hai người ngủ chung trong vòng nửa tháng sẽ nhanh chóng quen hơi, rồi cô trở thành ‘mẹ’.
Mặc khác trong nhà có một đứa bé ngoan ngoãn, lí trí sẽ được khống chế, sẽ không để xảy ra những thảm kịch trước mặt trẻ em.
Trước khi Hi Hi trở về, Tiểu Vũ sẽ trở thành bùa hộ mệnh của cô, tránh cho cô nửa đêm lại biến thành sói, động lòng xuân chạy đến phòng của con thỏ nhỏ.
“Bác sĩ Triệu, anh mang theo Tiểu Vũ đi làm cũng không phải là cách tốt.” Duy Duy vônhiệt tình thuyết phục.
“Anh hãy lấy nửa tháng rảnh rỗi này, kiếm một người vú nuôi tốt cho Tiểu Vũ đi.”
“Tiểu Vũ à, ý con thì sao?” Anh hỏi ngược lại con gái và hi vọng cô bé từ chối, bởi vì con anh không ở chung với thích người lạ.
Ai ngờ, con gái anh tự nhiên hỏi:
“Con ở lại trong nhà chị được không cha?”
Tốt lắm, anh đã biết đáp án. Nếu đã như thế, anh còn kiên trì gì nữa? Bác sĩ Triệu đỗ xe lại, nói:
“Cô Chu, vậy cảm ơn cô trước.” Anh biết ý đồ của mẹ mình, nhưng bây giờ thật sự không biết nên phản đối ra sao. Chỉ có thể từ từ tính từng bước, tranh thủ tìm một bà vú nuôi thích hợp.
“Không cần cảm ơn, chỉ cần mai mốt nói chuyện đừng gọi bằng ‘cô’, nghe xa lạ quá.” Duy Duy khôi hài nói.
“Nếu được vinh hạnh thì có thể giống như trước kia, gọi tôi bằng tên không?”
Dù cô rất xấu hổ, nhưng cũng tiến từng bước về phía bác sĩ Triệu.
Cô đã nói đến như vậy, nếu anh còn từ chối thì thật khó coi.
“Được, Duy Duy.” Triệu Nhân Thành đành phải sửa miệng.
Im lặng suy nghĩ khoảng nửa phút, anh nói:
“Ngày mai tôi mang thức ăn tới nhà cô nấu bữa tối nhé.”
‘Con tin’ đang nằm trong tay cô, anh chắc chắn sẽ đến thăm con gái mỗi ngày.
“Vâng.” Duy Duy hưng phấn nói.
Thật quá thuận lợi, quá trơn tru!
Đến lúc đó, một nhà ba người bọn họ… Ha ha, Đường Tăng đã chính thức dẫn xác tới tận miệng, dĩ nhiên cô muốn làm sao thì làm! Nhưng đợi đã, một nhà ba người ư? Ghét thật, trong nhà hình như còn một tên chướng mắt nữa!
Mặc kệ, cùng lắm thì cô sẽ đác sĩ Triệu nhốt vào phòng!
Hai người thỏa thuận xong, Duy Duy mượn cớ chân đau, thân mật dựa vào bả vai cường tráng của bác sĩ Triệu đi xuống xe. Khi cô vừa định bày ra nụ cười tao nhã, thì bỗng dưng khóe môi đông cứng lại. Bởi vì đứng trước cửa nhà là một pho tượng sừng sững với đôi mắt thật sắc bén.
Trong cảnh tranh sáng tranh tối, cô không nhìn rõ sắc mặt của pho tượng đó nghĩ gì. Nhưng nó vẫn có đủ sức để làm tê liệt bọn họ.
Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?
Lúc rời đi, Duy Duy không mang theo điện thoại để liện lạc. Bỗng dưng cô có một cảm giác hoảng sợ, cứ như một người phụ nữ lăng nhăng bên ngoài bị chồng bắt gặp. Nhưng vấn đề là: Anh – vốn – dĩ – chẳng – là – gì – của – cô –cả!
“Hi, Thỏ Thỏ, đến đây chào đón người bạn mới chung phòng với chúng ta đi!” Da đầu Duy Duy run lên từng đợt, cười gượng, tay vẫn bám sát vai của bác sĩ Triệu.
Duy Duy cảm thấy càng thêm áy náy.
“Sao Tiểu Vũ lại ngã nữa rồi? Gần đây cứ nghe tin nó té hoài vậy?” Nghe tin Tiểu Vũ phải đi bệnh viện bôi thuốc, mẹ bác sĩ Triệu và em gái anh vội vàng chạy tới.
Bác sĩ Triệu nhíu mày nhớ lại, Tiểu Vũ đã té ở bệnh viện một lần, ở sân thể dục trường một lần, và ở nhà một lần. Tính luôn lúc này thì chỉ trong vòng nửa tháng, Tiểu Vũ đã té tới bốn lần. Tần suất có hơi bất thường.
“Anh cả, gần đây Tiểu Vũ luôn than nhức đầu. Hơn nữa em cảm thấy tế bào vận động của nó kém lắm, cho nên… có phải là… sinh bệnh không?” Em gái anh cẩn thận hỏi thăm.
Ba anh em bọn họ đều di truyền vóc dáng cao lớn từ cha mình, vì vậy thể trạng cường tráng như người tập thể thao thường xuyên. Nhưng không biết tế bào vận động của Tiểu Vũ ra sao, mà càng ngày càng yếu ớt, khiến bác sĩ Triệu run sợ.
“Dung Hoa, con nói xui xẻo gì đó? Nhã Vi cũng mỏng manh, Tiểu Vũ giống nó nên mới hay sinh bệnh.” Người lớn rất kiêng kị lời nói mang điềm xấu, mẹ nghe nói vậy thì trách cứ em gái.
Nhã Vi là vợ cũ của anh.
“Nhưng vấn đề bây giờ Tiểu Vũ không phải bị phát sốt hay cảm mạo, mà là năng lực vận hành tứ chi rất kém, chạy bộ cứng ngắc còn cứ té hoài.” Em gái anh tính tình thành thật, còn rất quan tâm để ý.
“Mẹ à, cha là bác sĩ, hai anh con cũng đều là bác sĩ. Nhà chúng ta có đến ba người làm bác sĩ, chẳng lẽ đọc qua nhiều sách y học như vậy, mà các người không cảm thấy kì lạ sao? Hơn nữa lần trước anh hai đã nói qua, tình trạng của Tiểu Vũ nên đi khám…” Em gái lo lắng muốn nói tiếp, nhưng cô đã bị mẹ nhìn chằm chằm vào miệng.
“Nhân Thành, không có việc gì đâu. Đừng nghe em gái con nói linh tinh.” Tuy rằng an ủi như thế, nhưng bà cũng bắt đầu bất an.
Anh cũng vậy, nên nghiêm nghị hỏi em gái: “Sĩ Thành nói sao?”
“Anh hai nói nhìn chung bây giờ Tiểu Vũ không có biểu hiện bệnh trạng gì, nhưng hình như nó ngày càng ít nói chuyện. Anh ấy đề nghị anh tốt nhất đem Tiểu Vũ đến bệnh viện khám tổng quát cho an tâm.” Anh cả quá bận rộn, mà anh hai thường ở phòng khám nên hai người rất ít gặp nhau.
Tim Triệu Nhân Thành đập loạn nhịp.
“Lần trước bà vú nói, lực cân bằng của Tiểu Vũ hơi yếu.”
Từ nhỏ con gái anh bệnh tật liên miên, cho nên anh nghĩ con té hoài là điều khó tránh khỏi. Nhưng em trai anh tính tình chấc phác lại kiệm lời, vì không thích đấu đá tranh quyền đoạt lợi trong bệnh viện, nên tự mình ra mở phòng khám tư nhân. Tuy quy mô không lớn, nhưng vài năm qua cũng có chút danh tiếng. Mặc dù em trai anh chuyên khoa nhi với các chứng đầy hơi, cảm mạo, ho khan nhưng dĩ nhiên là hiểu hết kiến thức tổng quát của một bác sĩ nhi khoa.
Bà mẹ vừa nghe con trai thứ đề nghị như vậy, lập tức căng thẳng tới im bặt. Đã nhiều năm trôi qua, con cả và cháu gái sống nương tự lẫn nhau, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
“Ngày mai con đi bệnh viện lấy hẹn khám sức khỏe.” Triệu Nhân Thành đưa ra quyết định dứt khoát.
Trong phòng.
“Chú ơi, cháu luôn cảm thấy cả người rệu rã, dễ bị té ngã lắm.” Khi bác sĩ hỏi một lần nữa, Tiểu Vũ đành nói thật.
“Chú bác sĩ à, xin chú đừng nói gì với cha cháu nhé. Cháu nghĩ, cháu chỉ bị cảm xoàng thôi.”
Đã khám xong, Duy Duy đứng một bên nghe càng thêm lo lắng.
Bác sĩ nói, ngoại trừ những đứa trẻ quá hiếu động mới có thể té bị thương liên tục như vậy, nhưng cô bé Tiểu Vũ này tính tình rất hướng nội. Thậm chí khi ngồi khám bệnh, cô bé cũng không nhúc nhích. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, làm sao có thể nghịch ngợm đến té lên té xuống được? Duy Duy xử lý miệng vết thương xong, dắt tay Tiểu Vũ ra ngoài thì đúng lúc nghe được vài tiếng tranh cãi. Trong đó có một giọng nói cô rất quen thuộc.
“Dung Hoa!” Duy Duy bất ngờ
Vừa rồi bạn thân của cô gọi bác sĩ Triệu là gì nhỉ? Anh cả! Việc này cứ như thủy triều dâng hàng tháng, mà cô vẫn không hề phát hiện!
“Duy Duy, sao cậu ở đây? Cậu có quen với Tiểu Vũ hả? Chân cậu bị sao thế?” Không chỉ có mình Dung Hoa ngạc nhiên, ngay cả bà Triệu cũng giật mình vì thấy cô đang nắm tay Tiểu Vũ bước ra, với chiếc chân bó bột.
Thật quá hữu duyên! Vì Duy Duy vẫn thường qua thăm hỏi Triệu gia vài lần, nên bà Triệu rất có ấn tượng, nhiều lúc bà còn muốn đem con trai thứ hai giới thiệu cho cô nữa! Nhưng Duy Duy nghe Dung Hoa nói anh hai mình là người nhàm chán, tính cách cứng nhắc… vì vậy bà Triệu chưa kịp sắp xếp một cuộc gặp mặt đã bị con trai từ chối thẳng thừng.
Bây giờ thật sự là… trời cũng giúp cô! Cô có thể to nhỏ với bà Triệu, nói rằng thật ra mình để mắt đến con trai cả của bà!
“Chân mình…” Duy Duy cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn qua khuôn mặt không đổi sắc của bác sĩ Triệu, gãi gãi tóc, im lặng.
“Tại lỗi của con đấy ạ.” Một dáng dấp bé nhỏ đã tự nhận lấy trách nhiệm, rồi bắt đầu kể lí do vì sao mình làm chị bị thương.
Cô bé càng kể càng khiến Duy Duy thêm hổ thẹn.
“Nhân Thành, con phải chăm sóc Duy Duy cho tốt nhé.” Nghe xong câu chuyện, bà Triệu lấp tức cầm lấy đơn thuốc trong tay Duy Duy đưa cho con trai.
“Mau đi lấy thuốc cho Duy Duy đi.”
Triệu gia bọn họ đều là những người thành thật. Với một cô gái xinh đẹp như Duy Duy, nếu điều trị không khỏi mà mất đi cơ hội làm việc, thì bọn họ làm sao yên tâm cho được? Trước kia còn có thể đổ lên đầu con trai thứ, làm nó phải nhận lấy trách nhiệm. Dẫu sao con trai thứ cũng chẳng nhớ rõ mặt phụ nữ, cưới ai cũng như nhau. Nhưng vấn đề là bây giờ con trai thứ đã tìm được ý trung nhân và sắp kết hôn rồi!
Bác sĩ Triệu nhận lấy đơn thuốc, ôm Tiểu Vũ lẳng lặng xoay người bước ra ngoài.
“Duy Duy à, xin lỗi cháu. Hai đứa con trai nhà bác ít nói lắm.” Thấy con trai im lặng bỏ đi, khiến bà Triệu lúng túng.
“Không đâu ạ, cháu rất thích tính cáchác sĩ Triệu.” Duy Duy cười rạng rỡ.
Dung Hoa nghe vậy, sửng sốt cả người. Cô và Duy Duy rất thân thiết, hơn nữa nhiều năm trôi qua cô vẫn là kẻ lót đường cho người nào đó. Cho nên chỉ cần Duy Duy lộ ra nụ cười thôi cũng đủ hiểu… Tiêu đời! Duy Duy coi trọng anh cả của cô!
“Đứa con trai này của bác cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không có con mắt nhìn người.” Bà Triệu vẫn chưa hiểu ý, thở dài.
“Việc này cũng do bác tất cả, tại sao bác lại nhận nuôi dưỡng Nhã Vi không biết nữa?” Bà Triệu tự trách mình.
Không có con mắt nhìn người? Nhận nuôi? Duy Duy ra vẻ thật hứng thú với câu chuyện. Cô muốn tìm hiểu bác sĩ Triệu nhiều hơn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mặc dù trước đây cô chưa gặp qua hai anh em trai nhà họ Triệu, nhưng việc nhà của Dung Hoa, cô cũng biết sơ đôi chút.
Chẳng qua trước kia, cô vô tâm bỏ ngoài tai… Bây giờ hồi tưởng lại, hình như con dâu cũ của Triệu gia tên là Nhã Vi, là một đứa bé bỏ rơi được bà Triệu nhặt trên đường. Khi ấy Dung Hoa chưa sinh ra, bà Triệu mới có hai đứa con trai nên rất khao khát một đứa con gái. Vì vậy bà đã nhận nuôi chị ta ngay. Bà có ngờ đâu, mình đã dẫn rắn về nhà.
Con rắn này làm tổn thương tất cả mọi người trong gia đình họ Triệu.
“Nhân Thành mới hai mươi hai tuổi đã làm cha, Nhã Vi sinh con xong cũng chẳng chăm sóc. Nhân Thành vừa học vừa làm vừa nuôi con. Nó như một ngọn nến cháy hai đầu, mà cô ta còn oán hận Nhân Thành nhà bác không phụ giúp! Lúc Tiểu Vũ mới một tuổi đang tập đi, Nhân Thành vừa tốt nghiệp đại học Y, vì gia đình làm việc đến sứt đầu mẻ trán… Vậy mà cô ta lật lọng, ở trên máy bay quen một gã đàn ông giàu có… quăng luôn con gái, vỗ mông bỏ chạy!” Bà Triệu cứ nghĩ đến con trai chịu trăm ngàn cay đắng, thì tâm tình như ai vò nát.
Duy Duy líu lưỡi.
“Bà vú trông nom Tiểu Vũ đã nghỉ làm, năm mới sắp tới nên khó tìm người chăm sóc thích hợp, Nhân Thành lại phải làm việc…” Bà Triệu vừa nói vừa đứng dậy, đau lòng cho đứa con cả.
Từ khi con trai kết hôn, bọn họ không sống chung một nhà nữa.
“Vậy…” Bà Triệu không giúp, làm sao một người đàn ông như ác sĩ Triệu có thể làm được?
“Mấy năm nay mẹ mình bị suy thận, không thể làm việc mệt nhọc! Ba anh em mình đã thỏa thuận, nếu mai mốt ai có con cái đều tự tay chăm sóc, không để cho mẹ lo lắng nữa.” Dung Hoa kịp thời giải tỏa nghi hoặc.
Ba anh em họ nói một lời đáng già ngàn vàng, cho dù có khổ sở mệt nhọc ra sao, cũng đều thực hiện đúng lời hứa của mình.
Nghe vậy, Duy Duy lập tức kéo Dung Hoa lại.
“Một câu thôi, cậu giúp hay không giúp?” Cô đã nảy sinh ra một kế rất tuyệt! Khỏi cần nói nhiều, ý của cô Dung Hoa hiểu!
Thật sự đã bỏ lỡ nhiều cơ hội rồi! Nếu biết sớm Dung Hoa có anh cả như vậy, cô đã làm quen từ lâu, đâu cần chờ đến lúc này?
Hiện giờ, để tránh tên Thỏ Thỏ đội lót sói nham hiểm kia dồn ép, cô nên làm một cuộc cách mạng tốc chiến tốc thắng đối với việc chung thân đại sự của mình.
“Ha ha, Duy Duy à, anh cả của mình không thích hợp với cậu đâu…” Vừa nghe qua đã hiểu, nên Dung Hoa nhỏ giọng từ chối. Nếu đổi là anh hai, cô nhất định sẽ đồng ý cả hai chân hai tay! Dù sao cô cũng thích và càng muốn thân thiết với Duy Duy hơn nữa.
Thế nhưng khổ nỗi, Duy Duy lại để ý đến anh cả. Mà cô là bạn thân của Duy Duy, nếu bạn cô muốn mình moi tim ra đưa lên, cô cũng sẽ làm. Có điều, chuyện tình cảm thì… Haiz, nếu biết sớm có ngày này, lúc trước cô đã làm theo lời mẹ, đem anh hai đẩy tới cho Duy Duy, dù sao hai ông anh cô cũng giống hệt nhau! Nhưng bây giờ đã muộn rồi, anh hai sắp cưới vợ.
“Được hay không thì cứ thử rồi nói sau!” Khóe môi Duy Duy nhếch lên.
Cô có đủ tự tin, một ngày nào đó sẽ quyến rũ được bác sĩ Triệu.
“Duy Duy à, cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy. Anh cả của mình rất chán ghét phụ nữ…” Trải qua chuyện thương tâm, anh cô vô cùng nản lòng, nên đối với tình yêu hôn nhân không còn hy vọng xa xôi. Dung Hoa không mong bạn mình nuốt lấy đau khổ.
Câu chuyện vừa đến đây thì lọt vào tai bà Triệu.
“Duy Duy, cháu thích con trai cả của bác hả?” Thật bất ngờ, thật kinh ngạc!
“Vâng ạ.” Duy Duy đứng trước mặt người lớn, gật đầu thừa nhận.
* * *
Đêm đã khuya, Triệu Nhân Thành lái xe đưa Duy Duy về nhà.
Vốn dĩ mua thuốc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau đó mẹ anh muốn giữ Duy Duy lại dùng bữa tối. Hơn nữa, còn kéo dài đến tận giờ này.
Nhiều năm qua, vì chuyện của anh mà mẹ đã tan nát cõi lòng. Lúc anh chưa tốt nghiệp đại học, em gái lại gây rối khắp nơi, khiến bà buồn bực đến ngất xỉu phải đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tại đây, bà được chẩn đoán bị chứng suy thận.
Bà không muốn anh cưới Nhã Vi. Bà luôn nói rằng, một tay mình nuôi cô ta khôn lớn, nên rất hiểu dã tâm của cô ta. Hơn nữa còn khẳng định, sớm hay muộn gì anh cũng gánh lấy đau thương.
Anh khư khư cố chấp, gạt qua sự phản đối của bà. Mặc dù mọi người đều nói, việc bà bị suy thận không có liên quan đến anh, nhưng anh luôn cảm thấy có lỗi. Vì vậy, chỉ cần mẹ đề xuất chuyện gì, anh cũng đều tuân lệnh làm theo.
Chuyện này là ví dụ điển hình…
“Bác sĩ Triệu, anh cứ yên tâm đi, nửa tháng tới Tiểu Vũ sẽ ở tạm trong nhà tôi.” Duy Duy tận lực nở một nụ cười như người mẹ hiền người vợ ngoan.
“Cô còn người nhà nữa, tôi thấy hơi bất tiện.” Triệu Nhân Thành từ chối khéo.
“Không sao cả, em gái tôi đi du lịch rồi, vì vậy tôi và Tiểu Vũ có thể ngủ chung với nhau.” Đầu óc Duy Duy linh hoạt, thái độ rất tích cực tính toán.
Cả hai người ngủ chung trong vòng nửa tháng sẽ nhanh chóng quen hơi, rồi cô trở thành ‘mẹ’.
Mặc khác trong nhà có một đứa bé ngoan ngoãn, lí trí sẽ được khống chế, sẽ không để xảy ra những thảm kịch trước mặt trẻ em.
Trước khi Hi Hi trở về, Tiểu Vũ sẽ trở thành bùa hộ mệnh của cô, tránh cho cô nửa đêm lại biến thành sói, động lòng xuân chạy đến phòng của con thỏ nhỏ.
“Bác sĩ Triệu, anh mang theo Tiểu Vũ đi làm cũng không phải là cách tốt.” Duy Duy vônhiệt tình thuyết phục.
“Anh hãy lấy nửa tháng rảnh rỗi này, kiếm một người vú nuôi tốt cho Tiểu Vũ đi.”
“Tiểu Vũ à, ý con thì sao?” Anh hỏi ngược lại con gái và hi vọng cô bé từ chối, bởi vì con anh không ở chung với thích người lạ.
Ai ngờ, con gái anh tự nhiên hỏi:
“Con ở lại trong nhà chị được không cha?”
Tốt lắm, anh đã biết đáp án. Nếu đã như thế, anh còn kiên trì gì nữa? Bác sĩ Triệu đỗ xe lại, nói:
“Cô Chu, vậy cảm ơn cô trước.” Anh biết ý đồ của mẹ mình, nhưng bây giờ thật sự không biết nên phản đối ra sao. Chỉ có thể từ từ tính từng bước, tranh thủ tìm một bà vú nuôi thích hợp.
“Không cần cảm ơn, chỉ cần mai mốt nói chuyện đừng gọi bằng ‘cô’, nghe xa lạ quá.” Duy Duy khôi hài nói.
“Nếu được vinh hạnh thì có thể giống như trước kia, gọi tôi bằng tên không?”
Dù cô rất xấu hổ, nhưng cũng tiến từng bước về phía bác sĩ Triệu.
Cô đã nói đến như vậy, nếu anh còn từ chối thì thật khó coi.
“Được, Duy Duy.” Triệu Nhân Thành đành phải sửa miệng.
Im lặng suy nghĩ khoảng nửa phút, anh nói:
“Ngày mai tôi mang thức ăn tới nhà cô nấu bữa tối nhé.”
‘Con tin’ đang nằm trong tay cô, anh chắc chắn sẽ đến thăm con gái mỗi ngày.
“Vâng.” Duy Duy hưng phấn nói.
Thật quá thuận lợi, quá trơn tru!
Đến lúc đó, một nhà ba người bọn họ… Ha ha, Đường Tăng đã chính thức dẫn xác tới tận miệng, dĩ nhiên cô muốn làm sao thì làm! Nhưng đợi đã, một nhà ba người ư? Ghét thật, trong nhà hình như còn một tên chướng mắt nữa!
Mặc kệ, cùng lắm thì cô sẽ đác sĩ Triệu nhốt vào phòng!
Hai người thỏa thuận xong, Duy Duy mượn cớ chân đau, thân mật dựa vào bả vai cường tráng của bác sĩ Triệu đi xuống xe. Khi cô vừa định bày ra nụ cười tao nhã, thì bỗng dưng khóe môi đông cứng lại. Bởi vì đứng trước cửa nhà là một pho tượng sừng sững với đôi mắt thật sắc bén.
Trong cảnh tranh sáng tranh tối, cô không nhìn rõ sắc mặt của pho tượng đó nghĩ gì. Nhưng nó vẫn có đủ sức để làm tê liệt bọn họ.
Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?
Lúc rời đi, Duy Duy không mang theo điện thoại để liện lạc. Bỗng dưng cô có một cảm giác hoảng sợ, cứ như một người phụ nữ lăng nhăng bên ngoài bị chồng bắt gặp. Nhưng vấn đề là: Anh – vốn – dĩ – chẳng – là – gì – của – cô –cả!
“Hi, Thỏ Thỏ, đến đây chào đón người bạn mới chung phòng với chúng ta đi!” Da đầu Duy Duy run lên từng đợt, cười gượng, tay vẫn bám sát vai của bác sĩ Triệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook